Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 6

Đối với hầu hết học sinh lớp 12 mà nói, trước mắt là không có gì quan trọng hơn kỳ thi đại học vào năm sau cả. Nhưng ngoại trừ thời gian ngủ ra, nếu suốt cả ngày chỉ có học và học thì không khỏi cũng quá mệt mỏi, cho nên dù là con trai hay con gái thì cũng đều sẽ tranh thủ chút thời gian hiếm hoi để tìm chút niềm vui.

 

Sau khi tắt đèn xong, ký túc xá nam sinh thường xuyên bàn tán về các bạn nữ.

 

Cái tên Chương Vận Nghi được nhắc đến nhiều lần nhất. Có lẽ là vì muốn bảo vệ danh dự của lớp 3, nên bọn con trai đều nhất trí rằng, phóng mắt nhìn khắp tất cả các học sinh khối 12, ít nhất là ở các lớp tự nhiên, cô chính là người xinh đẹp nhất. Tất nhiên, vẫn có một số ít người phản đối, bởi vì gu thẩm mỹ là chuyện chủ quan, ngay cả những nhan sắc hàng đầu trong giới giải trí cũng có người chê xấu mà.

 

Phí Thế Kiệt nhếch môi cười, vẫn cảm thấy được cưng chiều mà lo sợ. Bởi vì tâm trạng đang tốt, nên cậu ấy cũng lười tính toán chuyện bị thằng con bất hiếu Trần Khoát đá một phát ban nãy.

 

Hai người rời khỏi lớp học, đi về phía cầu thang bên kia.

 

“Cậu nói xem, sao cậu ấy lại nhờ tôi mua cà phê giúp nhỉ?” Phí Thế Kiệt cười ngốc nghếch hỏi.

 

Trần Khoát: “…”

 

Anh nhìn cậu ấy, im lặng một lúc rồi buông một câu: “Cậu có vấn đề gì à?”

 

“Cút đi!”

 

Chửi thì chửi, nhưng khi đang bước xuống cầu thang, Phí Thế Kiệt vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại. Đúng là con người ta thường sẽ ảo tưởng ra vài chuyện khiến bản thân vui vẻ, nhưng suy nghĩ thái quá cũng không được. Khiêm tốn và tự nhận thức được bản thân mới là phẩm chất đáng quý. Đừng có mà mắc cái bệnh chỉ cần người đẹp nói với mình một câu thì đã mơ tưởng miên man rồi.

 

“Nhưng mà cậu ấy cũng liều thật đấy. Hồi hè vừa rồi tôi uống một ly cà phê Tuyết đỉnh, mất ngủ đến tận ba giờ sáng.” Phí Thế Kiệt nhớ lại chuyện này vẫn còn cảm thấy kinh hãi, may mà lúc đó đang là nghỉ hè. “Lên lớp 12 rồi, đúng là khác thật.”

 

Trong lớp Chương Vận Nghi chắc chắn không phải học sinh cá biệt, nhưng cũng không thuộc nhóm người cực kỳ chăm chỉ.

 

Cô còn khá ham chơi, hồi năm lớp 11 cứ tan học là chuồn ngay ra ngoài, chỗ nào đông vui là chỗ đó có cô.

 

Bây giờ ngay cả cô cũng phải uống cà phê để tỉnh táo, người lúc nào cũng thảnh thơi như Phí Thế Kiệt cũng bắt đầu cảm thấy áp lực. “Không được, một lát nữa cậu mua sách gì, tôi cũng lấy một cuốn!”

 

Trần Khoát liếc xéo cậu ấy một cái. “Cậu cứ nâng điểm Tiếng Anh của mình lên trước đã, chuyện khác thì để tính sau.”

 

Phí Thế Kiệt lập tức cảm thấy đau đầu. “Tôi đúng là hận chết bọn quỷ phương Tây.”

 

Trần Khoát mắt điếc tai ngơ, làm như không nghe thấy. Hai người đi xuống cầu thang, rời khỏi tòa nhà dạy học, hòa vào dòng người.

 

Căng tin trường học có không ít cửa hàng, món ăn cũng phong phú, nhưng cũng giống như cơm nhà, dù có ngon đến đâu thì ăn mãi cũng chán. Từ Thi Thi cùng bạn cùng phòng của cô ấy đi mua mì ly, còn Chương Vận Nghi thì vẫn đi cùng Đới Giai. Giờ phút này, cô nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ. Hồi còn đi học, cô chê căng tin bao nhiêu, thì đến khi đi làm rồi mới thấy nó đáng quý bấy nhiêu.

 

“Cậu ăn cái gì?” Đới Giai cầm ví tiền, hỏi.

 

Chương Vận Nghi đói đến mức bụng sôi ùng ục, cái này muốn ăn, cái kia cũng muốn ăn.

 

Cô mua một cái đùi gà om to gần bằng bàn tay mình, rồi thêm một bát mì lạnh. Đới Giai thì mua cơm.

 

Chương Vận Nghi nhìn chằm chằm vào mầm đậu xào và trứng sốt cà chua trong khay cơm của Đới Giai, thắc mắc hỏi: “Sao cậu lại không mua món mặn thế?”

 

Đới Giai gắp một miếng trứng cuộn sốt cà chua, trả lời: “Đây nè.”

 

Ở trong lòng Chương Vận Nghi, trứng gà làm gì có tư cách chen vào nhóm các món mặn. Cô phản đối ngay: “Tớ nói là thịt cơ mà...”

 

“Nghỉ hè ở nhà, bữa nào cũng ăn, tớ đã thấy ngán lắm rồi.”

 

Lý do của Đới Giai nghe rất hợp lý, nhưng Chương Vận Nghi vẫn cảm thấy vô cùng đáng ngờ. Nếu là người khác, cô còn có thể nghi ngờ là do thiếu tiền tiêu vặt, nhưng với Đới Giai thì hoàn toàn không cần phải lo lắng chuyện đó.

 

Bố của Đới Giai và bố của cô đều làm trong ngành công an, mẹ của Đới Giai thì làm ở doanh nghiệp nhà nước, gia cảnh khá tốt so với mặt bằng chung trong thành phố. Chương Vận Nghi còn đang định hỏi tiếp, nhưng nhìn thấy Đới Giai ăn đậu giá thật sự rất ngon lành, nên lời định nói lại nuốt trở vào. Cô dứt khoát dùng đũa gỡ thịt đùi gà đã om mềm đến mức có thể dễ dàng rút xương ra, đặt lên phần cơm trắng trong khay của Đới Giai.

 

“Thịt kho siêu đậm đà luôn, chị Giai, ăn thử đi ~”

 

Đới Giai sững lại, rồi bật cười. “Ừm!”

 

Hai người chia sẻ bữa trưa với nhau, ăn xong thì khoác tay nhau trở về ký túc xá. Giờ nghỉ trưa kéo dài hai tiếng, nhất định phải tranh thủ ngủ một chút để lấy lại sức, nếu không thì buổi chiều có bốn tiết học, lấy đâu ra tinh thần mà nghe giảng chứ.

 

Không khí trong khuôn viên trường bỗng chốc trở nên yên tĩnh hẳn.

 

Chương Vận Nghi súc miệng xong, nhanh chóng trèo lên giường trên, định nhẩm vài từ vựng, nhưng không ngờ là còn chưa được hai phút thì đã chìm vào giấc ngủ say —— Trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ, cô lại một lần nữa âm thầm thành kính cầu nguyện, mong rằng có thể trở lại năm hai mươi bảy tuổi.

 

...

 

Mười bảy, mười tám tuổi, khi đói bụng thì có thể ăn cả một con bò.

 

Con phố sau trường học chính là thiên đường ẩm thực của đám học sinh. Các quán ăn cạnh tranh vô cùng khốc liệt, quán nào khó ăn hoặc giá cao thì đều sẽ không trụ được quá lâu. Trần Khoát bị Phí Thế Kiệt kéo đến một quán đồ Hàn. Menu màu mè hoa lá, anh không thích mất công chọn lựa mấy cái này nên đơn giản là chỉ tay vào món bán chạy nhất trong menu – cơm trộn thố đá.

 

“Đới Giai bảo là quán này ăn ngon lắm.”

 

Phí Thế Kiệt hỏi tiếp: “Cậu ăn mỗi cơm trộn thôi á? Gọi thêm gà rán kiểu Hàn đi?”

 

Trần Khoát lắc đầu. “Đừng để ý đến tôi, tôi không ăn đâu.”

 

Phí Thế Kiệt lật giở menu, bị món tokbokki đỏ au và canh bò cay hấp dẫn, do dự một lúc rồi gọi một phần canh bò và gà rán. Quán đông khách, nhân viên làm không xuể, Trần Khoát bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã chọn nơi này. Đợi lâu đến phát bực, anh chống tay lên trán, cúi đầu nhìn đồng hồ.

 

Tốt lắm.

 

Từ lúc gọi món đến giờ đã nửa tiếng trôi qua.

 

Phí Thế Kiệt cũng đã đói đến mức bụng dán sát lưng, nhưng vì là quán do mình chọn, nên cậu ấy vẫn cố tỏ ra cứng miệng, gượng gạo khen: “Các bạn nữ trong lớp đều thích ăn ở đây, chắc chắn là không sai được đâu. Biết đâu lần này ăn xong, lần sau tụi mình lại tới nữa thì sao.”

 

Trần Khoát hờ hững đáp: “Tôi sẽ không tới lần thứ hai đâu.”

 

Nói thế này thì quá phũ phàng rồi. Phí Thế Kiệt tức giận nói: “Đừng có mạnh miệng quá.”

 

Có lẽ là vì phải đợi quá lâu nên bụng càng đói, nên khi đồ ăn được bưng lên, kỳ vọng của cả hai lập tức tăng vọt. Phí Thế Kiệt húp một ngụm canh bò, vị giác lập tức bừng tỉnh, hàm hồ hỏi: “Thấy sao?”

 

Trần Khoát trộn đều cơm, nếm thử một miếng, mặt không đổi sắc. “Bình thường.”

 

Do bọn họ ăn ở đây mất quá nhiều thời gian, nên hai người chỉ kịp vội vàng ghé nhà sách mua tài liệu, rồi điểm dừng chân cuối cùng là quán nước. Chỗ này có đủ loại đồ uống, món cà phê Tuyết đỉnh chỉ bán vào mùa hè, hiện tại vẫn còn trên menu. Phí Thế Kiệt đã tiêu hết tiền lẻ, trong ví tiền chỉ còn vài tờ một trăm tệ.

 

Nhân viên quán là một cô gái trẻ, trông có vẻ hơi khó xử.

 

Cốc cà phê chỉ có sáu tệ, năm phút trước cô ấy vừa nhận được một tờ một trăm, bây giờ lại thêm một tờ nữa, cô ấy thật sự lo lắng là lát nữa sẽ không đủ tiền thối cho khách.

 

“Để tôi.”

 

Trần Khoát đưa tiền lẻ ra, nhân viên nhanh chóng nhận lấy, rồi đóng gói cà phê đưa cho anh.

 

Hai người băng qua vạch kẻ đường, đi về phía trường học. Phí Thế Kiệt uống hết sạch canh bò cay, vừa mặn vừa cay, bây giờ đã khát khô cả cổ. Còn chưa đi đến tòa nhà dạy học, cậu ấy đã đột nhiên đổi ý, vỗ vai Trần Khoát nói: “Mặn chết bố mày rồi, tôi phải đi mua chai nước đây, cậu cứ đi trước đi.”

 

Vừa nói xong, cậu ấy đã lập tức chạy về phía siêu thị nhỏ. Đúng là thân hình béo ú nhưng vô cùng nhanh nhẹn.

 

Đương nhiên là Trần Khoát không đứng đó đợi cậu ấy, anh cầm ly cà phê, bước vào cầu thang. Xung quanh im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân của mình.

 

Nếu không phải là do chờ đợi ở quán kia quá lâu, thì bây giờ anh đã có thể ở ký túc xá tranh thủ ngủ bù rồi.

 

Hiện tại đã một giờ ba mươi, chẳng còn lý do gì để quay về ký túc xá nữa cả.

 

Lên lầu đi ngang mấy phòng học, lớp 3 giờ này cũng vắng tanh. Qua cánh cửa sau đang mở, quét mắt nhìn một cái, có thể thấy bên trong chỉ có lác đác hai ba người, ai nấy đều nằm úp sấp trên bàn ngủ. Trần Khoát đi thật nhẹ nhàng, cố gắng không làm phiền người khác. Khi chỉ còn cách bàn học của Chương Vận Nghi một bước, một nam sinh lạ mặt không biết đã vào lớp từ lúc nào, đưa tay ra, trong tay là một hộp thạch trái cây. Bốn mắt chạm nhau. Cùng lúc đó, Trần Khoát đã đặt ly cà phê Tuyết đỉnh đóng gói lên bàn, bên cạnh đống sách vở đầy màu sắc.

 

Cậu nam sinh kia lập tức sững sờ hết cả người.

 

Cậu ta biết đây là bàn của Chương Vận Nghi, hôm nay cố tình đến sớm để mang chút đồ ăn vặt cho cô.

 

Thạch trái cây không đắt, cho nên không cần ghi tên người tặng.

 

Nhưng mà chuyện gì đang diễn ra thế này??? Tạm thời không bàn đến chuyện lớp trưởng lớp 3 có quan hệ gì với Chương Vận Nghi, chỉ riêng giá trị của món quà thôi, là cậu ta đã thua thảm hại rồi.

 

Chỉ mới vài giây ngắn ngủi trôi qua, nhưng trong đầu cậu ta nhanh chóng nhảy số ra cả ngàn ý nghĩ. Trong khoảnh khắc bừng tỉnh, cậu ta lập tức rụt tay lại, tự cảm thấy mình quá nhanh trí, nhanh chóng đặt hộp thạch lên bàn phía sau, rồi xoay người chạy biến đi. Chỉ còn lại một m ình Trần Khoát đứng trong lối đi giữa các bàn học, ánh mắt lướt qua hộp thạch hình trái tim. Anh lờ mờ đoán được mọi chuyện, cảm thấy hơi buồn cười nên bật cười một tiếng rồi trở về chỗ ngồi.

 

Cùng lúc đó.

 

Chương Vận Nghi bực bội tắt chuông báo thức đi, làu bàu chửi thầm vài câu rồi leo xuống giường. Cửa sổ trong ký túc xá mở toang, làn gió ùa vào, thổi tung đống sách vở trên bàn. Mấy cô gái trong phòng chen chúc trước bồn rửa mặt, ai cũng còn ngái ngủ nhưng vẫn nhanh chóng rửa mặt, đi giày, không dám phí phạm dù chỉ một giây.

 

Không ngừng chạy vội về lớp, nhưng Chương Vận Nghi vẫn còn đầy oán khí ngút trời. Mãi đến khi thấy ly cà phê Tuyết đỉnh trên bàn đã sắp tan hết, mặt cô mới lập tức đổi sắc. Khóe môi nhếch lên, cô vội vàng lục trong túi đóng gói tìm ống hút, c ắm vào rồi cẩn thận nhấp một ngụm.

 

Ngọt lịm ngọt lịm. Phải tập trung lắm mới có thể cảm nhận được chút xíu hương vị cà phê lẫn trong đó.

 

Nhưng mà có còn hơn không mà.

 

Cô ngó đầu tìm kiếm, Phí Thế Kiệt không có ở đây, chắc là phải đợi tan học rồi hỏi xem bao nhiêu tiền vậy.

 

Bên cạnh, Từ Thi Thi cũng không hề tỉnh tảo, đang uể oải chống cằm ngủ gật.

 

“Đệt, đệt ——”

 

Một tiếng la thất thanh vang lên từ phía sau, khiến cả hai giật nảy mình. Họ quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt kích động đến mức sắp méo mó của Thẩm Minh Duệ.

 

Từ Thi Thi tức điên: “Cậu bị điên hả?!”

 

Chương Vận Nghi cũng lườm cậu ấy một cái.

 

Thẩm Minh Duệ nâng hộp thạch hình trái tim trong tay lên, giọng nói cũng run run: “Ai tặng đây?!”

 

Cậu ấy đầy mong chờ mà nhìn về phía Chương Vận Nghi và Từ Thi Thi.

 

Tất nhiên là cậu ấy cũng không mong món quà này là do một trong hai người họ tặng, cậu ấy chỉ mong nhận được đáp án phủ định thôi. Ai bảo hai bà chị này lúc nào cũng bày ra cái dáng vẻ tuyệt tình “dù đàn ông có chết hết thì tôi cũng không thèm để mắt đến cậu đâu” như thế chứ.

 

Chương Vận Nghi nhẹ nhàng đảo mắt, liếc sang nhìn Từ Thi Thi.

 

Trong tích tắc, Từ Thi Thi đã muốn trực tiếp bóp ch ết cô. Cô nàng phát điên gào lên: “Chương Vận Nghi, cậu nhìn tớ làm cái gì?!!”

 

Chương Vận Nghi lập tức thu hồi ánh mắt lại, chân thành xin lỗi: “Chị à, xin lỗi nha, tha lỗi cho em, tại em chưa tỉnh ngủ…”

 

Nghe thấy đoạn đối thoại lạnh lẽo như lưỡi dao mổ cá này, Thẩm Minh Duệ cũng chẳng thèm để tâm, cậu ấy vẫn đang tràn đầy xúc động, tự tin và chắc chắn tuyên bố: “Có người thầm mến anh đây rồi.”

Bình Luận (0)
Comment