Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 109

Trần Khoát vừa đến không lâu thì cô Triệu cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, trở về phòng bệnh.

 

Sau ca mổ toàn thân, cô ấy được đánh thức. Giáo sư cũng dặn là tạm thời không được ngủ ngay, cần phải theo dõi thêm. Cô Triệu mơ mơ màng màng, rất muốn ngủ. Mỗi lần nhắm mắt thì chồng cô ấy lại lo lắng gọi, không cho cô ấy ngủ.

 

Cô ấy vừa bực vừa gấp: “Cho em ngủ đi! Chết thì thôi!”

 

Chương Vận Nghi và Trần Khoát nhìn nhau, đều đang nhịn cười. Gần hết giờ thăm nom, cả hai đến bên giường bệnh, cúi xuống nói vài câu với cô Triệu rồi chuẩn bị rời đi. Trên đường đến, ít nhiều gì thì họ cũng cảm thấy lo lắng, hiện giờ tảng đá trong lòng rơi xuống rồi, cả hai đều thoải mái nhẹ nhàng hẳn.

 

Họ không để con gái cô Triệu tiễn, cùng nhau xuống thang máy.

 

Trong thang, Chương Vận Nghi nhớ lại cảnh cô Triệu mắng chồng, vẫn cảm thấy buồn cười: “Không ngờ là cô Triệu cũng có mặt này.”

 

Trần Khoát nhịn không nổi, cười khẽ: “Thật đấy.”

 

Thang máy dừng ở tầng một, cửa từ từ mở. Hai người bước ra, tình cờ gặp một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang ngáp. Còn chưa kịp phản ứng thì bác sĩ đó đã bất ngờ gọi: “Tiểu Khoát à?”

 

Chương Vận Nghi đứng bên cạnh Trần Khoát, ngạc nhiên nhìn anh, như dùng mắt dò hỏi, đây là người quen của cậu sao?

 

Trần Khoát nhận ra đây chính là bạn đại học của bố mẹ, hay tụ tập cùng nhau. Nhưng mà đã vài năm không gặp, thoạt đầu anh không kịp nhận ra. Bây giờ đã bình tĩnh lại, anh lịch sự cười: “Chú Lưu.”

 

Bác sĩ Lưu tò mò liếc nhìn Chương Vận Nghi một cái: “Sao lại đến bệnh viện thành phố vậy?”

 

“Có cô giáo nằm viện, nên bọn cháu đến thăm.” Trần Khoát kín đáo bước lên trước, cố chắn ánh mắt dò xét ấy. “Đêm nay là chú trực ạ?”

 

“Ừ ừ.” Bác sĩ Lưu lặng lẽ thò đầu ra. “Đây là…?”

 

“Bạn học của cháu.”

 

Trần Khoát lo Chương Vận Nghi sẽ cảm thấy không thoải mái, đành phải hơi thiếu lễ phép mà kết thúc chủ đề: “Chú Lưu, chú cứ bận đi ạ, bọn cháu có việc phải đi trước đây.”

 

Chương Vận Nghi theo Trần Khoát ra khỏi khu nội trú, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt tò mò bám theo như hình với bóng: “…”

 

“Xin lỗi.” Trần Khoát thấy cô im lặng không nói gì, nghĩ cô để ý chuyện vừa nãy, nên chủ động phá vỡ không khí.

 

Xin lỗi vì cái gì thì không cần nói quá rõ ràng, ai đã từng bị bố mẹ thúc ép kết hôn đều hiểu cả.

 

“À, không sao đâu.”

 

Cô bật cười, chẳng hề để tâm: “Tớ hiểu mà, đều đã quen rồi.”

 

Trần Khoát nghe vậy thì khóe mắt cũng lóe lên ý cười. Không khí hơi ngượng ngùng ban đầu cũng tan biến trong tiếng cười của cô.

 

Còn bác sĩ Lưu thì vẫn đứng ngoài khu nội trú, cố rướn cổ ra ngoài nhìn theo.

 

Đêm dần khuya, nhìn chẳng thấy gì cả, ông ấy vui vẻ hớn hở gọi điện trêu bạn cũ. Vừa kết nối, ông ấy đã trêu ghẹo: “Gửi cho tôi bao lì xì hai trăm tệ, nếu không thì tôi thì sẽ không kể chuyện con trai cậu có thể đang yêu đương cho đâu nhé!”

 

 

“Không cần quét.”

 

Chương Vận Nghi thấy Trần Khoát giơ điện thoại định quét mã QR, vội vàng ngăn cản: “Tôi đã trả tiền đỗ xe rồi.”

 

Cô định đi tàu điện ngầm về, nhưng mặc dù cô Triệu rất buồn ngủ nhưng vẫn lẩm bẩm nhờ Trần Khoát đưa cô về. Anh đồng ý, ra khỏi khu nội trú lại đề nghị lái xe đưa cô về. Với anh thì cũng chỉ là đi thêm đoạn đường mà thôi, chuyện nhỏ ấy mà.

 

“Cậu biết biển số xe à?”

 

“Biết chứ.” Cô đi sau anh. “Dễ nhớ lắm mà, Giang AK822Y đúng không.”

 

“Ừ, đúng rồi.”

 

Chương Vận Nghi mở cửa ghế phụ ngồi vào, thắt dây an toàn: “Hay là cậu cứ thả tớ ở trạm tàu điện ngầm nhé?”

 

“Không cần.” Anh khởi động xe, rời khỏi bãi đỗ. “Buổi tối tôi cũng không phải làm gì cả.”

 

“Vậy được, cảm ơn nha.”

 

“Không có gì.”

 

Chương Vận Nghi kiềm chế ý muốn nghịch điện thoại. Lúc này, cô thầm mừng vì họ từng là bạn học cũ, tìm chuyện để nói chẳng khó chút nào: “Sao hôm nay Phí Thế Kiệt lại không đến vậy?”

 

Hai người này thân nhau lắm mà.

 

Cô nhớ hồi cấp ba họ ngồi cùng bàn, lúc nào cũng kè kè với nhau. Không ngờ là đến khi hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chung công ty, ngày nào cũng gặp.

 

Nói chung thì, có Trần Khoát thì chắc chắn sẽ có Phí Thế Kiệt.

 

Hôm nay hơi lạ.

 

“Đi xem mắt rồi.” Giọng Trần Khoát thoáng chút ý cười khó nhận ra.

 

“Thật á?” Khuôn mặt Chương Vận Nghi hiện rõ vẻ vui sướng khi người gặp họa. “Xem ra cậu ấy cũng bị hành không nhẹ ha.”

 

Cũng?

 

Trần Khoát bắt được từ này, cười nhạt: “Thật ra có vài chuyện, nếu không muốn nhượng bộ, thì đừng dễ dàng đồng ý.”

 

“Về lý thì là như vậy.” Cô thở dài. “Nhưng đôi khi phiền quá, đành phải qua loa cho xong.”

 

Đang trò chuyện, thì điện thoại của Trần Khoát reo lên, là cuộc gọi của lão Phì. Bên đường có chỗ đỗ, anh tấp vào, nói với Chương Vận Nghi một câu rồi nghe máy. Trong xe chỉ có hai người, vừa bắt máy, tiếng gào của Phí Thế Kiệt đã vang lên, ngay cả cô ngồi ghế phụ cũng nghe rõ.

 

Chương Vận Nghi không kiềm chế được, cười xấu xa, rồi lại sợ bị Phí Thế Kiệt nghe thấy, nên vội vàng ngậm miệng lại.

 

Nhưng Trần Khoát lại nghe được tiếng cười ấy. Tay cầm điện thoại, anh nghiêng đầu nhìn về phía cô.

 

Ánh sáng trong xe mờ tối, màn hình bảng điều khiển chiếu lên mặt họ. Bốn mắt chạm nhau, im lặng vài giây.

 

 

Đã qua giờ cao điểm buổi tối nên đường rất thông thoáng. Hai người cứ câu được câu không mà trò chuyện, chủ đề nói chuyện xoay quanh Phí Thế Kiệt mà cả hai đều quen. Chương Vận Nghi vốn tưởng đoạn đường này sẽ ngượng ngùng lắm, nhưng thật ra thì vẫn còn đỡ. Cô nghĩ, có lẽ là vì từ thời học sinh Trần Khoát đã là người rất tốt.

 

Cô cũng nhớ đến lời Đới Giai từng nói, mặc dù bây giờ anh đã thành đạt, nhưng chẳng có tí kiêu căng nào cả.

 

Anh… hình như thật sự không hề đổi chút nào, vẫn là lớp trưởng ngày xưa.

 

Trong ký ức của cô, anh ít nói, nhưng khi cần nhờ anh giúp đỡ, thì việc nào làm được anh đều nhận cả.

 

“Đến chỗ tớ rồi.”

 

Chương Vận Nghi nhìn thấy tòa nhà quen thuộc, lập tức chỉ tay: “Không cần vào trong khu dân cư đâu, tổng giám đốc Trần, cậu cứ thả tớ ở lề đường phía trước là được rồi.”

 

Trần Khoát ừ một tiếng, dừng xe ở chỗ cô chỉ. Nghĩ một lúc, trước khi cô tháo dây an toàn, anh lại nói: “Ngoài giờ làm việc ra thì không cần gọi tôi là tổng giám đốc Trần đâu.”

 

Lão Phì nói đúng.

 

Trong giờ làm việc thì không sao, chứ đến khi tan sở rồi mà còn gọi như vậy, không khỏi quá xa cách. Dù gì thì bọn họ cũng là bạn học cũ mà.

 

Chương Vận Nghi ngẩn ra. Không gọi tổng giám đốc Trần thì gọi là gì bây giờ?

 

Nhưng anh đã nói thế rồi, rõ ràng là không phải đang khách sáo với cô. Cô không cần làm mất hứng, suy nghĩ vài giây: “Được, lớp trưởng.”

 

Cách gọi này vừa thể hiện quan hệ bạn học cũ, vừa nối dài thời học sinh. Cô đúng là một cô bé thông minh mà!

 

Trần Khoát không nói gì, cười gật đầu. Khoảng cách giữa hai người quả thật là đã tan biến. Ít nhất thì trong khoảnh khắc này, họ như trở lại năm lớp 12 vậy.

 

Chương Vận Nghi vừa đi về phía căn hộ, vừa lướt app giao đồ ăn. Tan làm chưa ăn gì đã vội vàng đến bệnh viện, bây giờ đã đói đến mức dạ ngực dính chặt vào da lưng rồi. Quán muốn ăn phải chờ đến hơn nửa tiếng, cô đợi sao nổi chứ!

 

Nhớ ra ngoài khu dân cư có dãy cửa hàng ăn uống, cô không chút do dự, cất điện thoại đi, quay người chạy như bay.

 

Trần Khoát lái xe tìm chỗ đỗ cũng đói không chịu nổi.

 

Ra khỏi bệnh viện, anh đã muốn ăn rồi, nhưng vì đã hứa với cô Triệu là sẽ đưa cô về nên… Lúc ở bệnh viện, con gái cô Triệu cũng hỏi họ đã ăn chưa, cô nói là đã ăn rồi, anh cũng bảo là đã ăn rồi, nên anh cũng không nhắc tới nữa. Vừa nãy anh để ý, gần đây có quán ăn. Đã hơn 8 giờ tối rồi, anh không chờ gọi giao hàng về nhà, mà quyết định ăn ở gần đây luôn.

 

Chương Vận Nghi ngồi bàn đôi, quét mã đặt món, bụng đói đến mức sôi sùng sục.

 

Bụng đã đói đến mức réo ùng ục, cô chán nản ăn dưa muối lót dạ, ai ngờ càng ăn lại càng thèm.

 

Đột nhiên có người đẩy cửa kính ra, chuông trên cửa kêu, gió lạnh ùa vào. Chương Vận Nghi dùng một tay chống cằm, vô thức ngẩng đầu lên, chạm thẳng vào ánh mắt Trần Khoát đang quét qua đây.

 

Trần Khoát: “…”

 

Chương Vận Nghi: “…”

 

Làm như không thấy thì không được, hai người nhìn nhau vài giây. Cô nở nụ cười nhiệt tình, vẫy vẫy tay.

 

Vài phút sau, Chương Vận Nghi lại quét mã một lần nữa, đẩy điện thoại sang chỗ anh: “Cậu xem muốn ăn gì.”

 

Trần Khoát rũ mắt xuống. Cô lấy lý do là anh đã lái xe đưa cô về, nên cứ nhất quyết mời ăn. Lòng nhiệt tình khó có thể từ chối, nên anh nhanh chóng lướt menu, cơm chiên rẻ nhất đã hết hàng, bèn gọi mì bò hầm vậy.

 

Đặt thêm món thành công, Chương Vận Nghi cười: “Tớ cứ tưởng là cậu đã ăn rồi chứ.”

 

Trần Khoát nói: “Tôi cũng tưởng cậu ăn rồi.”

 

Cả hai im lặng, rồi cùng bật cười.

 

Tiếng cười của cô vui vẻ, còn của anh thì trầm thấp.

 

Mì bò hầm anh gọi là một tô lớn. Cô nhấp một ngụm canh, lên tiếng nhắc nhở: “Quán này tớ đã ăn vài lần rồi, dấm ở đây rất chuẩn, có thể thử xem.”

 

“Dấm sao?” Anh gắp đũa mì, để nguội bớt. “Tôi không thích ăn chua.”

 

“Như vậy à.”

 

Bàn đôi hơi hẹp, vóc dáng anh cao nên đầu gối khó tránh khỏi mà chạm cô. Anh hơi lúng túng thu chân lại, cúi đầu ăn mì. Mùa đông, ăn đến mức trán lấm tấm mồ hôi, một tờ giấy ăn đưa tới. Anh ngẩng lên, đối diện đôi mắt đầy ý cười của cô.

 

Anh rời mắt, bình tĩnh nhận lấy, cảm ơn.

 

Ăn uống no nê xong, hai người một trước một sau ra khỏi quán, đứng trong gió lạnh cũng chẳng thấy lạnh chút nào.

 

“Lớp trưởng, tớ về đây.” Cô đưa tay vuốt tóc ra sau tai, cười. “Lái xe cẩn thận nha.”

 

Trần Khoát nhìn cô, tóc cô bị gió thổi hơi rối. Tối nay đúng là kỳ lạ thật, anh nhớ lại cô thời cấp ba. Ấn tượng sâu sắc nhất là lúc cô xin anh duyệt giấy xin nghỉ phép, miệng thì kêu khó chịu chết đi được nhưng khuôn mặt vẫn hồng hào, ánh mắt lấp lánh.

 

Mấy tháng trước, khi Phí Thế Kiệt biết bạn học cũ vào công ty, đã vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ nói với anh: “Hóa ra là Chương Vận Nghi! Ê, cậu còn nhớ cậu ấy không?”

 

Dĩ nhiên là có nhớ chữ.

 

Đã học hành bao nhiêu năm, bạn học cũ vô số, nhưng sau gần mười năm tốt nghiệp vẫn còn đọng lại ấn tượng, chỉ có vài kiểu người như này: thân thiết, nghịch ngợm, đáng ghét, và rất xinh đẹp.

 

Cô chiếm hẳn hai kiểu, chẳng ai sẽ quên được cô cả.

 

-

 

Những ngày sau, khi gặp lại ở công ty, như ở khu trà nước hay thang máy, Chương Vận Nghi và Trần Khoát cũng thường trò chuyện vài câu. Không nhiều, không sâu, không xa cũng không gần, đúng kiểu bạn học cũ.

 

Buổi chiều.

 

Chương Vận Nghi lười biếng, nhắn tin với Đới Giai: [Hê hê hê ai đã được nghỉ từ 26 tháng Chạp vậy ta, ồ, là tớ nha!]

 

Đới Giai: [Hâm mộ ghen tị muốn chết! Tớ cũng muốn ứng tuyển vào công ty của lớp trưởng!]

 

Chương Vận Nghi đắc ý vô cùng: [Không được đâu nha, vật hiếm mới quý. Chỉ cần tớ là bạn học cũ thôi, nhiều quá thì cậu ấy sẽ thấy chán mất!]

 

Đới Giai: [Ha ha ha ha ha, đúng rồi, chuyện của cậu với anh chàng xem mắt kia thế nào rồi?]

 

Chương Vận Nghi lập tức thay đổi sắc mặt, uống ngụm nước, đau khổ đáp: [Đừng nhắc đến nữa, nhạt nhẽo kinh khủng, không phải là gu của tớ. Nhưng tớ đã hứa với mẹ rồi, ít nhất là phải gặp mặt một lần mới được.]

 

Đới Giai: [Khi nào gặp thế?]

 

Chương Vận Nghi: [Mùng bốn hay mùng năm gì đó, ăn tối xem phim, chán chết đi mất.]

 

“Kìa kìa kìa, nhanh lên, ông chủ mời trà chiều, qua khu trà nước hết đi!”

 

Nghe tiếng gọi, Chương Vận Nghi như lập tức được sống lại, vội vàng kéo tay đồng nghiệp bên cạnh chạy đến. Quả nhiên, mấy bàn đầy đồ ăn ngon, nhìn hoa hết cả mắt. Chẳng mấy chốc, mọi người đã ăn uống, cười nói rôm rả.

 

Ăn xong là gần đến giờ tan làm, rồi nghỉ lễ thôi!

 

Hạnh phúc quá đi mất!

 

Khi Trần Khoát và Phí Thế Kiệt đến, không khí vẫn còn rất náo nhiệt. Mấy ông chủ đều còn rất trẻ, không phải là kiểu lãnh đạo cực kỳ chuyên quyền kiểu cách. Đặc biệt là Phí Thế Kiệt, tính tình thoải mái, hay đùa, hòa hợp với đồng nghiệp, bầu không khí công ty cực tốt.

 

“Tuyết rơi rồi kìa!!”

 

Đồng nghiệp ở gần cửa sổ kinh ngạc kêu lên một tiếng, thu hút mọi ánh nhìn. Người thích náo nhiệt như Chương Vận Nghi thì lập tức cầm quả dâu chạy đến cửa sổ lớn. Cô đã từng ngắm tuyết ở nhiều thành phố, nhưng chỉ có tuyết ở Giang Châu mới chạm được vào trái tim cô.

 

Vì thế nên, cô trở về thành phố này.

 

Cô cắn miếng dâu, tươi cười rạng rỡ, quay đầu lại định nói chuyện với đồng nghiệp thân thiết, nhưng trong lúc vô tình, cách cả đám người, cô lại chạm mắt Trần Khoát đang hơi ngẩn ra.

 

[Tác giả có lời muốn nói]

 

Thật ra ông chủ Trần Khoát không khác thiếu niên Trần Khoát lắm.

 

Bởi vì anh không phải kiểu người từng trải lõi đời. Nếu không thì Vận Nghi cũng đã chẳng thích anh rồi (thật ra cô vẫn luôn thích kiểu ngốc nghếch thuần khiết [để tôi xem nào])

 

Thời cấp ba của anh rất đơn giản, lên đại học lại bận như chó, về Giang Châu càng bận như chó chết.

 

Như chị Giai đã từng nói, anh chẳng thay đổi gì cả.

Bình Luận (0)
Comment