Reng reng reng —
Tiếng chuông báo thức kêu liên hồi đánh thức Chương Vận Nghi dậy.
Cô lờ đờ nhìn l3n đỉnh màn, không muốn chấp nhận thực tại nặng nề này. Trở mình, cô vùi mặt vào gối, chỉ muốn tiếp tục làm một con đà điểu trốn tránh tất cả.
Các bạn học cùng phòng ký túc xá đã lục tục thức dậy, ngáp ngắn ngáp dài, dù bận rộn nhưng không hề hỗn loạn, xếp hàng đi đánh răng rửa mặt.
Trưởng phòng Đới Giai thấy Chương Vận Nghi vẫn nằm im chưa động đậy gì, tưởng cô vẫn còn chưa tỉnh, lập tức bước tới chỗ giường tầng gọi khẽ: “Chương Vận Nghi, thức dậy đi, đã sáu giờ rồi.”
Lớp 12 có tiết tự học buổi sáng vào lúc sáu giờ rưỡi. Tuy rằng mới chỉ khai giảng, có thể giáo viên chủ nhiệm sẽ chưa quản quá chặt, nhưng nhỡ đâu xui xẻo bị bắt gặp đi muộn thì biết phải làm sao đây? Nhẹ thì bị trách mắng vài câu, nặng thì còn phải đứng phạt trước lớp.
Vài giây sau, Chương Vận Nghi mới chống khuỷu tay ngồi dậy, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, đầu tóc rối bù, ló đầu ra: “... Tớ chết mất thôi.”
Đới Giai là người lớn nhất trong nhóm sáu cô gái, bình thường đã quen chăm sóc mọi người. Bây giờ nhìn bộ dạng này của Chương Vận Nghi, cảm thấy thật sự rất đáng yêu, không nhịn được vươn tay xoa đầu cô: “Nói linh tinh cái gì đấy, không phải hôm qua còn thấy tung tăng nhảy nhót hay sao? Mau lên, đừng làm chậm trễ thời gian nữa, mau chóng rời giường đi.”
Ngày hôm qua, chủ nhân của cơ thể này của Chương Vận Nghi vẫn là một nữ sinh mười bảy tuổi thực sự, ngoài việc đau đầu vì còn chưa gặm xong bài tập tiếng Anh ra thì chẳng có phiền muộn sầu lo gì khác cả.
Nhưng giờ phút này, linh hồn bên trong lại là Chương Vận Nghi hai mươi bảy tuổi.
Rạng sáng, cô khát nước tỉnh dậy, mắt còn chưa mở ra đã định bước chân xuống giường. Nếu không phải là có lan can chắn, thì chắc là cô đã ngã đến mức gãy chân rồi. Phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn não bộ, mồ hôi lạnh túa ra, cô giật mình mở to mắt, ánh trăng ngoài cửa sổ đổ dài trên sàn nhà, trong phòng tối mờ không đủ ánh sáng, nhưng vẫn đủ để nhìn rõ ràng mọi thứ.
Tình cảnh này, chẳng khác gì phim kinh dị cả.
Nếu không phải là Đới Giai ngủ bên cạnh cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy hỏi cô bị làm sao thế, thì có khi Chương Vận Nghi đã sợ đến mức hét toáng lên rồi. Toàn thân nổi hết cả da gà, cô vội vàng chui lại lên giường, mò mẫm lấy điện thoại dưới gối đầu. Khi màn hình sáng lên, cả người cô hoàn toàn đờ đẫn.
Lúc đó, cô còn nghĩ là mình đang mơ, bởi vì cô đã từng gặp những cơn ác mộng còn kinh khủng hơn, chẳng hạn như ngồi trong phòng thi đại học, đối diện với một bài kiểm tra mà cô căn bản là không thể hiểu nổi một chữ nào, luống cuống đến mức vò đầu bứt tai.
Có lẽ cô thật sự là kiểu người vô tư không lo nghĩ gì cả. Sau một hồi kinh hãi ngắn ngủi, cơn buồn ngủ lại mạnh mẽ ập đến, cô một lần nữa nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ: Phải ngủ thêm một chút mới được, nếu không thì ngày mai đi làm lại buồn ngủ chết mất, lại phải nhờ cà phê Americano cứu mạng.
Nhưng ai có thể giải thích cho cô biết, vì sao cô vẫn đang ở hiện trường phim kinh dị này vậy?!
“Bây giờ là năm bao nhiêu thế?”
Chương Vận Nghi vẫn không cam lòng hỏi.
Đây nhất định là có ai đó đang chơi khăm cô, nếu không thì làm sao cô vừa ngủ một giấc đã quay lại mười năm trước được chứ?
Đới Giai trìu mến nhìn cô: “Tớ cũng chẳng biết năm nay là năm bao nhiêu nữa, chỉ biết năm sau là phải thi đại học rồi.”
Lại thêm một người bị lớp 12 hành cho phát điên.
Chương Vận Nghi tuyệt vọng nhắm mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mà bò xuống giường, xỏ dép lê vào, đi vào nhà vệ sinh. Trước bồn rửa mặt đã có ba người đang đánh răng, tạm thời cô chưa có chỗ, đành phải dựa theo trí nhớ mà tìm lấy chiếc lược, vừa chải tóc vừa mang tâm trạng như đi đưa tang, vẻ mặt đau khổ tột cùng.
Thỉnh thoảng, cô lại liếc mắt nhìn những người bạn cùng phòng vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, cảm giác vẫn chưa thể hoàn toàn thích nghi được.
Mùa hè sau kỳ thi đại học, bọn họ quyến luyến chia tay, hứa hẹn mỗi năm ít nhất sẽ phải tụ tập một lần. Hai năm đầu vẫn còn duy trì được, nhưng về sau mỗi lúc một thưa thớt, lần gặp mặt gần đây nhất chính là ba năm trước, khi Đới Giai kết hôn. Dù vậy thì cả nhóm phòng 602 bọn cô vẫn không thể tề tựu đông đủ được.
Nơi bọn họ có thể cập nhật thông tin cuộc sống trong thời gian gần đây của nhau cũng chỉ là trên bảng tin ở WeChat.
Bây giờ lại một lần nữa chen chúc trong căn phòng ký túc xá nhỏ bé chật chội này, Chương Vận Nghi vừa thấy xa lạ, lại vừa thấy hoài niệm.
Có thể trở thành bạn cùng phòng cũng là một cái duyên, cho dù bọn cô cũng từng có những lúc xảy ra mâu thuẫn, nhưng cũng đều chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, rất nhanh đã lại làm hòa. Mọi người đều tôn trọng thói quen sinh hoạt của đối phương, giống như lúc này vậy, sau khi ba người kia đánh răng rửa mặt xong thì lập tức nhường chỗ, tuyệt đối không nấn ná nán lại lâu.
Sau mười năm, Chương Vận Nghi không thể lập tức nhận ra chiếc cốc đánh răng của mình, sững lại vài giây.
Đới Giai đẩy cô một cái, miệng vẫn còn đầy bọt kem đánh răng, lúng búng không rõ mà nói: “Làm sao thế?”
Chương Vận Nghi quét mắt nhìn qua hàng cốc súc miệng, một số chiếc bàn chải vẫn còn ướt. Cô thử cầm lấy một chiếc cốc có kiểu dáng hợp với thẩm mỹ của mình thời cấp ba, thấy Đới Giai không kinh ngạc hô lên “Cậu cầm nhầm rồi!”, thì cô mới yên tâm bóp kem, thở hổn hển bắt đầu đánh răng.
Buổi sáng trong ký túc xá luôn rất ồn ào, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu la —
“Trời đất ơi, tất vẫn chưa khô! Bây giờ phải đi cái nào đây?!”
“Cậu có xuống căng tin không? Mua giúp tớ cái bánh bao với!”
“Lấy đâu ra thời gian chứ. Học xong tiết tự học buổi sáng rồi đi ăn sau.”
Sau khi lên đại học, Chương Vận Nghi đã đổi sang sử dụng bàn chải điện, sau này chỉ thay đổi thương hiệu chứ chưa bao giờ quay lại bàn chải truyền thống này. Bây giờ đột nhiên dùng lại, có chút không quen. Sau khi ùng ục súc miệng xong, cô lại nhanh chóng rửa mặt. Học sinh cấp ba cũng có mỹ phẩm dưỡng da riêng của mình, nhưng đều rất đơn giản. Trên bàn cô chỉ có một chai sữa dưỡng thể, khác hẳn với mười năm sau, bàn trang điểm ở nhà cô chất đầy mỹ phẩm, thậm chí còn có hẳn một tủ kính riêng để trưng nước hoa.
Cô đổ ít sữa dưỡng ra tay, do dự vài giây, sau đó chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, dứt khoát mạnh mẽ vỗ chát chát lên mặt.
Đợi đến khi làm xong mọi thứ thì đã mất hơn mười phút, hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, ai nấy đều vội vội vàng vàng. Bị bầu không khí này lây nhiễm, Chương Vận Nghi cũng nhanh chóng xỏ giày, khoác cặp lên vai, chạy theo Đới Giai ra khỏi phòng.
Tháng 9 ở Giang Châu, hơi nóng vẫn chưa tan hẳn, ánh nắng mỏng manh xuyên qua tầng mây. Khi bước ra khỏi ký túc xá, Chương Vận Nghi chợt cảm thấy choáng váng. Ngoại trừ những dịp lễ Tết phải dậy sớm để bắt chuyến bay sớm, thì cô đã lâu lắm rồi không thức dậy vào giờ này. Hồi đại học, nếu có tiết học lúc tám giờ, cô cũng có thể ngủ đến bảy rưỡi rồi bật chế độ chạy bằng tốc độ bàn thờ. Càng đừng nói đến lúc sau khi đi làm, chỉ cần kịp đến công ty trước chín giờ để chấm công đã là tốt lắm rồi.
Cô không phải kiểu người ngày ngủ đêm bay, làm việc giờ âm phủ, nhưng ngày nào cũng phải lướt điện thoại đến tận mười hai giờ mới chịu đi ngủ.
Để đảm bảo ngủ đủ bảy, tám tiếng, cô luôn thuê nhà gần công ty, nếu ra khỏi nhà sớm thì quét mã đi xe đạp, nếu muộn thì bắt tàu điện hai trạm là đến nơi, ngủ đến tám giờ mới dậy vẫn rất là thong thả.
Nói về số khổ, thì học sinh lớp 12 nhận số hai không ai dám trèo lên số một.
“Hôm nay cậu bị làm sao vậy? Cứ thấy lạ lạ sao sao.”
Từ ký túc xá đến tòa nhà dạy học có một đoạn đường khá dài, Đới Giai đi cực nhanh, Chương Vận Nghi suýt nữa thì không chạy theo kịp, bị cô ấy kéo chạy vèo vèo như bay. Khi đang thở hổn hển không ra hơi thì đột nhiên nghe thấy câu này, Chương Vận Nghi khẽ giật mình, quyết đoán tìm lý do cho bản thân: “Tớ cảm thấy không khỏe lắm, chắc là sắp đến kỳ rồi.”
Đới Giai “ừ” một tiếng, sau đó lại lo lắng hỏi: “Bây giờ mới đầu tháng thôi mà, lỡ năm sau trùng ngày thi đại học thì phải làm sao đây?”
Chương Vận Nghi: “…”
Cô nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay: “Chị Giai ơi, cậu đúng là hài hước ghê đó.”
Nhưng sau khi nói xong những lời này, cô lại cảm thấy hơi đau tim. Một cơ hội sống lại quý giá như vậy, lẽ ra nên dành cho những người có nhiều tiếc nuối trong quá khứ, chứ cô thì đúng là hoàn toàn lãng phí. Một là, cô không có người thân hay bạn bè nào qua đời đột ngột, hai là, cô cũng không bỏ lỡ điều gì quá tuyệt vời trong đời.
Từ năm mười bảy tuổi đến hai mươi bảy tuổi, cô đều vô cùng bình an vui vẻ, nếu nói có gì đó tiếc nuối, thì chắc là giấc mộng xông pha vào giới giải trí đã kết thúc trong thất bại.
Sau kỳ thi đại học, vì để theo đuổi thần tượng, cô đã cùng bạn bè đến Hoành Đi3m, chạy qua mấy đoàn phim làm diễn viên quần chúng, kết bạn WeChat với vài người đại diện trong giới. Đến năm hai đại học, nhờ người đại diện có quen biết bắc cầu giới thiệu, cô đã ký hợp đồng năm năm với một công ty quản lý. Khi ấy, bị vẻ hào nhoáng của làng giải trí mê hoặc, cô lao đầu vào, nhưng sau cùng cũng chỉ làm nền trong những bộ phim truyền hình chẳng ai nhớ mặt đặt tên. Vài năm trôi qua, cô vẫn là một người bình thường giữa biển người.
Bố mẹ chịu hết nổi rồi, ép cô phải quay về Giang Châu.
Cô cẩn thận cân nhắc suy nghĩ một hồi, chờ đến khi hợp đồng hết hạn thì lập tức dứt khoát quay về. Ở nhà làm “con gái toàn thời gian” mấy tháng, rảnh quá chịu không nổi, cô bắt đầu đi rải CV khắp nơi, cuối cùng chính thức trở thành nhân viên văn phòng vào năm hai mươi sáu tuổi. Công việc hành chính, làm từ chín giờ sáng đến sáu giờ tối, nghỉ cuối tuần, bảo hiểm đầy đủ, mức lương ổn định.
“Cũng chẳng còn cách nào khác.” Giọng nói của Đới Giai kéo cô về thực tại. “Lúc nghỉ hè, ngày nào bố mẹ tớ cũng lải nhải bên tai tớ, nói cái gì mà chỉ cần cố gắng thêm một năm nữa là xong rồi, cả đời cũng chỉ khổ mỗi một năm này thôi. Tớ nghe mà lỗ tai sắp mọc kén đến nơi rồi.”
Chỉ khổ một năm thôi sao?
Khóe môi Chương Vận Nghi giật giật. Cô lục lại ký ức trong đầu, nếu cô nhớ không lầm thì hình như bố mẹ cô cũng từng nói câu tương tự như vậy. Chẳng lẽ đây là câu thoại tiêu chuẩn của phụ huynh sao? Đúng là cái gì cũng dám nói mà.
Không biết có phải là do ký ức được phủ một lớp filter hay không, nhưng những năm sau này, khi nhớ lại lớp 12, cô chỉ thấy đó là quãng thời gian tràn đầy năng lượng, thậm chí còn khắc sâu trong trí nhớ hơn cả bốn năm đại học cộng lại nhiều.
Nhưng thực tế đã chứng minh, quá khứ chỉ đẹp khi nó tồn tại trong ký ức.
Bây giờ quay lại năm lớp 12, cô thật sự cảm thấy vô cùng đau khổ. Cô chỉ mong ngủ một giấc rồi có thể tỉnh lại trong căn hộ của mình… Nếu thật sự không được nữa thì quay lại công ty cũng được.
Chương Vận Nghi cười gượng hai tiếng, hoàn toàn mất tập trung.
Nhìn thấy tòa nhà dạy học càng ngày càng gần, Đới Giai lại tiếp tục chủ đề về kỳ thi đại học: “Bố mẹ tớ đã bắt đầu nghiên cứu xem tớ nên chọn chuyên ngành đại học nào rồi. Ôi, họ hỏi tớ sau này muốn làm nghề gì, mà tớ lại hoàn toàn không nghĩ ra được. Còn cậu thì sao?”
Chương Vận Nghi ấm áp an ủi Đới Giai: “Không cần phải suy nghĩ nhiều quá đâu, rất nhiều người sau khi tốt nghiệp đi làm những việc chả liên quan gì đến ngành học của mình cả.”
Có lẽ học sinh cấp ba vẫn còn nhiều mộng tưởng về tương lai.
Thậm chí ngay cả khi tưởng tượng cảnh bản thân sau này đi làm công ăn lương, họ cũng lấy hình mẫu từ những bộ phim đô thị của TVB ngày xưa — bộ vest gọn gàng, tác phong dứt khoát, thủ đoạn quyết đoán, tan làm có hẹn với bạn bè hoặc cùng đồng nghiệp đi uống chút rượu, vừa lãng mạn vừa thư thái.
Những chuyện như chen chúc trên tàu điện vào giờ cao điểm chẳng khác gì trong Tết âm lịch, đặt hàng online để tích điểm nhận khuyến mãi thêm cây xúc xích nướng giá chín mươi xu, săn hoàn tiền hai đồng trên Pinduoduo (*) — những thứ này chẳng bao giờ xuất hiện trên phim, vậy làm sao có thể nằm trong bản vẽ tương lai của họ được chứ?
(*) Pinduoduo (拼多多): Một nền tảng thương mại điện tử nổi tiếng của Trung Quốc, chuyên về mô hình mua sắm nhóm với giá rẻ.
Tương lai.
Chỉ cần nghĩ đến hai chữ này trong đầu thôi, Chương Vận Nghi đã cảm thấy vô cùng khó chịu rồi. Cô cau mày bước lên bậc thềm, vừa câu được câu không mà trò chuyện với Đới Giai, vừa cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình. Chẳng mấy chốc sẽ đến sáu giờ rưỡi, hành lang chật kín những học sinh vội vã qua lại. Khi đi ngang qua phòng học lớp khác, cô còn nghe thấy tiếng học sinh lười biếng đọc từ vựng bên cửa sổ. Cô bất cẩn, không để ý phía trước có người, thế là vai va thẳng vào đối phương. Người kia có dáng người cao ráo, vai rộng lưng thẳng, cú va chạm này khiến cả người cô loạng choạng.
Khi cô còn chưa đứng vững thì một giọng nói trầm ấm đã vang lên bên tai: “Không sao chứ?”
Cô theo phản xạ mà ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào gương mặt của chàng trai trước mặt. Thân cao 1m85, vóc dáng cân đối không quá mảnh khảnh cũng không quá cường tráng, cánh tay thon dài mạnh mẽ, tóc ngắn gọn gàng, lông mày sắc nét, sống mũi cao thẳng.
Bị anh nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm, cô suýt chút nữa thì đã buột miệng thốt ra câu: “Ông chủ, chào buổi sáng.” rồi.