Ngày nghỉ lễ, Chương Vận Nghi bị bố mẹ lôi từ căn hộ về nhà cũ. Cả nhà ba người trở lại nơi từng sống. Ngôi nhà mới cô mua cho bố mẹ được bàn giao vào mùa hè năm nay, đã được hoàn thiện nội thất sẵn, nhưng mà bố mẹ cô chê màu gạch lát xám xịt, không sáng sủa. Cứ do dự mãi, rồi họ đập hết những gì có thể, thuê thiết kế làm lại. Tháng trước vừa mới xong xuôi việc dọn dẹp vệ sinh, tạm thời chưa dọn vào ở được.
Cơm nước xong, cô lại tiếp tục ngủ bù. Khi tỉnh dậy thì đã là chiều tà, mắt nhập nhèm với tay lấy điện thoại, trốn trong chăn xem tin nhắn.
Gần Tết, những người xa quê đều trở về, có không ít người hẹn gặp cô.
Tin nhắn nhóm lớp 12-3 đã thu hút sự chú ý của cô. Trong lúc cô ngủ, nhóm đã spam hơn trăm tin nhắn. Cô lướt xem, hóa ra mọi người đã dần biết cô Triệu phải phẫu thuật. Có người đề nghị nhân dịp đi thăm cô thì tổ chức buổi họp lớp luôn.
Người thích náo nhiệt thì nhiều, nhưng người rảnh lại rất ít.
Cô đếm sơ sơ, chắc cũng chỉ khoảng mười người xác nhận rõ ràng. Nghĩ một lúc, cô lười biếng nhắn tin: [Tính cả tớ nữa, tớ cũng đi @Trần Khoát]
Vài phút sau, Trần Khoát hiện lên: [Được, @Tôn Khải Toàn, Tôn cục, Chương Vận Nghi cũng đi cùng]
Chương Vận Nghi nhìn kỹ, vỗ trán một cái.
Gì vậy trời, thời gian này gọi “lớp trưởng” quen mồm rồi sao? Rõ ràng người tổ chức là Tôn Khải Toàn, sao cô lại tag Trần Khoát làm gì chứ?
Đới Giai nhắn riêng cho cô: [Tớ đã tin rồi, bây giờ quan hệ của hai người tốt thật đấy, chúc mừng chúc mừng nha]
Chương Vận Nghi bình thản nhắm mắt: [Hì hì]
…
Trận tuyết này ở Giang Châu còn chưa tan, buổi họp lớp 12-3 vẫn diễn ra đúng hẹn. Hơn mười người, vừa đủ một phòng riêng. Giữa bữa ăn, Chu An Kỳ đỏ mặt lấy thiệp mời từ trong túi ra, phát cho từng người. “Mọi người đều đã hiểu rồi chứ? Thời buổi này nhận thiệp mời thật, chẳng khác gì người thân của tớ cả. Phải đến hết đấy nhé!”
Chương Vận Nghi mở thiệp, cười. “Tháng 4 mới cưới, mà tháng Giêng đã phát rồi hả? Gấp đến vậy sao?”
Chu An Kỳ cầm ly rượu đi đến chỗ cô, nghiêng người cụng ly với cô. “Tớ còn muốn cậu làm phù dâu cho tớ nữa cơ, nói rồi đấy nhé!”
Chương Vận Nghi trợn trắng mắt, liếc nhìn cô ấy một cái, nhưng vẫn cầm ly uống vài ngụm rượu đỏ. “Làm phù dâu có phải gửi tiền mừng không?”
“Người khác thì tớ không lấy, nhưng cậu thì tớ nhất định phải lấy.” Chu An Kỳ nháy mắt. “Nói cậu nghe nha, phù rể đẹp trai cực, đúng kiểu cậu thích luôn!”
“So với Thành Nham thì sao?” Chương Vận Nghi trêu ghẹo, rồi tự thấy lời này của mình quá buồn nôn. Không được, bây giờ Thành Nham trong mắt cô cũng chẳng còn đẹp trai nữa rồi.
Chu An Kỳ mắng cô một tiếng “đồ quỷ”, ngẩng lên nhìn quanh, đánh giá các bạn nam trong bàn, rồi dừng lại ở Trần Khoát đang xem điện thoại. “So với lớp trưởng thì cũng không kém cạnh đâu!”
Trần Khoát nghe thấy có người nhắc đến mình, ngẩng lên, lại chạm mắt Chương Vận Nghi.
Chương Vận Nghi bị sặc, mặt và cổ đều đỏ ửng, vội vàng nhìn anh.
Trần Khoát đang nhắn tin với khách hàng, không nghe họ nói gì, hỏi: “Gì vậy?”
Chu An Kỳ cười hì hì định lặp lại, nhưng nụ cười nhanh chóng cứng đờ, mày nhăn lại. Chương Vận Nghi bên cạnh trông rất hiền hòa, mặt mày dịu dàng, thực ra ở dưới bàn lại đang véo chân Chu An Kỳ sắp đến mức tím bầm.
“Có nói gì đâu mà.” Chương Vận Nghi cười cười.
Trần Khoát nhìn cô, cũng không hỏi thêm nữa. “Ừ.”
Tôn Khải Toàn còn muốn đặt phòng karaoke, nhưng bây giờ họ đã không còn là học sinh nữa. Mấy người phải tranh thủ thời gian để đi ăn tối, chỉ có thể kết thúc vội vàng. Lúc tan, ai đó đề nghị nếu tiện đường thì chở nhau về luôn.
“Chương Vận Nghi, nhà cậu vẫn ở Lệ Cảnh Hoa Uyển hả?” Tôn Khải Toàn lớn tiếng hỏi.
“Đúng rồi, sang năm mới dọn đi. Sao thế, cậu định chở tớ à?”
Tôn Khải Toàn chóng mặt xua tay. “Tôi vừa uống rượu rồi, còn đang trông chờ vào người khác chở đây này.”
Trần Khoát bất ngờ nhìn Chương Vận Nghi, suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi nói: “Nhà tôi cũng gần đó, tiện đường, để tôi đưa cậu.”
“Thật á?” Chương Vận Nghi đang mặc áo khoác, ngạc nhiên không thôi.
“Đúng đúng đúng!” Má Tôn Khải Toàn ửng đỏ, hét to. “Tôi đã nhớ ra rồi, nhà anh Khoát cũng ở khu đó, Hồ Bàn Gia Viên thì phải.”
Chương Vận Nghi thấy đúng là kỳ diệu thật.
Cô đã học cùng anh mấy năm, thế mà lại chẳng ngờ nhà hai người lại gần như vậy.
Một bàn hơn mười người, ngoài Trần Khoát ra thì ai cũng ít nhiều gì đều dính chút rượu. Người lái xe đến gọi tài xế lái thay. Xe anh được săn đón, dù không tiện đường nhưng cũng có người xin ké đến trạm tàu điện ngầm. Dọc đường, người lần lượt xuống, dần dần chỉ còn lại hai người họ.
Cô thật sự không muốn xốc lên tinh thần, cố gắng trò chuyện, nên bèn tựa vào cửa sổ giả vờ ngủ.
Điều hòa xe ấm áp, không có mùi lạ gì cả, sạch sẽ thoải mái. Giả vờ một lúc, cô cũng dần dần ngủ thật.
Trần Khoát ít khi đi qua Lệ Cảnh Hoa Uyển, nhưng đã sống ở khu này nhiều năm, không cần chỉ đường cũng đã quen đường. Anh không chắc là bảo vệ có cho xe ngoài đi vào trong hay không, nên cứ đậu ở cổng, nghiêng người nhìn ra sau, đột nhiên khựng lại.
Cô cuộn tròn ở ghế sau, ngủ say, trông rất ngon giấc.
Có nên gọi không đây? Ngủ thế này liệu có bị cảm không? Anh hơi do dự, vừa do dự một lát thì đã nhìn cô lâu hơn một chút.
Anh nghĩ, chắc là cô sẽ không ngủ lâu lắm đâu, thế là bèn thu ánh mắt lại, thoải mái tựa lưng vào ghế, lặng lẽ đợi cô tỉnh dậy, tiện tay tăng nhiệt độ trong xe thêm hai độ, thỉnh thoảng lại nhìn cô qua gương chiếu hậu một cái.
Reng reng reng reng —
Chuông điện thoại đột ngột vang lên trong xe. Chỉ vài giây, Trần Khoát đã tắt âm, không nghe, vô thức nhìn vào trong gương xe, chạm mắt cô trong đó.
“Điện thoại của Phí Thế Kiệt.”
Chương Vận Nghi bị vẻ mặt vừa có lỗi vừa bất đắc dĩ của anh chọc cười.
Cách giải thích của anh khiến cô có ảo giác như thể “chiếc Land Rover này là của mình” vậy, thích thật.
Thấy cô cười, bả vai đang cứng còng của anh cũng thả lỏng ra.
-
Mỗi nhà ăn bữa cơm giao thừa vào giờ khác nhau. Chương Vận Nghi rời bàn, chiếm luôn ghế sofa đơn nhà bà nội, vừa sưởi ấm vừa điên cuồng ăn quýt đường, tiện thể cướp luôn cả bao lì xì đỏ trong nhóm WeChat, tay nhanh thoăn thoắt.
Nhóm lớp cũng phát bao lì xì đỏ, cô hào hứng mở ra, suýt nghẹn vì 2 hào 3: [Tôn cục, tớ chẳng muốn nói chứ, bao lì xì đỏ của cậu lớn thật đấy, hơn 40 người cướp ngẫu nhiên, mà cậu lại chỉ nhét có hai mươi tệ là sao??]
Tôn Khải Toàn: [Tôi không có tiền, có giỏi thì cậu phát đi.]
Chương Vận Nghi: [Cậu bảo tớ phát là tớ phát à, tớ không có mặt mũi sao?]
Đang đấu khẩu thì Trần Khoát lại nổi lên, phát bao lì xì đỏ. Mi mắt cô run run, vội vàng mở, hét to một tiếng: “Ôi trời ơi!!”
Cô cướp được hai trăm tệ, hoa cả mắt. Bao lì xì đỏ này chắc phải năm nghìn tệ mất.
Bao lì xì đỏ lớn khiến nhóm điên cuồng spam màn hình, toàn là [Lớp trưởng hào phóng quá].
Cô cũng hùa theo: [Lớp trưởng hào phóng quá ~~~]
Chưa đầy hai phút, Trần Khoát lại phát bao lì xì đỏ, k1ch thích sự nhiệt tình của mọi người. Cả bạn học từ lúc vào nhóm chưa nói câu nào cũng xuất hiện.
Chương Vận Nghi bỏ quýt xuống, hớn hở, kêu “ngao ngao ngao ngao” nửa ngày: [Cướp đây.jpg]
Thèm tiền của ông chủ thì phải làm sao đây?
Trần Khoát vừa ăn bữa cơm giao thừa xong, ngồi một bên, nhìn biểu cảm này mà cười khẽ. Bác sĩ Trần và Nhậm Tuệ trên bàn rượu lén nhìn anh một cái, cười hiểu ý.
…
Tối mùng hai Tết.
Chương Vận Nghi đã chán ngán mấy lời sáo rỗng của họ hàng đến chơi, đánh không lại thì chạy. Vội vàng mặc áo lông vũ, cầm điện thoại ra ngoài. Bên ngoài lạnh hơn trong nhà, nhưng không khí tự do hơn.
Cô lang thang đi loanh quanh vô định. Khu này đã cô quen đến mức nhắm mắt cũng không đi lạc được. Đột nhiên có người chạy bộ buổi đêm, lao tới. Cô liếc nhẹ một cái, trợn tròn mắt, người kia cũng kịp phanh lại.
Cô quay đầu lại, anh cũng quay đầu lại.
“Lớp trưởng?”
Trần Khoát tháo một bên tai nghe ra. Anh chạy bộ nên rất nóng người, mặc đồ thể thao rộng rãi, thở hổn hển, cũng ngạc nhiên không kém. “Cậu làm gì ở đây thế?”
“Tớ ra ngoài hít thở một chút.” Cô cười khổ. “Cậu hiểu mà.”
Trần Khoát ngẩn ra, rồi bật cười. “Lại bị thúc giục hả?”
“Chẳng lẽ bố mẹ cậu không thúc giục sao?” Cô hỏi.
Không biết từ lúc nào, hai người đã đi song song. Anh tháo luôn bên tai nghe còn lại ra, truyền kinh nghiệm thành công của mình cho cô: “Thúc giục thì có, nhưng cứ mặc kệ là xong.”
“Giỏi thật đấy.” Cô khen thật lòng. “Tớ thuộc kiểu người không đủ kiên định ấy.”
“Vậy sao?”
Bây giờ không khí Tết đã nhạt dần, nội thành cấm pháo hoa, đường phố yên tĩnh trống trải. Họ gặp nhau ở cổng công viên, còn chút náo nhiệt. Vừa đi vừa trò chuyện, đến cửa hàng tiện lợi, cô dừng lại. “Tớ vào mua đồ uống cái đã.”
“Ừ.”
Trần Khoát định vào trả tiền, nhưng chuông điện thoại lại ngăn anh lại. Là Vương Tự Nhiên gọi, anh đứng ngoài nghe. “Có gì không?”
“Cậu có đang ở nhà không?” Giọng điệu Vương Tự Nhiên vô cùng mệt mỏi. “Chịu hết nổi rồi, trong nhà có người đánh bài, lầu trên cũng có, ồn ào đến mức tôi ngủ không được. Qua nhà cậu ngủ một đêm.”
“Tôi đang ở nhà bố mẹ, cậu cứ đến đi, mật khẩu thì cậu đã biết rồi.”
“Ok, cúp đây.”
Kết thúc cuộc gọi, anh thấy tin nhắn từ đàn anh, về chuyện công việc, bèn đứng yên tại chỗ nhắn lại. Vừa gửi tin nhắn xong, thì bên cạnh đã vang lên tiếng bước chân. Anh vẫn chưa ngẩng đầu lên, thì đã thấy cô đưa một hộp sữa tới.
Anh chậm rãi nhìn về phía cô.
Chương Vận Nghi mua hai hộp sữa. Vào cửa hàng tiện lợi mua đồ uống, ai hiểu chuyện chút cũng không thể mua cho mỗi mình mình được. Thấy anh ở khu trà nước hay uống sữa, cô do dự một hồi rồi cũng lấy thêm một hộp.
Mùa đông lạnh giá, uống đồ khác thì lạnh quá, sữa thì vừa hợp, buổi tối còn có thể ngủ ngon hơn nữa.
Trần Khoát rũ mắt, đưa tay nhận lấy nhưng không uống, nhét vào túi hoodie. “Cảm ơn.”
Chương Vận Nghi khát, dùng ống hút đâm thủng, hút mạnh vài ngụm, trò chuyện với anh. Anh có vẻ không được tập trung, nên cô cũng dần im lặng, lặng lẽ đi bộ. Đột nhiên anh vô tình dẫm phải quả pháo nhỏ hình con cá vàng của trẻ con làm rơi, tiếng nổ bất ngờ khiến anh giật mình đứng im, ngỡ ngàng không thôi.
Cô không nhịn được, cười sung sướng khi thấy người gặp họa.
Ai ngờ cô cũng dẫm phải bẫy của đám nhóc, giật mình hét lên một tiếng: “Á!”
Trần Khoát: “…”
Anh nghiêng đầu, cười khẽ.
…
Sau khi trở lại Giang Châu, Trần Khoát không ở nhà bố mẹ nữa. Ban đầu là thuê nhà, hai năm trước đã mua một căn rộng rãi, thoải mái. Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên thỉnh thoảng cũng ghé qua ngủ, quen đường quen lối. Vương Tự Nhiên tắm xong thì tỉnh táo hẳn, nhóm công việc lại có chuyện phiền não, đành phải vào phòng làm việc mượn máy tính của Trần Khoát. Bận đến gần 11 giờ mới xong, chửi thề vài câu, tắt máy đi, đứng dậy về phòng ngủ phụ.
Đã sắp ra khỏi phòng làm việc rồi thì cậu ấy quay lại.
Phòng làm việc Trần Khoát rất đơn giản, chỉ có tủ sách là có chút hơi người. Mỗi ô đều đặt ảnh, những bức ảnh có ý nghĩa với anh.
Có ảnh thời đại học, thức suốt đêm cùng các đàn anh đàn chị trong văn phòng ở khu dân cư.
Có ảnh chụp gia đình lúc bà ngoại anh mừng thọ.
Cùng với, ảnh tốt nghiệp cấp ba, đặt ở ô dưới cùng.
Vương Tự Nhiên nhất thời hứng thú, ngồi xổm xuống cầm khung ảnh lên. Đầu tiên là tìm hai người anh em, Trần Khoát và Phí Thế Kiệt phiên bản ngây ngô trẻ trung. Phí Thế Kiệt cười rạng rỡ, còn thằng nhóc Trần Khoát này thì lại cứng đơ như bị ai nợ tiền vậy.
Giây tiếp theo, ánh mắt cậu ấy dừng lại ở cô gái xinh đẹp nhất.
Cô cười rất ngọt ngào, mi mắt cong cong.
Cậu ấy nhận ra ngay, đây chính là bạn học cũ của anh em mà cậu ấy nhìn thấy ở tiệc tất niên hàng năm. Nhìn chăm chú một lúc, cậu ấy lại mở điện thoại lên, gọi cho Trần Khoát. Đầu kia bắt máy, giọng điệu lười biếng: “Lại có việc gì nữa? Không thể nói hết một lần được à?”
“Cậu cút đi.” Vương Tự Nhiên mắng vài câu, rồi giọng điệu lại thay đổi, chuyển sang vẻ giả vờ thoải mái. “À, hỏi cậu chuyện này, công ty cậu có bạn học cũ đúng không? Cô ấy… còn độc thân không?”
“Hỏi cái này làm gì?”
“Biết rồi còn hỏi, nếu cô ấy còn độc thân —”
“Trước đó trên xe, lão Phì đã nhắc đến cậu với cậu ấy rồi.”
Vương Tự Nhiên khựng lại, phấn khởi hỏi dồn: “Gì cơ? Nhắc tôi? Rồi sao?”
Quả nhiên lúc quan trọng nhất vẫn phải nhờ anh em tốt!
“Ờ, cô ấy không đáp.”
[Tác giả có lời muốn nói]
Nói trước, Trần Khoát không nói dối lão Vương đâu nhé [icon hề] [icon hề]
[Hình như bao lì xì đỏ cướp ngẫu nhiên có giới hạn tối đa là năm nghìn tệ, nếu có cao hơn thì coi như tác giả chưa được thấy sự đời nha [tức giận] [tức giận]]
Nghĩ lại cũng thấy khéo thật.
Mùng bốn Vận Nghi đi xem mắt, ngày mai cũng là mùng bốn, cảm giác như thế giới đúng là trùng hợp, kỳ diệu ghê.
Ngoài ra, đối tượng xem mắt không phải lão Vương, càng không phải Trần Khoát nha.
Trần Khoát là kiểu con trai mà bố mẹ cũng phải dùng nắm đấm cứng rắn, nói nhẹ không nghe nói nặng không sợ, nói không xem mắt là không đi xem mắt. Nên không có đoạn “Sốc, đối tượng xem mắt của tôi lại là ông chủ” đâu ha ha ha.
Hai người ở cùng công ty, với sự tinh tế của mẹ chị đại, sau khi điều tra rõ lai lịch của anh chàng xem mắt với con gái, tuyệt đối sẽ không có kiểu nhầm lẫn này nọ đâu [icon chó ][icon chó]