Bên trong phòng phút chốc yên tĩnh đến lạ thường, Yến An không nghe được Ôn Oanh trả lời, lại đưa tay chọc chọc vai nàng lần nữa.
Ôn Oanh khẽ bật cười, cuối cùng thở dài có chút bất đắc dĩ nói: "Không có chỗ nào không thoải mái, nàng làm rất tốt."
Thậm chí là...
Ôn Oanh khẽ cắn môi, may mà lúc này vẫn còn vùi trong hõm cổ Yến An, nên cô không thấy được vẻ mặt xấu hổ trên gương mặt mình.
Quá mức thỏa mãn, khiến Ôn Oanh cảm nhận được một loại ấm áp chưa từng có trước đây.
"Thật sao?" Thế nhưng Yến An vẫn hơi không yên tâm mà hỏi lại lần nữa, dù sao với tính cách của Ôn Oanh, nàng rất có thể vì nghĩ cho mình mà giấu đi thật tình.
Nghe cô hỏi đi hỏi lại, Ôn Oanh hiếm khi bực bội, liền cúi đầu nhẹ nhàng cắn một cái lên xương quai xanh của Yến An:
"Là thật lòng. Ta sao có thể đem nửa đời về sau của bản thân ra mà nói đùa?"
Nói xong câu này, Ôn Oanh cũng cảm thấy mình thật mất mặt, đúng là lời nói quá mức đường đột.
Phải đến lúc này, Yến An mới tin lời nàng nói là thật, lập tức cong khóe mắt cười rộ lên, vội vã vỗ nhẹ lưng Ôn Oanh như muốn xoa dịu nàng.
Trước sự dịu dàng săn sóc ấy, Ôn Oanh khẽ thở dài trong lòng, lại nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên chỗ mình vừa mới cắn, rõ ràng biết lực mình dùng không lớn, nhưng vẫn sợ làm cô đau.
Cảm nhận được động tác nhẹ của nàng, ý cười trong mắt Yến An càng sâu. Lại nằm thêm một lát, cô mới khẽ vỗ nhẹ lưng Ôn Oanh: "Nàng nằm nghỉ chút, ta đi chuẩn bị nước tắm."
Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh khẽ cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn Yến An xuống giường, nhanh chóng mặc y phục, trong suốt quá trình mắt cũng không dám nhìn về phía mình, mặc xong liền mở cửa bước ra ngoài.
Ôn Oanh cong khóe môi, bật cười dịu dàng.
Dù sau cuộc h**n **, khắp người ươn ướt dinh dính có phần khó chịu, nhưng không thể phủ nhận, sự no đủ trong thân thể cùng cảm giác được thoả nguyện nơi cõi lòng, khiến Ôn Oanh hoàn toàn có thể quên hết những điều vụn vặt ấy.
Cảm nhận chân thật nhất, là được Yến An yêu thương.
Không lâu sau, Yến An quay lại, nửa ngồi bên mép giường, nhỏ giọng hỏi: "Ta ôm nàng đi nhé?"
Ôn Oanh nghe cô nói vậy, ánh mắt hơi khựng lại, rồi trên mặt hiện lên một nụ cười nhạt, ánh nhìn dừng lại trên cánh tay của Yến An: "Thật sự ôm nổi sao?"
Dù vừa mới trải qua chuyện thân mật như vậy, lúc này dường như nên hòa vào bầu không khí dịu dàng, nhưng Yến An vẫn không tránh khỏi bị Ôn Oanh trêu chọc đến mức hơi nổi cáu: "Nàng xem thường ai đó!"
Chẳng lẽ bao nhiêu năm trời luyện tập đều uổng công, cầm thìa cũng vô ích à?!
Ôn Oanh bật cười khúc khích, chủ động vén chăn, mở rộng hai tay về phía Yến An, bộ dạng hoàn toàn tin tưởng cô.
Thấy nàng như vậy, tai Yến An lại đỏ lên, giả vờ nghiêm túc mà khẽ ho một tiếng để che giấu sự ngại ngùng, nhưng cuối cùng vẫn cẩn thận nhẹ nhàng bế bổng Ôn Oanh lên, đưa nàng vào phòng tắm.
Sau khi đặt người vào trong thùng tắm, Yến An đang định xoay người rời đi thì phát hiện tay áo mình bị người kéo lại.
Cô quay đầu lại, đối diện với dáng vẻ Ôn Oanh khẽ nhíu mày: "Nàng không tắm cùng ta sao?"
Ôn Oanh vốn nghĩ rằng...
Lần này sẽ là cơ hội để hai người cùng tắm với nhau.
Đối diện với thần sắc có phần thất vọng xen chút không vui của nàng, ánh mắt Yến An hơi dao động: "Không, không phải, ta chỉ nghĩ nên đi thay ga trải giường trước."
Tránh để sau khi tắm xong lại còn phải luống cuống xử lý mớ đó.
Thế nhưng nghe cô nói như vậy, Ôn Oanh vẫn không yên lòng, hàng mi cụp xuống, giọng nhẹ nhàng: "Vậy lát nữa nàng có quay lại không?"
Với tính cách của Yến An, chuyện cố ý trì hoãn đến khi mình tắm xong cũng chẳng phải không có khả năng.
Mặt Yến An lập tức đỏ bừng, trong đầu lại bắt đầu hiện lên những hình ảnh "có màu", cô vội vàng sửa tan suy nghĩ không thuần khiết, lắp bắp nói: "Sẽ quay lại... rất nhanh thôi."
Nói xong cảm thấy không thể ở lại thêm giây nào, khẽ gỡ tay Ôn Oanh ra, bước nhanh ra khỏi phòng tắm để đi thay hết mọi thứ trên giường.
Nhìn chiếc giường đã được thu dọn sạch sẽ, Yến An nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của Ôn Oanh thì hiểu ra là không thể trì hoãn thêm được, mang theo y phục thay của hai người, quay trở lại phòng tắm...
Vừa mở cửa ngẩng đầu lên, đã chạm phải ánh mắt của Ôn Oanh.
Rõ ràng người kia từ nãy đến giờ vẫn đang đợi mình.
Yến An hít sâu một hơi, cố nén mọi hỗn loạn trong lòng, giả vờ trấn định bước vào, bắt đầu cởi y phục, hết sức né tránh ánh mắt kia, không ngừng tự nhủ:
"Trước kia chẳng phải cũng từng thấy qua rồi, lúc này còn rối ren cái gì nữa chứ?"
Rất nhanh cởi xong y phục, liền bước vào thùng tắm.
Vừa mới đặt chân vào, thân thể còn lại đã dán sát vào cô.
Cả người Yến An khẽ run, vốn dĩ thân thể vẫn chưa hồi phục hẳn sau cuộc h**n ** vừa rồi, lúc này lại bị chạm vào, tất cả cảm giác đều như sống lại.
"Yến An..." Ôn Oanh ôm chặt lấy cô, thì thầm gọi tên.
"Ừm..." Yến An nhẹ giọng đáp, lông mày hơi nhíu, lộ ra vài phần không chống đỡ nổi, nhưng vẫn không có ý định ngăn cản động tác của Ôn Oanh.
"Không mệt sao?" Yến An tựa cằm lên vai nàng, hơi thở mang theo vài phần mỏi mệt, khàn khàn cất giọng.
Cảm giác như tất cả điểm yếu trên người đều bị Ôn Oanh nắm giữ, khiến cô chỉ biết run rẩy.
"Không mệt." Ôn Oanh nghiêng đầu, nhẹ ngậm lấy vành tai cô, giọng nói khẽ khàng, chỉ mong có thể hoàn toàn thân mật với Yến An.
Quả thật dù từng trải qua một phen h**n ** trước đó, nhưng giờ phút này, Ôn Oanh vẫn không chút mỏi mệt, thậm chí Yến An còn cảm thấy nàng càng lúc càng tràn đầy tinh thần.
"Đủ rồi..."
Yến An đưa tay nắm lấy cổ tay Ôn Oanh, trong mắt ánh nước lấp lánh, cắn môi, như muốn nói mà chẳng thể nên lời.
Cô thật sự thấy bản thân không thể tiếp tục thêm nữa.
Thấy cô lộ thần sắc ấy, Ôn Oanh liền cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô một cái đầy yêu chiều, rồi rút tay lại, dịu dàng nói:
"Được rồi, đủ rồi."
Đúng là đã quấn quýt khá lâu, đến nước trong thùng cũng bị hắt ra ngoài không ít.
Yến An lúc này mới buông lỏng toàn thân, để mặc cho Ôn Oanh giúp cô chà rửa. Mọi cảm giác ngượng ngùng về sự tr*n tr**, dù là đặc tính người xưa của nữ tử phương Nam hay những nề nếp trước đây khi còn là một "nữ tử đoan chính", giờ khắc này đã tan biến sạch sẽ.
Thật sự quá mệt mỏi rồi.
Sau khi hai người tẩy rửa xong xuôi, quay về giường nằm xuống, Yến An rất nhanh liền nhắm mắt thiếp đi.
Ôn Oanh thì nhẹ nhàng ôm cô như ôm trân bảo, không nhịn được lại cúi đầu hôn cô một cái, khi ấy mới mặc cho cơn buồn ngủ tràn tới, cùng Yến An chìm vào giấc mộng.
Dù sao thì... đây cũng là một việc vô cùng tiêu hao thể lực.
Một giấc này, chờ đến lúc cả hai tỉnh lại, thì trời đã xế chiều.
Giấc ngủ quá đỗi đầy đủ khiến toàn thân mỏi nhừ uể oải, chỉ cảm thấy xương cốt dường như đều mềm nhũn, chẳng muốn làm gì ngoài việc... duỗi lưng một cái.
Sa đoạ... thật sự là quá sa đoạ rồi!
Yến An trợn mắt nhìn xà nhà phía trên, nghĩ thầm.
Ôn Oanh nằm nghiêng đối diện cô, một tay còn đặt trên eo cô, nhìn dáng vẻ đờ đẫn của cô thì mím môi cười khẽ, "Sao thế?"
Yến An hơi nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ ho một tiếng nói: "Chỉ là cảm thấy chúng ta quá sa đọa rồi."
Ngày hôm nay, hai người có thể nói là gần như dành cả ngày ở trên giường.
Ý cười trong mắt Ôn Oanh càng sâu, tay ôm Yến An siết chặt một chút, nghiêng người lại gần dính sát vào cô, "Dù gì cũng không có chuyện gì cần làm, sa đọa một chút cũng chẳng sao."
Yến An mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Ai nói là không có việc gì chứ? Nếu thật sự muốn tìm chuyện để làm thì thiếu gì.
Nói đi cũng phải nói lại, cũng đến lúc nên sắp xếp thời gian đi kiểm tra một lượt các cửa tiệm trong thành.
Hai người không nói thêm gì, lại nằm thêm một lúc, cảm thấy xương cốt đã giãn ra không ít thì mới chịu dậy.
Bữa tối vẫn là hai người cùng nhau chuẩn bị, sau khi ăn xong thì cùng nhau nằm trên ghế trong sân ngẩng đầu ngắm sao, Yến An thì không dám vào phòng sớm quá.
Cô thật sự sợ Ôn Oanh lại làm gì đó...
Yến An khẽ cắn môi, tuy nói chuyện đó cũng khá thoải mái, nhưng mệt thì cũng thật sự là mệt...
Ít nhất thì Yến An cảm thấy cả người mình bây giờ mềm nhũn.
Khóe mắt liếc sang người bên cạnh, nhìn dáng vẻ thư thái dịu dàng của Ôn Oanh, Yến An cắn môi càng mạnh hơn, sao người này nhìn qua vẫn còn tinh thần như vậy?
Ôn Oanh quay đầu lại, chạm phải ánh mắt cô.
Yến An giật bắn mình, theo phản xạ lập tức thu lại ánh nhìn, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có phải hơi chột dạ không? Cô có làm gì đâu chứ?
Lại lần nữa nhìn về phía Ôn Oanh, thì thấy người kia đã đứng dậy khỏi ghế, bước tới ngồi xổm xuống cạnh mình.
Yến An: "......"
Ban đêm rồi mà còn xuất hiện kiểu âm thầm như vậy cũng đáng sợ thật đấy biết không!
Ôn Oanh nắm lấy một tay của Yến An, không nhịn được bóp nhẹ, "Mệt rồi à?"
Có lúc khi Yến An mệt thật thì đúng là không thích nói chuyện, mà nãy giờ nói ít như vậy, Ôn Oanh chỉ có thể nghĩ đến khả năng đó.
Yến An mím môi, dưới ánh mắt chăm chú của Ôn Oanh, cuối cùng đành phải hơi nóng mặt gật đầu thừa nhận.
Quả thật quá mức vô lý, cô vậy mà lại thừa nhận với chính kẻ đầu têu gây ra chuyện đó!
Thấy cô thẳng thắn thừa nhận như thế, Ôn Oanh khẽ cong mày cười, "Vậy về phòng ngủ tiếp nhé?"
Yến An: "......"
"Có hơi mệt, nhưng lại không muốn ngủ." Yến An nhỏ giọng nói, dù sao bản nãy đã ngủ hơi nhiều.
Thấy cô như vậy, Ôn Oanh bèn đứng dậy bước đến sau lưng cô, bắt đầu xoa bóp vai gáy cho cô.
Yến An: "......"
Từ lúc xuyên đến đây, cô đã luôn khâm phục thể lực của Ôn Oanh.
"Nàng trông như chẳng mệt gì cả?" Yến An cố ngẩng đầu nhìn lên phía trên để nói chuyện với Ôn Oanh.
"Cũng tạm." Ôn Oanh mím môi cười đáp.
Yến An: "......"
Cô quay đầu lại, nhíu mày bắt đầu suy nghĩ liệu có phải mình làm không tốt không? Hoặc là thật ra...
Ôn Oanh vẫn chưa được thỏa mãn?!
Yến An chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, nếu thật sự là như vậy thì không dám tưởng tượng liệu chữ "tệ" có đủ để hình dung không!
Không đến mức tệ đến thế chứ? Huống hồ phản ứng khi đó của Ôn Oanh đâu có giống đang giả vờ?
Yến An cúi đầu cắn ngón tay cái, bắt đầu thấy lo lắng.
"Làm, làm sao thế?" Nhìn dáng vẻ ấy của cô, Ôn Oanh không khỏi dừng động tác trên tay, có phần lo lắng hỏi han tình hình của Yến An.
Yến An đột ngột đứng dậy, kéo Ôn Oanh quay về phòng.
"Dù sao cũng không ngủ được, thì làm chút chuyện vui vẻ còn hơn!"
Ôn Oanh: "???"
Nàng ngơ ngác đầy nghi hoặc bị Yến An kéo vào phòng, lại một lần nữa rơi vào cơn run rẩy như thể bị kéo chìm vào biển sâu, sau đó là cảm giác khoái lạc dâng trào cuồn cuộn, trong tầm nhìn mơ hồ là bóng dáng người đang cố hết sức làm mình vui vẻ.
Dù đã từng có nhận thức trước đó, nhưng vào giây phút này, Ôn Oanh vẫn một lần nữa nhận ra thật rõ ràng:
Nàng không thể rời xa Yến An nữa rồi.
Bất luận là tinh thần hay thể xác... nàng đều đã bị Yến An chiếm lấy hoàn toàn. (Editor: chị Yến An giỏi quá =]] *vỗ tay)
-
Yến An thật sự không hiểu nổi tâm trạng mình hôm qua là cái gì mà lại làm ra chuyện như thế, tóm lại bây giờ cánh tay đau nhức mềm oặt như chó chết, nằm úp sấp trên giường, mỗi lần nhớ lại chỉ cảm thấy nỗi xấu hổ lan tràn, hận không thể vùi mặt vào gối, cả đời không gặp ai.
Mình bị điên à!
Chuyện đó có gì mà cần chứng minh cơ chứ!
Chỉ là đoán bừa rằng có thể Ôn Oanh chưa được thỏa mãn thôi, chứ đâu chắc gì đó là sự thật!
Yến An gào thét trong lòng, chỉ thấy bản thân tối qua thật sự bị mỡ heo che mắt, một phút hồ đồ liền kéo Ôn Oanh vào, rồi chuyện gì cũng đã xảy ra, mà Ôn Oanh lại còn phối hợp vô cùng dịu dàng, nếu lúc đó dừng lại giữa chừng, chỉ e chẳng riêng gì Ôn Oanh khó xử, mà chính cô cũng sẽ khinh bỉ bản thân đến chết mất!
Thế nhưng sau khi mọi chuyện trọn vẹn xong xuôi, giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy khó chịu không ít.
Lỡ chút nữa Ôn Oanh cười nhạo mình thì sao!
Một bàn tay đặt nhẹ lên tai cô, ngón tay khẽ khàng nhéo nhéo, bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười của Ôn Oanh.
"Sao vậy? Làm chuyện xấu xong thì trốn không dám đối mặt à?"
Yến An: "......"
Quả nhiên nàng ấy muốn cười nhạo mình!
Yến An quay đầu lại, ánh mắt đầy ai oán nhìn nàng.
Những chuyện cô làm đều là vì ai chứ! Nếu không phải vì lo Ôn Oanh chưa được thỏa mãn, cô có cần làm đến mức đó không!
Thấy vẻ mặt đầy u oán kia, trái tim Ôn Oanh mềm nhũn, thuận theo ý mà cúi người đặt một nụ hôn lên khóe môi cô, rồi bật cười khẽ: "Tối qua sao lại khác hẳn mọi khi vậy?"
Cứ tưởng sau chuyện ban ngày, Yến An vốn hay xấu hổ sẽ cố tình tránh mình một chút vào buổi tối, không ngờ lại cho nàng một bất ngờ như thế.
Yến An không nói gì.
Nàng đoán thì đoán vậy, nhưng nói ra thì lại là chuyện khác.
"Ưm~" Ôn Oanh kéo dài giọng làm nũng như muốn ép cô trả lời.
Yến An suýt nữa bị giọng nói ấy làm mềm nhũn, tim đập thình thịch, xấu hổ lườm nàng một cái.
"Có gì mà phải hỏi, đâu phải chuyện gì cũng nhất định phải biết!"
Ôn Oanh vô tội nhìn cô: "Nhưng ta chỉ là muốn biết thôi mà?"
Yến An: "......"
Còn cho người ta giữ chút bí mật không?
Yến An tức tối trừng nàng, nhưng dưới ánh mắt dịu dàng tươi cười của Ôn Oanh, khuôn mặt lại càng lúc càng đỏ, cuối cùng không trừng nổi nữa, đôi mắt ngập nước khẽ dời đi ánh nhìn, lí nhí nói thật nhanh: "Sợ nàng chưa được thỏa mãn."
"Hửm?"
Rõ ràng là Ôn Oanh không nghe rõ câu này, đầu tiên phát ra tiếng nghi hoặc, sau đó sắp xếp lại lời của Yến An, mới hiểu ra cô vừa nói gì.
Đến khi hiểu rõ rồi, mắt nàng hơi mở to, rồi bật cười thành tiếng.
"Thì ra là nàng lo chuyện đó à?"
Yến An: "...... Không được sao?"
Cô cố gắng gồng khí thế lên, cảm thấy lúc này tuyệt đối không thể thua!
"Được." Giọng Ôn Oanh tràn đầy ý cười, không kìm được hôn lên môi Yến An từng chút một, nhưng vẫn cảm thấy vậy vẫn chưa đủ để lấp đầy khát vọng trong lòng, ôm chặt Yến An vào lòng, dụi dụi vào mặt cô.
"Rất thỏa mãn, vô cùng thỏa mãn."*
Yến An càng lúc càng đỏ mặt đến kỳ lạ, cuối cùng bị nàng quấn lấy đến mức xấu hổ chịu không nổi, không nhịn được nhẹ đẩy vai nàng, nhỏ giọng nói: "Biết là nàng rất thỏa mãn rồi, nhưng nàng có thể buông ta ra trước được không?"
Trong tình cảnh này cô thật sự sợ chỉ một giây nữa hai người lại lăn lộn tiếp, mà lúc đó thì từ "sa đọa" thôi là không đủ để hình dung, mà phải là "phóng túng vô độ"!
Ôn Oanh phát ra vài tiếng làm nũng từ mũi, dù còn chần chừ nhưng cuối cùng vẫn hơi buông tay đang ôm lấy Yến An, rồi kéo tay cô đặt lên vị trí trái tim mình, nghiêm túc nói: "Yến An, chỉ cần là nàng, dù thế nào ta cũng cảm thấy thỏa mãn."
Lòng bàn tay vừa chạm đến chỗ mềm mại, Yến An lập tức cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ đang đập dưới làn da kia.
Khẽ ho một tiếng, Yến An ấp úng nói: "Nàng... nàng cảm thấy thỏa mãn là tốt rồi."
Ôn Oanh rất muốn khống chế bản thân, không muốn mình quá mức phóng túng khiến Yến An sợ hãi, nhưng nhìn dáng vẻ đáng yêu thế kia của Yến An, nàng lại cảm thấy yêu đến nghiện.
"Yến An... ta yêu nàng đến đau cả tim."
Ôn Oanh dắt tay Yến An khẽ v**t v* thân thể mình, hơi thở rối loạn, ánh mắt ánh nước, chan chứa tình ý.
Phải làm sao bây giờ, nàng càng lúc càng muốn Yến An, thậm chí muốn được dính lấy cô suốt từng giây từng phút.
Yến An cảm nhận được sự đ*ng t*nh của nàng, lại nhìn thấy ánh mắt lấp lánh hơi nước kia, rồi cảm giác cánh tay mình vẫn còn đau mỏi, cô khẽ thở dài một tiếng.
"Nàng chờ ta một chút."
Nói xong liền nhanh chóng xuống giường, khoác áo rồi rời khỏi phòng.
Ôn Oanh nhìn theo bóng lưng cô, theo bước chân rời đi, chỉ cảm thấy trái tim vốn đã căng thắt lại thêm một trận trống rỗng nhói đau.
Nhưng may là Yến An không đi lâu, lúc cô quay lại, Ôn Oanh thấy bên tóc mai cô còn ươn ướt, đoán rằng cô ra ngoài rửa mặt.
Khi Yến An lại leo lên giường, Ôn Oanh cắn ngón trỏ, cố nuốt tiếng rên đang trào lên khỏi miệng, nơi đuôi mắt đã ửng đỏ một mảnh.
Cảm nhận được cơ thể nàng khẽ cứng lại, sau đó cả người run lên, Yến An lau đi ánh nước còn đọng trên cằm mình, rồi ôm chặt Ôn Oanh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng giúp nàng dễ thở hơn.
Sau một trận lăn lộn, Ôn Oanh vốn chỉ mới tỉnh ngủ không bao lâu lại tiếp tục chìm vào cơn mệt mỏi thỏa mãn, tựa vào lòng Yến An ngửi lấy mùi hương trên người cô, trái tim từng trống rỗng giờ rốt cuộc cũng được lấp đầy.
"Dễ chịu hơn chưa?" Yến An nhỏ giọng hỏi.
Ôn Oanh vừa điều hòa lại nhịp tim đang đập quá nhanh, vừa khẽ cắn môi, cuối cùng nói nhỏ: "Nàng có thấy ta..."
Câu sau nàng nói không nên lời.
Chính nàng cũng nhận ra, từ sau khi hai người có quan hệ thân mật hơn, nàng càng ngày càng ỷ lại, càng khát khao Yến An hơn.
Thế nhưng chưa đợi nàng nghĩ sâu thêm, Yến An đã nâng cằm nàng lên, hôn lên môi, sau đó cắn nhẹ môi dưới của nàng, nói: "Đừng suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn, đều là bình thường cả."
Hai người họ vừa mới nếm trải thứ gọi là "ăn mặn", có cuốn lấy nhau một chút cũng không có gì quá đáng phải không?
Chuyện đó chứng tỏ gì? Chứng tỏ họ hòa hợp!
Thế chẳng tốt hơn là sau này bất hòa rồi xảy ra vấn đề còn gì?
Ôn Oanh bật cười, nỗi lo giữa đôi mày cũng tan đi, không chỉ không sợ bị Yến An cắn, mà còn chủ động dâng môi lên cho cô.
Yến An bất đắc dĩ l**m môi nàng một cái, cuối cùng nói: "Tuy chuyện đó đúng là bình thường, nhưng có thể dậy được chưa?"
Còn nói hôm nay sẽ đi dạo xuân chơi ngoại thành, đừng lại nằm lỳ cả ngày trên giường.
"Ừm." Ôn Oanh đáp khẽ, nhưng thân thể lại không hề động đậy.
Thấy nàng như vậy, mặt Yến An dần đỏ lên, nhưng vẫn đứng dậy thu dọn, rồi mang nước đến giúp Ôn Oanh lau rửa.
Ôn Oanh dịu dàng nhìn cô, thấy cô còn định lấy y phục mặc giúp mình, cuối cùng vẫn đưa tay ra nhận lấy, tự mình mặc vào, không nỡ để Yến An làm hết mọi thứ.
Thấy nàng tự động đứng dậy, Yến An cũng không cố chấp, khẽ ho một tiếng rồi nói: "Vậy ta ra ngoài chuẩn bị bữa sáng với mấy món để mang theo, nàng cứ thay từ từ?"
"Ừm." Ôn Oanh lần này hiếm thấy cũng hơi đỏ mặt, cúi đầu đáp nhỏ.
Dù Yến An nói là chuyện bình thường, nhưng nghĩ đến chuyện vừa sáng sớm đã quấn lấy cô, Ôn Oanh vẫn cảm thấy mình hơi không biết xấu hổ.
Lúc nàng dọn dẹp xong đi ra, Yến An đã đang bận rộn trong bếp, Tiểu Nha và Song Song cũng đang rửa rau củ mang theo đi dã ngoại, vừa thấy Ôn Oanh đi đến, liền nở một nụ cười thật tươi chào buổi sáng.
Có lẽ cũng học từ Yến An.
Dù trong lòng Ôn Oanh vẫn còn xấu hổ, nhưng bề ngoài vẫn gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười gật đầu đáp lại, bước chân nhanh chóng đi vào bếp.
Dù Tiểu Nha các nàng chưa chắc biết được chuyện gì xảy ra, nhưng thấy hai người dậy trễ hơn thường ngày, nếu suy nghĩ một chút thì cũng không khó đoán.
"Bữa sáng chờ một chút nữa." Yến An vừa đảo món trong nồi vừa nói.
"Ừ, được." Ôn Oanh ngoan ngoãn đáp, cúi đầu nhìn ngọn lửa.
Ăn sáng xong, mang theo đồ đạc đã chuẩn bị kỹ, lúc xuất phát, Tiểu Nha và Song Song hào hứng đến mức ríu rít suốt cả quãng đường, giống như hai con chim sẻ nhỏ, chuyến dã ngoại này chẳng khác nào được thả về núi rừng vậy.
Yến An nghe tiếng mấy người kia ríu rít cũng cảm thấy buồn cười, bình thường cô đâu có quản thúc Tiểu Nha và Song Song nghiêm ngặt, vậy mà lần này ra ngoài, bọn họ lại phấn khích như thể lâu lắm mới được thả ra ngoài vậy.
Ôn Oanh nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe môi cũng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Tuy nhiên, xe ngựa vừa mới rời thành chưa bao xa, liền bất ngờ đụng phải một cỗ xe khác chạy ngược lại.
"Yến An! Ôn Oanh! Hai người định đi đâu vậy? Ra ngoài chơi mà không dẫn bọn ta theo hả?" Còn chưa kịp hỏi Tiểu Nha chuyện gì xảy ra, bên ngoài đã truyền tới giọng nói đầy khí lực của Kỷ Uyển.
Yến An: "......"
Ôn Oanh: "......"
"Đúng vậy đó, tự mình trốn đi chơi, vậy không được nghĩa khí rồi ha?" Giọng điệu lười biếng của Du Tòng cũng theo đó vang lên.
Ôn Oanh: "......"
Nàng vén rèm xe nhìn ra ngoài, hai người trên chiếc xe đối diện cũng đồng loạt thò nửa người ra nhìn về phía bên này.
Thấy Ôn Oanh cuối cùng cũng chịu lộ mặt, Du Tòng làm ra vẻ đầy ủy khuất như bị phụ lòng, "Tụi ta còn đang nhớ đến hai người nữa đó, vậy mà các người thì... chẳng có lương tâm gì hết."
Kỷ Uyển ở bên cạnh gật đầu phụ họa.
Yến An nghe không nổi nữa, cũng thò đầu ra, hơi nghiến răng nói: "Muốn đi thì đi chung luôn đi, chúng ta đã chạm mặt thế này, chẳng phải là có duyên sao."
Thật ra lúc lên kế hoạch đi dạo xuân dã ngoại, Yến An hoàn toàn không nghĩ đến chuyện phải đưa hai người này theo.
Dù sao ban đầu định đi chơi với Ôn Oanh cũng giống như là... hẹn hò riêng vậy, ai lại muốn mang theo hai cái bóng đèn to đùng?
Tiểu Nha và Song Song chắc chắn sẽ rất biết điều mà tự động tránh đi xa một chút, nhưng hai người kia thì chắc chắn không có ý thức ấy đâu.
Kỷ Uyển lập tức cười toe toét, "Vậy hai người vốn định đi đâu chơi vậy?"
Yến An: "...... Trời xuân đẹp thế này, tất nhiên là đi dạo xuân rồi."
Hai người đối diện đồng thời hiện vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng Du Tòng khẽ vỗ chiếc quạt xếp trong tay, "Vậy thì trùng hợp rồi, bọn ta đến tìm hai người cũng chính vì việc này đó."
Yến An cười gượng, liếc mắt như muốn nói: tin mấy người thì ta thành con nhím!
Dựa theo kinh nghiệm đã trải qua, cô đoán chắc hai người kia thi xong không có việc gì làm, liền muốn tụ họp với mọi người, xem có chuyện vui gì để chơi.
Số người đột ngột tăng lên, đương nhiên mấy thứ đồ ăn Yến An chuẩn bị từ trước không đủ, nhân tiện ra khỏi thành đi ngang qua tiệm nhà mình, cô xuống lấy thêm không ít món ăn vặt và điểm tâm, rồi cả nhóm mới tiếp tục lên đường ra ngoài thành.
Xuống xe ngựa, Yến An dẫn Tiểu Nha các nàng trải khăn, sắp xếp đồ đạc. Du Tòng đi đến bên cạnh Ôn Oanh, vừa định hỏi về kết quả kỳ thi trước, nhưng chưa kịp mở lời thì sững lại.
Ánh mắt nàng ta dừng ở phía tai của Ôn Oanh.
"Mặt trăng cắn ngươi à?" Giọng nói tràn đầy nghi ngờ.
Ôn Oanh ngẩn người, rồi lập tức phản ứng lại, nhíu mày trừng nàng ta.
"Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy."
Du Tòng chỉ chỉ vào bên tai nàng, bất đắc dĩ nói:
"Chẳng lẽ là muỗi to đốt à?"