Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử

Chương 77

Yến An trở mình nằm ngửa, dài giọng than khẽ một hơi, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm xà ngang trên nóc, nghĩ đến mấy lời mình oán trách khi trước, lại âm thầm nuốt xuống cái chữ "ăn thịt" quá mức mang hàm nghĩa t*nh d*c kia.

Làm. Tình thì là làm. Tình, có gì mà phải quanh co giấu giếm. (Editor: khúc này hình như tác giả ghi ngắt v để không bị kiểm duyệt thì phải)

Nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếng động mơ hồ, Yến An chậm rãi ngồi dậy, mặc y phục chỉnh tề. Dù sao thì giờ có Ôn Oanh ở bên, cô cũng chẳng bao giờ chủ động chải đầu nữa, toàn là Ôn Oanh thay cô lo liệu.

Bỏ qua cảm giác hơi khó chịu âm ỉ trong cơ thể, lúc mở cửa bước ra ngoài, suýt nữa thì đụng phải Ôn Oanh đang bưng chậu nước đi tới.

Ôn Oanh nhanh chóng lùi lại hai bước, "Sao nàng lại dậy rồi?"

Yến An lặng lẽ liếc nàng một cái, cuối cùng nói: "Có hơi đói bụng, dậy ăn chút gì đó."

Bởi vì cô đã đoán được rồi, nếu còn không dậy, thì rất có khả năng Ôn Oanh sẽ như bây giờ, bưng cả chậu nước vào giúp cô rửa mặt...

Ôn Oanh mím môi cười với cô, "Vậy nàng rửa mặt trước đi? Tiểu Nha với mấy người khác đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi."

"Ừm." Yến An gật đầu, cố gắng giữ cho mình một dáng vẻ bình tĩnh, để không đến mức đỏ bừng mặt trước Ôn Oanh.

Sau khi Yến An rửa mặt xong, Ôn Oanh bước đến giúp cô buộc tóc, cuối cùng còn chỉnh lại y phục cho cô, ánh mắt dừng ở đôi môi cô, mím môi như thể đang kiềm chế, rõ ràng mang dáng vẻ muốn hôn.

"Ta cũng rửa mặt xong rồi, giờ có thể hôn không?" Ôn Oanh ngẩng đầu lên, xin ý kiến của Yến An.

Yến An: "..."

Cô nhìn chằm chằm đôi môi Ôn Oanh, nhớ đến hành tung của đôi môi kia đêm qua, đầu óc nóng bừng, liền cúi xuống hôn lên.

Nói là hôn kỳ thực chẳng mấy chính xác, phải nói là cắn thì đúng hơn.

Yến An cắn lấy môi dưới nàng, tuy rất muốn trừng phạt cắn mạnh mấy lần để báo thù cho hành vi quá đáng đêm qua của nàng, nhưng lại không nỡ xuống tay thật sự, cuối cùng thành ra giống như đang trêu ghẹo tình tứ.

Ôn Oanh cong mày mắt, hé môi đáp lại Yến An.

Yến An rút về, khẽ ho một tiếng, cúi đầu khẽ nói: "Đi ăn sáng thôi, không thì bị Tiểu Nha các nàng thấy mất."

Ôn Oanh có hơi chưa thỏa mãn mà mím môi, vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại ướt át vừa rồi của Yến An khi áp sát, ánh mắt hơi sáng lên: "Vậy có phải không bị Tiểu Nha các nàng thấy là có thể tiếp tục hôn không?"

Yến An: "......"

"Nàng đừng như vậy!" Mặt Yến An đỏ bừng quát khẽ, người này sau chuyện hôm qua lại càng dính người hơn!

Không phải là càng ngày càng bị tình yêu làm cho mê muội rồi đấy chứ? Yến An trong lòng bắt đầu có chút lo lắng.

Ôn Oanh không nói gì nữa.

Nàng không nói gì, ngược lại khiến Yến An có chút không yên tâm, ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy mày mắt Ôn Oanh hơi cụp xuống, trông như có chút thất vọng và tủi thân.

Yến An: "???"

Tên này còn học được biểu cảm như vậy nữa à! Đây là thật hay giả vậy hả?!

"Nàng... nàng làm gì mà bày ra cái vẻ mặt đó chứ, giống như ta bắt nạt nàng không bằng." Yến An không nhịn được lên tiếng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Ôn Oanh càng lúc càng ủ rũ, giọng cô cũng nhỏ dần đi.

Cái người này...

"Sau này nàng muốn hôn thì cứ hôn là được rồi!" Yến An nói xong, cảm thấy mặt mình giờ chắc đỏ đến mức không chịu nổi, vội vàng nhấc chân đi về phía nhà bếp.

Ôn Oanh nhìn bóng lưng cô vội vã rời đi, cong mày bật cười, nào còn chút nào dáng vẻ thất vọng uỷ khuất ban nãy.

Bị dắt mũi rồi, Yến An giận dữ cắn một miếng bánh bao trong tay.

Biết rõ là Ôn Oanh giả vờ, thế mà nhìn thấy vẻ mặt đó rồi thì vẫn thấy không đành lòng.

Trong lúc Ôn Oanh chuyên tâm ôn bài, thời gian trôi qua rất nhanh. Đến ngày trước kỳ thi hội, Ôn Oanh ôm chặt lấy Yến An, hiểu rằng hai người lại phải xa nhau ba ngày.

Giờ đây, nàng đã không muốn xa Yến An dù chỉ một ngày.

Thậm chí có thể nói là, một khắc cũng không muốn rời xa cô.

"Không được." Yến An nắm lấy tay nàng, nghiêm túc nói.

"Tại sao?" Trong giọng của Ôn Oanh lộ ra vài phần tủi thân đáng thương.

Yến An trợn tròn mắt từng chút một, "Cái này mà còn cần hỏi tại sao sao! Chẳng phải quá rõ ràng rồi à!"

Chỉ còn không bao lâu nữa là phải dậy đến kiểm tra rồi vào trường thi, lúc này còn đòi làm mấy chuyện hao tổn thể lực, vậy thì người này quả thật rất có tiềm năng... làm hôn quân!

Ôn Oanh như có chút mất mát, ôm lấy cô, vùi đầu vào hõm cổ Yến An mà không nói gì.

Yến An nhẹ nhàng vỗ lưng nàng như an ủi, "Ngủ nhanh đi, không thì lúc đó không đủ tinh thần đâu."

Dù sao cũng phải dậy giữa đêm, còn đâu thời gian mà bày trò này nọ.

Ôn Oanh im lặng mấy nhịp, cuối cùng mang theo chút thăm dò hỏi: "Vậy... đợi ta thi xong thì sao?"

Nói thật, từ lần đó đến giờ vẫn chưa có lần nào nữa, tuy biết Yến An hay ngượng ngùng, nhưng Ôn Oanh đã vừa mới nếm được mùi ngon thì sao có thể không nhớ mãi.

Yến An: "......"

Chuyện kiểu này mà cũng phải mang ra thảo luận hả!

Mặt cô hơi nóng lên, nghĩ đến điều gì đó, cắn răng nói: "Được thôi... xem tình hình đã."

Tuy không phải là một lời đồng ý dứt khoát, nhưng đã đủ khiến Ôn Oanh mừng rỡ, lập tức hôn nhẹ hai cái lên cằm cô, mới mãn nguyện dựa trong lòng Yến An tìm tư thế thoải mái hơn, nhắm mắt dưỡng thần.

Khóe môi Yến An theo phản xạ cong lên vì bị nàng hôn, nhưng rất nhanh đã ý thức được thời gian bây giờ không thích hợp để quá đắm chìm trong cảm xúc, nếu không sẽ khó mà ngủ được.

Đợi đến khi hai người tỉnh lại, bên ngoài trời vẫn còn tối đen như mực, cả hai ăn sáng xong liền ra khỏi cửa. Yến An giống như bao lần trước, tiễn nàng đến tận cổng trường thi, chỉ khi thấy nàng bước qua cổng lớn mới xoay người quay về.

Ôn Oanh vào trường thi, ngồi xuống vị trí của mình, tai nghe quan giám khảo đọc to các quy tắc trong phòng thi, nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến người đang đợi mình bên ngoài.

Vì biết có người đợi bên ngoài, nên tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. Khi chính thức bắt đầu làm bài, ngòi bút của nàng trôi chảy đến mức khiến cả quan giám khảo đi tuần cũng chú ý, không khỏi nhìn nàng thêm vài lần, nhưng cũng không có ấn tượng gì nhiều.

Ôn Oanh vốn rất ít tham gia các buổi tụ họp giao lưu của đám sĩ tử, nên danh tiếng cũng không cao, càng đừng nói đến việc nhớ được tên với mặt.

Ba ngày liên tiếp, kỳ thi hội tất nhiên không thể đơn giản như kỳ thi đồng sinh. Dù đầu óc Ôn Oanh luôn linh hoạt, nhưng sau khi kết thúc kỳ thi, cũng không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi tinh thần, giống như não bộ đã bị vắt kiệt.

Khi hoàng hôn buông xuống, bước ra khỏi trường thi, trên mặt mọi người đều lộ vẻ mệt mỏi, môi tái nhợt, có thể thấy được mức độ dày vò của kỳ thi này.

Ánh mắt Ôn Oanh lập tức tìm thấy người đang chờ mình trong đám đông, đôi môi tái nhợt cong lên một nụ cười nhạt. Dù cảm thấy chân đã bắt đầu có chút mềm nhũn, nàng vẫn tăng tốc bước nhanh tới, dừng lại cách Yến An hai mét.

Rất muốn ôm cô, nhưng đã ba ngày không tắm rửa, Ôn Oanh đành tiếc nuối đè nén suy nghĩ đó xuống.

"Yến An, ta rất nhớ nàng."

Yến An chủ động tiến lên nắm lấy tay cô, nhẹ ho một tiếng như thể sợ người xung quanh chú ý đến sự thân mật giữa hai người, dùng giọng vừa đủ để Ôn Oanh nghe thấy mà nói: "Ta cũng nhớ nàng."

Tuy chỉ mới xa nhau ba ngày, nhưng không hiểu sao Ôn Oanh lại có một loại ma lực khiến người ta nhanh chóng quen thuộc. Rõ ràng trước kia đã từng nhiều lần ly biệt, đã quen với việc bên cạnh không có Ôn Oanh, thế mà từ khi chuyển đến Kỳ Châu thành, ngày nào cũng kề cận như vậy, giờ lại bắt đầu thấy không quen với việc xa nàng.

Ban đầu, khi Yến An định tiến lại gần thì Ôn Oanh đã muốn lui về sau, kết quả là Yến An bước nhanh hơn một bước, nắm chặt lấy tay nàng, mấy câu nói tiếp theo khiến Ôn Oanh chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện khác.

Những gì còn sót lại, chỉ là tiếng tim đập thình thịch đầy náo nhiệt trong lồng ngực.

Sao lại có người khiến người ta cảm thấy yêu bao nhiêu cũng không đủ như vậy chứ?

Yến An kéo nàng cùng lên xe ngựa trở về nhà, chỉ mong có thể nhanh chóng để Ôn Oanh tắm rửa xong nghỉ ngơi thật tốt. Dù gì sắp tới vẫn còn hai kỳ thi nữa, không chỉ là kiểm tra học vấn, mà còn là thử thách về thể lực.

Ôn Oanh tất nhiên không từ chối lòng tốt của cô. Có lẽ kỳ thi quả thực quá hao tổn tinh thần, nên nàng chẳng nói câu nào chọc ghẹo Yến An, tắm rửa xong, ăn cơm do Yến An chuẩn bị riêng, sau đó nằm lên giường liền thiếp đi rất nhanh.

Yến An nhìn bộ dạng đó của nàng cũng thấy đau lòng, bản thân cũng rửa ráy sạch sẽ rồi cẩn thận leo lên giường nằm xuống cạnh Ôn Oanh. Khi cô vừa xoay người quay lại định điều chỉnh tư thế thì Ôn Oanh trong mơ đã theo bản năng áp sát lại.

Cơ thể mềm mại, ấm áp và thơm ngát chui vào lòng khiến mọi mệt mỏi phiền muộn trong những ngày qua như được xoa dịu, Yến An khẽ cong mày cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng.

Sau một đêm nghỉ ngơi tử tế, Ôn Oanh đã hồi phục hoàn toàn tinh lực, cả người hơi lười biếng nằm trên giường, nhất thời không muốn dậy.

Liếc nhìn bên cạnh, đã không còn bóng dáng Yến An, Ôn Oanh hơi khép mắt lại, cơ thể vô thức nghiêng về phía mà Yến An thường nằm, chôn mặt vào gối cô, cố gắng cảm nhận mùi hương của Yến An còn sót lại.

Ngủ ngon giấc rồi, ngửi thấy mùi hương của Yến An, tim lại bắt đầu rộn ràng.

Cửa phòng vang lên tiếng kẽo kẹt khẽ khàng, Ôn Oanh nghiêng đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt Yến An đang bước tới. Mày mắt nàng cong cong theo phản xạ, lập tức ngồi dậy xuống giường, ôm chặt lấy Yến An.

Trái tim vốn còn rộn ràng bỗng truyền đến một cảm giác mãn nguyện dịu dàng. Ôn Oanh cọ cọ mặt mình lên má Yến An đầy quyến luyến, sau đó hôn lên má và cằm cô từng cái một.

Yến An theo phản xạ ôm lấy eo nàng, nhìn dáng vẻ si mê quấn quýt của nàng thì bật cười cong mày, "Xem ra tinh thần hồi phục rất tốt."

Đến tâm trí làm mấy chuyện này cũng có rồi.

"Ừm." Ôn Oanh mềm mại mơ hồ đáp lời Yến An, nhưng môi lại chưa từng rời khỏi nàng.

Yến An hơi dùng sức ôm lấy nàng, Ôn Oanh cũng ngoan ngoãn quấn chân lên người cô, để cô bế mình ngồi xuống mép giường.

"Vội vã gì thế? Ta có chạy mất đâu." Yến An lẩm bẩm, ngồi xổm xuống vỗ vỗ vào lòng bàn chân Ôn Oanh, giúp nàng mang giày, lúc nãy nàng bước xuống giường gấp quá, còn chưa kịp mang.

Ôn Oanh cúi mắt nhìn Yến An đang ngồi giúp mình làm mấy việc đó, ánh mắt hơi xao động, còn nụ cười trên môi thì càng lúc càng sâu.

"Biết nàng không chạy, nhưng ta vẫn muốn nhanh chóng đến bên cạnh nàng." Ôn Oanh khẽ nói.

Yến An chớp mắt một cái, vành tai hơi ửng hồng, cảm thấy người này giờ nói ra mấy lời như thế càng lúc càng trôi chảy.

Sao nàng lại không cảm thấy ngượng chút nào chứ?

Yến An đứng dậy phủi tay, khẽ ho một tiếng, chuyển đề tài: "Giờ có muốn dậy luôn không? Bữa sáng sắp xong rồi."

Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh lập tức hiểu ra bữa sáng hôm nay là do Yến An nấu, ánh mắt khẽ sáng lên: "Vậy hôm nay ăn món gì?"

Vừa nói, nàng vừa đứng dậy thay y phục chỉnh tề.

"Khụ, bún thịt dê." Yến An đáp.

Nghe cô nói vậy, động tác của Ôn Oanh khựng lại, rồi lập tức tăng tốc thay đồ cho xong, nói: "Vậy chúng ta ra ngoài đi."

Nếu là nấu bún thịt dê thì chỉ riêng phần hầm nước lèo thôi cũng đã tốn không ít công sức, không biết Yến An đã dậy sớm từ bao giờ để chuẩn bị.

Yến An gật đầu, nhìn gương mặt Ôn Oanh lúc này đã có lại sắc hồng, cũng yên tâm phần nào.

Ra ngoài, Yến An rửa sạch tay rồi vào bếp, còn Ôn Oanh thì đi rửa mặt chải đầu. Đợi đến khi nàng đến nhà bếp thì đã có thể ngửi thấy hương thơm của món ăn lan tỏa khắp nơi.

"Nàng dậy sớm thế sao? Có buồn ngủ không?" Ôn Oanh đi đến cạnh Yến An, khẽ hỏi.

Yến An chăm chú quan sát tình hình trong nồi, tiện miệng đáp: "Cũng không sớm lắm đâu, ta cũng ngủ đủ rồi mới dậy."

Cô đoán hôm nay Ôn Oanh sẽ ngủ muộn một chút, nên bản thân cũng không vội.

Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh lại quan sát kỹ nét mặt cô, xác định không có vẻ mệt mỏi mới yên lòng.

"Tiểu Nha các nàng đâu?"

"À, ra ngoài chơi rồi." Yến An bắt đầu múc bún thịt dê đã nấu xong trong nồi ra bát.

Ôn Oanh gật đầu, giúp cô cùng múc các món ra.

Tuy hai người có mời Tiểu Nha các nàng đến phụ giúp công việc, nhưng cũng không bắt buộc phải ở lì trong nhà cả ngày để chờ sai việc, chỉ cần hoàn thành những việc cần làm thường ngày thì hoàn toàn có thể ra ngoài đi dạo.

Chỉ cần làm tốt phần việc được giao, những chuyện khác Yến An cũng không can thiệp quá nhiều.

Hai người cùng ngồi trong sân ăn bún thịt dê, tiết trời dễ chịu, gió nhẹ mơn man, đối diện là người mình yêu, được ăn món do chính người ấy làm là một loại cảm giác thỏa mãn khó diễn tả lấp đầy trái tim Ôn Oanh.

Ngẩng đầu nhìn Yến An đối diện đang tập trung ăn sáng, mày mắt thư giãn, Ôn Oanh trong khoảnh khắc đó bỗng nghĩ đến cảnh hai người khi về già.

Chắc cũng sẽ yên bình thanh thản như hiện tại thôi?

"Hửm? Nàng không ăn sao?" Yến An ngẩng đầu thấy Ôn Oanh cứ nhìn mình chằm chằm mà không động đũa, không khỏi sững lại một chút.

Ôn Oanh vốn không kén ăn, mà cô đã để ý. Cơ bản là thứ gì Ôn Oanh cũng thích, lẽ nào bún thịt dê lại không hợp khẩu vị?

"Có ăn chứ." Ôn Oanh cong mày, dịu dàng nói, cúi đầu bắt đầu ăn một cách nghiêm túc.

Thứ Yến An nấu, món nào cũng ngon cả.

Yến An nhìn động tác của nàng, hơi cắn môi, trong mắt hiện ra vài phần thẹn thùng. Lúc nãy bị Ôn Oanh nhìn mãi, khiến cô bắt đầu thấy không được tự nhiên.

Cảm giác như là...

Nghĩ đến những lời Ôn Oanh nói trước khi bước vào trường thi, lại giống như là nàng chỉ hận không thể ôm mình lên giường mà lăn một vòng ngay bây giờ vậy.

Ăn sáng xong, hai người đem bát đũa và các nồi niêu khác đặt chung một chỗ, đợi lát nữa Tiểu Nha các nàng quay về sẽ rửa dọn như thường lệ.

"Nàng hôm nay còn định đọc sách nữa sao?" Yến An thấy nàng đi về hướng thư phòng thì không khỏi lên tiếng hỏi.

Giữa mỗi kỳ thi chỉ có một ngày nghỉ, chẳng dùng để dưỡng sức mà còn muốn tiếp tục đọc sách nữa sao?

"Ừm, xem một chút mấy phần cần thi cho đợt sau, sẽ không quá lâu đâu." Ôn Oanh đáp. Chủ yếu là nàng cũng muốn mượn việc đọc sách để phân tán sự chú ý. Nàng rất rõ hiện tại Yến An tuyệt đối sẽ không để hai người xảy ra chuyện gì, nhưng nếu cứ ở bên cạnh cô mà không làm gì, thì bản thân lại chỉ muốn dựa sát vào cô, căn bản không cách nào tĩnh tâm nổi.

Nghe nàng nói vậy, Yến An cũng không tiện nói gì thêm, nhưng vẫn theo nàng cùng vào thư phòng, bắt đầu xem sổ sách của các tửu lâu và cửa tiệm.

Tuy sản nghiệp của Yến An không đến mức bành trướng mạnh mẽ như con đường khoa cử của Ôn Oanh, nhưng nhìn chung tình hình phát triển vẫn rất khả quan. Hơn nữa nhờ vào việc các chế độ cô đặt ra đều hợp lý và có tình người hơn, nên trong việc giữ chân nhân tài cũng rất có ưu thế, chưa kể còn hấp dẫn thêm nhiều người tài gia nhập.

Tóm lại, hiện tại những tửu lâu cửa tiệm mà Yến An giao người quản lý đều không xuất hiện vấn đề gì lớn, thế cục phát triển vững vàng, tạo cảm giác cực kỳ an tâm.

Hai người, một người đọc sách, một người xem sổ, yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng lật sách vang lên, nhưng lại không hề thấy khó chịu, trái lại còn cảm thấy rất dễ chịu và an yên.

Cứ thế mà ngồi cho đến gần trưa, ngoài sân đã vang lên tiếng Tiểu Nha các nàng trở về và bắt đầu làm việc dọn dẹp, Yến An ngẩng đầu nhìn Ôn Oanh: "Muốn ăn gì cho bữa trưa?"

Vào thời điểm then chốt thế này, dù Tiểu Nha các nàng đáng tin, nhưng Yến An vẫn không yên tâm giao việc ăn uống của Ôn Oanh cho người khác. Dù chỉ bị đau bụng thôi, với thời điểm hiện tại của Ôn Oanh thì cũng là vấn đề lớn.

Ôn Oanh nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng hơi vô tội lắc đầu: "Không nghĩ ra. Dù sao món nàng làm món nào ta cũng muốn ăn."

Yến An: "..."

Cô bất đắc dĩ liếc nàng một cái, nhưng giây sau đã cong mày cười: "Vậy có khác gì khi ta hỏi nàng muốn ăn gì mà nàng đáp là 'gì cũng được' đâu chứ?"

Thấy cô cười, Ôn Oanh cũng bật cười theo, chẳng hề thấy bị nói gì cả.

"Vậy ra xem Tiểu Nha các nàng mua về những gì hôm nay, có gì ăn nấy." Dù có nói Ôn Oanh thế, chứ bảo Yến An tự nói muốn ăn gì, cô cũng không nói ra nổi điều cụ thể.

"Được." Ôn Oanh đặt sách xuống, cùng Yến An ra ngoài.

Xem xét nguyên liệu Tiểu Nha các nàng vừa mua về, Yến An đã nghĩ xong hôm nay sẽ nấu gì, còn Ôn Oanh thì đứng cạnh hỗ trợ. Tiểu Nha các nàng thấy tình hình như vậy, đợi làm xong phần việc trên tay liền rất biết điều mà rời đi, nhường không gian lại cho hai người họ.

Món ăn trưa nay Yến An nấu mang hương vị khai vị đậm đà hơn. Khi bốn người ngồi lại ăn cơm cùng nhau, Tiểu Nha các nàng tò mò hỏi về tình hình trong trường thi. Dù sao trước đây bên cạnh họ cũng chưa từng có ai đi đến bước thi hội, đối với những chuyện bên trong trường thi hoàn toàn mù tịt, tất nhiên sẽ nảy sinh rất nhiều hiếu kỳ.

Nghe vậy, Ôn Oanh giãn mày cười nhẹ, bắt đầu kể lại những gì mình đã thấy trong cùng với một số quy tắc của trường thi.

Yến An lặng lẽ nghe Ôn Oanh kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của Tiểu Nha các nàng, không kiềm được mà khẽ cong môi cười.

Ôn Oanh... thật sự là một người rất rất tốt.

Ăn xong bữa trưa, suy nghĩ đến việc tinh thần của Ôn Oanh không thể mãi ở trong trạng thái căng thẳng, nhưng lại cũng không muốn ra ngoài kẻo xảy ra chuyện gì bất ngờ, Yến An liền dẫn nàng ở nhà nghịch ngợm làm trà sữa.

Ừm, làm xong rồi thì nằm luôn trên ghế xích đu trong sân, trong lòng ôm một ly trà sữa từ từ nhấm nháp, gió xuân thổi qua, hương hoa hạnh trong sân phảng phất thơm dịu, cộng thêm tư thế hai người hiện tại, thật đúng là có vài phần nhàn nhã thong dong.

Yến An thư thái lắc lư theo ghế xích đu, quay đầu nhìn Ôn Oanh ở bên kia đang nhắm mắt tận hưởng tiết xuân, liền hài lòng uống một ngụm trà sữa trong tay.

Ái chà, tự mình làm chắc cũng tính là tương đối lành mạnh ha? Nhưng mà cho dù không lành mạnh lắm, thì thỉnh thoảng uống một lần cũng đâu có sao?

Sau đó, hai kỳ thi còn lại cũng lần lượt diễn ra, đến ngày thi chính thức kết thúc, tổng cộng chín ngày sáu đêm. Mọi người đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, vừa ra khỏi trường thi đã chỉ muốn lập tức rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Ôn Oanh vừa lên xe ngựa đã lập tức nằm úp sấp trên đệm mềm, nhắm mắt lại với dáng vẻ như thể toàn bộ tinh lực đã bị hút cạn.

Yến An nhìn bộ dạng này của nàng liền có chút vui sướng khi người gặp họa, bật cười.

"Xem ra nàng cũng không khỏe mạnh lắm nhỉ~" Ngày thường nhìn vào thì như có thể dùng một tay đè chết mình, kết quả thi xong lại như cái cây héo rũ luôn rồi.

Ôn Oanh nghe cô nói, nghiêng đầu nhìn cô, có hơi bất đắc dĩ, nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười.

"Nàng thi thử đi là biết thể lực có ảnh hưởng thế nào rồi."

Yến An bị nghẹn lời, cười không nổi nữa, liền bước đến giúp nàng xoa bóp vai cổ, hừ nhẹ một tiếng: "Ta mới không thi đâu."

Ngay cả Ôn Oanh mà còn bị dày vò thành ra như thế, đổi lại là mình thì chắc chưa ra khỏi cổng trường thi đã ngã vật ra trên người nàng như chó chết rồi.

Ôn Oanh bật cười khe khẽ, cuối cùng nghiêm túc nói: "Nhưng dù nàng có muốn thi hay không, ta đều ủng hộ nàng."

Nếu Yến An muốn thi khoa cử tự lập, nàng tất nhiên cũng sẽ ủng hộ. Nếu không muốn thi, vậy thì bản thân nàng cũng sẽ càng cố gắng trở thành chỗ dựa cho Yến An.

Yến An nghe nàng nói vậy thì ngẩn ra một thoáng, rồi khóe mày khóe mắt đều cong lên: "Vậy hiện tại thì chắc chắn là không muốn."

"Ừ, lúc nào nàng thay đổi ý nghĩ, ta cũng sẽ ủng hộ." Ôn Oanh khẽ cười nói.

Khóe môi Yến An bất giác cong lên. Cảm giác được người ta hoàn toàn nâng niu bảo bọc, đặt mình vào tim mà yêu thương, thật sự quá tuyệt vời.

"Nhưng mà thể lực tốt đúng là có lợi thật." Yến An nhớ lại cảnh thấy Kỷ Uyển đi đường mà còn như sắp bay, không nhịn được buồn cười. Lần này Kinh Thành cách huyện Hà Vân quá xa, Kỷ Linh Huệ không đi cùng Kỷ Uyển tham gia khoa khảo, bên cạnh nàng ấy chỉ có mấy nha hoàn trước giờ vẫn theo hầu.

Không chỉ Kỷ Uyển, đến cả Du Tòng cũng xanh xao cả mặt. Vì Du Tòng lần này đến Kinh Thành trọ ở nhà họ Kỷ, nên cũng cùng Kỷ Uyển ngồi chung xe ngựa trở về.

Ban đầu Ôn Oanh định để Du Tòng ở lại nhà mình cho đỡ tốn tiền trọ, nhưng Du Tòng nhìn nàng, rồi lại nhìn Yến An, tỏ ra đầy hàm ý, nói ở lại chắc chắn sẽ quấy rầy hai người họ.

Thế là nàng không chút gánh nặng tâm lý gì liền chạy đi quấy rầy người cô đơn như Kỷ Uyển.

Nghe Yến An nói vậy, Ôn Oanh cũng nhớ lại cảnh cùng Kỷ Uyển và Du Tòng bước ra khỏi trường thi, chắc cũng hiểu tại sao cô lại nói vậy.

"Nàng đừng coi thường họ." Ôn Oanh cười nhẹ nói, "Nếu thật sự đánh nhau, chưa chắc ai chiếm được thượng phong đâu."

Một khi đã xác định đi đường khoa cử, thì thể lực cũng phải rèn luyện đàng hoàng. Lục nghệ của Kỷ Uyển thì không nói làm gì, ngay cả Du Tòng cũng là từ nhỏ đã chăm chỉ luyện tập.

Nghe xong, Yến An trầm mặc, khẽ than: "Trong mắt nàng ta yếu vậy sao?"

Đến hai người nhìn còn gầy yếu hơn mình cũng không đánh lại được!

Ôn Oanh biết cô không thực sự tức giận, chỉ bật cười nói: "Không yếu, ta cảm thấy hai người các nàng đều rất mạnh."

Yến An: "......"

Hừ.

Tiểu Nha các nàng đang đánh xe phía trước, Yến An nhân lúc còn chưa về đến nhà liền giúp Ôn Oanh bóp nắn một trận. Dưới bàn tay chuyên nghiệp của cô, Ôn Oanh chỉ cảm thấy toàn thân thả lỏng hẳn, từ trạng thái kiệt sức nằm bẹp giờ đã có thể lười biếng đứng dậy xuống xe đi tắm.

Yến An nhìn nàng dù đi chậm rãi thôi cũng khiến người ta có cảm giác lảo đảo không vững, không khỏi có chút lo lắng.

"Nàng ổn chứ?"

"Hửm?" Ôn Oanh phát ra một tiếng nghi hoặc.

"Không đến mức đang tắm thì ngủ gục giữa chừng đấy chứ?"

"......"

Ôn Oanh khẽ bật cười, lúc tay chạm vào cửa phòng tắm thì quay đầu nhìn về phía Yến An.

"Nếu nàng không yên tâm, vậy thì..."

"Nàng muốn ta tắm giúp nàng?"

Bình Luận (0)
Comment