Chương Vận Nghi tất bật chạy đua với thời gian, vừa kịp quẹt thẻ điểm danh.
Trên bàn làm việc có thêm một phần bữa sáng, là đồng nghiệp bàn bên mua cho cô – sữa đậu nóng hổi và xíu mại. Cô như được hồi sinh, chưa kịp trò chuyện vài câu thì điện thoại đã reo lên. Một số lạ trong thành phố gọi đến. Cô bắt máy, đầu bên kia là nhân viên giao hàng, bảo đã đến quầy lễ tân công ty, có bó hoa cần cô ký nhận.
Cô ngẩn ra, chợt nhớ hôm nay là Lễ Tình Nhân.
Đặt cốc giấy xuống, cô nghi ngờ bước ra ngoài, trong lòng đã đoán được phần nào. Quả nhiên, khi nhận bó hoa từ tay người giao hàng, cô tiện tay mở tấm thiệp nhỏ ra, chỉ vỏn vẹn một câu –
[Lễ Tình Nhân vui vẻ, Giang.]
Cô gái ở lễ tân ôm cốc sứ cười trêu: “Mới sáng sớm đã được nhận hoa, chắc là hôm nay sẽ ngọt ngào lắm đây.”
Chương Vận Nghi nháy mắt với cô ấy. “Chờ đi nhé, để đến trưa tôi sẽ tháo bông hoa đầu tiên cho cậu.”
“Là cậu nói đấy nhé!” Cô gái lễ tân cúi xuống lục lọi. “Để tôi tìm cái cốc không dùng để làm bình cắm hoa của cậu nào!”
Chương Vận Nghi bật cười, ôm bó hoa này, vừa cúi đầu ngửi vừa đi vào trong. Ở hành lang, cô chạm mặt Trần Khoát đang cầm cốc. Trông như anh ngủ không được ngon lắm, tinh thần hơi uể oải. Làm ông chủ kiếm được nhiều tiền, chắc là áp lực cũng không nhỏ nhỉ.
Trần Khoát nhìn chằm chằm bó hoa hồng trong tay cô, nét mặt thoáng hiện lên vẻ trống rỗng vài giây.
Anh cũng biết đại khái là cô đang tìm hiểu, tiếp xúc với đối tượng xem mắt, chính là người đàn ông đã ăn tối với cô hôm đó.
Mấy ngày nay, anh ấy đã đến đón cô hai lần.
Một lần là vào ngày đi làm lại, và một lần nữa là ngày hôm kia.
“Lễ Tình Nhân vui vẻ nha ~” Chương Vận Nghi chủ động chào anh.
Trần Khoát sực tỉnh. “Hóa ra hôm nay là Lễ Tình Nhân à.”
Chương Vận Nghi mỉm cười. “Khắp nơi toàn hoạt động tuyên truyền mà.”
Anh gật đầu như đang suy tư gì đó. “Tôi chẳng để ý bao giờ.”
“Thôi tớ về chỗ đây.” Chương Vận Nghi cười với anh một cái, rồi ôm bó hoa nhẹ nhàng bước về bàn làm việc.
Thỉnh thoảng có đồng nghiệp nhìn thấy, còn xuýt xoa: “Bó hoa đẹp quá đi mất!” hay là “Chắc là Mercedes trắng tặng đúng không he he he”. Trần Khoát đứng tại chỗ một lúc, rồi quay về văn phòng. Chẳng bao lâu sau, Phí Thế Kiệt đã bước vào, vẻ mặt mệt mỏi. Thấy anh đang ngả đầu trên sofa, một tay che mắt, toàn thân tỏa ra hơi thở bực bội cáu kỉnh, cậu ấy tiện miệng hỏi: “Lại làm sao nữa vậy?”
Trần Khoát mắt điếc tai ngơ.
Phí Thế Kiệt đành phải ngồi lên tay vịn sofa, hơi cứng, đổi chỗ, tháo phi tiêu trên bảng xuống, không để ý mà chơi. “Đã xem tin nhắn trong nhóm chưa? Tôi với lão Vương đang tính tối nay đi đâu quẩy đây.”
“Tùy cậu.” Người ngồi trên sofa phun ra hai chữ.
“Chắc là mấy nhà hàng tử tế trong thành phố đều đã đông kín người rồi.” Phí Thế Kiệt ghen tị đến méo mặt. “Hay là đến nhà tôi đi? Tôi bảo dì giúp việc làm ít cơm nhà, ba đứa mình như năm ngoái, ăn xong rồi đánh game.”
“Tùy cậu.”
“Nhưng mà lão Vương đòi uống rượu, cậu lấy hay là tôi lấy đây?”
“Tùy cậu.”
Phí Thế Kiệt liếc mắt nhìn anh một cái, thăm dò. “Cậu đưa hết tiền của cậu cho tôi nhé?”
“Cút.”
…
Một buổi sáng, Chương Vận Nghi nhận ba bó hoa. Cô không định mang về nhà, mà giờ nghỉ trưa đã tháo ra, chia lẻ cho đồng nghiệp. Trần Khoát ăn trưa bên ngoài về, đi ngang qua quầy lễ tân, nhìn thấy bình hoa cắm vài cành, lại nhìn thêm vài lần nữa.
Sau khi trở về văn phòng, anh dặn cấp dưới, nếu hôm nay là Lễ Tình Nhân, thì anh sẽ mời trà chiều.
Buổi chiều, cả công ty vô cùng náo nhiệt rộn ràng. Chương Vận Nghi ăn no căng, “mượn” vài tấm ảnh từ đồng nghiệp bên cạnh, vui vẻ đăng lên trang cá nhân –
[Vui quá! [Tung hoa][Tung hoa][Tung hoa]]
Đính kèm toàn ảnh trà chiều.
Đồng nghiệp bên cạnh hút trà sữa, “Tôi còn tưởng là cậu định khoe ân ái chứ, ai ngờ mở ra xem, toàn là ảnh của tôi. Chị gái à, cậu đỉnh thật đấy.”
Chương Vận Nghi cười hì hì. “Khoe ân ái ấy hả… vậy chẳng phải là không ai sẽ bị tổn thương sao?”
Xem đi.
Chỉ mới được một lúc, mà cô đã nhận được cả đống bình luận –
Tôn Khải Toàn: [Ha ha, giả vờ.]
Nhậm Tư Mẫn: [Khuyên cậu nên xóa đi, không thì tớ sẽ đi cướp bát cơm của cậu đấy (ai có thể hiểu nổi, Lễ Tình Nhân mà tớ còn phải đi công tác chứ)]
Chu An Kỳ: [Xóa đi, tớ thì không sao, nhưng một người bạn của tớ thì cảm thấy hơi khó chịu]
Tinh thần của Chương Vận Nghi lập tức trở nê sảng khoái hẳn. Đúng là một ngày Lễ Tình Nhân tuyệt vời mà!
Trong văn phòng, Trần Khoát xử lý xong công việc, tháo kính ra, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra xa. Lúc này mới rảnh xem điện thoại, tùy tiện lướt lướt, đến bài đăng của cô thì dừng lại, có chút phức tạp mà cười cười.
Gần đây anh có hơi kỳ lạ.
Không phải là anh không biết sự chú ý của mình dành cho cô đã vượt mức bình thường. Nên một vừa hai phải thôi.
Chỉ vì những cảm xúc bực bội, nặng nề, khó chịu mà phá vỡ thế cân bằng hiện tại, khiến mọi thứ trở nên phức tạp rắc rối, tuyệt đối không phải là hành động lý trí, tương tự, cũng chẳng tốt cho cô.
Còn chưa tan làm, mà Chương Vận Nghi đã nhận được tin nhắn từ Giang Giai gửi đến: [Tối nay em thật sự không rảnh sao? Hôm nay gọi xe khó lắm, hay là để anh lái xe đưa em đi nhé?]
Hôm nay cô đúng là không rảnh thật.
Nhưng dù có rảnh, thì khi trước khi đã chắc chắn là muốn yêu đương với người này, thì vào một ngày đặc biệt thế này vẫn nên tránh gặp thì hơn.
Cô trả lời: [Không cần đâu, bạn em hiếm khi về Giang Châu một lần, cậu ấy sẽ đến đón em mà.]
Dường như Giang Giai rất thất vọng: [Vậy được rồi.]
Đúng 6 giờ, đồng nghiệp bên cạnh kẹp túi dưới cánh tay, chuẩn bị chạy nước rút thoát khỏi công ty. Quay lại thấy Chương Vận Nghi vẫn đang ngồi im, kinh ngạc nói: “Cậu bị sao vậy??”
Vậy mà một người luôn tích cực tan làm hôm nay lại ngồi yên bất động.
Chương Vận Nghi sống không còn gì luyến tiếc mà ngả người ra sau. “Bạn tôi đi lạc đường, bây giờ còn đang kẹt trên đường cao tốc…”
Cô đã nói rồi mà, Từ Thi Thi là cái đồ mù đường, có hướng dẫn chỉ đường còn đi nhầm được. Vậy nên chị Thi đừng trách cô spam cả chục số “6” (ngầu).
“Thôi được rồi.” Đồng nghiệp vội vàng gật đầu. “Không ổn rồi, tôi phải chạy ngay đây, bạn trai còn đợi nữa ~”
“Đi đi, đi đi ~”
Đúng là ngày đặc biệt, 6 giờ 10 phút, công ty chẳng còn mấy người. Chương Vận Nghi đoán lúc Từ Thi Thi đến chắc cũng phải tầm 6 giờ 30 trở lên. May mà cô đã ăn no trà chiều, nên bây giờ vẫn chưa đói.
Lúc đi rót nước, cô gặp Trần Khoát và Phí Thế Kiệt tan làm.
Phí Thế Kiệt còn tưởng là mình bị hoa mắt, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu vẫn còn ở công ty thế?”
Chương Vận Nghi cười tươi. “Sao tớ lại không được ở đây chứ?”
Phí Thế Kiệt cười lớn. “Xem ra cậu cũng lẻ bóng một mình nhỉ.”
Chương Vận Nghi lười tranh cãi với cậu ấy, liếc mắt nhìn Trần Khoát một cái, cười gật đầu, không nói thêm gì nữa, đi đến khu trà nước lấy nước nóng.
Phí Thế Kiệt khoác vai Trần Khoát đi ra thang máy, nhấn nút xuống. Cửa mở ra, vừa định bước vào, Trần Khoát lại bất ngờ lùi lại, ngẩng đầu lên. “Tôi còn có chút việc, cậu cứ qua đón cậu ấy trước đi.”
Phí Thế Kiệt: “?”
Cậu ấy khó hiểu. “Cậu thì còn có việc gì nữa chứ?”
“Công việc.” Trần Khoát nói. “Không thì cậu xử lý giùm tôi đi?”
Phí Thế Kiệt vội vàng bước vào thang máy. “Cậu cứ từ từ làm đi, tôi đi trước đây.”
Trần Khoát đợi cửa thang máy đóng lại, suy nghĩ vài giây, quay lại công ty, bước đến khu trà nước, ánh mắt rơi trên bóng lưng cô.
Công ty gần như không còn ai nữa. Chương Vận Nghi pha trà, đứng trước cửa sổ lớn. Đêm xuống, cửa kính biến thành gương. Cô nhìn thấy Trần Khoát quay lại, tay ôm cốc nóng, ngoảnh đầu, ngạc nhiên nhìn về phái anh.
Trần Khoát bước tới, dùng giọng điệu như bình thường mà giải thích: “Nhớ ra có chút việc vẫn chưa xong. Còn cậu thì sao?”
Chương Vận Nghi thở dài. “Đợi người, đường kẹt xe kinh khủng quá.”
“Vậy à.” Anh nhìn đồng hồ. “Có cần tôi đưa cậu đi một đoạn không?”
“Không cần, không cần đâu ~” Cô xua tay. “Còn mấy cậu thì sao, tối nay định đi đâu chơi thế?”
Anh nói: “Ăn tối xong thì đánh game ở nhà Phí Thế Kiệt, năm nào cũng vậy cả.”
Chương Vận Nghi nhấp một ngụm nước, gật gù: “Cũng hay mà.”
“Còn cậu thì sao, đi đâu thế?” Anh thuận miệng hỏi.
“Cùng chị Thi —” Cô ngập ngừng. “Từ Thi Thi, cậu còn nhớ không? Đi ăn tối với cậu ấy.”
Trần Khoát nghe thấy cái tên “Từ Thi Thi” thì bả vai thả lỏng hẳn. Anh mất vài giây để nhớ ra đây cũng là bạn học trong lớp 12-3, hình như trước kia rất thân với cô. “Cậu ấy cũng về Giang Châu à?”
“Không phải, cậu ấy đang ở tỉnh khác. Tết đến đưa bố mẹ đi du lịch đảo, hôm kia mới về, mai lại đi.”
“Ừ.”
…
Sau khi gặp Từ Thi Thi, Chương Vận Nghi nói không ngừng, vẫn chưa đã thèm, muốn tìm một quán rượu nhỏ để ngồi. Nhưng chỗ nào cũng kín, đành phải gói đồ ăn mang về nhà cô.
Từ Thi Thi cũng chẳng hề khách sáo, vừa vào nhà đã chiếm luôn sofa nằm dài, liếc mắt nhìn cô. “Tớ bảo này, cậu không cần bỏ gần tìm xa làm gì đâu. Yêu cái anh chàng họ Giang kia làm gì, chi bằng yêu lớp trưởng luôn đi?”
Chương Vận Nghi đang bóc quýt ở bên cạnh, nghe xong thì ném vỏ quýt vào người cô ấy. “Cậu định dọa chết ai vậy hả!”
Từ Thi Thi linh hoạt né tránh, cười lớn. “Sao lại không được chứ, hồi xưa tớ đã thấy hai người hợp nhau quá mà, cứ thử đi.”
“Đừng có nói linh tinh!” Chương Vận Nghi biết cô ấy vốn không hề nghiêm túc. “Đừng có giống bố mẹ tớ, hễ gặp ai độc thân là lại gán ghép tớ với họ, được không?”
“Được —”
Từ Thi Thi cười gian hai tiếng, nhanh chóng giật điện thoại từ tay cô, ấn ấn hai ba cái vào trong nhóm lớp. Hai người cãi nhau ầm ĩ trong căn hộ nhỏ hẹp, một người trốn, một người đuổi.
“Xong rồi, trả cậu này, tớ sẽ không làm hại cậu đâu.” Từ Thi Thi rộng lượng trả điện thoại lại cho cô.
Tim Chương Vận Nghi đập thình thịch, sắp nhảy lên tận cổ họng, nhìn kỹ, rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Từ Thi Thi chỉ dùng điện thoại cô gửi một tin nhắn rất bình thường trong nhóm lớp: [Gần đây hơi mất ngủ, mọi người có cách nào hay không?]
Nhưng hiển nhiên là cô đã thả lỏng quá sớm.
Từ Thi Thi nghiêng người, lấy vài quả quýt đường tung hứng, giọng điệu chắc nịch, bộ dạng kiểu “cậu cứ chờ xem”: “Tin tớ đi, chẳng bao lâu nữa lớp trưởng sẽ xuất hiện thôi.”
Thấy Chương Vận Nghi vẫn còn đang nghi ngờ mà nhìn mình, cô ấy cười vui vẻ. “Từ hai ngày trước tớ đã phát hiện ra, cứ hễ là cậu nhắn tin vào nhóm, thì cậu ấy sẽ nổi lên!”
Cùng lúc đó.
Trần Khoát đang ngồi trước bàn máy tính, điện thoại bên cạnh sáng lên, rung nhẹ. Anh uống nước, tiện thể bớt thời gian nhìn qua, mở khóa màn hình, vào trong nhóm lớp. Nhóm này lúc thì im ắng cả thời gian dài chẳng có tin nhắn gì, lúc thì spam cả trăm tin nhắn.
Trường hợp đầu chiếm nhiều thời gian hơn.
Anh lướt tin nhắn, dừng lại, suy nghĩ một chút, rồi nhắn bằng một tay: [@Chương Vận Nghi, có thể tập thể dục một chút.]
Anh không biết, ở một góc thành phố, trong căn hộ nào đó vang lên tiếng cười lớn.
Từ Thi Thi đắc ý: “Thấy chưa! Thấy chưa!!”
Chương Vận Nghi: “…”
-
Game đã không còn hấp dẫn với Trần Khoát hai mươi bảy tuổi nữa. 11 giờ hơn, anh tháo tai nghe ra, vứt sang một bên, hỏi Vương Tự Nhiên: “Có cần tôi đưa cậu về không?”
Vương Tự Nhiên chẳng thèm ngẩng đầu lên. “Ngày mai tôi không có tiết, lười về, ngủ lại nhà lão Phì đây luôn.”
Trần Khoát cầm điện thoại và chìa khóa xe, rời đi.
Đêm khuya tháng 2 ở Giang Châu vẫn lạnh buốt. Anh xuống hầm để xe, lái ra khỏi khu chung cư. Đường chính đã vắng xe hẳn, giống như đang lang thang vô định, lại giống như có nơi rất muốn đến. Khi nhận ra có gì đó không ổn, thì anh đã lái xe đến trước khu nhà cô rồi.
Anh tìm chỗ đậu ở bên lề đường. Phía trước là một chiếc SUV đen, cũng chưa tắt máy.
Con phố này, hình như chỉ có hai xe của họ là sáng đèn.
Điều hòa trong xe hơi ngột ngạt, anh dứt khoát tháo dây an toàn xuống xe, muốn hít thở không khí một chút. Dường như chủ xe SUV cũng vậy. Buổi đêm tĩnh lặng, tiếng đóng cửa vang rõ. Anh nghiêng đầu, là một người đàn ông trẻ tuổi dáng người tương tự anh.
Người đàn ông bước tới phía anh, móc một chiếc hộp từ túi áo khoác đưa ra. “Người anh em, nào.”
Trần Khoát không nhìn rõ, theo thói quen mà từ chối: “Cảm ơn, tôi không hút thuốc.”
“Không phải thuốc.” Gã cười. “Tôi cũng không hút, đây là kẹo.”