Editor: Alannhuoc
Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Tâm trí của người đàn ông chấn động mạnh, dùng hết sức quay đầu, bất ngờ nhìn thấy đứa con của mình đang đứng phía sau, nở một nụ cười vui vẻ nhìn ông ta.
"Chúng ta về nhà thôi."
"Tiểu Dung.." Giọng người đàn ông run run nói.
"Tiểu Dung, con yên tâm, ba sẽ không để con chết oan, ba nhất định sẽ báo thù cho con."
"Ba ơi, ba còn nhớ vì sao ba đặt cho con cái tên 'Dung Tải' không?" Đứa trẻ cười nói, "Có lòng khoan dung mới có thể bao dung người khác, giàu đức hạnh mới có thể gánh vác trách nhiệm lớn, ba hy vọng con trở thành một đại trượng phu khoan dung độ lượng, không thẹn với lòng." (Danh ngôn trong câu được trích từ lý học gia nhà Minh-Tiết Tuyên)
Người đàn ông sững sờ nhìn thằng bé, trong mắt chứa đầy bi thương.
"Trong lòng con, ba chính là một đại trượng phu khoan dung độ lượng, không thẹn với lòng. Vì thế.." Đứa trẻ giơ bàn tay nhỏ ra, vững vàng nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông, "Ba ơi, chúng ta về nhà thôi."
Một luồng nhiệt từ đầu ngón tay truyền vào trong cơ thể, cảm giác chân thật như vậy, ấm áp như vậy.
Ánh mắt của người đàn ông dần dần mơ hồ, lệ nóng tràn nơi khóe mắt, không kiềm được chạy tới ôm thằng bé, nhưng cánh tay lại ôm vào khoảng không, chỉ có một điểm sáng lập lòe lay động trước mắt, bên tai vẫn quanh quẩn tiếng gọi của đứa trẻ: "Về nhà thôi.."
Được, chúng ta về nhà.
Người đàn ông lau nước mắt, bước chân loạng choạng giẫm lên âm thanh có âm luật tràn ra trong khe cửa, chậm rãi đi về phía cuối hành lang..
Trong phòng bệnh, một chàng trai gầy gò, yên lặng ngủ trên giường bệnh, ngay cả cơ thể cũng gắn đầy dụng cụ chữa bệnh, âm thanh dụng cụ tích tích có tiết tấu vang lên.
Một cô gái ngồi bên cạnh giường, mở màn hình nhỏ rồi nhẹ nhàng nói với chàng trai trên giường: "Hôm nay có phát sóng trực tiếp của Minh chủ, chính là nam thần em cực kỳ thích, đương nhiên, anh ta có đẹp trai đi nữa cũng sẽ không chiếm được vị trí của anh trong lòng em."
Cô gái mở video trực tiếp lên, dựa vào bên cạnh chàng trai, vỗ cánh tay anh ta. Như nhắc nhở anh tỉnh dậy: "Bắt đầu rồi, anh mau xem!"
Âm thanh trong vắt chậm rãi truyền ra từ video, tựa như trong chớp mắt đã thu hút tâm trí của cô gái. Trong đầu cô hiện ra những ngày tháng vui vẻ trôi qua cùng bạn trai, lúc đó anh vẫn chưa biến thành người thực vật, một người đẹp trai sáng lạn như thế, mãi mãi đều là tiêu điểm của mọi người. Còn bản thân cô chỉ là một bụi cỏ tầm thường, tính cách hướng nội, không có chút thú vị, là anh đã kéo cô ra khỏi tối tăm, khiến cho cô nhìn thấy một mặt hoàn toàn khác của thế giới. Hai người hẹn ước cùng nhau, không có tình yêu khắc cốt ghi tâm, chỉ có tình cảm dịu dàng như ngọc.
Rất chân thật, rất thanh khiết, rất tình cảm. Điều đơn giản nhất, mới là chân thành nhất.
Khóe miệng cô gái không kiềm được lộ ra nụ cười hạnh phúc, chỉ cần hồi ức thuộc về họ vẫn còn, thì cô sẽ không từ bỏ.
"Anh yêu à, anh có nghe thấy chưa? Âm thanh của nam thần hay lắm đúng không?" Cô gái quay đầu sang, định khoe khoang một phen, đột nhiên nghe thấy máy móc truyền đến tiếng vang dữ dội, vốn dĩ sóng điện não không có chút thay đổi nào bây giờ lại xuất hiện chấn động khác với mọi khi.
"Bác sĩ, mau tới đây, anh ấy có phản ứng rồi!" Giọng nói của cô gái ngạc nhiên mừng rỡ mà kích động, hòa lẫn với sóng âm trong video, tiếng vang khắp phòng bệnh..
Âm thanh trong vắt, bách chuyển thiên hồi, dư âm mờ mịt.
Âm thanh thuần khiết dài đến năm phút lặng lẽ hạ màn, âm thanh tuy đã ngừng, nhưng ý nghĩa vẫn còn đó.
[Lần này tôi thật sự bị kinh sợ rồi.]
[Phù, bây giờ tôi không muốn nói gì cả, chỉ muốn yên lặng.]
[Tui nghe đến khóc luôn rồi, thật là không khoa học.]
[Hu hu, xin lỗi Ngũ ca, em không nên lén lút vứt thư tình của Viên Viên gửi cho anh, khiến cho bây giờ anh vẫn là một con chó độc thân đáng thương.]
[Chết tiệt! Viên Viên thích anh à? Tên ngu này, lại để cho anh uổng công đơn phương bảy năm nay!]
[Hic, Ngũ ca, hóa ra anh cũng ở đây à, lời vừa nãy em nói chỉ là nói mớ thôi..]
[Muộn rồi, về nhà chờ chết đi!]
[Ngồi hóng anh em lầu trên xích mích.]
[Từ giờ trở đi, Minh chủ chính thức thăng cấp thành nam thần khoa chữa bệnh, quỳ lạy toàn thân.]
[Chữa bệnh +1]
Ở bên cạnh trực tiếp lắng nghe còn mãnh liệt hơn nhiều so với người khác, tâm trạng của Hạ Lẫm và Gleyre cũng chưa có cách nào hồi phục lại, đến khi họ bình tĩnh trở lại, đã không còn bóng dáng An Nhàn trong cánh đồng hoa nữa.
Lý Cảnh Trạch ngây ngốc đứng tại chỗ, trong đầu chứa đầy suy nghĩ hỗn loạn, vinh quang, kiêu ngạo, không muốn thất bại, che đậy lòng đố kỵ trong đôi mắt.. Cuối cùng hóa thành một khuôn mặt buồn cười nhăn nhó.
Đó là bản thân hắn khi mất đi mong muốn ban đầu của bản thân.
Lý Cảnh Trạch hít sâu một hơi, lại nhìn về hướng căn nhà nhỏ, sau đó thẳng lưng xoay người rời khỏi.
Hôm nay tạm biệt, ngày sau gặp lại.
An Nhàn trở về phòng, đăng thông tin về dược phẩm mới.
Tiên Âm Giác Tâm Thủy, dược phẩm trung cấp 5 sao, sau khi uống có thể phát ra thanh âm tâm linh kinh sợ, dựa theo tình cảm và nhịp điệu khác nhau, thì hiệu quả sản sinh ra cũng khác nhau. Có thể tác dụng hồi phục tinh thần, chữa trị tổn thương, tác dụng thẳng tới tâm trí của bản thân. Đối với chữa bệnh trầm cảm, rối loạn lo âu, rối loạn lưỡng cực, tự kỷ hay các chứng bệnh tâm lý khác, cũng có hiệu quả rõ rệt. Mỗi lần ngâm xướng có hiệu lực trong vòng năm phút.
Đây là dược phẩm Phật Tâm Thảo do An Nhàn dùng một ít Phật Tâm Tủy nuôi trồng để luyện chế, là loại dược phẩm có chất lượng cao nhất, hiệu quả chữa trị tốt nhất cho đến tận bây giờ.
Số lượng tương đối ít, chỉ có năm phần.
Dược tính của Phật Tâm Thảo đời thứ nhất là tốt nhất, bởi vì nó trực tiếp được nuôi dưỡng từ Phật Tâm Tủy. Phật Tâm Tủy đời thứ hai, thứ ba, dược tính sẽ giảm xuống. Sau khi sử dụng Tiên Âm Giác Tâm Thủy, có thể thu âm thanh lại, dù hiệu quả sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng có thể sao chép để truyền bá.
An Nhàn suy nghĩ, đặt một cái giá khá cao cho dược phẩm mới này, sau khi giải thích lại bổ sung thêm một câu: 【 ngũ âm không được đầy đủ dùng thận giả. 】