Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử

Chương 86

Ánh mắt Ôn Oanh gắt gao nhìn chằm chằm vào hai tờ "hòa ly thư", cuối cùng như vẫn không dám tin, cầm lên, từng chữ từng chữ đọc kỹ.

Chưa từng có khoảnh khắc nào, Ôn Oanh lại căm ghét việc mình biết chữ đến vậy, nếu như nàng không biết chữ, giờ dù có nhìn thấy hai tờ giấy này cũng sẽ không biết là gì, càng không biết Yến An đang nghĩ gì trong lòng.

Hô hấp của Ôn Oanh trở nên gấp gáp, khi nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy thân ảnh Yến An đang đẩy cửa thư phòng bước vào.

Nàng cầm chặt hai tờ giấy trong tay, nhìn Yến An mà không nói một lời.

Điều hiếm thấy, là ngay khoảnh khắc nhìn thấy Yến An, nàng không lập tức bước lên.

Ban đầu Yến An còn cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của nàng, lại nhìn vị trí nàng đang đứng và tờ giấy trên tay, lập tức liền hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bước vào thư phòng đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Ôn Oanh, lấy lại tờ "hòa ly thư" trong tay nàng xem lại một lần, nhẹ giọng hỏi: "Nàng đã xem rồi sao? Thấy còn chỗ nào cần sửa nữa không?"

Nhìn thần sắc thản nhiên của cô, đáy mắt Ôn Oanh càng lúc càng vặn vẹo, nhưng vẫn cố nén cảm xúc, nghẹn ngào hỏi: "Tại sao?"

Tại sao? Rõ ràng tối qua hai người vẫn còn tốt đẹp, vì sao tình thế lại thay đổi nhanh đến thế?

"Ôn Oanh... nàng... chắc là nàng cũng biết rồi." Yến An cắn môi, cố nén chua xót trong lòng mà nói.

Tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không đối mặt với thực tế. Sự tồn tại của cô, đã trở thành vết nhơ rõ ràng nhất trên người Ôn Oanh. Một tân khoa trạng nguyên, khiến người khác lấy nàng làm trò cười, thậm chí hoàn toàn phớt lờ những ưu tú của Ôn Oanh.

"Ta không biết!"

Ôn Oanh đột nhiên như không còn khống chế nổi mà thất thố, nàng siết chặt tay Yến An, chóp mũi khẽ run lên, ngửi được trên người Yến An mùi hương ngọt ngào quen thuộc, đó là loại hương liệu Kỷ Uyển thường dùng.

Tất cả lý trí dường như trong nháy mắt sụp đổ, hoặc cũng có thể là ngay khoảnh khắc nhìn thấy tờ "hòa ly thư", lý trí của Ôn Oanh đã sớm chực chờ rạn vỡ, nàng nghẹn ngào run rẩy nói: "Ngươi lại đi tìm Kỷ Uyển."

"Ngươi lại tìm nàng ta."

"Ngươi muốn cùng ta hòa ly, là vì vẫn chưa buông được nàng ta? Muốn ta nhường chỗ cho nàng ta sao?"

Ôn Oanh không thể giữ nổi vẻ ngoài bình thản nữa, mắt nàng đỏ bừng, bản tính hay ghen tuông bị phơi bày trọn vẹn.

Nàng không thể chịu nổi việc Yến An thân thiết với Kỷ Uyển, không chịu nổi việc hai người họ xuất hiện cùng một chỗ, thậm chí không muốn nghe thấy từ miệng Yến An nhắc đến hai chữ "Kỷ Uyển"!

"Yến An, không thể nào, ta nói cho ngươi biết, vĩnh viễn đừng mơ! Ta tuyệt đối sẽ không nhường chỗ này cho bất kể ai khác! Ngươi chỉ có thể là của ta, bên cạnh ngươi chỉ có thể là ta!"

Ôn Oanh giật lại tờ "hòa ly thư" rồi xé nát thành từng mảnh, siết chặt lấy hai tay của Yến An, nghẹn ngào mà méo mó nói: "Ta đối với ngươi chẳng lẽ còn chưa đủ tốt sao? Rốt cuộc ta đã làm sai ở đâu? Tại sao ngươi cứ luôn nghĩ đến chuyện rời xa ta?"

Lúc này, Ôn Oanh đã rơi vào trạng thái lệch lạc cố chấp đến hoang tưởng, nàng nhớ lại mọi chuyện trước kia, không gì là không cho thấy Yến An luôn mang trong lòng tâm lý bài xích mạnh mẽ với mình, dù về sau hai người ở bên nhau, thì Yến An vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định.

Nàng nhớ Yến An từng nói rằng trong khoảng thời gian mối quan hệ này còn tiếp diễn, cô sẽ không làm điều gì có lỗi với mình, nhưng giờ đây, cô lại muốn hòa ly.

Cô muốn hòa ly.

Cô muốn cắt đứt mối quan hệ giữa hai người.

Càng nghĩ, ánh mắt Ôn Oanh càng vặn vẹo, trong tim như bị Yến An moi ra một cái hố đẫm máu, nàng không dám tưởng tượng nếu sau khi hòa ly với mình, Yến An lập tức quay về bên Kỷ Uyển thì sao, mà khi đó, mình đã chẳng còn thân phận gì để can thiệp nữa.

"Không phải vậy, Ôn Oanh, nàng bình tĩnh một chút đã." Yến An cau mày, hai cổ tay bị Ôn Oanh siết đến đau nhức, "Nàng bình tĩnh chút... đau quá."

"Ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh được!" Ôn Oanh hoàn toàn mất khống chế, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Yến An, nghiến răng chất vấn: "Yến An, rốt cuộc ngươi có trái tim không, chẳng lẽ ta sẽ không đau sao?"

Nước mắt rơi xuống không hề báo trước, Ôn Oanh chỉ cảm thấy vết rách ở ngực mình càng lúc càng lớn, "Ta cũng đau lắm, tại sao ngươi không thể thương xót ta một chút? Ta rốt cuộc còn chỗ nào chưa làm tốt chứ?"

Cơn đau dữ dội kèm theo cảm giác dạ dày co rút, muốn nôn mửa khiến toàn thân Ôn Oanh khẽ run rẩy, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ. Yến An muốn cùng nàng hòa ly.

Dù Yến An có mang tâm tư như thế nào để đề xuất chuyện hòa ly, thì cũng là muốn cắt đứt mối quan hệ này với nàng.

Cảm xúc u ám và bạo liệt như lồng ngực Ôn Oanh bị thứ gì đó va đập tới tấp.

Nàng không thể chấp nhận, dù là thế nào cũng không thể chấp nhận việc Yến An và mình không còn quan hệ gì. Ngay từ đầu nàng đã dựa vào mối quan hệ này để giữ chặt Yến An bên cạnh, nàng không thể chịu được khi nó biến mất.

Dù thế nào, hòa ly là chuyện không thể, Yến An cũng không được phép rời khỏi bên cạnh nàng.

Những suy nghĩ hỗn loạn lần lượt hiện lên trong đầu, tất cả đều hướng đến một điểm, phải giữ được Yến An lại, bằng bất cứ cách nào.

Từng lời chất vấn của Ôn Oanh như từng cú đấm nện thẳng vào lồng ngực Yến An, khiến hốc mắt cô cũng đỏ lên, muốn ôm Ôn Oanh an ủi cảm xúc của nàng, nhưng đôi tay vừa có chút động tác, lực đạo đang siết chặt cổ tay cô lập tức gia tăng, khiến cô không thể giãy ra.

"Không phải như nàng nghĩ đâu, nàng bình tĩnh một chút được không?" Yến An nhìn dáng vẻ của Ôn Oanh mà sốt ruột, cô cũng không ngờ cảm xúc của Ôn Oanh lại kích động đến vậy, vốn dĩ còn tưởng hai người có thể ngồi xuống nói chuyện thật tử tế.

Ôn Oanh đột nhiên bật cười, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống từng giọt từng giọt, "Ngươi muốn hòa ly với ta, lại còn bảo ta bình tĩnh?"

Nói xong câu đó, sắc mặt Ôn Oanh từng chút trở nên lạnh lẽo, "Không cần bình tĩnh, ngươi đừng hòng."

Ôn Oanh đột nhiên dùng chút sức, đè Yến An ngồi xuống ghế, nhìn vẻ mặt có phần mơ hồ của Yến An, khẽ nói: "Ta nói rồi, bên cạnh ngươi chỉ có thể là ta, cho nên đừng mơ rời khỏi ta."

Ánh mắt Yến An mở to từng chút một khi thấy Ôn Oanh trói tay mình vào tay vịn ghế, cô - người bao lâu nay luôn nuông chiều thuận theo Ôn Oanh, dường như chưa kịp phản ứng lại với sự thay đổi quá lớn này. Nhưng khi cô sực tỉnh, nhận ra tình trạng của Ôn Oanh lúc này quả thật không ổn và muốn lên tiếng, thì miệng đã bị Ôn Oanh bịt chặt. (Editor: gì v??? đừng nói giam cầm Yến An luôn nha???)

"Yến An, ta không muốn nghe ngươi nói thêm câu nào mà ta không muốn nghe nữa." Giọng nói của Ôn Oanh rất khẽ, nhẹ đến mức không mang chút uy h**p nào, nhưng lại khiến từ bàn chân Yến An nổi lên một luồng khí lạnh chạy thẳng lên đầu.

Cô vội vàng giãy giụa muốn giải thích, nhưng Ôn Oanh lại trực tiếp xé rách quần áo trên người nàng, nhét vải vào miệng Yến An, rồi dùng dải vải khác trói chặt, ép cô phải mở miệng ra bị bịt kín.

Yến An hoàn toàn đờ đẫn, chưa từng bị Ôn Oanh đối xử như vậy bao giờ, lại một lần nữa chết lặng. Muốn nói, nhưng phát hiện giọng nói mơ hồ không rõ, không ai hiểu được cô đang nói gì.

Yến An kinh ngạc nhìn Ôn Oanh, cho dù đã bị nàng trói chặt trên ghế, nhưng Yến An vẫn không dám tin Ôn Oanh lại có thể đối xử với mình như vậy.

Một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên mí mắt cô, giọng Ôn Oanh vang lên, nhẹ nhàng nhưng nghẹn ngào.

"Yến An, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó."

Dù bản tính cố chấp, ghen tuông của nàng đã hoàn toàn lộ rõ trước mặt Yến An, nhưng khi đối diện với đôi mắt như không còn nhận ra nàng nữa, tim Ôn Oanh vẫn đau như bị xé nát.

Đau đến mức có một khắc, nàng muốn cùng Yến An cùng nhau hủy diệt tất cả.

Yến An dưới tay nàng che lại, từ từ nhắm mắt lại, không còn cố gắng vô ích để nói gì thêm. Ban đầu là muốn khiến Ôn Oanh bình tĩnh lại, thế mà lúc này chính bản thân nàng lại trở nên hoàn toàn bình tĩnh.

Cô không ngờ sau khi nhìn thấy "hòa ly thư", phản ứng của Ôn Oanh lại dữ dội đến thế, thậm chí còn đưa ra đủ loại suy đoán, chẳng có ý định thật sự muốn ngồi xuống nói chuyện rõ ràng.

Mà tình cảnh hiện tại, chính là làm sao để khiến cảm xúc của Ôn Oanh bình ổn lại, ít nhất là để có thể nói chuyện với nàng.

Ôn Oanh thu tay lại, nhìn dáng vẻ Yến An đã yên lặng, cả người nàng như bị rút cạn sức lực, quỳ ngồi xuống đất, nửa thân trên phủ phục trên đùi Yến An, cảm xúc lên xuống quá độ khiến cả người Ôn Oanh trông như đã mỏi mệt đến cực điểm.

Thế nhưng khi dựa vào người Yến An như vậy, mùi hương ngọt ngào quen thuộc trên người cô lại càng trở nên rõ ràng hơn, có thể bám vào y phục lâu đến thế, đủ thấy Yến An đã ở chỗ Kỷ Uyển bao lâu.

Là sáng sớm đã đến chỗ Kỷ Uyển rồi sao? Trong khoảng thời gian đó họ đã trò chuyện những gì? Chuyện Yến An muốn cùng mình hòa ly, Kỷ Uyển có biết không?

Ôn Oanh càng nghĩ, đầu càng đau như muốn nứt toạc.

Tại sao chứ? Tại sao Yến An lại không thể nhìn nàng thêm một chút? Tại sao lại cho nàng hy vọng như vậy, rồi lại tự tay đập vỡ tất cả mong ước của nàng?

Chẳng lẽ trêu chọc nàng như vậy khiến Yến An thấy thú vị sao?

Ôn Oanh mơ hồ nhớ lại những chuyện trước kia giữa nàng và Yến An, rõ ràng là một người tốt đến thế, tại sao lại không thể yêu nàng toàn tâm toàn ý?

Rõ ràng nàng yêu Yến An đến vậy...

"Ưm ưm..."

Chân Yến An cử động, ý bảo Ôn Oanh hãy nhìn cô.

Thế nhưng động tác ấy lại khiến Ôn Oanh hiểu lầm rằng đến như vậy rồi mà Yến An vẫn không muốn cho nàng dựa vào, vành mắt càng đỏ hơn.

Rõ ràng đêm qua, hai người mới gần gũi đến thế.

"Ưm ưm!"

Âm thanh của Yến An càng lúc càng gấp gáp, nếu nghe kỹ còn có thể nghe ra một tia tuyệt vọng.

Lần này Ôn Oanh cuối cùng cũng có chút phản ứng, vốn dĩ dửng dưng ngẩng đầu lên muốn xem rốt cuộc Yến An lại muốn làm gì, thì bắt gặp ánh mắt cô đang không ngừng ra hiệu.

Ánh mắt Ôn Oanh rơi xuống đôi môi Yến An, mặt không biểu cảm lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau đi dòng nước dãi sắp trào ra.

Dù sao cũng là dùng vải buộc cô phải mở miệng ra, không thể khép lại nên khó mà kiểm soát được nước dãi.

Nàng nhìn gương mặt đỏ bừng của Yến An, biết rõ trong đó có phần là vì tức giận.

"Nàng đang giận ta, đúng không?" Ôn Oanh nhẹ nhàng v**t v* gò má cô hỏi.

Một gương mặt xinh đẹp như vậy, lại bị chính nàng tàn nhẫn chia làm hai nửa.

Ôn Oanh nhìn hàng chân mày đang cau chặt của Yến An, lại chẳng dám nhìn vào mắt cô, sợ rằng sẽ nhìn thấy một tia chán ghét nào đó trong đó.

Phải làm sao bây giờ? Nàng không muốn Yến An ghét bỏ mình, thế nhưng nếu không làm vậy, Yến An lại muốn hòa ly, muốn rời khỏi nàng, mà nàng thì không thể chấp nhận điều đó.

Một chút cũng không thể.

Nghĩ đến việc giữa mình và Yến An sẽ không còn liên quan gì nữa, cảm xúc bạo liệt trong lồng ngực Ôn Oanh lại bắt đầu bùng lên, thậm chí có một thứ khát vọng hủy diệt muốn phá tan lồng ngực mà chui ra ngoài.

"Ưm ưm bù xī..." Yến An mơ hồ nói, nhưng không thể thốt nên câu rõ ràng.

Cô giống như từ bỏ vùng vẫy, nhắm mắt lại, tựa đầu về phía sau, trong lòng cũng không dễ chịu chút nào.

Ý cô không phải là muốn mọi chuyện trở nên thế này.

Ôn Oanh nhìn dáng vẻ không muốn đối mặt với mình của cô, sắc mặt gần như vặn vẹo, cố gắng khống chế thân thể mình để không mất kiểm soát hơn. Thế nhưng khi nhìn vào Yến An lúc này, trong lòng nàng lại đột nhiên sinh ra một cảm giác bất lực.

Rốt cuộc nàng phải làm thế nào, Yến An mới có thể hoàn toàn chấp nhận nàng, thật lòng yêu nàng?

Trước kia, nàng còn có thể tự thuyết phục mình rằng, chỉ cần Yến An không rời khỏi nàng, thì nàng có thể tin rằng Yến An có lý do để yêu nàng.

Nhưng với những việc Yến An làm lúc này, nàng còn có thể tin vào điều đó được nữa sao?

Mỗi khoảnh khắc từng được Yến An yêu thương, chẳng lẽ đều là ảo giác do chính nàng quá khao khát mà sinh ra sao?

"Yến An..."

Ôn Oanh thì thầm gọi tên cô, nhưng ngoài cái tên ấy ra, nàng chẳng biết còn có thể nói gì.

Yến An hít sâu một hơi, cố gắng ngẩng đầu lên, ít nhất như vậy sẽ không còn nước dãi trào ra ngoài nữa, nếu không thì quá mất hình tượng!

Ôn Oanh muốn làm mấy chuyện này, chẳng lẽ không thể để lại chút thể diện cho cô sao!

Trong lòng Yến An cũng có chút tức giận, vốn dĩ là muốn nói chuyện đàng hoàng với Ôn Oanh, vậy mà còn chưa bắt đầu nói, nàng đã nổi điên lên trước, khiến mình rơi vào tình cảnh bị động thế này.

Hô hấp của Yến An có phần dồn dập, không khó để nhận ra là mang theo lửa giận, trong khi hơi thở của Ôn Oanh lúc này lại rất nhẹ, nếu không có sức nặng đang đè trên chân, căn bản chẳng thể nhận ra trong phòng này còn có người thứ hai.

Thời gian từng chút một trôi qua, bên ngoài truyền đến âm thanh mơ hồ, dường như là Tiểu Nha và Song Song đã quay về và bắt đầu bận rộn, thông thường đều là hai nàng chủ động sắp xếp công việc cho Tiểu Nha và Song Song, bình thường họ rất ít khi chủ động tìm đến hai nàng.

Hôm nay tự nhiên cũng không ngoại lệ, không thấy hai nàng đâu, Tiểu Nha và Song Song chỉ lo làm tốt việc của mình, cũng sẽ không cố ý để tâm đến việc Yến An ở đâu, đang làm gì.

Yến An tuyệt vọng.

Với cách sống chung giữa họ và Tiểu Nha Song Song, đừng mơ đến việc hai người kia có thể biết được tình cảnh hiện tại của mình là thế nào.

Tuy nhiên cũng không hẳn là không có khả năng, nếu mình liên tiếp vài ngày không xuất hiện, dù cho Tiểu Nha và Song Song có vô tâm đến đâu, chắc cũng sẽ nhận ra chút gì đó không đúng.

Ôn Oanh hoàn toàn phớt lờ mọi âm thanh bên ngoài, nàng nhắm mắt, nằm sấp trên đùi Yến An, cố gắng để đầu óc trống rỗng, không nghĩ gì cả, chỉ có như vậy mới có thể ép trái tim mình dịu xuống một chút.

Đau quá, chỉ cần hơi nghĩ một chút, nơi ngực liền đau đến mức khiến Ôn Oanh muốn tự tay móc trái tim mình ra ngoài.

Móc ra, mang cả hình dạng nguyên vẹn dâng lên cho Yến An, để cô thấy mình chẳng còn gì để cho cô nữa rồi.

Ôn Oanh không khỏi trở nên si dại, chìm trong cảm xúc như thế, không thể tự thoát ra được.

Ngoài điều đó ra, nàng thật sự không nghĩ ra còn thứ gì mình có thể trao cho Yến An, tất cả những gì có thể cho, nàng đều đã cho cả rồi.

Có phải vì những thứ nàng có thể cho quá ít, quá nghèo nàn, nên Yến An mới mãi chẳng chịu hoàn toàn chấp nhận nàng?

Ôn Oanh cắn chặt môi, cảm giác đau âm ỉ truyền về đại não, nhưng nàng vẫn không có chút phản ứng nào.

Nàng đã rất vất vả mới có thể leo đến vị trí ngày hôm nay, vậy mà Yến An lại chẳng quan tâm.

Cô không cần.

Nếu đã không cần, vậy thì lúc trước cần gì phải ủng hộ nàng nhiều đến thế? Không để nàng cứ thế lặng lẽ lặn ngụp trong bùn lầy có phải tốt hơn không? Ít ra như vậy sẽ không đau đến thế này.

Yến An vốn còn mang theo chút tức giận, nhưng khi cảm nhận được vải trên chân mình dần bị thấm ướt, cảm giác đau nhói quay ngược trở lại, khiến cô không thể nào kiểm soát được cảm xúc, nước mắt trào ra nơi khóe mắt, nhanh chóng chảy xuống thái dương.

Cô đã khiến Ôn Oanh khóc...

Rõ ràng bản ý của cô không phải là như vậy...

Yến An cắn chặt mảnh vải trong miệng, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng nơi sống mũi lại càng thêm chua xót.

Vậy rốt cuộc cô nên làm sao đây? Không hòa ly thì cô chính là vết nhơ mãi không thể xóa được trên người Ôn Oanh, là tội đồ khiến nàng bị thiên hạ bàn tán, thậm chí còn bị khinh miệt là kẻ không phân rõ phải trái.

Nhưng hòa ly... phản ứng của Ôn Oanh hiện tại đã quá rõ ràng.

Khổ nỗi cả hai người đều có sự kiêu hãnh và cố chấp riêng, đến cả khi khóc cũng không chịu phát ra tiếng. Dù Yến An muốn an ủi, nhưng tình cảnh hiện tại khiến cô không thể làm được gì cả.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Ôn Oanh chậm rãi đứng dậy, khẽ đặt một nụ hôn lên má Yến An, rồi xoay người rời khỏi phòng.

Yến An vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ, trong đầu chỉ còn lại cảm giác khi Ôn Oanh vừa hôn cô ban nãy.

Yến An cắn vải trong miệng, cố gắng khép miệng lại, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Hai người đi đến bước này, cũng là do cô cả.

Nhưng... cô không ngờ được rằng, tình cảm của Ôn Oanh dành cho mối quan hệ hôn nhân này lại gần như là bệnh trạng đến mức cố chấp.

Trước đây sao cô không nhận ra người kia lại có thể làm ra những chuyện như vậy?

Hơn nữa...

Hình như Ôn Oanh thật sự rất để tâm đến việc cô và Kỷ Uyển ở cùng một chỗ. Chẳng lẽ mình từng có hành động gì khiến Ôn Oanh hiểu lầm rằng mình có tình cảm với Kỷ Uyển sao?

Nghĩ đến điểm này, Yến An không khỏi có chút lo lắng. Rốt cuộc là cô đã làm chưa đủ tốt chỗ nào, mới khiến Ôn Oanh không có cảm giác an toàn đến thế?

Ôn Oanh đi rồi quay lại cũng không mất bao nhiêu thời gian, chỉ thấy nàng bưng một chậu nước bước vào, mái tóc bên thái dương vẫn còn dấu vết ướt, rõ ràng vừa ra ngoài rửa mặt chỉnh trang lại.

Nàng bước từng bước lại gần Yến An, khiến sống mũi Yến An lại bắt đầu cay cay, viền mắt đỏ lên nhìn nàng.

Thế nhưng Ôn Oanh vẫn luôn cụp mắt, không hề nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, chỉ đặt chậu nước xuống đất, nhúng ướt khăn mặt, dường như muốn lau rửa cho Yến An.

Khi nàng cúi sát tới gần, khăn mặt gần chạm vào mặt Yến An, Yến An đột ngột nâng chân quấn lấy hai chân Ôn Oanh, kéo nhẹ về phía mình, buộc nàng phải nghiêng người dựa sát lại.

Phản ứng của Ôn Oanh rất nhanh, hai tay lập tức chống lên thành ghế, mới tránh được việc cả người đè lên người Yến An.

Thế nhưng Yến An lại được đằng chân lân đằng đầu, càng siết chặt hai chân hơn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ôn Oanh, miệng phát ra âm thanh mơ hồ ra hiệu cho nàng nhìn mình.

Trói cô lại như vậy mà còn không chịu nói chuyện tử tế, rốt cuộc làm sao mới phá vỡ được tình thế trước mắt đây? Cô đâu có muốn cứ bị Ôn Oanh trói như thế mãi.

Gương mặt Ôn Oanh thoáng vẻ tái nhợt, hơi cụp mắt nhìn lại ánh mắt Yến An, thấy cô ra hiệu bảo mình cởi trói cho cô.

Nước mắt lại dần dâng lên trong hốc mắt Ôn Oanh, nàng giơ tay nhẹ nhàng vuốt lên hàng mày đôi mắt của Yến An, giọng nghẹn ngào vì mũi nghẹt, nói:

"Nhưng chỉ có như vậy... nàng mới là của ta."

Thả miệng cô ra, cô sẽ nói ra đủ thứ mà Ôn Oanh không muốn nghe. Thả tay cô ra, cô có thể hành động, sẽ lập tức bước đi rời xa mình.

Chỉ có như vậy, cô mới chịu yên phận ở bên cạnh mình.

Nàng cũng không muốn đối xử với Yến An như thế, nhìn cô bị trói như vậy, tim Ôn Oanh cũng đau đớn như bị xé rách, nhưng ngoài cách này, nàng nhất thời thật sự không nghĩ ra phương pháp nào có thể giữ Yến An ở lại bên mình mãi mãi.

Trước đây nàng từng nghĩ, chỉ cần mình dâng trọn tất cả những gì có thể, yêu cô hết lòng hết dạ thì cô sẽ vì vậy mà ở lại.

Nhưng đến cuối cùng mới phát hiện, có phải là mình đã cho đi quá nhiều, đến mức trong mắt cô những thứ đó đã thành rẻ mạt, chẳng còn đáng trân trọng?

Hay là, những thứ mình cho đi, vốn dĩ cô chưa từng cần đến?

Yến An nghe những lời ấy, sống mũi lập tức cay xè, rồi chẳng thể kìm nén được nữa, há miệng bật khóc "oa" một tiếng, đầu nghiêng sang chạm vào Ôn Oanh, nước mắt tuôn rơi hết lên mặt nàng, ấm ức như thủy triều dâng lên, cảm thấy Ôn Oanh bây giờ... thật sự là đã hư hỏng hoàn toàn rồi.

Ngay cả một cơ hội để trò chuyện, trao đổi cũng không có, vậy làm sao tìm ra điểm cân bằng trong mối quan hệ giữa hai người?

Giờ còn đối xử với cô như vậy, trước kia sao không biết nàng lại b*nh h**n và khẩu vị nặng đến thế?

Nghĩ đến việc trước đây mình còn từng nói nàng là người hiền lành, không có góc cạnh, Yến An lúc này chỉ muốn quay ngược thời gian để bắt mình nuốt hết những lời đó lại!

Cái gì mà hiền lành, giờ xem ra rõ ràng là diễn quá giỏi!

Cô đột nhiên bật khóc như một đứa trẻ bị uất ức, chẳng thèm giữ thể diện gì nữa, khiến Ôn Oanh bắt đầu hoảng loạn, nhìn Yến An khóc, sống mũi và khóe mắt nàng cũng đỏ bừng, nước mắt ào ào rơi xuống, vội vàng đưa tay lau nước mắt cho Yến An.

Yến An nghiêng đầu vùng vẫy, dường như muốn tránh khỏi tay nàng, không muốn bị nàng chạm vào, khiến tim Ôn Oanh co rút, cơn đau nhói lan ra khắp ngực.

Đến cả lúc này... Yến An cũng không muốn để mình chạm vào sao?

Nàng ngẩn ngơ nhìn Yến An, thế nhưng Yến An lại bất ngờ nghiêng đầu cắn nhẹ một cái vào ngón tay Ôn Oanh như để trút giận, đôi chân ban đầu đang quấn lấy Ôn Oanh thì lúc này một chân thu lại, chân còn lại chen thẳng vào g*** h** ch*n Ôn Oanh, nâng đầu gối lên cọ sát.

Ôn Oanh toàn thân khẽ run, hai tay dường như không chống nổi nữa mà ngã nhào lên người Yến An.

Yến An hơi nghiêng đầu, dụi nhẹ mặt vào Ôn Oanh, không còn là kiểu dùng nước mắt bôi đầy lên người nàng như trước, mà lần này lại mang theo ý muốn an ủi.

Nước mắt Ôn Oanh dường như không thể ngừng rơi, chỉ cảm thấy tim mình đau đến mức gần như co giật.

Tại sao... Tại sao cô vẫn phải để mình cảm nhận được rằng Yến An vẫn còn để tâm đến mình?

"Ưm... ưm mờ lao lao..." Yến An cố gắng nói cho rõ hơn chút.

Nhưng sau một hồi vùng vẫy, khoảng trống trong khoang miệng đã lớn hơn một chút, nên nói ra cũng dễ nghe hơn một chút.

Thế nhưng đối diện với lời cô nói, Ôn Oanh chỉ dựa đầu vào cổ vai cô, không hề có phản ứng.

Yến An cố gắng hít sâu, dùng lưỡi đẩy mạnh miếng vải trong miệng ra, "Không phải những lời nàng không muốn nghe!"

Yến An thầm xác nhận trong lòng, nhiều cảnh bắt cóc trong phim truyền hình đúng là hơi giả, dù lúc đầu nói chuyện không rõ ràng, nhưng sau khi điều chỉnh thì vẫn có thể nói được từ từ.

Ôn Oanh chống người lên nhìn Yến An, thấy trong mắt cô là sự nghiêm túc.

Trầm mặc một lúc, cuối cùng Ôn Oanh vẫn đưa tay tháo dải vải ra.

Vừa mới tháo xong, Yến An lập tức quay đầu "phì phì phì" nhổ hết phần vải còn lại trong miệng ra, không nhịn được mà mắng:

"Nàng làm cái quỷ gì vậy, chẳng lẽ còn định bịt miệng ta cả đời sao?!"

Cảm giác bị nhét vải trong miệng đúng là cực kỳ khó chịu.

Ôn Oanh không đáp lời cô, chỉ cụp mắt, dáng vẻ như có chút thất thần.

"Ta muốn cùng nàng hoà ly hoàn toàn không phải vì những thứ linh tinh khác, chỉ là không muốn nàng trở thành trò cười của thiên hạ thôi!"

Yến An nói những lời này với giọng nghiến răng nghiến lợi, cô vốn nghĩ Ôn Oanh sẽ hiểu lý do của mình, ai ngờ nàng lại kéo hết sang chuyện với Kỷ Uyển.

"Hơn nữa ta chỉ nói là hoà ly, chứ đâu có nói nhất định phải chia tay!"

"Nếu nàng đồng ý, chúng ta vẫn có thể yêu đương vụng trộm mà!"

Bình Luận (0)
Comment