Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 111

Mùng bốn Tết.

 

Chương Vận Nghi tỉnh dậy trong tiếng đập cửa uỳnh uỳnh của Doãn Văn Đan, nhìn trần nhà, nhớ ra hôm nay chính là lần xem mắt cuối cùng trong đời mình. Vẫn chẳng có hứng thú gì cả, nhưng đã hứa là sẽ đi rồi thì không thể qua loa cho xong được.

 

Như một quy trình bài bản, cô rời khỏi giường, đi rửa mặt, thay quần áo, trang điểm, ra khỏi nhà.

 

Thời tiết hôm nay rất đẹp, dọc đường đi nhìn ai cũng thấy đang rạng rỡ nụ cười. Cô đành cố phải gắng gượng tinh thần. Xe gọi qua ứng dụng đã đợi sẵn bên đường rồi, cô vốn định tự lái xe đi, nhưng nghĩ đến việc ăn tối xong còn đi xem phim, nên đành phải thôi.

 

Đối phương có vẻ rất có thành ý, hẹn ăn ở một nhà hàng có cảnh sắc nổi tiếng ở Giang Châu, không nằm trong trung tâm thương mại. Dịp cuối năm, đặt trước cả tháng chưa chắc đã có chỗ. Vì vậy, cô cũng muốn nghiêm túc một chút.

 

Nhìn khung cảnh quen thuộc đang lùi lại ngoài cửa sổ, trong lòng cô lại bình lặng lạ thường.

 

Trần Khoát thấy năm nay đặc biệt yên tĩnh. Từ trước Tết đến giờ, anh không còn nghe thấy bố mẹ nói bóng gió nói xa nói gần nữa. Những bữa ăn gia đình không thể từ chối, anh đã chuẩn bị tinh thần đối phó, nhưng từ lúc vào phòng riêng đến giờ, chẳng ai nói câu nào khiến anh cảm thấy phiền lòng. Điều này khiến anh vô cùng bất ngờ.

 

Anh giãn mày, thầm nghĩ, chính sách không thỏa hiệp của mình đã đúng rồi. Có vẻ như bố mẹ và họ hàng nhà anh đã từ bỏ anh rồi.

 

Tốt thật.

 

Mễ Hinh dẫn chồng sắp cưới khoan thai đến muộn, trong phòng riêng rất nóng nực. Cô ấy cởi áo khoác ra định treo lên, đúng lúc đứng ngay sau lưng Trần Khoát. Nghe mẹ cứ càm ràm cô ấy dậy trễ, cô ấy bèn vội giải thích: “Con dậy sớm lắm nhé! Vừa gặp được người quen ở sảnh, nói chuyện vài câu nên mới đến chậm thôi. Mẹ đừng lôi chuyện thức khuya ra nói nữa được không!”

 

“À đúng rồi.” Cô ấy liếc mắt nhìn thấy Trần Khoát đang nghịch điện thoại, lướt qua, hình như là nhóm WeChat. Cô ấy đá nhẹ chân ghế anh. “Nói ra thì cũng là người quen của anh đấy, Chương Vận Nghi, cũng trùng hợp thật.”

 

Trần Khoát ngừng lướt tin nhắn, ngón tay khựng lại trên màn hình. “Ai cơ?”

 

“Chương Vận Nghi chứ ai.” Mễ Hinh kéo chồng sắp cưới ngồi xuống ghế trống cạnh anh. “Cậu ấy đúng là càng ngày càng xinh đẹp, nghe chị Giai nói là đang làm ở công ty anh hả?”

 

“Ừ.”

 

“Thế —”

 

Mễ Hinh định moi thêm vài câu, nhưng Trần Khoát lại đột ngột đứng dậy, cắt ngang lời cô ấy định nói. Anh cầm điện thoại, vẻ mặt điềm tĩnh. “Anh ra ngoài gọi điện thoại một chút.”

 

Nói xong, anh nhấc chân bước ra ngoài, đi đến hành lang. Nhà hàng bố trí cảnh sắc rất tinh tế, tính riêng tư tốt, không gian yên tĩnh. Anh vịn cầu thang đi xuống, vô tình đảo mắt nhìn quanh, nhanh chóng xác định được cái bàn gần cửa sổ, bên ngọn núi giả và dòng nước chảy róc rách.

 

Và cũng nhìn thấy được, cô đang trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện.

 

Chương Vận Nghi thầm cảm thán trong lòng, anh chàng họ Giang này chắc là rất xem trọng buổi xem mắt này. Trên WeChat, anh ấy nói chuyện rất nhạt nhẽo, đôi lúc cô còn nghĩ đối phương là cái máy nữa. 8 giờ sáng nhắn tin chào buổi sáng, 12 giờ trưa nhắn tin hỏi đã ăn chưa, 9 giờ tối nhắn tin chúc ngủ ngon.

 

Đến khi gặp mặt, cô mới phát hiện chắc hẳn là anh ấy rất bận rộn, nói không chừng là đã đặt ba cái báo thức trên điện thoại cũng nên.

 

Nghĩ đến đây, cô nhịn không nổi mà bật cười.

 

Giang Giai không dám nhìn thẳng vào cô, chỉ biết bận rộn không ngừng rót nước cho cô. Anh ấy cảm thấy vô cùng căng thẳng. Với chuyện xem mắt, anh ấy không phản đối nhưng cũng chẳng có hứng thú gì. Đã gặp nhiều người rồi, chuyện này như trở thành công việc thường ngày, dần chẳng phân biệt được đâu là thiện cảm, đâu là vô cảm nữa.

 

Cho đến khi anh ấy nhìn thấy ảnh của Chương Vận Nghi.

 

Rất đời thường, thậm chí là còn hơi mờ ảo, cô ngồi nghiêng chơi điện thoại, chỉ thấy được một bên mặt.

 

Anh ấy tra tên cô, xem trên Weibo, phát hiện cô từng là diễn viên, ảnh trên mạng đầy đủ hơn. Sau đó khi trò chuyện với cô, lần nào anh ấy cũng đều cân nhắc từng lời từng chữ. Anh ấy nghĩ, mình cũng chỉ là kẻ tầm thường mà thôi.

 

Trần Khoát lặng lẽ nhìn một lúc, điện thoại rung lên, là tin nhắn giục giã từ Mễ Hinh: [Đã dọn món rồi! Đói chết mất! Nhanh lên!]

 

Anh lặng lẽ xoay người quay về phòng riêng.

 

Suốt bữa ăn, anh đều không mở miệng nói một lời nào. Họ hàng đều đã quen rồi, có anh hay không thì bữa ăn cũng chẳng khác biệt gì lắm. Lúc kết thúc, anh vẫn như mọi khi, đi cuối cùng. Khi xuống cầu thang, anh không tự chủ được mà liếc mắt nhìn về phía bàn đó. Nhân viên phục vụ đang dọn dẹp, có vẻ như khách vừa mới rời đi không được bao lâu.

 

Trần Khoát từ chối bữa ăn tối, lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, chẳng rõ là gì nữa.

 

Mễ Hinh đứng bên cạnh xe, thấy mặt anh đen xì như vừa bị ai cướp mất tiền vậy, “Bọn em không lái xe, đi xe anh, anh chở.”

 

“Không tiện đường.” Giọng nói anh đều đều, không có chút cảm xúc nào. “Tự gọi xe đi.”

 

Mễ Hinh: “?”

 

Cô ấy mắng: “Anh bị điên à!”

 

“Điên rồi.” Anh lạnh nhạt đáp. “Nên đừng đi xe anh nữa.”

 

Chồng sắp cưới của Mễ Hinh dở khóc dở cười, chẳng hiểu sao hai người này cứ gặp nhau là lại cãi cọ như thế. Anh ấy kéo cô ấy. “Đi bộ đi, đến trung tâm thương mại xem phim nhé?”

 

Trần Khoát liếc mắt nhìn cô ấy một cái, lên xe khởi động, rời đi.

 

Mễ Hinh vẫn còn tức giận, điên cuồng phàn nàn với chồng sắp cưới. “Hôm nay anh ấy ăn trúng thuốc nổ à!”

 

Chồng sắp cưới cười ôn hòa. “Chắc là tâm trạng đang không tốt thôi.”

 

“Tâm trạng không tốt cái con khỉ!” Mễ Hinh tức chết mất. “Anh ấy kiếm được bao nhiêu tiền, mà tâm trạng còn không tốt, để em xé xác anh ấy ra!”

 

Chồng sắp cưới trầm ngâm. “Có khi nào là cãi nhau với bạn gái không?”

 

“Ha ha ha ha!” Mễ Hinh lập tức cảm thấy sảng khoái ngay, véo mặt chồng sắp cưới. Quả không hổ là người của cô ấy, miệng cũng độc ghê nhỉ. “Bạn gái? Anh ấy mơ đẹp quá!”

 

Trần Khoát chẳng có nơi nào để đi cả.

 

Từ trước đến nay cuộc sống anh chưa bao giờ là thú vị cả. Số lượng bạn thân chỉ đếm trên đầu ngón tay, chẳng dễ kết bạn mới. Tụ tập uống rượu đánh bài thì anh không có hứng thú. Lượn lờ trên phố hơn chục phút, anh lại tìm chỗ đậu xe tạm thời, hẹn Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên – hai kẻ cũng rảnh rỗi – đi chơi bóng.

 

Cả buổi chiều, Phí Thế Kiệt đều cảm thấy khó hiểu, huých Vương Tự Nhiên một cái. “Chơi hăng thế, cậu ấy bị sao vậy?”

 

Vương Tự Nhiên nhún vai. “Điên rồi đấy.”

 

Phí Thế Kiệt sờ cằm. “Tết nhất thế này, điên cái gì chứ, lại bị thúc ép à? Không đến mức vậy chứ, trước giờ có thấy cậu ấy cáu thế này đâu.”

 

“Cậu nghĩ cậu ấy cũng giống cậu hả?”

 

Vương Tự Nhiên nghe đến chuyện thúc giục xem mắt này, tâm trạng hơi kỳ lạ. Nhớ đến cuộc gọi buổi tối lần trước, cậu ấy nhìn Phí Thế Kiệt, muốn hỏi rõ nhưng lại sợ bị lão Phì cười nhạo, đành phải nuốt lời muốn nói xuống.

 

 

Mãi cho đến mùng sáu, Chương Vận Nghi và Đới Giai mới có thời gian rảnh để gặp nhau. Nhìn bụng bầu của Đới Giai, cô xuýt xoa, muốn sờ nhưng sợ làm hỏng chuyện.

 

Đới Giai bật cười, kéo tay cô đặt nhẹ lên bụng. “Gần đây bé con nghịch lắm, cậu cứ chờ một chút, bé sẽ đạp cậu ngay thôi.”

 

Quả nhiên, vài phút sau, Chương Vận Nghi đã cảm nhận được lòng bàn tay bị đạp một cái, ngạc nhiên reo lên: “Thật luôn này!”

 

Đới Giai cười gật đầu. “Mệt muốn chết, dù sao thì bọn tớ cũng đã thống nhất rồi, chỉ sinh một đứa thôi, tuyệt đối không đẻ lần hai đâu.”

 

Chương Vận Nghi cũng thấy mừng thay cô ấy. “Ừ!”

 

Hai người đi dạo quanh trung tâm thương mại, tìm nhà hàng ít người để ăn tối. Vừa ngồi xuống, Đới Giai quan tâm hỏi: “Cậu với anh chàng họ Giang kia thế nào rồi? Có nói chuyện hợp không?”

 

“Khó nói lắm.” Chương Vận Nghi dùng một tay chống cằm. “Tôi chỉ có thể nói là, anh ấy là người rất tốt, mọi mặt đều tốt.”

 

“Nhưng mà?”

 

“Cậu đúng là hiểu tớ thật!” Chương Vận Nghi cười lớn. “Nhưng mà cứ thấy thiếu một chút…” Cô ngập ngừng, không biết dùng từ gì. “Cảm giác? Xúc động? Rung động?”

 

Đới Giai lặng lẽ nghe. “Vì quen qua xem mắt à?”

 

“Tớ nghĩ là không phải thế.”

 

Chương Vận Nghi lắc đầu. “Chỉ là không có tia lửa điện thôi.”

 

Cảm giác rung động, có thể không có ngay từ đầu, nhưng ít nhất thì phải có một khoảnh khắc, như có dòng điện chạy trong người, tê tê râm ran, khiến dòng ấm nước trong tim sôi lên, kêu sùng sục.

 

Nếu khoảnh khắc ấy không có, thì yêu kiểu gì nổi, cô không làm được đâu.

 

Đương nhiên là Đới Giai có thể hiểu được ý trong lời nói của cô. “Vậy anh Giang này, cậu định từ chối sao?”

 

Theo mắt thường thì điều kiện của Giang Giai thật sự rất tốt – thanh niên ưu tú, sự nghiệp ổn định, tương lai xán lạn, ngoại hình ổn áp, lại còn là người địa phương. Cũng chẳng trách mẹ Chương Vận Nghi không tiếc hứa hẹn đây sẽ là “lần xem mắt cuối cùng” để ép cô gật đầu.

 

“Ha hả.” Chương Vận Nghi nở nụ cười công nghiệp. “Lấy lý do không rung mà từ chối, tớ cũng chẳng biết ăn nói sao với bố mẹ nữa.”

 

Cô nghĩ ngợi. “Tạm thời cứ thử tìm hiểu trước vậy, dù sao thì tớ cũng không ghét anh ấy mà.”

 

-

 

Ngày đi làm lại, tâm trạng Chương Vận Nghi như đi đưa đám. Quẹt thẻ xong, cô định trốn xuống tầng mua cà phê tiếp sức. Khu trà nước ở công ty cũng có cà phê, nhưng bỏ tiền mua thì sẽ càng tỉnh táo hơn.

 

Không ngờ, ở sảnh thang máy lại đụng Trần Khoát đang chuẩn bị ra ngoài.

 

Bốn mắt chạm nhau, cô chỉ muốn quay đầu chạy. Xem ra vận may năm nay cần kiểm chứng mới được, ngày đầu đi làm vừa lười biếng một cái đã bị ông chủ bắt gặp, trời sập rồi!

 

Trần Khoát nghi hoặc vài giây, như hiểu ra cô định làm gì, cũng không vạch trần, chủ động đề nghị: “Tôi đang muốn xuống tiệm cà phê dưới tầng, không rõ loại nào ngon, cậu gợi ý chút được không?”

 

Anh không phải là kiểu ông chủ cứng nhắc.

 

Chỉ cần hoàn thành xong công việc của mình, nhân viên tranh thủ đi mua cà phê thì cũng là chuyện bình thường thôi.

 

Chương Vận Nghi lập tức cười tươi như hoa. “Được chứ ~”

 

Trần Khoát lặng lẽ dời mắt đi, vẻ mặt bình thản. Cửa thang máy mở ra, cả hai cùng bước vào –

 

“Năm mới vui vẻ nha ~”

 

“Năm mới vui vẻ.”

 

Cả hai đồng thanh, ngẩn ra, cùng bật cười.

 

Rõ ràng là tối mùng hai gặp nhau đã chúc mừng năm mới rồi, bây giờ lại nói lại, có ngốc không cơ chứ.

 

Chương Vận Nghi đúng tình hợp lý mà nghĩ, đương nhiên là không ngốc rồi. Mùng hai là chúc mừng năm mới với bạn học cũ, còn hôm nay là chúc mừng năm mới với ông chủ mà.

 

Dưới tầng có vài tiệm cà phê, cạnh tranh khốc liệt. Trần Khoát đưa tay đẩy cửa kính cho cô. Cô ngửi thấy mùi hương sạch sẽ, mát lạnh trên người anh, không phải là nước hoa, có lẽ là mùi nước cạo râu. Nhìn lên thấy đường quai hàm sắc nét của anh, cô khựng lại, chợt nhớ đến lời Chu An Kỳ nói. Hình như trong mắt mọi người, lớp trưởng cũng được xem như một người đàn ông đẹp trai nhỉ?

 

“Cậu hay uống loại nào?”

 

Trần Khoát rất ít khi ghé tiệm cà phê, như thật sự không biết, nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, hỏi.

 

“Mùa hè thì uống Americano đá nhiều hơn.” Cô nghiêm túc đáp. “Mùa đông thì uống latte nhiều hơn nhỉ?”

 

“Không ngọt thì cậu gợi ý loại nào?”

 

“Thử Americano xem sao?” Cô tò mò nhìn anh. “Cậu ít uống lắm hả?”

 

“Rất ít khi uống.” Anh bình tĩnh nói. “Mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, nghe nói cái này sẽ giúp nâng cao tinh thần.”

 

“Tết nhất đúng là mệt thật nhỉ?”

 

“Ừ, tụ tập nhiều. Mùng bốn Tết, Mễ Hinh nói là có gặp cậu, tôi cũng ở đó, nhưng không thấy cậu đâu.”

 

Chương Vận Nghi bất đắc dĩ. “Hôm đó à, trùng hợp thật.” Cô dừng lại một chút, cười với anh. “Lúc tớ đi, có nhìn thấy xe cậu ở bãi đỗ, định nhắn WeChat chào cậu đấy.”

 

Vậy thì sao lại không nhắn cho anh chứ.

 

Anh im lặng nghĩ, như tùy ý mà hỏi cô: “Đi ăn cơm với bạn à?”

 

“Đi xem mắt thôi.” Cô mở ứng dụng đặt hàng ra, đến gần anh. “Cậu uống gì, để tớ mua luôn, Americano hả? Đá hay nóng?”

 

Trần Khoát hơi ngẩn ra. Hai người đang đứng hơi gần nhau, gần đến mức hơi thở của cô đang quấn lấy anh từng chút một.

 

Anh thoáng thất thần. Cô không nghe thấy câu trả lời, nghiêng đầu nhìn, anh mới tỉnh lại, ánh mắt có phần mất tự nhiên. “Đá.”

 

“Ok.” Chương Vận Nghi nhanh chóng thanh toán, đợi lấy đồ.

 

Trần Khoát phản ứng muộn màng, anh đã để cô trả tiền rồi.

 

Anh bực mình vì sự chậm chạp của chính mình, nhưng cũng không tiện chuyển khoản lại cho cô, chỉ đành nhớ khẩu vị của cô, sau này sẽ mua lại cho cô, mua nhiều lần.

 

 

Ngày đi làm lại, hầu hết mọi người đều mặt ủ mày ê. Mong mãi, cuối cùng cũng đến 6 giờ. Từ 5 giờ 30 phút, Chương Vận Nghi đã thu dọn túi xong, đếm ngược từng giây từng phút. Kim đồng hồ vừa điểm 6 giờ, cô cùng đồng nghiệp bên cạnh đã xếp hàng quẹt thẻ, lao ngay ra sảnh chờ thang máy. Ở công ty thêm giây nào cũng là tự ngược đãi chính mình.

 

“Cậu đi tàu điện ngầm hay gọi xe thế?” Đồng nghiệp hỏi.

 

“Bạn tôi sẽ đến đây đón.”

 

“Vậy được rồi.”

 

“Bạn” mà Chương Vận Nghi nhắc đến chính là Giang Giai. Sau hôm mùng bốn ăn tối xem phim với nhau, anh ấy có hẹn cô vài lần, nhưng cô đều bận cả. Thấy anh ấy nhắn lại ba chữ [Vậy được rồi] mà cô còn có cảm giác như anh ấy cảm thấy tủi thân lắm. Thế nên chiều nay anh ấy nói có thể tan sớm, hỏi có thể đến đón cô được không, cô do dự một lúc, rồi vui vẻ đồng ý.

 

Giang Giai không phải là tài xế, đương nhiên là sẽ không chỉ đón cô về nhà. Hai người còn ăn tối cùng nhau nữa.

 

Ngày hôm sau, cô vẫn nửa sống nửa chết mà đến công ty đi làm. Theo cách nói chưa qua Rằm tháng Giêng thì vẫn còn là Tết, công việc ít ỏi đến mức cô không cần ngồi yên ở bàn làm việc, bèn ra khu trà nước tìm đồ ăn vặt, gặp đồng nghiệp phòng khác.

 

Cô đồng nghiệp đeo kính nháy mắt. “Chương Vận Nghi, hôm qua bọn tôi đã nhìn thấy hết rồi nhá.”

 

Chương Vận Nghi đang ăn đậu Hà Lan, giả ngu hỏi. “Ơ, cái gì cơ?”

 

“Còn giả bộ nữa, chiếc Mercedes trắng đó!” Đồng nghiệp tiếc nuối. “Có phải là bạn trai cậu không, trước đây cậu nói là nửa năm nay sẽ không yêu đương mà? Công ty mình có bao nhiêu trai đẹp hợp tuổi, cân nhắc bọn tôi chút đi.”

 

Cô biết họ đang nói đùa, cũng đùa lại: “Không được đâu, có câu nói là sao nhỉ, con thỏ không ăn cỏ gần hang, cảm ơn nha, không suy xét đâu.”

 

“Ông chủ thì sao?” Có đồng nghiệp cười cười, nhìn thấy người đứng lại gần đó, vội vàng gọi: “Tổng giám đốc Trần.”

 

Chương Vận Nghi giật mình, cũng nhìn qua.

 

Chẳng ai biết Trần Khoát đứng đó bao lâu rồi.

 

May quá may quá, bọn họ không mắng ông chủ hay nấu xói gì công ty cả…

 

Trần Khoát gật đầu, bước tới, tay xách túi giấy gói, đặt lên bàn cạnh đó.

 

Có đồng nghiệp làm từ lúc công ty thành lập ở Giang Châu, hiểu tính của anh, cố ý trêu: “Ông chủ, công ty mình có quy định cấm yêu đương công sở không?”

 

Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía anh.

 

Chương Vận Nghi cũng vậy.

 

Anh kín đáo liếc mắt nhìn cô, giọng điệu điềm tĩnh: “Cứ yêu rồi tính sau.”

 

Đồng nghiệp trúng đòn chí mạng. “Ông chủ, đây là mỉa mai đúng không, là đang mỉa mai bọn tôi đúng không?”

 

Công ty bọn họ không có gì nhiều, chỉ có nhiều cún độc thân mà thôi.

 

Trần Khoát không đáp, mở khóa điện thoại ra, cúi đầu nhắn tin, như đang chat với ai đó. Vài giây sau, anh cầm điện thoại, lơ đãng nói: “Mọi người cứ trò chuyện đi, tôi trở về đây.”

 

Cùng lúc đó.

 

Điện thoại Chương Vận Nghi rung lên một cái, cô tưởng là Đới Giai trả lời, bèn cúi đầu xuống xem, ngẩn cả người.

 

Là tin nhắn từ Trần Khoát.

 

Trần Khoát: [Cà phê trên bàn là cho cậu, ngày hôm qua cậu đã trả tiền rồi]

Bình Luận (0)
Comment