Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 4

Chương Vận Nghi đúng thật là đang cầu nguyện với các vị thần Phật, nhưng dường như chẳng hề có tác dụng gì cả. Bởi vì ngay sau đó, tiếng chuông vào lớp đã vang lên. Giáo viên dạy Toán học ôm một xấp đề thi bước vào lớp, tay còn lại cầm cốc nước, vừa hắng giọng vừa quét ánh mắt sắc bén như chim ưng về phía những học sinh đang lười biếng. Giọng nói vô cùng nghiêm nghị: “Vào lớp rồi!”

 

“Chúng em chào cô ạ.”

 

Hơn một nửa học sinh trong lớp đều trong trạng thái “sống dở chết dở”, tiếng chào phát ra cũng yếu ớt vô hồn.

 

Cô giáo Toán học phát bài kiểm tra, hôm nay sẽ là tiết chữa đề.

 

Chương Vận Nghi lúc thì nhìn đề, lúc lại ngước lên nhìn cô giáo, nhưng cảm giác cứ như đang lọt vào trong sương mù, đang nghe sách trời vậy. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, mỗi lần suýt chạm mắt với cô giáo, cô lại lập tức cúi đầu xuống như một phản xạ tự nhiên.

 

Cô thật sự rất muốn theo kịp mạch suy luận của cô giáo, nhưng còn chưa hiểu nổi bài trước thì đã bị lôi sang bài sau rồi.

 

Một tiết học kéo dài 45 phút…

 

Chương Vận Nghi nghĩ thầm, cô sai rồi, cô thật sự đã sai rồi. Lúc trước, mỗi lần họp ở công ty, cô đều thấy vô cùng đau khổ, nhưng ít ra thì khi đó cô còn có thể “tắt tai” đi. Còn bây giờ, cô buộc phải “bật tai” lên mà nghe.

 

Đây chính là 45 phút dài nhất trong cuộc đời cô.

 

Có lẽ là cả đời này cô cũng không thể nào quên được.

 

Tiếng chuông hết tiết vang lên như tiếng nhạc chào đón lên thiên đường. Cô như được hồi sinh, lập tức huých khuỷu tay vào Từ Thi Thi, thì thầm: “Cậu đã nghe hiểu hết chưa?”

 

Từ Thi Thi lười biếng vươn vai, đáp: “Tớ mà nghe hiểu hết được thì có còn được ngồi cùng bàn với cậu không?”

 

Chương Vận Nghi: “…”

 

Giáo viên chủ nhiệm cũng chẳng buồn áp dụng kiểu phân nhóm học tập gì, xếp chỗ hoàn toàn dựa theo thành tích. Dù sao thì cũng là năm cuối cấp, học sinh giỏi cũng đâu phải bồ tát phổ độ chúng sinh, bài vở của mình còn chưa lo hết thì làm gì có thời gian kèm ai khác được. Lớp học đổi chỗ mỗi học kỳ một lần, nhưng Chương Vận Nghi và Từ Thi Thi thì chẳng mấy khi bị tách nhau ra, khi thì ngồi cùng bàn, khi thì ngồi trước ngồi sau, chưa bao giờ xa cách.

 

Từ Thi Thi nhìn gương mặt méo xệch nhăn nhó như khổ qua của Chương Vận Nghi, cười trêu: “Sao thế, định cải tà quy chính à?”

 

Chương Vận Nghi hận trời xanh thấu xương. Đã sống lại rồi, sao không cho cô quay về ngày thi đại học đi, mắc gì phải hành hạ tra tấn cô thế này!

 

Cô khẽ nghiến răng: “Tớ đi rửa mặt cái đã.”

 

Không được, nếu thi đại học mà điểm nát bét, đừng nói bố mẹ cô cầm dao đòi chém, mà ngay cả bản thân cô cũng không chấp nhận nổi.

 

Cô đứng dậy, bày ra vẻ mặt trầm trọng, chậm rãi bước ra ngoài. Bắt đầu từ hôm nay, ngay từ giây phút này, sau mỗi tiết học cô đều sẽ rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo lại. Cô đã quyết định rồi, tối đa cho bản thân một tháng để lấy lại tư duy của năm lớp 12, nếu không, cứ tiếp tục thế này thì cô tiêu đời mất.

 

Ngay khi cô lao ra khỏi lớp, cậu nam sinh ngồi bàn sau Thẩm Minh Duệ đang lim dim ngủ, mơ màng hỏi: “Chị đại bị cái gì k1ch thích thế?”

 

Từ Thi Thi nhún vai: “Chuyện của gái xinh bọn tớ, cậu ít quan tâm thôi.”

 

Nhưng tình trạng của Chương Vận Nghi thực ra chẳng phải chuyện hiếm lạ gì với học sinh lớp 12 cả. Có người làm bài trắc nghiệm, viết kín cả tờ nháp, tự tin lắm, nhưng đến khi nhìn lại bốn đáp án thì không cái nào khớp với kết quả cả. Quá sụp đổ, người đó đau đớn hét lên: “Ông trời ơi, ngài mang con đi đi!”…

 

Chương Vận Nghi hoàn toàn theo trí nhớ mà đi thẳng đến nhà vệ sinh. Người ra vào khá đông. Về sau, mỗi lần cùng bạn bè ôn lại thời học sinh, cô đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Chỉ có mười phút giữa giờ thôi mà dường như có thể làm được rất nhiều việc.

 

Giữa một đám học sinh vui vẻ, cô như một hồn ma lạc lõng trôi dạt. Đến bồn rửa tay, cô vặn vòi nước, cúi xuống vốc nước lên mặt, làm ướt cả phần tóc trước trán.

 

“Chương Vận Nghi!”

 

Có người bước tới rửa tay, kinh ngạc vui vẻ mà gọi cô một tiếng.

 

Cô nghiêng đầu, cố nặn ra một nụ cười: “Trùng hợp ghê.”

 

Người đó là Hà Nặc. Hồi lớp 10 còn chưa phân ban, bọn họ học chung một lớp, thậm chí còn ở chung một phòng ngủ ở ký túc xá trong đợt quân sự, có một thời gian chơi rất thân. Nhưng sau khi phân ban, không còn học chung nữa, liên lạc ít dần, dù vậy nhưng mỗi lần gặp vẫn vui vẻ trò chuyện với nhau.

 

“Cậu đi một mình à?” Hà Nặc hỏi.

 

“Buồn quá nên ra rửa mặt cho tỉnh.”

 

Hà Nặc học ban xã hội. Chương Vận Nghi hồi đó cũng từng đau đầu không biết nên chọn tự nhiên hay xã hội, bởi vì cô không học lệch môn nào cả, môn nào cũng tạm ổn. Bố mẹ cô cũng không dám tùy tiện quyết định, phải đến tận trường bàn bạc với giáo viên chủ nhiệm.

 

Các thầy cô đều rất có tâm, lật lại bảng điểm của cô trong mấy kỳ thi thử rồi khuyên cô nên theo học ban tự nhiên.

 

Trong mắt Chương Vận Nghi, đều là một nhát dao cả, có khác gì nhau đâu.

 

“Thời tiết đúng là nóng thật.” Hà Nặc xoa xoa mu bàn tay, dính đầy vết mực do phải ghi chép nhiều. “Cậu không biết đâu, bọn con trai lớp tớ hôi kinh khủng. Tớ phải bôi dầu cù là ngay dưới mũi mới thở nổi.”

 

Dầu cù là ư?

 

Tinh thần Chương Vận Nghi lập tức phấn chấn hẳn: “Tỉnh táo lắm hả?”

 

“Nồng lắm, nhưng còn đỡ hơn mùi mồ hôi nhiều!” Hà Nặc nhăn mặt than thở, “Thật sự nghi ngờ bọn con trai không bao giờ tắm, bẩn hết biết à.”

 

Chương Vận Nghi cười: “Vậy thì cậu nói thẳng với họ đi.”

 

“Bọn họ bảo đó là “mùi đàn ông”.” Hà Nặc khoa trương làm bộ muốn nôn.

 

Cái đó thì Chương Vận Nghi cũng chịu thôi. Cô thích mấy cậu con trai hay vận động, nhưng không biết là do muốn giữ hình tượng trước mặt cô hay do bản thân họ sạch sẽ sẵn, mà mỗi lần gặp cô, họ đều rất gọn gàng tươm tất. Gu của cô trước nay đều rất đơn giản, thích mấy anh chàng ngốc nghếch đầu óc đơn giản, dáng cao chân dài, tính cách vui vẻ, nói chuyện thẳng thắn.

 

Bà chị họ độc miệng của cô từng nhận xét, tổng kết bằng hai chữ thôi, bao cỏ, mở rộng ra là “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”.

 

“Chương Vận Nghi, đi nha ~”

 

Bạn học của Hà Nặc đến gọi, hai người tạm biệt nhau.

 

Cô không nhớ rõ là trong siêu thị nhỏ của trường có bán dầu cù là không. Nếu không có thì cô sẽ hỏi xem có ai có không, biết đâu lại có người tốt bụng chia cho cô một hộp nhỏ thì sao. Đi học không hiểu bài cũng không sao, nhưng cô phải ép bản thân nghe giảng, phải bắt nhịp lại với nhịp sống học sinh!

 

Từ nhà vệ sinh về lớp phải đi vòng một đoạn.

 

Cô đang tự cổ vũ bản thân mà hoàn toàn không để ý rằng, khi đi ngang qua lớp khác, cô đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

 

Mỗi khối cấp ba đều có rất nhiều lớp, tuy rằng học sinh ban tự nhiên và ban xã hội không đến mức nước sông không phạm nước giếng, nhưng giao lưu cũng chẳng nhiều, thậm chí là còn khá bế tắc thông tin. Học sinh ban tự nhiên không quan tâm ai là người đứng đầu ban xã hội, và ngược lại thì ban xã hội cũng thế.

 

“Người đẹp vừa đi ngang qua là ai thế?”

 

Một nam sinh lén lút hỏi.

 

“Hình như là lớp 3, họ Chương thì phải?” Mấy nam sinh rảnh rỗi đang bàn tán về con gái, chuẩn bị tiếp tục tám chuyện thì bỗng nhiên một người bỗng im bặt. Những người còn lại còn chưa kịp thắc mắc thì đã thấy một nam sinh mặt không cảm xúc bước ngang qua.

 

Cũng chẳng có gì lạ cả.

 

Nhưng lúc đi ngang qua bọn họ, rõ ràng là bước chân anh đã chậm lại một chút, còn vô tình hay cố ý liếc nhìn họ một cái nữa.

 

Con trai tuổi dậy thì này dễ bị chọc tức lắm, đôi khi chỉ vì một ánh mắt của người khác cũng đã cảm thấy gai mắt bực bội rồi.

 

“Cậu ta nhìn cái gì chứ?!”

 

Bạn nam vừa nói chuyện ban nãy hạ thấp giọng xuống: “Cậu ta là lớp trưởng lớp 3, đừng nói nữa.”

 

Có một số lớp trưởng rất bênh vực học sinh lớp mình, cũng có người có tinh thần tập thể cực cao. Bọn họ bàn tán về con gái lớp 3, lại còn bị chính lớp trưởng lớp 3 nghe thấy...

 

“Cạn lời, hai người họ đang yêu nhau à?”

 

“Không có đâu...”

 

Học sinh giỏi đương nhiên là cục cưng trong mắt giáo viên. Trong năm học quan trọng nhất này, cho dù có tâm tư gì cũng bị thầy cô dùng Như Lai Thần Chưởng đè bẹp hết.

 

“Thế thì cậu ta nhìn cái quái gì chứ?!”

 

Nói thì mạnh miệng thế thôi, nhưng sắc mặt lại hơi chột dạ, mấy người nhanh chóng tản đi trước khi giáo viên đến.

 

Chương Vận Nghi về chỗ cũng không hề rảnh rỗi, rất nghiêm túc mà cầm bút viết ra giấy:

 

1. Dầu cù là (Tan học nhắn tin nhờ mẹ mua ở tiệm thuốc cho, đến khi được nghỉ thì về nhà lấy) (Nhớ nhắn tin sau khi tan học)

 

2. Cà phê hòa tan và một cái ly không trong suốt

 

3. Vận động giúp cả người tỉnh táo, mỗi tối hoặc sáng phải chạy vài vòng quanh sân thể dục (?) (Chưa quyết)

 

Nghĩ thì hay lắm, nhưng mới mười phút vào tiết hai, cô đã cảm thấy buồn ngủ rồi.

 

Từ Thi Thi thì một mũi tên trúng hai con nhạn, lỗ tai thì nghe giáo viên giảng đề, mặt thì nhíu mày tỏ ra nghiêm túc nghe giảng, nhưng tay lại cầm bút chì vẽ vẽ lên giấy. Tiếng bút sột soạt làm tâm trí Chương Vận Nghi bay sang chỗ cô ấy, thầm nghĩ: Chỉ nhìn một chút thôi.

 

Sau này, cô và Từ Thi Thi vẫn giữ liên lạc, đại khái thì một năm sẽ bỗng dưng nhắn tin ba bốn năm lần.

 

Ai có hứng thì người đó chủ động nhắn trước một câu: [Cục cưng có ở đây không?]

 

Cô không nhớ Từ Thi Thi học chuyên ngành gì ở đại học, nhưng chắc chắn là chẳng hề liên quan gì đến vẽ vời cả. Ra trường, cô ấy tìm một công việc văn phòng, theo lời cô ấy là “kiếm tí tiền để duy trì sự sống thôi mà”. Làm được hai năm thì bỏ việc, đến một thành phố khá xa, dốc hết tiền tiết kiệm trả trước một căn nhà nhỏ rồi vẽ tranh toàn thời gian.

 

Bà chị này vẽ tranh đúng là có tay nghề đỉnh của chóp.

 

Có rất nhiều người đặt hàng cô ấy vẽ, thu nhập bao nhiêu thì cô ấy không nói rõ ràng tỉ mỉ, nhưng chắc chắn là nuôi hai người đàn ông trưởng thành không thành vấn đề.

 

Chương Vận Nghi lén lút nghiêng người lại gần cô ấy, liếc mắt một cái, trong lòng gào thét: Mlem mlem, tỷ lệ cơ thể gi ết chết tôi mất!

 

Bức vẽ chỉ có những nét phác họa đường cong đơn giản, nhân vật chưa có đường nét khuôn mặt.

 

Nam sinh ôm lấy nữ sinh từ phía sau, tựa cằm l3n đỉnh đầu cô gái, hai tay ôm chặt.

 

Sướng vậy trời?!

 

Từ Thi Thi cảm nhận được ánh mắt của cô, mím môi cười, khẽ hỏi: “Cũng ổn nhỉ?”

 

“Đỉnh!”

 

Nếu là Chương Vận Nghi năm mười bảy tuổi, có lẽ mặt cô sẽ đỏ lên, dù sao thì lúc đó cô vẫn còn rất ngây thơ. Trong tiểu thuyết, chỉ cần miêu tả cảnh thân mật của nam nữ chính bằng một câu như “Cốc nước trên tủ đầu giường gợn lên từng vòng sóng nhỏ” là cô đã mím môi cười trộm rồi.

 

Nhưng bây giờ thì, xe mà không lên cao tốc, cô còn chẳng thèm ngó tới.

 

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Chương Vận Nghi nhìn bức vẽ này cũng phải thừa nhận rằng, gu thẩm mỹ về con trai của cô chịu ảnh hưởng rất nhiều từ Từ Thi Thi. Vì đã xem qua không ít tranh của cô ấy, nên cô cũng cảm thấy con trai phải đủ cao, bờ vai phải đủ rộng, nhưng không thể là kiểu đô con cuồn cuộn cơ bắp được.

 

Sau này, người cô thích, bạn trai cô tìm cũng đều thuộc kiểu đó.

 

Từ Thi Thi nghe Chương Vận Nghi khen, tuy chỉ một chữ thôi nhưng đã là lời tán thưởng cao nhất rồi. Cô ấy cười mãn nguyện, đó là nụ cười khi được công nhận.

 

Chỉ là, cô ấy cũng quên mất, vẽ tranh thì phải có tư liệu tham khảo, hoặc là từ phim ảnh, hoặc là từ hiện thực. Hồi mới tập vẽ người, là vào học kỳ đầu lớp 11, trong tiết thể dục, cô ấy cầm cuốn sổ nhỏ ngồi trên bậc thềm sân thể dục quan sát xung quanh. Đột nhiên, ánh mắt cô ấy dừng lại ở một chỗ cách đó không xa lắm, có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa hơi ngẩng đầu, đang nói chuyện với một nam sinh. Thỉnh thoảng lại nghe loáng thoáng: “Lớp trưởng, tớ thật sự cảm thấy rất rất khó chịu...”, “Nếu chạy tám trăm mét chắc tớ ngất xỉu mất...”… Nam sinh nhìn cô gái vài giây, đánh giá, rồi nhẹ nhàng gật đầu. Cô gái như được đại xá, nhanh chóng chuồn mất, diễn còn chưa xong vở kịch mà đã chạy nhẹ nhàng cứ như truyền nhân của Lăng Ba Vi Bộ rồi.

 

Lúc ấy, ngòi bút của Từ Thi Thi khựng lại một chút, rồi bắt đầu phác họa thử.

 

“Nhưng mà...” Chương Vận Nghi cẩn thận liếc nhìn giáo viên Toán học, thấy cô giáo đang viết công thức trên bảng, nhân lúc chưa quay người lại, cô lập tức nói nhanh như chớp: “Táo bạo hơn chút đi, đừng tựa cằm l3n đỉnh đầu nữa, động tác hơi cứng. Cúi đầu vùi mặt vào vai thì sao?”

 

Hơi thở phả lên cổ cô gái rồi làm gì đó, hê hê hê.

 

Đôi mắt Từ Thi Thi sáng lên: “Hay đấy!”

Bình Luận (0)
Comment