Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 3

Đới Giai cắm cúi ăn được nửa bát bún, khi cảm thấy bụng không còn quá đói nữa thì bắt đầu ăn chậm lại. Lúc này, cô ấy lại liếc mắt nhìn thấy bát của Chương Vận Nghi vẫn chưa được động đến, lập tức ngẩng đầu lên, thấy cô đang chống cằm cười cười, lập tức thuận miệng hỏi: “Đang nghĩ cái gì thế?”

 

Mà cười rạng rỡ như hoa nở vậy.

 

Chương Vận Nghi u ám từ lúc sáng ngủ dậy đến tận bây giờ, lúc này không đến mức cười tươi rói, nhưng tâm trạng đúng thật là đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô biết mình hơi kém cỏi, làm mất mặt hết tất cả các tiền bối đã từng sống lại, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác cả. Không cho mình chút động lực, cô sợ rằng mình sẽ không gắng gượng nổi suốt năm lớp 12 này mất.

 

Cô hiểu rằng, theo lẽ thường mà sách giáo khoa hay nói, thì đời người không có đường tắt.

 

Nhưng cô cũng chẳng định tìm đường tắt, chỉ muốn đổi sang con đường nào thẳng thớm hơn một chút mà đi thôi. Thế cũng chẳng vi phạm pháp luật gì đúng không?

 

“Chẳng nghĩ gì cả.” Chương Vận Nghi chợt thấy thèm ăn, húp lập tức hai miếng, rồi kinh ngạc thốt lên: “Ăn ngon ghê á!”

 

Trước đây sao cô không nhận ra tay nghề của đầu bếp căng tin lại tốt thế này nhỉ?

 

Một bát bún bò bình thường mà cũng có thể nấu đến mức làm người ta vừa ăn vừa xuýt xoa. Giá cả lại còn rất rẻ, căng tin trường được nhà nước trợ giá, giá cả lúc nào cũng ổn định, không có mấy quầy bán món ăn như “sát thủ”, cũng chẳng đến mức bới mãi mới tìm được một lát thịt bò mỏng dính như mò kim đáy bể.

 

Thật đúng là quá hài lòng!

 

Đới Giai bật cười: “Chắc là tại vì cả mùa hè không được ăn ha?”

 

Thời tiết vẫn còn hơi nóng, ăn xong một bát bún, sống mũi Chương Vận Nghi lấm tấm mồ hôi. Đới Giai rất chu đáo, lục trong túi ra giấy ăn rồi đưa cho cô một tờ. Ăn no rồi, lại muốn mua thêm gì đó để uống. Cách căng tin không xa có một siêu thị nhỏ trong trường, trong tòa nhà dạy học cũng có cây nước nóng lạnh, nhưng thời tiết này mà uống đồ lạnh vẫn thích hơn.

 

Hai người cùng nhau vào siêu thị.

 

Giờ này học sinh cũng đông thật.

 

“Lớp trưởng!!” Đột nhiên, một giọng nam cao vút vang lên.

 

Chương Vận Nghi và Đới Giai cùng quay đầu lại nhìn qua. Trần Khoát vừa tranh thủ tiết nghỉ sáng để ra sân khởi động, cũng vào đây mua nước. Thấy bạn cùng lớp, anh nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi, rồi thoáng dừng lại, nói: “Mua nước uống à? Đợi chút, để tớ thanh toán cùng luôn.”

 

Chỉ có mấy người bọn họ.

 

“Thế thì ngại quá đi mất.” Nam sinh kia cười hì hì, ngoài miệng thì nói vậy nhưng lại quay sang bảo họ: “Nhanh lên, lớp trưởng mời đấy, cứ chọn loại đắt mà lấy.”

 

Trần Khoát cũng không tỏ thái độ gì.

 

Anh đứng ở một bên, cúi đầu lấy điện thoại từ túi quần ra, bật sáng màn hình. Trên đầu là cửa gió điều hòa, thổi làm tóc anh khẽ lay động.

 

Đới Giai cũng không khách sáo với anh, cùng lắm thì lần sau mời lại thôi. Dù sao thì một chai nước cũng không đáng bao nhiêu tiền cả. Cô ấy lấy một chai Coca từ tủ lạnh ra rồi quay sang hỏi Chương Vận Nghi: “Cậu muốn uống gì?”

 

Chương Vận Nghi nhìn một vòng rồi nói: “Trà mật hoa nhài đi.”

 

“Được.” Đới Giai đứng gần nên định lấy giúp cô, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên lập tức khựng lại, hạ giọng nhắc nhở: “Cậu đừng uống đồ lạnh, uống loại nhiệt độ bình thường đi.”

 

Chương Vận Nghi: “...”

 

Cô hoàn toàn không nhớ chu kỳ của mình năm mười bảy tuổi là khi nào.

 

Đã mười năm trôi qua rồi mà.

 

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đới Giai chỉ vì một cái cớ cô thuận miệng bịa ra, Chương Vận Nghi vội vàng giải thích: “Cũng chưa chắc đâu, tớ cũng không nhớ rõ nữa.”

 

“Đúng là hậu đậu mà.” Đới Giai khẳng định chắc nịch là Chương Vận Nghi muốn uống đồ lạnh, nhưng nghĩ lại tháng trước đến kỳ mà cô ấy cũng không nhịn được ăn lén một cây kem, nên cuối cùng không ngăn cản nữa.

 

Mẹ cô ấy đã từng bảo cô ấy rằng, ăn đồ lạnh ít thôi, cẩn thận sau này dễ vô sinh đấy.

 

Cô ấy âm thầm phản bác trong lòng, vô sinh thì vô sinh thôi, chẳng sao cả.

 

“Được rồi, cậu uống lạnh à?”

 

“Ừ!” Cô còn muốn nói với Đới Giai rằng, mười năm sau sáng nào cô cũng phải uống cà phê đá mới chịu được. Cà phê trong tiệm có đến hơn nửa ly toàn là đá, mấy chai nước lạnh trong tủ này thì nhằm nhò gì, huống hồ hai tiết đầu là Toán, không uống đồ lạnh thì không sống nổi đâu.

 

Trần Khoát khẽ ngước mắt lên, thản nhiên nhẹ nhàng nhìn qua, nhưng ánh mắt cũng không dừng lại ở trên người ai cả. Nam sinh kia cũng đã chọn xong, cả nhóm đi đến quầy tính tiền. Trần Khoát đi trước, lấy ví rút tờ hai mươi tệ đưa cho nhân viên, sau đó nhận tiền thối rồi cất lại.

 

“Lớp trưởng, cảm ơn nha!” Nam sinh kia nói khi cả nhóm bốn người rời khỏi siêu thị nhỏ.

 

Trần Khoát khẽ ừ một tiếng, giơ tay vặn nắp chai nước, ngửa đầu uống một hơi, yết hầu chuyển động mấy lần, uống hết nửa chai.

 

“Lớp trưởng, cảm ơn nha.”

 

Chương Vận Nghi đi gần lại hai bước, cũng bắt chước giọng điệu của Đới Giai, cười với anh rồi nói: “Lần sau bọn tớ sẽ mời lại.”

 

Không giống lớp trưởng nhiệt tình của lớp bên cạnh, Trần Khoát ít nói, ngoài ban cán sự ra thì hầu như không thân thiết với ai cả. Khi phân ban tự nhiên và ban xã hội năm lớp 10, giáo viên chủ nhiệm thấy anh đứng đầu lớp nên đã trực tiếp chỉ định làm lớp trưởng, như thể một quy tắc bất thành văn vậy. Nếu không nhờ thành tích quá nổi bật, thì e là độ tồn tại của anh còn không bằng các cán sự bộ môn khác.

 

Trần Khoát chỉ xem đó là câu xã giao, không hề để tâm, nên tất nhiên cũng không từ chối.

 

Anh liếc nhìn Chương Vận Nghi một cái, gật đầu, rõ ràng là không có hứng thú trò chuyện với bọn họ, lập tức vặn nắp chai lại rồi nói: “Tôi đi trước đây.”

 

Chương Vận Nghi vội vàng nói: “Đi cẩn thận nha.”

 

Câu này vừa thốt ra, Trần Khoát chẳng có phản ứng gì đặc biệt cả, nhưng Đới Giai thì lại ghé tai cô, nói nhỏ: “Tốt nhất là cậu không định nhờ lớp trưởng ký giấy xin nghỉ phép cho, người này ấy hả, mặt lạnh nghiêm túc lắm đó.”

 

Chương Vận Nghi ngẩn ra một lúc, đến khi hiểu ra ý của Đới Giai thì cảm thấy bất lực vô cùng, hết nói nổi.

 

Lớp trưởng không thể chỉ là hư danh, trong lớp phải có thực quyền. Ví dụ như, khi giáo viên chủ nhiệm vắng mặt, anh có thể duyệt đơn xin nghỉ hợp lý của học sinh trong lớp, tất nhiên là chỉ giới hạn trong phạm vi trường học. Lịch trực nhật hàng tuần cũng là do anh sắp xếp. Hơn nữa, giáo viên chủ nhiệm còn đưa cho anh một cuốn sổ, bị cả lớp trêu chọc gọi là “sổ sinh tử”, bởi vì nếu ai mà quậy phá trong lớp, hoặc đi trễ về sớm, lớp trưởng cũng có thể ghi lại trong sổ.

 

Không ai có ý kiến gì khi Trần Khoát làm lớp trưởng, bởi vì anh không phải kiểu người thích làm màu. Ví dụ như cuốn “sổ sinh tử”, trên đó chẳng có mấy cái tên, chỉ những ai thật sự gây rối trong lớp, làm giáo viên bộ môn tức đến tăng huyết áp thì anh mới ghi lại.

 

Chương Vận Nghi: “…”

 

Cô đã nịnh nọt đến mức đó rồi sao??

 

Đúng thật là hồi lớp 11 cô có thỉnh thoảng nhờ Trần Khoát ký giấy xin nghỉ phép cho thật, nhưng cô cũng có lý do mà, cô ghét phải chạy quanh sân trong giờ thể dục!

 

Bây giờ đã lên lớp 12 rồi, cô sẽ không tùy tiện làm bậy nữa đâu, mặc dù cô có linh cảm rằng tối nay trong giờ tự học, cô sẽ ngáp lên ngáp xuống.

 

“Thôi kệ đi.” Cô không tranh luận với Đới Giai nữa, ai bảo cô có “tiền án” cơ chứ.

 

Hai người cầm nước quay về lớp. Giữa tiết tự học buổi sáng và tiết đầu tiên có 40 phút nghỉ để học sinh đi ăn sáng. Vào giờ này, đài phát thanh của trường cũng hoạt động. Ngoại trừ những ngày đặc biệt ra thì ban giám hiệu cũng không can thiệp nhiều, học sinh có thể lên đài phát thanh để yêu cầu bài hát.

 

Vào sáng sớm và trước giờ tự học buổi tối, khắp sân trường đều tràn ngập giai điệu của những bài nhạc thịnh hành.

 

Có những nhóm bạn nắm tay nhau đi dạo quanh khu giảng đường, có người thì chơi bóng. Đắm mình trong bầu không khí tươi trẻ này, Chương Vận Nghi cũng bị ảnh hưởng, khóe môi khẽ nhếch lên. Phải nghĩ theo hướng tích cực chứ, làm học sinh cũng không hẳn là không có lợi mà. Mặc dù trong thâm tâm, cô không thấy mười bảy tuổi tốt hơn hai mươi bảy tuổi, nhưng ít nhất thì cô cũng không phải đối mặt với áp lực bị bố mẹ giục cưới!

 

Cô cũng chẳng hiểu hai mươi bảy tuổi mà chưa kết hôn thì đã động chạm gì đến ai, nhưng có vẻ sống quá thong dong lại trở thành cái gai trong mắt người khác.

 

Thật ra thì cô chia tay người yêu cũ cũng vì chuyện này.

 

Ban đầu, cô rất thích anh ta, ngoại hình và vóc dáng đều chuẩn gu của cô. Nhưng ba tháng sau, cô lại cảm thấy nhàm chán. Vậy mà người đàn ông đó lại cầu hôn cô, tha thiết muốn tiến tới hôn nhân. Mới có ba tháng thôi đấy, có phải là tình yêu duy nhất trong đời đâu mà vội vàng thế? Cô còn chưa biết rõ con người anh ta ra sao, cũng chẳng chắc hai người có hợp tính hay không, tự dưng đòi cưới, bị điên à?

 

Chương Vận Nghi ngửa đầu, hít vào một hơi thật sâu.

 

Tốt quá rồi, ít nhất thì trong mười năm tới, cô sẽ không phải nghe mấy lời phiền phức đó nữa.

 

Nụ cười trên môi cô dần biến mất khi bước vào lớp. Cô cúi đầu trở về chỗ ngồi, nhìn đồng hồ, còn tám phút nữa mới vào tiết. Cô có thể tạm thời thả lỏng bản thân, vặn nắp chai uống một ngụm nước lạnh, tâm trạng cuối cùng cũng không đến mức tuyệt vọng như vậy nữa. Nhưng nghĩ đến việc đọc sách thì lại đau đầu, thế nên cô đành chán chường quan sát các bạn cùng lớp.

 

Lớp học có tổng cộng 42 học sinh, ai nấy đều cười nói rôm rả. Trong lòng cô bỗng dâng lên một niềm vui nho nhỏ. Ngoại trừ những người bạn học không thân thiết ra, thì ít nhất là một nửa số bạn học trong lớp, cô cũng biết sơ sơ về tương lai của họ. Chỉ tiếc là không thể nói ra được. Ở thời điểm lớp 12 nước rút này, nói mấy chuyện linh tinh sẽ bị đưa đến chỗ giáo viên ngay. Mà giáo viên cũng đâu có tin cô sống lại, chỉ nghĩ cô bị áp lực lớp 12 đè đến phát điên thôi.

 

“Cậu nhìn cái gì thế?” Bạn cùng bàn Từ Thi Thi ngồi xuống, quăng lên bàn cô một gói bim bim ngô: “Điện thoại hết pin rồi à?”

 

Chương Vận Nghi theo phản xạ có điều kiện, nhanh chóng chụp lấy gói bim bim, xé bao bì ra, đáp: “… Ừ, may mà có cậu nhắc tớ, tớ phải chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng mới được.”

 

Mặc dù mười năm trước nghe có vẻ xa xôi, nhưng vào thời điểm này thì cái gì cũng có rồi, chẳng hạn như điện thoại. Cả lớp hầu như ai cũng có, vì ở ký túc xá nên giáo viên cũng không quản chặt lắm. Nhưng nếu lén lút chơi trong giờ học mà xui xẻo bị giáo viên hoặc giám thị bắt được thì cứ xác định đi, bị tịch thu điện thoại là chuyện nhỏ, còn bị gọi phụ huynh lên mới là chuyện lớn.

 

Bây giờ cũng đã có điện thoại thông minh, chỉ là bộ nhớ và camera kém xa so với mười năm sau thôi.

 

“Thế sao lại ngồi thừ ra vậy?” Từ Thi Thi cũng than ngắn thở dài ngồi xuống.

 

“Nghĩ tới hai tiết Toán đầu tiên…” Chương Vận Nghi bặm môi, “Cuộc đời này thật sự là không sống nổi nữa rồi!”

 

“Cậu vẫn chưa nhìn thời khóa biểu buổi chiều à?” Từ Thi Thi ghé sát lại, thì thầm như ác quỷ: “Chiều nay có hai tiết sinh học, hai tiết vật lý, nghe nói buổi tối còn kiểm tra nữa.”

 

Chương Vận Nghi suýt chút nữa thì đã òa khóc thét lên.

 

Cô không chịu nổi kiểu cực hình này đâu, thà quay về chỗ làm để tăng ca còn hơn!

 

Chương Vận Nghi và Từ Thi Thi đúng là chị em cùng hội cùng thuyền. Thành tích của hai người thuộc dạng trung bình khá trong lớp, một vị trí rất khó chịu, vì những người như họ là nhóm có biến động lớn nhất. Mấy đứa top đầu thì cứ đứng yên ở đó, còn mấy đứa bét bảng cũng chẳng có động lực gì để leo lên.

 

Cô chán chường, ngay cả bim bim ngô cũng không còn muốn ăn nữa, bèn quay người đặt gói bim bim xuống bàn phía sau.

 

Cậu nam sinh ngồi bàn sau cười toe toét, nhận lấy rồi nhai ngấu nghiến: “Cảm ơn chị đại đã ban thưởng.”

 

Chương Vận Nghi lấy đề thi Toán và sách giáo khoa ra, nhưng vừa nhìn vào đề là cô đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đành phải chuyển hướng sự chú ý sang các bạn trong lớp. Ánh mắt cô di chuyển một vòng rồi dừng lại ở Trần Khoát, lặng lẽ quan sát anh. Rồi bất chợt, một sự thật đau lòng ập đến: Ngày mười được nhận lương, còn cô thì sống lại vào ngày chín…

 

Sao không để cô trễ vài ngày rồi mới quay về quá khứ chứ!

 

Ôi!

 

Không đúng! Vẫn là nên buông tha cho cô, cứ để cô chớp mắt một cái rồi trở lại đi!

 

Trần Khoát vẫn đang chăm chú làm bài, hoàn toàn không bận tâm đ ến những gì diễn ra xung quanh. Nhưng khi đặt bút xuống, anh đã nhanh chóng nhận ra có một ánh mắt đang dán chặt vào mình.

 

Anh quay đầu nhìn lướt qua xung quanh, nhưng lại không hề bắt gặp ánh mắt ai cả.

 

Vừa thu tầm mắt lại, anh đã tình cờ trông thấy Chương Vận Nghi cách mấy dãy bàn, đang ngồi ngay ngắn, nhắm mắt, chắp tay lại trước ngực như thể đang cầu nguyện điều gì đó. Gương mặt vô cùng thành kính.

Bình Luận (0)
Comment