Yến An ngửa đầu ra sau, đôi mày vô thức nhíu chặt lại.
"Nào đến nỗi vậy chứ? Ta vẫn chưa đến mức trở thành phế nhân đâu."
Cô chỉ là lưng bị thương, chân bị trật, chứ nào phải không thể tự mình ngồi dậy ăn cơm!
Cô chỉ bị thương ở lưng, trẹo chân, chứ đâu đến mức không thể tự mình ngồi dậy ăn cơm!
"Không phải phế nhân, chỉ là sợ ngươi đau." Ôn Oanh mím môi, nhẹ giọng giải thích.
"Nhưng như vầy cũng thật là kỳ quái a." Yến An lẩm bẩm, cô nằm sấp trên giường, Ôn Oanh thì đem bàn ăn dời đến cạnh giường, chu đáo đến mức khiến Yến An nghẹn lời không biết nói sao cho phải. Mà nằm trên giường dùng bữa, dù nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ cục.
Ôn Oanh thấy cô không tình nguyện, dịu dàng hỏi: "Vậy ngươi muốn ăn thế nào?"
"Ngươi giúp ta một tay, đỡ ta ngồi dậy đến chỗ bàn ăn." Yến An nghĩ ngợi rồi nói. Vết thương của cô chủ yếu nằm ở nửa thân bên trái, chỉ cần tay phải không động tác mạnh, thì nỗi đau vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chịu được.
Ôn Oanh tuy vẫn còn lo lắng, nhưng dưới sự kiên quyết của Yến An, nàng rốt cuộc vẫn đến bên giường, chỉ là không phải đỡ cô ngồi dậy, mà trực tiếp bế ngang cô lên, đặt xuống ghế, còn không quên khoác thêm áo ngoài cho cô khỏi bị nhiễm lạnh.
Yến An: "......"
Cô có chút ngơ ngẩn. Cảm giác bản thân được Ôn Oanh chăm nom như vầy... sao mà giống một kẻ yếu ớt mềm mại đến thế.
Chờ Yến An ngồi ổn thỏa, Ôn Oanh liền bới một bát canh đặt bên tay cô, cẩn thận dặn dò:
"Nếu không được, thì gọi ta."
Yến An mím môi, lén liếc nhìn Ôn Oanh một cái, bụng nhủ thầm: mình nào đến nỗi không được, chẳng lẽ đến canh cũng không uống nổi?
Thế nhưng... uống canh thì cần một tay cầm muỗng, một tay bưng bát.
Yến An: "..."
Nếu đặt bát lên bàn để uống thì bắt buộc phải cúi người ghé miệng xuống, mà như thế lại kéo động đến vết thương nơi lưng, đau đến khó chịu.
Thấy cô lặng lẽ không nhúc nhích, Ôn Oanh khẽ thoáng ý cười trong đáy mắt. Nàng không ngồi đối diện Yến An, mà ngồi ngay bên cạnh, đưa tay nâng bát canh, giơ lên ngang tầm miệng cô, ý bảo cô cứ thế mà uống.
Yến An thấy thế cũng đành ngoan ngoãn cầm muỗng, thổi nguội rồi uống, không dám bướng bỉnh nữa.
Ôn Oanh nhìn dáng vẻ cô an tĩnh uống canh, khoé môi mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại thấp thoáng chút đắng cay.
"Hết rồi."
Yến An uống xong nửa bát thì nói.
"Được." Ôn Oanh nghe xong, liền đem bát đặt lại lên bàn, kéo gần thức ăn lại phía Yến An cho cô tiện gắp.
"Ngươi đừng lo cho ta nữa, mau ăn phần mình đi." Yến An nhìn nàng ngồi cạnh mình, giống như tiểu nha đầu hầu hạ người bệnh, liền cảm thấy có phần buồn cười. Cô thật chưa đến mức phải hầu hạ như thế.
"Ừ, ta đang ăn đây." Ôn Oanh gắp một đũa cơm đưa vào miệng, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Yến An, lúc nào cũng quan sát xem cô có cần gì chăng.
Yến An: "......"
Hai người dùng bữa, vốn dĩ không cần làm quá nhiều món. Buổi tối hôm ấy, ngoài món cá vược hấp thanh đạm, chỉ có thêm một dĩa cải thìa xào hái trong vườn và một nồi canh rau cải đậu hũ. Hai người ăn như vậy là vừa đủ.
Yến An gắp một cọng cải thìa, chậm rãi nhai, có lẽ vì là rau mùa đông nên khi ăn vào có vị ngọt thanh. Đối với cô, người đã ăn không biết bao nhiêu tiệc tùng thịnh soạn, thì món rau này lại là thứ ngon nhất.
"Ngươi nấu bây giờ cũng ra vị ngon rồi." Yến An không nhịn được nói.
Trước kia lúc ăn rau dại, Ôn Oanh sợ chưa chín nên thường nấu kỹ quá đà, mất hết vị giòn non. Nhưng bây giờ, có thể thấy rõ ràng tay nghề đã nâng cao nhiều.
Nghe cô khen mình, Ôn Oanh mỉm cười đáp:
"Sống cùng ngươi lâu đến vậy, nếu vẫn không tiến bộ thì cũng thật chẳng có lý."
Khi Yến An nấu nướng, nàng vẫn hay đứng một bên quan sát, nhìn nhiều thì cũng hiểu cách làm. Mỗi loại thực phẩm đều có cách xử lý khác nhau, huống hồ Yến An còn thường hay giảng giải cho nàng biết rằng mỗi cách nấu lại cho ra mùi vị khác biệt.
"Ừm." Yến An nghe nàng nói vậy, tuy ngoài miệng không đáp, nhưng vẻ mặt lại không giấu được kiêu hãnh. Đợi cho trong lòng tự mình hả hê xong, cô mới ra vẻ trấn định mà rằng: "Thì do ngươi thông minh thôi."
Ôn Oanh nhìn bộ dạng cô đắc ý đến mức như thể đuôi muốn dựng ngược lên trời, khoé môi càng thêm ý cười, gắp một đũa thịt cá cho vào bát cô:
"Vậy ngươi nếm thử cái này đi? Ta làm theo cách ngươi dạy đó."
Nàng đã nói vậy, Yến An cũng không từ chối, gắp lên nếm thử. Có lẽ vì là cá vược tự nhiên, nên thịt ngon hơn loại nuôi công nghiệp cô từng ăn ở kiếp trước. Hơn nữa Ôn Oanh hấp đúng lửa, vị cá mềm mại, nước sốt cũng nêm rất khéo, quả thật là mỹ vị.
"Rất ngon, hoàn toàn có thể đem ra ngoài bán." Yến An nhận xét, là thật lòng cảm thấy món cá hấp này của Ôn Oanh còn ngon hơn nhiều hàng quán cô từng ăn.
Nghe cô nói vậy, nụ cười trên mặt Ôn Oanh càng thêm tươi: "Vậy ngươi ăn nhiều một chút."
Nói rồi lại gắp cho cô một miếng cá lớn.
Yến An cau mày nhìn hành động ấy: "Ngươi ăn phần ngươi đi, ta muốn ăn thì tự mình gắp được."
Cái người này sợ cô không đủ ăn hay sao, mỗi lần gắp là một đũa đầy ụ, cơm trong bát cô sắp bị cá phủ kín cả rồi.
Do Yến An khá kén ăn cơm, nên hiện giờ hai người chủ yếu dùng gạo trắng thượng hạng, hoặc ngâm gạo lức kỹ lưỡng trước khi nấu. Dù sao thì, rốt cuộc Yến An cũng đã được ăn cơm khô tử tế.
"Được." Ôn Oanh gật đầu, lúc ấy mới yên tâm ăn phần mình.
Yến An khó chịu liếc nàng một cái, thấy hai người ngồi cùng một phía ăn cơm đúng là quá kỳ quặc, tay chân vướng víu chẳng đâu vào đâu.
Trước kia Yến An vẫn lấy làm lạ, sao những cặp tình nhân lại thích ngồi sát bên nhau dùng bữa. Theo cô, nếu không phải thuận tay trái, thì nhất định sẽ có người bị vướng víu, thậm chí đụng tay nhau cũng nên.
Hiện giờ Ôn Oanh ngồi bên trái cô, tuy cô thấy không vướng lắm, nhưng Ôn Oanh vốn thuận tay phải, lại ngồi sát như vậy, mà vẻ mặt vẫn thản nhiên tự nhiên, chẳng lẽ không cảm thấy phiền sao?
Yến An âm thầm bĩu môi, cảm thấy Ôn Oanh thật đúng là lo lắng thái quá. Cô nào phải tay chân đều không nhúc nhích được, cần gì phải chăm như thế? Huống hồ muốn chăm thì ngồi đối diện cũng được vậy, khỏi vướng ai.
Cơm nước xong xuôi, nhưng chuyện khó nhất lại là tắm rửa.
Yến An nhìn Ôn Oanh có vẻ như muốn đích thân giúp cô tắm, liền im lặng không nói gì.
"Không cần, ta tự tắm được." Dù thế nào Yến An cũng không chịu để Ôn Oanh giúp. Nếu nàng thật sự giúp cô tắm, thì ra thể thống gì nữa!
Ôn Oanh cau mày, ánh mắt lộ vẻ lo lắng:
"Nhưng ngươi như vậy làm sao tự mình chà rửa? Không đau sao?"
Tất nhiên là đau!
Yến An gào lên trong bụng, nhưng ngoài mặt chỉ ậm ừ nói:
"Đau một chút thôi, vẫn chịu được, không ảnh hưởng gì đến việc tự tắm."
Để cô c** s*ch cho Ôn Oanh giúp tắm rửa á? Hừ, có chết cũng không!
Ôn Oanh trầm mặc nhìn cô một hồi lâu, thấy cô nhất quyết không có ý thỏa hiệp, ánh mắt dần dần ảm đạm, rồi nàng quỳ một gối xuống trước mặt Yến An, nắm tay cô, nhẹ giọng hỏi: "Yến An, vì sao ngươi lại không chịu dựa dẫm ta một chút nào?"
Vì sao lúc nào cũng phải phân chia rạch ròi, lúc nào cũng muốn đẩy ta ra xa như vậy?
"Ta..." Yến An nghẹn lời, chẳng biết phải giải thích sao cho phải, đây không phải chuyện dựa dẫm hay không, mà là cô có tiếp nhận được hay không.
Yến An là người phương Nam điển hình, thật sự không thể nào tiếp nhận việc tr*n tr** lộ thể trước mặt người khác. Người duy nhất từng giúp cô tắm khi còn nhỏ, là mẹ lúc cô chưa thể tự chăm sóc mình.
Mà Ôn Oanh nói gì kỳ quặc, cô dựa dẫm nàng làm gì? Dựa dẫm là thứ rất dễ nghiện, lỡ đâu sau này nàng không còn đáng tin nữa, chẳng phải sẽ khiến lòng người đau như cắt hay sao? Cô không cần cái loại nguy hiểm ấy.
"Không phải như ngươi nói đâu, ta thật sự cảm thấy mình vẫn chưa đến mức phải nhờ người khác làm tất cả. Nếu ngươi thật sự muốn giúp, thì đợi lúc nào ta nằm liệt giường, không nhúc nhích nổi, lúc ấy ngươi hãy ra tay, được không?"
Yến An cười khan, như thể đang thương lượng.
"Yến An!"
Nhưng không biết lời nào trong câu vừa rồi chạm đến Ôn Oanh, nàng đột ngột lớn tiếng gọi tên nàng, cả người như bao phủ trong cơn giận dữ, khiến Yến An giật thót tim. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Ôn Oanh đang trừng mắt nhìn cô, như muốn thiêu đốt cô trong ánh nhìn ấy.
Yến An: "...Ngươi, ngươi sao tự dưng lại nổi giận như vậy..."
Giọng cô thoáng lắp bắp, bị dáng vẻ của Ôn Oanh dọa cho sợ đến nỗi không thốt được lời. Người này lúc giận dữ thật sự rất có áp lực, nhất là đối với Yến An, người đã quen với vẻ nhu hòa thường ngày của nàng, thì loại tương phản này lại càng làm tim cô nhói thắt.
Trong khoảnh khắc đó, Yến An bỗng cảm thấy mình như con hổ giấy chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Ngày thường ỷ mình mà lên mặt, giờ Ôn Oanh nổi giận một cái là cô rụt lại như chim cút.
Ôn Oanh hít sâu một hơi, đôi mắt không rời khỏi cô: "Đừng nói mấy lời xúi quẩy như thế nữa, ngươi sẽ không có ngày nằm liệt giường đâu."
Câu nói ấy như rít qua kẽ răng, Yến An nghe xong liền hiện ra vẻ lúng túng: "Biết rồi biết rồi, không nói nữa là được."
Cô nói chuyện của bản thân, bản thân còn chưa thấy xui, mà người này phản ứng thì cứ như thể trời sắp sập.
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Ôn Oanh mới dịu đi phần nào, sau đó đi vào bếp xách nước nóng đã đun sẵn đem vào, sắp xếp đâu ra đó rồi nhìn về phía Yến An: "Thật sự không cần ta giúp sao?"
"Không cần không cần!" Yến An vội vàng lắc đầu, cho dù có đau chết, cũng tuyệt đối không cần nàng giúp!
Ôn Oanh yên lặng nhìn cô hai giây, hơi gật đầu, xoay người rời khỏi phòng, giúp cô đóng cửa lại để cô tiện bề tắm rửa.
Đợi người đi rồi, vẻ căng thẳng trên mặt Yến An mới dịu xuống, không nhịn được mà thở ra một hơi, sau đó chậm rãi bắt đầu cởi y phục.
Chân phải cô đau, vết thương nơi lưng kéo động cũng nhói, nhưng để không khiến Ôn Oanh bên ngoài lo lắng mà vào giúp, cô cứ thế nhẫn nhịn, không phát ra một tiếng động. Sau khi c** đ* xong, bước vào thùng tắm, toàn thân đau đến mức run rẩy nhẹ nhẹ.
Nước nóng bao phủ lấy vết thương nơi lưng, đau rát mà lại dễ chịu. Yến An hít sâu một hơi, lúc tự mình lau chùi thân thể, lòng có chút chua xót. Đợi lát nữa còn phải chườm lạnh thêm một lần nữa mới được.
Bên ngoài phòng, Ôn Oanh ngồi trong sảnh chính, cố gắng lắng nghe động tĩnh trong phòng. Không nghe thấy tiếng gì ngã đổ, trong lòng nàng mới tạm yên. Nhưng mỗi khi nhớ lại thái độ của Yến An ban nãy, lại không khỏi thấy chua xót trong lòng.
Nàng không biết bản thân nên làm thế nào để Yến An có thể trông thấy mình, thay đổi cái nhìn đối với mình, nhưng lại hiểu rõ một điều.
Nàng không thể chịu đựng được chuyện đánh mất Yến An.
Nàng đã chẳng thể rời xa Yến An nữa rồi.
Ôn Oanh lặng lẽ ngồi trong sảnh đường, dưới ánh lửa leo lét nơi nến đỏ, thân ảnh nàng trông càng thêm mảnh mai cô quạnh. Nàng vốn chẳng muốn để lòng mình vướng bận vào một người khác, nhưng lại chẳng cách nào kiềm giữ được, hết thảy tinh thần đều bị Yến An dắt dẫn.
Yến An là điều bất ngờ duy nhất trong thế giới u ám chật hẹp của nàng, cũng là người cứu rỗi khỏi cuộc đời khốn khó của nàng.
Ôn Oanh không cho phép mình có khả năng đánh mất Yến An.
Trong phòng, Yến An vẫn chưa hay biết cô trong lòng Ôn Oanh là tồn tại ra sao, nếu biết, hẳn sẽ nghiêm nghị mà khuyên nàng: tâm lý như vậy là không lành mạnh.
Cô bị nâng lên tận mây xanh, còn bản thân Ôn Oanh thì đặt mình xuống tận bùn đất. Lâu ngày tất sinh lệch lạc, dễ khiến lòng người sinh ra chấp niệm, dẫn đến những lệch lạc tâm lý nghiêm trọng.
Nhưng Yến An chẳng hay, thế nên cũng bỏ lỡ cơ hội sửa chữa tâm tư ngày càng chìm đắm của Ôn Oanh.
-
Yến An tắm gội xong, nghiến răng chịu đựng cơn đau, cố gắng mặc y phục cho chỉnh tề, rồi có phần yếu ớt gọi tên Ôn Oanh.
Ôn Oanh bước vào, liền thấy Yến An đã khoác trung y, nằm sấp trên giường, ngay cả chăn cũng chẳng kéo lên đắp lấy thân mình.
Trông thấy cảnh đó, Ôn Oanh chau mày nhẹ, bước nhanh đến ôm cô chỉnh lại tư thế, rồi kéo chăn dưới thân cô lên đắp cẩn thận kẻo bị nhiễm lạnh.
"Có sao không?" Ôn Oanh dịu giọng hỏi.
"Ừm." Yến An bĩu môi, vùi mặt vào khuỷu tay, đáp khẽ.
Tốt gì chứ, tình trạng này còn phải chịu đựng thêm mấy ngày nữa là ít.
Thấy cô như vậy, Ôn Oanh cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ thay nước trong thùng tắm, nhanh chóng rửa qua rồi lại quay lại giúp Yến An chườm lạnh giảm đau.
Yến An: "..."
Càng lúc càng chán ghét người nhà họ Ôn!
Cuối cùng, Yến An nằm im không phát ra tiếng nào, khi Ôn Oanh kéo chăn lên đắp cho cô, sau lưng lạnh buốt mới truyền đến một tia ấm áp.
"..."
Mọi việc lo liệu xong xuôi, Ôn Oanh lên giường, nhẹ nhàng vòng tay ôm Yến An vào lòng, cẩn thận né tránh chỗ cô bị thương.
Yến An đến mức chẳng còn lời nào để thốt, mình ra nông nỗi này rồi mà Ôn Oanh vẫn không tha, một ngày không ôm liền không ngủ được hay sao!
Mình đâu phải A Bối Bối của nàng!
Nhưng rốt cuộc, Yến An vẫn chẳng nói lời nào, chỉ nhắm mắt cố gắng gom nhặt buồn ngủ, muốn tranh thủ dưỡng thân thể, bởi mấy ngày nữa còn có một tiệc rượu phải làm, xong bữa ấy hẳn có thể được nghỉ ngơi một thời gian.
Đừng nhìn Ôn Oanh dáng vẻ còn hơi gầy, nhưng ôm ngủ thì chẳng khác nào một lò sưởi. Ôn Oanh từng nghĩ khỏi cần mua túi sưởi, bởi ôm nàng ngủ rồi, Yến An thấy ấm áp vô cùng, đến mức đôi chân kia cũng không còn lạnh buốt như trước.
Sáng hôm sau, vừa thức dậy, Yến An liền nhớ tới chuyện Ôn Oanh hôm qua bị nương nàng đánh, một lần nữa đòi xem lưng Ôn Oanh. Vết bầm không phải lúc nào cũng lập tức hiện rõ, hôm qua không có, chưa chắc hôm nay cũng không.
Ôn Oanh đành nhìn cô hai mắt đầy bất đắc dĩ, cuối cùng cũng quay lưng cởi áo.
Qua một mùa đông, da thịt Ôn Oanh tuy có trắng ra đôi chút, nhưng cũng chẳng mấy phần, màu da ngăm ngăm giờ đã hiện rõ mấy vết tím xanh u ám, hiển nhiên là chỗ bị đánh hôm qua nay đã lộ ra vết bầm.
Yến An nhìn vậy liền mím môi, đôi mày chau lại lộ vẻ bất mãn.
"Thâm tím cả rồi, nương ngươi sao lại nỡ xuống tay nặng đến vậy!"
Ôn Oanh bình thản mặc lại y phục, "Không sao, một thời gian rồi sẽ tan hết."
Yến An trông nàng bình tĩnh đến như đã quen với chuyện này, khẽ cau mày, th*n d*** khom lại như sâu nhỏ cuộn mình, rồi chống tay đỡ dậy nửa người trên, ngồi dậy nói: "Lấy nước vào đây, rồi ngươi nằm xuống, ta giúp ngươi chườm."
Ngày mai lại bôi thêm ít thuốc, nếu không bôi, dù có tan đi cũng mất thời gian, mà đau thì cứ kéo dài chẳng dứt.
"Không cần đâu, không đau lắm." Ôn Oanh dịu giọng đáp, không muốn khiến Yến An vất vả.
Yến An chau mày nhìn nàng, chẳng nói lời nào.
Dưới ánh mắt ấy, Ôn Oanh hiểu rõ nếu mình không nghe lời thì cô sẽ giận, cuối cùng chỉ đành khẽ thở dài trong lòng, múc nước trở về, đưa khăn cho Yến An, rồi cởi áo ngoài chỉ mặc mỗi yếm, nằm sấp trước mặt cô.
Trông thấy vậy, Yến An hít sâu một hơi, thấm ướt khăn, tuy không vắt khô được do lực yếu, nhưng thời điểm này chườm lạnh cũng hữu hiệu.
"Có ảnh hưởng tới mấy động tác thường ngày của ngươi không?" Yến An vừa chườm vừa hỏi, tuy thấy Ôn Oanh hành động vẫn như thường, nhưng Yến An biết nàng rất giỏi chịu đựng, dù đau thật cũng cố nén không để cô phát hiện.
"Không đâu." Thanh âm Ôn Oanh khẽ trầm xuống, mang theo mấy phần nặng nề.
Nàng nằm sấp trên giường, cảm nhận từng ngón tay Yến An thỉnh thoảng chạm vào da thịt mình, dù là tình cảnh nghiêm túc như lúc này, lòng nàng vẫn không khỏi dâng lên gợn sóng, từng vòng từng vòng khuếch tán.
Yến An không nói gì nữa, chỉ chuyên tâm chườm cho nàng. Sau đó Ôn Oanh ngồi dậy mặc lại y phục, không để cô cử động, mà tự mình ra ngoài múc thêm một thau nước, vào giúp Yến An chườm xong lại thay cô mặc y phục.
Yến An: "..."
May mắn thay, nhờ chườm lạnh mà hôm nay lưng Yến An đã đỡ đau hơn, sau khi dậy cùng Ôn Oanh vào bếp, nhưng Ôn Oanh vẫn không để cô làm gì, cùng lắm chỉ để cô ngồi trông lửa nơi bếp lò.
Trong lúc hai người đang chuẩn bị bữa sớm, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không khỏi nghĩ: chẳng lẽ lại là người nhà họ Ôn? Nhưng sao lại đến nhanh như vậy?
Nhưng khi giọng của Lý thẩm vang lên từ bên ngoài, bao suy đoán liền tan biến. Ôn Oanh vội vàng ra mở cửa.
Vừa thấy cửa mở, ánh mắt Lý thẩm liền dừng nơi Ôn Oanh, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, "Ta thấy nhà các ngươi nổi khói bếp hẳn là đã dậy rồi, nên sang xem thế nào, có bị thương nặng không?"
Ôn Oanh mời Lý thẩm vào nhà, dịu giọng đáp: "Ta không sao, chỉ là Yến An hôm qua lúc ngã bị va vào tảng đá, lưng bị thương chút đỉnh."
Đúng lúc ấy, Yến An cũng bước ra, Lý thẩm nhìn kỹ, thấy nửa thân trên của cô có vẻ cứng nhắc, chân phải đi lại có chút tập tễnh, hẳn là bị trật khớp.
Trông thấy tình hình như vậy, bà không nhịn được mắng: "Đám người đó thật quá quắt! Nếu lỡ xảy ra chuyện thì biết làm sao!"
May mà va phải là lưng, chứ đầu thì sao gánh nổi?
Nghe lời Lý thẩm, Ôn Oanh chỉ khẽ mím môi, sắc mặt ảm đạm.
Yến An thấy thế bèn vội vàng an ủi: "Chúng cũng đâu có được gì, cuối cùng còn bị đánh một trận đó thôi."
Hôm ấy bọn họ chạy trối chết, đủ biết nhà Lý thẩm ra tay chẳng nhẹ.
"Chúng đáng bị vậy!" Lý thẩm hằn học, chỉ cần nghĩ đến việc bọn họ dám ngạo mạn ngay tại nhà Yến An, có thể đoán được trước đây Ôn Oanh một mình đối diện với những gì.
"Đa tạ Lý thẩm quan tâm, nhưng cũng chẳng có gì lớn, chỉ cần họ không đến quấy rầy nữa thì thôi." Yến An cười khổ một tiếng, cũng đành bất lực.
Thời buổi này là vậy, nếu cô dám tỏ thái độ bất kính với người nhà Ôn Oanh, chỉ e sẽ bị cả thôn lên án, mà điều ấy sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Ôn Oanh.
Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh cụp mi, mím môi, chẳng đáp thêm lời.
Yến An như thế, Ôn Oanh cũng chẳng để cô đụng tay đến việc gì, mọi việc trong nhà đều do một mình nàng lo liệu. Chỉ là hôm nay phải tới nhà Dịch Thư Hoa học sớm hơn, Ôn Oanh nói muốn tranh thủ đi cắt ít cỏ heo, rồi đến thẳng đó, tan học xong sẽ vác cỏ về nhà.
Nghe nàng nói vậy, Yến An cũng không cản, dù sao Ôn Oanh cũng là người có chủ kiến, chẳng cần cô lo nghĩ nhiều.
Không việc gì làm, Yến An bèn ở thư phòng đọc sách, hoặc xem lại chữ Ôn Oanh tập luyện.
Chữ của Ôn Oanh là cô dạy, kỳ thực nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy bóng dáng hai người tương tự nhau ít nhiều, nhưng dù sao nàng cũng chỉ mới nhập môn, nét chữ còn chưa đẹp, huống chi nói đến việc có phong cách riêng.
So với lúc ban đầu, chữ nàng đã tiến bộ hơn nhiều. Theo đà này, Yến An tin chẳng bao lâu nữa Ôn Oanh sẽ viết được một tay chữ đẹp.
Dù Yến An từng đọc nguyên tác truyện, nhưng vẫn phải thán phục tốc độ tiến bộ của Ôn Oanh, thậm chí còn thấy nàng học nhanh hơn cả trong sách.
Yến An hoài nghi, không biết sang năm Ôn Oanh có thể thi đỗ đồng sinh* hay không. Có điều, hiện tại nàng vẫn còn đang "thủ hiếu" cho song thân phu quân, phải sang năm mới được dự thi.
*thi đỗ đồng sinh là chủ những người đã đỗ thi kỳ Hương.
Như thế cũng tốt, có thời gian học hành, đến khi đó ứng thí cũng vững vàng hơn.
Khụ, chủ yếu là do Yến An thật sự không tự tin sẽ mở được tửu lâu trong thành trong vòng một năm, cô cũng cần thời gian tích lũy tài lực nữa chứ!
Yến An thở dài trong lòng, tự thấy bản thân thật vô dụng, kéo chân Ôn Oanh, khiến nàng chưa thể sớm lên thành học hành tử tế.
Nhưng cô cũng chỉ cảm khái thoáng qua. Dù chưa tới mức hoàn toàn tốt đẹp, nhưng những gì cô làm hiện tại cũng không tính là tệ.
Lúc cầm sách đọc, Yến An xoa xoa đôi tay lạnh lẽo của mình, trong lòng khẽ thở than.
Giờ rảnh rỗi thế này, giá mà có đủ bông thì tốt, cô có thể xe thành sợi để móc áo len, vừa đẹp vừa không cồng kềnh.
Nghĩ đến đôi tay của Ôn Oanh, cô còn muốn móc tặng nàng một đôi bao tay giữ ấm nữa cơ.
Chỉ là...
Chiều muộn, Yến An liếc mắt nhìn về phía cửa, chỉ cảm thấy hôm nay Ôn Oanh trở về có phần muộn hơn mọi ngày. Bình thường giờ này nàng đã về từ sớm rồi.
Lòng Yến An bỗng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ. Hôm qua vừa xảy ra chuyện như vậy, há lại có thể không nghĩ xa hơn, liền định ra cửa đón nàng.
Thật sự nếu lại gặp người nhà họ Ôn, thì mình đây dẫu có đánh không lại, chí ít cũng còn giọng để kêu cứu.