Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 5

“Đã hiểu hết chưa?”

 

Cô giáo Toán học dùng phấn gõ mạnh xuống bảng. Chương Vận Nghi vốn đang nghĩ linh tinh, nghe vậy thì lập tức thu dọn đống suy nghĩ, tập trung nhìn công thức trên bảng, cảm thấy vừa quen thuộc mà lại vừa lạ lẫm.

 

Lác đác vài tiếng đáp lại: “Hiểu rồi ạ ~”

 

Chương Vận Nghi không thể giơ tay nói mình không hiểu được. Trong lòng cô cảm thấy hơi sốt ruột, vừa nghe thấy chuông tan tiết vang lên, cô đã lập tức lao thẳng đến siêu thị nhỏ mà không chần chừ một giây phút nào.

 

Hiểu hay không hiểu là một chuyện, nhưng thái độ phải đúng trước đã.

 

Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tàng vẫn đầy đủ, siêu thị tuy nhỏ nhưng vẫn đầy đủ mọi thứ, dĩ nhiên cũng có dầu cù là. Cô nhanh chóng tìm thấy trên kệ, nhìn qua có vẻ bán rất chạy. Cô lấy một hộp, cầm trong tay.

 

Học sinh lớp 12 có sức ăn rất lớn, hai tiết học trôi qua, cô cảm giác tô bún bò sáng nay đã tiêu hóa gần hết, thế là tiện tay lấy thêm một gói bánh quy soda.

 

Lúc đi đến quầy tính tiền, khóe mắt cô lại vô tình thấy bóng lưng của Trần Khoát.

 

Cô vỗ trán một cái, nhanh chóng đuổi theo, xếp hàng ngay sau anh, cười nói: “Lớp trưởng, để tớ trả cho!”

 

Hồi sáng tan tiết tự học cô đã nói lần sau cô mời, không ngờ là nhanh như vậy đã có cơ hội rồi.

 

Nghe thấy giọng nữ trong trẻo mang theo ý cười, Trần Khoát quay đầu lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô. Lúc nãy đầu óc anh vẫn đang nghĩ về bài toán cuối cùng trong đề nâng cao, hoàn toàn không để ý đến xung quanh, bây giờ mới thoát khỏi mớ suy nghĩ phức tạp, hồi phục lại tinh thần nói: “Không cần đâu.”

 

“Phải cần chứ ~”

 

Chủ động trả tiền và bị ép phải trả tiền là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

 

Chương Vận Nghi từng nghe đồng nghiệp nữ ngồi cạnh phàn nàn rằng, quản lý trước kia của cô ấy keo kiệt đến mức khi nhân viên gọi đồ ăn hộ, ông ta thì ăn ngon lành nhưng tiền thì mãi vẫn không chịu trả.

 

Còn hiện giờ Chương Vận Nghi rất sẵn lòng trả tiền.

 

Nịnh bợ ông chủ tương lai là một chuyện, nhưng vốn dĩ đồ uống buổi sáng là anh trả, bây giờ cô chỉ đang trả lại mà thôi.

 

Chương Vận Nghi nhìn anh: “Không phải là đã nói trước rồi sao?”

 

Trần Khoát vốn định lấy thêm một hộp kẹo bạc hà, nhưng nghe vậy thì rụt tay lại, liếc nhìn chai nước khoáng trên quầy tính tiền, mỗi chai hai tệ.

 

Anh im lặng vài giây, rồi không từ chối nữa.

 

Chương Vận Nghi đặt luôn dầu cù là và bánh quy lên quầy, cánh tay cô vô tình chạm vào anh, nhưng cô không hề để ý, chỉ nói với nhân viên thu ngân: “Tính chung cậu ấy với cháu ạ.”

 

Trần Khoát bước lên trước một bước.

 

Chương Vận Nghi mặc quần jean khá bó, nếu để ví vào túi sẽ bị cộm lên, nên hôm nay cô chỉ cuộn mấy tờ tiền lẻ nhét vào túi. Ba món đồ tổng cộng hết mười tệ.

 

Sau khi thanh toán xong, cô cầm lấy chai nước khoáng, cười đưa cho Trần Khoát: “Lớp trưởng, của cậu nè.”

 

Trần Khoát nhận lấy, hai người một trước một sau bước ra khỏi siêu thị nhỏ. Và rồi, khoảnh khắc lúng túng đã đến, bọn họ là bạn học cùng lớp, bây giờ đều phải quay về lớp học. Đi song song thì kỳ lạ, mà đi một trước một sau như người xa lạ cũng kỳ lạ không kém.

 

Chương Vận Nghi cố gắng nhớ lại những ngày tháng cấp ba ở kiếp trước.

 

Đến độ tuổi này, ai cũng có nhóm bạn riêng, không nhất thiết là học sinh giỏi chỉ chơi với học sinh giỏi. Nhưng ba năm cấp ba, ngoài mấy lần hiếm hoi nhờ Trần Khoát ký đơn xin nghỉ phép ra, thì hình như cô và anh chẳng có bao nhiêu cơ hội nói chuyện cả.

 

Nếu là Chương Vận Nghi mười bảy tuổi thật sự gặp được anh ở siêu thị nhỏ, thì có lẽ lúc này cô sẽ chỉ chào một tiếng rồi đi, tuyệt đối không tán gẫu gì thêm.

 

Còn bây giờ thì sao?

 

Nếu cô không sống lại, mà tình cờ gặp ông chủ ở một nơi khác, thì đừng nói là trò chuyện, ngay cả đối diện cũng chẳng muốn. Nhưng tình huống hiện tại lại khác, Trần Khoát tạm thời vẫn chưa phải là ông chủ của cô, cô còn muốn theo anh làm việc. Vậy có phải là nên làm thân một chút không?

 

Chứ đợi đến lúc anh khởi nghiệp, cô chẳng có tí quan hệ nào mà lại đột nhiên chạy tới xin làm việc, vậy chẳng phải quá kỳ quặc hay sao?

 

Kế hoạch không thể mãi chỉ là kế hoạch, nếu không thì chỉ là nói suông, phải hành động thực tế, còn thành công hay không thì tính sau. Không do dự nữa, khi Trần Khoát vẫn đang ngớ người ra vài giây, thì Chương Vận Nghi đã thản nhiên bước đến bên cạnh anh: “Lớp trưởng, tối nay có kiểm tra à?”

 

Trần Khoát: “…”

 

Trong lòng anh thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Nhưng nhìn vào ánh mắt mong chờ của Chương Vận Nghi, anh đã nhanh chóng nắm bắt được tình hình — mấy lần tiếp xúc trước, cô đều tìm anh để xin nghỉ.

 

“Ừ.” Anh gật đầu.

 

Trong trí nhớ của Chương Vận Nghi, buổi tự học tối cũng diễn ra như vậy, giáo viên phát đề kiểm tra để cả lớp làm, sau đó không chấm điểm mà trực tiếp chữa bài, kiểu chiến lược luyện đề theo số lượng. Có những lần bị ốm phải nghỉ nửa ngày, hôm sau đến lớp, trên bàn chắc chắn sẽ có ít nhất hai, ba tờ đề thi.

 

May mà không phải kỳ thi thật sự.

 

Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chuyện này cũng nhắc nhở cô rằng, một tháng nữa, lớp 12 sẽ có kỳ thi tháng đầu tiên, và sau đó sẽ thi liên tục mỗi tháng. Cô vẫn chưa biết phải đối phó với những kỳ thi này thế nào, nghĩ tới thôi là đã thấy bầu trời xám xịt rồi.

 

Thậm chí Trần Khoát còn có thể đoán được ngay sau đó cô sẽ nói gì, kiểu như: “Lớp trưởng, hôm nay tớ cảm thấy không khỏe, buổi tự học tối… ừm… có được không nhỉ?” Anh liếc mắt nhìn cô một cái, không nói gì.

 

“Lớp trưởng.” Chương Vận Nghi thực sự đang kiếm chuyện để nói, cô gượng gạo mở lời, “Hôm nay tớ thấy cậu chơi bóng, mỗi ngày cậu đều ăn sáng trước khi vào lớp tự học à?”

 

Trần Khoát khẽ nhíu mày, không nhận ra, nhưng rõ ràng là anh đã tăng tốc bước chân, chỉ mong mau chóng về lớp.

 

Chương Vận Nghi cũng theo sát anh.

 

Lúc bước lên bậc thềm, anh đáp bằng giọng điệu nhàn nhạt: “Đúng vậy.”

 

“Sớm vậy sao?” Chương Vận Nghi cảm thán.

 

Sáng nay sáu giờ phải thức dậy đã muốn lấy mạng cô rồi, vậy mà còn phải vội vàng chạy đến trường lúc sát giờ. Thế thì anh đã phải dậy từ bao giờ chứ? Trước giờ tự học đã ăn sáng xong, tỉnh táo vượt qua cả buổi sáng, còn có thời gian chơi bóng lúc nghỉ giải lao nữa.

 

Đúng là kiểu người có tố chất làm giàu mà.

 

“Vận động buổi sáng có giúp đầu óc tỉnh táo hơn không?” Cô lại hỏi anh.

 

Trần Khoát thật sự không nghĩ hai người có thể trò chuyện lâu như vậy, nhưng bị cô nhìn chằm chằm như thế, anh đành phải khẽ gật đầu: “Ừm.”

 

Xem ra thể dục đúng là có tác dụng. Không nói đến chuyện khác, ít nhất thì cũng giúp rèn luyện thể lực. Học hành khổ sở mười năm, ngày xưa thi cử còn khó khăn hơn, ai có thể trạng kém là không trụ nổi. Nếu cô cải thiện thể lực, có lẽ chuyện học hành cũng sẽ bớt vất vả hơn nhỉ?

 

Chương Vận Nghi quyết định đưa mục tiêu thứ ba mà cô đã viết trên giấy vào danh sách thực hiện.

 

Mỗi sáng đi bộ một vòng quanh sân vận động, lúc đó không có ai, cô có thể lớn tiếng học thuộc công thức và từ vựng.

 

Thời gian quá gấp gáp, không cho phép cô than trời trách đất nữa.

 

“Có thật không?” Chương Vận Nghi dường như có cả đống thắc mắc. “Lớp trưởng, ban ngày cậu không thấy buồn ngủ sao?”

 

“Sẽ không.”

 

Chương Vận Nghi: “…”

 

Cô biết là cuộc trò chuyện này có hơi gượng gạo. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngoài những người cực kỳ hợp cạ ra, chẳng phải ai cũng bắt đầu từ sự xa lạ sao? Nói chuyện nhiều lần là quen thôi. Thật ra thì cô biết mình không nhất thiết phải làm thế này, chỉ cần theo dõi tin tức về Trần Khoát một chút, chờ đến khi công ty anh tuyển người, cô đến ứng tuyển là được. Nhưng vấn đề là, đã sống lại rồi, ai lại chỉ đặt mục tiêu làm nhân viên quèn chứ?

 

Con người vẫn phải mạnh dạn lên!

 

Mà có thể mạnh dạn đến mức nào thì cứ để sau này hẵng tính.

 

Hai người gần như là bước vào lớp cùng lúc.

 

Đa số bạn học đều không để ý, nhưng cũng có người vô tình nhìn thấy, chẳng hạn như bạn cùng bàn của Trần Khoát, người anh em chí cốt của anh, Phí Thế Kiệt.

 

Phí Thế Kiệt đang sắp xếp lại vở ghi chép, tiện miệng hỏi: “Chương Vận Nghi tìm cậu có chuyện gì à?”

 

Trần Khoát thoáng ngập ngừng: “Không có gì.”

 

Thật sự là chẳng có chuyện gì cả.

 

Chỉ là mấy câu tán gẫu vớ vẩn thôi.

 

“Đưa đây.”

 

Phí Thế Kiệt chìa tay ra. Giờ nghỉ giải lao mười phút thật sự là rất quý giá. Những người chưa ngủ đủ sẽ tranh thủ chợp mắt, còn nếu không ngủ thì đa phần sẽ bổ sung năng lượng. Có người nghe nhạc, có người đọc sách giải trí, mà Phí Thế Kiệt thì thuộc kiểu thứ hai, cậu ấy là fan bóng đá, tiền tiêu vặt hầu như đều dành để mua tạp chí.

 

Lúc nãy thấy Trần Khoát đi mua nước ở siêu thị, cậu ấy tiện thể nhờ mua giúp hộp kẹo bạc hà luôn.

 

Trần Khoát mở sách giáo khoa ra, giọng điệu tự nhiên nói: “Quên mất rồi.”

 

Phí Thế Kiệt từ từ quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt như bị tổn thương sâu sắc: “Quên mất sao??”

 

Thế thì chẳng phải là đã lãng phí tình cảm của cậu ấy sao? Cậu ấy còn suýt chút nữa thì đã gọi Trần Khoát là “papa” nữa kìa.

 

Trần Khoát thò tay vào hộc bàn lấy ra một thanh kẹo cao su rồi ném cho cậu ấy: “Ăn cái này đi.”

 

Phí Thế Kiệt trợn mắt: “Thôi xong rồi, tiết sau tôi sẽ phải sống sao đây!”

 

Cậu ấy học lệch, điểm Tiếng Anh kém hơn hẳn các môn khác. May mà Toán, Lý, Hóa đủ xuất sắc, nếu không thì khó mà kéo tổng điểm lên cao hơn người khác được.

 

Khi Phí Thế Kiệt còn đang chật vật chống đỡ.

 

Thì gương mặt Chương Vận Nghi lại bừng sáng. Cuối cùng thì cô cũng tìm lại được chút cảm giác tự tin, tốt xấu gì thì cũng đã thi đậu đại học và qua được kỳ thi cấp sáu (*). Tuy sau đó có bỏ bê vài năm, nhưng khi đi làm lại dùng đến tiếng Anh, nói là quay về thôn tân thủ thì hơi quá, nhưng chỉ cần tập trung một chút, thì trước mắt đây tạm thời được xem là môn học trong vùng an toàn của cô.

 

(*) CET (tiếng Anh: College English Test, tiếng Trung: 全国大学英语四、六级考试. Kỳ thi tiếng Anh đại học toàn quốc 4, 6 cấp) là kỳ thi ngoại ngữ tiếng Anh của Trung Quốc dành cho sinh viên đại học và sau đại học. Kỳ thi đã được triển khai từ năm 1986 và tới nay có trên 18 triệu thí sinh tham gia hàng năm.

 

Cô âm thầm tính toán trong đầu.

 

Không thể hoảng loạn, càng không thể như ruồi nhặng mất đầu được. Thời gian một tháng là quá ngắn, cô không thể tạo ra kỳ tích gì được cả, việc quan trọng nhất bây giờ chính là phát huy thế mạnh, hạn chế điểm yếu. Trước hết là cô phải tập trung vào ba môn chính: Văn, Toán, Anh.

 

Lớp 10 và lớp 11 chủ yếu là học sinh bán trú, buổi trưa tan học là có thể về nhà. Còn một số học sinh lớp 12 cũng bỏ qua nhà ăn mà ra ngoài tìm đồ ăn.

 

Chương Vận Nghi thu dọn bàn học, do dự cầm sách Toán học lên, định xem qua một chút trước khi chợp mắt nghỉ trưa. Ngay lúc đó, Đới Giai cầm ví đi đến trước bàn cô, hỏi: “Hình như đám Phí Thế Kiệt định ra ngoài, cậu có muốn mua gì không?”

 

Từ Thi Thi phất phất tay: “Không có.”

 

Mới khai giảng hôm qua, vẫn chưa thèm đến mức đó. Mấy món muốn ăn, muốn uống đều đã ăn đủ ở nhà rồi.

 

Đới Giai cũng cười nói: “Vốn dĩ là tớ định đi ăn hamburger, nhưng tự nhiên lại không muốn nữa.”

 

“Tớ có đồ muốn mua!” Chương Vận Nghi lập tức ngẩng đầu, nhanh chóng tìm được bóng dáng của Phí Thế Kiệt.

 

Hồi đi học cô với Phí Thế Kiệt không thân lắm, nhưng trước khi sống lại thì đã quen rồi.

 

Phí Thế Kiệt cũng học đại học ở Thủ đô, tuy khác trường với Trần Khoát nhưng vẫn chơi rất thân. Sau này, cậu ấy cũng trở thành một trong những người góp vốn, dù nghe nói là người tham gia muộn nhất và có cổ phần ít nhất.

 

Đều là bạn cùng lớp, ít nhiều gì thì cũng biết gia cảnh của nhau. Mẹ của Phí Thế Kiệt đã lên đến cấp phó cục trưởng rồi.

 

Mặc dù là cổ đông cấp cao, nhưng mấy người bọn họ chẳng ai ra vẻ cả. Trần Khoát khá kín tiếng, bình thường đều ăn mặc rất đơn giản, hiếm khi diện vest chỉnh tề. Nhưng người có thể thoải mái đùa giỡn với nhân viên nhất chỉ có mỗi mình Phí Thế Kiệt.

 

Trước khi sống lại, mỗi lần cô gặp Phí Thế Kiệt đều có thể tán gẫu vài câu.

 

Thậm chí, trước khi cô sống lại, Phí Thế Kiệt còn trêu là muốn giới thiệu bạn trai cho cô nữa kìa.

 

“Phí Thế Kiệt!”

 

Chương Vận Nghi gọi một tiếng, Phí Thế Kiệt lập tức dừng bước quay lại, ngay cả Trần Khoát bên cạnh cậu ấy cũng khựng lại theo.

 

Phí Thế Kiệt hơi ngẩn người, gọi cậu ấy à?

 

“Đới Giai nói các cậu đang định ra ngoài đúng không?” Chương Vận Nghi bước nhanh đến chỗ họ, trước tiên là mỉm cười với Trần Khoát.

 

“... Ừ, đúng vậy.” Phí Thế Kiệt thoáng bối rối rồi lập tức hiểu ra. “Cậu muốn mua gì sao?”

 

“Các cậu đi đâu thế?”

 

Phí Thế Kiệt gãi đầu: “Ra phố sau ăn cơm.” Cậu ấy bĩu môi, hất cằm về phía Trần Khoát. “Anh Khoát đi mua thêm sách tham khảo.”

 

Chương Vận Nghi cũng không nhớ phố sau có những hàng quán nào, chỉ ấn tượng nhất là quán miến chua cay và quán đồ nướng. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu đi ngang quán nước, thì cậu giúp tớ hỏi xem có cà phê không nhé. Nếu có thì mua giúp tớ một ly, thêm thật nhiều đá vào.”

 

“Cà phê Tuyết đỉnh (*) sao?” Phí Thế Kiệt hỏi.

 

(*) Cà phê Tuyết đỉnh (雪顶咖啡): là một loại cà phê đá có hương vị tươi mát, thành phần chính là bột cà phê. Sản phẩm này do KFC sản xuất và bán rất chạy.

 

Bây giờ không như mười năm sau, đâu đâu cũng có quán cà phê. Học sinh lớp 12 cũng có người uống, nhưng phổ biến nhất vẫn là loại đóng lon hoặc cà phê Tuyết đỉnh.

 

Chương Vận Nghi muốn uống Americano đá, nhưng lúc này cũng không thể kén chọn được, bèn nói: “Nếu có Americano thì mua Americano… Không có thì cà phê Tuyết đỉnh cũng được. Nếu cả hai đều không có thì thôi.”

 

Phí Thế Kiệt lập tức đồng ý: “Ok.”

 

“Cảm ơn nha!”

 

“Không… không có gì đâu.”

 

Chờ đến khi Chương Vận Nghi nắm tay Đới Giai rời đi, Trần Khoát thấy Phí Thế Kiệt vẫn còn đơ ra, bèn nhướng mày, giơ chân đá cậu ấy một cái. “Hồn về được rồi đấy.”

 

Có thấy mất mặt không.

Bình Luận (0)
Comment