Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 97

Sau bữa tiệc mừng nhập học, Chương Vận Nghi và Trần Khoát bắt đầu chuẩn bị cho chuyến du lịch sắp tới.

 

Kỳ nghỉ này vừa bình thường lại vừa không bình thường.

 

Họ đi dự tiệc mừng của bạn bè, ăn uống rất nhiều bữa, hát hò rất nhiều bài, khám phá các địa điểm du lịch lớn nhỏ ở Giang Châu, và cùng nhau đăng ký học lái xe. Những việc này tưởng chừng như rất đỗi bình thường đối với các sĩ tử sau kỳ thi.

 

Nhưng mà, khi làm những điều bình thường ấy cùng người mình rất thích, thì chúng lại trở nên vô cùng đặc biệt.

 

Trên chuyến tàu cao tốc đến điểm đến, Chương Vận Nghi đắm chìm trong khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Đột nhiên, cô cảm thấy vai mình nặng trĩu, nhìn xuống thì thấy Đới Giai đã ngủ gục. Cô mỉm cười, kéo rèm che nắng xuống.

 

Chuyến đi chơi này đã được cô và Trần Khoát lên kế hoạch từ lâu, nhưng cả hai đều không dám thách thức giới hạn của bố mẹ. Sau nhiều lần cân nhắc kỹ lưỡng, họ quyết định rủ thêm bạn bè đi cùng. Vì thế, họ đã phải đấu trí đấu dũng với Phí Thế Kiệt và Đới Giai suốt mấy ngày liền.

 

Những khó khăn trong quá trình thuyết phục hai người bạn kể ra cũng đủ khiến họ rơi nước mắt.

 

Cuối cùng, với điều kiện “bao ăn, bao ở, bao cả vé đi về”, “sẽ chụp thật nhiều ảnh đẹp”, và “sẽ nợ một ân tình”, họ cũng đã thuyết phục được hai người bạn đồng ý đi cùng.

 

Tình bạn này đúng thật là cảm động trời đất!

 

Dù đã hết lòng chiều chuộng bọn họ như vậy, mà Phí Thế Kiệt vẫn không ngừng nhắn tin nhắc nhở cô: [Ai là người vĩ đại, vô tư và tốt bụng nhất thế giới? Xin hãy trả lời.]

 

Cô đành phải bấm bụng trả lời: [Tất nhiên là tổng giám đốc Phí đẹp trai nhất của chúng ta rồi!]

 

Phí Thế Kiệt lại còn đòi hỏi thêm: [Có đẹp trai hơn cả Trần Khoát không? Xin hãy trả lời.]

 

Cô không thể nhịn thêm được nữa, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn: [Chắc chắn rồi!]

 

Nhưng tất cả chuyện này đều xứng đáng!

 

Điểm đến là một ngọn núi ở một thành phố khác. Cô đã tìm hiểu rất kỹ về nơi này rồi. Biển mây ở đây vô cùng hùng vĩ, như chốn bồng lai tiên cảnh. Trên núi cũng rất mát mẻ, hoàn toàn không có cái nóng oi bức của thành phố, rất thích hợp để tránh nóng. Đứng trên cao ngắm bình minh, hoàng hôn và những vì sao, chắc chắn sẽ là một trải nghiệm đáng nhớ đúng không?

 

Tất nhiên, đó chỉ là những lý do được xử lý qua bằng nghệ thuật nói giảm nói tránh mà thôi...

 

Lý do thực sự là vì kiếp trước cô đã đi qua rất nhiều thành phố, nên lần này cô muốn cùng Trần Khoát đến một nơi cả hai chưa từng đặt chân đến, để chuyến đi thêm ý nghĩa.

 

Trần Khoát và Phí Thế Kiệt ngồi cùng một hàng ghế, một người ngồi giữa, một người ngồi gần lối đi.

 

Anh đeo tai nghe, quay đầu nhìn về phía Chương Vận Nghi đang ngồi ở ghế F.

 

Đột nhiên, vai anh nặng trĩu.

 

Anh liếc nhìn Phí Thế Kiệt đang dựa vào vai mình, lạnh lùng nói: “Cho cậu một giây đồng hồ, biến.”

 

Phí Thế Kiệt lập tức ngồi thẳng dậy, “Cậu thực tế hơn bạn gái cậu nhiều quá đấy!”

 

“Có gan thì trạm sau cậu xuống xe đi.”

 

Đương nhiên Phí Thế Kiệt không chịu thua, hiện tại chẳng có lời nào có thể làm tổn thương cậu ấy được nữa, bởi vì cậu ấy không có điểm yếu, không sợ gì cả. Nhưng người anh em này của cậu ấy thì có, vì thế cậu ấy bật màn hình điện thoại lên, khoe khoang: “Bạn gái cậu bảo tôi đẹp trai hơn cậu, cậu có giỏi thì bảo cậu ấy mắt mù đi.”

 

Trần Khoát: “...”

 

Anh mỉm cười: “Cô ấy đúng là tốt bụng hơn tôi.”

 

Chương Vận Nghi và Đới Giai ngồi cách đó một lối đi, đều đã ngủ gục.

 

Chuyến đi không dài cũng không ngắn, đến nơi vào buổi trưa. Họ bắt taxi đến một nhà hàng được cư dân mạng giới thiệu, bốn người ăn hết sạch một bàn đầy thức ăn. Đới Giai xoa bụng cảm thán: “Được sống lại rồi.”

 

Chỉ bốn chữ đơn giản ấy đã khiến Chương Vận Nghi vô cùng đau lòng.

 

Cô đau lòng không tin, vội vàng chạy sang cửa hàng bên cạnh mua nước lạnh, vặn nắp rồi hai tay dâng lên, ân cần hỏi han.

 

Phí Thế Kiệt huých cùi chỏ vào Trần Khoát, nhướng mày, truyền đạt suy nghĩ: Nhìn kìa, học tập đi.

 

Trần Khoát huých lại cậu ấy, lão Phì muốn có được đãi ngộ như thế này sao? Đừng mơ, kiếp sau đi.

 

Bốn người lên xe đến chân núi, chủ homestay nhiệt tình lái xe đến đón. Dù ban đầu rất hào hứng, nhưng Chương Vận Nghi cũng bị con đường quanh co đánh gục, nằm bẹp như cá chết trong vòng tay Trần Khoát.

 

“Em muốn nôn quá.” Cô nói. Kiếp trước cô đã không chọn leo núi, quả là quyết định sáng suốt.

 

Trần Khoát nhíu mày: “Cố lên.”

 

Cô bị chọc cười: “Em tưởng anh sẽ bảo em cứ nôn lên người anh chứ.”

 

Trần Khoát lại không cười nổi, đưa tay sờ trán cô: “Hay để anh bảo họ dừng xe một chút nhé?”

 

“Không cần.” Cô ngăn lại: “Cố một chút là qua thôi. Chỉ là muốn ăn gì đó mát mát thôi. Giai, cậu có gì không?”

 

Ánh mắt Đới Giai lờ đờ: “Đừng nói chuyện với tớ, nếu không thì tớ sẽ nôn thật đấy.”

 

Trần Khoát cũng không nghĩ nhiều, lục trong túi quần thể thao lấy ra một thanh kẹo cao su bạc hà đưa cho cô: “Anh có cái này.”

 

Chương Vận Nghi reo lên một tiếng, lập tức mở một thanh ra nhét vào miệng, nhai ngấu nghiến. Vị bạc hà the mát khiến cô đỡ hơn, cô cũng chia cho Đới Giai và Phí Thế Kiệt. Khi người đã dễ chịu hơn, đầu óc cũng bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.

 

Cô đột nhiên bật cười.

 

Thật sự không nhịn được, càng lúc càng cười to: “Ha ha ha ha ha!”

 

Phí Thế Kiệt ngồi ghế trước quay đầu lại nhìn, kinh hãi: “Đây là điên rồi à?”

 

Đới Giai cũng không hiểu cô đang cười gì, gật đầu: “Đúng là điên thật rồi.”

 

Chỉ có Trần Khoát vài giây sau mới hiểu ra, đưa tay gãi đầu, cảm thấy mình đúng là ngốc.

 

Anh đành quay ra nhìn cửa sổ, nhưng tiếng cười của cô vẫn vang lên, khiến anh cũng bị lây, khóe miệng nhếch lên.

 

Tài xế cũng lo lắng bọn họ sẽ nôn trên xe, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Chỗ chúng tôi phí rửa xe bên trong là năm mươi tệ đấy.”

 

Tinh thần Chương Vận Nghi lập tức tỉnh táo hẳn: “Em ổn rồi, em đã sống lại rồi!”

 

Lý do thì chỉ có cô và Trần Khoát hiểu.

 

Trần Khoát nắm chặt tay cô, ý bảo đừng nói nữa.

 

...

 

Homestay nằm trên núi, mùa hè là cao điểm du lịch, những nơi mát mẻ đều đông nghịt người. Chương Vận Nghi đã tìm hiểu kỹ và chọn được chỗ này. Dù điều kiện có hạn chế, nhưng cái mát mẻ tự nhiên này là thứ mà phòng điều hòa không thể so sánh được.

 

Cô đặt hai phòng liền kề.

 

Một phòng cho Trần Khoát và Phí Thế Kiệt, một phòng cho cô và Đới Giai.

 

Những người vừa nãy còn nằm lả sống dở chết dở trên xe, bây giờ đã nhảy nhót tưng bừng. Chỉ có thể nói sức khỏe tuổi mười tám quả là không phải dạng vừa.

 

Phí Thế Kiệt lập tức yêu ngay nơi này, hỏi Chương Vận Nghi: “Sao chúng ta chỉ ở đây một đêm thôi thế, ở thêm vài ngày nữa không được sao?”

 

Chương Vận Nghi mỉm cười: “Cậu nói thử xem?”

 

Chẳng lẽ cô lại không biết nơi này thoải mái sao?

 

Sao không ở thêm vài ngày ư? Là bởi vì ví tiền của cô không cho phép đấy!

 

Bây giờ là mùa cao điểm, rốt cuộc thì hai người họ có biết hai phòng này đã tốn của cô bao nhiêu tiền không! Nếu họ đã biết mà còn nói vậy, thì quả là không có lương tâm!

 

Phí Thế Kiệt hiểu ra, chỉ tay về phía Trần Khoát đang rửa tay trong nhà vệ sinh: “Chuyện này là thế nào, không phải là vẫn còn có cậu ấy sao?”

 

Trần Khoát nghe vậy thì tay cũng không rửa nữa, lập tức đi ra kéo tên mập Phí Thế Kiệt vào nhà vệ sinh.

 

Mọi chi tiết của chuyến đi anh đều tham gia thảo luận, nhưng không còn cách nào khác, cô rất kiên quyết, vẻ mặt cô như thể “Cứ tin tưởng em, du lịch bụi cũng có thể rất vui, em chính là người giỏi nhất!”. Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo đó của cô, anh đành phải đồng ý.

 

Ban đầu anh còn định giúp cô giảm bớt gánh nặng, định lén đặt vé xe, nhờ Phí Thế Kiệt nhắn riêng Đới Giai xin số căn cước công dân.

 

Đới Giai: [Đưa cho các cậu à, không đời nào, bây giờ sẽ nói với cậu ấy ngay đây.]

 

Là bạn thân của Chương Vận Nghi, Đới Giai không muốn làm chuyện này, nên lập tức quay lưng tố cáo hai người. Đới Giai nhấn mạnh lần thứ một trăm, cô ấy luôn đứng về phía bạn thân, sau này nếu muốn tạo bất ngờ như sinh nhật chẳng hạn, thì tốt nhất là đừng tìm cô ấy.

 

Bởi vì căn bản là cô ấy không giữ được bí mật đâu...

 

Sau khi Chương Vận Nghi biết chuyện này, cô lập tức làm lơ Trần Khoát mười phút, hơn nữa còn đổi biệt danh của anh từ “Đồ tốt” thành “Đồ chó”.

 

Cô đã nói rằng cô có thể làm được, thì nhất định cô sẽ làm được! Phải tin tưởng cô!

 

Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng hét của Phí Thế Kiệt: “Cậu dám đánh tôi sao?!”

 

Chương Vận Nghi và Đới Giai cười đến không nhặt được mồm.

 

Trần Khoát lạnh lùng: “Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy.”

 

Chuyện này khó khăn lắm mới lắng xuống, lại bị nhắc đến, mười phút kia dài đằng đẵng như thế nào, lão Phì có biết không? Tất nhiên là lão Phì không thể biết được, bởi vì cậu ấy có bạn gái đâu.

 

Bốn người đi dạo quanh khu vực homestay, không khí trên núi trong lành, thoải mái và thư thái. Như đang đi tìm kho báu, khi thấy một con suối nhỏ, họ đều vô cùng phấn khích. Phí Thế Kiệt và Đới Giai do dự, muốn thử xem nước suối có ngọt như trong sách nói không.

 

Chương Vận Nghi khẽ nói: “Có người nhìn thấy suối thì muốn uống nước, có người thì lại muốn rửa chân.”

 

Trần Khoát ôm vai cô, nhịn cười, xoa đầu cô.

 

Phí Thế Kiệt: “?”

 

Đới Giai: “?”

 

Cả hai đều buông tay, nước trong lòng bàn tay rơi xuống, tạo thành những bông nước nhỏ, rồi hòa vào dòng suối.

 

...

 

Chương Vận Nghi gọi ngày hôm nay là thời gian mua bằng tiền, trôi qua rất nhanh nhưng rất đáng giá, đặc biệt là hoàng hôn, còn đẹp hơn cả trong thành phố. Đến đây phải chụp thật nhiều ảnh, nếu không thì coi như chưa đến. Cô đi tìm góc chụp đẹp, cuối cùng cũng tìm được một chỗ ưng ý.

 

Đới Giai và Phí Thế Kiệt cũng vui vẻ học theo các du khách khác, hét vang vào trong hang núi.

 

Nhìn bạn bè vui vẻ, Chương Vận Nghi cũng rất hạnh phúc. Cô lại đưa mắt nhìn Trần Khoát đang cầm máy ảnh, hỏi: “Anh có vui không?”

 

Trần Khoát ừ một tiếng.

 

Chỉ là tính cách anh có lẽ là đúng như cô đã nói, hơi trầm, anh không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình, nên muốn dùng hành động, như một cái ôm, một nhịp tim để chứng minh rằng sau tiếng “ừ” của anh là cả một bài văn mô tả cảm nghĩ dài ba nghìn chữ.

 

“Đừng lại gần!” Chương Vận Nghi ngăn anh lại, chỉ tay về phía bầu trời xa xăm, ánh sáng màu cam phủ khắp mặt đất. Cô vui mừng, bảo anh tự điều chỉnh ống kính, cô giơ tay lên: “Chụp ra cảnh nó nằm trong lòng bàn tay em, hiểu chứ?”

 

Trần Khoát, thân là bạn trai đã chụp cho bạn gái ít nhất vài trăm tấm ảnh trong mùa hè này, đã quá hiểu rồi.

 

Anh giơ máy ảnh lên, lấy nét.

 

Cô là trung tâm.

 

“Nó đã nằm trong lòng bàn tay em chưa?” Chương Vận Nghi hỏi to.

 

Trong ống kính của Trần Khoát, cô gái mà anh rất thích thực ra còn đẹp hơn cả hoàng hôn hôm nay nữa.

 

Anh không có cảm giác đặc biệt gì với thiên nhiên.

 

Nhưng khi cô xuất hiện trong đó, anh mới cảm nhận được vẻ đẹp.

 

Anh khẽ nói: “Đã ở đó rồi.”

 

Và sẽ luôn ở đó.

Bình Luận (0)
Comment