Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 99

Sau khi nghe câu nói này, phản ứng đầu tiên của Chương Vận Nghi là cảm thấy vô cùng bực mình.

 

Cô còn tưởng anh gặp chuyện gì khó khăn, nín thở chờ đợi, ai ngờ lại là đang ghen!

 

Cô cũng học theo giọng điệu bình thản của anh: “Ồ, vậy à.”

 

Không quan sát phản ứng của anh, cô bỏ điện thoại xuống, đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh. Người nào đó bước theo sát từng bước, đứng phía sau cô bất động. Trong gương, bóng dáng hai người chồng lên nhau, anh chăm chú nhìn cô, cái hũ nút khi ghen cũng rất im lặng.

 

“Làm gì thế?”

 

Cô bóp một chút nước rửa tay vào lòng bàn tay, mùi hương ngọt ngào dần lan tỏa. Vừa dứt lời, cô đã bị anh vòng tay ôm từ phía sau, lưng cô áp sát vào ngực anh.

 

“Rất bực.” Giọng anh vẫn bình thản, người không hiểu anh sẽ không biết anh đang khó chịu đến mức nào.

 

Đôi khi Trần Khoát cũng không hiểu.

 

Rốt cuộc thì những người này đang nghĩ gì chứ, biết cô đã có bạn trai rồi mà vẫn cố tình tiếp cận là sao.

 

Chương Vận Nghi khẽ hừ một tiếng: “Anh tưởng em không bực sao?”

 

Đừng tưởng là cô không biết, cũng có cô gái xin phương thức liên lạc của anh. Nói rằng trong lòng cô không chút ghen tuông nào thì không đúng, nhưng biết làm sao được, cô nhìn thấy điểm sáng của anh, đương nhiên người khác cũng sẽ thấy anh tốt chứ.

 

Nếu anh thực sự tầm thường đến mức ném vào đám đông cũng không tìm ra được, thì cô... cũng sẽ không thích anh.

 

“Em bực chuyện gì?” Trần Khoát đang vùi mặt vào cổ cô, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn cô trong gương.

 

“Cô gái nhắn tin hỏi anh có muốn ăn cam không đó.”

 

Trần Khoát bất chợt bật cười, họ ở gần nhau như vậy, cô cũng cảm nhận được sự rung động từ lồ ng ngực anh.

 

Anh nói: “Anh không trả lời.”

 

Không quen biết gì, dù có là bạn học, thì với tính cách và sự giáo dục của anh, anh sẽ không tùy tiện làm chuyện block người khác. “Cô ấy cũng không tìm anh nữa.”

 

Trước nay anh vẫn luôn xử lý như vậy, khi nhận ra ý đồ của đối phương, anh sẽ từ chối, sẽ tránh xa, không quan tâm, cũng không muốn làm bạn.

 

Trên thực tế, rất ít người càng thất bại càng dũng cảm, thời đại này, lòng tự trọng của ai mà chẳng quý giá chứ?

 

“Ồ ~” Cô lười biếng nói: “Em cũng không trả lời mà.”

 

Tâm trạng của Trần Khoát đã sáng sủa hẳn từ khi cô thừa nhận mình cũng ghen. Anh ôm chặt cô: “Sau này cũng đừng trả lời.”

 

“Ừm ừm ừm.”

 

“Đừng qua loa với anh.” Anh dừng lại: “Anh cũng sẽ không trả lời.”

 

“Em có qua loa với anh đâu.” Cô rửa sạch bọt xà phòng trên tay: “Còn anh, căng tin là của anh mở à, người ta đến hỏi có người ngồi không cũng bình thường mà!”

 

Anh không tranh luận với cô.

 

Tình huống nào là bình thường, tình huống nào là không bình thường, anh nhìn một cái là biết hết.

 

Anh không muốn bàn về chủ đề vô nghĩa này, hơi thở của anh lướt qua tai cô, như đang hôn, nhưng lại không hẳn.

 

”Ha ha ha ngứa quá, đừng thế mà!”

 

Cô co người lại, muốn né tránh, nhưng anh lại không cho, hai tay buông ra khỏi eo cô, chống lên bồn rửa mặt, vây quanh cô. Anh cố tình trêu chọc cô, biết cô sợ ngứa, lại dùng cằm cọ cọ vào má cô, nghe cô cười, anh lại càng hăng, ban đầu chỉ là đùa giỡn, sau đó hơi thở của cả hai đều dồn dập hơn.

 

Đột nhiên, anh đưa tay nâng mặt cô, áp lên môi cô.

 

Việc muốn làm từ lúc gặp mặt, đến giờ khi cả thế giới nhỏ bé chỉ còn hai người, mới từ từ áp sát vào nhau, rồi mất kiểm soát. Anh hôn rất vội, cô khó lòng theo kịp nhịp độ của anh, thở không ra hơi, cũng cảm nhận được, trong từng nụ hôn, sự nhiệt tình kiên nhẫn của anh đã dần dần trở nên nóng bỏng gấp gáp vì không được thỏa mãn.

 

...

 

Phòng có máy sưởi rất khô, hai chai nước tặng kèm không đủ giải khát. Chương Vận Nghi vặn chặt nắp chai, muốn nói chuyện tự nhiên, nhưng vừa mở miệng, giọng đã hơi khàn: “Anh xuống mua vài chai nước đi, khô quá, dạo này em hay bị đau họng lúc nửa đêm, phải dậy uống nước.”

 

Trần Khoát quay lưng lại, khẽ ừ một tiếng, nhưng không lập tức ra ngoài, mà đi vào nhà vệ sinh đóng cửa, dựa vào tường, đợi bản thân bình tĩnh lại, không thì sẽ không đi ra ngoài được.

 

Chương Vận Nghi đỏ mặt ngồi trên sofa ăn từng quả dâu một.

 

Dâu anh chọn rất ngon, quả to, mùi thơm đậm. Cô không đói, cũng không khát, nhưng không thể để miệng rảnh rỗi được.

 

Một lúc sau, Trần Khoát từ nhà vệ sinh bước ra, không dám nhìn cô, đi thẳng ra ngoài. Cô vội vàng nhắc: “Anh chưa lấy áo khoác kìa!”

 

“... Ừ.”

 

Anh như người mất hồn, lùi lại, với tay lấy áo khoác treo trên giá, lẩm bẩm hỏi: ”Có cần mua đồ ăn lên không? Em muốn ăn gì?”

 

“Tùy anh!” Vẻ mặt cô như muốn nói lại thôi, đáng tiếc là anh không nhìn thấy.

 

Khi cửa đóng lại, cô không chịu nổi, đột nhiên đứng bật dậy, đi qua đi lại trong căn phòng nhỏ, lao vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt. Đợi một lúc mà anh vẫn chưa về, do dự vài giây, cô lấy khăn và đồ ngủ từ ba lô ra, nhanh chóng tắm rửa.

 

Trần Khoát ôm áo khoác từ thang máy bước ra, vẻ mặt vội vã, đi một đoạn mới chậm rãi mặc áo vào.

 

Anh không cảm thấy lạnh, ngược lại còn thấy rất nóng.

 

Gần đó có cửa hàng tiện lợi, nhưng anh lại chọn đi đến siêu thị xa hơn, đẩy xe hàng đi lang thang, lấy vài chai nước, mua thêm đồ ăn vặt cô thích. Khi đến quầy thanh toán, anh lơ đãng liếc nhìn thứ đặt trên đó, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tay đặt trên xe hàng vô thức siết chặt.

 

Khi lấy ví trả tiền, anh cũng hơi thất thần, xách túi đồ chậm rãi bước ra khỏi siêu thị.

 

Những suy nghĩ trong lòng rối như tơ vò, ngay cả anh cũng không thể gỡ rối.

 

Lúc đi thì rất nhanh, còn lúc về thì bước chân lại tự nhiên chậm lại. Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, anh liếc nhìn vào trong, đi thêm mười mấy mét, hít một hơi thật sâu, quay đầu quay lại.

 

Tiếng “Chào mừng quý khách” từ cửa tự động cảm ứng kéo anh trở về thực tại.

 

Đến thì cũng đã đến rồi.

 

...

 

Khi Trần Khoát gõ cửa, Chương Vận Nghi vừa tắm rửa xong, khuôn mặt trắng trẻo cũng ửng hồng. Căn phòng rất ấm, cô mặc đồ ngủ cũng không cảm thấy lạnh. Ánh mắt họ chạm nhau, cô định đón lấy túi đồ anh xách, nhưng anh lại nghiêng người né tránh, giọng hơi trầm: “Nặng lắm.”

 

“Vâng.”

 

Cô ngồi lại trên giường nhỏ, cầm điều khiển bật TV, lén lút liếc nhìn anh. Anh lấy từng món đồ trong túi ra: vài chai nước khoáng, hai gói ô mai, một hộp khoai tây chiên và bánh quy, rồi hết.

 

Ồ...

 

Cô giả vờ hứng thú lướt kênh TV, chuyển kênh rất nhanh, trong phòng toàn tiếng ồn ào làm âm thanh nền.

 

“Anh đi tắm rửa đây.” Anh nói.

 

“Mau đi đi, anh có mang laptop không?”

 

“Có, trong ba lô đấy, em tự lấy đi.”

 

“Ừm! Em phải tìm phim để chúng ta xem cùng nhau mới được!”

 

Trần Khoát cười, lần này không nhờ cô treo áo khoác nữa mà anh tự cởi, treo trong tủ, liếc nhìn túi áo, như thể trong đó có bom vậy.

 

Chương Vận Nghi xuống giường lấy laptop từ ba lô của anh, mật khẩu mở máy rất đơn giản —

 

zhangyunyi123.

 

Màn hình chính cũng là ảnh anh chụp cô.

 

Cô tranh thủ lúc anh chưa ra, vừa tìm phim có rating cao, vừa cuốn ống quần lên đầu gối thoa kem dưỡng thể. Cô nghĩ đêm nay chắc chắn sẽ không có chuyện gì, tạm thời không dùng loại đắt tiền, dùng loại rẻ mà nhiều thôi.

 

“Xem phim này đi!”

 

Buổi tối thoải mái như vậy, vẫn nên xem hài kịch là tốt nhất.

 

Trần Khoát tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt, sấy qua loa vài cái, ngồi xuống bên cô, vẻ mặt như không có chuyện gì: “Phim gì thế?”

 

“Nè, xem hoài không chán luôn.”

 

Anh liếc nhìn, thu chân ngồi phía sau cô, thoải mái ôm cô, ngả lưng ra phía sau: “Được.”

 

...

 

Phần một kết thúc, Chương Vận Nghi còn muốn xem tiếp phần hai, nhưng bị Trần Khoát ngăn lại. Lý do của anh rất đầy đủ và thuyết phục: “Để cho mắt nghỉ ngơi một chút, phần hai để tối mai xem.”

 

“Vậy cũng được.”

 

Anh tắt máy, cất vào ba lô, khi cô tưởng anh sẽ về giường bên, nhưng anh lại nằm xuống giường cô.

 

Chương Vận Nghi: ”?”

 

Cô ngơ ngác vài giây, bị anh ôm chặt.

 

Anh cũng không làm gì cả, chỉ như trước đây, hôn lên mặt cô, cổ cô, như một lời dò hỏi và thăm dò vô thanh. Nếu cô không đồng ý, thì anh sẽ dừng lại ở đây, cô có thể dừng lại bất kỳ lúc nào.

 

Cô không muốn kêu dừng, cũng không muốn từ chối, nhắm mắt ôm vai anh, cảm nhận được sự đáp lại của cô, anh dừng lại vài giây, mang theo sự dịu dàng gần như là thành kính, hôn lên đôi mắt cô, như trở về đêm đầu tiên hôn nhau dưới bầu trời đầy sao, anh vụng về và lóng ngóng mà khám phá.

 

Chương Vận Nghi cảm thấy oxy của mình sắp bị anh đánh cắp hết rồi.

 

Cô quay đầu, chóp mũi đã đổ đầy mồ hôi, thở gấp, lại bị anh nâng mặt lên quay lại. Ánh đèn chiếu xuống, anh chăm chú nhìn cô, khẽ hôn lên cánh môi đã nóng bừng của cô.

 

“Anh...”

 

Cô chỉ nói một chữ, trước mắt đã phủ đầy bóng tối, chỉ nhìn thấy eo bụng thon chắc của anh, giây tiếp theo, anh tắt công tắc tổng, cả phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu xuống thảm.

 

Hả??

 

Khi anh kéo chăn xuống giường, cô lập tức hiểu ra.

 

Yêu đương với Trần Khoát là một chuyện rất yên tâm, cô biết anh không phải kiểu đàn ông nóng vội lỗ m ãng, trẻ con không biết suy nghĩ. Nếu chưa chuẩn bị sẵn sàng, thì anh sẽ không dễ dàng bước qua giới hạn, điều này, cô đã rõ trong suốt nửa năm yêu nhau rồi.

 

Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng động rất nhỏ, may là ở Bắc Kinh đất chật người đông, phòng khách sạn rất nhỏ, anh không bị vấp, lấy hộp đồ vừa mua mang lên giường.

 

Chương Vận Nghi cố gắng nhịn cười.

 

Lúc này không được cười!

 

Cười là sẽ hỏng chuyện ngay!

 

Cô nằm nghiêng, không cố nhìn anh mở bao bì, chỉ c ắn môi dưới, lặng lẽ cười thầm. Một lúc sau, nụ hôn của anh rơi xuống vai cô, hôn rất nhẹ nhàng, kiểu hôn này khiến cô không chịu nổi, thở hổn hển.

 

Quá trình rất gian nan.

 

Cả hai đều trở thành con cá bị sóng đánh dạt vào bờ.

 

Khi mọi thứ đều đã lắng xuống, Chương Vận Nghi cũng ướt đẫm mồ hôi, cô nằm trong vòng tay anh, nghe nhịp tim mạnh như trống trong lồ ng ngực anh, từ từ nhắm mắt lại. Khoảng nửa tiếng sau, cô nghe anh khàn giọng hỏi: “Em đã ngủ chưa?”

 

“Cái —”

 

Cái gì?

 

Cô còn chưa kịp nói hết câu, thì anh đã lật người đè lên.

 

...

 

Lại một lần nữa, nước chảy thành sông.

 

Mí mắt Chương Vận Nghi càng lúc càng nặng trĩu, tinh thần hưng phấn lạ thường, nhưng cơ thể đã quá mệt mỏi rồi. Cô muốn xóa bỏ hình ảnh đêm nay trong đầu, chuyện bài tập nhóm lại hiện lên, toàn những thứ lộn xộn rối tung hết cả lên, cơn buồn ngủ cũng dần kéo đến.

 

“... Em đã ngủ rồi sao?”

 

Cô ngậm chặt miệng, nhưng nếu anh nghe được suy nghĩ của cô, thì chắc chắn sẽ rất to lớn vang dội —

 

Cút đi!!

Bình Luận (0)
Comment