Ngày cuối cùng của năm, Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên cùng nhau đến tìm Trần Khoát.
Bạn thân đến chơi, đương nhiên là phải dẫn họ đến căng tin rồi. Tuy nhiên hai người Phí Vương đã quá quen với chuyện này rồi, miệng thì chửi nhưng trong lòng lại rất thông cảm. Chi phí hẹn hò không hề nhỏ, mà anh giai này còn chưa vay tiền của họ, đáng lẽ họ phải cảm thấy may mắn mới đúng.
Áp dụng nguyên tắc gần đây, bọn họ chọn căng tin gần hơn.
Hai người đi theo sau Trần Khoát, không ngại ngần mà sai bảo anh, cái này muốn ăn, cái kia cũng muốn ăn.
Trần Khoát liếc nhìn họ, “Mấy người là thùng cơm à?”
“Đây mà là lời con người có thể nói sao?” Vương Tự Nhiên nói, “Tôi bỏ căng tin trường đại học Bắc Kinh không ăn, đến đây là để cho cậu mặt mũi đấy nhé.”
Phí Thế Kiệt vòng tay qua vai Vương Tự Nhiên, cố ý than ngắn thở dài, “Lão Vương, đi thôi, bây giờ trong lòng cậu ta đã không còn chúng ta nữa rồi, còn tổ chức sinh nhật cho cậu ta làm gì nữa.”
Ba người liên tục châm chọc nhau.
Đột nhiên, Trần Khoát cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Anh ngẩng đầu tìm kiếm, thì bắt gặp ánh mắt của Tiếu Triết đang cầm khay thức ăn. Căng tin trước kỳ nghỉ không đông người như mọi khi, cũng có chỗ trống, nhưng người này lại đi đi lại lại như đang tìm ai đó.
Trần Khoát: “...”
Anh chợt nhớ ra, tuần trước khi cô đến tìm anh, họ cũng đến căng tin này.
Dây dưa mãi không xong.
Anh lạnh lùng thu hồi ánh mắt lại, cùng Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên mua đồ ăn xong thì đi chỗ khác. Trong lúc ăn, anh nhíu mày không nói gì. Phí Thế Kiệt thấy anh mãi mà không lên tiếng, lập tức hỏi: “Đang hỏi cậu đấy?”
“Cái gì?”
“Cậu đã xác nhận với chủ homestay là có thể ăn lẩu chưa?”
“Có thể.” Anh gật đầu, “Dọn dẹp sạch sẽ trước khi đi là được.”
“Cậu đang khó chịu cái gì đấy?” Vương Tự Nhiên nuốt miếng thịt trong miệng, tức giận hỏi.
“Tôi không có.”
“Lão Vương, đừng hỏi nữa.” Phí Thế Kiệt lợi dụng lúc Trần Khoát không để ý, lén gắp mấy miếng sườn chôn dưới cơm, “Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là liên quan đến Chương Vận Nghi rồi.”
“Ồ ồ, cãi nhau rồi à?” Vương Tự Nhiên vui vẻ hỏi, “Chuyện tốt đấy, tôi thích nghe đấy.”
Trần Khoát không đến mức bị một người lạ làm ảnh hưởng, mắng cậu ấy, “Ăn cơm cũng không bịt được mồm cậu à?”
Ba người ăn xong rất nhanh, ngồi xe khó khăn đến siêu thị gần homestay mua đồ. Đều là những sinh viên chưa có nhiều kinh nghiệm sống, nên họ chọn món lẩu tiện lợi và nhanh chóng. Trần Khoát dựa theo danh sách Chương Vận Nghi gửi để mua nguyên liệu, xe đẩy chất đầy đồ.
Ở một bên khác, Chương Vận Nghi vội vã đi tàu điện ngầm đến chỗ hẹn với Đới Giai và Mễ Hinh. Nói ra thì cũng trùng hợp thật, trong số bạn bè quen biết, không có nhiều người đến Bắc Kinh học, nhưng mấy người họ lại đều ở đây. Lần này vừa là đón năm mới, cũng vừa là để mừng sinh nhật lần thứ mười chín của Trần Khoát.
Mễ Hinh đặc biệt nhấn mạnh: “Tớ không công nhận là đi mừng sinh nhật anh ấy, tớ đến là để đón năm mới đấy nhé!”
Chương Vận Nghi cười khúc khích gật đầu, “Được được được! Cậu nói gì cũng được!”
Ban đầu trong kế hoạch, Chương Vận Nghi định tìm một tiệm làm bánh thủ công để tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật cho Trần Khoát. Cô rất háo hức, nhưng kỳ thi cuối kỳ đang đến gần, bạn trai cũng phải đứng sang một bên.
Áp lực học tập của cô bây giờ không hề nhỏ hơn thời cấp ba, đó là bắt nguồn từ ý nghĩ nảy ra trong dịp Quốc khánh. Đới Giai từng than phiền với cô, học ngành khoa học máy tính nhưng lúc nào cũng có người thân nhờ sửa máy tính. Cô ấy không ngờ mình cũng gặp phải chuyện tương tự. Nhà người thân có đứa trẻ đón sinh nhật, họ nghĩ rằng cô ấy học cùng trường với một số MC nổi tiếng, vậy thì chắc chắn cô ấy cũng làm được việc này. Nước chảy chỗ trũng, tiền không rơi vào túi người ngoài, cuối cùng cũng đều là trả tiền, chi bằng để người nhà kiếm, thế là hoàn hảo!
Cô ấy buồn cười, định từ chối thì người thân lập tức nói luôn số tiền thù lao.
Ừm, tiền à...
Vậy thì cô ấy cũng không phải là không làm được!
Không biết là bản thân cô ấy vốn có chút năng khiếu, hay là người thân chưa từng thấy thế giới bên ngoài, mà hôm đó họ khen cô ấy như thể cô ấy là người giỏi nhất thế giới vậy. Cô ấy cảm thấy chóng mặt, hỏi bố mẹ, liệu cô ấy có thực sự giỏi không?
Bố mẹ gật đầu vô cùng mạnh mẽ, đương nhiên rồi! Con gái tôi! Phải thế chứ!
Sau kỳ nghỉ, cô ấy lập tức hỏi đàn chị khóa trên và giảng viên về việc chuyển ngành, nhận được câu trả lời là có thể nhưng rất khó, cuối cùng vẫn phải dùng thành tích và thực lực để nói chuyện. Cô ấy nghĩ, vậy thì thử xem sao?
“Họ đã qua đó rồi.” Chương Vận Nghi nhìn tin nhắn Trần Khoát gửi cách đây nửa tiếng, “Các cậu đi cùng tớ đến lấy bánh nhé?”
Đới Giai và Mễ Hinh vui vẻ đồng ý.
Lần này họ chỉ là đi ăn không, chỉ mang theo cái miệng, nghe theo mọi sắp xếp của người chủ chi.
Chương Vận Nghi cân nhắc khẩu vị của mọi người, đặt một chiếc bánh hoa quả, buộc nơ xinh đẹp, cầm trên tay rất nặng tay. Trần Khoát đã gửi địa chỉ từ sớm, trong một khu dân cư, nhưng cô không ngờ là vừa bước ra khỏi cửa tàu điện ngầm đã thấy anh đang đợi sẵn ở đó.
Anh bước đến, chỉ lịch sự liếc nhìn Mễ Hinh và Đới Giai một cái rồi ánh mắt dán chặt vào Chương Vận Nghi, khẽ ho một tiếng, “Ở đây chắc là cũng dễ tìm nhỉ?”
“Cũng được, sao anh lại ra đây thế?”
Cô cũng cảm thấy hơi ngại ngùng.
Giữa các cặp đôi, nếu tình cảm thuận lợi thì sẽ trải qua vài giai đoạn.
Mỗi một bước tiến triển, sự thân mật mới mẻ cũng sẽ khiến người ta cảm thấy ngại ngùng. Cô vẫn luôn biết Trần Khoát rất thích cô, nhưng bây giờ dường như còn dính người hơn nữa. Cả tuần này, trước khi đi ngủ, nhắm mắt lại, thì những hình ảnh quấn quýt kia cứ như dây leo luôn xuất hiện trong đầu cô. Anh ít nói, nhưng trong căn phòng ánh sáng mờ ảo, đôi mắt vẫn rất sáng, không rời khỏi cô.
“Ra ngoài mua chút đồ.” Anh nói xong thì lập tức muốn áp sát bên cạnh cô.
Đới Giai nhìn Chương Vận Nghi lúc này chỉ còn biết đến bạn trai, hiểu ra, lập tức nhận lấy hộp bánh, “Vậy để tớ và Mễ Hinh lên trước, hai người cứ đi mua đồ đi nhé, à, mua thêm ít hạt dưa nữa nha.”
Trần Khoát gật đầu đồng ý, vẫn nhìn chằm chằm vào bạn gái.
Họ đã mấy ngày không gặp nhau rồi.
Khi Mễ Hinh và Đới Giai đi xa, anh nắm lấy tay cô, ngón tay đan chặt, nhét vào trong túi áo ấm áp, khẽ hỏi: “Có mệt không?”
“Hơi mệt một chút, trên tàu điện ngầm đông người, sợ làm hỏng bánh.”
“Không sao cả, hỏng rồi thì mua cái khác thôi.”
Anh dẫn cô đi về hướng khác, khi tạm thời không có người qua lại, anh nâng bàn tay đang nắm lên, hơi cúi đầu, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô vài cái rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục bước đi.
Chương Vận Nghi sợ nhột, vừa cười vừa rút tay lại, “Làm gì thế.”
Anh không nói lời nào, cũng không để cô trốn, ánh mắt tràn đầy ý cười, không làm gì cả, chỉ là thích thôi.
...
Khi trở về homestay, bốn người bạn đang đánh mạt chược. Chương Vận Nghi cởi áo khoác xuống đưa cho Trần Khoát rồi vội vàng đi đến. Cô đã thèm lắm rồi, tay ngứa ngáy, nhưng không có chỗ, chỉ đứng bên cạnh nói lời chua chát, “Sinh viên đại học có thể tích cực hơn một chút được không?”
Bốn người này đều là học sinh giỏi đấy.
Có thể nói chuyện thơ ca lý tưởng cuộc đời được không?
Mễ Hinh đánh ra một quân bài, “Quốc túy đấy, thế này mà còn không tích cực sao?”
Phí Thế Kiệt đã nhìn thấu từ lâu, cười khẩy hai tiếng, “Chị đại à, đừng có nằm mơ nữa, bọn tôi bốn người đủ một bàn rồi, không thiếu người đâu.”
Chương Vận Nghi muốn nói cô có thể xem, nhất định sẽ đợi đến khi có người đi vệ sinh, kiên trì là chiến thắng! Chưa kịp nói, hai bên vai đã bị đ è xuống, không biết lúc nào mà Trần Khoát đã đến sau lưng cô, đẩy cô ra xa khỏi bàn mạt chược không dành cho trẻ con, vào căn bếp nhỏ.
“Anh rửa rau.” Anh lật tay nhanh chóng đóng cửa lại.
“Vậy em làm gì? Bóc tỏi à?”
Thật là bi thảm quá mà.
Chương Vận Nghi thầm than, nói chung thì tình cảm nam nữ rất dễ làm hỏng việc, nếu cô không bị sắc đẹp mê hoặc, thì người ngồi trên bàn mạt chược chắc chắn sẽ là cô rồi. Cô không tin cùng xuất phát điểm lại có người tranh được với cô, nhớ lại hồi mẫu giáo chơi trò chơi ghế âm nhạc, cô chưa từng thua bao giờ.
Bây giờ thì tốt rồi, mạt chược không có phần cô, cô còn phải lao động nữa.
“Cứ đứng đây.” Anh mở vòi nước từ tốn rửa tay, “Nói chuyện với anh.”
Chương Vận Nghi bật cười, giơ tay đấm nhẹ vào lưng anh, “Phiền quá đi mất!”
Nhưng sau khi Tết Dương lịch qua, tuần thi đau khổ cũng sẽ đến, họ chắc chắn sẽ không có thời gian gặp nhau, hai ngày bên nhau này cũng trở nên đặc biệt quý giá. Cô chợt nghĩ, lén kéo một khe cửa, thò đầu ra, lén lút xem bốn người kia có để ý đến bên này không.
Trần Khoát liếc nhìn cô, khẽ cười rồi lập tức thu lại.
Chương Vận Nghi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đến sau lưng Trần Khoát, vòng tay ôm lấy eo anh, ngửi mùi thơm mát dịu, cô hài lòng cong môi.
Anh được cô ôm thì cũng mỉm cười.
Bữa lẩu này có nguyên liệu rất phong phú.
Sáu người ngồi quanh bàn, nồi lẩu sôi sùng sục, thịt và rau chất đầy bàn, mùi thơm phức khiến người ta thèm thuồng.
Gần 9 giờ tối mới kết thúc, mọi người phân công rõ ràng, nhanh chóng dọn dẹp xong xuôi. Phí Thế Kiệt hăng hái, “Đến lúc ra ngoài rồi, bạn cùng phòng của tôi nói trên phố đông người lắm, phải nhanh chóng tìm chỗ tốt mới được!”
Trần Khoát liếc nhìn đồng hồ, “Các cậu đi đi, cẩn thận một chút, tốt nhất là đừng đến chỗ đông người.”
Vương Tự Nhiên ồ một tiếng, “Cậu không đi à?”
Trần Khoát bình thản nói, “Bọn tôi không đi.”
“Được thôi —” Phí Thế Kiệt hướng về phía mấy cô gái đang hóng gió ở ban công mà lớn giọng gọi, “Đã xong chưa! Đi thôi!”
“Đến đây đến đây ~”
Trần Khoát thấy Chương Vận Nghi đi lấy áo khoác cũng định đi theo, sắc mặt thay đổi, nhanh tay kéo cô lại.
Cô quay đầu nhìn anh, nghi hoặc hỏi, “Sao thế?”
“Em...” Anh hạ giọng, “Không phải nói đón năm mới rất chán sao?”
Lúc rửa rau trong bếp họ có nhắc đến chuyện này, nói qua vài câu, anh tưởng họ đã đạt được đồng thuận, đợi bạn bè đi đón năm mới thì họ có thể yên tĩnh bên nhau, ví dụ như xem phần tiếp theo của bộ phim tuần trước chưa có thời gian xem, cô... đã quên rồi sao?
“Đúng là rất chán mà!”
“...”
Trần Khoát lộ vẻ bất lực, suýt nữa thì quên cô là người rất thích chỗ náo nhiệt. Đúng là cô có nói là rất chán, nhưng không nói không đi...
Đám Phí Thế Kiệt đang đợi thang máy, theo tiếng đóng cửa vang lên, Trần Khoát ôm Chương Vận Nghi đi đến. Cô cúi đầu đeo khăn quàng, anh thuận tay giúp cô chỉnh lại tóc.
“Ồ, không phải nói là không đi sao?” Trong lòng Vương Tự Nhiên đã rõ như ban ngày, nhếch mép chế giễu.
Trần Khoát mặt không đổi sắc, “Bớt xen vào chuyện người khác thì sẽ sống lâu hơn đấy.”
Trên đường đi, mọi người cười đùa vui vẻ, đi trong gió lạnh cũng không thấy lạnh. Đón năm mới đương nhiên là rất chán, nhưng cùng bạn bè thân thiết và người mình rất thích, thì nó sẽ trở thành kỷ niệm đẹp.
Khi còn cách thời điểm giao thừa vài phút.
Chương Vận Nghi ngẩng mặt lên, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, cười hỏi, “Năm ngoái lúc này anh đang làm gì thế?”
Trần Khoát làm bộ suy nghĩ, thành thật trả lời, “Anh đang nghĩ, lúc này Chương Vận Nghi đang làm gì nhỉ.”
Và rồi vài phút sau anh nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ cô. Có lẽ cô không biết, chỉ khoảnh khắc ngạc nhiên đó thôi cũng đủ khiến anh nhớ mãi.
Chương Vận Nghi ngây người nhìn anh.
Mọi người xung quanh đã bắt đầu lớn tiếng đếm ngược, hân hoan đón chào năm mới.
Giây cuối cùng của năm, giây đầu tiên của năm mới, cô nhón chân ôm lấy anh, thì thầm bên tai, “Chúc mừng năm mới, chúc mừng sinh nhật!”
Chúc mừng sinh nhật, mãi mãi hạnh phúc.
Trần Khoát của em.