Trong một tuần thì có bốn ngày phải dậy sớm lúc 8 giờ, Chương Vận Nghi đã hoàn toàn chấp nhận rồi. Mỗi ngày, cô và các bạn cùng phòng đều như chạy đua với thời gian, những ngày còn lại thì sống lay lắt. Riêng thứ sáu, cô luôn tràn đầy năng lượng, bởi vì nếu không có gì đặc biệt, thì hôm đó cô sẽ gặp Trần Khoát.
Phần lớn thời gian đều là anh đến tìm cô, đôi khi cô không khỏi nghĩ, có vẻ như giai đoạn tình cảm nồng nhiệt này kéo dài hơn bình thường thì phải. Khoảng cách giữa hai người không phải là ngắn, nhưng họ vẫn duy trì tần suất gặp nhau hàng tuần, hơn nữa hứng thú còn chẳng hề giảm sút.
Chết thật, chẳng lẽ anh chính là tình yêu đích thực của cô sao?
Chương Vận Nghi thức dậy, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi để mặt mộc ra khỏi phòng. Buổi sáng cô có tiết học, mang theo khá nhiều đồ, từ mỹ phẩm dưỡng da đến quần áo để thay. Sau khi mua đồ ăn sáng ở căng tin, cô vội vã đến lớp, ngồi xuống bên cạnh người bạn thân nhất trong phòng ký túc xá.
Cô suýt bị nghẹn bánh bao, vội vàng mở bình nước uống ra uống vài ngụm, rồi trả lời tin nhắn của Trần Khoát: [Đừng có dài dòng nữa, em không đi taxi đâu.]
Mấy ngày trước họ đã thống nhất, cô sẽ đến tìm anh sau giờ học.
Sáng nay anh đã liên tục nhắc nhở cô đi taxi cho tiện, xem kìa, người có tiền nói chuyện hào phóng thật đấy.
Nhưng cô không muốn nghe theo, đi taxi phải tốn mấy trăm, đi tàu điện chỉ có vài tệ, đàn ông toàn là đồ phung phí cả.
Sau khi thức dậy Trần Khoát cũng không ngồi yên, bạn cùng phòng đi ngang qua đều ngửi thấy mùi bạc hà từ nước cạo râu của anh, cười đùa: “Bây giờ tôi không cần nhớ ngày cũng biết chính xác thứ sáu là ngày nào rồi.”
Một người khác trong phòng cũng xấu xa cười lớn, rồi ngước mắt lên nhìn trời: ”Tôi cũng muốn yêu đương quá đi!!”
Cậu ấy thò đầu ra khỏi giường: “Khoát, bạn gái cậu có còn cô bạn thân nào còn độc thân không?”
Trần Khoát lười đáp lại bọn họ: “Có, nhưng cậu chắc chắn sẽ không có cửa đâu.”
“Cậu vừa uống thuốc thạch tín à, sao nói chuyện ác thế!”
Trong phòng ký túc xá bốn người, tỷ lệ độc thân và có người yêu ngang nhau. Hai người luôn miệng nói muốn thoát ế lại lười hơn cả ma, những ngày không có tiết học đều nằm lì, không ra khỏi phòng ký túc xá thì làm sao mà thoát ế được.
Trần Khoát thấy vẫn còn thời gian, bắt đầu chăm chỉ đánh giày. Bản thân anh vốn đã sạch sẽ, sau khi yêu đương càng không lơ là, bị Phí Thế Kiệt chê là quá chú trọng hình tượng. Tính ra anh và Chương Vận Nghi đã yêu nhau được nửa năm rồi, sao không thể thoải mái hơn chút chứ?
Về vấn đề này, Trần Khoát trả lời: “Thế nên tôi mới có bạn gái.”
Bạn cùng phòng thấy Trần Khoát bận rộn như thế, cũng nhanh chóng bị cuốn theo, rút dây giày ra chà rửa. Hai người vừa làm vừa trò chuyện.
Trường đại học có nhiều nhân tài, Trần Khoát chắc chắn không phải người xuất sắc nhất khoa, nhưng anh cũng đủ nổi bật. Ngoại hình và chiều cao của anh thu hút sự chú ý của nhiều cô gái, nhưng chẳng mấy chốc bọn họ đã đều rút lui. Ngay cả những người chưa từng nói chuyện với anh cũng biết anh có bạn gái, và tình cảm của họ rất tốt.
Avatar của anh là ảnh chụp cùng bạn gái.
Cô gái cười rất tươi và ngọt ngào.
Trên ba lô của anh treo một móc chìa khóa hình dâu tây, hoàn toàn không hợp với hình tượng của anh, nghe nói là do bạn gái tặng.
Sau giờ học Chương Vận Nghi vẫy tay chào tạm biệt bạn cùng phòng, vui vẻ rời khỏi trường, nhưng chẳng mấy chốc lại cảm thấy đau khổ. Yêu xa trong cùng thành phố đúng là đáng ghét, chưa kể đến thời gian đi bộ đến ga tàu điện, chỉ riêng việc ngồi tàu hơn hai mươi trạm thôi đã đủ khiến cô mệt mỏi rồi, có thể nói là lặn lội đường xa đấy!
Điện thoại rung lên, cô mở khóa ba lô ra, trên đó có treo một móc chìa khóa hình hạt dẻ siêu dễ thương, đã được nhiều người hỏi mua ở đâu.
Là cuộc gọi từ Trần Khoát.
Anh cũng tranh thủ lúc tan học để gọi cho cô, vừa bắt máy đã hỏi: “Đi đến đâu rồi?”
Cô ngước mắt lên nhìn thoáng qua, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Vẫn còn lâu lắm, còn chưa đổi tàu nữa.”
“Vất vả rồi.” Ý thức sinh tồn của anh rất mạnh, lập tức nói.
Cô vốn có chút bực bội, nhưng nghe ba chữ này thì lập tức tan biến hết cả. Đồ bắt chước, rõ ràng câu này là cô nói với anh trước, anh tìm cô nhiều hơn cô tìm anh, mỗi lần gặp cô đều lao vào vòng tay anh nói ”vất vả rồi”, anh đều cười cười, hôn l3n đỉnh đầu cô rồi nói “nên mà”.
Nhưng cô không phải đồ bắt chước, nên cô không nói “nên mà”.
Đây tuyệt đối không phải là điều nên làm.
Cô cười khẩy: “Cực kỳ vất vả luôn đấy!”
”Ừ.” Anh nhịn cười, “Cho nên, lát nữa anh sẽ đãi em đi ăn ngon.”
“À nhân tiện thì —” Cô dừng lại một chút, ánh mắt đầy ý cười, “Bây giờ anh còn thấy chúng ta không xa nhau nữa không?”
Trần Khoát cũng có lòng tự trọng, dù chỉ mới vài tháng trôi qua, nhưng bảo anh phủ nhận lời nói của mình, anh không cần mặt mũi sao?
Anh suy nghĩ một chút: ”Em đến, anh sẽ cảm thấy rất xa. Nhưng anh đi, thì không xa.”
Chương Vận Nghi cười đến nỗi mặt mũi nhăn hết cả lại, miệng lưỡi ngọt ngào thế, học ai vậy trời?
“Thôi không nói nữa, trên tàu điện ngầm đông người lắm.” Cô nói, “Anh còn có tiết học, tập trung nghe giảng đi!”
“Ừ.” Anh không ngừng nhắc nhở, “Cất điện thoại cẩn thận, ba lô đừng đeo sau lưng, để phía trước.”
Cô che điện thoại nói: ”Biết rồi, yên tâm, đến bây giờ em vẫn chưa bị mất đồ gì cả đâu.”
Tên trộm lấy cắp điện thoại của Trần Khoát, không biết bây giờ ngủ có ngon được không nữa. Khi anh nhắc đến chuyện này, mặt vẫn còn đen sì, anh sẽ nhớ suốt đời, mỗi lần nghĩ đến chắc đều hỏi thăm tên trộm kia trong lòng cho mà xem.
Trần Khoát bình thản nói: “Vậy à, em giỏi thật đấy.”
Sau khi tắt máy, để dỗ dành anh, Chương Vận Nghi gửi cho anh một tin nhắn chua chát: [Không đúng, có cái này bị trộm mất rồi [trái tim].]
Trần Khoát nhìn đi nhìn lại, vặn nắp chai uống nước, tâm trạng rất tốt.
Chương Vận Nghi tiếp tục đau khổ ngồi tàu, không dám ngủ, chỉ biết mở to mắt quan sát mọi người trong toa tàu, dần dần cũng tìm được niềm vui. Cô không ngừng đoán nghề nghiệp của họ, con đường đến gặp anh dường như cũng trở nên thú vị hơn.
Sau khi xuống tàu, cô không vội vàng ra khỏi ga, mà tìm một chỗ ít người, lấy gương ra chỉnh lại tóc. Yêu xa cũng không phải hoàn toàn không có ưu điểm, mấy ngày không gặp, nghĩ lại còn thấy hơi ngại ngùng.
Vừa ra khỏi ga, còn chưa kịp thích ứng với ánh nắng buổi chiều, thì cô đã nhìn thấy Trần Khoát đang đứng bên chiếc xe đạp.
Anh không khác gì thời cấp ba, vẫn mặc áo khoác đen và quần thể thao xám.
Cô hắng giọng, chỉ ho một tiếng nhẹ thôi mà đã bị anh bắt được, ngẩng đầu nhìn về phía cô. Anh có vẻ cũng hơi ngại ngùng, nhưng niềm vui và sự ngạc nhiên trong mắt vẫn tràn đầy. Cô chạy đến, anh đưa tay ôm lấy cô, mãn nguyện cọ má vào tóc cô.
Cô mặc áo khoác vàng, anh mặc áo đen, giống như hai chiếc bánh mì vừa ra lò, thơm phức.
“Anh đã đợi lâu chưa?” Cô hỏi.
“Không đâu.” Lần này là thật, bởi vì anh cũng vừa tan học, đạp xe nhanh đến đây, “Em đã đói chưa, ăn tạm chút gì đó đi.”
Trên tay lái xe đạp còn treo một chiếc túi, trong đó có bánh mì cô thích.
“Đã đói từ lâu rồi!”
Cô nhận lấy nhưng không vội vàng ăn ngay, bên ngoài lạnh lắm, sợ mở miệng là nuốt cả gió lạnh. Ngồi lên yên sau, cô ôm chặt eo anh.
Trần Khoát liếc nhìn, khóe miệng nhếch lên.
Cô ôm rất chặt.
Anh sợ cô lạnh, nắm lấy tay cô, nhét vào túi áo mình: “Như thế này ấm hơn.”
“Đi nào!” Cô hô to một tiếng.
“Ngồi yên vào.”
Anh đạp xe, chở cô về trường. Bởi vì mỗi lần gặp nhau đều phải vượt qua quãng đường dài, nên họ rất trân trọng từng phút giây bên nhau. Dù nói chuyện khi đạp xe phải nói to, nhưng họ vẫn không ngừng chia sẻ những chuyện xảy ra trong tuần.
Giờ đây Chương Vận Nghi rất hào hứng với căng tin trường Trần Khoát, mấy ngày trước đã bắt đầu nghĩ xem nên ăn gì rồi.
Trần Khoát vô cùng bất lực: “Đi ra ngoài ăn không ngon hơn sao?”
“Anh thì hiểu gì chứ!”
Anh khóa xe, dẫn cô vào căng tin đang có đông người ăn. Tranh thủ lúc vẫn có chỗ, anh đi mua đồ ăn, rất bận rộn vì cái gì cô cũng muốn ăn cả.
Chương Vận Nghi ngồi xuống, nhón chân chờ, lấy điện thoại ra chụp ảnh chia sẻ với Đới Giai: [Bữa tối hôm nay, một món...]
Đới Giai cũng gửi ảnh bữa tối của mình, từ ảnh có thể thấy cô ấy đang ở trong ký túc xá: [Ăn xong rồi đi tắm rửa, tìm một bộ phim để xem, độc thân đúng là tốt thật, người không mệt, ví cũng không mệt ~~]
Cảm thấy bị xúc phạm!
Chương Vận Nghi nhịn cười trả lời: [Cái cậu bạn học Chu kia không hẹn cậu à?]
Đới Giai: [... Tớ với cậu ấy không có cửa đâu.]
Chương Vận Nghi: [Ồ ồ ồ, cậu ấy.]
Đang trò chuyện vui vẻ, thì đột nhiên một giọng nam do dự vang lên từ phía trên: “Xin hỏi chỗ này có người ngồi chưa vậy?”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt không xa lạ nhưng lại sững sờ.
Tiếu Triết đã chuẩn bị tinh thần.
Cậu ấy đã chú ý đến cô, không nói quá chứ thực sự có cảm giác bị đánh gục. Sợ thời cơ không chờ đợi ai, cậu ấy suy nghĩ kỹ rồi đi đến, cố tình phớt lờ chiếc ba lô đen trên ghế bên cạnh cô. Khi ánh mắt họ chạm nhau, nhịp tim cậu ấy chậm lại nửa nhịp.
Chương Vận Nghi ngạc nhiên nhìn cậu ấy.
Với cô, cậu ấy không phải là người xa lạ.
Kiếp trước cô quen cậu ấy trong một bữa tiệc sinh nhật của bạn, cậu ấy chủ động xin phương thức liên lạc của cô, nhưng cậu ấy lại không phải mẫu người cô thích, nên khi cậu ấy tỏ tình, cô đã thẳng thừng từ chối.
Không ngờ là, kiếp này lại gặp lại, còn sớm hơn vài năm nữa.
“Có người rồi.”
Trần Khoát bưng khay đồ ăn đến, mặt lạnh lùng thay cô trả lời.
Tiếu Triết quay đầu: “...”
Chương Vận Nghi vội vàng thu hồi ánh mắt, cũng đáp: “Bên kia vẫn còn chỗ kìa!”
“Được được, cảm, cảm ơn.”
Sau khi cậu ấy thất thần bỏ đi, Trần Khoát nhíu mày rồi ngồi xuống bên cạnh cô, đưa đũa và thìa cho cô, nhanh chóng giãn lông mày ra, hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa không?”
“Ăn xong rồi tính tiếp ~”
Nhiều lúc Chương Vận Nghi thực sự mắt to hơn bụng, nhưng từ khi yêu Trần Khoát, cô đã không còn lo lắng về việc gọi nhiều đồ ăn mà không ăn hết nữa. Anh đang ở độ tuổi ăn khỏe, cô không ăn hết, anh sẽ giúp cô.
Ăn uống no nê xong, rời khỏi căng tin, trời đã tối hẳn, nhiệt độ cũng giảm vài độ.
Anh nắm tay cô, nhét vào túi áo, ủ ấm. Lúc này không cần đạp xe nữa, coi như đi dạo tiêu thực. Đi ngang qua cửa hàng trái cây, họ dừng lại mua một hộp dâu tây và cherry.
“Hôm nay xem phim hay ngày mai xem?” Anh không rời mắt khỏi cô, hỏi.
Chương Vận Nghi không do dự mà nói: “Ngày mai!”
Cả ngày hôm nay đã quá mệt mỏi, buổi sáng có tiết học, buổi chiều vượt núi băng rừng, ăn no rồi chỉ muốn tìm chỗ nằm nghỉ mà thôi.
“Được.”
Đêm xuống, gió như dao cùn quất vào mặt, hai người bắt taxi thẳng đến khách sạn cách đó không xa. Chương Vận Nghi quẹt thẻ mở cửa, cất thẻ đi, nhìn hai chiếc giường đơn được dọn gọn gàng, trong lòng thầm cười.
Mọi thứ đã thay đổi từ khi nào nhỉ?
Tuần trước.
Tuần trước anh đến trường tìm cô, đến nơi trời cũng đã tối, nghĩ đến việc ăn xong cũng chẳng nói được mấy câu đã phải về ký túc xá, cô cảm thấy bực bội. Anh cũng không nói gì, đứng bên ngoài trường với cô, cả hai đều có tâm sự. Cô dùng mũi giày đá nhẹ vào anh, anh cũng lặng lẽ đá lại, chơi trò như trẻ con tiểu học.
Không rõ ai cười trước, nhưng cả hai đều cười như điên, rồi cô vội vã về ký túc xá lấy đồ, anh đợi dưới lầu.
Tối đó họ ngủ riêng hai giường, nói chuyện đến khuya, cô không biết mình đã ngủ lúc nào, chỉ mơ màng rồi mở mắt đã 10 giờ, anh đã vệ sinh xong, ngồi yên lặng trên ghế chơi điện thoại.
Không hiểu sao, cô lại cảm thấy rất vui, cũng rất yên tâm.
“Ăn dâu tây không, để anh đi rửa.” Anh để ba lô lên bàn, vô thức tránh ánh mắt cô, hơi ấm trong phòng khiến cổ họng anh khô khốc.
“Được thôi.”
Chương Vận Nghi thấy nóng bừng, mặt và tai đều đỏ lên, cởi áo khoác, như không có chuyện gì để nói: “Anh đưa áo khoác cho em, em treo lên cho.”
“... Ừ.”
Để đánh lạc hướng, cô ngồi trên sofa lướt điện thoại, lập tức muốn đảo mắt. Tốt rồi, sự chú ý hoàn toàn bị đống bài tập nhóm chuyển hướng, nên cô cũng không nhận ra tiếng nước trong bồn rửa đã ngừng lại.
Trần Khoát rửa trái cây rất cẩn thận, điện thoại liên tục rung lên, anh tưởng ai có việc gấp tìm mình, lau khô tay rồi mở khóa màn hình. Là bạn cùng phòng gửi một ảnh chụp màn hình: [Có phải người trong này là bạn gái cậu không?]
Là một bài đăng tìm người trên diễn đàn.
Thông tin không đầy đủ, chỉ nói vào một khoảng thời gian nào đó trong căng tin gặp một cô gái mặc áo khoác vàng, muốn biết cô học khoa nào.
Dĩ nhiên, những bài đăng kiểu này thường không ai quan tâm, lần này cũng không ngoại lệ, chìm nghỉm.
Bạn cùng phòng chỉ là tình cờ nhìn thấy.
Trần Khoát trả lời: [Không phải.]
Anh cũng không biết có phải không, người mặc áo khoác vàng nhiều vô kể, nhưng anh lại nhớ đến chuyện lúc ăn cơm.
“Em rửa tay trước rồi hãy ăn.”
Trần Khoát từ nhà vệ sinh bước ra, để hộp trái cây lên bàn nhỏ, nói khẽ.
“Đợi một chút, a a a, em bực quá!”
Chương Vận Nghi than thở một tràng, anh thường không như Đới Giai, cùng cô mắng chửi, nhưng cũng là một cái hốc cây tốt để tâm sự, cô không lo lời mình nói sẽ bị người thứ ba biết được.
Hôm nay anh lại phá lệ đáp: “Anh cũng rất bực.”
Cô sửng sốt, hỏi dồn dập: “Anh bực chuyện gì thế?”
Tạm dừng việc rửa tay.
Tạm dừng việc ăn trái cây.
Lần trước anh nói “hơi bực” là khi bị cô Triệu bắt gặp hai người, lần này chắc chắn là có chuyện lớn hơn, không thì sao từ “hơi bực” lại thành “rất bực” chứ, mức độ nghiêm trọng tương đương bị ba cô Triệu bắt gặp.
Là bạn gái chu đáo nhất, cô tuyệt đối không thể bỏ qua được, quan tâm nhìn anh, chờ đợi câu tiếp theo.
Trần Khoát nói bằng giọng điệu bình thản: “Bực vì trên đời này đàn ông quá nhiều.”