Chương Vận Nghi nằm dài ở căn hộ cả buổi chiều, rồi nghênh đón một “vị khách không mời mà đến”.
Cô mặc bộ đồ ngủ lông xù, cuộn tròn trên sofa, nhìn Doãn Văn Đan bận rộn trong nhà mà chẳng thèm động đậy. Đã làm mẹ con bao nhiêu năm, ai chẳng hiểu ai chứ. Nếu ai mà quá nhiệt tình, thì chắc chắn là có ý đồ gì đó, cô tuyệt đối sẽ không mắc bẫy đâu.
“Con sống kiểu gì vậy, sữa chua trong tủ lạnh đã sắp hết hạn rồi kìa!”
Doãn Văn Đan lấy ra, ủ trên tay cho ấm, xé nắp, tự tay đưa đến cạnh con gái. “May mà hôm nay mẹ đến, không thì lại phí mất mấy tệ à?”
“Ồ, con có tiền.”
Chương Vận Nghi không nói khoác. Dù sao thì cũng lăn lộn trong showbiz mấy năm, cho dù bây giờ trở về lại làm người thường, thì cô vẫn kiếm được kha khá. Tự do mua sữa chua thì vẫn dư sức.
Doãn Văn Đan cũng không phản bác, đặt khăn lau sang bên, thân thiết ngồi xuống cạnh con gái. “Lần này là con trai của bạn đại học của dì nhỏ con, đẹp trai sáng sủa. Nghe nói nửa năm nay được công ty ở Giang Châu trả lương cao mời về. Trước đó ở Thượng Hải, lớn hơn con một tuổi, trẻ tuổi mà có triển vọng…”
Chương Vận Nghi uống ngụm sữa chua, mặt không cảm xúc mà lắng nghe.
Cô đã quá chán cái cụm từ “trẻ tuổi mà có triển vọng” này lắm rồi. Sao hôm nay nghe hoài vậy chứ!
“Con không tin mẹ, chẳng lẽ còn không tin dì nhỏ của con sao?” Doãn Văn Đan tiếp tục công kích.
“Chắc chắn là dì nhỏ không định giới thiệu cho con.” Chương Vận Nghi thẳng thừng vạch trần.
“Đúng là nó không định thật.” Doãn Văn Đan nói. “Nhưng trước khi giới thiệu, nó có nhắc một câu, bảo là nhân phẩm của thằng bé này rất tốt.”
Chương Vận Nghi: “…”
Đúng là bị mẹ nắm được cơ hội rồi.
“Con không muốn xem mắt!” Cô bực bội nói. “Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải vấn đề có điều kiện hay không, mà là bây giờ con vẫn chưa nghĩ đến chuyện cưới xin!”
“Mẹ không nói nhiều với con đâu.” Doãn Văn Đan tung mồi nhử đúng lúc. “Con nghĩ là mẹ già này đi ngoài đường túm bừa ai đó cho con à? Mọi mặt đều ổn, nếu người này mà con còn không ưng, thì mẹ cũng chẳng quản nữa.”
Chương Vận Nghi dao động. “Nói miệng không có bằng chứng.”
Cô lục túi áo ngủ, lấy điện thoại ra, quay video. “Mẹ nói đi, đây là lần cuối. Nếu con xem mắt mà không thành công, thì cả đời này mẹ không được thúc ép con nữa!”
Doãn Văn Đan lườm một cái. “Con đã bao tuổi tuổi rồi?”
“Hì hì, đến chết vẫn mười tuổi chứ sao.”
Hai mẹ con tạm thời đồng thuận nhất trí.
Đây là lần cuối cùng bà ấy sắp xếp xem mắt cho cô.
Sau khi tiễn mẹ rời đi, Chương Vận Nghi nằm dài trên sofa ngắm trần nhà, chẳng để tâm đ ến chuyện này lắm. Đột nhiên điện thoại trong tay rung một cái, là thông báo WeChat. Mở khóa xem, cô cảm thấy hơi bất ngờ, là tin nhắn riêng từ nhóm lớp.
Trần Khoát.
Cô lập tức ngồi dậy. Nickname trong nhóm của anh vẫn là hai chữ đơn giản: Lớp trưởng.
Trần Khoát: [Tôi là Trần Khoát, có ở đó không?]
Cô thấy hơi nghi hoặc. Bọn họ đã học cùng mấy năm, cùng công ty một năm, chưa từng chat online với nhau bao giờ, ngay cả WeChat cũng chưa kết bạn. Anh tìm cô làm gì chứ?
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng cô vẫn nhanh chóng đáp: [Có.]
Trần Khoát: [Con gái cô Triệu lái xe đến tìm tôi, trả lại tiền, bảo là không thể nhận được. Tôi chuyển khoản cho cậu hay là đưa tiền mặt đây?]
Lý do của cô Triệu rất thuyết phục.
Cô ấy đã từng là giáo viên của họ, mãi là giáo viên, không bao giờ làm trái nguyên tắc. Hơn nữa, cô ấy cũng không thiếu tiền. Họ đến thăm là cô ấy đã vui lắm rồi.
Chương Vận Nghi suy nghĩ một chút, hiểu ý của cô Triệu.
Thở dài trong lòng, cô cũng đang rối rắm về chuyện này. Nếu là Phí Thế Kiệt hỏi, thì cô sẽ đòi chuyển khoản ngay. Bây giờ là thời đại thanh toán điện tử, đưa tiền mặt cho cửa hàng còn phiền phức. Nhưng người hỏi lại là Trần Khoát…
Tiền mặt thì cô phải đi lấy…
Cô cân nhắc, chọn từ cẩn thận đáp: [Hay là tiền mặt đi? Tết cũng dùng được. Nhưng tùy cậu tiện thế nào thì thế đó, tôi sao cũng được [vui vẻ]]
Trần Khoát ngồi trước bàn làm việc, định lấy kính chống ánh sáng xanh, nhận được tin nhắn này thì dừng lại suy nghĩ vài giây.
Anh định chuyển khoản cho tiện, nhưng hình như cô muốn tiền mặt hơn thì phải?
Anh đáp: [Được, thứ hai sẽ đưa cậu.]
Chương Vận Nghi bên kia thở phào nhẹ nhõm. Đây có tính là tai nạn lao động không??
Nghỉ ngơi mà còn phải chat với ông chủ nữa.
Thật ra cô vốn rất hoạt bát, nhưng dù là người hướng ngoại thì khi gặp ông chủ cũng lập tức thành hướng nội mà thôi.
Lẽ ra cuộc trò chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng đối phương là ông chủ, cô có nên là người gửi tin nhắn cuối cùng không? Do dự một lúc, cô tiếp tục: [Được, cảm ơn [vui vẻ]]
Trần Khoát đeo kính, mở máy tính, nhập mật khẩu khởi động —
chenkuo123.
Đột nhiên điện thoại bên tay rung, anh liếc qua, khựng lại, do dự đáp: [Không có gì.]
Chương Vận Nghi đã nằm đủ rồi, định rửa ít dâu ăn thì “ting ting” một tiếng, thông báo vang lên. Cô nhắm mắt. Không phải chứ, không phải chứ…
Trần Khoát đăng nhập email, di chuột. Khi anh nhấn, điện thoại lại rung: “…”
Anh một tay chống trán, cầm điện thoại.
Chương Vận Nghi: [[vui vẻ]]
Chắc không cần trả lời nữa đâu. Anh nghĩ vậy.
-
Thứ hai.
Công ty toàn là người trẻ, không khí thoải mái. Ngoài vài phòng ban cố định ra thì giờ giấc của các nhóm khác khá linh hoạt, không gò bó làm việc từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều. Có lập trình viên gần trưa mới ngáp dài đến quẹt thẻ.
Trần Khoát đến công ty tương đối sớm, không rõ bàn làm việc của Chương Vận Nghi ở đâu. Hỏi cô lao công xong thì anh đến chỗ làm việc của cô.
Cô ngồi gần cửa sổ.
Bàn làm việc nhìn rối mà không rối, kỳ lạ thật.
Anh đặt hai ngàn tệ tiền mặt lên bàn cô, lấy tập tài liệu cô để cạnh đó đè lên, định đi thì liếc mắt nhìn thấy cái cốc bên cạnh. Cốc thủy tinh in nổi bật ba chữ —
Tăng lương đi.
Cốc kiểu này anh đã từng thấy rồi, nhưng lần này vẫn khiến anh nhướng mày cười khẽ.
Anh thu hồi ánh mắt, trở về văn phòng mình.
Căn hộ Chương Vận Nghi thuê ở gần công ty, vậy mà vẫn đến sát giờ. Thứ hai đúng là sống không bằng chết. Cô xách bữa sáng gói sẵn, vội vàng mở ra, quẹt thẻ đúng 8 giờ 59 phút, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tạm thời bảo đảm được tính mạng, oh yeah.
“Ăn gì vậy?” Đồng nghiệp bên cạnh đẩy ghế qua chỗ cô, hỏi. “Tôi phải chạy đua với thần chết nên còn chưa kịp mua sáng nữa hu hu hu.”
“KFC, muốn ăn không?”
“Cảm ơn nha, tự nhiên thấy hết đói rồi.”
Chương Vận Nghi lấy bánh panini và cà phê từ túi giấy ra, theo thói quen mà xem điện thoại, cắn một miếng thì suýt nghẹn.
Lại… lại là tin nhắn của ông chủ…
Trần Khoát: [Tiền mặt đã để trên bàn cậu rồi đấy.]
Cô gạt tài liệu ra, toàn là tiền mới, vội vàng cất vào trong túi tote.
Ăn panini xong, uống cà phê nuốt trôi xuống, cô đáp: [Nhận được rồi [vui vẻ]]
Kệ đi!
Không trả lời nữa!
Nhân viên tốt giờ phải đắm mình vào công việc.
Việc lặt vặt cuối năm không ít. Bận xong đã gần 11 giờ hơn, cô khát nước, cầm cốc đi đến khu pha trà. Bất ngờ nhìn thấy Trần Khoát đứng trước cửa sổ lớn uống sữa.
Anh không giống ông chủ lắm.
Hay đúng hơn là mấy ông chủ ở đây đều không giống.
Công ty bật điều hòa trung tâm, ấm áp. Anh mặc hoodie đen và quần thể thao xám, giày sạch như không dính hạt bụi nào, trông giống sinh viên hơn. Tiếc là cô chẳng nhớ nổi thời cấp ba anh như thế nào, nhưng Đới Giai bảo anh vẫn không thay đổi, vẫn như xưa.
Khu pha trà trải thảm, đi lại không phát ra tiếng động. Cô định pha trà uống.
Cố gắng nhẹ tay tìm gói trà, nhưng vẫn phát ra tiếng động, khiến Trần Khoát quay đầu lại nhìn. Ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu sáng cả khu pha trà, rọi lên tóc cô như phủ một lớp ánh sáng.
Thực ra anh cũng chỉ nhìn thoáng qua, chỉ vài giây thôi, nhưng khi thu mắt lại, Chương Vận Nghi cũng nhìn sang.
Hai ánh mắt chạm nhau trong không trung.
Cô cầm gói trà nho ô long, khóe môi cong lên, gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Trần.”
Trần Khoát gật đầu đáp lại, rồi ai làm việc nấy, không quấy rầy. Chương Vận Nghi đứng trước máy lọc nước, rơi vào trầm tư. Sao vẫn chưa có nước nóng nữa chứ? Cô không phải kiểu không có nước nóng thì đi, cô muốn biết lý do nó trục trặc.
“Làm sao vậy?”
Một giọng nói vang lên sau lưng.
Cô vội vàng quay lại: “Không có nước nóng.”
“Để tôi xem thử.” Anh nói.
Cô nhường chỗ, đứng cạnh. Anh mân mê một lúc thì xong, cô vui mừng ngạc nhiên nói: “Giỏi quá!”
Lời này vừa thốt ra, cô lập tức ngẩn người, anh cũng ngẩn người.
Tính cách cô vốn là như vậy, chẳng bao giờ tiếc lời khen người xung quanh. Nhưng mà khen ông chủ thế này, có ổn không nhỉ?
Trần Khoát đáp: “Cũng bình thường thôi.”
Không thể phủ nhận, tình bạn học cũ, dù sâu hay nhạt, thì nhờ cùng trải qua thời học sinh, từng thấy nhau non nớt, nên sẽ dễ thân hơn người khác. Buổi sáng thứ bảy và lần thăm cô giáo khiến họ không còn xa lạ nữa.
Đợi đến khi có nước nóng, Chương Vận Nghi mở gói trà ra, rót nước vào. Hương nho và ô long thoang thoảng. Trần Khoát uống sữa xong, qua vứt rác, cũng ngửi thấy mùi hương.
-
Cô Triệu phẫu thuật vào thứ ba.
Chương Vận Nghi nghe lỏm được, ghi tạc trong lòng. Nghĩ thầm, nếu tan làm đúng giờ thì hay là cô qua thăm một chút nhỉ? Cô thu dọn túi xách, quàng khăn, rời khỏi công ty. Giờ tan tầm đông đúc, sợ kẹt xe, nên cô chọn đi tàu điện ngầm.
Tàu điện ngầm cũng chật, cô hết cả kiên nhẫn.
Ra khỏi trạm, đi bộ một đoạn đến bệnh viện. Chưa đến 7 giờ, vẫn còn trong giờ thăm nom. Cô nhớ giường của cô Triệu. Khéo thật, lúc cô đến, cô Triệu vẫn chưa ra khỏi phòng mổ.
Con gái cô Triệu nói: “Giáo sư Trần làm nhiều ca một ngày, mẹ em vào từ chiều, chắc là phải đợi thêm.”
Chương Vận Nghi thấy cô ấy còn rất bình tĩnh, nghĩ thầm, đúng là con gái cô Triệu có khác!
Nhưng cô vẫn đưa tay ôm nhẹ cô gái nhỏ hơn mình hai tuổi, đổi chủ đề, kể chuyện vui để an ủi: “Hồi chụp ảnh tốt nghiệp, mấy đứa nghịch ngợm nhất lớp chị muốn làm như phim, tung cô ấy lên chụp một kiểu. Lần đầu chị thấy cô giáo bị tụi chị dọa sợ, thú vị lắm, cứ bảo tụi chị không đỡ nổi cô ấy.”
Con gái cô Triệu cũng hiểu dụng ý của cô.
Lúc này nói “không sao đâu” hay “chuyện này cũng không quá nghiêm trọng” đều không thể giảm bớt sự lo lắng và bất an của một người con.
Hai người đang trò chuyện, thì hành lang vang tiếng bước chân gấp gáp. Chương Vận Nghi nghiêng đầu, thấy Trần Khoát đang vội vã chạy tới.
Ý nghĩ đầu tiên của cô chính là —
Chủ nhân của chiếc xe trị giá bảy chữ số thì sao chứ, cuối cùng thì vẫn thua hành khách tàu điện ngầm cao quý thôi nhé!
Niềm tự hào lóe lên trong đầu, trong lòng cô vui thầm, mắt sáng rực, nụ cười rạng rỡ.
Trần Khoát khựng lại, lịch sự cười đáp lại cô.
[Tác giả có lời muốn nói]
Nói một chút, ngoại truyện ngọt ngào thời đại học sẽ viết, chắc sau khi kết thúc Thế giới song song. Ai không hứng thú với ngoại truyện này, thì vài ngày nữa quay lại xem nhé [che mặt nhìn lén][che mặt nhìn lén]