Yến An trợn tròn mắt kinh ngạc.
Nhưng nhìn Ôn Oanh tay còn đặt trên khung cửa, ánh mắt lấp lánh nhìn qua, lại chẳng giống đang nói đùa chút nào.
"Vậy... có vào không?" Ôn Oanh khẽ cười, giọng như nén lại mà vang lên.
Yến An: "......"
Cô nhìn gương mặt Ôn Oanh vẫn còn tái nhợt, trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn đưa tay đẩy cửa phòng tắm ra, sau đó nhẹ đẩy vai Ôn Oanh ra hiệu nàng vào trước.
Chính vì sự dứt khoát này mà Ôn Oanh lại sững người, hiển nhiên không thể tin nổi Yến An thật sự đồng ý với đề nghị ban nãy của mình.
Nàng hơi ngẩn ngơ bước vào, sau đó Yến An theo vào đóng cửa lại. Vì từ sớm đã chuẩn bị sẵn nước nóng và y phục sạch, giờ Ôn Oanh chỉ cần tắm là được.
Yến An tìm một chỗ trong phòng ngồi xuống, quay lưng về phía Ôn Oanh, nhẹ ho một tiếng: "Được rồi, nàng tắm đi. Như vậy cũng không lo đang tắm lại ngủ gật."
Dù sao mình cũng ở trong này, nếu có chuyện gì cũng có thể phản ứng kịp thời.
Ôn Oanh: "......"
Nàng ngơ ngác nhìn bóng lưng của Yến An, vốn cứ nghĩ cô đồng ý vào là thật sự chấp nhận lời đề nghị ban nãy "giúp nàng tắm". Tuy lúc đó được chấp thuận đến bản thân cũng không dám tin.
Nhưng tình hình bây giờ...
Ôn Oanh thở dài, lộ ra vẻ mặt vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười. Đúng là nằm trong dự liệu mà cũng không hoàn toàn như vậy.
Nàng cũng không thật sự bắt buộc Yến An phải giúp. Sau khi cởi y phục và bước vào thùng tắm, Ôn Oanh khẽ thở ra một hơi thoả mãn.
Ngẩng đầu nhìn bóng lưng Yến An đang quay đi, Ôn Oanh đặt tay lên thành thùng nước, cúi người xuống khẽ cười: "Chúng ta không phải đều đã thấy hết nhau rồi sao? Sao vẫn còn thẹn thùng?"
Tuy biết Yến An dễ thẹn, nhưng trong lòng Ôn Oanh đối với chuyện này thật sự cũng không tránh khỏi cảm giác bất lực.
Tuy rằng... thật ra nàng cũng rất thích dáng vẻ ngượng ngùng của Yến An.
Đến chính Ôn Oanh cũng thấy mình mâu thuẫn đến buồn cười.
Yến An có chút căng thẳng, quấn quýt mớ dây buộc tóc rũ xuống trước người, nhẹ ho một tiếng: "Không... không giống nhau."
Ôn Oanh nhìn dáng vẻ cô căng cứng toàn thân thì cảm thấy vừa buồn cười vừa thương, trong lòng chợt trào dâng một luồng yêu chiều.
"Yến An." Ôn Oanh khẽ gọi tên cô, hai chữ này thốt ra nơi đầu môi mang theo nụ cười dịu dàng, nàng không tiếp tục trêu ghẹo nữa, chuyên tâm tắm rửa sạch sẽ. Sau cùng, tóc vẫn còn ướt, nàng bước đến từ phía sau khom người ôm lấy Yến An.
"Nhớ nàng quá." Ôn Oanh thì thầm, má cọ cọ vào tai Yến An, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm hẳn.
Nếu lần này được ghi tên bảng vàng, thì tiếp theo chỉ còn một trận thi điện nữa thôi, sẽ không cần phải xa Yến An mấy ngày như bây giờ.
Thấy nàng đã tắm xong, Yến An cũng xoay người lại ôm lấy Ôn Oanh: "Ta cũng nhớ nàng."
Dù hiện tại trong lời nói của Yến An, những câu như "nhớ nàng" đã không còn quá khó nói ra, nhưng mỗi lần nghe thấy, tim Ôn Oanh vẫn không khỏi dậy sóng.
Ôn Oanh tìm đến môi Yến An hôn lên, Yến An cũng ngửa đầu dịu dàng đáp lại, cho đến khi cả hai đều cảm nhận được hơi thở mình dồn dập mới chịu buông nhau ra.
"Ra ngoài ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi cho tốt." Yến An nhìn ánh mắt vẫn còn nóng rực của Ôn Oanh, khẽ khuyên nhủ.
"Ừm." Ôn Oanh nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi gật đầu.
Tim Yến An cũng đang rạo rực không thôi, nhưng nhìn thấy sự mỏi mệt vẫn chưa tan nơi giữa chân mày của Ôn Oanh, cô vẫn kìm nén lại, kéo tay Ôn Oanh dẫn nàng ra ngoài, đúng lúc Tiểu Nha bọn họ đã bày biện xong các món ăn.
Thấy Tiểu Nha và mấy người khác bưng cơm canh sang chỗ khác ăn, Yến An hơi trầm mặc. Đôi lúc cô cảm thấy những người bên cạnh mình quá biết điều.
Đến cơm cũng không chịu ngồi ăn chung sao? Các nàng đâu có làm gì quá đáng ngay trên bàn ăn đâu chứ!
Khóe mắt Yến An lộ ra chút lúng túng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cùng Ôn Oanh yên tĩnh ngồi xuống ăn tối.
Hai người ngồi cùng nhau, Ôn Oanh thật ra rất muốn trò chuyện với Yến An, nhưng nàng thực sự quá mệt, hai người cũng chỉ nói chuyện qua lại một chút, sau khi ăn cơm và rửa mặt xong thì Ôn Oanh đã leo lên giường nằm xuống.
Sau nhiều ngày tinh thần căng thẳng, khi hoàn toàn buông lỏng được, Ôn Oanh chưa đợi đến lúc Yến An lên giường đã ngủ mất.
Yến An tắm rửa xong liền nhẹ nhàng trèo lên giường nằm xuống bên cạnh, nhìn Ôn Oanh đang say ngủ khẽ cười. Khoảng thời gian này đúng là nàng đã mệt mỏi cực độ, có thể nói ba năm nay áp lực tâm lý của nàng vẫn luôn rất lớn, giờ cuối cùng cũng sắp kết thúc cuộc sống ấy.
Cô ghé sát lại, cẩn thận hôn lên trán Ôn Oanh một cái, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ sau này nên dẫn Ôn Oanh đi du ngoạn ở đâu để nàng được thư giãn một chút.
Yến An ôm Ôn Oanh ngủ một giấc đến tận trưa, khi Ôn Oanh tỉnh dậy thì phát hiện mình vẫn đang nằm trong vòng tay của Yến An.
Nàng cong cong mày mắt, giơ tay ôm lấy eo Yến An, vừa định cúi xuống hôn cô thì Yến An đã mơ màng mở mắt ra.
"Tỉnh rồi à?" Giọng nói mang theo chút khàn khàn đặc trưng lúc mới tỉnh.
"Ừm." Dù đã tỉnh, Ôn Oanh vẫn không ngừng lại hành động, nghiêng người hôn lên môi cô.
Giờ đây các nàng không còn là người như trước, những hành động thế này cũng không cần lén lút nữa.
Yến An bị nàng hôn cũng không còn cảm thấy quá bất ngờ, chỉ là bàn tay đang đặt trên eo nàng khẽ vỗ nhẹ vài cái, giọng khẽ khàng: "Đói chưa?"
"Ừm, có hơi đói." Ôn Oanh thật thà đáp, tối qua ăn cơm mà mệt quá, chẳng ăn được bao nhiêu, giờ ngủ dậy cả dạ dày cũng tỉnh lại, bắt đầu truyền đến cảm giác đói.
"Vậy thì dậy thôi." Yến An nằm ngửa lại, duỗi người một cái, bản thân cô cũng đã ngủ đủ, nằm thêm thì dễ bị đau đầu.
"Ừm." Ôn Oanh ngồi dậy, nhìn thấy khi Yến An vươn người thì vạt áo bị kéo lên, lộ ra một đoạn eo trắng nõn, nàng mím môi, cuối cùng vẫn thuận theo tâm ý mà đưa tay sờ lên.
Yến An: "......"
Bàn tay kia đặt trên eo bụng cô rõ ràng chẳng ngoan ngoãn gì, cứ vuốt tới vuốt lui, tuy không có ý định tiến xa hơn, nhưng chỉ vậy thôi vào một buổi sáng sớm như thế này cũng đủ khiến người ta tê dại.
Yến An quay đầu nhìn Ôn Oanh.
Ôn Oanh khẽ mỉm cười với cô, cúi đầu hôn nhẹ lên má Yến An, lúc đứng dậy thì cũng thu tay lại khỏi eo cô, còn tỏ ra vô tội.
"Ta thật nghi ngờ nàng có phải đang thèm khát sắc đẹp của ta không đấy." Yến An lầm bầm nói, đưa tay kéo lại vạt áo trên eo mình.
Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh bật cười, khẽ chớp mắt, nụ cười ngọt ngào nhưng lại không hề phản bác.
Yến An hừ nhẹ một tiếng, không lập tức ngồi dậy mà ngược lại lật người quay về phía Ôn Oanh, vươn tay kéo vạt áo nàng lên, tay còn lại liền luồn vào bên trong s* s**ng.
Ngay khoảnh khắc chạm đến bụng Ôn Oanh, lông mày Yến An khẽ giật, khóe môi cong lên theo bản năng, bàn tay v**t v* không rời, đầy yêu thích.
Ôn Oanh hơi sững người vì hành động bất ngờ của cô, nhưng chỉ một giây sau đã bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào mắt Yến An.
"Nhìn gì mà nhìn? Chỉ cho nàng sờ mà không cho ta sờ sao?" Yến An làm bộ hung dữ nói. Nhưng thực chất trong lòng cô đang phát điên vì thèm thuồng cái bụng ấy, sờ vào còn cảm nhận được chút cơ bụng kìa!
"Ta đâu có không cho." Ôn Oanh cười khẽ, "Nàng muốn sờ lúc nào cũng được, sờ chỗ nào cũng được."
Yến An: "..."
Không được, nếu so nói lời mật ngọt, cô đúng là không đấu lại được nàng.
Thật là một nỗi sỉ nhục nhục nhã chưa từng có, người thời hiện đại như cô mà lại không sánh nổi sự "tà khí" của người xưa!
Yến An rút tay về, khẽ ho một tiếng, bắt đầu chuyển hướng công kích: "Không phải nói đói rồi sao? Mau dậy đi, còn nằm đó làm gì?"
"Được." Ôn Oanh đáp, giọng nhẹ nhàng, chỉ cần nghe cũng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ trong lời nàng.
Yến An: "..."
Hai người rời giường rửa mặt xong, Tiểu Nha bọn họ đã sớm theo lời dặn hôm qua của Yến An mà mua sẵn các loại thức ăn, Yến An liền bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng cho cả hai.
"Dạo này nàng có thể nghỉ ngơi một chút, có muốn làm gì không?" Trong lúc chuẩn bị đồ ăn sáng, Yến An không quên hỏi ý kiến Ôn Oanh.
"Còn nàng thì sao?" Ôn Oanh ngược lại hỏi cô.
Yến An im lặng một chút, lắc đầu nói: "Ngoài việc ra ngoại ô ngắm tiết xuân thì ta cũng không nghĩ ra gì cả."
Bản thân cô vốn không phải người thích đi chơi bên ngoài, thế nên mỗi khi đến lúc nghỉ ngơi thì làm sao để thư giãn lại trở thành vấn đề.
Trước đây Yến An từng nghĩ chỉ cần ở nhà chơi máy tính điện thoại cả ngày cũng không thấy chán, nhưng giờ ở đây đâu có mấy thứ đó, chỉ còn đọc sách là có thể giết thời gian, nhưng ai mà đọc sách suốt cả ngày được chứ?
"Vậy thì ra ngoài ngắm tiết xuân đi." Ôn Oanh nói. Lần trước vừa đến Kinh Thành, chuyến đi đó đối với Yến An có lẽ chưa tính là hoàn hảo, lần này cũng coi như bù đắp lại tiếc nuối ấy.
"Cũng được, dù sao nơi này phong cảnh cũng khá đẹp." Yến An gật đầu đồng ý, ra ngoài tiếp xúc thiên nhiên một chút cũng là điều tốt.
Ôn Oanh mím môi cười, hai người ăn sáng xong liền bắt đầu chuẩn bị những thứ cần thiết cho buổi du xuân ngày mai.
"Nói ra thì nếu không phải lo chuyện an toàn, mang lều ra ngoài cắm trại cũng rất tuyệt." Yến An có chút tiếc nuối nói, "Thời tiết bây giờ cũng thích hợp, tìm một chỗ đẹp dựng lều, sáng sớm còn có thể dậy sớm ngắm bình minh."
Ở thế giới này, chỉ cần tìm được đúng chỗ, chắc chắn cảnh bình minh sẽ rất đáng để mong đợi.
Ôn Oanh nghe cô nói vậy liền tưởng tượng một chút, quả thực cảm thấy cũng rất hay. Hai người nằm trong chiếc lều giữa thiên nhiên, dường như có thể ngửi được mùi đất và cỏ, bên cạnh lại là người trong lòng, làm sao không tính là một trải nghiệm tuyệt đẹp?
Chỉ là đúng như Yến An lo lắng, nếu không có đủ năng lực tự bảo vệ, thì hành động như vậy thực sự khá nguy hiểm.
"Sau này đợi chúng ta có đủ năng lực rồi hãy làm chuyện này." Ôn Oanh kéo lấy một tay Yến An an ủi.
Đợi sau này có điều kiện, thuê thêm vài thị vệ, bất kể là dã thú hay kẻ xấu, ít nhất cũng có khả năng tự vệ cơ bản.
"Ừ." Yến An đáp, tất nhiên cô cũng hiểu muốn làm việc này chỉ có thể để dành cho tương lai.
Sau khi sắp xếp mọi thứ đơn giản xong, Yến An liền kể cho Ôn Oanh nghe về quy mô sản nghiệp hiện tại của cô, để Ôn Oanh ít nhất có một cái nhìn đại khái về tình hình trong nhà.
Trước đây cô không muốn Ôn Oanh tham dự vào công việc của mình, cũng không muốn nàng phải lo lắng quá nhiều. Nhưng giờ khi Ôn Oanh đã thi xong phần lớn, Yến An cũng nguyện ý chia sẻ với nàng, tránh để nàng quá mù mờ về chuyện trong nhà.
Ôn Oanh lắng nghe những gì Yến An kể, dù nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn không ngờ sự mở rộng của Yến An lại nhanh đến vậy, hơn nữa tình hình nhìn qua còn rất ổn định.
"Nàng định sau này sẽ tiếp tục mở rộng nữa sao?" Ôn Oanh hỏi.
"Đương nhiên rồi, hiện tại ngoại trừ huyện Hà Vân, những tửu lâu và cửa tiệm khác đa phần đều mở ở Kỳ Châu thành. Về sau còn phải tiếp tục cắm rễ ở nhiều nơi." Yến An gật đầu, chỉ cần nhìn vào huyện Hà Vân là có thể thấy rõ, tuy nhìn từ bên ngoài là một huyện không lớn, nhưng bên trong lại không ít người có tiền.
Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh khẽ gật đầu, không đưa ra ý kiến gì nhiều. Lĩnh vực này nàng đúng là không hiểu rõ, mà Yến An đã quyết định như vậy, chắc chắn là đã suy nghĩ kỹ càng.
Theo Ôn Oanh hiểu về Yến An, cô tuyệt đối sẽ không lấy chất lượng cuộc sống sau này của hai người ra để mạo hiểm quá mức.
Ừm... cũng có thể nói, Yến An sẽ không bao giờ để nàng quay về cảnh nghèo khó.
Nghĩ đến đây, Ôn Oanh mím môi cong mắt cười, bỗng nhớ đến bộ dạng đầy oán thán của Yến An khi hai người còn sống cuộc sống khổ sở trước kia.
"Cười cái gì?" Yến An có chút kỳ quái nhìn nàng, không hiểu sao đang nghe lại đột nhiên cười ra như vậy.
"Không có gì." Ôn Oanh cười rạng rỡ, cũng không nói thật suy nghĩ trong lòng mình cho Yến An nghe, bởi nàng hiểu rõ nếu nói ra, chắc chắn Yến An lại ngượng ngùng mất.
Rõ ràng là có chuyện mà cứ nhất quyết nói là không có!
Yến An hừ nhẹ trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn không truy hỏi thêm. Dù sao Ôn Oanh cũng đã là người lớn, chẳng lẽ còn không thể có chút bí mật riêng cho mình sao?
Ôn Oanh bất chợt đưa tay nắm lấy tay Yến An, ánh mắt sáng rỡ nhìn cô, "Yến An, trước đây nàng đã hứa với ta."
Lúc nói ra câu này, giọng điệu nàng mang theo một chút hồi hộp, lại pha lẫn sự vui sướng không giấu được, chỉ cảm thấy khoảng thời gian khó nhọc kia cuối cùng cũng đã qua, nàng cũng đã chờ được đến khoảnh khắc này.
Ban đầu Yến An còn thấy kỳ lạ, không hiểu sao Ôn Oanh đột nhiên nói câu ấy, nhưng rất nhanh sau đó liền hiểu ra nàng đang nói gì, theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"..."
"Giữa ban ngày ban mặt đó nha!" Yến An nhỏ giọng nói, mang theo vài phần ngượng ngùng.
Ôn Oanh khẽ chớp mắt, ánh mắt cũng nhìn theo nàng ra ngoài. Không những là ban ngày, mà ánh mặt trời còn trong trẻo không gắt, thời tiết tươi sáng đến thế.
Khẽ mím môi, "Không được sao?"
Ôn Oanh nghĩ đến việc trong tiết trời sáng sủa như vậy, chỉ e sẽ càng nhìn rõ mọi thứ của Yến An hơn, tim nàng không khỏi đập loạn.
Yến An khẽ nghiến răng: "Nàng thấy sao?"
Cô cảm thấy sau khi quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn, Ôn Oanh càng lúc càng táo bạo.
Chân mày Ôn Oanh rõ ràng cụp xuống, giọng khẽ khàng: "Nhưng rõ ràng trước kia nàng từng làm rồi mà."
Hơn nữa lần đó còn không phải là ở trong nhà.
Nghe nàng nói vậy, trong đầu Yến An lập tức hiện lên chuyện xảy ra trong xe ngựa hôm đó, mặt cô bỗng đỏ bừng, rồi chẳng khác gì bị sặc, ho khan không ngừng.
Xong rồi, tim cô cũng bắt đầu đập nhanh hơn hẳn, thậm chí còn đang tưởng tượng.
Tưởng tượng đến việc làm chuyện đó giữa ban ngày sáng sủa, cảm giác thật sự rất k*ch th*ch.
Thấy cô ho đến đỏ cả mặt, Ôn Oanh vội vàng đứng dậy vỗ lưng giúp cô thuận khí, cuống quýt nói: "Nàng đừng căng thẳng, không được thì thôi, ta không nhắc nữa."
Nàng đã đoán phản ứng của Yến An sẽ khá mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này, may mà vừa rồi hai người không ăn gì.
Yến An dần dần ngừng ho, quay đầu nhìn Ôn Oanh, mặt vẫn đỏ bừng, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, trong lòng không ngừng tự trấn an, sau đó mới mở miệng hỏi: "Nàng chắc chứ?"
"Hửm?" Ôn Oanh hơi sững lại, không hiểu câu này của Yến An rốt cuộc là đang hỏi câu nào trước đó của mình.
Mặt Yến An càng nóng hơn, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh: "Ta nói là, nàng chắc là ban ngày thật hả?"
Mắt Ôn Oanh lập tức sáng lên, dùng ánh mắt đầy mong chờ nhìn Yến An, như thể đang hỏi: thật sự được sao?
Yến An hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười không rõ ý, khẽ gật đầu với nàng.
Thấy cô gật đầu, ban đầu Ôn Oanh lập tức mừng rỡ, nhưng khi nhìn thấy nụ cười kia của Yến An, nàng lại bỗng thấy có chút không chắc chắn.
Thế nhưng sức hấp dẫn của việc được thân mật hơn với Yến An thực sự quá lớn, cuối cùng Ôn Oanh vẫn mỉm cười nhẹ nhàng.
Nụ cười trên mặt Yến An càng sâu, cô chủ động đứng dậy kéo tay Ôn Oanh bước vào phòng ngủ.
Cô đột nhiên chủ động như vậy, dáng vẻ hoàn toàn khác thường khiến trong lòng Ôn Oanh sinh ra không ít nghi ngờ, nhưng vì trước mắt là Yến An đang dẫn dắt, nên cuối cùng Ôn Oanh vẫn ngoan ngoãn bước theo cô vào phòng.
Cửa phòng được khóa trái, Yến An quay người ôm lấy Ôn Oanh rồi hôn nàng.
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, đến nỗi Ôn Oanh còn chưa kịp phản ứng, nhưng khi nàng kịp hoàn hồn thì Yến An đã mạnh mẽ đè nàng xuống giường, thậm chí còn có một bàn tay chui vào phần eo bụng nàng.
Ôn Oanh hơi ngẩn người, rõ ràng không nghĩ mọi chuyện sẽ đi theo hướng này.
Tuy rằng hành động chiếm thế chủ động của Yến An không giống với tưởng tượng ban đầu của nàng, nhưng cảm giác vui mừng tràn tới khiến đôi mắt Ôn Oanh càng thêm long lanh.
Vậy tức là... Yến An thật sự đã sẵn sàng muốn nàng rồi sao?
Ngoại trừ bản thân mình, có lẽ không ai biết Ôn Oanh khao khát được Yến An hoàn toàn chiếm giữ đến mức nào, nàng thật sự rất muốn đem toàn bộ bản thân, từ thể xác đến tâm hồn, dâng hiến cho cô.
Dù cho khi Yến An kể về thế giới kia từng ám chỉ rằng có lẽ việc ấy ở nơi đó không quá quan trọng, thì trong lòng Ôn Oanh, chuyện này lại vô cùng thiêng liêng. Nàng muốn trao tất cả chỉ riêng cho Yến An, người nàng yêu.
Yến An ôm chặt nàng, hôn thật sâu, ban đầu còn nghĩ rằng Ôn Oanh sau khi phản ứng lại sẽ cùng cô tranh quyền chủ động. Thế nhưng không, nàng chỉ ngoan ngoãn ôm lấy cổ cô, hơi ngẩng đầu lên, dịu dàng mà đáp lại nụ hôn kia.
Cảm nhận được sự ngoan ngoãn đến cực điểm ấy, khoé mũi Yến An bỗng cay cay.
Cô không phải kẻ mù, tình cảm Ôn Oanh dành cho cô ra sao, cô tự nhiên cảm nhận được. Dù cho trước kỳ thi hội Ôn Oanh từng ngỏ ý, sau đó bị cô "đánh tráo khái niệm" qua chuyện khác, đối phương cũng không hề phản đối.
Thậm chí còn rất phối hợp.
Ngay khoảnh khắc chạm vào, Yến An đã rõ mức độ đ*ng t*nh của Ôn Oanh sâu đậm đến nhường nào.
Cô dừng lại một chút, dù hiểu rằng lúc này đã có thể tiến thêm bước nữa, nhưng nhìn vào đôi mắt ngập nước của Ôn Oanh, nhớ đến sự dịu dàng của nàng trước đây, Yến An vẫn lo sợ sẽ khiến nàng có trải nghiệm không tốt.
Cô thu tay lại, khẽ ngồi dậy nói: "Để ta dùng miệng cho nàng trước."
Khoảnh khắc này, Yến An thẳng thắn đến mức khiến Ôn Oanh mở to mắt, trong tầm nhìn mơ hồ là hình bóng Yến An đang cúi đầu xuống, tiếp đó mọi cảm giác đều dồn dập truyền đến qua từng đầu dây thần kinh, khóe mắt Ôn Oanh không kìm được mà rơi xuống một giọt lệ, để lại một vệt nước mờ nhạt.
Ôn Oanh cắn môi cố kìm chế, nhưng lại không nhịn được mà nửa chống người lên kéo lấy Yến An.
Dù Yến An bằng lòng vì mình làm đến mức này khiến nàng xúc động không thôi, nhưng mỗi khi thấy Yến An như thế, nàng vẫn không nỡ lòng.
Huống chi, nàng cũng lo sợ, sợ rằng nếu chuyện kết thúc thế này, Yến An sẽ không còn muốn hoàn toàn chiếm hữu nàng.
Yến An gạt tay nàng ra, thậm chí còn cắn nhẹ một cái như trừng phạt, ra hiệu bảo nàng đừng quấy rối.
Nhưng cái cắn ấy lại giống như cắn trúng một trái cây mọng nước, bất ngờ trào ra, khiến cả Yến An cũng sững người trong thoáng chốc, rõ ràng cô không ngờ sẽ là kết quả này.
Hơn nữa, việc này... không phải quá nhanh rồi sao?
Yến An ngẩng đầu nhìn Ôn Oanh đầy nghi hoặc.
Ôn Oanh cắn môi, nghiêng đầu tránh ánh mắt cô, trong mắt ánh lên vẻ xấu hổ.
Thế nhưng nàng càng ngại ngùng, nụ cười trên mặt Yến An lại càng rực rỡ, ngực như dâng trào sóng nước, cô cúi người hôn lên môi Ôn Oanh, mơ hồ nói: "Không ngờ nàng cũng biết ngại đó."
Ôn Oanh không cam lòng mà lườm cô một cái, nhưng ngay giây sau lại khẽ nhíu mày, mở miệng cắn nhẹ vào Yến An.
Trong ký ức của Yến An, đây là lần đầu tiên Ôn Oanh nỡ lòng cắn cô, đủ thấy chuyện cô vừa chủ động hôn mình khiến Ôn Oanh cũng xấu hổ thế nào.
"Sao lại ghét bỏ bản thân như vậy chứ?" Yến An vừa nói vừa cười, giọng vừa mơ hồ vừa vui vẻ.
"Nàng..." Ôn Oanh vừa định nói gì đó thì bị động tác bất ngờ làm gián đoạn, mắt nàng mở to dần, cuối cùng cắn môi, hai tay siết chặt người trước mặt, hoàn toàn không nhớ nổi bản thân định nói gì. (Editor: chị Yến An làm nhanh quá hay tác giả viết sót v ạ =]]])
Một cảm giác thỏa mãn chưa từng có khiến nước mắt Ôn Oanh không thể kìm được mà lăn dài, trái tim vốn luôn lơ lửng cuối cùng cũng hoàn toàn yên ổn.
Cuối cùng... nàng đã hoàn toàn thuộc về Yến An.
Yến An cảm nhận hơi nóng trào dâng, liên tục hôn lên môi Ôn Oanh, dù mắt cô cũng đã mờ đi, nhưng vẫn cố gắng quan sát nét mặt của Ôn Oanh.
Thấy nàng không có biểu hiện khó chịu nào, lúc này trong lòng Yến An mới âm thầm thở phào.
Ôn Oanh như đang bám chặt lấy cọng rơm cứu mạng, cả người ôm chặt Yến An, đầu óc trống rỗng đến mức khó mà chịu nổi.
"Nàng còn ổn chứ?"
Mí mắt nàng được hôn lên từng chút một, bên tai vang lên giọng nói lo lắng của Yến An.
Ôn Oanh dần tỉnh lại, ngơ ngác mở mắt, nhìn chằm chằm người trước mặt.
Yến An có lẽ hiểu rõ lúc này điều cần thiết nhất là gì, liền ôm chặt nàng vào lòng, nhẹ nhàng v**t v* lưng nàng từng chút một.
Mặt Ôn Oanh vùi sâu vào hõm cổ Yến An, cảm nhận được lớp mồ hôi ẩm nhẹ của cô, nhưng điều đó không khiến nàng thấy khó chịu chút nào. Ngược lại, ngay khoảnh khắc ngửi thấy hương thơm từ cơ thể Yến An, dư vị hỗn loạn vừa rồi lại lần nữa dội về trong cơ thể, khiến nàng khẽ run lên không ngừng.
Thích.
Rất thích.
Yến An dịu dàng dỗ dành Ôn Oanh, mà dưới sự an ủi mềm mỏng ấy, Ôn Oanh càng chìm sâu vào dòng cảm xúc ấm áp, chỉ càng ôm lấy Yến An chặt hơn, tạm thời vẫn chưa mở lời.
Nàng không hề muốn phá vỡ bầu không khí lúc này dù chỉ một chút.
Thấy nàng đã khá hơn nhiều, Yến An mới bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại.
Vừa hồi tưởng vừa tổng kết lại, xem bản thân có chỗ nào làm chưa tốt hay không.
Nhưng mà...
Thông qua phản ứng của Ôn Oanh, có thể đoán rằng mình làm cũng không tệ lắm phải không?
Yến An hơi thiếu tự tin mà nghĩ vậy, dù sao hai người đã xác định sẽ bên nhau lâu dài, nếu bản thân có điều gì không tốt mà lại không nhận ra, mà Ôn Oanh lại không phải kiểu người sẽ chủ động nói ra, chẳng phải sẽ khiến nàng phải chịu đựng mãi sao?
Cô khều vai Ôn Oanh, khẽ hỏi: "Ôn Oanh, ta vừa rồi có làm gì không tốt không, nàng phải nói với ta đó."
Ôn Oanh: "......"