Editor: Alannhuoc
Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Nhưng nhân sâm con là linh vật có sinh mạng dài nhất, linh tính cao nhất, cũng có khả năng
Biến hình nhất trong cánh đồng.
Nếu như cây nhân sâm trước mắt là gốc cây trước đây, vậy nó rất có khả năng đã biến hình
Thành công trong trận thiên kiếp. Sau đó lại chết trong trận tiên kiếp này, để lại một phần tinh
Hồn nhập vào luân hồi, chuyển kiếp làm người, mà Lạc Y chính là kiếp này của nó.
Cô đổi quần áo cho Lạc Y để phòng ngừa thi thể bị thối rữa, nhưng cho dù là vậy, thi thể
Của y vẫn biến mất. Câu giải thích duy nhất, chính là vì thân thể của người phàm không thể
Chống đỡ được linh hồn của yêu ma. Một khi đã chết, thì sẽ không còn hài cốt. Theo lý mà
Nói, thân xác sau khi chết đi thì linh hồn của nhân sâm nên nhập vào luân hồi lần nữa.
Nhưng vì trên quần áo của cô mang theo linh khí, sau khi hấp thụ linh khí này, linh hồn lại
Ngưng kết thành hạt giống, rơi xuống đất rồi bén rễ.
Mấy trăm năm cô sống cùng nhân sâm, trước đây hai bên có chút cảm ứng. Chỉ là đã cách
Ngàn năm, loại cảm ứng này đã vô cùng yếu ớt. Nếu không lần đầu tiên gặp mặt cũng
Không đến mức không có chút cảm giác nào. Nhưng khi nó hóa thành nguyên hình lần nữa,
Thì loại cảm ứng này lại quay về.
"Thật sự là em à.." Nghĩ như vậy, Lạc Y và cô trông giống nhau e là cũng không phải trùng
Hợp, mà là khi nhân sâm con biến hình, cố ý bắt chước hình dáng của cô. Cô nuôi dưỡng
Nó mấy trăm năm, lại là người duy nhất mà nó quen thuộc, rất có khả năng nó xem mình là
Mẹ của nó.
Yêu ma và người thường không giống nhau, một khi đã định hình, cho dù có luân hồi bao
Nhiêu kiếp thì hình dáng cũng sẽ không có nhiều thay đổi.
An Nhàn không ngờ lúc cô tỉnh lại sau khi ngủ say cả ngàn năm, thì thứ đầu tiên mà cô gặp
Lại là nhân sâm con của mình. Mà cô còn mượn dùng thân phận chuyển kiếp của nó, có
Được chỗ đứng trong thời đại này. Cô luôn cảm thấy vận mệnh giống như luôn được định
Trước.
"Ha ha.." An Nhàn khó mà che giấu niềm vui sướng trong lòng. Cô cúi người xuống, dùng
Gò má nhẹ nhàng chạm vào mầm nhân sâm. Luôn cho rằng mình đã tâm lặng như nước,
Không còn hứng thú với cõi trần, hôm nay mới biết, nội tâm của cô vẫn khát khao nhìn thấy
Những thứ mà mình quen thuộc, muốn có người thân và bạn bè thuộc về mình.
"Gặp được em thật là tốt." An Nhàn nhắm mắt lại, cảm nhật hơi thở của lá cây và bùn đất,
Tâm trạng vốn dĩ không yên, đã dần khôi phục lại yên tĩnh.
Một lát sau, cô ngồi dậy, dùng linh lực gói cả rễ lẫn bùn đất của nhân sâm con lại rồi thu vào
Nhẫn cất giữ của mình.
"Về nhà thôi, bạn của tôi." Thì thầm như một tiếng thở dài, cả thân hình An Nhàn chậm rãi
Biến mất trong gió.
Khi cô trở về căn nhà nhỏ thì cũng đã là nửa đêm.
Bước chân An Nhàn nhẹ nhàng, dạo bước trong cánh đồng hoa. Phải một lúc lâu sau cô
Mới tìm được một chỗ ở thích hợp cho nhân sâm con. Cách căn nhà nhỏ không xa, cấu tạo
Và tính chất của đất xốp, hấp thụ được ánh mặt trời. Để tạo điều kiện sinh trưởng tốt hơn
Cho nó, An Nhàn dự định sẽ di chuyển vài cây lá rộng sang.
Vân Lân Giao ở cách đó không xa giống như cảm nhận được gì đó, phần phật một tiếng,
Nhô ra từ đáy hồ, lăng tăng chạy đến bên cạnh An Nhàn, nhìn mầm nhân sâm ỉu xìu kia.
"Trảo Nha, chăm sóc tốt cho nó, tuyệt đối đừng để nó bị những động vật nhỏ khác tha đi
Nhé." An Nhàn vỗ đầu Vân Lân Giao, mỉm cười dặn dò.
Vân Lân Giao dùng đuôi lướt qua An Nhàn, tỏ ý không hài lòng với việc cô nghi ngờ bản lĩnh
Trông nhà của mình.
An Nhàn cười cười, lại liếc nhìn nhân sâm, rồi mới xoay người rời đi.
Vừa đi vào căn nhà nhỏ cô lập tức cảm nhận được hơi thở của Hạ Lẫm. Hắn đang ngồi trên
Sô pha, dường như đang đợi cô. Nhìn thấy cô bước vào, hắn liền đứng dậy, hỏi: "Đã ăn gì
Chưa?"
An Nhàn lắc đầu.
"Rửa mặt trước đi, rồi ra ăn cơm." Hạ Lẫm nói xong thì đi vào phòng bếp.
Đợi An Nhàn rửa mặt chải đầu đi ra, thì trên bàn đã trải đầy một bàn ăn phong phú.
Hạ Lẫm không hỏi cô đã đi đâu, chỉ yên lặng ngồi trên sô pha mà xem tài liệu trên máy tính.
Trong phòng khách yên lặng không một tiếng động, chỉ có tiếng vang nhỏ của An Nhàn lúc
Dùng cơm.
Lúc này cô mới có thời gian để suy nghĩ đến vấn đề về thân phận của cô và Lạc Y. Vốn dĩ
Cô không định che giấu, nhưng sau khi phát hiện Lạc Y là chuyển kiếp của nhân sâm con,
Cô lại thay đổi suy nghĩ.
Mặc dù Lạc Y đã biến mất rồi, nhưng linh hồn của y vẫn còn sống. Thay vì nói chân tướng
Với người thân kiếp này của y, để họ đau khổ, thì chi bằng tạm thời che giấu trước. Nếu
Nhân sâm con có thể biến hình thành công khi họ còn sống, có lẽ bọn họ còn có cơ hội tiếp
Tục làm người thân.
Ban đầu vì nuôi dưỡng nhân sâm con, cô từng lấy máu tươi của mình hòa hợp vào trong cơ
Thể nó. Quan hệ của họ, nói là mẹ hoặc chị em cũng không quá đáng, người thân của y,
Cũng là người thân của cô. Cô sẽ đợi đến khi y biến hình lần nữa, trở lại làm người.
Hạ Lẫm âm thầm quan sát An Nhàn dùng cơm, trong ánh mắt hắn lóe lên một tia thương
Tiếc. Hắn đã nghe thân phận của y từ Phi Thác, lại là một sự thật còn khiến người khác đau
Lòng hơn trước đó. Mẹ ruột vốn là một cô gái sống trong nhung lụa lại phải chịu muôn vàn
Trắc trở. Cha ruột lại xảy ra tai nạn vào ngày y sinh ra. Mấy năm sau cha mẹ nuôi cũng chết
Trong đợt cứu nạn. Thân thế và tuổi thơ của y, giống như bi kịch mà ông trời cố ý sắp đặt.
"Mùi vị thế nào?" Hạ Lẫm bỗng nhiên hỏi.
An Nhàn bình tĩnh trở lại, thuận miệng trả lời: "Cũng được."
Hạ Lẫm gật đầu, nghiêm túc nói: "Xem ra tài nghệ nấu ăn của tôi có tiến bộ hơn rồi. Phi
Thác còn nói chắc chắn cậu sẽ ghét."
An Nhàn dừng động tác: "Đây là do anh nấu à?"
"Ừm."
An Nhàn nhìn thức ăn đã ăn hết một nửa, mặt đầy thờ ơ: Chả trách trong miệng lại có mùi
Lạ, vừa nãy cô vẫn chưa phát hiện, còn nhét vào bụng nhiều như vậy..
Cô đặt đũa xuống, cầm khăn giấy lên lau miệng, hời hợt nói: "Phi Thác nói không sai."
"Cái gì?"
"Tôi đúng là rất ghét."
Hạ Lẫm: "..."
An Nhàn trở về phòng mình, gặm một trái cây tươi để tẩy dạ dày, sau đó rửa mặt, chuẩn bị
Nghỉ ngơi.
Vừa nằm lên giường, An Nhàn bỗng nhiên cười nhẹ thành tiếng.
Vừa rồi lẽ nào là cách an ủi đặc biệt của người đàn ông đó sao? Tận tay nấu một bữa ăn
"Đen tối" cho cô?
Vậy chỉ có thể tặng hắn hai từ: Forever alone (FA)
Cô vươn tay ra tắt đèn, rồi làm ổ trong chiếc chăn, sau đó thoải mái ngủ thiếp đi.
Tác giả có lời muốn nói:
【 Kịch nhỏ】
An Nhàn: Cuối cùng tôi cũng tìm được nhân sâm của mình rồi.
Hạ Lẫm: Tôi chính là nhân sinh[3] của cậu.
[3] Nhân sinh: Cuộc sống, cuộc đời/ Giống cách đọc với từ nhân sâm.
Nhân sâm: Loài người lầu trên kia, ta trông giống cậu ở chỗ nào hả?