Ánh mắt Ôn Oanh dán chặt lên người Du Tòng, cuối cùng Du Tòng khẽ thở dài, giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng, lúc xoay người rời đi thì thong thả nói: "Ta nhớ Kỷ tiểu thư có mang theo phấn trang điểm, ngươi có cần không?"
Ôn Oanh: "......"
Thấy nàng không trả lời, Du Tòng hơi nhún vai, bước qua giúp bày biện đồ đạc, ánh mắt vô thức lướt nhìn về phía Yến An, không thấy dấu vết đáng ngờ nào trên những chỗ lộ ra của cô, lại dùng ánh mắt có phần phức tạp liếc nhìn Ôn Oanh.
Dù gì bên cạnh cũng từng có vài ví dụ như thế, bản thân Du Tòng lại là người tò mò, nên cũng từng đọc qua vài thứ liên quan đến nữ-nữ, đương nhiên cũng biết đại khái về cách hai người nữ thân mật với nhau như thế nào.
Nàng vốn cho rằng... người nắm thế chủ động là Ôn Oanh...
Nhưng nhớ lại sự dịu dàng và thuận theo của Ôn Oanh đối với Yến An trước đây, Du Tòng nghẹn lời.
Thôi được, rõ ràng là do mình nghĩ nhiều quá rồi.
Bên kia, Ôn Oanh dù Du Tòng đã rời đi vẫn luôn giữ khuôn mặt nghiêm nghị, đến khi Yến An nhận ra nàng đứng yên bất động có vẻ kỳ lạ liền bước lại gần, thì Ôn Oanh đang dùng ánh mắt như ủy khuất nhìn cô.
"Có... có chuyện gì sao?" Bị nhìn như vậy, Yến An nhất thời hơi lắp bắp, không hiểu sao đang yên đang lành mà sắc mặt Ôn Oanh lại biến đổi đột ngột thế này.
Ánh mắt Ôn Oanh cẩn thận đánh giá trên người Yến An, sau khi xác định cô không để lộ ra dấu vết nào đáng nghi mới khẽ thở dài một hơi, "Nàng... để lại dấu trên vành tai ta?"
Dù đó là bằng chứng khi Yến An không kiềm được tình cảm để lại, trong lòng Ôn Oanh tuy có chút vui, nhưng bị người ngoài phát hiện và chỉ ra, vẫn cảm thấy xấu hổ.
Yến An ban đầu còn nghi hoặc, rồi cũng nhìn kỹ lên tai trái của Ôn Oanh, khi phát hiện ở đó quả thật có một chấm đỏ nhỏ, cô lập tức trầm mặc.
Hai người đối mặt không nói gì, Yến An cũng bắt đầu thấy lúng túng, "Ta... ta trước đó không để ý."
Dù sao thì tóc có thể rủ xuống che lại, thêm việc vừa mới xảy ra chuyện kia, Yến An vốn cũng hơi ngượng, nên đâu dám nhìn kỹ Ôn Oanh, thế là hoàn toàn không phát hiện ra.
Thấy cô trông lo lắng như vậy, trái tim Ôn Oanh lại mềm nhũn, nắm lấy tay Yến An, thấp giọng dặn: "Về sau, những nơi dễ lộ thế này thì nhớ để ý một chút được không? Ngoài trừ những chỗ ấy ra, mọi nơi khác trên thân ta... nàng muốn để lại bao nhiêu dấu vết tùy ý nàng."
Nói xong, nàng còn khẽ chớp mắt với Yến An một cái.
Yến An nghe xong câu đó thì hoàn toàn chết lặng, ngơ ngác nhìn Ôn Oanh, không ngờ nàng lại có thể nói ra những lời như vậy.
Dù biết rõ người cổ đại này có vẻ còn phóng khoáng hơn cả mình, nhưng lời đầy ám chỉ thế kia, Yến An thực sự thấy hơi quá tải rồi!
Rốt cuộc ai mới là người hiện đại đây chứ!
"Nàng... nàng đừng có nói mấy lời thế này nữa!" Yến An xấu hổ hạ giọng trách, lúc trước đã thấy ngượng khi phát hiện dấu vết trên người Ôn Oanh rồi, vậy mà giờ nàng còn dám nói ra mấy câu nửa đùa nửa thật như thế!
Ôn Oanh thấy Yến An giống như thật sự muốn chui xuống đất trốn, khẽ mím môi rồi cong mày bật cười, nhưng sau khi cười xong lại khẽ thở dài: "Giờ phải làm sao đây?"
Cả hai đều không có thói quen trang điểm, nên dĩ nhiên cũng không mang theo những thứ đó.
Nghe Du Tòng nói, thì chỉ có Kỷ Uyển là có...
"Khụ, ta... ta đi hỏi thử Kỷ Uyển vậy." Yến An khẽ ho một tiếng, hơi ngượng ngùng nói. Dù sao thì vết kia là do cô để lại, tất nhiên phải là người đứng ra nghĩ cách giải quyết, mà trong đám bọn họ chỉ có Kỷ Uyển là có trang điểm, chắc hẳn sẽ mang theo phấn nền hay gì đó tương tự.
Ôn Oanh mím môi một chút, nhưng cuối cùng vẫn tiễn mắt nhìn Yến An đi về phía Kỷ Uyển.
Mà lúc này Kỷ Uyển đang ngồi khoanh chân trên tấm khăn, tay cầm que tre từ tốn xiên lấy đồ ăn trong hộp, chân mày khẽ cong lên, trông vô cùng thong dong thoải mái.
Yến An vừa bước tới liền thấy bộ dạng đó của nàng, bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng thật biết hưởng thụ, người ta đều đang làm việc kìa."
Ngay cả Du Tòng cũng đang tìm việc để làm đấy.
Thế mà Kỷ Uyển chẳng hề thấy xấu hổ, ngược lại còn ra hiệu cho Thanh Nhi đang đứng bên cạnh, lập tức Thanh Nhi bắt đầu xoa bóp vai cổ cho nàng, nàng híp mắt lại đầy mãn nguyện: "Bởi vì ta không phải mạng khổ như các ngươi, ta sinh ra là để được hưởng thụ đó~"
Yến An nhìn nàng như vậy, lại còn bị lời nói đó làm nghẹn một cái, dù mình trước kia có ngang ngược đến đâu cũng chưa từng nói ra mấy câu kiểu "ta đến là để hưởng thụ" như vậy.
"Còn ngươi thì nói ta làm gì, Ôn Oanh chẳng phải cũng không làm gì đó sao!" Kỷ Uyển liếc nhìn Ôn Oanh bên kia, hoàn toàn hợp tình hợp lý mà nói.
Yến An: "... Ta đúng là tự chuốc lấy mà nói câu đó."
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng cũng thấy ghen ghét lắm. Rõ ràng đều là đi chơi, mà Kỷ Uyển còn có người hầu kề cận phục vụ. Cứ nhìn bộ dáng được hưởng thụ của nàng bây giờ xem, ai mà chẳng thấy ghen tị?
Kỷ Uyển từ tốn ăn tiếp: "Biết vậy là tốt rồi~"
Yến An: "......"
Yến An không tiếp tục tranh cãi nữa, khẽ ho một tiếng rồi nói: "Ngươi có mang theo phấn son gì đó không? Ta muốn mượn dùng chút."
Nghe vậy, sắc mặt Kỷ Uyển ngẩn ra, ánh mắt lướt qua mặt Yến An rồi đánh giá tỉ mỉ, nghi hoặc hỏi: "Ngươi cần mấy thứ đó làm gì? Ngươi có trang điểm bao giờ đâu."
Yến An khẽ nghiến răng: "Dĩ nhiên là có việc cần dùng!"
Lý do thật cô nào dám nói ra chứ?
"Ồ, được thôi." Thấy cô như vậy, Kỷ Uyển cũng không hỏi thêm, liền sai Thanh Nhi vào xe lấy đồ.
Thấy nàng đồng ý, Yến An cũng nhẹ nhõm thở phào.
Kỷ Uyển nhìn bộ dáng Yến An ngồi không yên, khẽ cắn môi nói: "Bây giờ ở bên cạnh ta mà ngươi cũng thấy khó chịu đến mức đó sao?"
"Hả?" Yến An hoàn hồn, nghi hoặc nhìn nàng.
"Mông ngươi có kim à? Ngồi chẳng yên chút nào!" Kỷ Uyển hơi bực nói, nhất là vẻ mặt như muốn chạy đi ngay của Yến An khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.
Yến An trầm mặc một chút, cô đúng là đang vội đi giúp Ôn Oanh che vết kia, vậy mà lại bị nàng bắt bẻ trúng điểm yếu?
"Không có, ngươi nghĩ nhiều." Yến An không thừa nhận, nhưng cũng không thể nói thẳng, đành cứng đầu phủ nhận.
Kỷ Uyển hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là không tin.
Yến An bất đắc dĩ, đành im lặng.
Thế nhưng thấy cô im lặng như vậy, Kỷ Uyển lại thấy không vui: "Ta biết rõ ngươi bây giờ đã có thê tử, nhưng ta vẫn thấy hơi khó chịu."
Đã lâu như vậy rồi, dù nàng đã chấp nhận, nhưng mỗi khi đối diện với thái độ hiện tại của Yến An, đôi lúc Kỷ Uyển vẫn không tránh khỏi sinh ra vài phần không vui.
"Á?" Yến An nghe xong liền sợ tới mức như bị điểm huyệt, chỉ muốn chạy trốn ngay lập tức.
Thấy dáng vẻ như gặp kẻ thù lớn của cô, Kỷ Uyển tức đến mức suýt nữa đem cái chân gà trong tay ném thẳng vào mặt cô, "Ta đã nói rồi, ngươi ở cạnh ta thì thấy khó chịu chứ gì!"
Yến An im thin thít như chim cút, trong lòng không ngừng gào thét. Thanh Nhi chỉ đi lấy có một món đồ thôi mà, sao lâu thế không biết!
Thế nhưng sau cơn giận, Kỷ Uyển lại như xì hơi, ngẩn người lẩm bẩm: "Yến An, nếu như trước kia ta sớm hiểu ra mọi chuyện, thì liệu chúng ta có kết cục khác không?"
Nếu nói rằng nàng không hề ghen tị trước cách Yến An và Ôn Oanh ở bên nhau bây giờ thì là nói dối. Nhất là nàng từng được Yến An đối xử đặc biệt, còn hiện tại tất cả điều đó đều thuộc về Ôn Oanh, còn nàng lại trở thành người ngoài.
Nghe đến đây, Yến An cũng sững người, không nói nên lời.
"Nếu như lúc ngươi mất trí nhớ, ta có thể sớm phát hiện ra... thì có lẽ, ngươi vẫn sẽ thuộc về ta." Giọng Kỷ Uyển rất nhẹ. Bất luận là khi xưa còn hy vọng hai người chỉ mãi là bằng hữu, hay là sau này vì chứng kiến khoảng cách giữa bản thân và Yến An mà sinh ra hối tiếc vì đã không biết trân trọng... tất cả khiến tâm tình nàng lúc này chẳng thể nào sảng khoái cho được.
"Lại hồ ngôn loạn ngữ nữa rồi. Mấy lời ngươi nói, đều là chuyện đã không còn kết quả. Giờ nói ra thì có nghĩa lý gì?" Yến An bất đắc dĩ nói.
Hơn nữa nói cho cùng, người từng toàn tâm toàn ý với Kỷ Uyển là nguyên chủ, cho nên những lời hiện tại của Kỷ Uyển, thật ra càng thích hợp nói với nguyên chủ hơn.
Kỷ Uyển nghiến răng: "Miệng chó nhà ngươi chẳng bao giờ phun ra lời dễ nghe được à?"
Người này không thể nói vài câu dễ nghe để an ủi người khác được sao!
"Ngươi còn nói miệng chó..." Yến An đang nói dở, thấy ánh mắt Kỷ Uyển như đang cảnh cáo, cuối cùng nuốt nửa câu còn lại xuống, vội vàng đánh lái: "Ngươi nên cảm thấy may mắn đấy! Ít ra ngươi không phải có một người thê tử làm thương nhân để bị người ngoài soi mói, đúng không?"
Ban đầu Yến An chỉ mong Kỷ Uyển nghe xong thì tỏ ra may mắn hoặc cười cợt vì không rơi vào hoàn cảnh đó, nhưng câu trả lời tiếp theo của Kỷ Uyển lại khiến cô không ngờ đến.
Chỉ thấy Kỷ Uyển trợn trắng mắt: "Ta mà sợ chuyện đó à? Ai dám nói ta, sau này ta trèo lên cao hơn hắn, ta đè chết hắn!"
Yến An: "..."
"Cho nên ta căn bản không thèm để ý thê tử ta có phải thương nhân hay không." Kỷ Uyển hất cằm, kiêu ngạo nói.
Yến An: "..."
Cô làm động tác chắp tay bái phục, cảm thấy đúng là mình không nên cố gắng làm người biết nói lời dễ nghe. An ủi người ta không phải sở trường của cô.
Đúng lúc này, Thanh Nhi mang hộp phấn trang điểm đến, Yến An vội vã nhận lấy, nói: "Ta mượn dùng một lát, lát nữa trả lại."
Nói xong liền đứng dậy rời đi, vừa hay thấy Ôn Oanh đi đến gần, Yến An lập tức bước nhanh tới, hạ giọng nói: "Sao nàng lại tới đây, lát nữa đừng để nàng ta nhìn thấy."
Ban đầu Yến An chỉ lo chuyện riêng tư bị nhìn thấy không hay, nhưng Ôn Oanh nghe xong lại hỏi ngược lại: "Vì sao không thể để nàng ta thấy?"
Là không thể, hay là... không muốn?
"Á?" Yến An bị nàng hỏi lại làm ngơ ngác, "Nàng sao vậy?"
Cảm giác Ôn Oanh lúc này có chút khác lạ, không giống với thái độ ban nãy chút nào.
Thấy cô ôm hộp phấn với vẻ khó hiểu nhìn mình, Ôn Oanh khẽ hít sâu một hơi, nhận lấy hộp từ tay Yến An, dịu giọng nói: "Không có gì, chúng ta lên xe ngựa đi."
Nói rồi liền xoay người bước lên xe trước.
Yến An đứng tại chỗ, cảm thấy như đang bị úp sọt, rõ ràng vừa rồi cảm nhận được tâm trạng Ôn Oanh có thay đổi, nhưng vì sao?
Chẳng lẽ là vì câu nói kia của mình?
Yến An hồi tưởng lại một lượt, không nghĩ ra rốt cuộc mình đã nói sai chỗ nào. Ôn Oanh trước đó cũng chính là không muốn để người khác nhìn thấy mới nói phải dùng phấn che lại mà?
Mím môi, Yến An bước nhanh mấy bước theo sau, lên xe thì thấy Ôn Oanh đã ngồi đợi bên trong.
"Vừa rồi nàng rốt cuộc làm sao vậy?" Yến An cảm thấy vẫn nên hỏi cho rõ, bằng không nếu Ôn Oanh không nói, sau này lại vì hiểu lầm gì đó mà ảnh hưởng tình cảm thì thật oan uổng.
Ôn Oanh lắc đầu: "Chắc là sắp tới kỳ nguyệt sự, tâm trạng hơi thất thường, làm phiền nàng rồi."
Nghe nàng nói vậy, Yến An mới nhớ ra đúng là sắp đến kỳ kinh nguyệt của nàng, nhưng rõ ràng trước đây dù có kinh nguyệt cũng chưa từng thấy nàng tâm trạng thay đổi gì lớn, chẳng lẽ là do dạo này áp lực khoa cử quá nặng, nên cảm xúc mới dao động nhiều?
"Vậy được rồi, miễn không có chuyện gì là được." Yến An cẩn thận dùng bông phấn chấm nhẹ lên vết đỏ sau tai Ôn Oanh, "Đợi về ta nấu ít món bổ khí dưỡng huyết cho nàng."
Vậy mà bổ khí bổ huyết trước một chút, đến kỳ nguyệt sự nàng cũng sẽ dễ chịu hơn đôi phần.
Sau ba năm điều dưỡng, mỗi lần Ôn Oanh tới tháng cũng không còn đau dữ dội như lúc Yến An mới xuyên qua.
"Ừ." Ôn Oanh khẽ đáp, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào gương mặt Yến An, khoảng cách giữa hai người gần đến mức nàng dường như có thể ngửi thấy mùi phấn thơm trên người Kỷ Uyển vương lại trên Yến An...
Trong mắt Ôn Oanh ngưng tụ một tầng u ám, cuối cùng cúi mắt điều chỉnh cảm xúc, đến khi mở mắt ra lại thì mọi cảm xúc đều đã bị che giấu sạch sẽ.
"Xong rồi." Yến An nhìn thành quả che đậy hoàn mỹ trên vành tai nàng, hài lòng nở nụ cười.
"Ưm..."
Yến An hơi mở mắt ra, nhìn người đối diện gần ngay trước mặt đang khẽ run lông mi, cuối cùng cũng khép mắt lại đáp lại nụ hôn bất ngờ này.
Ôn Oanh hôn có chút gấp gáp, như thể đã kìm nén rất lâu. Nụ hôn càng sâu, mặt Yến An lại càng đỏ bừng, cuối cùng chịu không nổi mà nhẹ cắn đầu lưỡi nàng một cái, ra hiệu như vậy là đủ rồi.
Ôn Oanh tuy không tiếp tục hôn sâu, nhưng vẫn dán lên môi cô, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng hôn như không thể rời xa dù chỉ một khắc.
"Được rồi, nên ra ngoài thôi." Yến An vỗ nhẹ lưng nàng, nhỏ giọng nói, tiếp tục ở đây nữa thì cũng không tiện.
"Ừm." Ôn Oanh nhẹ đáp, d*c v*ng muốn chiếm hữu Yến An hoàn toàn như ngọn lửa bùng lên điên cuồng, nàng chỉ có thể cố gắng đè nén, sau đó cùng cô xuống xe, cư xử như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thấy nàng xuống xe, dấu vết sau tai đã biến mất, Du Tòng cũng không nói gì thêm. Ban nãy nhắc đến chuyện đó ngoài việc trêu ghẹo, cũng là muốn nhắc nhở nàng chú ý.
"Sau này nếu đỗ đạt, các ngươi đã nghĩ đến sẽ làm môn sinh cho phe nào chưa?" Kỷ Uyển cho đuổi Thanh Nhi, Tiểu Nha cùng những người không liên quan ra xa canh chừng, khi nhắc đến chuyện này thì sắc mặt nghiêm túc hơn hẳn.
Yến An không hiểu vì sao nghe vậy lại giật thót trong lòng.
Ôn Oanh và Du Tòng cũng nghiêm túc nhìn về phía Kỷ Uyển, muốn nghe nàng định nói gì.
Dù mẫu thân Kỷ Uyển chỉ là một vị huyện lệnh, nhưng từ chuyện que diêm lần trước cũng có thể thấy bà không hề đơn giản, trong triều chắc chắn có người, những thông tin nắm được tất nhiên cũng nhiều hơn người thường.
Muốn bồi dưỡng Kỷ Uyển, bà hẳn cũng sẽ chia sẻ thông tin cho nàng, thậm chí còn rèn luyện cả mẫn cảm chính trị.
"Hiện nay Thánh Thượng đắm chìm trong luyện đan tu tiên, chính vụ phần lớn giao cho các hoàng tử hoàng nữ xử lý. Ngai vị vẫn còn bỏ trống, trong triều ngầm nổi sóng ngầm, đối với chúng ta vừa là cơ hội cũng vừa là cạm bẫy chí mạng." Kỷ Uyển cau mày nói, đúng lúc đợt khoa cử lần này lại rơi vào giai đoạn đấu đá gay gắt giữa các vị hoàng tử tranh ngôi. Nếu không đứng về phe nào, bị ép giữa các thế lực thì đường làm quan sau này rất có thể sẽ u ám.
Còn nếu chọn đúng phe, người mình ủng hộ sau này đăng cơ thì mình cũng theo đó mà thăng tiến; nhưng nếu chọn sai, thì bao nhiêu năm đèn sách có thể sẽ uổng phí.
Ôn Oanh nghe vậy thì im lặng. Nàng đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, mà việc Kỷ Uyển nói ra lúc này tuyệt đối không thể là vô tâm.
"Thánh Thượng có tổng cộng mười ba người con, hiện tại trong triều có hai người có khả năng kế vị nhất. Một là Đại hoàng tử do Đức phi sinh ra, được nhiều lão thần ủng hộ; còn lại là Cửu hoàng nữ do Hoàng hậu sinh ra, có thế lực nhà mẹ đẻ hậu thuẫn, là người duy nhất có thể cạnh tranh với Đại hoàng tử." Kỷ Uyển tiếp tục nói.
Lẽ ra Cửu hoàng nữ là con của Hoàng hậu thì đã chiếm lợi thế tự nhiên, nhưng kỳ lạ là nhiều năm qua hoàng đế chưa từng thể hiện rõ ràng ý định lập thái tử. Điều đó khiến ai cũng cảm thấy mình có cơ hội tranh giành, ai nấy đều âm thầm bồi dưỡng thế lực.
"Vậy nên, ngươi muốn chúng ta lựa chọn giữa hai phe đó?" Du Tòng từ trước tới nay luôn phóng khoáng bất cần lúc này cũng trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng Kỷ Uyển.
Nếu sau này thi đỗ trở thành tiến sĩ, thì những lựa chọn này rất có thể sẽ quyết định toàn bộ cuộc đời các nàng.
"Đúng vậy." Kỷ Uyển hít sâu một hơi, nàng nói ra những lời này thật sự không dễ dàng, ở mức độ nào đó cũng giống như bày ra điểm yếu của bản thân.
"Ngươi đã có lựa chọn rồi, đúng không?" Ôn Oanh đột nhiên mở miệng bình tĩnh hỏi.
Kỷ Uyển nhìn nàng, "Đúng, ta đã có lựa chọn. Hoặc nên nói là không phải ta chọn, mà vì ta là nữ nhi của mẫu thân ta, nên đương nhiên đã có lập trường."
Câu này rất rõ ràng, người nàng đi theo, chính là người mà Kỷ Linh Huệ ủng hộ.
"Bọn ta hiện tại còn chưa có kết quả, mà ngươi đã nói đến chuyện này..." Du Tòng vô thức hạ thấp giọng, chuyện chọn phe không phải là trò đùa.
"Ngươi với ta có thể chưa chắc, nhưng Ôn Oanh nhất định sẽ có tên trên bảng." Kỷ Uyển nghiêm túc nói.
Du Tòng: "..."
Vậy nên lý do Kỷ Uyển đột nhiên nhắc đến chuyện này đã quá rõ ràng, nàng đang vì người mình ủng hộ mà tìm cách lôi kéo Ôn Oanh.
Ôn Oanh mới bắt đầu đọc sách chưa đầy ba năm, vậy mà suốt dọc đường đều thi đỗ thủ khoa, đã cho thấy nàng thiên tư xuất chúng. Cộng thêm việc tiếp xúc với Ôn Oanh trong thời gian dài, ai cũng có thể thấy người này đầu óc linh hoạt, suy nghĩ thấu đáo, một nhân tài như vậy, nếu có thể kéo về bên mình thì chính là một trợ lực to lớn.
"Vậy người mà ngươi ủng hộ là ai?" Ôn Oanh điềm đạm hỏi.
Kỷ Uyển nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nhưng trang trọng thốt ra ba chữ: "Cửu hoàng nữ."
Nghe ba chữ này, biểu cảm trên mặt Ôn Oanh vẫn không thay đổi, thậm chí còn có cảm giác như nàng đã sớm đoán ra.
Yến An ở bên cạnh nghe bọn họ trò chuyện, trong lòng trăm mối ngổn ngang, cảm xúc không rõ ràng.
Thế nhưng không thể phủ nhận, khi nghe Kỷ Uyển nói ra ba chữ đó, Yến An lại có chút nhẹ nhõm. Ít nhất thì cuối cùng Cửu hoàng nữ quả thật là người đã lên ngôi, vậy nghĩa là Kỷ Uyển đã chọn đúng phe.
Chuyện tới đây cũng dừng lại, với đầu óc của Ôn Oanh thì không thể không hiểu ẩn ý trong lời Kỷ Uyển. Chỉ là Ôn Oanh không phải kiểu người nghe theo một chiều, nàng sẽ tự mình quan sát thêm nhiều mặt, rồi dựa vào suy xét của bản thân để quyết định.
Du Tòng khẽ thở dài, mở cây quạt xếp trong tay ra phe phẩy, "Ta ấy à, là người chẳng muốn dính vào mấy chuyện này, chỉ muốn sống cuộc đời nhàn tản sung túc."
Tiếc là Du Tòng có tâm tư ấy, nhưng lại không có gia thế hiển hách để thực sự sống cuộc đời nhàn nhã đó. Muốn sống tốt một chút, nàng chỉ có thể dựa vào bản thân, cố gắng học hành, tranh thủ vươn lên mà thôi.
"Vậy thì lúc thi đỗ tú tài ngươi nên dừng lại từ sớm rồi." Nghe xong, Kỷ Uyển không nhịn được mà châm chọc.
Sau khi đỗ tú tài, ở địa phương đã có chút danh vọng, cũng không cần quá bôn ba vì quan trường. Nếu không có chí tiến thủ, chẳng phải sẽ sống yên ổn như một người nhàn rỗi sung túc hay sao?
Nói cho cùng, huyện Hà Vân của các nàng lần này một lúc xuất hiện ba tú tài, chuyện này đã đủ chấn động rồi, huống hồ còn có cả giải nguyên nằm trong ba người ấy.
Du Tòng bĩu môi, "Ta cũng muốn vậy chứ, nhưng lại không thể thật sự an tâm mà sống yên ổn." Nói đến đây, nàng khẽ nhíu mày, "Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy có điều gì đó như cơn giông sắp kéo đến."
Đây cũng là nguồn gốc cho cảm giác bất an trong lòng nàng, nhất định phải cố gắng leo lên cao hơn nữa mới được.
Yến An nghe vậy không nhịn được quay sang nhìn nàng, hiển nhiên là không ngờ Du Tòng lại mẫn cảm đến thế.
Hiện tại Sở triều đúng là có dáng vẻ như giông tố sắp kéo đến. Đương kim thánh thượng mê muội tu tiên, không màng triều chính, trong triều chia bè kéo cánh đấu đá công khai lẫn ngấm ngầm, các thế lực bên ngoài thì rình rập, rất khó nói được liệu cái thế cân bằng kỳ quái này có thể bị phá vỡ vào lúc nào.
Tiếp đó không ai nhắc lại chủ đề ban nãy nữa, tất cả thật sự thả lỏng, hòa mình vào thú vui du xuân.
Lúc chuẩn bị quay về, Kỷ Uyển đôi mắt sáng rỡ nhìn Yến An, "Ngày mai các ngươi còn muốn đi đâu không?"
Yến An: "...Có đi cũng không dẫn ngươi, đừng mơ."
Vừa nghe thế, Kỷ Uyển lập tức dựng lông mày lên, "Tại sao! Ngươi tin không, mai ta dắt theo Du Tòng tới chặn cửa nhà các ngươi!"
Du Tòng ở bên thở dài thật dài, ngẩng đầu nhìn trời ra hiệu: chuyện này không liên quan gì đến ta hết.
Yến An nghẹn họng, tức mà không biết nói gì, "Các ngươi mà đậu cống sĩ chẳng phải còn phải chuẩn bị cho điện thí sao? Không lo học còn lo đi chơi?"
Kỷ Uyển: "..."
Thấy nàng vẫn còn bày ra bộ mặt không phục, Yến An cười gượng mà chẳng có ý cười, nói: "Chẳng lẽ muốn tới lúc đó để Cửu hoàng nữ của ngươi ra tay cứu ngươi?"
Kỷ Uyển: "..."
"Hừ! Biết thê tử ngươi lợi hại được chưa!" Kỷ Uyển giận đến dậm chân một cái, kéo Du Tòng xoay người rời đi, "Đi đi đi, chúng ta về học bài cho tử tế, cố mà đè được Ôn Oanh xuống!"
Du Tòng: "???"
Lúc này đừng kéo ta vào chứ? Ta không muốn tỏ ra bản thân không có chút tự lượng sức nào đâu.
Thấy vậy, Yến An nhanh chóng kéo Ôn Oanh lên xe ngựa, sợ Kỷ Uyển lại đứng đó mà càm ràm thêm gì nữa.
Thật vất vả mới có được mấy ngày Ôn Oanh có thể thảnh thơi bên cạnh mình, sao có thể để hai cái "bóng đèn" kia đi theo mãi được chứ.
Ôn Oanh thuận theo động tác của cô bước lên xe, Tiểu Nha và Song Song ngồi phía trước đánh xe. Khi xe bắt đầu lăn bánh, thùng xe cũng lắc lư nhẹ, Ôn Oanh tựa người vào lớp đệm mềm, khép mắt lại như đang chợp mắt.
Yến An ghé sát nhìn gương mặt nàng, không nhịn được vươn ngón tay trỏ khẽ chọc vào má nàng, thì thầm: "Nàng mệt rồi sao? Ta thấy hôm nay nàng không hứng thú lắm."
Ôn Oanh mở mắt đối diện ánh mắt lo lắng của cô, khẽ cong khóe môi, giơ tay vòng qua cổ kéo cô lại gần, rồi thuận thế hôn lên môi mỏng của cô.
"Ưm?"
Yến An bật ra tiếng kinh ngạc, không ngờ phản ứng đầu tiên sau khi Ôn Oanh mở mắt lại là như vậy.
Ôn Oanh m*t lấy đôi môi cô, chỉ cảm thấy nơi ngực như có cơn đau bị xé rách.
Tại sao, rõ ràng nàng đã có được Yến An, nhưng trong lòng vẫn không thể có cảm giác an toàn rằng Yến An hoàn toàn thuộc về mình?
Nàng thật sự không muốn thấy Yến An và Kỷ Uyển ở bên nhau, bởi vì nàng biết quá rõ. Nếu không có sự tồn tại của mình, Yến An rất có thể đã thành đôi với Kỷ Uyển.
Giống như giả thiết của Kỷ Uyển... mỗi một khả năng trong đó, đều chẳng hề liên quan đến nàng.
Yến An dường như cảm nhận được cảm xúc của nàng, không kìm được hé môi đáp lại sự nồng nhiệt của Ôn Oanh.
Ưm... Gương mặt Yến An hơi đỏ lên, tay cũng luồn vào trong vạt áo của Ôn Oanh.
Trước kỳ kinh nguyệt, h*m m**n dường như sẽ mãnh liệt hơn thì phải.