Editor: Alannhuoc
Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Ba mươi phút trôi qua, An Nhàn dừng động tác lại, 200 cây thảo dược toàn bộ đã được bào chế xong, còn Lý Cảnh Trạch chỉ xong 83 cây.
Anh ta không nói câu nào, lẵng lặng đặt dược liệu vào máy giám sát tiến hành kiểm tra. 83 cây của hắn, có 3 cây hao tổn, 7 cây kém chất lượng, 48 cây hợp lệ, chỉ có 25 cây chất lượng tốt.
Mà 200 cây của An Nhàn, toàn bộ đều tốt. Cô hoàn toàn không có ý 'thả cá vào nước', tàn nhẫn khiến Lý Cảnh Trạch tan tác tơi bời.
Đổi thành người bình thường, e là sẽ hoài nghi cuộc sống. Nhưng Lý Cảnh Trạch kiêu ngạo vẫn cứ kiêu ngạo, nhưng cũng chịu đả kích, sau khi tự quất roi mình, giọng điệu của anh ta kiên quyết nói với An Nhàn: "Cậu đợi đó, sau này tôi vẫn sẽ khiêu chiến với cậu."
An Nhàn nói: "Đợi anh bào chế 150 cây dược liệu chất lượng tốt trong 30 phút, rồi hãy đến tìm tôi."
"Chuyện cậu có thể làm, tôi cũng làm được!" Trong mắt Lý Cảnh Trạch cháy lên lửa giận hừng hực, dường như muốn lập tức từ vương tử cao ngạo trở thành thanh niên nhiệt huyết vậy.
"Mỏi mắt mong chờ." An Nhàn hơi nở nụ cười.
Hai người rời khỏi phòng dược, không tham gia hội nghiên cứu thảo luận kế tiếp mà trực tiếp đi ra khỏi hội trường.
Trong đoạn đường đi về phía bãi đậu xe, Lý Cảnh Trạch không nhịn được mở miệng hỏi: "Thảo dược bào chế thủ công rất quan trọng với chất lượng thành phẩm sao?"
An Nhàn: "Không phải rất quan trọng."
Mặt Lý Cảnh Trạch tối sầm lại: Không quan trọng, vậy cậu thi với tôi có ý nghĩa gì!
Đang định nổi giận, lại nghe An Nhàn nói tiếp: "Nhưng rất quan trọng đối với việc nâng cao lực khống chế tinh thần. Lực chú ý càng tập trung, kỹ thuật càng thành thạo thì năng lực kiểm soát tinh vi càng chuẩn, tỷ lệ thành công luyện chế ra dược phẩm chất lượng cao cũng càng cao. Cấp thấp hơn có lẽ vẫn không nhìn ra, nhưng nâng cao theo cấp bậc, lực khống chế tinh thần sẽ trở thành yếu tố quyết định giới hạn đột phá bản thân và tiến hóa cấp bậc."
Lý Cảnh Trạch nghe vậy, như đã hiểu ra, bước chân cũng không tự chủ được mà chậm lại. Đến khi anh ta bình tĩnh lại, An Nhàn đã đi xa mấy bước rồi, nhìn theo bóng lưng của y, như sông sâu, núi cao chót vót, thanh tao nhã nhặn, lại có một loại cảm giác tuyệt trần khó mà diễn tả.
Nếu không phải tuổi tác ở ngay đó, dường như hắn vẫn cho rằng đây là một vị đại sư không xuất thế. [1]
[1] Xuất hiện đúng lúc, bất ngờ xuất hiện.
"Lạc Y." Chính vào lúc này, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ xa vọng lại, ngay sau đó liền thấy Gleyre bước xuống từ một chiếc xe.
Ở bên cạnh, Phi Thác cũng xuống xe đi về phía này.
"Thật trùng hợp." Gleyre đi đến trước mặt An Nhàn, sau đó nhìn sang Lý Cảnh Trạch, "Vị này là tiên sinh Lý Cảnh Trạch đúng không? Tôi từng xem qua trận đấu của anh, biểu hiện vô cùng xuất sắc, chúc mừng anh giành được huy chương đồng của cuộc thi dược sư."
Lý Cảnh Trạch không nghe ra được chút thành ý nào trong giọng điệu lạnh lùng của hắn.
"Hai người quen nhau à?" Tầm mắt của Gleyre lại đặt lên người An Nhàn, "Không gặp phải rắc rối gì chứ?"
Vừa hỏi bọn họ có quen biết không, sau đó lại hỏi có gặp rắc rối không? Ý hắn là gì đây?
"Vị tiên sinh này, tôi và Lạc Y quen biết thì có gì rắc rối?" Lúc này Lý Cảnh Trạch tức giận đi qua.
Gleyre thấy dáng vẻ kiêu ngạo của amh ta, hờ hững nói: "Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có ý gì khác."
"Vậy sao? Vậy tôi cũng tùy tiện trả lời một chút, Lạc Y là đối thủ cạnh tranh của tôi, anh nói xem chúng tôi có quen biết hay không?"
"Đối thủ cạnh trạnh." Gleyre chau mày, quay sang hỏi An Nhàn, "Cậu ta có ức hiếp cậu không đó?"
Lý Cảnh Trạch ngậm cục tức suýt nữa đã phun ra ngoài: Trên mặt anh ta có viết ba chữ 'ức hiếp người' à? Vừa gặp mặt liền kết luận anh ta ức hiếp người khác! Nói nghiêm túc, anh ta mới là người bị ức hiếp đó biết không?
"Không có." An Nhàn trả lời rất nghiêm túc.
"Thật không?" Gleyre nhìn Lý Cảnh Trạch mặt đầy sát khí, lại nhìn sang An Nhàn mặt vô hại, luôn cảm thấy có ẩn giấu mờ ám nào trong đó.
Phi Thác bên cạnh cũng nhìn Lý Cảnh Trạch với ánh mắt không đồng tình.
Cũng không trách bọn họ nghi ngờ, Lý Cảnh Trạch trong lời đồn tự cho mình là giỏi, lời nói cay nghiệt, không dễ sống chung. Còn An Nhàn trước này luôn làm việc thiện, tuy là thỉnh thoảng cũng có nổi giận, nhưng cũng là vì nghĩ cho người khác. Ví dụ như Hạ Lẫm thường xuyên bị y quát mắng, chỉ cần không tuân theo lời dặn của bác sĩ, thì sẽ bị mắng.
Cho nên nói, nhân phẩm là một thứ, thật sự phải dựa vào gương mặt.
Trong lòng Lý Cảnh Trạch rất tức giận, nhưng nét mặt vẫn giữ nguyên phong độ, bày ra bộ mặt 'không muốn so đo với bọn người phàm các người', hất cằm lên, lạnh lùng nói với An Nhàn: "Lần sau chúng ta lại hẹn."
Nói xong liền ngẩng đầu, sải bước rời khỏi đó.
"Mặc dù Lý Cảnh Trạch là cháu của đại sư Văn Thái, nhưng nếu như anh ta làm gì bất lợi với cậu, cậu cứ nói thẳng, tôi có thể giúp cậu." Gleyre cam kết nói.
Phi Thác liếc xéo, luôn cảm thấy việc người đàn ông này có hơi quá để tâm đến chuyện của An Nhàn rồi.
"Không cần, cậu ta cũng không tệ." An Nhàn bất đắc dĩ, nói thật lòng cũng không ai tin, thật sự không biết Lý Cảnh Trạch làm người quá thất bại, hay là do cô quá thành công.
Gleyre gật đầu, không hỏi tiếp nữa, sau đó đổi chủ đề: "Mẹ tôi ở nhà hàng gần đây đợi tôi, chi bằng cùng đến ăn bữa cơm đi?"
An Nhàn nhìn thời gian, đã sắp 12 giờ rồi. Mặc dù cô không thèm ăn, nhưng chắc chắn Phi Thác đã đói rồi, thế là liền đồng ý.
Mấy người họ cùng đến nhà hàng mà Monica đang ở đó. Nhìn thấy An Nhàn, Monica vô cùng vui mừng, thân thiết kéo y đến bên cạnh, quan tâm hỏi han tình hình cuộc sống gần đây của y.
Trong lòng An Nhàn sinh ra một cảm giác kỳ lạ, thái độ của mẹ con Monica đối với cô quá mức nhiệt tình, hoàn toàn không giống bạn bè bình thường. Có lẽ họ xem mình là Lạc Y, cho nên mới đối xử khác như vậy với cô.
Trái tim An Nhàn khẽ động, khi ăn xong bữa trưa, bỗng nhiên hỏi: "Phu nhân Bell, Gleyre, có phải trước đây chúng ta từng quen biết không? Hoặc là nói, hai người có phải là bạn bè của ba mẹ tôi?"
Monica không ngờ y lại hỏi thẳng như vậy, há hốc mồm, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, không kiềm được nhìn sang Gleyre bên cạnh.
Gleyre trầm ngâm chốc lát, nói: "Nếu cậu đã chủ động hỏi, vậy tôi sẽ nói với cậu."
Phi Thác nâng Lý Cảnh Trạch trà, ánh mắt nhìn mấy người họ không chớp mắt, biến thành người ăn dưa qua đường. [2]
[2] Ở bên cạnh xem náo nhiệt, hóng chuyện.