Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 105

Mọi người trên bàn không ai biết hai anh chàng đang trò chuyện qua WeChat.

 

Trần Khoát: [Lát nữa bọn tôi không về nhà ngay, còn có việc khác. Cậu tự bắt xe, đừng nói với cô ấy, nhờ cậu nhé.]

 

Tôn Khải Toàn: [[Hoa hồng][Hoa hồng][Hoa hồng]]

 

Cậu ấy cất điện thoại đi, tinh thần sảng khoái. Mọi người đang mải ăn uống trò chuyện, chẳng ai để ý cậu ấy thay đổi sắc mặt nhanh như chớp. Bữa ăn kéo dài đến gần 9 giờ mới xong. Chương Vận Nghi đã ăn no căng, thay giày xong thì quay lại gọi: “Tôn cục, còn ngồi đó làm gì, đi thôi!”

 

Tôn Khải Toàn bình thản như ông lão thiền định, cười nhẹ: “Không cần đợi tôi, tôi còn có chút việc.”

 

Chương Vận Nghi ngơ ngác nhìn cậu ấy, không hỏi thêm, bị Trần Khoát kéo đi thang máy. Anh biết cô vốn rất nhạy bén, nếu để cô trò chuyện thêm với Tôn Khải Toàn vài câu nữa, thì e là cô sẽ nghi ngờ mất.

 

Trong nhà, Chu An Kỳ tò mò hỏi: “Cậu có việc gì thế?”

 

Cô ấy sinh lòng cảnh giác: “Muốn vay tiền thì miễn bàn, bọn tớ không có tiền đâu!”

 

Tôn Khải Toàn: “…”

 

Cậu ấy cười bí ẩn, đại khái đoán được Trần Khoát đang chơi trò gì rồi.

 

 

“Ăn no quá.” Chương Vận Nghi lên xe, thắt dây an toàn, thỏa mãn nói: “Căng da bụng lại chùng da mắt.”

 

Tay nghề nấu nướng của Thành Nham thì khỏi chê, vượt xa đám bạn cùng lớp luôn.

 

Trần Khoát cũng biết nấu ăn, nhưng rõ ràng không có năng khiếu ở khoản này. Món anh làm chỉ ở mức bình thường, phổ thông, không thể so với Thành Nham được.

 

Nhờ điểm cộng này, mà hai năm trước khi Đới Giai kết hôn, đám bạn phòng 602 tụ họp, nhắc lại chuyện rốt cuộc thì hot boy của lớp 3 là ai, Thành Nham đã thắng áp đảo với năm phiếu bầu.

 

“Cứ ngủ đi, đến nơi thì anh sẽ gọi em dậy.” Trần Khoát cầm điện thoại, ánh sáng màn hình hắt lên mặt anh. Nhìn anh bình tĩnh là thế, nhưng ngón tay lại lặng lẽ đổi đường trên màn hình chỉ dẫn, đích đến không phải nhà bọn họ.

 

“Được thôi.”

 

Cô thoải mái dễ chịu tựa vào ghế. Hôm nay dậy vô cùng sớm, cả ngày bận rộn như con quay. Trong xe vang lên giai điệu dịu dàng, dần dần, mí mắt cũng cô nặng trĩu. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô còn nghĩ, hôm nay anh chu đáo ghê, còn biết bật nhạc nữa cơ đấy.

 

Xe chạy êm ru trên đường, cảnh vật bên ngoài lùi dần về phía sau.

 

Mỗi lần dừng đèn đỏ, Trần Khoát đều liếc mắt nhìn cô. Thời gian trôi qua nhanh thật, nhanh đến mức mấy năm bên nhau mà như có chỉ vài ngày. Vì vậy, anh muốn làm điều gì đó để giữ lại thời gian.

 

Chương Vận Nghi khó có thể ngủ say trên xe. Khi cô mở mắt ra, xe đã dừng lại, cô tưởng là đã đến gara, nhưng nhìn ra ngoài, lại chẳng giống gara chút nào. Cô tỉnh táo hẳn, ngạc nhiên nhìn anh: “Đến trường học làm gì thế?”

 

Đến thăm cô Triệu à?

 

Nhưng đã muộn thế này rồi mà…

 

Trần Khoát không đáp lại, chỉ tắt máy, xuống xe, vòng qua bên ghế phụ, mở cửa cho cô. Không nói không rằng, anh cúi người tháo dây an toàn, kéo cô xuống xe.

 

Chương Vận Nghi: “???”

 

Mặc dù trường học đang nghỉ hè, không phải nhân viên thì không được tự do ra vào. Nhưng Trần Khoát đã báo trước với cô Triệu, bảo vệ cũng đã quen mặt, chỉ hỏi vài câu rồi cho qua. Cả khuôn viên trường im ắng, chỉ có học sinh lớp 12 đang ôn thi. Cô dần nhận ra điều bất thường –có thể là anh đang chuẩn bị một việc lớn!

 

Cô im lặng.

 

Anh càng im lặng hơn.

 

Đây là ngôi trường họ từng học, nơi họ gặp nhau, thích nhau, rồi từ đây bước vào cánh cửa tương lai.

 

Lựa chọn nơi này, có lẽ là không còn gì hợp lý hơn nữa.

 

“Có khát không?”

 

Gần đến siêu thị trong trường, cuối cùng Trần Khoát cũng lên tiếng: “Chắc là siêu thị vẫn chưa đóng cửa đâu.”

 

“Hơi khát chút chút!”

 

Cô hoang mang, không ngờ anh lại chọn ngày hôm nay. Anh luôn làm cô bất ngờ. Có lần cô tưởng là anh sẽ cầu hôn, nhưng hóa ra lại không phải! Rồi ngay lúc cô không nghĩ đến, anh lại làm thật, đúng là chẳng bao giờ theo lẽ thường gì cả!

 

“Ừ, để anh đi mua cho.”

 

Trần Khoát muốn nói lại thôi, nhìn cô một cái đầy phức tạp, rồi tự mình chạy vào siêu thị.

 

Dù là dáng người hay cách ăn mặc của anh hầu như chẳng khác thời đại học cả. Nhưng mà hôm nay, Chương Vận Nghi lại không tâm trí đâu mà ngắm nhìn nữa. Cô hoảng loạn lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Đới Giai ở Bắc Kinh xa xôi: [!! Cứu!! Mạng!! Với!!]

 

Đới Giai đang xem phim, trả lời ngay: [? Làm sao thế?]

 

Chương Vận Nghi gấp đến mức xoay vòng vòng: [Cậu không tin nổi đâu, Trần Khoát lại không nói tiếng nào mà đưa mình đến trường!!]

 

Đới Giai hiểu ra: [Nên cậu ấy muốn cầu hôn sao?]

 

Thấy chưa!

 

Không phải là cô hiểu lầm, mà ai cũng nghĩ vậy cả!

 

Chương Vận Nghi: [Tớ không hề chuẩn bị gì cả! Cậu có biết bây giờ tớ đang mặc cái gì không? Đồ bình thường thôi, giày thể thao! Hôm qua còn chưa gội đầu! Anh ấy không báo trước, a a a anh ấy tiêu rồi!]

 

Đới Giai nhìn dấu chấm than, như thể đang ở hiện trường: [Thế cậu?]

 

Sẽ từ chối sao?

 

Chương Vận Nghi rất muốn hét lên, trong lòng rối như tơ vò, nhưng phải thừa nhận rằng, trái tim cô đang đập thình thịch, suýt nữa thì phá vỡ lồ ng ngực. Cô chỉ biết gào “a a a a a a” qua tin nhắn với Đới Giai, màn hình đầy chữ, dù căng thẳng đến đâu, nhưng khi Trần Khoát cầm hai chai nước quay lại, cô vẫn thu lại biểu cảm, giả vờ không biết gì cả ––––

 

Mặc dù cô đã lén đánh lại son rồi.

 

Cô làm như không có việc gì, tự nhiên mà nhận lấy chai nước từ tay anh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm đầy khí chất.

 

“Chúng ta đi dạo chút nhé?” Trần Khoát cũng hồi hộp, hồi hộp như cái đêm Lễ Tình Nhân anh lấy hết can đảm để tỏ tình, không dám nhìn thẳng vào mắt cô vậy.

 

“Được chứ.”

 

Hu hu hu chết rồi!

 

Trường chẳng thay đổi gì nhiều cả. Đi qua tòa nhà dạy học, Chương Vận Nghi muốn xoa dịu sự căng thẳng, nhìn quanh khắp nơi, dừng lại ở chiếc máy lạnh treo tường, kéo tay áo anh, hất cằm chỉ về phía đó: “Quá đáng thật, đợi bọn mình tốt nghiệp rồi mới lắp đủ thứ!”

 

Trần Khoát mỉm cười: “Anh nhớ hồi đó em hay kêu ký túc xá lạnh mà.”

 

“Đừng nói là bây giờ ký túc xá đã có lò sưởi nhé, em chịu không nổi đâu.” Cô hậm hực. “Đã khổ thì phải khổ chung chứ.”

 

“Không biết, chắc không có đâu.” Anh vẫn câu cũ: “Mùa đông ở Giang Châu cũng không lạnh lắm.”

 

“Hừ.”

 

Cô nghĩ, hôm nay là ngày đặc biệt.

 

Không được mắng, không được lườm.

 

Hai người nắm tay đi dưới khu ký túc xá. Ký ức xưa như bộ phim chiếu chậm trước mắt. Đúng là may mắn, họ có quá nhiều kỷ niệm chung.

 

Đêm nay bầu trời đẹp lạ thường, trên cao là cả một dải sao, ngẩng đầu lên là có thể dễ dàng nhìn thấy chòm sao Bắc Đẩu.

 

Sân vận động vắng tanh không một bóng người.

 

Chương Vận Nghi kín đáo nhìn quanh. Cô biết tính cách của anh, nếu cầu hôn, anh sẽ không để người khác vây xem, cũng chẳng làm rình rang. Nhưng hoa đâu? Giấu ở chỗ nào nào?

 

Cả nhẫn nữa, giấu ở đâu thế?

 

Lỡ bị ai nhặt mất thì sao? Lo lắng quá đi mất.

 

Ánh mắt cô khẽ liếc xuống túi quần anh, trống rỗng, phẳng phiu, không giống như đang chứa đồ.

 

Anh định lấy thẳng nhẫn ra, không hộp luôn à?

 

Bước lên đường chạy nhựa, Trần Khoát nhớ lại cuộc thi chạy 1500 mét ở đại hội thể thao. Chính ánh mắt cô đã tiếp sức cho anh, và bây giờ cũng vậy. “Anh muốn làm ảo thuật cho em xem.”

 

Nghe thấy câu này, cô theo bản năng mà bật cười thành tiếng, được thôi, phối hợp với anh một chút vậy. Dùng đầu ngón chân đoán cũng biết là anh sẽ biến ra chiếc nhẫn. Cô bao dung nói: “Được, vậy anh biến đi!”

 

Mấy năm nay, để làm cô vui, Trần Khoát đã từng nghiêm túc học vài trò ảo thuật.

 

Không còn là cậu thiếu niên vụng về chỉ biết biến ra kẹo dừa ngày nào nữa.

 

Họ cũng giống như bao cặp đôi khác, cũng có lúc cãi vã, giận dỗi. Có lần cô bị anh chọc tức đến mức suýt nữa thì thốt ra hai chữ “chia tay”. Anh nhận ra, lặng lẽ ôm cô thật chặt, không cho cô nói ra hai chữ đó.

 

Cô biết, anh rất muốn kết hôn.

 

Thật ra anh đã chuẩn bị từ lâu rồi, cả vật chất lẫn tinh thần. Chỉ là cô vẫn chưa cảm thấy sẵn sàng. Họ là người yêu thân thiết nhất, đương nhiên là anh cũng hiểu lòng cô. Khi bị trêu sao vẫn chưa cưới, anh luôn lấy cớ “bận quá” để lấp li3m.

 

Anh ngốc thật đấy.

 

Nhưng cũng thật sự rất yêu cô.

 

Cô cười, Trần Khoát thở phào nhẹ nhõm. Anh không chọn trò ảo thuật phức tạp, mà dùng lại chiêu đầu tiên lúc ở ngoài hành lang lớp học, vụng về đến mức cô chỉ có thể nhân nhượng lắm mà cho ba điểm. Lúc đó cô cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng bây giờ lại chăm chú nhìn theo, sợ sẽ bỏ lỡ một chi tiết nào đó.

 

Đến khi anh mở tay ra trước mặt cô.

 

Cô sững sờ, ngỡ ngàng nhìn viên kim cương trần lấp lánh, to đùng trong lòng bàn tay anh.

 

Không phải là nhẫn sao??

 

“Em…”

 

Trần Khoát vẫn giống như năm ấy, giả vờ bình tĩnh, nhưng ai cũng thấy anh vô cùng căng thẳng. Giọng anh khô khốc: “Nếu em đồng ý kết hôn, thì chúng ta sẽ đi thiết kế thành nhẫn cưới. Nếu em… chưa muốn kết hôn sớm thì làm thành món trang sức khác, gì cũng được.”

 

Viên kim cương này không phải là dành cho hôn lễ, mà dành cho tình yêu.

 

Anh để cô quyết định.

 

Mắt Chương Vận Nghi ánh lên hơi nước, anh chọn thời điểm cô không ngờ đến nhất, dùng cách không ngờ đến nhất để cầu hôn. Cô biết cả đời này, mình sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này.

 

Viên kim cương lớn thế này, dĩ nhiên phải là của cô rồi!

 

Phải là của Chương Vận Nghi này!

 

Một lúc sau, cô đưa tay nhận lấy, nghiêng đầu ngắm nghía, nhân cơ hội che đi đôi mắt long lanh của mình. Như sợ ai cướp mất, cô siết chặt tay, không nhìn anh, nhẹ nhàng buông một câu: “Ông xã ơi, đi thôi ~”

 

Nói xong câu này, cô quay lưng bước ra khỏi sân thể dục, trong khoảnh khắc quay người rời đi kia, khuôn mặt cô đã không thể kìm nén được ý cười.

 

Trần Khoát đứng chôn chân tại chỗ.

 

Anh tưởng là mình đã nghe nhầm, hoàn toàn ngây ra, ngẩn ngơ.

 

Đến khi Chương Vận Nghi sắp bước lên bậc xi măng, anh mới chạy theo, đi ngay sau cô, cố gắng ý ho khan để gây chú ý.

 

Cô hất cằm, giả vờ như không nghe thấy gì cả.

 

Bỗng nhiên anh nắm lấy tay cô, từ sân vận động ra cổng trường, quấn quýt suốt đường. Hiếm khi thấy anh lằng nhằng vậy, cứ đòi cô gọi lại lần nữa.

 

Nửa đêm, Đới Giai ngồi hóng kết quả cầu hôn.

 

Chương Vận Nghi và Trần Khoát đồng thời đăng vòng bạn bè:

 

[Đổi một danh phận, tiếp tục yêu nhau, mãi mãi yêu nhau.]

 

[Tác giả có lời muốn nói]

 

Truyện đã chính thức khép lại.

 

Cảm ơn mọi người đã đồng hành suốt thời gian qua.

 

Đã đến lúc nói lời tạm biệt với Vận Nghi và Trần Khoát, vừa lưu luyến vừa nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng viết xong câu chuyện của họ rồi.

 

Tôi có tình cảm đặc biệt với thể loại thanh xuân vườn trường. Chỉ khi có cảm nhận mới về tuổi trẻ, tôi mới bắt tay vào viết. Nó quá đặc biệt, bởi vì tôi từng trải qua thời học sinh, và tôi tin độc giả đọc truyện cũng có người đang sống trong giai đoạn đó, cũng đã từng như tôi.

 

Vì vậy, viết ra để được đồng cảm thật sự là chuyện rất khó.

 

Con người không thể vừa sở hữu thanh xuân vừa thấu hiểu nó, trừ Chương Vận Nghi.

 

Dù sao thì, tôi rất vui vì các bạn thích Vận Nghi, thích Trần Khoát, thích từng nhân vật trong truyện.

 

Chúc mọi người ngày nào cũng vui vẻ, hạnh phúc!

Bình Luận (0)
Comment