Trần Khoát đúng thật là ông chủ của cô, nhưng là ông chủ của mười năm sau.
Sau khi lên đại học, cô và bạn học cấp ba cũng ít liên lạc hơn. Nhưng khi còn chưa quay về Giang Châu, cô đã thường xuyên nghe được không ít tin tức về anh. Hồi cấp ba, anh đã từ chối suất tuyển thẳng vì trường đại học đó không phải lựa chọn ưu tiên của mình. Cuối cùng, anh vẫn tham gia thi, phát huy bình thường, kết quả đúng với thực lực, được hai trường đại học hàng đầu ở Thủ đô mời mọc chèo kéo, theo học một ngành mũi nhọn. Còn chưa tốt nghiệp, anh đã cùng bạn bè cùng chung chí hướng khởi nghiệp. Sau này quay về Giang Châu, dựa vào chính sách ưu đãi của địa phương, anh điều hành công ty phát triển mạnh mẽ, hô mưa gọi gió, trở thành một doanh nhân trẻ đầy triển vọng trong lĩnh vực khoa học công nghệ mới nổi.
Lúc cô nộp sơ yếu lý lịch để xin việc, cô cũng chẳng mấy để tâm, đến khi vượt qua vòng phỏng vấn, đi làm được mấy hôm, cô mới chậm chạp nhận ra ông chủ chính là bạn học cấp ba của mình.
Nhưng mà cô cũng chỉ là một nhân viên bình thường, anh lại là ông chủ, trong công việc, hai người chẳng có bất kỳ sự giao thoa nào cả.
Thỉnh thoảng vô tình gặp anh ở khu nghỉ giải lao, anh cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi cô.
Mà nói ra thì cũng trùng hợp.
Trước khi cô sống lại, người quen cuối cùng mà cô gặp lại chính là anh. Tới gần cuối năm, công việc của cô trở nên bận rộn lu bu hơn. Hôm đó cô tăng ca đến hơn tám giờ tối, lúc đi thang máy thì gặp anh. Cô bấm thang xuống tầng một, anh thì đến tầng hầm đỗ xe. Cô lễ phép chào một tiếng “tổng giám đốc Trần”, anh cũng chỉ khẽ cười, xem như là đáp lại.
Cũng may mà thang máy chạy đủ nhanh, khi cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đi ra ngoài thì đã bất ngờ gặp ngay phải người yêu cũ đến níu kéo đòi quay lại.
Anh ta cứ lôi lôi kéo kéo quấn lấy cô, vô cùng phiền phức.
Cô định lùi lại để tránh bị anh ta ôm, nhưng không ngờ lại va vào một lồ ng ngực rắn chắc phía sau. Khi giật mình quay đầu lại, nhận ra đó là ông chủ mình, thì cô lại càng thêm bối rối kinh ngạc. Bàn tay anh đặt lên vai cô, kéo giãn khoảng cách. Anh nhìn thẳng vào tên bạn trai cũ, lạnh nhạt nói cô ấy là nhân viên của anh, nếu anh ta còn tiếp tục quấy rối nữa thì anh sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.
Tên kia nghe vậy thì không dám làm càn nữa, tức tối bỏ đi. Cô vội vã cảm ơn anh.
Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chỉ dặn dò cô chú ý an toàn. Chờ đến khi xe anh rời đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm mà về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi chia sẻ chuyện này với Đới Giai lúc đó đang an nhàn dưỡng thai.
Đới Giai cũng từng là học sinh xuất sắc, hiểu biết về Trần Khoát còn nhiều hơn cô: [Cậu ấy đúng là một người khá tốt. Trong lớp chúng ta, người thành công nhất chính là cậu ấy. Nhưng cậu ấy chẳng bao giờ tỏ vẻ làm giá gì cả, thật sự là rất đáng nể.]
Cô trêu chọc: [Đúng là người chiến thắng cuộc đời mà ~]
Đới Giai đáp: [Không hẳn đâu, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà. Lần trước tớ nghe Mễ Hinh kể, bố mẹ cậu ấy hối thúc chuyện xem mắt cưới hỏi dữ lắm.]
Trong công ty, chẳng ai ăn no rảnh rỗi mà lại đi bàn tán chuyện riêng tư của ông chủ cả.
Mặc dù Chương Vận Nghi chỉ mới làm nô lệ cho tư bản mới được một năm, nhưng cũng đã học được cách cẩn trọng. Cho dù có là bạn học cũ, thì cô cũng không chủ động bắt chuyện, chỉ nhanh chóng lái sang chủ đề khác, thành công đánh trống lảng. Chẳng mấy chốc, hai người lại bắt đầu bàn về tin tức xã hội gần đây.
…
“Không sao chứ?” Trần Khoát lại hỏi lại một lần nữa.
Hôm nay anh dậy trễ, vội vàng đi đến trường nên không kịp thời tránh ra. Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Chương Vận Nghi, thấy cô cau mày, anh còn tưởng mình va vào cô hơi mạnh làm cô đau.
Đới Giai cũng lo lắng hỏi: “Chương Vận Nghi, cậu không sao chứ?”
“… Không sao đâu.” Chương Vận Nghi nặn ra một nụ cười. Mỗi khi cô cười, khóe môi sẽ hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ xinh. “Là do tớ không để ý đường mà.”
“Thật sự không sao chứ?” Trần Khoát hỏi lại.
“Không sao! Không sao!” Nếu không phải vì hiện tại anh chưa đeo kính, thì cô e rằng mình sẽ chẳng thể nhanh chóng hồi phục lại tinh thần như vậy. Bây giờ anh không phải là ông chủ của cô, mà là lớp trưởng.
Trần Khoát không hỏi thêm nữa, cúi xuống nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở: “Sắp đến giờ tự học buổi sáng rồi, vào lớp học đi.”
Nói xong, anh bước ngang qua vai cô, lần này giữ khoảng cách đủ xa để tuyệt đối không chạm vào cô, sau đó sải bước dài, rẽ vào lớp học.
Chương Vận Nghi vẫn còn ngẩn người mất hồn mất vía, bị Đới Giai kéo vào lớp từ cửa sau. Trường học của họ có quy định: Trừ một số trường hợp đặc biệt, nếu không thì tất cả học sinh lớp 12 đều phải ở nội trú. Buổi sáng sáu rưỡi bắt đầu tự học buổi sáng, tiết tự học buổi tối kéo dài đến mười giờ mười phút mới kết thúc. Nếu là học sinh bán trú thì chắc chẳng có mấy ai chịu nổi lịch trình này cả.
Sáu giờ hai mươi phút, trong lớp vẫn còn khá vắng vẻ.
Đúng sáu giờ rưỡi, cả lớp đã ngồi ngay ngắn trước bàn học, ai nấy đều phờ phạc vì buồn ngủ.
Thực ra Chương Vận Nghi đã không còn nhớ rõ mình ngồi chỗ nào. Sau khi đảo mắt một vòng, nhận ra bạn cùng bàn trước kia, cô không do dự nữa, đi tới ngồi xuống, nhét cặp vào hộc bàn.
Bạn cùng bàn nhân lúc giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa đến, tranh thủ “gây án”, lấy ống hút ra chọc thủng hộp sữa rồi tu hai ngụm, sau đó hỏi cô: “Cậu làm đề Hóa học nâng cao chưa? Cho tớ chép với được không?”
Nói không ngoa chút nào chứ chỉ cần nghe thấy hai chữ “Hóa học” thôi là Chương Vận Nghi đã muốn rụt cổ như chim cút rồi.
Cô lật sách giáo khoa ra xem, trước mắt tối sầm.
Cô thật sự mong đây chỉ là một cơn ác mộng.
“Không biết nữa, cậu tự tìm đi.” Cô yếu ớt, hơi thở mong manh đáp.
Bạn cùng bàn cười hì hì: “Chắc chắn là chưa làm rồi.”
Chương Vận Nghi không biết nếu người khác sống lại trở về lớp 12 sẽ có cảm giác như thế nào, nhưng còn với cô, chuyện này còn đáng sợ hơn cả gặp ma nữa. Ma cũng đâu có bắt cô thi đại học đâu!
Ông trời ơi, vì sao ông lại làm khó cô như thế chứ?
Cô tích đức sống thiện lành cả đời đâu phải để trải nghiệm kỳ thi đại học hai lần đâu!
“Phiền chết đi được.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm. Buổi tự học sáng không bị giới hạn môn học. Cô cố nhịn cảm giác ghê tởm và sợ hãi s1nh lý của mình, lật từng trang sách giáo khoa. Về cơ bản thì bọn cô đã học hết chương trình ba năm trong lớp 10 và lớp 11, năm cuối chỉ là ôn tập củng cố lại tất cả mà thôi.
Cô không ngừng tự trấn an bản thân mình trong lòng.
Cứ bình tĩnh, cứ bình tĩnh!
Nhưng nếu đây mà là một bộ truyện tranh, thì chắc chắn cô đã biến thành nhân vật có đôi mắt nhang muỗi (*) rồi. Trời ơi, trước đây làm sao mà cô có thể học nổi đống này vậy? Tốt nghiệp mười năm, nhìn lại những cuốn sách giáo khoa này, chỉ cảm thấy chán ghét vô cùng.
(*) Hình ảnh minh họa:
Điều duy nhất đáng mừng chính là trước đây cô đã học hết rồi. Có thể học không đủ sâu, nhưng sau một buổi tự học sáng, mặc dù suýt nữa thì mất mạng, nhưng đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn đôi chút.
“Đi căng tin thôi!”
Tiếng chuông vừa reo, đám học sinh trong lớp đã như lũ hổ đói sổng chuồng, chưa đầy một phút đã chạy mất hơn nửa. Đới Giai cầm ví tiền đi tới. Chương Vận Nghi cũng có bạn thân, nhưng không học cùng một lớp, nên lâu dần cô cũng dành nhiều thời gian bên Đới Giai hơn, rủ nhau đi vệ sinh, rủ nhau xuống căng tin ăn sáng.
Chương Vận Nghi ậm ừ đáp lời.
Cho dù trời có sập thì cơm vẫn phải ăn.
Hai người khoác tay nhau đi ra khỏi lớp học, hướng về phía cầu thang. Nhìn thấy dáng vẻ uể oải của cô, Đới Giai nói: “Cậu cảm thấy không khỏe thì ở lại lớp nghỉ ngơi đi, tớ mua đồ ăn sáng mang về cho.”
“Không cần đâu.”
Chương Vận Nghi lắc đầu. Ở trong lớp cô còn cảm thấy ngột ngạt hơn, chi bằng ra ngoài hít thở chút không khí trong lành cho rồi.
Trường học không có quy định quá khắt khe về trang phục của học sinh, chỉ cần không mặc đồ dị hợm lố lắng quá mức, khiến giáo viên và chủ nhiệm giáo dục ngứa mắt là được. Đới Giai nghiêng đầu vốn định quan sát sắc mặt Chương Vận Nghi, nhưng ánh mắt lại dừng trên vầng trán mịn màng, hàng chân mày gọn gàng, sống mũi cao thẳng, dưới ánh sáng, thậm chí có thể nhìn thấy lớp lông tơ mịn màng trên gò má cô. Cô ấy không nhịn được, không khỏi cảm thán nói: “Thật sự muốn biết cảm giác được đẹp như cậu sẽ thế nào nhỉ?”
Không chỉ vậy, Chương Vận Nghi còn có gu ăn mặc rất ổn, mấy năm nữa sẽ được gọi là có gu thời trang tốt.
Rõ ràng đều là áo thun ngắn tay với quần jeans, nhưng mặc trên người cô trông vẫn cảm thấy khác biệt.
Đôi giày dưới chân cũng được cô lau sạch bong, dây giày còn buộc theo một kiểu độc đáo.
Chương Vận Nghi bật cười nói: “Vậy thì để tớ đổi não cho cậu nhé, nào, đổi lấy chỉ số thông minh ~”
Đới Giai bật cười: “Cậu cũng đâu có phải là đồ ngốc đâu. Tớ nghĩ là do cậu chưa tìm đúng phương pháp học tập mà thôi. Hay là nhờ bố mẹ cậu thuê gia sư cho đi? Một tuần học thêm một buổi, hiệu quả rõ rệt lắm đấy. Nhưng phải tìm người giỏi thực sự cơ. Như anh họ tớ nè, chú tớ thuê hẳn một sinh viên giỏi dạy kèm mỗi kỳ nghỉ, hình như là sinh viên Phúc Đán, tiến bộ thần tốc luôn.”
Chương Vận Nghi thở dài: “Đâu có dễ tìm như vậy chứ.”
Bây giờ quản lý chặt lắm, các thầy cô còn bận bịu chuẩn bị giáo án, dù có thời gian mở lớp phụ đạo cũng phải dè chừng cẩn thận, chỉ cần sơ sẩy một chút rồi bị phụ huynh gọi điện kiện cáo là rắc rối to.
Còn sinh viên đại học thì càng không cần phải nói, cứ tưởng lên đại học là rảnh sao? Một tuần thì phải đến năm ngày là tám giờ sáng đã phải lên lớp rồi đấy nhé?! Học sinh giỏi mà có thời gian dạy kèm thì cũng hot lắm, cạnh tranh cao vô cùng…
Nhưng cô cũng không thể cố chấp quá, nếu thật sự không theo kịp tiến độ giảng dạy, thì cô sẽ bàn với bố mẹ tìm cách bổ túc thêm. Kiếp trước tuy rằng cô không phải học sinh giỏi, nhưng cũng chẳng đến mức học dốt, học sinh kém thì đâu có đậu vào ngôi trường này được chứ. Nói chung là, mức giới hạn thấp nhất mà cô có thể chấp nhận là đỗ vào trường đại học kiếp trước. Đây cũng là tôn nghiêm của một người sống lại.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Từ tòa nhà dạy học đi đến căng tin phải băng qua sân bóng rổ.
Trong khi Chương Vận Nghi vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi bi thương, thì Đới Giai hướng mắt về phía sân bóng, nói với giọng đầy ngưỡng mộ: “Thật ra thì tớ lại muốn đổi não với lớp trưởng ấy, cậu xem, tụi mình học một tiết tự học xong thì mệt đến mức chết đi sống lại, thế mà cậu ấy vẫn còn sức chơi bóng rổ được, hay thật.”
Thông thường, thầy cô cũng sẽ uyển chuyển khuyên răn nhắc nhở học sinh lớp 12 hạn chế vận động mạnh trong năm cuối này.
Nếu lỡ bị chấn thương tay chân gì đó, làm ảnh hưởng đến tiến độ học tập thì sao.
Bây giờ mới khai giảng thì còn đỡ, chứ sang học kỳ sau mà còn đá bóng hay chơi bóng rổ, đảm bảo là thầy cô sẽ mang nụ cười dịu dàng đến quan tâm hỏi thăm ngay.
Nghe Đới Giai nói vậy xong, Chương Vận Nghi cũng nghe thấy tiếng reo hò cổ vũ. Cô vô thức quay đầu nhìn theo, lập tức thấy Trần Khoát mặc áo thun và quần thể thao xám nhạt đang ném bóng vào rổ. Bây giờ vóc dáng anh đã cao rồi, nhưng so với dáng vẻ trầm ổn, chững chạc mười năm sau thì vẫn còn hơi gầy và mang nét non nớt.
Bóng rổ rơi xuống rổ rồi chạm đất, phát ra một tiếng “bịch”, sau đó lại nảy lên.
Trần Khoát mới bắt đầu khởi động làm nóng người, vừa cười vừa đập tay với đồng đội. Anh hiếm khi cười, nhưng khi cười thì lại để lộ hàm răng trắng sáng.
Chương Vận Nghi nhìn anh, thoáng chìm vào suy tư.
Vẫn là Đới Giai kéo cô đi nhanh về phía căng tin, Chương Vận Nghi mới thu lại ánh mắt, chìm vào suy nghĩ. Cô máy móc xếp hàng cùng Đới Giai mua một bát bún nước, rồi tìm một chỗ trống để ngồi xuống. Cô dùng đũa khuấy nhẹ, hương thơm của nước súp thịt bò lập tức bốc lên, k1ch thích vị giác. Chương Vận Nghi chớp chớp mắt, một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi đột nhiên nảy ra trong đầu cô, mãi mà không xua đi được.
Sống lại thì bàn tay vàng không?
Có đấy, nhưng mà ký ức mười năm kia thực ra chẳng hữu dụng là bao. Nhưng so với người khác, thì cô lại biết trước tương lai mà.
Ví dụ như, cô biết sau này Đới Giai sẽ thi đỗ một trường 985 (*), vào đại học còn gặp được cả chồng tương lai. Hai người yêu đương ngọt ngào, học tập chăm chỉ, sau đó cùng nhau được giữ lại học thạc sĩ, tốt nghiệp xong là lập tức kết hôn. Nếu cô sống lại muộn thêm vài tháng, có khi còn biết được con của Đới Giai là trai hay gái nữa cơ đấy.
(*) Trường 985 là một dự án của chính phủ Trung Quốc nhằm nâng cao chất lượng giáo dục đại học, được khởi động từ năm 1998. Mục tiêu của dự án này là xây dựng một số trường đại học hàng đầu thành các cơ sở giáo dục đẳng cấp thế giới. Ban đầu, có 9 trường đại học được chọn, nhưng sau đó mở rộng lên 39 trường. Các trường này thường được gọi là “trường 985” và được coi là những trường đại học danh giá nhất tại Trung Quốc, tương tự như các trường Ivy League ở Mỹ. Các trường 985 nhận được nguồn tài chính lớn từ chính phủ để đầu tư vào cơ sở vật chất, nghiên cứu khoa học, và thu hút nhân tài. Nhiều trường trong số này nằm trong top các trường đại học hàng đầu thế giới theo các bảng xếp hạng quốc tế.
Lại ví dụ như...
Trần Khoát là ông chủ tương lai của cô.
Làm việc ở công ty anh một năm, cô gần như toàn cho điểm cộng, rất ít điểm trừ. Trong thời buổi công việc khó khăn, kiếm được một công ty coi trọng con người còn khó hơn tìm được một người bạn trai tốt. Nghĩ mà xem, được nghỉ thứ bảy chủ nhật, tăng ca có lương, công việc ổn định, đãi ngộ tốt. Ngày lễ Tết không có mấy cái trò thưởng lễ “có cũng như không” mà là trực tiếp thưởng tiền hoặc tặng thẻ mua sắm hẳn hoi. Ngày nghỉ phép còn nhiều hơn hẳn các công ty khác, mỗi năm đều tăng lương định kỳ!
Cô còn biết có nhân viên từ hồi công ty mới khởi nghiệp đã gắn bó với họ, mà lương thưởng thì khỏi phải bàn, cao đến mức ai cũng thèm thuồng ch ảy nước miếng.
Trước đây đọc mấy cuốn tiểu thuyết trùng sinh, cô cũng từng có lúc bị k1ch thích, nhưng hiện thực ngay trước mắt rồi, đến việc thi đậu lại trường đại học kiếp trước còn phải cố gắng hết sức, thì nói gì đến chuyện càn quét thiên hạ chứ. Có thể duy trì cuộc sống như đời trước là đã sung sướng lắm rồi.
Dù sao thì sau này cũng phải làm nô lệ cho tư bản, vậy hà cớ gì phải đi đường vòng chứ?