Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử

Chương 43

Câu nói "ngươi còn lớn hơn cả huyện lệnh" vừa thốt ra, sắc mặt phụ thân của Ôn Oanh liền đen như đáy nồi.

Yến An không muốn dây dưa thêm, kéo tay Ôn Oanh lại một lần nữa hướng về phía cổng nhà mà đi.

Thế nhưng người nhà họ Ôn phen này tới đây vốn là có mưu đồ, giờ mục đích chưa thành, sao có thể cam tâm dễ dàng buông bỏ?

Hai đệ đệ của Ôn Oanh lập tức vòng lên chặn đường, liếc mắt nhìn khuôn mặt của Yến An một chút, rồi lại quay sang Ôn Oanh mà nói:

"Tỷ à, các người đối đãi với phụ mẫu như vậy, đó chẳng phải quá đáng lắm sao?"

Ôn Oanh đưa mắt lạnh lùng nhìn hai kẻ ấy, tay kia không bị Yến An nắm lấy thì chầm chậm siết chặt thành quyền.

Nàng vốn chẳng ưa gì ánh mắt bọn họ nhìn Yến An.

Hai đệ đệ kia ánh mắt chốc chốc lại lén lút liếc sang mặt Yến An, rồi ghé sát Ôn Oanh mà hạ giọng bảo:

"Phụ mẫu chỉ muốn tụi ta tới học nấu ăn với tẩu tử thôi mà. Sau này ta với đệ đệ cũng có thể ra ngoài tìm việc mà làm, cũng đỡ gánh nặng trong nhà, chẳng phải tốt hay sao?"

"Với lại... tẩu tử thật sự đẹp lắm."

Tới câu sau cùng, trong giọng nói kia chan chứa vẻ mập mờ đầy ám chỉ.

"A!"

Một tiếng kêu đau xé tan không trung, mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy Ôn Oanh vùng khỏi tay Yến An đang nắm, gương mặt lạnh như băng hướng về phía đệ đệ cao to hơn nàng mà ra tay. Mỗi một quyền, mỗi một cú đánh đều nhắm ngay chỗ hiểm trên thân đối phương! (Editor: e cũng mê chị Oanh ạ)

Tứ đệ của Ôn Oanh lau vết máu nơi khóe miệng do bị đánh, trừng mắt nhìn nàng, sợ hãi quát lên: "Ngươi điên rồi sao?!"

Ôn Oanh không đáp lời, chỉ là mỗi quyền đánh xuống đều dốc hết sức, rơi thẳng lên thân hắn. Tuy trông đệ đệ nàng vóc người cao lớn hơn nàng, nhưng so với thân thể thường ngày quen làm việc nặng của Ôn Oanh thì vẫn là kém xa, bị nàng đánh cho thân thể cong quắp, miệng không ngớt tru tréo những lời ô uế.

Thấy tình hình bất ổn, ngũ đệ nàng xông lên định ngăn cản, kết quả lại bị Ôn Oanh đấm thẳng một quyền vào mắt.

Mẫu thân Ôn Oanh trông thấy hai nhi tử bảo bối đều bị đánh, lập tức gào lên một tiếng thảm thiết động trời, xông thẳng về phía Ôn Oanh, vừa nhào tới vừa mắng nàng đáng chết.

Yến An từ cơn kinh hãi ban đầu tỉnh lại, thấy tình huống vượt quá mức bình thường, chẳng màng giữ mặt mũi nữa mà cất giọng thét vang gọi Lý thẩm cứu mạng.

Lúc trước khi đánh nhau cũng đã tạo ra động tĩnh không nhỏ, bên nhà Lý thẩm đã lờ mờ nghe được tiếng vang, vốn còn đang lưỡng lự không biết có nên ra xem hay không, lần này nghe tiếng của Yến An thì cả nhà lập tức vớ lấy thứ có thể làm vũ khí, xông thẳng ra cửa.

Vừa ra khỏi cửa đã chạy về phía nhà họ Yến, thấy cảnh tượng trước mắt chính là Yến An bị một phụ nhân đẩy ngã nhào xuống đất, còn Ôn Oanh thì bị người vây đánh. Tuy nàng vẫn gắng chống trả nhưng rốt cuộc lực mỏng không địch nổi số đông, đã rơi vào thế hạ phong.

Thấy tình cảnh đó, Lý thẩm trợn mắt đỏ hoe, nắm chặt đòn gánh, lao tới gõ thẳng một gậy lên thân phụ nhân đang túm tóc Ôn Oanh, kế đó cây đòn như mọc mắt mà quét thẳng lên hai nam nhân lực lưỡng, tách bọn chúng ra khỏi Ôn Oanh.

"Đánh mau! Bọn buôn người đó!" Châu Tiểu Lộ bỗng nhiên quát to.

Phụ tử nhà họ Lý cũng hết sức ăn ý, gậy gộc cùng lúc vung lên quét tới bốn người bên kia. Trong chớp mắt, người nhà họ Ôn bị đánh đến khóc cha gọi mẹ, miệng không ngừng kêu oan rằng họ không phải bọn buôn người. Nhưng chưa kịp mở miệng giải thích đã lại ăn thêm một gậy, chỉ còn biết cắm đầu bỏ chạy.

Ngay cả Ôn lão gia vốn giữ thể diện nhất cũng không giữ nổi nữa, bị đánh cho tập tễnh chạy ra xa. Lúc đã chạy được một quãng, lão ta vẫn không quên quay đầu quát lên giận dữ:

"Ôn Oanh, ngươi như thế cẩn thận chuốc lấy báo ứng!"

"Lắm lời!" Châu Tiểu Lộ liền tiện tay ném thẳng cây củi đang cầm về phía lão Ôn!

Thế nhưng giờ khắc này, Ôn Oanh chẳng màng nhìn tới đám người kia, vội vàng chạy đến đỡ lấy Yến An đang ngã dưới đất. Thấy cô sắc mặt đau đớn, mắt Ôn Oanh tức thì đỏ hoe.

"Yến An, ngươi thế nào rồi..." Ôn Oanh muốn đỡ cô dậy, nhưng nhìn thấy vẻ đau đớn trên mặt cô thì lại chần chừ không dám động mạnh, vành mắt càng đỏ, tưởng chừng sắp khóc.

Yến An hít mạnh một hơi lạnh, nhưng vẫn không quên trấn an:

"Không sao... chỉ bị trẹo một chút thôi."

Kỳ thực lúc ngã xuống, cô bị lưng va trúng một tảng đá hơi nhọn, cú đó đau đến thấu tim gan.

Nhà họ Lý cũng vội vã vây tới, thấy hai người bọn họ trong bộ dạng này thì nhất thời cũng ngây người, hỏi:

"Sao lại đánh nhau ra thế này?"

Tuy chưa để bọn kia nói rõ thân phận, nhưng họ cũng lờ mờ đoán được là ai. Không thể tưởng tượng nổi, vẫn còn đứng ở cửa nhà mà người ta đã dám ra tay rồi.

Ôn Oanh cẩn thận thử đỡ lấy Yến An:

"Không sao... chỉ là không muốn gặp bọn họ."

Yến An bị nàng bế ngang người, may mà Ôn Oanh đỡ ở phần eo chứ chẳng phải phần lưng, nếu không thì cô nghĩ mình sẽ nhảy dựng lên mất.

"Lý thẩm, Ngô thúc, cảm tạ mọi người, lần này lại phiền rồi." Ôn Oanh thấp giọng cảm tạ nhà họ Lý.

"Chuyện gì phải khách sáo, sau này có việc như vậy nhớ gọi người sớm một chút, biết chưa?" Lý thẩm nhìn hai người bọn họ thương xót, may mà không có chuyện gì lớn, nhưng như thế này cũng đủ khiến người ta kinh hồn táng đởm rồi.

"Vâng, ta biết rồi." Ôn Oanh gật đầu, giờ đây nàng chỉ muốn nhanh chóng đưa Yến An về nhà xem xét vết thương, chẳng còn tâm trí đâu mà nhiều lời.

Lý thẩm hiển nhiên cũng hiểu được tâm ý nàng, liền giục nàng mau về, có chuyện gì thì gọi bọn họ.

Ôn Oanh gật đầu, bế Yến An bước nhanh về nhà.

Khi muốn đặt Yến An lên giường, cô vội la lên:

"Dơ dơ dơ!"

Lúc nãy ngã xuống đất chắc chắn đã dính không ít bụi bẩn, giờ mà trực tiếp nằm lên giường chẳng phải sẽ làm dơ hết?

Nghe cô nói vậy, động tác của Ôn Oanh khựng lại, bất đắc dĩ liếc cô một cái, cảm thấy trong tình cảnh này mà cô vẫn còn bận tâm tới chuyện ấy.

Thấy cô thật sự không muốn nằm ngay lên giường, Ôn Oanh đành nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên ghế bên cạnh, tay chân nhanh nhẹn cởi áo ngoài của cô, xác nhận thân thể không vướng bẩn gì rồi mới bế cô đặt lên giường.

"Đợi đã, giúp ta trở người lại một chút." Vừa được đặt xuống, Yến An liền rên khẽ, tư thế nằm hiện giờ đè lên vết thương sau lưng khiến cô đau nhói.

Sắc mặt Ôn Oanh chợt trầm xuống, lập tức hiểu rõ, vội vàng giúp cô xoay người, để cô nằm sấp.

"Lưng cũng bị thương sao?"

"Ừm." Yến An rầu rĩ đáp.

Trong lòng cô còn tích đầy cơn giận, giận mình cũng giận người nhà họ Ôn. Đã ghét cay ghét đắng bọn họ, vậy mà lúc giao thủ với họ lại không đánh thắng nổi. Lúc bị mẫu thân Ôn Oanh đẩy một cái, cô có cảm giác như mình sắp bị đẩy bay. Trước mặt mẫu thân Ôn Oanh, chút sức lực của cô quả thật chẳng đáng nhắc tới!

Tưởng rằng thân thể mình dạo gần đây đã cường tráng hơn nhiều, ai ngờ so với những người quanh năm làm ruộng, chút sức ấy chỉ như gối thêu hoa.

Lồng ngực Ôn Oanh nghẹn một hơi khí nặng, chỉ cần nghĩ tới việc vết thương của Yến An đều là do người nhà mình gây ra, nỗi oán giận với chính mình trong lòng nàng lại càng sâu đậm hơn.

"Ta xem giúp ngươi một chút, rồi sẽ bôi thuốc, được không?" Ôn Oanh cố nén cơn xúc động nơi đáy lòng, hạ giọng ôn nhu hỏi.

Nghe nàng nói, Yến An mím môi, cảm nhận được cơn đau nơi lưng. Vết thương lại rơi ngay sau lưng, chính mình không thể xử lý được, chỉ đành nhờ Ôn Oanh. Mà như thế, chắc hẳn phải cởi áo...

"Ngươi xem đi." Yến An uể oải úp mặt xuống gối, giọng nói u uất vang ra.

Chờ đến khi cô hồi phục, nhất định phải tăng cường luyện tập! Sau này tuyệt đối không để tái diễn cảnh tượng thế này! Nếu không đánh thắng được, chí ít cũng phải khiến kẻ kia lột mất một lớp da!

Ôn Oanh giờ phút này chẳng màng nghĩ tới tâm tư riêng của cô, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nâng thân trên của cô dậy, cởi áo ngoài. Khi lớp áo trượt xuống, bả vai trái hiện ra một mảng bầm lớn, giữa đó đã chuyển sang màu tím đỏ rõ ràng.

Thương thế nặng như vậy trong thời gian ngắn, đủ thấy đau đớn đến chừng nào.

Ôn Oanh cắn môi, giơ tay định chạm, nhưng ngay giây khắc sắp chạm vào liền khựng lại, sợ khiến cô đau thêm.

"Vết thương khá nặng rồi, đã bầm tím cả rồi, ta gọi lang trung đến xem có được không?" Giọng Ôn Oanh run run, nàng không dám tưởng tượng Yến An, người vốn rất sợ đau giờ đang phải chịu đựng như thế nào.

Yến An hít một hơi, vội vàng từ chối:

"Không cần, chưa đến mức ấy, ta cũng thấy không có chảy máu gì, ngươi giúp ta chườm lạnh, sau đó thoa dầu xoa bóp là được rồi."

Tuy đau thật, nhưng cô cảm nhận được thương thế không đến nỗi nghiêm trọng, cũng không tổn thương đến xương cốt. Chỉ cần xoa thuốc tiêu ứ bầm là được, lang trung đến rồi chắc cũng kê phương án như vậy thôi.

Ôn Oanh vẫn chưa an tâm, vẫn muốn gọi lang trung tới xem có bị thương ngầm gì không.

Thấy nàng cố chấp như vậy, Yến An tức giận đến mức quát lên:

"Ta đã nói không sao rồi, chẳng lẽ muốn ta cởi hết cho ngươi kiểm tra một lượt ngươi mới yên tâm à?!"

Nghe cô gắt gỏng như vậy, Ôn Oanh mím môi, trong lòng quả thực muốn nói: dù có cởi hết cũng chỉ nhìn ra thương thế ngoài da, còn thương trong nàng cũng chẳng nhìn ra được...

Khẽ thở dài một tiếng, nàng hỏi:

"Ngươi còn bị thương ở chỗ nào khác không?"

"Không có." Yến An uể oải nói.

Chỉ thế này thôi cô đã thấy chán nản rồi, nếu còn nhiều chỗ bị thương nữa thì cô chẳng còn mặt mũi nào nhìn ai.

Ôn Oanh kéo chăn phủ lên người cô, rồi xoay người ra ngoài mang một ít nước lạnh trở về để chườm.

"Sẽ rất lạnh, chịu không nổi thì nói với ta." Ôn Oanh cắn môi, thấp giọng nói.

"Ừ, biết rồi." Yến An cố gắng khiến bản thân nghe có vẻ nhẹ nhàng.

Ôn Oanh hít sâu, nhúng tay vào nước lạnh rồi áp lên lưng cô.

Vừa mới chạm tay lên da thịt, nàng rõ ràng cảm nhận được cơ thể Yến An khẽ run rẩy, kế đó là tiếng hít lạnh rít qua kẽ răng.

"Không sao chứ?" Cảm thấy thân thể cô cứng lại, Ôn Oanh lập tức dừng tay, lo lắng hỏi.

"Ổn... tiếp... tục đi!" Yến An cắn răng nói.

Thế nhưng hai tay cô đã siết chặt lấy mép giường, sắc mặt vì nhịn đau mà trắng bệch.

Đau thật sự, không phải cô yếu đuối.

Tuy chỉ là động tác nhẹ nhàng như vậy, nhưng vẫn đau muốn chết.

Nhưng theo mỗi lượt nước mát được thoa lên, cơn đau nơi lưng cô quả thực dịu xuống đôi chút. Lúc này, cô mới có tâm trí để nghĩ đến chuyện khác.

"Ngươi... tìm đồ dội nước lên là được rồi, đừng để tay ngâm nước lạnh mãi thế." Yến An cắn môi, vành mắt đỏ hoe.

"Làm vậy dễ bị cảm lạnh." Ôn Oanh dịu giọng nói, tiếp tục ngâm tay vào nước rồi áp lên lưng cô.

Yến An mắt càng đỏ, úp mặt xuống chăn nói như sắp khóc:

"Ngày thường không phải thông minh lắm sao, hôm nay sao lại ngốc vậy? Lấy khăn nhúng nước lạnh đắp lên cũng được mà."

Tay Ôn Oanh đang chườm nước chợt khựng lại, cúi đầu nhìn tay mình đã đỏ ửng vì lạnh, lúc này trái tim đang nôn nóng đau xót mới chậm rãi tỉnh ngộ - quả thật như cô nói.

Nàng đứng dậy, tìm một chiếc khăn nhúng nước rồi đắp lên lưng Yến An.

Thấy nàng chịu nghe lời, Yến An mới khẽ thở phào, nhưng hiện tại nếu không ai lên tiếng thì không khí lại trở nên ngượng ngùng, cô liền muốn tìm đề tài khác để phân tán sự chú ý.

"Còn... còn ngươi thì sao?"

"Ta không sao." Ôn Oanh lập tức trả lời.

Nàng ra tay với đệ đệ khi ấy là bất ngờ không kịp phòng bị, dẫu sau đó những người khác có phản ứng thì nàng cũng chẳng chịu thiệt bao nhiêu.

Yến An cắn chặt răng, trong lòng lại có đôi phần chẳng tin. Lúc ấy, sau khi nương của Ôn Oanh đẩy mình ra định xông vào can ngăn, rõ ràng là đã đấm mấy quyền lên lưng Ôn Oanh, với sức lực của bà ta, lại ở tình thế như thế, tất nhiên chẳng có chuyện nương tay. Không chừng ra tay cũng chẳng nhẹ gì.

"Một lát nữa ngươi cởi y phục ra, để ta xem xét."

Động tác trên tay Ôn Oanh khựng lại trong thoáng chốc, rất nhanh liền nối lại, cố gắng rút ngắn thời gian chịu đau của Yến An.

"Được, ta biết rồi." Ôn Oanh khẽ hít một hơi sâu, chẳng muốn để bản thân nảy sinh bất kỳ ý nghĩ không hợp thời nào trong lúc này.

Theo động tác chườm lạnh của Ôn Oanh, hiệu quả giảm đau quả nhiên rõ rệt. Yến An cảm thấy một mảng sau lưng mát rượi, đau đớn cũng giảm đi vài phần.

Đợi Ôn Oanh rút khăn khỏi lưng, trong đầu Yến An chỉ hiện ra một ý nghĩ, rốt cuộc cũng xong rồi.

Cô đổ người nằm úp sấp xuống giường, hoàn toàn chẳng muốn cử động gì thêm.

Thế nhưng khi Ôn Oanh giúp cô mặc lại y phục, đắp chăn cho cô xong xuôi, cô liền cảm nhận được Ôn Oanh đang đi về phía cuối giường, tiếp theo đó, lớp chăn dưới chân bị vén lên, và một bàn tay nóng rực chạm vào đôi chân lạnh buốt của cô.

Yến An: "..."

"Mắt cá chân chỗ này cũng có vết đỏ." Ôn Oanh hạ giọng nói. May mà không bị trẹo đến nỗi sưng vù cả lên, nhưng thương tích rơi lên người Yến An, vẫn khiến Ôn Oanh nhìn mà thấy gai mắt.

Nàng lại nhúng ướt khăn, chườm lên đó lần nữa.

Yến An rên khẽ một tiếng, mặt thoáng lộ vẻ khó chịu, sau đó nghiêng đầu, cắn môi chịu đựng.

Sau khi giúp cô chườm xong chân, Ôn Oanh liền bắt đầu xoay người Yến An, muốn xem thử vết thương trên cổ cô bị cào thế nào.

"Đừng, chỗ đó không sao, vài ngày nữa tự động khỏi." Yến An vội nói, cả người suýt bị Ôn Oanh ôm trọn vào lòng.

Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh khựng lại, nhưng rốt cuộc vẫn không yên tâm, cúi đầu nhìn một phen. Da nơi cổ bị xước một chút, sưng đỏ lên, may mà không đến nỗi nghiêm trọng, hẳn là vài hôm nữa sẽ đóng vảy rồi khỏi.

Thấy vết thương trên cổ Yến An, trong mắt Ôn Oanh ánh lên màu u trầm. Nếu chẳng phải lo lắng cho vết thương trên lưng Yến An, nàng thực tình chỉ muốn ôm cô thật chặt vào lòng.

Nàng hận tất thảy những kẻ làm tổn thương Yến An, nhưng trớ trêu thay, người làm tổn thương nàng... lại chính là thân nhân cũ của mình.

"Yến An..."

Ôn Oanh khẽ gọi tên Yến An, viền mắt cay xè, nghẹn ngào khó chịu.

"Chuyện gì vậy?" Nghe thấy giọng nàng như sắp khóc, Yến An cũng luống cuống theo.

Đừng có khóc nha! Ta đâu có biết dỗ người!

"Xin lỗi..." Ôn Oanh mũi cay xót, nếu không phải vì nàng, thì Yến An đâu đến nỗi phải chịu bao nhiêu tổn thương như hôm nay.

Nghe nàng thốt lời xin lỗi, Yến An liền quên luôn cái lưng đang đau của mình, trở người lại trừng nàng, gắng gượng lên giọng nói: "Rõ ràng chẳng phải lỗi của ngươi, nói xin lỗi cái gì chứ? Ta thấy ngươi cái người này thật kỳ quái, cứ thích đem những chuyện chẳng liên quan đến mình ôm hết vào người!"

Ôn Oanh bị cô mắng một trận, vành mắt vẫn đỏ hoe, ngơ ngác nhìn cô không nói nên lời.

Thấy nàng vẫn giữ dáng vẻ như thể chẳng hiểu chuyện gì, Yến An không nhịn được lại trừng nàng thêm một cái: "Rõ ràng lần này là phụ mẫu ngươi sai, ngươi còn chạy trước xin lỗi cái gì? Cũng đâu phải ngươi gọi họ đến, càng không phải ngươi xúi nương ngươi đẩy ta."

Cứ phải gánh lấy bao nhiêu trách nhiệm như vậy không mệt sao? Dù sao Yến An nhìn thấy thôi đã thấy mệt giùm rồi.

Ôn Oanh mím môi, khẽ cụp mi, giọng rất nhẹ: "Nếu không có ta, họ sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi."

Yến An: "???"

Cô trừng mắt nhìn Ôn Oanh, suýt thì bị cái logic này chọc cho bật cười. Nếu quả thực lý luận theo cách nàng nói thì đúng là cũng hợp tình hợp lý, nhưng xét cho kỹ... thì liên quan gì tới nàng đâu? Người tâm địa bất lương đâu phải nàng!

"Ngươi câm miệng đi, đừng nói mấy thứ vớ vẩn ấy nữa, mau cởi áo ra." Yến An đã chẳng còn kiên nhẫn nghe thêm những lời như thế nữa, sau này mà Ôn Oanh còn có suy nghĩ này, cô sẽ mắng thẳng chứ chẳng thèm phân tích thêm làm gì, càng nói càng bực mình.

Bị mắng một câu, Ôn Oanh mím môi, chân mày rũ xuống, dưới ánh mắt thúc giục của Yến An, nàng cũng đành giơ tay cởi áo.

Từng lớp từng lớp y phục trên người nàng được tháo bỏ, thấy Ôn Oanh định cả nội y cũng cởi ra trước mặt mình, Yến An vội vàng lên tiếng ngăn lại.

"Ngươi xoay lưng lại với ta." Cô chỉ là muốn xem vết thương trên lưng Ôn Oanh bị nương nàng đánh như thế nào, chứ không phải nhìn ngực người ta.

Nghe vậy, Ôn Oanh ngẩng đầu nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn im lặng nghe lời, quay lưng về phía Yến An, để lộ tấm lưng trần.

Yến An chăm chú quan sát một lượt, hiện tại xem ra cũng không thấy có dấu vết gì rõ ràng, có lẽ chỉ là đau chứ chưa đến mức bầm tím? Nhưng cũng có khả năng là chưa hiện ra, sau mới bầm.

"Có đau không? Lúc nương ngươi đánh ấy." Yến An không kìm được hỏi. Qua cách bà ta ra tay không chút nương, có thể thấy trước kia Ôn Oanh không chỉ phải làm lụng vất vả, mà còn rất có thể thường xuyên chịu đòn mắng.

Ôn Oanh trầm mặc một lúc, rồi mặc lại áo, khẽ đáp: "Không đau."

Nghe nàng nói vậy, Yến An mím môi, nét mặt lộ rõ thương xót.

"May mà chuyện hôm nay chỉ có nhà Lý thẩm thấy thôi." Yến An hạ giọng, trong giọng mang theo đôi chút bất bình.

Ở cái thế gian này, nghịch ý trưởng bối là chuyện đại nghịch bất đạo trong mắt thế nhân. Bất kể trưởng bối kia là người thế nào, có đáng được kính trọng hay không, chỉ cần họ là người sinh ra ngươi, liền mặc nhiên đứng trên đầu ngươi mãi mãi.

Tình cảnh hôm nay nếu truyền ra ngoài, Ôn Oanh lại còn muốn dự khoa cử, tất sẽ tổn hại danh tiếng, bất lợi cho tiền đồ của nàng.

Nghe cô nói vậy, trên mặt Ôn Oanh không hiện ra mấy vẻ thay đổi, chỉ đưa tay đỡ lấy Yến An nằm úp xuống giường.

"Không sao, họ sẽ không truyền ra ngoài đâu."

Dựa theo hiểu biết của nàng về họ, bị nữ nhi và nữ tế cho bẽ mặt như vậy, họ càng không nỡ mất mặt mà đi rêu rao.

"Ừm." Yến An khẽ đáp một tiếng, nhưng khi nghĩ đến đám người nhà họ Ôn thì lại thấy không yên trong lòng.

Ôn Oanh thấy cô chẳng vui, nhẹ giọng thở dài: "Chắc là thấy ngươi làm bếp ở thôn ngày một khấm khá nên mới tìm tới."

Lúc trước, khi hai người còn nghèo túng đến sắp chết đói, chẳng thấy họ đoái hoài, nay thấy bọn họ sống khấm khá lên chút, liền đổi sắc mặt mò tới, muốn nối lại quan hệ.

Chẳng phải mấy lời mà tứ đệ nàng nói hôm nay chính là nhắm vào tay nghề bếp núc của Yến An, muốn đưa người đến học lỏm hay sao?

Thật là... không biết xấu hổ.

Ôn Oanh hiểu rõ bộ mặt xấu xí ấy, nhưng vẫn thấy nhục nhã ê chề vì bản thân mang chung huyết mạch với những kẻ như thế.

Yến An nghe nàng nói vậy, sắc mặt chẳng biết diễn tả thế nào cho phải: "Bọn họ cũng thật là mặt dày."

Muốn đưa người tới học nghề, mà vừa tới cửa đã bắt nạt "nương tử" người ta, thật sự xem cô vào mắt à?

"Có điều hôm nay bọn họ đi rồi, nhưng ta cảm thấy sẽ chẳng dễ dàng bỏ qua vậy đâu." Yến An nhíu mày, hôm nay chẳng được chút lợi nào, ngược lại còn bị đánh một trận, cái đám ấy nhìn qua là biết chẳng phải người có tấm lòng rộng rãi, sao có thể không toan tính thêm bước nữa?

Sắc mặt Ôn Oanh trầm xuống. Nàng đương nhiên hiểu rõ điểm này, tuy rằng phụ mẫu nàng háo danh, sẽ chẳng dễ nói ra chuyện hôm nay, nhưng nếu ngày sau nàng và Yến An sống càng ngày càng tốt, mà họ thì không được lợi gì, e là chẳng chừng sẽ liều mạng một phen.

Càng là người sĩ diện thì càng vô sỉ không biết xấu hổ. (Editor: chí mạng)

Nàng nhẹ nhàng vuốt vai Yến An, giọng nhỏ nhẹ: "Đừng lo, không sao đâu."

Lời này thốt ra, dưới hàng mi rủ là lớp sóng ngầm cuộn trào.

Nàng tuyệt đối không để Yến An lại bị những kẻ đó ức h**p thêm lần nào nữa.

Yến An nghe giọng nàng có điều khác lạ, không hiểu vì sao nàng lại chắc chắn đến thế. Nhưng nghĩ lại, hiện tại mới xảy ra chuyện, dù Ôn gia còn muốn làm gì, thì cũng chưa đến mức phải vội vàng ngay lúc này.

"Ngươi nghỉ ngơi trên giường một lát, bữa cơm tối nay để ta nấu cho được không?" Khi Ôn Oanh nói chuyện với Yến An, giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhất là nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt đáng thương này của cô, trong lòng càng thêm áy náy xót xa, không khỏi mềm lòng hơn bao giờ hết.

Yến An cảm nhận cơ thể vẫn còn khó chịu, tình trạng hiện tại dĩ nhiên không tiện bận rộn, đành đồng ý, rồi dặn Ôn Oanh cách làm món cá hấp.

Dặn xong còn có chút tiếc nuối. Trước kia vì chưa từng mua được cá vược, cô chưa từng làm món này cho Ôn Oanh ăn. Nay cuối cùng có dịp thì lại xảy ra chuyện, khiến chính cô không thể động tay.

"Được, hôm nay ngươi cũng nhân cơ hội nghỉ ngơi, nếm thử tay nghề của ta." Ôn Oanh cố gắng để trong giọng nói mình mang theo chút ý cười.

Yến An khẽ "ừ" một tiếng, dõi mắt nhìn Ôn Oanh rời khỏi phòng.

Đợi không thấy người nữa, Yến An rốt cuộc cũng không nhịn được mà nhăn nhó mặt mày. Hiện tại cô chẳng dám cử động mạnh, chỉ cần động một chút là kéo theo cơn đau ở bả vai trái, chỉ cần bị kéo một chút thôi cũng đủ khiến cô làm mặt đau khổ.

Lúc Ôn Oanh không ở đây, cô mới có thể thoải mái chẳng cần giữ gìn hình tượng, mặc sức để lộ vẻ đau đớn.

Thế nhưng cô chưa kịp thả lỏng được bao lâu, đã thấy Ôn Oanh khiêng bàn ăn vào tận phòng, hơn nữa còn muốn đích thân đút cô ăn cơm!

Yến An: "..."

Bình Luận (0)
Comment