Sau khi nhận được giấy báo nhập học của Đại học Truyền thông Trung Quốc, Doãn Văn Đan và Chương Chí Khoan lập tức sắp xếp tiệc mừng.
Hai vợ chồng tối hôm trước còn hào hứng ngồi trên ghế sofa đối chiếu sổ sách, sự nỗ lực của con gái đương nhiên là rất đáng để khoe khoang, nhưng điều thật sự khiến họ vui mừng chính là số tiền mừng đã gửi đi trước đây cuối cùng cũng có cớ để thu lại rồi!
Trong chi tiêu gia đình hàng năm, việc quan hệ qua lại chắc chắn cũng là một khoản lớn, gặp phải người mặt dày, chuyện nhỏ nhặt cũng có thể gửi thiệp mời, thì mỗi lần gặp phải, hai vợ chồng đều ở nhà cằn nhằn, đến ngày lại lủi thủi đi tham dự.
“Con gái, con xác định là phải để lại cho con hai bàn sao?” Chương Chí Khoan cao giọng hỏi.
Chương Vận Nghi thò đầu ra từ phòng, “Đúng vậy, hai bàn ạ!”
Doãn Văn Đan mắng cô một câu, “Con không biết bây giờ một bàn tiệc ở Giang Châu đắt thế nào sao?”
“Con đã rất tiết kiệm rồi!” Cô tranh luận, “Ban đầu có ba bốn bàn, tiết kiệm tới tiết kiệm lui thì giảm xuống còn hai bàn, thật sự không thể ít hơn được nữa, con mời toàn bạn thân của con thôi đấy!”
“Bạn con đến từ khắp năm châu bốn biển sao?”
Chương Vận Nghi bị chặn họng, “Dù sao thì cũng phải để lại cho con hai bàn đấy!”
Cô lại rút vào phòng, đóng cửa lại, nằm trên giường xác nhận thời gian địa điểm với từng người bạn, suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn xác nhận với Trần Khoát: [Ngày mai anh sẽ thật sự đến chứ?]
Hóa ra chàng trai trông bình tĩnh nhất cũng có một mặt nhát gan.
Trần Khoát nhận được tin nhắn lúc vừa mới thay quần áo xong, từ nhà vệ sinh bước ra, Phí Thế Kiệt ngồi trước bàn máy tính ngoái đầu lại nhìn, giơ tay bóp bóp sống mũi, cầu xin, “Cứ mặc bộ này đi!”
Nếu biết anh giai này gọi mình đến nhà ngủ là vì chuyện này, thì có đánh chết cậu ấy cũng sẽ không đến đâu.
Trần Khoát mặt không biểu cảm mà cúi người, cởi một chiếc dép ném qua, “Biến, đây là đồ ngủ của tôi.”
Phí Thế Kiệt đón lấy chính xác rồi ném lại, không có chút hối lỗi nào mà nói: “Vậy à, à này, điện thoại của cậu rung lên kìa, tôi bấm ngón tay tính toán, là cậu ấy đấy.”
Trần Khoát đi đến bên giường, cầm điện thoại lên, hít một hơi, trả lời: [Đến chứ.]
Ánh mắt liếc nhìn chỗ khác, ngay cả đám lão Phì và Hà Viễn cũng đi, lẽ nào anh lại không đi sao? Làm gì có đạo lý như vậy.
Hôm sau thời tiết rất đẹp, không nóng như mấy ngày trước, Chương Vận Nghi đã bị bố mẹ gọi dậy từ sớm, cô là nhân vật chính duy nhất của hôm nay, chắc chắn sẽ phải bận rộn từ sáng đến tối, điện thoại không ngừng nghỉ, cuộc gọi và tin nhắn cứ ồ ạt kéo đến.
Mấy phòng lớn nhỏ trong khách sạn đều chật kín.
Đi ngang qua tấm thiệp mời khổng lồ “Chúc mừng xxx đỗ Đại học Bắc Kinh” dựng ở phòng khác, một nhà ba người đều không thèm liếc mắt mà đi ngang qua.
Không ghen tị, thật sự không ghen tị...
Chương Vận Nghi đứng ở cửa phòng tiệc đón khách rất tự nhiên, họ hàng bạn bè từng đợt kéo đến, mặt cô cười đến cứng đờ, đột nhiên mắt sáng lên, các bạn nhỏ đến rồi, cô đi lên đón, hài lòng nghe thấy tiếng “oa” vang lên.
Đúng rồi!
Cái cô cần chính là hiệu ứng này!
Chiếc váy nhỏ trên người là dì nhỏ dẫn cô đến cửa hàng mua, cắt may vừa vặn, váy xếp ly, nhưng không rườm rà, mặc ngày thường cũng không quá phô trương.
Ánh mắt Trần Khoát không rời khỏi người cô, nhưng trong hoàn cảnh này, anh không thích hợp thể hiện quá thân mật với cô trước mặt mọi người, vì vậy chỉ có thể chăm chú nhìn cô. Thỉnh thoảng ánh mắt chạm vào nhau, anh cười, cô cũng cười khẽ.
Hôm nay khách mời rất đông, Chương Vận Nghi hoàn toàn không e ngại, cầm micro đứng trên sân khấu, một mình cô cũng có thể làm bầu không khí nóng lên, không phải cảm ơn bố mẹ người lớn một cách máy móc, mà cô chỉ nói về những kỷ niệm tuổi thơ sâu sắc, thời gian đi học —
“Mọi người đến đây chắc hẳn là có nhìn thấy người bên cạnh đỗ Đại học Bắc Kinh, thực ra cháu/ con/ em và cậu ấy cũng không kém nhau nhiều lắm, cậu ấy đi học Đại học Bắc Kinh, còn cháu/ con/ em đi Bắc Kinh học đại học, không khác nhau đâu!”
Khách mời dưới sân khấu bật cười ha hả.
Phí Thế Kiệt cười không ngậm miệng, áp sát Trần Khoát, nói nhỏ, “Tôi thật sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sao hai người có thể đến với nhau được thế?”
Như đến từ hai hành tinh khác nhau vậy.
Một người trong tiệc mừng của mình không có chút cảm giác tồn tại nào, một người lại đứng trên sân khấu nói chuyện rôm rả.
Trần Khoát hơi thu lại nụ cười trên mặt, dùng giọng điệu “cậu bớt giả vờ không biết đi” nói: “Cậu nói xem?”
Phí Thế Kiệt ọe một tiếng.
Chương Vận Nghi đi theo bố mẹ mời rượu, còn có người nói với cô ngày khổ đã qua rồi, tương lai chắc chắn sẽ tiền đồ rộng mở, rực rỡ phi thường, ngoài miệng thì cô cười ha hả, nhưng trong lòng lại đắng ngắt, kiếp trước chính là tin lời ma quỷ của các vị nên mới ra nông nỗi này, kiếp này không lừa được cô nữa đâu nha!
Họ còn chưa đến bàn này, Trần Khoát đã căng thẳng đến mức không ngừng uống nước, vẻ mặt nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên anh đối mặt trực tiếp với bố mẹ cô.
“Là bạn học của Vận Vận đúng không?”
Doãn Văn Đan cũng là cao thủ giao tiếp, trong cốc của bà ấy là rượu vang đỏ, không coi nhóm thanh niên mười tám tuổi này là trẻ con, nghiêm túc uống vài ngụm, “Cảm ơn các cháu đã quan tâm đ ến Vận Vận, ở nhà con bé cũng hay nhắc đến các cháu, Đới Giai! Từ Thi Thi, Chu An Kỳ!”
Ánh mắt bà ấy quay sang, hầu như đọc tên từng người.
Cuối cùng dừng lại ở chàng trai cao nhất, khẽ mỉm cười, “Trần Khoát, cảm ơn cháu.”
Chương Vận Nghi suýt nữa thì phun nước cam trong miệng ra, sặc đến ngạt thở, tai đỏ như bị ai đó vặn một cái, tại sao bà Doãn không báo trước mà đột nhiên chào hỏi kiểu vậy chứ!
Còn các bạn học trong bàn, mấy năm nay, lần đầu tiên tận mắt thấy lớp trưởng lớp họ đỏ mặt, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
...
Tiệc mừng không phải ăn xong là kết thúc, ngoài vài người bạn thật sự có việc phải đi gấp ra, thì những người khác đều bị Chương Vận Nghi cương quyết giữ lại, cô xin mẹ hai thẻ phòng theo giờ, có người tụ thành một bàn đánh mạt chược, có người ngồi trên ghế sofa hoặc giường chơi đấu địa chủ, náo nhiệt vô cùng.
Trần Khoát không hứng thú với những thứ này, ngồi cạnh Chương Vận Nghi, thỉnh thoảng lại dạy cô đánh bài, hai người thì thầm, âm mưu dương mưu, giết đối thủ tan tác.
Dần dần, Chu An Kỳ và Tôn Khải Toàn nhạy cảm phát hiện lớp trưởng đang tính bài, quá vô liêm sỉ.
Mấy người hợp lực đuổi anh đi, thậm chí còn khoanh vùng, không cho phép anh đến gần Chương Vận Nghi, nếu không thì sẽ chém ngay lập tức!
Chương Vận Nghi: “...”
Trần Khoát nhướng mày, không còn cách nào, đi đến chiếc giường khác nằm, cũng không muốn chơi điện thoại, đành hai tay đặt sau gáy, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chơi hơn một tiếng, mọi người cũng không còn hứng thú cao độ nữa, Chương Vận Nghi đã chuẩn bị từ trước, đặt lá bài xuống, gọi bạn bè, đến quán karaoke gần khách sạn tiếp tục vui chơi, đảm bảo hôm nay để họ vui vẻ trở về.
“Khoát —”
Tôn Khải Toàn muốn gọi Trần Khoát đang ngủ dậy, nhưng lại bị Chương Vận Nghi vội vàng ra hiệu im lặng ngăn lại, “Chúng ta đi hát, để anh ấy ngủ, anh ấy tỉnh dậy thì sẽ tìm tớ thôi.”
“Ồ ~~~”
Lại là tiếng ồn ào quen thuộc, cùng những đôi mắt nháy nháy.
Chương Vận Nghi phớt lờ tất cả, cầm thẻ phòng, nhẹ nhàng đi theo họ ra khỏi phòng, đóng cửa cũng cẩn thận. Phòng bên cạnh, Thẩm Minh Duệ họ đang đánh mạt chược, chết cũng không chịu đi, đoàn người rời khách sạn, đối mặt với ánh nắng gắt, đến quán karaoke, cô hào phóng đặt một phòng lớn, để họ tha hồ vui chơi nhảy múa.
“Nghi Bảo!”
Sau khi Chu An Kỳ giành được micro thì lập tức hét lên, dùng giọng điệu đã nhìn thấu cô mà trêu chọc, “Cậu định đi đâu?”
Chương Vận Nghi ném một ánh mắt mập mờ, “Không phải đi tìm Thành —”
Nham là đủ rồi sao.
Chu An Kỳ lập tức chịu thua, ngắt lời cô, “Ồ ồ ồ, không sao không sao!”
Cô thành công thoát thân, chịu đựng ánh nắng mà bước đi nhẹ nhàng về khách sạn, lấy thẻ phòng từ trong túi ra, nhẹ nhàng quẹt thẻ mở cửa, lén lút chui vào.
Trong phòng.
Trần Khoát đã ngồi dậy định uống nước, nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức nằm xuống, thẳng đơ, anh nhắm mắt, chỉ có thể dựa vào động tĩnh để phán đoán hành động của cô, nhưng dưới đất trải thảm, bước lên không có tiếng gì cả.
Cô đang đặt túi xuống sao?
Hay là đang uống nước?
Cho đến khi nghe thấy tiếng loạt xoạt nhẹ nhàng, anh mới xác định cô đang nằm xuống chiếc giường khác.
Đây là phòng tiêu chuẩn, hai giường một mét hai.
Anh nằm trên giường thấy hơi chật chội.
Chương Vận Nghi nằm nghiêng, tay kê lên má, lặng lẽ nhìn bạn trai đang ngủ, một góc nào đó trong lòng cũng theo nhịp thở của anh mà mềm đi, khóe miệng cô mang nụ cười dịu dàng, từ từ nhắm mắt lại.
Trần Khoát đợi rất lâu mà không nghe thấy tiếng động gì.
Anh không chắc cô đang làm gì, thử mở mắt ra, đối mặt với ánh mắt mang chút lạnh lẽo của cô, “...”
“Em biết ngay là anh giả vờ ngủ mà!” Cô ngồi dậy, lên án anh, “Còn muốn lừa em à, trẻ con, nhàm chán!”
Diễn xuất này mà cũng dám khoe khoang trước mặt cô à, đây chính là múa rìu qua mắt thợ đấy biết không?
Trần Khoát rất bất lực, biết anh giả vờ ngủ, mà cô còn cố ý đợi mười mấy phút để bắt quả tang, ai trẻ con hơn? Ai nhàm chán hơn chứ?
Cô ngồi, anh nằm, vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi.
Cô lại đột nhiên nằm xuống, lần này đổi tư thế, nằm ngửa nhìn trần nhà, trong lòng đếm số, chưa đếm đến mười, đệm giường đã hơi lún xuống, có thêm một người, hơi thở mát lạnh gần như bao vây cô, hai người chen chúc trên một chiếc giường, rõ ràng là máy lạnh vẫn đang chạy, nhưng nhiệt độ lại tăng lên.
Trong lúc không để ý, cô đã nằm lên vai anh.
Cánh tay anh cũng để cô gối đầu.
Hai người đều không kiểm soát được mà nín thở, vẫn là cô lười biếng mở miệng, chủ động nói chuyện với anh, hôm nay họ đều không có thời gian nói chuyện, đến lúc này mới có thể ở bên nhau, “Chúng ta sẽ cùng nhau đến Bắc Kinh học đại học, anh vui không?”
“Vui chứ.” Để giảm bớt căng thẳng, khiến bản thân tự nhiên hơn, anh nhắm mắt lại.
“Nhưng em cảm thấy anh rất nhanh sẽ không vui được nữa.” Cô nói, “Bởi vì chúng ta cách nhau rất xa.”
“Không xa.” Anh không quan tâm nói, “Không phải đều ở cùng một thành phố sao.”
Chương Vận Nghi nhìn chằm chằm sống mũi anh, không biết khi nhắm mắt có thể cảm nhận được ánh mắt không, ánh mắt cô dừng ở đâu là chỗ đó anh lại cảm thấy không tự nhiên. Không biết nửa năm sau, anh còn dám huênh hoang nói “không xa” không, cô đã cảm thấy hơi mong đợi rồi đấy.
“Cười cái gì thế?”
Cuối cùng anh cũng mở mắt, bất lực nhìn cô, anh đã căng thẳng đến mức như xác chết không nhúc nhích, vậy mà cô còn cười được.
“Anh quản em à.”
Nói xong, cô cũng ngẩn người.
Anh cúi mắt, ánh mắt trầm trầm nhìn cô, như đang sao chép hành động vừa rồi của cô, cô đều có thể cảm nhận được thân thể anh căng cứng, ngay khi cô nghĩ anh sẽ hôn cô, anh lại đưa tay che mắt cô, khẽ nói, “Em đã mệt mỏi rồi, ngủ đi.”
Chương Vận Nghi chớp chớp mắt.
Hàng lông mi của cô khẽ quét vào lòng bàn tay anh.
Cô không nhìn anh nữa, anh mới nghiêng đầu chật vật thở phào một hơi, hơi thở nóng bỏng.
Anh rất muốn hôn cô, nhưng anh không dám, sợ không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Chương Vận Nghi thật sự rất mệt mỏi, tay anh vẫn che mắt cô, mang theo nhiệt độ dễ chịu, khiến cô lầm tưởng mình đang đeo bịt mắt hơi nước, mí mắt cô cũng ngày càng nặng, chìm vào vòng tay cứng đờ này mà ngủ thiếp đi.
Cảm nhận hơi thở cô dần đều, Trần Khoát buông tay, cánh tay buông thõng bên giường chịu đựng, cảm thấy vô cùng khổ sở, anh nhìn chiếc giường đơn bên cạnh còn trống, hơi hối hận, có lẽ anh nên quay lại thôi.
Nhưng cô dựa vào lòng anh ngủ thật sự rất ngon, ôm cũng rất chặt.
Thôi, đến thì cũng đã đến rồi.