Editor: Alannhuoc
Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Khi An Nhàn dành thời gian để kiểm tra hòm thư, phát hiện có hai bức thư mời. Một bức đến từ cơ quan chứng nhận dược sư trị liệu, mời cô tham gia sát hạch thăng cấp. Thông thường sau khi tốt nghiệp đại học sẽ được trao bằng chứng nhận bậc 3, nếu muốn tăng lên cấp bậc cao hơn thì phải đến cơ quan phù hợp để tiến hành khảo hạch.
An Nhàn không mấy hứng thú với việc khảo hạch tăng cấp nên chỉ lướt qua một cái, rồi chuyển hướng sang bức thư khác.
Bức thư mời này đến từ hội nghiên cứu dược phẩm quý, thời gian chính là ngày mai. Hội nghiên cứu dược phẩm quý là hoạt động giao lưu do những vị dược sư trị liệu nổi tiếng tổ chức, mỗi năm mở hai lần, mời các dược sự và trị liệu sư trên toàn thế giới cùng nhau nghiên cứu những vấn đề khó khăn đã gặp phải trong lĩnh vực y dược học. Nhưng thứ thật sự thu hút An Nhàn không phải những điều này, mà là phần nội dung khác của hội nghiên cứu: Giám định thảo dược quý hiếm.
Bây giờ An Nhàn không thiếu gì cả, chỉ thiếu thảo dược quý hiếm. Trên thực tế, ở thời đại tu chân có rất nhiều thảo dược không được xem là quý hiếm, nhưng do linh khí của trời đất bị cuốn trôi, lượng lớn thảo dược đều suy yếu và biến mất, dẫn đến những thảo dược không được xem là quý hiếm cũng trở thành quý hiếm.
Dược liệu sau khi xử lý không thể tăng cấp bậc nữa, nhưng chỉ cần lấy được hạt giống, thì cô có thể nuôi dưỡng ra thảo có chất lượng tốt hơn.
An Nhàn không do dự đồng ý lời mời của hội nghiên cứu, vé mời sẽ được đưa đến vào ngày mai, hoạt đồng cũng tổ chức vào ngày mai, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chắc là cô có thể đến kịp trước lễ khai mạc.
Trong lúc suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy gò má hơi nhột, quay đầu lại nhìn chỉ thấy một dây mây duỗi ra từ cửa sổ, khoác lên bả vai của cô, nhận ra được ánh mắt của An Nhàn, dây mây cố sức quấn quanh, cuối cùng một đóa hoa vàng nhỏ hiện ra trước mắt cô.
An Nhàn cười nói: "Em nở hoa rồi sao?"
Ô Lưu Đằng quay về phía cô để lộ tâm trạng vừa thích thú vừa kiêu ngạo, hơn nữa còn tỏ ý muốn tặng đóa hoa vàng nhỏ mình vừa nở cho cô.
"Cảm ơn nha." An Nhàn hái hoa vàng nhỏ xuống, đưa lên mũi ngửi thử, sau đó khen ngợi: "Thơm thật."
Ô Lưu Đăng vui sướng nhảy múa, sau đó mới hài lòng lui về phía cửa sổ, tiếp tục nằm bò trên bức tường hưởng thụ ánh mặt trời chiếu vào.
Đến ngày hôm sau khi An Nhàn tỉnh dậy, trên dây leo của Ô Lưu Đằng đã nở đầy hoa vàng nhỏ, giống như từng viên mã não màu vàng, phủ kín cả bức tường, đung đưa đón gió, tràn trề sức sống.
Hạ Lẫm và Phi Thác nhìn thấy cảnh hoa nở khắp tường tuyệt đẹp cũng vô cùng kinh ngạc thán phục. Phi Thác không kiềm được muốn hái một đóa hoa vàng nhỏ, kết quả tay vừa đưa ra một nửa liền bị dây mây dày đặc trên không trung đánh một roi.
Sờ vào ngón tay bị đánh đỏ ửng, Phi Thác bất đắc dĩ lùi sang một bên, miệng còn không quên lẩm bẩm, chưa từng thấy giống thực vật nào xấu tính đến vậy.
Ở đây một khoảng thời gian, Phi Thác bái phục sát đất với tài năng trồng trọt của An Nhàn, hễ là những cây cối được An Nhàn nuôi dưỡng thì không có biến dị. Những thực vật có linh tính anh ta từng nhìn thấy không ít, nhưng so với những hoa cỏ đặc biệt của An Nhàn, những thứ kia quả thật không thể gọi là 'linh tính'.
An Nhàn bước ra từ trong phòng, nói với Hạ Lẫm: "Tôi phải đi tham gia hội nghiên cứu dược phẩm quý, sẽ về trễ một chút."
"Để Phi Thác lái xe đưa cậu đi, nếu gặp phải vấn đề gì, có thể để cậu ta giúp cậu giải quyết." Hội nghiên cứu dược phẩm quý thông thường chỉ mời những dược sư trị liệu trên cấp 5, trước mắt An Nhàn chỉ mới cấp 3, Hạ Lẫm lo lắng y sẽ chịu thiệt, liền để Phi Thác đi theo.
An Nhàn cũng không từ chối, dứt khoát lên xe để cho Phi Thác chở đến hội trường của hội nghiên cứu.
Vốn dĩ Hạ Lẫm rất muốn tự mình đưa y đi, nhưng hắn tự tiện xuất hiện ở nơi đó cũng không hợp lắm.
Xe chạy khoảng hai tiếng, lúc đến nơi thì hoạt động đã bắt đầu rồi, An Nhàn đã tới trễ mấy chục phút.
Sau khi kiểm tra vé mời, An Nhàn được nhân viên hướng dẫn đi vào đại sảnh của hội trường, Phi Thác phải đứng đợi bên ngoài cửa.
Trong đại sảnh được sắp xếp mười mấy quầy trưng bày hình trụ lớn, trên quầy trưng bày được đặt những dược phẩm khác nhau, trên bình đài phía dưới dược phẩm có đánh dấu điện tử, chỉ cần nhấn vào đánh dấu là có thể xem sơ qua thông tin của dược phẩm.
Trước mỗi quầy trưng bày đều có năm ba người vây quanh, có người trò chuyện, có người phân tích dược phẩm nên không có ai chú ý đến An Nhàn.
An Nhàn qua lại trước những quầy trưng bày, xem qua thông tin của những dược phẩm. Mười lăm loại dược phẩm quý, trong đó chỉ có một loại đạt cấp tuyệt phẩm 1 sao, còn lại đa phần là dược phẩm trên 2 sao và 3 sao.
Trên quầy trưng bày đặt tuyệt phẩm 1 sao, hôm nay chỉ có một bình trống, nó là loại dược phẩm 30 năm trước do một vị đại sư dược tễ cấp 9 dày công luyện chế. Nhưng từ đó về sau, cũng không còn vị dược sư trị liệu nào luyện chế ra tuyệt phẩm đó nữa.
An Nhàn tỉ mỉ quan sát thông tin của nó: Phục Linh Bảo Đan, tuyệt phẩm 1 sao, có thể phục hồi tổn thương tinh thần lực cấp S, nâng cao đẳng cấp tinh thần lực và tố chất cơ thể, tăng cường thần thức của ngũ giác, kéo dài 10 năm tuổi thọ.
Bên dưới là phương pháp luyện chế cơ bản của dược phẩm, tiếp theo đó chính là cuộc đời của vị đại sư này.
Thời huy hoàng của ông ấy bắt đầu từ loại dược phẩm này, kết thúc cũng từ loại dược phẩm này. Phục Linh Bảo Đan có lẽ chưa có quá nhiều cám dỗ với những người cường hóa tinh thần lực cấp thấp, nhưng đối với những cường giả cấp S mà nói lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Chỉ cần uống một viên Phục Linh Bảo Đan, họ liền có thể đột phá cực hạn của loài người, đạt đến cảnh giới thiên nhân cấp S trong truyền thuyết.
Nhưng các cường giả tranh nhau, cuối cùng lại là kết thúc thê lương. Phục Linh Bảo Đan bị hủy, đại sư bị giết, trong bảy cường giả cấp S thì có hai người chết, năm người bị thương.
Xem đến đây, An Nhàn không kiềm được thở dài, đồng thời trong lòng cũng sinh ra chút cẩn trọng. Phục Linh Bảo Đan này theo cách nhìn của cô, nhiều nhất cũng đạt đến linh phẩm sơ cấp, hơn nữa dược tính không quá 1 sao, di chứng để lại e là không ít. Nhưng cho dù là vậy, cũng thu hút các phe tranh đoạt, gây ra họa sát thân.
【Đẳng cấp dược phẩm của An Nhàn: Dược phẩm bình thường - Linh phẩm (Sơ cấp, trung cấp, cao cấp) - Tiên Phẩm (Sơ cấp, trung cấp, cao cấp) - Tuyệt phẩm】
Sau này đợi khi tu vi của cô tăng lên, có thể luyện chế ra linh phẩm, đặc biệt là loại dược phẩm liên quan đến việc tiến cấp tinh thần của loài người, cô buộc phải cân nhắc cẩn thận, trước khi thực lực bản thân ổn định, tuyệt đối không thể tùy tiện phát hành.
Lúc này, cô cũng ý thức được ý định ban đầu của Hạ Lẫm. Ký kết hợp đồng với cô, nội trong ba năm chỉ điều chế loại dược phẩm tinh thần cho hắn, ở mức độ lớn để tránh cho cô gây ra phiền phức không cần thiết vì tính tùy hứng của mình.
Thời đại khác nhau, ở đây không còn là thời đại tu chân nữa, thứ cô nắm giữ trên tay, đủ để chấn động thế giới này.
Bỗng nhiên trong lòng An Nhàn nảy sinh ra một suy nghĩ, thời đại tu chân của hơn một ngàn năm trước đã diệt vong, để lại một thế giới khô cạn linh khí, sức lực mất thăng bằng, truyền thừa đứt đoạn, mọi thứ được bắt đầu lại, là một tu sĩ duy nhất sống sót đến bây giờ, tại sao không thể tái tạo một thời đại tu chân mới? Cô không cần phải dẫn dắt người phàm tu chân, chỉ cần không ngừng nuôi dưỡng linh thảo, sau đó chuyển chúng đến các nơi trên thế giới, một khoảng đất được tưới ẩm, làm cho linh khi của trời đất đã khô kiệt được dồi dào trở lại.
Sinh mạng dài đằng đẵng, ngoại trừ tu luyện, phải luôn tìm cho cuộc đời của mình một mục tiêu thú vị.