Dù đã vô cùng thuận theo, nhưng Yến An vẫn cảm thấy hơi thở của mình bị cuốn lấy quá mạnh, lực tay cũng không tự chủ được mà siết chặt một chút, ra hiệu cho Ôn Oanh nhường cho cô chút khoảng trống để thở.
Ôn Oanh đương nhiên cảm nhận được lực đạo đó, do dự chốc lát rồi cuối cùng cũng hơi nghiêng đầu, cùng Yến An kề mặt thở gấp.
"Chờ về nhà được không?" Yến An lo lắng Tiểu Nha và mọi người bên ngoài nghe thấy động tĩnh, nên cố tình hạ giọng nói sát bên tai nàng.
Hơi thở nóng hổi phả lên vành tai khiến Ôn Oanh toàn thân như bị một dòng điện chạy qua, run rẩy tê dại, nàng đưa tay ôm chặt lấy Yến An, rõ ràng người này đang chân thật nằm trong lòng mình, vậy cớ sao vẫn cảm thấy không đủ?
Sóng mũi Ôn Oanh cay cay, hốc mắt cũng đỏ lên.
Cảm giác sợ mất đi Yến An, rốt cuộc phải làm gì mới có thể vơi bớt?
Vì hành động siết chặt của nàng, tay Yến An vốn đặt trước ngực nàng liền vòng ra sau lưng, nhẹ nhàng v**t v* an ủi, không ngừng dỗ dành Ôn Oanh.
"Nhịn một chút thôi, đợi về nhà rồi sẽ ổn."
Yến An hoàn toàn không có cái thú làm chuyện thân mật để người khác nghe thấy, huống hồ chỉ cần nghĩ đến giọng Ôn Oanh khi ở trong cơn say mê bị ai khác nghe được, cô chắc chắn sẽ tức đến nghiến răng.
Trong mắt cô, mọi thứ thuộc về Ôn Oanh đều là của cô.
Ôn Oanh khẽ "ừ" một tiếng, nhưng vẫn không kìm được mà hôn lên khóe môi và má cô, lòng tràn ngập một nỗi buồn sâu kín.
Đã từng nàng khao khát thoát khỏi ràng buộc của thế tục, vậy mà nghĩ lại, nàng dường như vẫn chìm sâu trong tình ái nơi cõi phàm trần, thậm chí còn cam tâm sa ngã.
"Yến An, nàng có yêu ta không? Nàng có yêu ta không?" Viền mắt Ôn Oanh càng lúc càng đỏ, thì thầm hỏi câu trả lời từ Yến An.
Một kẻ đắm chìm trong yêu đương thế tục như nàng, Yến An sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt ra sao? Một người luôn bám víu, dựa dẫm vào cô như thế này, liệu có khiến cô cảm thấy mình đã đánh mất bản ngã?
Nhưng phải làm sao đây, nàng thật sự không thể buông tay Yến An, nàng yêu cô quá nhiều, đến mức luôn cảm thấy bản thân yêu vẫn chưa đủ. Với một người đầy ắp khao khát chiếm hữu như thế, làm sao có thể rời xa cô được?
Yến An siết chặt vòng tay, ôm lấy nàng, cảm nhận được nỗi hoảng loạn từ cơ thể nàng truyền sang, không khỏi lo lắng hỏi: "Rốt cuộc là sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Trạng thái của Ôn Oanh quả thực rất khác thường. Chẳng lẽ trong thời gian này bị ảnh hưởng bởi khí huyết mà trở nên bất an, lo được lo mất?
"Nàng có yêu ta không?" Ôn Oanh cắn nhẹ môi dưới của Yến An, đầy cố chấp truy cầu câu trả lời. (Editor: theo văn án thì Ôn Oanh còn phải trải qua thêm 1 cú sốc khi Yến An đề xuất hoà ly nữa :
Yến An lập tức đáp lời, "Dĩ nhiên ta yêu nàng!"
Chẳng lẽ mình thể hiện vẫn chưa đủ rõ ràng sao?
Yến An không khỏi bắt đầu tự suy xét lại hành vi trước đây của mình, liệu có phải vì chỗ nào làm chưa tốt nên mới khiến Ôn Oanh sinh nghi?
Nghe cô đích thân thừa nhận yêu mình, hốc mắt Ôn Oanh liền nóng lên, ngọn lửa trong tim như lan rộng khắp nơi, nàng lại một lần nữa chủ động hôn sâu.
"Nàng sẽ không rời xa ta, đúng không?" Cuối cùng Ôn Oanh hơi thì thầm hỏi.
Chỉ cần Yến An không rời xa nàng, thì nàng sẽ tin lời yêu kia là thật lòng.
Yến An khựng lại một chút, ngay sau đó ôm chặt lấy Ôn Oanh, nói chắc như đinh đóng cột: "Không đâu, sẽ không rời xa nàng."
Yến An gạt bỏ mọi băn khoăn để trả lời câu này.
Một nỗi xót xa không tên lan ra trong tim, Ôn Oanh rúc đầu vào lòng Yến An, không muốn cô nhìn thấy vẻ mặt mình lúc này.
Bản thân ngày hôm nay, trong mắt Yến An có lẽ là khó hiểu đến cực điểm.
Thấy nàng không nói gì, Yến An dịu dàng xoa nhẹ lưng nàng từng chút một. Sau khi về đến nhà, nàng kéo Ôn Oanh vào phòng, vốn định hỏi kỹ xem rốt cuộc nàng làm sao, nhưng khi thấy vệt đỏ nơi khóe mắt Ôn Oanh, cô không khỏi khựng lại.
"Nàng... khóc rồi sao?" Yến An thì thào hỏi.
Ôn Oanh sao lại khóc chứ? Là vì mình sao?
"Không có." Ôn Oanh không thừa nhận, nhưng giọng lại khàn đặc đặc trưng của người từng khóc. Ngay khi Yến An định tiếp tục truy hỏi, Ôn Oanh lại đột ngột kéo cô ngã xuống giường cùng mình, để cô đè lên người mình, còn dẫn dắt tay cô m*n tr*n trên thân thể mình.
"Yến An, muốn ta..." Ôn Oanh vội vàng nói.
Nàng khao khát dùng sự thân mật giữa hai người để xua đi những suy nghĩ hỗn loạn, muốn cảm nhận tình cảm của Yến An một cách nguyên thủy nhất.
Chỉ ít ra lúc này, Yến An vẫn đang ở bên nàng, thuộc về nàng.
Yến An tạm thời gác lại mọi nghi vấn, toàn tâm toàn ý hòa cùng Ôn Oanh, dốc hết kỹ xảo để cùng nàng trải qua chuyện thân mật vượt qua mọi ranh giới và xấu hổ.
Ôn Oanh đưa tay che mắt, nhưng khi thị giác bị phong tỏa, các giác quan khác lại càng thêm nhạy bén. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được từng cử động của Yến An rơi lên người mình, còn tâm trí nàng thì sớm đã tràn ngập kh*** c*m mãnh liệt đến mức tưởng chừng như muốn tràn ra ngoài.
"Ưm..."
Một tiếng r*n r* nghèn nghẹt và dồn dập tràn ra từ môi Ôn Oanh, ngay sau đó là cả thân thể cứng đờ rồi run rẩy dữ dội, nàng buông tay khỏi mắt, chỉ thấy ánh mắt vô thần của bản thân phản chiếu qua con ngươi Yến An.
Yến An cúi đầu hôn lên môi nàng, bàn tay còn lại thuận theo lòng mình, hơi có phần mạnh mẽ kéo Ôn Oanh trở về thực tại.
Ôn Oanh mở đôi mắt hơi mất tiêu cự nhìn cô, vừa đáp lại nụ hôn khi cô ôm lấy cổ mình, vừa cảm thấy hoảng loạn cực độ.
Vừa mới trải qua cao trào, giờ còn chưa kịp bình ổn lại đã tiếp tục như vậy, nỗi sợ mất kiểm soát thân thể khiến nàng vô thức sinh ra bất an.
Sợ rằng sẽ trở nên quá mức không kiềm chế nổi.
"Đừng sợ." Yến An dịu dàng l**m hôn lên môi nàng để trấn an, nhưng Ôn Oanh lại cảm nhận được hành động nơi tay cô không những không dừng lại mà còn càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Khoé mắt nàng bắt đầu ngấn lệ, nhưng cho dù trước mặt là vực sâu hủy diệt, chỉ cần người đứng nơi đó là Yến An, thì nàng cũng cam tâm bị cô hủy diệt.
Cơn sóng cảm giác mãnh liệt đến quá nhanh, khi Ôn Oanh hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị nào thì đã phá vỡ mọi phòng tuyến, khiến lý trí nàng sụp đổ hoàn toàn, chỉ còn bản năng bám lấy Yến An để tìm kiếm an ủi.
Yến An ôm chặt lấy nàng, hôn khắp gương mặt và bờ môi nàng, giờ thì cô đã biết cách khiến Ôn Oanh nhanh chóng bình ổn lại.
Lúc Ôn Oanh bất an lo lắng, tiếp xúc thân mật chính là cách an ủi hữu hiệu nhất, nhanh nhất.
Cảm nhận cơ thể Ôn Oanh dần thả lỏng, thế nhưng Yến An lại không dừng lại, cô hôn lên môi nàng một cái rồi thì thào: "Ta vẫn còn thấy khó chịu đây."
Nói xong liền ngồi dậy, nâng một chân của Ôn Oanh lên dán sát vào mình.
Sự ướt át mềm mại, ngay khoảnh khắc chạm vào nhau liền như luồng điện truyền khắp cơ thể, khóe mắt Ôn Oanh đỏ ửng, nhìn người trước mặt, không kìm được siết lấy mười đầu ngón tay cô, ngoài người trước mắt này, nàng chẳng thể nhớ nổi bất cứ điều gì khác.
Hai người lần này tỉnh lại hoàn toàn là vì đói bụng.
Buổi chiều về đến nhà liền vào phòng ngay, không ăn tối lại hao tốn thể lực quá nhiều, sau khi thỏa mãn và mệt mỏi thì ngủ thiếp đi, nhưng không bao lâu sau, cơn đói khiến cả hai lần lượt tỉnh dậy.
Lúc này trong phòng đã tối om, có thể thấy trời bên ngoài cũng đã rất khuya.
Yến An cảm nhận được Ôn Oanh trong lòng mình có cử động, theo bản năng đưa tay chạm vào mặt nàng, vốn chỉ muốn xác nhận nàng có tỉnh chưa, nhưng khi ngón tay bị môi nàng ngậm vào chốn ấm áp, tim cô khẽ run lên.
"Có sao không?" Yến An không rút tay lại, chỉ nhẹ nhàng hỏi.
"Ừm." Ôn Oanh đáp khẽ, đầu lưỡi vòng quanh ngón tay của Yến An.
Yến An mặt đỏ bừng, chân đang gác lên người Ôn Oanh cũng khẽ cọ nhẹ, "Đói chưa? Muốn ăn gì không?"
Cái động tác đó khiến cả hai đều có phản ứng, nhưng vì trước đó đã làm quá lâu, hơn nữa hiện tại thật sự rất đói, nên dù có cảm giác cũng không ai muốn tiếp tục.
"Ăn gì cũng được, miễn nhanh một chút." Ôn Oanh khẽ cắn đầu ngón tay Yến An một cái rồi mới nhả ra.
Yến An cảm thấy nàng suýt nữa cắn đến mềm cả người, không nhịn được cúi người hôn nhẹ lên môi nàng, "Vậy nàng tắm trước đi nhé?"
Nghe vậy, Ôn Oanh đưa tay ôm cổ cô, "Ta muốn tắm với nàng."
Yến An ngượng đến mức mím môi, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối.
Đã muốn tắm cùng, hai người liền dứt khoát tắm trước rồi mới ăn, trong lúc tắm lại có vài khoảnh khắc rung động, nhưng cuối cùng vì bụng đói nên cả hai vẫn không tiếp tục.
Sau khi tắm rửa thay đồ xong, đi đến nhà bếp, cả sân viện đã yên tĩnh không tiếng động, hiển nhiên Tiểu Nha cá nàng đã ngủ hết, vào bếp nhìn một cái, Yến An khẽ ho một tiếng.
Ban đầu còn chưa hiểu vì sao cô ho như vậy, định hỏi cô có phải bị lạnh không thì đã thấy trong bếp đèn đã thắp sáng, trong nồi còn có cơm canh đang giữ ấm, mặt Ôn Oanh cũng dần đỏ bừng.
"Khụ, ta hâm lại chút là ăn được." Yến An vội vàng nói, cảm thấy hơi ngại vì Tiểu Nha đã chuẩn bị xong bữa tối nhưng không đến quấy rầy các nàng.
"Ừm." Ôn Oanh nhẹ nhàng gật đầu.
May mà phòng của Tiểu Nha và những người khác cách phòng ngủ chính của hai người khá xa, hơn nữa bình thường việc ở phòng chính đều do hai người tự làm, không cần người giúp, nên cũng sẽ không có ai tới gần, càng không nghe thấy động tĩnh gì.
Ăn xong cũng không tiện nằm nghỉ ngay, hai người cùng nhau ra sân ngồi ngắm sao.
Bầu trời đêm nay sao dày đặc, ánh trăng bị mây che mờ ảo, Yến An nhìn một hồi, chợt thở dài: "Cảnh như thế này hồi nhỏ ta thấy nhiều lắm."
Ôn Oanh nghiêng đầu nhìn cô.
"Hồi đó xung quanh nhà ta đều là nhà thấp tầng, có thể thấy rất nhiều cảnh vật tự nhiên, mùa hạ thì nằm trên sân thượng, mở mắt là ánh trăng sáng hay bầu trời đầy sao, về quê còn có đom đóm bay." Yến An cười với Ôn Oanh: "Mấy thứ này bây giờ nàng có thể thấy rất thường, nhưng chỗ ta thì dần trở thành điều để người ta hoài niệm."
"Tại sao?" Ôn Oanh hỏi khẽ.
"Sau này chỗ ta nhà xây càng lúc càng cao, cuộc sống càng hiện đại tiện nghi, nhưng ngẩng đầu ban đêm thì khó thấy được trời sao, ở quê cũng ít thấy đom đóm." Yến An nhẹ giọng thở dài, "Bởi vì ô nhiễm ở đó hơi nghiêm trọng."
Ôn Oanh nghe xong, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía bầu trời đêm, suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng nói: "Nhưng nàng vẫn không thích thế giới này."
Dù nơi đây có bao nhiêu cảnh vật thiên nhiên mà người ở thế giới của Yến An theo đuổi, nhưng nếu so sánh thật sự muốn ở lại nơi nào hơn, thì câu trả lời rõ ràng chẳng cần đoán cũng biết.
"Ta chưa từng nói là không thích thế giới này." Yến An nói khẽ.
Chỉ là, với một người hiện đại như cô, thế giới cổ đại phong kiến này rõ ràng không thể cho cô đủ cảm giác an toàn, hơn nữa...
Ở thế giới kia, cô thật sự còn có điều vương vấn.
Nghe vậy, lòng Ôn Oanh lại càng thêm phức tạp. Nàng đương nhiên hy vọng Yến An có thể vui vẻ, có thể nhận được thật nhiều thật nhiều yêu thương, nhưng hiện tại điều duy nhất nàng có thể làm, chỉ là trao cho Yến An tất cả tình yêu của mình. Thế mà vẫn chẳng thể bù đắp được phần thiếu hụt trong tình thân của Yến An.
Yến An không giống nàng. Cô có người thân yêu thương, tất nhiên sẽ không giống nàng, đến mức dù có rời bỏ người nhà cũng chẳng thấy gì to tát, thậm chí còn cảm thấy như thoát khỏi một gánh nặng.
Hai người không tiếp tục chủ đề này nữa, lại ngồi trong sân thêm một lúc rồi mới đi rửa mặt lại, sau đó trở về phòng. Cả hai thay ga trải giường một lượt trước khi nằm xuống. Yến An xấu hổ cắn môi, cảm thấy mấy ngày nay hai người thay đồ giường hơi... nhiều quá rồi.
"Yến An..." Ôn Oanh thì thầm gọi tên cô, môi hôn nhẹ từng chút một lên khóe môi Yến An.
Yến An bị nàng làm cho toàn thân mềm nhũn, ôm lấy nàng rồi khẽ nói: "Nên đi ngủ rồi chứ?"
Dù có thấy chuyện kia dễ chịu thế nào cũng không thể buông thả quá mức được chứ?
"Ừm." Ôn Oanh đáp khẽ. Nàng biết không thể tiếp tục nữa, đừng nói là Yến An, ngay cả nàng cũng không chịu nổi, thế nhưng lòng lại vẫn không kiềm được mong muốn được thân mật với cô.
Yến An khẽ thở dài trong lòng, hôn lên môi Ôn Oanh một cái hơi mạnh, sau đó đặt một tay lên ngực nàng v**t v* trấn an, lẩm bẩm: "Ngủ đi, ta ở đây."
Đến lúc ấy, Ôn Oanh mới yên tâm thở ra, cảm giác buồn ngủ dâng trào khiến nàng thiếp đi trong lòng Yến An.
Yến An cũng rất mệt, cảm nhận được hơi thở của Ôn Oanh dần trở nên đều đặn, cô mới yên tâm nhắm mắt ngủ theo.
-
Hôm sau khi trời đã lên cao, cuối cùng hai người mới ngủ được một giấc thật đã.
Khi Yến An tỉnh dậy, Ôn Oanh đã dậy trước, nhưng lại không có ý định rời giường, mà chỉ yên lặng ngắm Yến An, thỉnh thoảng còn giúp cô vuốt lại những sợi tóc rối khi ngủ.
Yến An khẽ vươn vai, nhìn thấy Ôn Oanh đã trở lại dáng vẻ thường ngày thì không khỏi mỉm cười: "Ổn chứ?"
Hôm qua cảm xúc bất thường của Ôn Oanh, thật sự đã dọa cô một trận. (Editor: yêu là phải chú ý và quan tâm tâm trạng của ny mình nha mấy bẹn)
"Ừm." Ôn Oanh đáp, nhưng mím môi, lại như có điều ngập ngừng, ghé sát bên tai Yến An thì thầm một câu.
Yến An ban đầu còn thấy khó hiểu, rõ ràng chỉ có hai người mà còn phải ghé tai nói nhỏ. Nhưng đến khi nghe xong, mặt cô lập tức đỏ bừng lên, cuối cùng toàn thân nóng ran như sắp bị luộc chín.
"Ta, ta có thô bạo quá không?" Yến An hơi hoảng, ngồi bật dậy, vừa xấu hổ vừa định xem thử có chuyện gì thật không.
Ôn Oanh vội giữ lấy cô, hiển nhiên cũng có chút thẹn thùng, cắn môi lắc đầu nói: "Không có... Ta... ta rất thích."
Nàng thích sự mãnh liệt và kích động của Yến An khi chiếm lấy nàng, cũng thích sự dịu dàng như nước của cô. Bất kể là thế nào, chỉ cần người đó là Yến An, nàng đều thích.
Yến An lại gỡ tay nàng ra, vén chăn trên người Ôn Oanh lên nói: "Để ta xem thử, nếu thật sự nghiêm trọng thì phải bôi thuốc."
Khi nói ra câu đó, cô không khỏi có chút hối hận, cảm thấy chắc chắn là do hôm qua mình quá mức nên mới khiến Ôn Oanh khó chịu như vậy.
Thấy cô thật sự muốn xem, Ôn Oanh giơ tay che mắt, không muốn nhìn cảnh tượng này. Cảm giác phía dưới chợt lạnh, sau đó là đầu ngón tay của Yến An chạm đến...
Rất nhanh bàn tay ấy đã rút lại, Yến An ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: "Hình như có hơi sưng đỏ, lát nữa ta bôi thuốc cho nàng."
"Không cần đâu." Ôn Oanh vẫn ngượng ngùng không dám đối mặt với cô, chôn mặt vào hõm vai Yến An, giọng nghẹn ngào: "Chắc là do hôm qua hơi nhiều, nghỉ ngơi một chút là được, không cần bôi thuốc đâu."
Muốn bôi thuốc thì còn phải đi mua loại thuốc bôi cho chỗ này, Ôn Oanh thật sự thấy xấu hổ chết mất.
Hôm qua chỉ cảm thấy thế nào cũng không đủ, nhưng không ngờ lại vượt quá cả sức chịu đựng của bản thân.
Yến An không nói gì, nhưng trong lòng đã âm thầm quyết định: nhất định phải bôi thuốc, không thì chỉ dựa vào nghỉ ngơi thì bao giờ mới khỏi?
"Nàng nằm nghỉ đi, ta đi xem sáng nay ăn gì." Yến An nói khẽ.
"Ừm..." Ôn Oanh đáp lại với tâm trạng hơi trầm xuống.
Cánh tay vẫn còn ôm lấy eo cô chưa buông ra, Yến An sao có thể không nhận ra tâm trạng nàng không tốt, không nhịn được cong môi mỉm cười, thân thể hơi trượt xuống, nâng mặt nàng lên hôn nhẹ lên khóe môi mấy cái, cuối cùng nói: "Ngoan ngoãn nằm đây, biết chưa?"
Ôn Oanh nhìn cô, trong mắt thoáng ánh lên chút sáng, nhẹ nhàng đáp lại bằng giọng mềm mỏng.
Yến An lại hôn lên môi nàng thêm một cái rồi mới đứng dậy mặc đồ ra ngoài, dặn Tiểu Nha chuẩn bị bữa sáng, còn mình thì vội vội vàng vàng rời nhà.
Cô không ra ngoài quá lâu, lúc trở về lại chui ngay vào phòng ngủ, đập vào mắt là dáng vẻ Ôn Oanh đang ngủ thiếp đi lần nữa.
Có điều lần này Ôn Oanh rõ ràng chưa ngủ sâu, Yến An vừa vén chăn lên thì nàng đã tỉnh ngay.
"Nàng về rồi." Giọng Ôn Oanh mang theo chút khàn khàn ngái ngủ.
"Ừ, ta bôi thuốc cho nàng." Yến An nói rồi trực tiếp kéo quần Ôn Oanh xuống.
Ôn Oanh: "......"
Nàng hơi ngây người nhìn Yến An, mãi đến khi chất thuốc hơi mát lạnh được thoa lên, nàng mới hoàn hồn, mặt dần đỏ lên: "Nàng... nàng nhờ Tiểu Nha đi mua sao?"
Chuyện như vậy...
"Không." Yến An vội vàng phủ nhận, "Ta tự đi. Nhưng nàng yên tâm, ta có cải trang rồi, không ai biết là chúng ta đâu."
Yến An cũng là người biết xấu hổ đấy nhé!
Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh mới hơi yên tâm lại. Thế nhưng cảm nhận được động tác tỉ mỉ của Yến An khi bôi thuốc cho mình, nàng vẫn xấu hổ cắn môi, trong lòng không khỏi tự trách bản thân vì hôm qua đã quá phóng túng.
Sao nàng lại có thể hết lần này tới lần khác đeo bám Yến An như kẻ không biết xấu hổ chứ...
"Xong rồi, thấy đỡ hơn chút nào không?" Yến An có phần lo lắng hỏi nàng.
Dưới ánh mắt chăm chú đầy quan tâm kia, Ôn Oanh cắn nhẹ môi, cuối cùng khẽ gật đầu.
Yến An lúc này mới nhẹ nhõm thở ra, nở nụ cười rạng rỡ, giúp Ôn Oanh mặc lại y phục: "Đi rửa mặt một chút là có thể ăn sáng."
Chờ hai người rửa mặt xong ra tới sân, Tiểu Nha các nàng đã chuẩn bị xong bữa sáng. Vừa ăn, Yến An vừa nói: "Hôm nay không đi đâu nữa được không?"
Yến An cảm thấy với tình trạng hiện giờ thì ở nhà nghỉ ngơi vẫn là tốt nhất.
"Ừ, hôm nay ở nhà ôn tập là được." Ôn Oanh dịu dàng đáp.
Sau khi ăn xong, Ôn Oanh thật sự vào thư phòng đọc sách, còn Yến An thì ngồi cạnh nàng xem sổ sách do tửu lâu đưa đến.
Cạnh tranh ở Kinh Thành quả nhiên lớn hơn nơi khác, các đại trù giỏi cũng tụ về đây đông đúc. Tuy tửu lâu làm ăn không tệ, nhưng so với sự náo nhiệt ở các nơi khác thì vẫn còn kém xa.
Xem ra đã đến lúc phải thêm một số món mới vào thực đơn của tửu lâu ở Kinh Thành để tăng tính cạnh tranh. Yến An vừa nghĩ thế, vừa bắt tay vào thực hiện, lập tức sai Tiểu Nha các nàng ra ngoài mua những nguyên liệu cần thiết. Chờ món mới làm xong, cô sẽ để Ôn Oanh là người đầu tiên nếm thử.
Tuy Ôn Oanh đang đọc sách, nhưng phần lớn sự chú ý đều đặt trên người Yến An, thấy cô bận rộn liền hỏi: "Lại định làm món gì sao?"
Yến An giải thích với nàng: "Ta muốn làm phong phú thêm món ăn của tửu lâu, để nâng cao năng lực cạnh tranh ở Kinh Thành."
Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ giọng thở dài: "Trong Kinh Thành có không ít tửu lâu đều dựa vào thế lực của các gia tộc, khách nhân có thể tranh giành cũng không nhiều."
Huống hồ các tửu lâu khác đã mở nhiều năm, những quan lại quyền quý bình thường đã có chỗ quen để chiêu đãi khách khứa, muốn giành khách từ tay họ không phải chuyện dễ.
"Không sao, không nhiều thì không nhiều, hiện tại lượng khách cũng vẫn khá ổn, dù cho Kinh Thành không sôi động lắm nhưng tửu lâu của ta ở các nơi khác vẫn làm ăn rất tốt, không sợ không có tiền." Yến An trấn an nàng.
"Ừ." Ôn Oanh nhẹ giọng đáp, trong lòng âm thầm suy nghĩ xem sau này có thể giúp tửu lâu của Yến An thu hút thêm khách bằng cách nào.
Những ngày sau đó, Ôn Oanh không định ra ngoài chơi, chỉ an tâm ở nhà vừa chờ kết quả trúng tuyển, vừa chuẩn bị cho kỳ thi điện.
Còn Yến An thì bận rộn trong tửu lâu, tự tay dạy các đại trù cách nấu món mới mà cô dự định đưa vào thực đơn.
Sau khi món mới được tung ra, kết hợp với các chương trình ưu đãi, lượng khách trong tửu lâu rõ ràng đã tăng nhiều hơn trước.
Hôm ấy, Yến An đang ngồi trấn giữ ở tửu lâu, vốn đang tính toán các khoản chi tiêu của quý này ở phía sau, thì có tiểu nhị đến báo với cô có khách chỉ đích danh muốn cô đích thân vào bếp.
Nghe xong, Yến An ngẩn ra: "Ai vậy? Giờ ta đâu còn nấu ăn nữa đâu?"
Hiện tại trong thực đơn cũng không còn món nào ghi là do cô nấu nữa rồi.
Tiểu nhị sắc mặt có chút khẩn trương, hạ giọng nói: "Không rõ là ai, nhưng người đó đi cùng nhi tử của Thị lang bộ Hộ, người hay lui tới chỗ chúng ta, trông thái độ thì rất kính cẩn với nam tử đi đầu kia."
*Thị lang bộ Hộ là phó bộ trưởng bộ Hộ, người phụ trách về tài chính - ngân sách - dân số - đất đai của triều đình.
Người có thể khiến nhi tử Thị lang đương triều phải dè dặt như vậy, thân phận chắc chắn không đơn giản.
Yến An khẽ nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu. Quả nhiên ở Kinh Thành có một điểm bất tiện, quan lớn quý nhân đông như chó, ai cũng không thể đắc tội, thậm chí nếu đối phương đưa ra yêu cầu gì cũng rất khó từ chối, trừ khi cô không muốn mở tửu lâu ở đây nữa.
"Biết rồi, họ gọi món gì?" Yến An đứng dậy chỉnh lại tay áo, chuẩn bị vào bếp.
Tiểu nhị đọc thực đơn xong, cuối cùng lại do dự bổ sung một câu: "Bọn họ còn yêu cầu đích thân người mang đồ ăn lên."
Yến An bước chân khựng lại, trên mặt lướt qua một tia giận dữ, cuối cùng hít sâu mấy hơi để ổn định lại tâm tình, cũng hiểu rõ khi đang ở tửu lâu, gặp phải loại khách thế này thì bản thân khó tránh khỏi phải tự ra mặt tiếp đãi.
Chỉ là, trong lòng vẫn rất không thoải mái.
Chuẩn bị xong các món ăn, Yến An bê đĩa cuối cùng lên phòng bao tốt nhất trong tửu lâu, gõ cửa bước vào, liền thấy mấy nam tử mặc gấm vóc lụa là, vừa nhìn đã biết xuất thân không tầm thường, mà người được họ vây quanh thì đầu đội ngọc quan, khí thế rõ ràng là kẻ ngồi trên cao.
"Chư vị công tử, các món đã được mang lên đầy đủ, mời dùng bữa." Yến An đặt món ăn lên bàn, trên mặt nở nụ cười lễ độ.
"Ngươi chính là lão bản của tửu lâu này?" Nam tử đứng đầu đưa mắt nhìn gương mặt Yến An, "Tử Hư quả nhiên không nói sai, đúng là một mỹ nhân."
"Công tử nói đùa, tại hạ còn có việc phải xử lý, xin phép cáo lui trước." Yến An nén lại phiền muộn trong lòng, cất giọng nói.
"Đứng lại! Gặp được Đại hoàng tử mà lại có thái độ như thế sao!" Nhưng chưa đợi Yến An rời đi, liền có người lên tiếng quát lớn.
Yến An gần như nghiến răng ken két, xoay người cúi người thi lễ với nam tử đứng đầu, "Thảo dân mắt mờ, không nhận ra điện hạ, mong được tha tội."
Nam tử kia bình thản nhìn Yến An, cũng không nói cho cô đứng dậy, thấy Yến An vẫn giữ nguyên tư thế cúi người, hắn mới ung dung nói: "Nghe danh không bằng gặp mặt, tửu lâu có thể làm ăn tốt thế này, hẳn là lão bản đây còn có bản lĩnh mà bổn hoàng tử chưa biết?"
"Điện hạ quá lời, chẳng qua là làm ăn qua ngày mà thôi, sao dám nói là giỏi." Yến An cố giữ bình tĩnh trả lời.
Nhưng trong lòng lại không khỏi suy nghĩ, trong mắt đám người này, cô chỉ là dân thường, thực sự không hiểu vì sao bọn họ lại đích thân đến đây.
"Đứng lên đi." Mãi đến lúc này, đối phương mới cho phép Yến An đứng dậy.
Yến An vừa mới đứng thẳng, đã nghe nam tử kia nói: "Nghe nói hơn một tháng trước, thê thê hai người các ngươi trò chuyện rất vui vẻ với hoàng muội của ta?"
Mãi đến lúc này, Yến An mới mơ hồ hiểu ra nguyên do.
Nhưng chuyện đó đã là hơn một tháng trước, lại chỉ là tình cờ gặp một lần, người này lại còn cố ý đến tận nơi, thời gian của hắn rảnh rỗi đến vậy sao?
"Không rõ điện hạ nói hoàng muội là ai, thảo dân ngoài ngài ra, chưa từng gặp qua người trong hoàng thất." Yến An cố ý lộ vẻ nghi hoặc, thoạt nhìn không giống như đang giả vờ.
Nghe cô nói vậy, những người còn lại đều đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía nam tử đứng đầu.
"Ồ? Vậy ra Cửu hoàng muội của bổn hoàng tử chưa từng nói rõ thân phận với các ngươi sao?" Hắn nhẹ cười một tiếng, "Vậy không biết các ngươi đã nói gì mà vui vẻ đến vậy?"
Yến An chỉ cảm thấy trong bụng dậy sóng, người này làm như thế cũng quá đáng quá rồi, không những có người âm thầm giám sát Cửu hoàng nữ, mà đến cả lời đối thoại cũng muốn thăm dò, không biết hắn sợ Cửu hoàng nữ vượt mặt mình đến mức nào nữa?
"Không rõ điện hạ nói là vị cô nương nào? Ngày thường chúng ta tiếp xúc không ít người, thật sự không nhớ rõ." Yến An lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn không hề để lộ sơ hở.
Nghe cô nói vậy, nam tử kia lập tức như mất hứng, phất tay nói: "Không có gì nữa, ngươi lui xuống đi."
"Vâng, thảo dân cáo lui." Yến An thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Thế nhưng vừa ra đến cửa, sau lưng liền vang lên một câu đầy ẩn ý: "Trước chúc phu nhân ngươi đạt được thành tích tốt."
Câu nói vừa dứt, cửa phòng liền đóng sập lại phía sau cô.
Sắc mặt Yến An hơi đổi, một cơn bất an dâng lên trong lòng.
Trở lại tầng dưới, Yến An bắt đầu suy nghĩ về hàm ý ẩn trong câu nói sau cùng của Đại hoàng tử.
Rất rõ ràng, Đại hoàng tử có thể đã biết Ôn Oanh đạt được thứ hạng tốt, nhưng trong tình huống đã biết nàng có thành tích tốt mà vẫn đích thân đến tửu lâu, chỉ đích danh yêu cầu cô ra mặt, hành vi này tuyệt không thể xem là thân thiện.
Nghĩ lại những lời Kỷ Uyển từng nói, tình hình giữa hai người kia xem ra đã căng đến mức này rồi sao? Kết quả của kỳ thi cống sĩ còn chưa công bố, mà đã bắt đầu âm thầm bố trí sẵn cục diện.
Có lẽ cũng chính vì biết được thành tích của Ôn Oanh cộng thêm chuyện gặp gỡ Cửu hoàng nữ trước đó, nên lần này mới đặc biệt đến thử dò xét.
Chỉ e hiện giờ Ôn Oanh đã thật sự rơi vào tầm ngắm của những người kia.
Yến An có chút nặng lòng quay về nhà, vừa bước vào cửa liền thấy Ôn Oanh tiến lên đón.
"Vẫn ổn chứ?" Ôn Oanh nắm chặt tay Yến An, lo lắng hỏi.
Hiển nhiên là đã có người đến báo với Ôn Oanh chuyện xảy ra trong tửu lâu, ban đầu nàng vốn định đến tìm Yến An, nhưng lại sợ lỡ mất lúc Yến An về nhà nên đành ở lại chờ.
Yến An lắc đầu, chỉ nói một tiếng "vẫn ổn".
Nhìn thần sắc của Yến An, vành mắt Ôn Oanh đỏ ửng, nắm lấy tay Yến An thật chặt như sợ cô sẽ rời đi.
Ngoại trừ nàng ra thì không ai biết Yến An từng ở trong một thế giới như thế nào, trong hoàn cảnh vốn đã không thích nơi đây, lại gặp nhóm người của Đại hoàng tử khiến nàng càng cảm nhận sâu sắc sự khác biệt của thế giới này.
Nàng... sợ.
Sợ Yến An sẽ hoàn toàn thất vọng với thế giới này.
Nhìn vẻ hoảng hốt của Ôn Oanh, Yến An đưa tay chạm nhẹ vào hàng mi và khóe mắt nàng, bất đắc dĩ hỏi: "Làm sao vậy?"
Vành mắt Ôn Oanh càng đỏ hơn.
"Yến An, đợi ta một chú nữa tthôi."
Sẽ có một ngày, nàng khiến tất cả mọi người không dám xem thường Yến An.