Chương Vận Nghi đang chờ đợi, lại đột nhiên thông minh nghĩ ra một chủ đề để trò chuyện.
Ai nghe xong mà cũng phải khen một tiếng quá tuyệt!
“Tổng giám đốc Trần…” Cô nghiêng đầu gọi một tiếng, đợi anh nhìn sang rồi mới dò hỏi: “Cậu định gửi phong bì bao nhiêu vậy? Có thể nói cho tớ biết không, để tớ chuẩn bị tinh thần.”
Thật ra chuyện này cô cũng không miễn cưỡng phải giống anh.
Cô tin cô Triệu sẽ hiểu rõ và không trách móc gì đâu. Một người là nô lệ của tư bản, một người là ông chủ, mức tiền khác nhau là bình thường, nhưng tấm lòng thì như nhau cả thôi.
Trần Khoát bất ngờ vì cô hỏi về vấn đề này, rồi sau đó hồi phục tinh thần lại. Bọn họ cùng đến bệnh viện, nếu số tiền trong phong bì không đồng nhất, thì có thể cô sẽ lúng túng. Nhưng mà anh cũng khó xử. Theo kế hoạch, ít quá thì không được, mà nhiều quá lại không cần thiết.
Cô Triệu không thiếu tiền. Chi phí nằm viện và phẫu thuật được bảo hiểm chi trả, trường học cũng có trợ cấp. Con gái cô ấy còn mua bảo hiểm thêm, không những không tốn tiền mà còn nhận được tiền nữa.
Chính vì thế nên anh mới không nghĩ đến chuyện gửi phong bì.
“Cậu gửi bao nhiêu?” Anh hỏi, nhưng giọng điệu như muốn nghe ý cô. “Tôi với Phí Thế Kiệt bao nhiêu cũng được, tùy cậu.”
Ơ hay.
Lại ném vấn đề khó cho cô rồi.
Chương Vận Nghi cũng nghĩ, bao nhiêu thì thích hợp đây? Chỉ có thể nói rằng, cô thật sự không giỏi xử lý mấy chuyện quan hệ qua lại như thế này, việc nào việc ấy đều là cả một môn học.
“Hai nghìn?” Cô khẽ nói, không đoán được từ nét mặt anh là ít hay không. Thấy anh im lặng, cô vội tăng lên: “Hay là ba nghìn, năm nghìn?”
Trần Khoát cũng không rành lắm.
Đang định trả lời thì máy rút tiền anh đang xếp hàng bỗng trống ra. Lướt qua người phía trước, anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu thoáng do dự khó nhận ra: “Vậy thì, hai nghìn nhé?”
Chương Vận Nghi lập tức thả lỏng.
Không phải vì số tiền, mà là…
Máy rút tiền đã trống rồi! Ha ha ha cuối cùng không phải gượng gạo trò chuyện nữa rồi!
Cô thả lỏng, mắt sáng lấp lánh, đầy ý cười: “Được chứ!”
Trần Khoát khựng lại, cũng nhẹ nhõm, gật đầu, mở cửa bước vào. Chẳng mấy chốc, người trước mặt Chương Vận Nghi cũng đi ra. Giữa họ chỉ cách một cánh cửa kính an toàn. Tiếng máy đọc thẻ, đếm tiền hòa lẫn, như cùng một không gian vậy.
Trần Khoát không phải kiểu người nói hai nghìn rồi âm thầm đưa nhiều hơn. Anh rút ít tiền mặt, lên xe trước cô, đếm hai nghìn rồi đưa Phí Thế Kiệt, dặn: “Chúng ta thống nhất đều đưa hai nghìn.”
“Thống nhất với ai?”
Phí Thế Kiệt ngơ vài giây, rồi “ồ” lên: “Ý cậu là Chương Vận Nghi hả?”
Trần Khoát không đáp, tiện tay nhét số tiền còn lại vào hộp giữa ghế.
Chương Vận Nghi lên xe, họ lại xuất phát. Lần này là Phí Thế Kiệt lái xe. Bệnh viện thành phố không xa, gần đó rất nhiều tiệm trái cây. Đừng nói bãi đỗ, không kẹt xe đã là may mắn lắm rồi.
Trần Khoát tháo dây an toàn ra, xuống xe.
Chương Vận Nghi do dự một lúc, rồi vội vàng đẩy cửa theo sau. Dù tan làm rồi nên cũng không cần quá câu nệ, nhưng kể cả cô có chậm chạp đến mấy thì cũng không ngốc đến mức ông chủ xuống mua giỏ trái cây mà cô lại có thể ngồi yên trên xe được.
“Cậu thấy cái nào được?” Trong tiệm trái cây, Trần Khoát hỏi.
Cái nào cũng được.
Cô muốn đáp vậy, lời đến miệng lại nuốt lại: “Không biết giỏ này để bao lâu rồi, hay mình tự chọn trái cây đi?”
Trần Khoát ừ một tiếng.
Hai người phân công, mỗi người cầm túi, chọn trái cây trước quầy. Bất chợt, ánh mắt anh khẽ lướt qua bàn tay cầm hộp dâu của cô, rồi lịch sự dời đi. Không cần Phí Thế Kiệt thúc giục, họ đã nhanh chóng mua mấy túi trái cây tươi.
Lúc quét mã trả tiền, xảy ra chút sự cố nhỏ không đáng kể.
Trần Khoát đến quầy, lấy điện thoại ra hỏi ông chủ bao nhiêu. Ông chủ nhiệt tình thấy Chương Vận Nghi đang xem xét chất lượng cherry, lập tức nói: “Vợ cậu vẫn còn đang chọn mà.”
Chương Vận Nghi đang so giá cherry, nghe vậy thì ngẩng đầu lên. Khi nhận ra “vợ cậu” mà ông chủ nói là mình, cô ngơ ngác chớp chớp mắt: “?”
Khoan đã, cô vừa nghe chuyện quái quỷ gì vậy?
A a a a đây là muốn lấy mạng ai vậy!
Trần Khoát: “…”
Dù sao ông chủ cũng lão luyện, thấy cả hai đều để lộ vẻ mặt xấu hổ thì lập tức hiểu ra, xin lỗi rồi nhanh chóng cân hàng, còn giảm bớt tiền lẻ cho Trần Khoát. Nhưng như vậy vẫn không xoa dịu cú sốc của họ được.
Hai người im lặng rời khỏi tiệm trái cây.
Dù sao thì cũng là người trưởng thành, không để tâm chuyện nhỏ này. Lên xe, vẻ mặt hai người lại trở lại bình thường.
Xe xếp hàng vào bệnh viện, vượt muôn trùng khó khăn tìm được chỗ đỗ. Họ đến khu nội trú, thang máy đông đến mức gần như quá tải. Chương Vận Nghi nín thở, cố tỏ ra tự nhiên, nhưng Trần Khoát đang đứng ngay sau, cô còn tưởng chừng lưng mình đang tựa vào ngực anh nữa cơ.
Đỉnh điểm nhất chính là thang dừng lại ở gần hết mọi tầng.
Người đợi bên ngoài không cam lòng, chen vào. Người trước mặt ép cô, cô đâu phải cột chống trời, đương nhiên là không thể kiểm soát mà ngả ra sau rồi.
Hai tay Trần Khoát xách trái cây, cằm lướt qua tóc cô, chỉ đành cứng người đứng yên. Đến khi thang máy bớt người, anh mới khẽ thở phào khó nhận ra.
Thang máy lên tầng 11 thì dừng lại. Phí Thế Kiệt chẳng biết gì về chuyện vừa nãy, bước nhanh ra. Chương Vận Nghi vội vàng theo sau, còn Trần Khoát thì cố ý đi chậm vài bước. Bệnh viện đông, giường kín chỗ. Cô Triệu biết học sinh sẽ đến, nhưng khi gặp ba người thì vẫn không giấu được sự vui mừng.
Chồng và con gái cô Triệu ăn ý ra ngoài, nhường chỗ trước giường cho mấy cô trò trò chuyện.
“Thật ra cũng chẳng có gì cả.” Tinh thần cô Triệu rất tốt. “Không nghiêm trọng lắm, nên không nói các em biết. Giường bên vừa xuất viện, không tin thì các em cứ hỏi xem, cũng phẫu thuật này, từ nhập viện đến ra viện, bảy ngày, chỉ đúng bảy ngày thật!”
Trần Khoát không ngồi, mà đứng thẳng ở bên cạnh, bất đắc dĩ: “Nhưng vẫn là phẫu thuật mà cô.”
Cô Triệu liếc mắt nhìn anh một cái: “Em lắm lời nhất đấy.”
Chương Vận Nghi chỉ cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Cô biết ông chủ là bạn học cấp ba, nhưng không có cảm giác chân thực. Có lẽ là do đã tốt nghiệp lâu quá, hoặc là thời học sinh họ cũng chẳng thân thiết, chỉ có tiếng mà không có miếng. Nhưng giờ phút này, cô lại như trở lại lớp 12-3.
Ồ…
Anh là lớp trưởng, là Trần Khoát đấy.
Đang ngẩn ngơ, cô Triệu lại đột nhiên gọi cô: “Chương Vận Nghi, còn em, đã có bạn trai chưa?”
Trở về hiện thực.
Chương Vận Nghi bày ra vẻ mặt khổ sở, cầu xin: “Cô ơi, hay là cô cứ tiếp tục dạy tụi em đi, em thà nghe bài giảng còn hơn.”
Biểu cảm cô quá buồn cười, đến mức Trần Khoát cũng bị chọc cười, trên mặt thoáng nụ cười nhạt.
…
Cô Triệu đang nằm viện, họ không tiện ở lâu. Xác định ngày phẫu thuật xong thì chuẩn bị rút quân. Biển chỉ dẫn dưới tầng dán mã QR thanh toán đỗ xe. Chương Vận Nghi nhanh nhẹn quét mã, hỏi: “Biển số xe chúng ta là gì vậy?”
Phí Thế Kiệt đang mải nhắn tin, không nghe kịp.
Trần Khoát đi trước dừng bước, quay lại, hiểu ý cô. Nghĩ đỗ xe chắc cũng chẳng mất bao nhiêu, anh nói: “Giang AK822Y.”
“Ok!”
Chương Vận Nghi nhanh tay nhập biển số, trả tiền: “Trên này bảo 15 phút nữa sẽ rời bãi.”
“Ừ.”
“Gì vậy gì vậy?” Phí Thế Kiệt vội vàng hỏi.
“Ngày nào cũng cúi đầu chơi điện thoại.” Trần Khoát liếc cậu ấy một cái. “Cổ cậu không đau mới lạ.”
Chương Vận Nghi thầm “á” một tiếng trong lòng, lập tức khóa màn hình điện thoại lại, cảm giác như bị mắng lây…
Phí Thế Kiệt chẳng quan tâm: “Thời buổi này, người trẻ tuổi chúng ta ai mà chẳng đau cổ chứ? Đúng không, chị đại?”
“Thật ngại quá, tớ thì không!” Có lẽ là qua một buổi sáng chung đụng, Chương Vận Nghi cũng thoải mái hơn. “Không chung hội với cậu đâu.”
“Thế thì chung hội với ai?” Phí Thế Kiệt cười lớn, chỉ cô rồi chỉ Trần Khoát. “Với cậu ấy hả?”
Trần Khoát gạt tay Phí Thế Kiệt ra: “Lên xe đi, người trẻ tuổi.”
Chương Vận Nghi nhịn cười.
Sau khi lên xe, Phí Thế Kiệt thắt dây an toàn, quay sang hỏi cô: “Hay là chúng ta cùng đi ăn trưa nhé?”
Vốn dĩ con gái cô Triệu cũng muốn mời họ đi ăn, nhưng họ không muốn làm phiền. Ai cũng biết nhà có người nằm viện chờ phẫu thuật, việc lớn việc nhỏ đều chất đống, nên đều đồng lòng từ chối khéo.
Lý do là ba người họ phải về công ty tăng ca…
Nhớ lại cảnh con gái cô Triệu định phàn nàn công ty vô nhân tính, rồi nhớ ra Trần Khoát chính là ông chủ, lại nuốt lời lại, Chương Vận Nghi thầm cười lớn trong lòng.
“Thôi thôi.” Chương Vận Nghi mặt không đổi sắc mà nói dối. “Tớ đã có hẹn rồi.”
Đùa à, ai mà lại muốn ăn cơm với ông chủ chứ.
Phí Thế Kiệt tò mò hỏi thăm: “Cũng là xem mắt hả? Cùng cảnh ngộ rồi. Hay là cậu nói tôi nghe điều kiện của cậu đi, tôi biết mấy anh chàng độc thân, trẻ tuổi có triển vọng, tha hồ chọn.”
Chương Vận Nghi: “…”
Lại nữa rồi!
Cô kiềm chế xúc động muốn trợn trắng mắt: “Tổng giám đốc Phí, xin đừng tọc mạch đời tư nhân viên nữa, cảm ơn.”
Phí Thế Kiệt đã quen kiểu nói chuyện này của cô, định trêu thêm thì người ngồi ghế lái đang chuyên tâm lùi xe, lái xe ra ngoài lại bất ngờ lên tiếng, cắt ngang: “Tổng giám đốc Phí, mở chỉ đường lên.”
…
Theo yêu cầu của Chương Vận Nghi, Trần Khoát thả cô ở trạm tàu điện ngầm gần nhất, bình thản liếc cô một cái, nhẹ nhàng đạp ga, hòa vào dòng xe. Đi được một đoạn đường, anh chậm rãi nói: “Những gì tôi nói với cậu, cậu quay đầu một cái là quên luôn rồi hả?”
Lúc đầu Phí Thế Kiệt còn không hiểu, vài giây sau mới ngộ ra: “Tôi đâu có nói cậu đâu, tôi nghĩ đến lão Vương cũng chưa có bạn gái mà?”
Trần Khoát im lặng một lúc, mắt nhìn thẳng, cảnh cáo: “Cậu đừng xen vào chuyện người khác nữa.”