Buổi sáng ngày cuối tuần, Chương Vận Nghi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô mò mẫm dưới gối, cầm lên xem, thấy là Đới Giai gọi đến thì có chút bất ngờ. Cô lười biếng ậm ừ một tiếng, nhưng sau khi nghe rõ lý do, cô lại lập tức tỉnh táo hẳn, ôm chăn bật dậy: ”Cái gì? Cô Triệu nhập viện rồi sao?”
Đới Giai cũng sốt ruột không kém, nhưng cô ấy đang ở Bắc Kinh, lại đang mang thai, không tiện về gấp được.
Thời cấp ba, đa số học sinh lớp 12-3 đều coi cô Triệu là cô giáo đáng kính nhất. Dù đã tốt nghiệp gần mười năm, nhưng mọi người vẫn giữ liên lạc với nhau.
“Mễ Hinh nói với tớ đấy.” Đới Giai thở dài một tiếng. “Bây giờ cậu ấy cũng làm trong ngành giáo dục, ít nhiều gì cũng nghe được tin tức. Cô Triệu giấu chúng ta nhưng không giấu được trường. Nghe nói cô ấy phải phẫu thuật, nhưng tình hình cụ thể thì cậu ấy cũng không rõ lắm.”
Vẻ mặt Chương Vận Nghi nghiêm trọng hẳn: “Được rồi, để tớ hỏi Phí Thế Kiệt xem sao.”
Mễ Hinh đã biết chuyện thì chắc chắn sẽ kể cho ông chủ nghe. Mà trong nhóm bạn cũ, Phí Thế Kiệt và Trần Khoát là những người có tiếng nói nhất, hai người họ lại làm việc ngay tại Giang Châu, chắc chắn sẽ biết nhiều hơn.
Cúp máy, cô mở danh bạ lên, tìm số của Phí Thế Kiệt và nhắn tin: [Cậu biết chuyện cô Triệu nhập viện chưa? Cô giáo đang ở bệnh viện nào thế?]
Cùng lúc đó.
Phí Thế Kiệt vừa cầm ly cà phê mang đi từ cửa tiệm đến, vừa nhắn tin trả lời khi đang đi về phía bãi đỗ xe: [Cô đang ở bệnh viện thành phố, tôi với Trần Khoát đang định qua thăm. Cậu có đi cùng không?]
Chương Vận Nghi lập tức rời giường, nhanh chóng nhắn lại một chữ [Có], rồi không chần chừ thêm nữa, xỏ dép lê đi vào phòng tắm.
Kể từ khi hết hợp đồng với công ty quản lý năm ngoái, cô đã trở về Giang Châu.
Sau mấy tháng ở nhà thoải mái, cô nhanh chóng bước vào giai đoạn “người chán chó chê” — từ bậc phụ huynh đến nhà hàng xóm, ai ai cũng quan tâm đ ến chuyện tình cảm của cô. Cứ như thể nếu cô không kết hôn ngay thì Trái Đất sẽ nổ tung vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, để duy trì quan hệ láng giềng, cũng để bảo vệ sức khỏe tinh thần của bản thân và bố mẹ, cô quyết đoán thực hiện nguyên tắc “xa thơm gần thối” — chuyển ra ngoài ở riêng, thuê một căn hộ gần công ty. Sống một mình quả thực là rất thoải mái.
Khi đang đánh răng trước gương, tin nhắn của Phí Thế Kiệt lại đến: [Hay là để bọn tôi đi đón cậu luôn? Cậu ở đâu, nếu tiện đường thì bọn tôi sẽ ghé qua đón cậu luôn nhé?]
Nếu là đồng nghiệp nam bình thường hoặc ông chủ, thì cô chắc chắn sẽ từ chối. Nhưng vì là Phí Thế Kiệt, nên cô cũng không khách sáo, gửi luôn định vị qua: [Cảm ơn nha.]
Đang đứng bên đường, Phí Thế Kiệt mở bản đồ xem. Tuy hơi lệch đường một chút, nhưng cũng không đi đường vòng quá xa, cũng chỉ cần dẫm chân ga một cái, nên cậu ấy gửi lại một biểu tượng OK.
Cậu ấy tiếp tục đi tới chiếc Land Rover đỗ gần đó, mở cửa ghế phụ ngồi vào, tiện miệng nói: “Định vị lại đi, ghé đón một người.”
Trần Khoát đang ngồi ở ghế điều khiển hơi cau mày: “Ai thế?”
“Chương Vận Nghi đấy.” Phí Thế Kiệt lấy cà phê trong túi giấy ra, “Cậu ấy vừa nhắn tin cho tôi, hẹn đi thăm cô Triệu chung.”
Trần Khoát cũng không phản đối chuyện này. Hai người có thể làm bạn thân bao năm nay vì có suy nghĩ giống nhau trong nhiều chuyện. Dù có tiện đường hay không, thì cũng chỉ là chuyện nhấn ga thôi.
Phí Thế Kiệt vừa uống cà phê vừa trả lời tin nhắn trong nhóm công việc. Đột nhiên nhìn thấy tin nhắn từ nhóm gia đình: [Chủ nhật này không phải làm việc chứ?], cậu ấy hít một hơi thật sâu, uống cạn nửa ly cà phê, vẫn không xua tan được cảm giác phiền muộn này. “Cậu nói xem, rốt cuộc thì bố mẹ tôi nghĩ cái gì thế? Hồi đi học thì cấm yêu sớm, khi tốt nghiệp rồi thì lại mong có ai đó kết hôn với tôi ngay lập tức. Mơ mộng gì vậy trời?”
“Cậu từng có đối tượng yêu sớm à?” Trần Khoát tập trung lái xe, lạnh nhạt hỏi.
Phí Thế Kiệt nghẹn lời, lập tức phản công: “Tôi không có, chẳng lẽ cậu có chắc?”
Trần Khoát không nói gì.
“Nói mới nhớ, sắp Tết rồi, lại đến mùa xem mắt rồi. Chú Trần với dì Nhậm không sắp xếp cho cậu à?” Hai người đều cùng chung cảnh ngộ, không ai có thể chê cười ai cả. Cứ đến lễ Tết là không tránh được khoản xem mắt.
“Không biết.”
“Cậu thật sự chưa từng đi xem mắt lần nào à?”
Khác với Trần Khoát, lúc đầu Phí Thế Kiệt còn có chút hứng thú với chuyện này. Cậu ấy nghĩ mình có quá ít bạn nữ, ngoài bạn học cũ thì cũng chỉ có khách hàng, mà hai nhóm này đều không thích hợp hẹn hò. Nếu muốn thoát kiếp độc thân, thì chỉ có thể thử xem mắt mà thôi.
Nhưng sau vài lần, cậu ấy cũng thấy chai sần cảm xúc.
Bây giờ nghĩ lại, có khi cái tên đang lái xe này mới là người thông minh.
“Không muốn đi.” Trần Khoát không phải không bận tâm đ ến chuyện này, nhưng vừa nhắc tới, hàng mày đang giãn ra đã lập tức cau lại, “Có rất nhiều chuyện, một khi đã bắt đầu rồi thì sẽ chẳng có điểm dừng. Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi còn gì.”
Phí Thế Kiệt thở dài, rồi như nhớ ra gì đó, nghiêng người, dù trong xe chỉ có hai người nhưng vẫn hạ giọng nói: “Cậu thấy Chương Vận Nghi thế nào?”
“Cậu ấy à?” Trần Khoát suy nghĩ rồi nói thật, “Tốt nhất là cậu đừng nghĩ nhiều.”
Phí Thế Kiệt: “...”
Cậu ấy tức đến mức muốn hắt cà phê vào trong xe, “Tôi không nói tôi với cậu ấy! Ý tôi là cậu với cậu ấy cơ!”
Trần Khoát lập tức thay đổi sắc mặt: “Cậu có bệnh à?”
“Bố đây hiểu cậu nhất đấy!” Phí Thế Kiệt liếc xéo nhìn anh, “Cậu không muốn xem mắt vì thấy phương thức đó quá nhạt nhẽo đúng không? Nhưng nói thật nhé, cậu đừng nói là tôi có bệnh, Chương Vận Nghi chưa chắc đã để mắt đến cậu đâu.”
“Thế cậu còn lắm lời làm gì nữa.”
Trần Khoát cực kỳ không muốn tiếp tục đề tài vô nghĩa này, thẳng thừng cắt ngang: “Đây là lần cuối, nhắc lại thử xem.”
Phí Thế Kiệt hiểu ý, biết điểm dừng.
Xe chạy đến nơi theo định vị, còn chưa kịp đỗ lại thì ánh mắt Trần Khoát đã xuyên qua kính chắn gió, dừng trên bóng dáng cô gái đang đứng ven đường.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, Chương Vận Nghi mặc một chiếc áo dạ màu trung tính, thắt lưng buộc hờ, mái tóc xoăn nhẹ rủ trên vai. Như cảm nhận được ánh mắt, cô ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe đang chậm rãi dừng lại, cất điện thoại vào túi rồi bước tới.
Phí Thế Kiệt kéo cửa sổ xuống, gọi lớn: “Chị đại, bên này nè!”
Chương Vận Nghi đứng ở bên xe, hơi cúi người, một lọn tóc rơi xuống má. Cô khẽ mỉm cười, chào hỏi rất tự nhiên: “Chào tổng giám đốc Trần, chào tổng giám đốc Phí.”
“Đâu phải đang trong giờ làm việc đâu.” Phí Thế Kiệt cười tủm tỉm, “Bạn học cũ, gọi tên đi chứ.”
Cô không gọi được.
Chương Vận Nghi cũng chẳng để bụng lắm. Đối với Phí Thế Kiệt thì còn đỡ, chứ đối diện với gương mặt của Trần Khoát, cô thật sự không thể...
Trần Khoát bình thản gật đầu, xem như đáp lại cô.
Lúc này Chương Vận Nghi mới mở cửa xe, ngay ngắn ngồi vào ghế sau.
Phí Thế Kiệt quay đầu lại nói chuyện với cô, “Cậu chuẩn bị nhanh thế, sáng thứ bảy mà dậy sớm vậy à?”
Nếu cậu ấy nhớ không nhầm thì từ lúc cô gửi định vị đến bây giờ, hình như còn chưa đầy hai mươi phút nữa.
Có Trần Khoát ngồi trên xe, Chương Vận Nghi không dám thoải mái trêu đùa với Phí Thế Kiệt. Hơn nữa, đây còn là cơ hội trời cho, việc cô là bạn học cũ của ông chủ đã giúp cô dẫn trước một bước từ trên vạch xuất phát rồi. Dù hôm nay là thứ bảy, nhưng cô cũng chẳng ngại thể hiện một chút tinh thần yêu nghề.
Cô mỉm cười, “Bây giờ tớ không ngủ nhiều như trước nữa, cũng sợ không kịp xem tin nhắn trong nhóm công việc, làm lỡ việc chính.”
Cô không dám nói quá lên.
Nhưng sự thật là — hai người này chẳng phải bạn trai cô, càng không phải đối tượng có thể phát triển mối quan hệ, nói thẳng ra thì cũng chẳng khác gì đồng nghiệp cả. Cô lười trang điểm lắm, cứ để mặt mộc ra ngoài, đương nhiên là sẽ nhanh hơn rồi.
Phí Thế Kiệt xem như cũng hiểu cô đôi chút, trong lòng thầm cười khẩy hai tiếng.
Còn tin nhắn trong nhóm công việc nữa chứ? Sợ là cuối tuần nhìn thấy thì đã tức đến chửi thề trong nhà rồi ấy chứ.
Trần Khoát chỉ nói nhiều hơn trước những người bạn thật sự thân thiết. Bây giờ trong xe có thêm một người không quá quen thuộc, vừa là bạn học cũ, vừa là nhân viên, nên anh gần như trở thành tấm phông nền, không nói một lời nào.
“Tình hình cô Triệu thế nào rồi?” Chương Vận Nghi lo lắng hỏi.
“Không biết nói sao nữa.” Phí Thế Kiệt trầm xuống, “Bọn tôi cũng chưa nói với mấy người trong lớp, sợ làm cô ấy khó chịu. Hôm qua Trần Khoát gọi cho con gái cô ấy, nghe nói rằng nghi ngờ là có vấn đề về tuyến giáp, cần phải phẫu thuật.”
Chương Vận Nghi cũng thấy nặng lòng, “Chắc là sẽ không sao đâu nhỉ?”
“Không sao đâu.” Trần Khoát nãy giờ ít nói bỗng nhiên lại cất lời.
Không hiểu sao, dù chỉ là ba từ ngắn gọn, nhưng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Có lẽ là do ấn tượng của cô về anh, trong những năm cấp ba, anh luôn là lớp trưởng đáng tin cậy, bây giờ lại là một ông chủ vững vàng ổn định.
Anh đã nói là không sao, vậy thì chắc chắn là không sao.
Cô thở phào một hơi, mỉm cười, “Vậy thì tốt rồi!”
“À đúng rồi, có cần mua gì không?” Cô lại hỏi, “Tớ không có kinh nghiệm mấy, hay là gửi phong bì luôn?”
Mặc dù năm nay đã hai mươi bảy tuổi rồi, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn có cảm giác như chỉ có tuổi tác là tăng lên, còn lại chẳng lớn hơn chút nào. Chuyện quan hệ xã giao trong nhà đều là do bố mẹ cô lo liệu cả. Ở Giang Châu, cô nhớ là khi đi thăm bệnh thì thường đưa phong bì đúng không?
Nhưng vấn đề là…
Bây giờ ai cũng dùng thanh toán điện tử, cô không quen xài tiền mặt, mà tìm khắp nơi trong nhà, trong ví cộng lại chắc cũng không đến năm trăm tệ.
Phí Thế Kiệt nhìn sang Trần Khoát.
Trần Khoát im lặng mấy giây rồi hỏi cô, “Cậu muốn ra ngân hàng rút tiền à?”
“Nếu tiện thì...” Cô đáp.
“Ừm.”
Trần Khoát trao đổi ánh mắt với Phí Thế Kiệt, cậu ấy lập tức hiểu ý, chuẩn bị định vị lại, hỏi Chương Vận Nghi, “Cậu muốn đến ngân hàng nào?”
“Để tớ xem đã —”
Bởi vì đi vội quá nên cô cũng không nhớ mình mang theo thẻ nào. Cô hay tự trêu mình là bản thân có đủ loại thẻ ngân hàng, chẳng phải cũng tính là phú bà sao?
Cô mở túi, lục tìm ví tiền, nghĩ ngợi một chút, “Ngân hàng nào tiện thì đi ngân hàng đó đi.”
Phí Thế Kiệt tìm kiếm quanh đây, “Ngân hàng Chiêu Hành nhé?”
“Được đấy!”
May là chỉ cách chưa đến hai cây số. Trần Khoát lái xe đến nơi, dừng trước cửa ngân hàng rồi cởi dây an toàn, ra hiệu cho Phí Thế Kiệt, “Ở đây không đỗ được, cậu lái xe, đi vòng một vòng rồi quay lại đón bọn tôi.”
“Còn cậu thì sao?” Phí Thế Kiệt hỏi.
Trần Khoát nhìn cậu ấy, “Tôi cũng không có tiền mặt, cậu có không?”
Phí Thế Kiệt ngẩn người, “Thế cậu rút nhiều một chút, chia cho tôi luôn.”
Trần Khoát không trả lời, vòng qua đầu xe, đi theo sau Chương Vận Nghi vào khu vực cây ATM. Gần cuối năm quá bận rộn, anh cũng chưa nghĩ đến chuyện này, may mà có cô nhắc đến.
Cây ATM ở đây chỉ có ba máy.
Một cái dán giấy thông báo đang sửa chữa.
Hai cái còn lại đều có người dùng.
Chương Vận Nghi đứng đợi bên ngoài, Trần Khoát thì xếp hàng trước một máy khác, cả hai gần như đứng trên cùng một đường thẳng.
Cô cúi đầu nhìn đôi bốt của mình, khóe mắt liếc thấy đôi giày của anh, lập tức thu hồi ánh nhìn, trong lòng hét lên: Aa a a a! Nói chuyện đi, nhưng chẳng biết nói gì cả. Không nói chuyện thì lại thấy ngượng ngùng quá. Cô có nên nói gì đó không nhỉ?
Dù chỉ để tạo cơ hội phát triển sự nghiệp trong tương lai thôi cũng được mà! Cái miệng này, nhanh mở ra đi chứ!
Nghĩ đến đây, cô hắng giọng, quay đầu nhìn Trần Khoát. Có lẽ vì tiếng hắng giọng của cô khiến anh để ý, nên anh cũng quay sang nhìn cô, hai ánh mắt giao nhau.
Một giây sau, anh bình thản rời mắt đi.
“Ừm... Hay lát nữa mua thêm giỏ trái cây nhé?” Cô gượng gạo mở lời.
“Sao cũng được.”
Thế là cuộc hội thoại lại bị cắt ngang.
Khác với hai người đang lúng túng ngoài kia, Phí Thế Kiệt lái xe vòng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi tự hoài nghi chính mình — có phải là cậu ấy thật sự có vấn đề gì không, hay là bị gia đình thúc cưới đến phát bệnh rồi? Sao cậu lại thấy hai người này thật sự rất xứng đôi nhỉ?
[Tác giả có lời muốn nói]
Bắt đầu cập nhật ngoại truyện thế giới song song — nếu Chương Vận Nghi không sống lại, câu chuyện sẽ diễn ra thế nào?
(Chủ yếu là chưa có cảm hứng viết ngoại truyện thời đại học, nên viết cái này trước.)