Editor: Alannhuoc
Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Trong lòng An Nhàn đã được mở rộng, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, toàn bộ đều tản ra sức sống mãnh liệt.
Xem xong dược phẩm quý trong đại sảnh, An Nhàn lại đi đến phòng ấm kiểu sân vườn trưng bày dược liệu quý.
Trong phòng ấm khoảng 300 mét vuông, đặt bốn mươi, năm mươi gốc dược thảo, trong đó phần lớn đều là các loại hiếm thấy trên thành phố. Độ hiếm của chúng mặc dù không như mong đợi của An Nhàn, nhưng cũng mang tới cho cô không ít ngạc nhiên. Chỉ tiếc cách nuôi dưỡng không thích hợp làm cho rất nhiều thảo dược mất đi đặc tính vốn có.
Ví dụ như gốc Triền Ty Thảo trước mắt cô, nếu không phải nhìn thấy tên trên bảng đánh dấu thì suýt chút nữa cô đã không nhận ra rồi.
Ở thời đại tu chân, Triền Ty Thảo thân như ngọc thụ, cành như tơ tằm, cơn gió nhẹ thổi qua, từng sợi liền đung đưa nhảy múa, tơ vàng hạt châu, sáng chói động lòng người. Cách sinh sôi của bọn chúng chính là vẩy hạt giống vào trong không khí, thuận theo gió mà đi, cành cây càng nhỏ, tỷ lệ sống của hạt giống càng cao.
Nhưng nhìn thấy gốc cây trước mắt này, cành cây to như đầu ngón tay, 'sưng vù' đến mức không dám nhìn thẳng, đừng nói là tung bay, chính là đung đưa một chút cũng khó khăn.
Triền Ty Thảo là một loại thực vật vô cùng thích thon thả, nếu bây giờ nó có trí tuệ, không biết có nó có vì thấy mình mập mà lựa chọn tự mình kết liễu hay không đây?
An Nhàn có chút đau lòng nhìn gốc cây Triền Ty Thảo 'to mập' này, trong lòng suy nghĩ có thể đem một cành về nuôi dưỡng hay không.
"Lạc Y." Đang lúc suy tư, bỗng nghe giọng nói của người lạ từ phía sau truyền đến.
An Nhàn quay đầu lại nhìn, lập tức nhận ra thân phận người đó, chính là Lý Cảnh Trạch đã giành được hạng ba trong đại hội dược sư.
"Chào anh." An Nhàn chào hỏi một tiếng.
"Tôi còn cho rằng cậu sẽ không đến." Lý Cảnh Trạch chăm chăm nhìn y không chớp mắt. Trên thực tế, từ lúc y bước vào đại sảnh, hắn liền chú ý đến y, chỉ là chưa tới chào hỏi ngay, mà đứng từ xa quan sát y.
Y không tham gia thảo luận cùng các dược sư trị liệu khác, một mình lặng lẽ kiểm tra thông tin của dược phẩm, nét mặt chuyên tâm, yên lặng thanh cao đến xuất trần, dường như tự tạo thành một thế giới riêng.
Một nhân vật như thế, thật sự khiến người ta không ganh ghét nổi, lúc đó Lý Cảnh Trạch chính là nghĩ như vậy.
Đi theo y bước vào phòng ấm, Lý Cảnh Trạch thấy y cứ nhìn chằm chằm Triền Ty Thảo, cuối cùng không nhịn được liền mở miệng.
"Cảm ơn thư mời của anh." An Nhàn lên tiếng nói lời cảm ơn với hắn.
"Không cần đâu." Lý Cảnh Trạch trả lời mặt vẫn không chút thay đổi, hắn gửi thư mời căn bản không hề có ý tốt, chỉ muốn cùng y so tài một trận, muốn tận mắt chứng kiến thực lực của y.
"Cậu có hứng thú với cây Triền Ty Thảo này à?" Lý Cảnh Trạch hỏi.
"Ừm, đúng vậy. Không biết có bán hạt giống cây hay không?"
Lý Cảnh Trạch trả lời: "Thảo dược trưng bày của hội nghiên cứu, vốn dĩ không bán hạt giống. Nếu cậu muốn, tôi có thể hỏi giúp cậu."
"Vậy thì thật sự cảm ơn anh." An Nhàn nở nụ cười với hắn.
"Đừng vội cảm ơn sớm, tôi giúp cậu là có điều kiện."
"Anh cứ nói."
"Theo tôi đến dược cốc một chuyến, tôi muốn cùng cậu so tài một trận ở đó." Lý Cảnh Trạch không vòng vo, trực tiếp nói thẳng ý muốn của mình.
"So tài?" An Nhàn cảm thấy kỳ lạ, "Tại sao đột nhiên anh lại muốn so tài với tôi."
"Tôi biết cậu chính là Vân Lân, thuốc cậu luyện chế đã có thành tự xuất sắc trong trận đấu công phòng quân sự, tôi muốn biết đó có phải là năng lực thật sự của cậu hay không?"
Thật ra An Nhàn không muốn so tài với hắn, cái này không khác gì ăn hiếp con nít cả.
Lý Cảnh Trạch thấy y không nói gì, lại nói: "Chỉ cần cậu đồng ý thi với tôi, bất luận thắng thua, tôi cũng sẽ giúp cậu lấy được hạt giống Triền Ty Thảo.
" Cuộc so tài này có ý nghĩa gì? "An Nhàn nói chậm rãi:" Học luyện thuốc, một là siêng năng, hai là vững vàng, thứ ba mới là thiên phú. Hai cái đầu quyết định độ chín chắn và an toàn của dược phẩm, cái sau cùng quyết định hạn mức cao nhất của chất lượng dược phẩm. Thay vì so trình độ luyện thuốc, chi bằng thi tính ổn định, tính an toàn, tính chất của thuốc đã thành phẩm đi. "
Thiên phú của Lý Cảnh Trạch cũng không tệ, qua một thời gian, chắc là có thể trở thành một vị đại sư tài ba, chính là lòng hăng hái trên người quá mạnh mẽ, dễ chịu thiệt.
Trong giọng điệu của An Nhàn không tự chủ được mang theo vài phần chỉ bảo, nghe được trong lòng Lý Cảnh Trạch tràn đầy hụt hẫng.
Hắn lạnh nhạt hỏi:" Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc cậu có muốn thi với tôi hay không? "
An Nhàn nhìn hắn hồi lâu, rồi lắc đầu:" Anh bây giờ, không có tư cách khiêu chiến với tôi. "
Sắc mặt Lý Cảnh Trạch hơi thay đổi, tức giận nói:" Lạc Y, cậu chẳng qua chỉ là một tên trị liệu sư cấp 3 tinh thần lực cấp D, còn tôi là dược sư cấp 5 tinh thần lực cấp B, cậu dựa vào cái gì mà nói lời ngông cuồng trước mặt tôi? "
An Nhàn chắp tay sau lưng đứng thẳng, biểu cảm trên mặt vẫn bình thản:" Có biết tại sao tôi nói cậu không có tư cách không? "
" Tại sao? "Lý Cảnh Trạch gắt gao trợn mắt nhìn y.
" Từ năm 12 tuổi tôi đã bắt đầu tiếp xúc với y dược học, mỗi ngày học trên 15 tiếng, số lượng dược liệu tận tay tôi bào chế không dưới mấy triệu, mười năm như một ngày tôi vùi đầu khổ luyện, từ tinh thần lực cấp D vượt qua lĩnh vực cấp C, dược phẩm trung bình được luyện chế đã vượt qua giới hạn của bản thân. Còn anh, có tinh thần lực cấp B thiên phú vô cùng tốt, từ nhỏ anh đã nghe quen tai lời dạy của đại sư, mỗi ngày anh tốn bao nhiêu thời gian để học tập? Dược liệu tự tay anh bào chết được bao nhiêu? Kỹ thuật luyện cơ bản trong bao lâu? Thuốc thành phẩm tốt nhất mà anh bào chế ra có phẩm chất gì? "Một chuỗi những câu hỏi khiến Lý Cảnh Trạch bối rối.
Điều An Nhàn nói là kinh nghiệm của Lạc Y, chứ không phải bản thân cô. Cùng là một việc chịu khổ chịu khó, dù là cô cũng không dám so với Lạc Y.
" Lý Cảnh Trạch, tôi không phải thiên tài, nhưng tôi làm được chuyện mà thiên tài như anh không thể làm. Thử hỏi anh như vậy, có tư cách gì khiêu chiến với tôi đây?"An Nhàn nói không chút lưu tình, hoàn toàn không giống với tác phong thường ngày của cô. Bởi vì, bỗng nhiên cô muốn thử tính cách của người này, nếu là người tài, tương lai có lẽ sẽ có chút giúp ích cho cô. Dù sao cô vừa mới lập ra một mục tiêu vĩ đại, loại chuyện nhỏ như dẫn dắt hoa cỏ, thảo dược thống trị thế giới này, luôn cần vài người của giới y dược trợ uy mới được.
Hết cách rồi, ai bảo Lý Cảnh Trạch đúng lúc này lại trêu chọc cô chứ? Cái gọi là 'Gặp nhau tức là có duyên', vậy thì để bọn họ cùng vui vẻ tâm sự về cuộc đời đi.