Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử

Chương 85

Mũi Yến An bỗng cay xè, suýt nữa đã mất kiểm soát mà rơi lệ trước mặt Ôn Oanh.

"Ngoan, ta sẽ đến đón nàng." Yến An giúp nàng chỉnh lại mũ trạng nguyên trên đầu, "Đừng nghĩ ngợi nhiều, lát nữa đến nơi thì sẽ có đủ thứ để bận rộn."

Dù nói yến tiệc Quỳnh Lâm là để khoản đãi tất cả sĩ tử, nhưng Ôn Oanh thân là trạng nguyên, tất nhiên sẽ là tâm điểm được chú ý nhất, không thể nào yên ổn ngồi một góc yên thân được.

"Ừm." Ôn Oanh khẽ đáp, cuối cùng liếc nhìn Yến An một cái rồi bước lên kiệu đã đến đón nàng.

Yến An tiễn nàng rời đi, đến khi kiệu khuất hẳn khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt Yến An cũng dần phai nhạt, ngực bắt đầu âm ỉ khó chịu.

Nghĩ đến thứ đang đặt trong thư phòng, Yến An lại cảm thấy như sắp đau đầu đến nơi.

Tiểu Nha và Song Song cũng vừa trở về, thấy sắc mặt Yến An có chút lo lắng, bèn hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Hiếm khi thấy Yến An lộ ra vẻ bực bội bất an như vậy.

"Không có gì, bữa tối để các ngươi chuẩn bị đi." Yến An nói xong liền quay người trở về phòng, đổ người lên giường, chỉ thấy trong lòng bức bối đến mức gần như phát điên.

Tại sao lại có nhiều chuyện như vậy? Thế giới giai cấp phân minh quá rõ ràng này đôi lúc thật sự có thể bức người đến phát cuồng.

Yến An cảm thấy bản thân đang đứng trên ranh giới ấy, lựa chọn nào cũng chẳng phải tốt đẹp, hoàn toàn không có con đường trọn vẹn nào cho cô.

Mà bên kia, từ khi ra khỏi cửa, lòng Ôn Oanh đã bắt đầu đập thình thịch đầy bất an, sắc mặt nàng hơi tái đi, nghĩ đến việc rõ ràng Yến An đã đi xem nàng rước trạng nguyên nhưng lại cố tình tránh mặt, nàng làm sao có thể yên lòng được.

Một dự cảm xấu mãnh liệt, mơ hồ mà day dứt khiến nàng càng thêm lo lắng, không sao giữ được vẻ bình thản như thường ngày.

Cứ cảm thấy... sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Ôn Oanh cắn môi, nhưng đến khi đến nơi chiêu đãi yến tiệc, nàng lại buộc phải điều chỉnh lại tâm trạng, không thể để người khác dễ dàng nhìn ra điều gì, bởi vì yến tiệc hôm nay không chỉ có tất cả các sĩ tử tân khoa tham dự, mà ngay cả các đại thần trong triều cũng sẽ đến, không cho phép nàng có bất kỳ sơ suất nào.

Vừa xuất hiện, Ôn Oanh lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường, dù sao ai cũng chưa quên những lời hôm nay hoàng đế nói trong đại điện, càng không thể quên rằng ngoài thân phận là tân khoa trạng nguyên, Ôn Oanh còn được bổ nhiệm làm Tuần án Ngự sử.

Đó là chức quan thực quyền, được xem như tâm phúc của hoàng đế, bao nhiêu người lăn lộn trên quan trường bao năm vẫn chưa chắc chạm tới được vị trí ấy, vậy mà người này vừa mới đỗ trạng nguyên, thậm chí còn chưa chính thức vào Hàn Lâm Viện học tập đã được giao cho trọng trách như thế.

Có điều hiện tại bài thi điện của Ôn Oanh vẫn chưa được công bố, đa số mọi người vẫn chưa biết cụ thể nàng sẽ cải cách thuế khóa ở phương diện nào.

Nhưng cho dù là phương diện nào đi nữa, việc có thể chạm tới vấn đề quốc gia như thuế má ngay từ đầu đã đủ khiến nàng trở thành nhân vật cần được kết giao. Chưa kể các sĩ tử cùng khoa vốn đã có xu hướng kết bè kết phái, vì thế không ít người lần lượt đến dò hỏi Ôn Oanh về tư tưởng cải cách thuế vụ của nàng, cũng có người bóng gió bày tỏ rằng bản thân sẵn sàng nghe theo sự sai khiến của nàng.

Ôn Oanh tạm gác hết tạp niệm trong lòng sang một bên, toàn tâm ứng đối tình hình trước mắt.

Chẳng bao lâu sau, Cửu hoàng nữ Trang Di Doanh và Đại hoàng tử cũng xuất hiện tại yến tiệc Quỳnh Lâm, lần lượt nói lời khích lệ với các tân khoa tiến sĩ.

Ôn Oanh nhìn Trang Di Doanh ngồi ở ghế chủ vị phát biểu, quả thật so với lần gặp mặt khi đi du xuân hôm ấy là hai dáng vẻ khác nhau hoàn toàn. Còn vị Đại hoàng tử ngồi bên nàng...

Ôn Oanh cúi đầu, che giấu đi luồng hàn ý trong mắt, bàn tay giấu dưới tay áo rộng đã siết chặt thành nắm đấm.

Chính là người này, trước kia đã đích thân đến tửu lâu của Yến An gây áp lực, khiến Yến An càng thêm chán ghét, bài xích thế giới này.

Cái loại người ngồi trên cao, nhìn xuống kẻ khác khiến người ta sinh chán ghét.

Sau khi hai người phát biểu xong lời khích lệ, Ôn Oanh thân là trạng nguyên đương nhiên cũng được đặc biệt quan tâm. Thậm chí trước khi đến đây, cả hai đã đọc kỹ bài thi điện của Ôn Oanh, hiểu rõ nếu thật sự làm theo những gì nàng viết, e rằng cả triều đình sẽ dấy lên một trận sóng to gió lớn.

Việc Ôn Oanh làm, là vì dân, vì nước, nhưng đồng thời cũng đụng chạm trực tiếp đến lợi ích của các gia tộc thế gia, địa chủ và thương nhân giàu có.

Sau lưng hai người Cửu hoàng nữ, ít nhiều đều có bóng dáng của các thế gia, tất nhiên cũng khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng đến lợi ích của họ, chỉ là... việc này còn tùy xem họ sẽ lựa chọn thế nào.

Hiện tại lợi ích của họ tuy bị ảnh hưởng, nhưng nếu tương lai lên được ngôi vị hoàng đế, người được lợi rốt cuộc vẫn là họ.

Chỉ là lúc này, ngay trước mặt đối phương, hai người họ cũng chỉ thể hiện sự thân thiện với Ôn Oanh, hoàn toàn không lộ ra ý đồ lôi kéo.

Dù sao thì hiện giờ Ôn Oanh trên danh nghĩa cũng là người của hoàng đế, nếu cố ý lôi kéo thì chẳng khác nào công khai vươn tay về phía người của hoàng thượng?

Tuy nói hoàng đế giờ đây mê mẩn luyện đan tu tiên, nhưng không có nghĩa là ông ta không có thủ đoạn, cũng không có nghĩa là Trang Di Doanh và những người khác có thể dễ dàng khiêu chiến quyền uy của ông.

Hoàng đế vẫn còn sống, nếu làm việc quá phô trương khiến ông nảy sinh nghi kỵ, đừng nói đến việc trở thành người tranh đoạt ngai vàng cuối cùng, chỉ sợ trước đó đã bị hoàng đế âm thầm xử lý.

Trang Di Doanh nhìn dáng vẻ vinh nhục không đổi của Ôn Oanh, trong lòng không khỏi thở dài, ai mà ngờ chỉ dựa vào một bài thi mà đã lọt vào mắt xanh của hoàng đế. Nhưng tình thế như hiện tại cũng tốt, nếu có thể thuận lợi kéo Ôn Oanh về phe mình, thì sức mạnh nàng mang lại chẳng thể xem thường.

"Hoàng muội, xem ra muội rất xem trọng nàng ta." Đợi Ôn Oanh rời đi đến nơi khác, Đại hoàng tử nửa cười nửa không nhìn Trang Di Doanh, "Ban đầu là tình cờ gặp mặt, giờ lại thể hiện rõ ràng sự tán thưởng, thật khiến hoàng huynh rất tò mò, cái 'tình cờ' ấy có thật là tình cờ không?"

Thật có chuyện trùng hợp như vậy sao? Ra ngoài một chuyến liền gặp được tân khoa trạng nguyên, còn trò chuyện tâm đầu ý hợp nữa chứ.

Trang Di Doanh vẫn giữ nụ cười khó đoán, nghe vậy chỉ nhẹ nhàng cười khẽ, "Chẳng lẽ hoàng huynh không bày tỏ sự tán thưởng với nàng sao? Người ta bây giờ là Ngự sử của phụ hoàng, còn có ai dám xem thường nàng nữa?"

Với thân phận hiện giờ của Ôn Oanh, cho dù là đại thần tam phẩm gặp nàng cũng phải khách khí vài phần, không thân thiết thì ít nhất cũng không dám đắc tội.

Đại hoàng tử đưa tay nhón lấy một viên mứt trên bàn bỏ vào miệng, hồi tưởng lại dung mạo của Ôn Oanh, lẩm bẩm đầy suy tư: "Nhưng mà cũng đúng là một nhân vật thú vị, muội nói thử xem, nếu xin phụ hoàng ban hôn cho nàng và Thất đệ, có được không?"

Sắc mặt Trang Di Doanh chợt lạnh, nhìn Đại hoàng tử, ánh mắt đã chẳng còn chút ý cười nào: "Chuyện nàng đã thành thân, ta nghĩ huynh không thể không biết chứ?"

Lời của Trang Di Doanh khiến Đại hoàng tử bật cười, "Chẳng phải chỉ là một kẻ làm ăn thôi sao, muội cứ chờ xem, không bao lâu nữa Ôn Oanh sẽ bỏ nàng ta thôi. Huống hồ, muốn để kẻ đó xảy ra chuyện gì, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"

Lắm người vứt mẫu tử để cưới danh môn khuê tú còn gì, người ta còn biết nhìn thời thế, chẳng lẽ Ôn Oanh lại ngoại lệ?

Trang Di Doanh nhìn thẳng vào hắn, "Huynh đừng quên, giờ huynh cũng xem như đang đứng cùng phe với nàng. Nếu huynh thật sự ra tay với thê tử của nàng, huynh là muốn trở mặt với nàng sao?"

Cho dù nàng không tiếp xúc quá nhiều với Ôn Oanh và Yến An, nhưng cũng đủ để nhìn ra tình cảm sâu đậm mà Ôn Oanh dành cho Yến An, nếu không thì khi trước nàng cũng đã không lựa lời khuyên nhủ Yến An rồi.

Trong mắt nàng, nếu Yến An thật lòng yêu Ôn Oanh, vậy thì nên suy nghĩ vì con đường làm quan của Ôn Oanh.

Đại hoàng tử khẽ cười khẩy, dù không coi lời nàng ra gì, nhưng cũng hiểu xin chỉ ban hôn là chuyện không thể thực hiện được. Có điều, nghĩ đến vẫn thấy đáng tiếc, không thể thông qua hôn sự để khống chế Ôn Oanh.

Bên kia, không ít người đến chúc rượu Ôn Oanh, nàng viện cớ tửu lượng kém để từ chối mấy lần, nhưng cũng khó tránh khỏi có những chén không thể khước từ, thành ra uống thêm vài ly.

Mà đã có người muốn kết thân với Ôn Oanh, thì tất nhiên cũng có người không ưa nổi nàng. Giờ thấy nàng đã hơi ngà ngà say, không khỏi cố tình lớn tiếng nói ngay trước mặt bao người: "Chắc phu nhân của Ôn đại nhân ở nhà giờ này vui mừng rơi lệ rồi nhỉ? Gả cho ngài được làm thê tử của trạng nguyên, thật đúng là có phúc."

Từ khi Ôn Oanh rời khỏi hoàng thành, cơ bản thông tin về nàng đã bị người ta tra gần hết. Không ít người muốn dùng hôn sự để lôi kéo Ôn Oanh, nhưng cũng do thân phận đặc biệt của nàng mà còn chần chừ.

Nghe xong những lời ấy, mọi người nhìn nhau một cái, rồi lại đưa ánh mắt về phía Ôn Oanh, muốn xem thử hiện giờ nàng đối với người thê tử thương nhân của mình có thái độ ra sao.

Thế nhưng lúc này Ôn Oanh đã hơi uống quá chén, nhất thời không thể nhanh chóng nhận ra đối phương cố tình nói ra câu kia, ngược lại từ lúc bước vào yến tiệc đến giờ sắc mặt luôn nhàn nhạt của nàng rốt cuộc cũng có biến hóa, trên mặt hiện lên một nụ cười chân thành.

"Không phải nàng ấy may mắn, là ta may mắn... vì có thể lấy được nàng."

Nếu không có Yến An, e là khó có Ôn Oanh của ngày hôm nay.

Mọi người xung quanh nghe được lời ấy thì đều im lặng, vốn câu nói ban nãy kia vẫn còn chừa cho Ôn Oanh vài phần thể diện, rằng thương nhân kia là người gả cho nàng, vậy mà nàng lại tự mình thừa nhận là mình cưới thương nhân làm thê tử, chuyện này...

"Ôn đại nhân và phu nhân tình cảm thật sự rất tốt." Có người lập tức đứng ra xoa dịu không khí, không muốn mới ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện gì, nếu để hoàng thượng hay các đại thần biết thì ấn tượng sẽ không tốt.

Huống hồ nhìn tình hình hiện tại của Ôn Oanh, về sau sợ là còn không ít người phải nhờ cậy nàng, giờ mà đắc tội thì được gì chứ?

Kẻ có lòng không phục còn muốn nói thêm gì đó, lại bị đồng liêu bên cạnh đè tay ra hiệu bảo hắn lập tức ngậm miệng. Cho dù không ưa, thì ít nhất mặt mũi cũng phải giữ cho đẹp.

Ôn Oanh xoa xoa trán, lúc này mới phản ứng lại rằng lời nói khi nãy kia rất có thể là muốn khiến nàng mất mặt trước công chúng, nhưng Ôn Oanh lại cảm thấy chuyện ấy thật vô vị.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy việc Yến An là thê tử của mình là điều gì đáng xấu hổ, ngược lại, đó chính là vận may lớn nhất trong đời nàng.

Yến tiệc đã uống đến nửa chừng, Ôn Oanh cũng không muốn ở lại nữa, liền mượn cớ tửu lượng kém để xin cáo lui. Mà Trang Di Doanh nhìn tình trạng của nàng hình như quả thật có chút say, lại thấy nàng chẳng mang theo một nha hoàn nào, bèn ra hiệu cho thị nữ của mình, bảo đưa nàng về an toàn.

Trang Di Doanh cúi mắt, trong ánh nhìn hiện lên chút trầm tư, xem ra vẫn cần sắp xếp người bảo vệ Ôn Oanh mới được. Hiện tại bài thi điện của Ôn Oanh còn chưa công bố, số người biết vẫn chưa nhiều, nhưng khi kế hoạch cải cách thuế vụ của nàng được công bố rộng rãi, thì những kẻ bị đụng chạm đến lợi ích sẽ không dễ dàng buông tha nàng.

Cách đơn giản và thô bạo nhất, chính là trừ khử Ôn Oanh, ngăn cản cuộc cải cách thuế vụ.

-

Ôn Oanh rời khỏi yến tiệc, được thị nữ của Trang Di Doanh tiễn ra ngoài, nơi đó đã có sẵn một cỗ xe ngựa trông khá bình thường đợi từ lâu.

Thị nữ này từng theo Trang Di Doanh ra ngoài trong buổi du xuân trước đó, nên tự nhiên cũng nhận ra đây là xe ngựa của nhà Ôn Oanh.

Còn chưa kịp lại gần thông báo thì đã thấy một bóng người từ xe nhảy xuống, chạy nhanh mấy bước đến bên cạnh Ôn Oanh, lo lắng kiểm tra tình hình của nàng.

"Sao vậy? Uống nhiều rượu lắm sao?" Yến An nhìn đôi mắt đã hơi mơ màng của Ôn Oanh mà hỏi, ngày thường hai người uống rượu thì Yến An là người uống kém, rất nhanh đã say, còn chưa từng thấy dáng vẻ say rượu của Ôn Oanh thế này.

Ôn Oanh vừa thấy cô liền nở nụ cười, thuận thế tựa vào người cô, lầm bầm mấy câu, nhưng không ai nghe rõ nàng nói gì.

Thị nữ của Trang Di Doanh giải thích vài câu, rồi nhìn Yến An vừa nửa ôm nửa đỡ mà dìu Ôn Oanh lên xe ngựa. Đợi thấy xe của họ rời đi an toàn, nàng mới xoay người quay về phục mệnh.

Tiểu Nha là người đánh xe phía trước, Yến An ôm Ôn Oanh ngồi trong khoang xe, nhìn nàng nhắm mắt tựa vào người mình, vẻ mặt hơi khó chịu, trong lòng không khỏi xót xa: "Sao lại uống nhiều như vậy chứ, chẳng biết tiết chế gì cả."

Vừa nói, cô vừa nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương và mấy huyệt vị trên đỉnh đầu của Ôn Oanh, muốn giúp nàng giảm bớt cảm giác khó chịu.

Ôn Oanh thoải mái tựa vào lòng Yến An, thật ra rượu nàng đã gần như tỉnh hẳn, vốn dĩ cũng không uống nhiều lắm. Dù tỉnh nhanh, nhưng lúc này cảm nhận được sự lo lắng đau lòng của Yến An, Ôn Oanh lại cố tình để mình tiếp tục trong trạng thái như vậy, để cảm nhận rõ ràng hơn sự quan tâm của cô.

"Yến An, hôn ta." Ôn Oanh lẩm bẩm nói.

Sau khi buông lỏng cảm xúc để chúng chiếm thế thượng phong, khao khát dành cho Yến An trong lòng Ôn Oanh càng trở nên mãnh liệt, chỉ mong cô có thể thân mật với mình nhiều hơn một chút.

Yến An nghe thấy lời Ôn Oanh nói, không hề do dự, đỡ nhẹ cơ thể nàng rồi cúi đầu hôn lên môi nàng, trong lúc l**m m*t còn nếm được vị rượu còn sót lại trong miệng nàng.

Ừm, mùi rượu này cũng không tệ.

Ôn Oanh vòng tay qua cổ cô, càng hôn sâu hơn, hơi thở dồn dập bên tai Yến An, khiến cô không khỏi siết chặt lấy cơ thể Ôn Oanh, khẽ an ủi cảm xúc của nàng.

Cho dù có muốn cũng không thể là lúc này, dù sao Tiểu Nha vẫn còn đang đánh xe phía trước, chỉ cách một tấm rèm xe, hoàn toàn không cách âm, nên hiển nhiên không thể làm gì cả.

Ôn Oanh ôm chặt lấy Yến An, cảm nhận được hơi thở từ cơ thể cô truyền sang, môi lướt qua má và tai cô hôn loạn, chỉ cảm thấy thế nào cũng chưa đủ gần gũi.

Về đến nhà, là Song Song trực tiếp mở cửa hông, Tiểu Nha đánh xe đi thẳng vào. Cảm nhận được xe ngừng hẳn, Yến An hôn lên trán Ôn Oanh, ra hiệu nàng nên xuống xe, bảo nàng kiềm chế lại.

Ôn Oanh cau mặt, như thể có chút không vui và làm nũng, nhưng dưới những nụ hôn liên tiếp của Yến An, đôi mày nàng dần giãn ra, nhìn Yến An xuống xe trước rồi mới để cô đỡ mình xuống sau.

"Các ngươi cũng mau vào nghỉ ngơi đi, bên này không có chuyện gì." Yến An dịu dàng nói với Tiểu Nha và Song Song.

"Được, hai phu nhân cũng nghỉ sớm." Tiểu Nha các nàng vội vàng chạy đi.

Yến An nắm tay Ôn Oanh, nhìn người đang đứng cạnh mình, không nhịn được bật cười: "Còn tự đi nổi không?"

Ôn Oanh cúi đầu nhìn chân mình, nàng rất muốn nói là không đi nổi, nhưng lại sợ để Yến An bế mình về phòng sẽ làm cô mệt, nên chỉ có thể gật đầu nói có thể.

Yến An dắt nàng vào phòng, thấy nàng vừa vào đã bắt đầu cởi y phục trên người, liền nhanh chóng tiến lên giúp một tay.

Ôn Oanh chỉ còn lại trung y, khẽ nhíu mày, có vẻ như hơi khó chịu mà nói: "Còn phải tắm."

Tuy trước khi đi đã tắm, nhưng sau khoảng thời gian ở ngoài kia, Ôn Oanh cảm thấy mình đã nhiễm phải quá nhiều khí tức tạp nham, rất không thoải mái.

"Được, nàng ngồi đây một chút, ta đi chuẩn bị." Yến An vuốt nhẹ giữa mày nàng, xem ra hôm nay quả thực nàng đã uống hơi nhiều.

Cô vào phòng tắm chuẩn bị nước, may mà từ sớm đã bảo Song Song đun sẵn nước nóng nên không cần đun lại.

Ôn Oanh xoa đầu, nhưng cũng không ngoan ngoãn ngồi đợi, mà loạng choạng đi theo sau Yến An vào phòng tắm.

"Cẩn thận, kẻo ngã." Yến An đỡ nàng, lo nàng bước hụt chân.

"Ừm, không sao đâu." Ôn Oanh khe khẽ đáp, mặc cho Yến An cởi nốt trung y trên người mình. Khi cơ thể ngâm vào làn nước ấm, Ôn Oanh thả lỏng mày mắt, hiện rõ vẻ thoải mái.

Quay sang nhìn Yến An đang giúp mình lau người, Ôn Oanh cụp mắt, trông như có chút thất vọng: "Nàng thật sự không vào tắm cùng ta sao?"

"Ta trước khi đi đón nàng đã tắm, giờ không cần nữa." Dù sao cũng chỉ ngồi trong xe ngựa ra ngoài một chút, thật sự không cần phải tắm thêm lần nữa.

Ôn Oanh cố kiềm nén ý định kéo Yến An vào cùng.

Nàng nhận khăn từ tay Yến An để tự lau người, bởi nếu Yến An không vào mà vẫn giúp nàng tắm, thì d*c v*ng bị khơi dậy lại chẳng có ai xoa dịu, thật sự khó chịu.

Nhìn nàng như vậy, tuy có vẻ đã khá tỉnh táo, nhưng Yến An vẫn không dám rời đi, cứ ngồi cạnh trông chừng, phòng ngừa bất trắc.

Nhìn gương mặt càng ngày càng dịu dàng trong sáng của Ôn Oanh, trong lòng Yến An dâng lên cảm giác chua xót, nhớ đến những sóng gió hiện giờ trong thành, chỉ thấy ngực như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn.

Nghẹn đến khó thở.

Sau khi tắm xong, Ôn Oanh bước ra khỏi thùng gỗ mà không hề mặc ngay y phục, ngược lại đưa tay ôm lấy Yến An, má cọ nhẹ vào má cô, dính dính, mềm mại, ý tứ rõ ràng.

Yến An hít sâu một hơi, trực tiếp bế nàng lên, Ôn Oanh cũng ngoan ngoãn vòng chân quanh người cô để đỡ tốn sức.

Yến An cẩn thận đặt nàng lên giường, cởi bỏ y phục của mình, rồi ôm Ôn Oanh, nhẹ nhàng v**t v* mi mắt nàng: "Không mệt sao?"

Ôn Oanh nửa nhắm mắt, kéo tay Yến An lên hôn nhẹ một cái, sau đó lại luồn chân vào giữa chân cô, thì thầm dịu dàng: "Muốn nàng."

Tuy đã rất mệt, nhưng Ôn Oanh vẫn thấy thiếu một chút gì đó, mà thứ thiếu ấy chỉ có Yến An mới có thể lấp đầy.

Yến An trầm mặc chốc lát, rồi bất ngờ hôn lên môi Ôn Oanh, không còn chút kiềm chế nào.

Khi bị cuốn vào cơn kh*** c*m mà thường ngày khó chạm tới, Ôn Oanh mới chợt nhận ra sự khác thường của Yến An đêm nay. Mỗi lần tiến vào đều như không còn điểm dừng, như mang theo khao khát cắn xé khiến bản tính hoang dã trong nàng cũng bị khơi dậy, để rồi cùng hòa mình vào cuộc dây dưa đắm say.

Hệ quả của sự phóng túng quá đà là hôm sau Ôn Oanh ngủ một mạch đến tận giờ Ngọ. Khi mở mắt ra thấy ánh nắng đã rọi khắp phòng, nàng bối rối nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh của đêm qua lại ùn ùn hiện lên trong đầu.

Thậm chí... từng chi tiết đều in hằn rõ rệt trong trí nhớ.

Tối qua sao lại như vậy...

Ôn Oanh càng không muốn nhớ thì càng rõ ràng, chẳng lẽ là vì uống rượu nên mới không kiềm chế được cơ thể như thế?

Gò má nàng ửng đỏ vì xấu hổ, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, thân ảnh Yến An đã không còn ở đó, điều này khiến Ôn Oanh có thời gian để trấn tĩnh lại.

Chỉ mong Yến An đừng nghĩ nàng là... người buông thả thì tốt.

Ôn Oanh cắn môi, dù đã qua một đêm, nhưng dư vị trong cơ thể vẫn còn tồn tại, nàng khẽ co người lại, vùi mình hoàn toàn vào trong chiếc chăn đậm mùi an tâm.

Nhưng không thể không nói, nếu như hôm qua Ôn Oanh vẫn còn đang lo được lo mất, bất an dao động, thì chuyện xảy ra đêm qua đã phần nào xoa dịu cảm xúc, khiến nàng trở nên bình lặng hơn nhiều.

Nàng khẽ thở dài một hơi, may là vì vừa đỗ trạng nguyên nên theo lệ được nghỉ một tháng để xử lý việc riêng, nếu không mà ngủ li bì đến tận trưa thế này, thì e là đã trễ buổi nhậm chức đầu tiên.

Nhớ lại lời Yến An từng nói rằng cả hai bọn họ đều có tiềm chất làm hôn quân, giờ đây Ôn Oanh cũng không thể không thừa nhận là quả thực có thật...

Chậm rãi rời giường mặc y phục xong, bên ngoài yên tĩnh đến mức kỳ lạ, đến cả tiếng Tiểu Nha và Song Song bận rộn cũng không nghe thấy, khiến nàng cảm thấy có chút kỳ quặc.

Ra ngoài rửa mặt chải đầu xong, xác nhận được lúc này Tiểu Nha và Song Song không có ở nhà, Ôn Oanh bắt đầu tìm kiếm tung tích của Yến An.

Theo lý mà nói, nếu Yến An ra ngoài đi tuần cửa tiệm thì đều sẽ báo trước cho nàng một tiếng để nàng biết hành tung.

Không thấy ở phòng bếp, nơi Yến An thường hay lui tới nhất, Ôn Oanh không khỏi đi về phía thư phòng.

"Yến An?" Ôn Oanh gọi tên Yến An, nhưng không nhận được hồi đáp nào.

Chẳng lẽ thật sự ra ngoài?

Ôn Oanh vừa nghĩ vậy, liền đẩy cửa thư phòng ra, bên trong cũng không có bóng dáng của Yến An.

Ôn Oanh khẽ cắn môi, nghĩ đến khả năng Yến An thật sự ra ngoài làm việc, thần sắc trong mắt cũng dần nhạt xuống, nàng khẽ thở dài rồi xoay người vào bếp định làm chút đồ ăn.

Thế nhưng khi mở nắp nồi ra, lại nhìn thấy bên trong là một nồi viên tròn vẫn còn được giữ ấm.

Ôn Oanh lại không nhịn được cong mày mỉm cười, vừa ăn những viên tròn Yến An đặc biệt để phần cho nàng, vừa cảm nhận vị dẻo mềm lan tỏa trong miệng, nhưng trong đầu lại nghĩ: không biết nếu Yến An ra ngoài bận việc thì phải bao lâu mới về?

Chỉ là, trong tử viện rộng lớn này hiện giờ chỉ còn lại một mình nàng, tất cả âm thanh phát ra đều là do chính nàng tạo ra, khiến Ôn Oanh không khỏi cảm thấy trái tim đập nhanh như có chút hoang mang bất an.

Tựa như từ sau khi Yến An xuất hiện, nàng càng lúc càng khó quen với việc chỉ có một mình ở trong nhà.

Ăn xong những viên tròn trong bát, bụng Ôn Oanh cũng có cảm giác no nê, nghĩ rằng Yến An có lẽ chưa quay lại ngay, nàng liền vào thư phòng đọc sách giết thời gian.

Đợi đến khi Yến An về rồi sẽ cùng nàng bàn lại chuyện quay về huyện Hà Vân một chuyến.

Bước vào thư phòng, bởi vì hai người thường cùng nhau làm việc trong phòng, nên bàn sách được đặt riêng lớn hơn một chút và chia làm hai bên, một bên là của Yến An, một bên là của Ôn Oanh.

Nhìn bên phía Yến An rõ ràng vừa được sử dụng nhưng chưa dọn dẹp. Thế nhưng trong lúc thu dọn, những thứ bị đè ép bên dưới dần lộ ra. Đến khi ánh mắt chạm đến tờ hòa ly thư nằm dưới cùng, sắc mặt Ôn Oanh lập tức đại biến.

Trong đáy mắt nàng, thoáng hiện lên một tia phức tạp đến vặn vẹo, phẫn nộ, nghi hoặc, hay là... sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment