Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 104

Sau khi hoàn thành công việc xong, Trần Khoát lập tức tắt máy tính đi. Ánh mắt anh lướt qua khung ảnh đặt trên bàn làm việc, là một bức ảnh chụp chung của anh và Chương Vận Nghi.

 

Trong căn phòng làm việc không tính là lớn lắm, nhưng đâu đâu cũng có dấu ấn của cô. Trên sofa là chiếc gối tựa êm ái, trên bàn làm việc là chiếc cốc sứ xinh xắn. Vào những lúc không quá bận rộn, cô thường đến đón anh tan làm, nằm cuộn mình trên sofa, tay cầm cốc trà nóng, yên lặng chơi sudoku. Mọi người trong công ty đều biết, cô chính là bạn gái của anh.

 

Trần Khoát cầm điện thoại và chìa khóa, bước ra khỏi phòng làm việc. Khi đi ngang qua văn phòng của Nguyên Hàng, nhìn thấy cửa vẫn để mở, anh bèn dừng lại, gõ nhẹ lên cửa.

 

Nguyên Hàng ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt như muốn nói: Có gì thì nói mau đi.

 

“Em tan làm trước đây.”

 

Lúc này mới chưa đến 5 giờ, vẫn còn khá sớm. Trần Khoát cảm thấy cần báo một tiếng với đối tác làm ăn. “Hôm nay em có hẹn.”

 

Nguyên Hàng đẩy gọng kính trên sống mũi, “Ồ” một tiếng nhàn nhạt, rồi đáp: “Cảm ơn đã báo, nhưng anh không hỏi.”

 

Sau khi tốt nghiệp đại học, Trần Khoát và Chương Vận Nghi không ở lại Bắc Kinh mà quay về Giang Châu. Họ đã có những năm tháng vui vẻ và trọn vẹn ở Bắc Kinh, nhưng chỉ Giang Châu mới chính là quê nhà thật sự.

 

Giờ đây, anh đã trở thành trụ cột của đội ngũ. Nguyên Hàng và đàn chị Trịnh Văn đã từng âm thầm bàn bạc rất lâu, cuối cùng cắn răng dứt khoát, gói ghém hành lý theo anh về đây. Nhìn lại, đây ít nhất cũng không phải là một quyết định sai lầm.

 

Bắc Kinh có nhiều cơ hội nhưng cạnh tranh lại rất khốc liệt. Tại Giang Châu thì chính quyền địa phương luôn khuyến khích người trẻ khởi nghiệp, đưa ra nhiều chính sách ưu đãi. Mấy năm qua, họ tích lũy được kha khá kinh nghiệm và mối quan hệ, xu hướng phát triển cũng đã dần ổn định, tiến gần hơn đến giấc mơ của đời mình. Công sức những năm tháng miệt mài cuối cùng cũng không hề uổng phí.

 

“Em đi đây.”

 

Trần Khoát bình thản bước qua khu vực làm việc, xuống thang máy đến bãi đỗ xe. Điểm dừng chân đầu tiên không phải là đài truyền hình tỉnh mà anh định đến, mà là một tiệm bánh mì gần trung tâm thương mại. Tiệm này rất đông khách, người xếp hàng không ít.

 

Anh vốn là người rất ghét xếp hàng.

 

Nhưng bạn gái anh lại thích cửa hàng ở những chỗ đông đúc, nổi tiếng.

 

Thế là anh đành phải vui vẻ, cam tâm tình nguyện chịu đựng, chịu thương chịu khó mà xếp hàng.

 

Trong đám người xếp hàng, một cô gái tóc ngắn lén lút thò đầu ra ngó anh. Cô bạn đứng sau lưng cô ấy phải nhắn tin qua điện thoại để trò chuyện: [Gặp được crush rồi! Nhìn kìa!! Chính là anh chàng phía trước, ngẩng đầu lên là biết ngay tớ đang nói đến ai luôn!]

 

Xét cho cùng thì trong cả hàng người, chỉ có một anh chàng nổi bật đến mức khiến người ta sáng mắt như vậy. Vóc dáng cao ráo, vai rộng chân dài, trông sạch sẽ mà vô cùng tươi mới.

 

Cô bạn ngẩng đầu nhìn, nhắn lại: [Chắc chắn là anh ấy đã có người yêu rồi.]

 

Cô gái tóc ngắn đọc tin nhắn, quan sát anh kỹ hơn, rồi hỏi: [Sao cậu biết? Tớ thấy anh ấy không đeo nhẫn mà?]

 

Đến lượt Trần Khoát, anh lấy điện thoại chụp một tấm ảnh bảng hiệu tiệm bánh.

 

Cô bạn trong hàng nhắn: [Anh ấy chụp ảnh để gửi cho người yêu kìa.]

 

Cô gái tóc ngắn: [?]

 

Thật hay giả vậy?

 

Cô ấy nghiêng đầu lén nhìn thêm lần nữa, tiếc là anh đang cúi đầu, không thấy rõ anh đang làm gì nữa.

 

Cô bạn tiếp tục: [Anh ấy đang hỏi người yêu muốn ăn loại bánh nào.]

 

[Chút nữa anh ấy sẽ gửi tin nhắn thoại bảo là sắp qua đón cô ấy rồi.]

 

Trần Khoát nhận được tin nhắn từ Chương Vận Nghi, cô réo ầm lên đòi ăn bánh sừng bò hạt dẻ cười. Anh lặng lẽ bật cười, nhấn nút ghi âm: [Được rồi, mua xong anh sẽ qua đón em ngay.]

 

Tiệm bánh nằm trong khu trung tâm thương mại, người qua lại đông đúc, khó tránh khỏi ồn ào. Dù khoảng cách không xa, nhưng vài từ vẫn lọt vào tai hai cô gái. Cô gái tóc ngắn kinh ngạc quay lại nhìn bạn mình, thần à!

 

Cô bạn nhún vai, ghé tai thì thầm: “Bởi vì tớ gặp cảnh này mấy lần rồi.”

 

Trần Khoát quét mã trả tiền, nhận túi bánh sừng bò từ nhân viên, rồi quay người rời đi.

 

“Đến rồi đến rồi, bước cuối cùng đây. Mua xong anh ấy sẽ đi thẳng, không thèm ngoái lại nhìn một cái nào.”

 

“Đỉnh thật!”

 

Trần Khoát nghiêng người nhường lối, bước ra khỏi tiệm bánh, đi thẳng đến bãi đỗ xe ngoài trời của trung tâm thương mại. Anh không hề để ý rằng khi đi ngang qua hai cô gái trong hàng, họ đã phải cố nín cười đến mức suýt bị nghẹn.

 

Từ công ty đến đài truyền hình tỉnh là tuyến đường anh đã đi không biết bao nhiêu lần trong mấy năm qua, quen thuộc đến mức chẳng cần chỉ dẫn cũng biết đường nào gần hơn, đường nào ít tắc hơn. Chưa đến giờ cao điểm tan tầm, anh nhanh chóng lái xe đến cổng đài truyền hình tỉnh. Ngoài việc đăng ký xe ra, thì đài không cho xe ngoài vào trong, nhưng xe anh thuộc danh sách nhân viên, hệ thống tự nhận diện, nên có thể thuận lợi thoải mái đi qua.

 

Đậu xe xong xuôi, chiếc xe bên cạnh bấm còi một tiếng, là một kiểu chào hỏi thân thiện. Anh hạ kính xe xuống.

 

Chủ xe là đồng nghiệp của Chương Vận Nghi, cười tươi hớn hở: “Lại đến đón cô giáo Chương (*) à?”

 

(*) Cô giáo (老师 – lão sư): gồm nhiều nghĩa, không chỉ để ám chỉ thầy cô giáo, mà còn để chỉ nhà chuyên môn; chuyên gia (thể hiện sự kính trọng).

 

Trần Khoát nhẹ nhàng gật đầu, trò chuyện vài câu rồi kết thúc. Đồng nghiệp của cô cũng vội về nhà sau giờ làm. Anh thích cảm giác này, người quen anh đều biết đến cô, và người quen cô cũng biết đến anh.

 

Tan làm sớm là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Chương Vận Nghi cảm thấy mọi người đều vô cùng đáng yêu, đặc biệt là Trần Khoát đang đợi cô ở bãi đỗ xe. Trên đường đi, cô tươi cười rạng rỡ chào hỏi đồng nghiệp. Ở đâu có người, thì ở đó khó tránh chuyện thị phi, nhưng cô vô cùng may mắn, hiện tại chỉ toàn gặp người dễ mến. Công việc bận rộn nhưng đầy ý nghĩa, khiến cô luôn tràn ngập mong chờ.

 

Gặp đồng nghiệp đi công tác ngoài về, cô dừng chân trò chuyện đôi câu.

 

“Chương à, đợi một chút, hôm nay cậu tự lái xe về hay bạn trai đến đón thế?”

 

Câu hỏi này khiến cô cảm thấy hơi lạ. “Làm sao vậy?”

 

“Nếu cậu tự lái về, thì đợi tôi chút, chở tôi ra ga tàu điện ngầm được không?”

 

“Được chứ!” Cô đồng ý ngay. “Nhưng hôm nay anh ấy đến đón tôi, đi cùng luôn không?”

 

Đồng nghiệp xua tay, trêu chọc cô: “Thế thì vẫn thôi khỏi đi, tôi đã ăn no rồi, không muốn ăn thêm cơm chó nữa đâu.”

 

Cô nhớ lại lúc mới vào đài truyền hình tỉnh, mấy đồng nghiệp nam độc thân từng để ý đến cô. Nhưng rồi bạn trai cô luôn xuất hiện rất đều đặn. Ban đầu, mọi người cứ tưởng là anh đến để canh gác, lâu dần mọi người mới hiểu, không phải đến thị uy, mà là chuyện thường ngày.

 

Chương Vận Nghi bật cười, vỗ nhẹ tay cô ấy: “Cái cậu này!”

 

Hai người đùa nhau vài câu rồi vẫy tay chào tạm biệt. Chương Vận Nghi vừa bước xuống bậc thang, chưa đi được mấy bước đến bãi xe, thì đã thấy Trần Khoát đứng đợi bên xe từ xa. Anh luôn vậy, lúc chờ cô, hiếm khi ngồi trong xe.

 

Cô còn chưa kịp đến gần, thì anh đã bước tới, nhận lấy túi xách, ôm vai cô dẫn về phía xe. “Có mệt không?”

 

“Hỏi thừa! Mệt muốn chết, chẳng muốn sống nữa!”

 

Nghe giọng cô tràn đầy sức sống thế kia, anh nghĩ cô chắc chắn vẫn còn sống được nhiều năm nữa lắm.

 

Hai người lên xe. Trong hộp đựng đồ giữa ghế là túi bánh sừng bò được đóng gói cẩn thận. Sau một ngày làm việc kiệt sức, cô đã đói meo, vội mở túi, cắn một miếng lớn, mặt mày thỏa mãn: “Ngon quá đi mất!”

 

Trần Khoát rất thích nhìn cô ăn, ngắm mãi không chán. Đến khi cô nhắc, anh mới thong thả khởi động xe, lái ra khỏi bãi đỗ. Điểm đến trên phần hướng dẫn chỉ đường không phải là nhà họ, mà là căn hộ mới của Chu An Kỳ và Thành Nham, hôm nay họ mời mấy người bạn đến ăn tân gia.

 

“Dừng ở đầu đường chút nhé, em đã đặt một bó hoa rồi ~” Cô nhanh chóng ăn hết bánh, nhớ ra việc chính, vội vàng nói.

 

“Ừ.”

 

Trần Khoát biết cô nói đến tiệm hoa nào. Thỉnh thoảng anh cũng mua hoa ở đó. Anh tấp xe vào lề, cô không để anh đi cùng, mà tháo dây an toàn, nhẹ nhàng bước xuống. Mùa hè, cô mặc áo phông trắng thoải mái, quần jeans bạc màu, chân đi đôi giày thể thao cùng loại với anh.

 

Đơn giản vậy thôi mà vẫn thu hút bao nhiêu ánh nhìn.

 

Khi cô quay lại tầm mắt anh, trong tay đã ôm một bó hoa rực rỡ. Mặt trời vẫn chưa lặn, ánh hoàng hôn trải dài, cô cúi đầu ngửi hoa, khóe môi nở nụ cười, tâm trạng rõ ràng là rất tốt. Khi bước về phía anh, mái tóc cô bay nhẹ.

 

“Nhìn em làm gì thế?”

 

Chương Vận Nghi đặt hoa ở ghế sau, sau khi ngồi vào chỗ một lần nữa, thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, còn tưởng là khóe miệng mình dính vụn hạt dẻ cười. Cô định với tay mở gương trên tấm che nắng, nhưng còn chưa kịp làm thì anh đã đặt tay ra sau gáy cô, kéo cô lại gần. Sau đó nụ hôn của anh đã ập đến, anh hôn sâu, như muốn nếm thử xem bánh sừng bò ngon đến mức nào, hôn đến tận cùng.

 

Khác với vẻ ngoài ngày càng điềm tĩnh, trưởng thành của anh, nụ hôn của anh lại chẳng bao giờ nhẹ nhàng cả, thường khiến cô không đỡ nổi.

 

Chuyện này làm cô nhớ đến cậu thiếu niên mười tám tuổi ở công viên, chỉ biết cẩn thận chạm môi một cách ngây ngô vụng về.

 

Đẩy không ra, cô đành phải vòng tay qua vai anh, nhắm mắt đắm mình trong nụ hôn mãnh liệt ấy.

 

Hậu quả là họ suýt nữa thì bị muộn giờ. Xuất phát sớm nhất, đến nơi muộn nhất. Bạn bè cũng chẳng thấy lạ gì nữa, Chu An Kỳ nhận bó hoa từ tay Chương Vận Nghi, rộng lượng nói: “Nể mặt bó hoa này, tớ cũng không chấp nhặt với cậu nữa.”

 

“Bọn tớ đâu có đến muộn…”

 

“Đến sát giờ chính là đến muộn rồi!”

 

Trần Khoát mang theo một chai rượu vang đỏ lâu năm, xem như quà chuộc lỗi.

 

Bây giờ Thành Nham đã mất đi vẻ ngang tàng thời học sinh, trở nên rất nghi gia nghi thất. Nhận lấy chai rượu, phản ứng đầu tiên của cậu ấy chính là giấu đi, rồi lén thay bằng chai rượu 98 tệ mua ở siêu thị.

 

Tôn Khải Toàn tinh mắt phát hiện ý đồ xấu xa của cậu ấy, hét lên: “Thành Nham, đừng hòng đánh tráo!”

 

Thành Nham tỉnh bơ: “Đều là rượu ngon cả, đương nhiên là phải dâng lên rồi.”

 

Chu An Kỳ che mặt, cảm thấy xấu hổ thay cậu ấy.

 

Chương Vận Nghi cười nghiêng ngả, Trần Khoát ôm vai cô dẫn vào rửa tay. Khi quay ra, cuộc chiến đã có kết quả. Trên bàn ăn, ngoài chai rượu 98 tệ ra, còn bày đầy món ngon, màu sắc hấp dẫn, khiến ai cũng thèm thuồng. Vừa ăn vừa trò chuyện, như trở về thời học sinh không lo không nghĩ vậy.

 

Tôn Khải Toàn nhấp một ngụm bia lạnh, thuận miệng nói: “Chị đại à, lát nữa cho tôi đi ké xe hai người về nhé.”

 

Đầu năm nay, Chương Vận Nghi và Trần Khoát cũng dọn vào nhà mới, gần chỗ Tôn Khải Toàn ở, đúng là rất có duyên.

 

Chương Vận Nghi gật gật đầu, không rảnh trả lời cậu ấy, mải mê ăn tôm hùm đất do Thành Nham nấu, ngon đến mức nếu cô nói nhiều thêm một câu là sẽ bị bớt đi một phần ăn vậy. Vỏ tôm chất thành một ngọn núi nhỏ trong bát, cay đến hít hà mà vẫn không thể dừng lại được.

 

Trần Khoát thỉnh thoảng lại rót nước ép trái cây cho cô. Nghe đoạn đối thoại giữa cô và Tôn Khải Toàn, anh đặt đũa xuống, tựa lưng vào ghế, nghiêng người lấy điện thoại. Nhân lúc cô còn đang mải ăn, anh nhắn tin cho Tôn Khải Toàn ngồi đối diện: [Trò chuyện chút, qua điện thoại, đừng lên tiếng.]

 

Tôn Khải Toàn cảm nhận điện thoại rung trong túi, mặt xị ra, càu nhàu: “Phiền chết mất, đã tan làm rồi mà vẫn không yên thân!”

 

Cậu ấy vừa tháo găng tay dùng một lần ra, vừa than vãn với mọi người.

 

Dù người ta nói tận cùng vũ trụ là công việc nhà nước, nhưng cái tận cùng ấy cũng đầy rắc rối.

 

Mở khóa điện thoại, cậu ấy ngẩn ra. Tin nhắn từ Trần Khoát. Cậu ấy cũng không hỏi là có chuyện gì, tự động bỏ qua tin nhắn đầu, bởi vì tin sau kèm một bao lì xì, 200 tệ tròn. Cậu ấy nhanh chóng ấn nhận lấy.

 

Cậu ấy lập tức cười tươi như hoa, khuôn mặt lộ rõ vẻ được tiền tài chữa lành, nhắn lại: [Anh Khoát, sao thế?]

Bình Luận (0)
Comment