Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 113

Ngoại trừ người già, yếu, bệnh tật ra, thì Trần Khoát hiếm khi để ý đến người lạ, càng chẳng muốn nói chuyện sâu hơn. Nhưng có lẽ tối nay sẽ là ngoại lệ.

 

Bởi vì con phố này chỉ có hai chiếc xe của họ là sáng đèn, và vì cả hai đều tình cờ đi ngang qua đây.

 

Không biết từ lúc nào, họ đã bắt đầu trò chuyện linh tinh.

 

Nhưng vào một tối Lễ Tình Nhân như thế này, khắp nơi đều toát lên vẻ thất bại. Hiển nhiên là gặp trắc trở trong tình cảm, nên càng có nhiều điểm chung để nói hơn.

 

Người đàn ông trẻ tuổi tựa vào cửa xe, nhai viên kẹo trong miệng kêu giòn tan. Có lẽ là hơi lạnh, nên cậu ấy ôm tay để sưởi ấm. “Ai quen tôi cũng biết tôi thích cô ấy đến mức nào. Trước đây cô ấy cũng khá thích tôi.”

 

Trần Khoát lặng lẽ lắng nghe. Anh là một người nghe rất tốt, mang lại cho người ta cảm giác đáng tin cậy.

 

“Thật đấy, không lừa anh đâu!” Người đàn ông trẻ tuổi nhớ lại những chi tiết ngọt ngào ngày xưa, mắt ánh lên vẻ hoài niệm. “Cô ấy bảo thích kiểu người như tôi, hài hước, nói nhiều, cô ấy thấy thú vị lắm.”

 

Trần Khoát nghĩ, nói nhiều mà cũng tính là một lời khen à?

 

“Thế sao lại chia tay?” Anh hỏi.

 

Người đàn ông trẻ tuổi thở dài buồn bã, nhưng rõ ràng là có vài chuyện, mỗi lần nhớ lại vẫn khiến cậu ấy tức điên lên. “Bởi vì trên đời này lắm kẻ mặt dày quá!”

 

Mắng vài câu xong, cậu ấy lại nhìn Trần Khoát, tò mò hỏi: “Còn anh thì sao?”

 

Trần Khoát im lặng, không biết trả lời thế nào. Đây là lần đầu anh rơi vào trạng thái cảm xúc này – trằn trọc, bồn chồn, cáu kỉnh. Anh biết rõ mình đang không lý trí, không tỉnh táo, nhưng ý thức và hành động lại luôn trái ngược nhau. Anh bị giằng xé dữ dội.

 

“Cứ nói đi.” Người đàn ông trẻ tuổi khuyến khích anh. “Anh xem, chúng ta cũng chẳng quen biết nhau, tối nay gặp mặt, sau này chắc chẳng gặp lại đâu. Kể tôi nghe đi, không sao đâu!”

 

Trần Khoát nghĩ ngợi, cũng đúng ha.

 

Anh cố sắp xếp lại mớ suy nghĩ rối rắm của mình, chậm rãi nói: “Chúng tôi là bạn học, bây giờ làm cùng công ty.”

 

“Tuyệt thế còn gì!” Người đàn ông trẻ tuổi nói. “Ngày nào cũng gặp, lại còn là bạn học, duyên phận là đây chứ đâu!”

 

“Tôi không chắc là đúng hay sai.”

 

Nói được vài câu này đã là giới hạn của anh rồi. Đó mới là vấn đề cốt lõi – đúng hay sai? Nếu tiến tới mà khiến cô bất an, thậm chí là làm đảo lộn cuộc sống của cô, thì đó là sai. Anh không thể vì chút ích kỷ mà khiến cuộc sống người khác rối tung lên được.

 

Nếu là thời đại học, hay thậm chí la cấp ba, có lẽ là anh sẽ chẳng do dự như thế này đâu.

 

Câu này với người đàn ông trẻ tuổi nghe có vẻ sâu xa, mơ hồ. “Ồ, công ty anh không cho nhân viên yêu nhau à?”

 

Trần Khoát cười khẽ, không đáp.

 

Điện thoại của người đàn ông trẻ tuổi reo lên, cậu ấy tắt đi, đứng thẳng người. “Tôi phải đi đây.”

 

“Ừ.”

 

Đi được vài bước, người đàn ông trẻ tuổi dừng lại trước chiếc SUV đen, hét to: “Anh bạn à, chỉ là một công việc vớ vẩn thôi mà, nghỉ quách đi cho xong!”

 

Trần Khoát câm nín, giơ tay vẫy vẫy. Chẳng mấy chốc, cả con phố chỉ còn lại đèn xe của anh là vẫn còn sáng. Anh ngẩng lên nhìn bầu trời đêm cô đơn, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, chậm rãi rời đi.

 

 

Chương Vận Nghi gần như lăn qua lăn lại cả đêm, không ngủ nổi! Bị câu chuyện kinh dị của Từ Thi Thi dọa sợ, nhưng cô không phải người chậm chạp. Trước đó, khi anh mua cà phê cho cô, cô đã cảm thấy là lạ rồi mà không nói rõ ra được. Bởi vì lý do của anh rất hợp lý – lần trước Americano anh uống là do cô trả, bây giờ anh chỉ trả lại thôi.

 

Cô thật sự bị Từ Thi Thi nói trúng, mất ngủ kinh khủng, rảnh rỗi lại lật tung tin nhắn nhóm lớp mấy ngày gần đây. Đúng như lời Từ Thi Thi, cứ hễ khi nào cô xuất hiện trong nhóm, thì anh cũng sẽ lên tiếng. Trùng hợp sao nổi trời??

 

Cả đêm cộng lại còn chưa ngủ được ba tiếng, cô uể oải bò dậy, gọi xe đến công ty.

 

Ở trên xe, cô do dự nhắn tin cho Đới Giai: [Giai, hỏi cậu chuyện này nhé?]

 

Đới Giai cũng đang trên đường đi làm, ngồi trên xe gặm bánh Chu Duệ làm sáng nay, trả lời: [Chuyện gì vậy?]

 

Chương Vận Nghi hít sâu, tay run run: [Tin nhắn này tớ gửi trong một phút rồi sẽ thu hồi, cậu phải xem cho rõ, tớ sẽ không gửi lại lần hai đâu.]

 

Đới Giai: [?]

 

Chương Vận Nghi: [Chính là… cậu có thấy lớp trưởng có hơi để ý đến tớ không?]

 

Đới Giai: [Ừ, có.]

 

Chương Vận Nghi: [?]

 

Đới Giai: [Lúc trước tớ đã định hỏi cậu rồi, mà quên mất. Cậu ấy hơi là lạ, đúng không?]

 

Căn hộ ở gần công ty, Chương Vận Nghi chưa kịp gửi biểu cảm hít oxy, thì xe đã dừng ở lề đường dưới tòa nhà. Cô nặng nề bước xuống, thấy vẫn còn thời gian, lại mệt mỏi và buồn ngủ, nên quyết định đi mua cà phê tiếp sức.

 

Vừa vào quán chưa được bao lâu, thì sau lưng đã vang lên giọng nói quen thuộc: “Chào buổi sáng, cậu đến mua cà phê à?”

 

Cô cứng đờ, nhưng quay lại, nụ cười rạng rỡ trên mặt chẳng khác gì lúc trước cả. “Tổng giám đốc Trần, chào buổi sáng.”

 

Trần Khoát ngẩn ra vì cách xưng hô này.

 

Từ sau lần anh nhắc, khi ở ngoài công ty, cô đều gọi anh là “lớp trưởng”, không xa cách gọi “Tổng giám đốc Trần” thế này.

 

“Mua xong chưa?” Anh bình tĩnh hỏi.

 

“Xong rồi.” Cô cười đáp. “Cậu cũng mua cà phê à?”

 

“Không nghỉ ngơi tốt.” Nói đến đây, anh quan sát sắc mặt cô, quả nhiên là không hồng hào như trước, lập tức bảo: “Cậu bị mất ngủ nghiêm trọng không? Có cần đi khám bác sĩ không?”

 

“Không cần, không cần đâu.” Cô vội vàng xua tay. Có lẽ là vì mất ngủ mà được quan tâm, nên trong lòng cô hơi loạn, nhớ đến tối qua anh tag cô trong nhóm, tùy tiện đáp lại anh: “Tớ đã hẹn người ta sau này sẽ cùng tập thể dục rồi.”

 

Trần Khoát giật thót.

 

Hẹn ai, người nào?

 

Anh khẽ hỏi: “Là anh chàng xem mắt đó à?”

 

Chương Vận Nghi ngẩn ra. Thật ra đầu óc cô đang rối bời, anh đứng trước mặt khiến cô cực kỳ khó chịu. Trong đầu liên tục tua đi tua lại mấy câu “Tại sao lại như vậy?”. Ừ, tại sao lại như vậy? Bởi vì bị bố mẹ thúc ép quá, lại không muốn đi xem mắt, nhìn quanh một vòng, rồi nhìn thấy cô sao?

 

Nhưng thế này, chẳng phải là càng qua loa hơn à?

 

Dù có hay không, thì giữa họ cũng chẳng thể có quan hệ nam nữ được.

 

Thế là cô khẽ gật đầu.

 

Trần Khoát nghẹn thở, chậm rãi, vụng về, một góc trong lòng như bị đâm vào. Anh rơi vào im lặng. Tưởng mình đã che giấu tốt lắm, nhưng vài giây thất thần ấy đều bị Chương Vận Nghi thấy rõ. Có vài chuyện chẳng cần chứng minh làm gì.

 

Chương Vận Nghi dời mắt, giả vờ bận xem tiến độ trên ứng dụng điện thoại.

 

Cô chậm rãi thở ra, mong màn kịch này mau kết thúc. Cô lấy cà phê và bánh mì vòng đã gói xong, định giả vờ bình thường mà chào tạm biệt, lại nghe anh khẽ hỏi: “Xem mắt thành công rồi à?”

 

“Còn đang tìm hiểu… thấy cũng ổn.”

 

Trần Khoát như không nghe thấy gì cả.

 

“Đã gần 9 giờ rồi.” Cô xách túi giấy, tự nhiên mà cười với anh. “Tớ lên quẹt thẻ trước đây.”

 

“Ừ.”

 

Có người đẩy cửa kính, khi cô đi ngang anh, gió lùa vào, mang theo mùi hương trên người cô truyền đến mũi anh, rồi nhanh chóng tan biến. Như thể cô bước thoáng qua bên cạnh anh, anh còn chưa kịp nói gì nhiều, thì cô đã đi mất rồi.

 

Ở góc anh không thấy, vẻ mặt vừa rồi còn rất tự nhiên của cô bây giờ đã lập tức ảo não nhăn mặt lại.

 

A a a a a!

 

Vì sao ông trời lại cho cô bài toán khó thế này chứ!

 

Vào giờ phút này, trong lòng cô như có con nhím, lăn qua lăn lại, đâm cô đau đớn.

 

 

Những ngày sau đó, Chương Vận Nghi cũng chẳng rõ ai đang tránh ai nữa. Tóm lại là, cô và Trần Khoát hầu như không hề gặp lại. Công việc của họ vốn chẳng giao nhau, anh đi sớm về khuya, cô thì 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều về, như quay về điểm xuất phát.

 

Đây là một chuyện tốt.

 

Cô hài lòng với cuộc sống này, lương không nhiều không ít, đủ xài. Ngày ba bữa đều đặn, giờ giấc ổn định. Gần đây bố mẹ cũng dịu dàng với cô hơn, bởi vì cô giữ liên lạc không gần không xa với Giang Giai, như thể cuộc đời sắp bước vào giai đoạn bình lặng vững vàng ổn định vậy.

 

Cho đến khi Đới Giai bất ngờ hỏi: [Đã rung động chưa?]

 

Cô nhìn bốn chữ này, ngẩn ra rất lâu.

 

Trong xã hội hiện đại, không lãng phí thời gian của người khác cũng là một đức tính tốt.

 

Vì thế, khi Giang Giai lại muốn đón cô tan làm, cô nhắn tin lại rằng [Được].

 

Lúc 6 giờ, cô nhận được tin thoại từ Giang Giai: [Phía trước có vụ va chạm đuôi xe, hơi kẹt, chắc là anh sẽ đến muộn chút.]

 

Cô lại ngồi xuống, trả lời: [Không sao đâu, anh lái chậm thôi, an toàn là trên hết.]

 

Muộn hơn chục phút, khi cô đợi thang máy, lại bất ngờ chạm mặt Trần Khoát vừa tan làm. Cả hai đều ngẩn người ra, may mà có một nữ đồng nghiệp khác ở đó, không khí cũng không quá ngượng ngùng.

 

Ba người cùng vào thang máy.

 

Bốn phía là tường gương, Chương Vận Nghi thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn mình.

 

“Sao hôm nay cậu cũng muộn thế?” Nữ đồng nghiệp chào Trần Khoát xong, hỏi Chương Vận Nghi.

 

Chương Vận Nghi cười. “Bạn tôi bị kẹt xe.”

 

Nữ đồng nghiệp hiểu ý, không hỏi thêm nữa.

 

Trần Khoát lặng lẽ lắng nghe, mặt không biểu cảm. Anh khẽ ngẩng đâu lên, ánh mắt chỉ hướng về cô.

 

Đến tầng một, cửa vừa mở ra, Chương Vận Nghi đã vội vàng bước ra. Cô có cảm giác bị anh vây chặt, nghẹt thở. Lúc này mới giật mình nhận ra, không phải là anh không thay đổi, mà là anh đang kiềm chế.

 

Hồi đó, anh chỉ là một cậu học sinh mười bảy, mười tám tuổi.

 

Bây giờ, anh, trẻ tuổi thành đạt, thành công khiến khí chất một người trở nên vô cùng mạnh mẽ.

 

Cô đi vài bước, dừng lại, hít một hơi thật sâu. Cô không thể không thừa nhận rằng, chuyện này đã làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Ra khỏi tòa nhà, gió đêm hơi lạnh thổi qua, cô tỉnh táo hơn, chưa thấy xe Giang Giai đâu, chỉ chậm rãi bước đi.

 

Cho đến khi tiếng còi vang lên từ xa, cô mới giật mình nhìn theo.

 

Một chiếc Land Rover dừng đó, như quên không di chuyển. Anh hạ kính xe xuông, lặng lẽ cách cô một khoảng mà nhìn cô.

 

Chỉ vài giây ngắn ngủi, mà như cả thế kỷ trôi qua, khiến Chương Vận Nghi chôn chân tại chỗ. Làn váy dài qua bắp chân tung bay trong gió, Trần Khoát thoáng thất thần. Tiếng còi của chủ xe phía sau nhắc nhở, khiến anh thu mắt lại, không đóng cửa kính lại, cứ để mặc gió đêm lùa vào, nhẹ nahngf đạp ga. Hệ thống nhận diện biển số, thanh chắn nâng lên, xe hòa vào dòng xe cộ bên ngoài.

 

Chương Vận Nghi có một thói quen, chính là khi kết thúc với người theo đuổi hoặc bạn trai, thì cô sẽ mời họ một bữa cơm chia tay, theo bạn bè trêu thì đó chính là bữa cơm chặt đầu.

 

Sau khi bữa cơm này kết thúc, Giang Giai đưa cô về. Cô bảo anh ấy tấp vào lề, bình tĩnh từ chối anh ấy.

 

Giang Giai bất ngờ trở tay không kịp. “Anh đã làm gì không tốt sao?”

 

“Sao có thể chứ.” Nói một câu công bằng thì, Giang Giai rất tốt, mọi mặt đều ổn, ngoài tính cách hơi trầm ra thì hầu như chẳng có gì để chê cả. Cô suy nghĩ một lúc, rồi lựa chọn thành thật: “Là do em thôi.”

 

Trái tim có rung động hay không, chỉ có mình cô biết. Nếu tự lừa bản thân mình, thì cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.

 

Cô tháo dây an toàn xuống xe. Chưa đi được mấy bước, Giang Giai đã vội vàng đuổi theo, gọi cô lại: “Chương Vận Nghi!”

 

Thấy cô quay lại nhìn về phía mình, Giang Giai thở phào nhẹ nhõm. “Đừng nghĩ em đã làm mất thời gian của anh. Nó không quý giá vậy đâu. Hơn nữa, quen biết em, anh cảm thấy rất vui. Sau này chúng ta vẫn là bạn, có được không?”

 

Nghe câu này xong, Chương Vận Nghi nghiêm túc nhìn anh ấy, rồi không khỏi nhoẻn miệng mỉm cười.

 

-

 

Hàng năm công ty đều tổ chức du lịch theo đợt cho các phòng ban, xem như là phúc lợi cho nhân viên. Tháng 3 mưa nhiều, Chương Vận Nghi cảm giác như mình sắp mốc meo hết cả lên rồi. Ngày nào cô cũng nhón chân mong chờ, ngóng trông có thể đến nơi nào đó thật nhiều nắng, để hong khô tâm trạng ẩm ướt của mình.

 

Trần Khoát thường vô thức tìm kiếm bóng dáng cô trong bảng tin của mấy nhân viên làm việc từ ngày xư.

 

Dường như ngày nào cô cũng rất vui vẻ, không lo không nghĩ gì cả.

 

Điều này khiến anh cảm thấy, có lẽ việc anh làm là đúng rồi.

 

Cho đến ngày cuối cùng trong chuyến du lịch, anh không nhìn thấy cô trong ảnh chụp chung. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy không yên tâm, nhắn tin hỏi cô: [Cậu còn ổn không?]

 

Ngày hôm qua Chương Vận Nghi xuống nước chơi, lúc đó còn chơi vui lắm. Sáng nay lúc ngủ dậy thì hơi bị cảm lạnh, ngoài cô ra thì còn vài đồng nghiệp khác cũng bị nữa. Cô cảm thấy chuyện này cũng không nghiêm trọng lắm, uống cốc thuốc do đồng nghiệp cùng phòng pha cho, chẳng tham gia hoạt động tập thể nữa, chỉ nằm nghỉ trong khách sạn. Khi nhận được tin nhắn của anh, cô còn tưởng là mình bị hoa mắt, do dự một lúc, không thể nhắm mắt làm ngơ được, đành phải gõ chữ trả lời: [Vẫn ổn, đã uống thuốc rồi.]

 

Trần Khoát trả lời ngay: [Được, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.]

 

Nhìn mấy chữ này, cô lại ngã lại xuống tấm đệm mềm mại, thở ra một hơi, tiện tay ném điện thoại sang một bên, ngủ tiếp.

 

Giấc ngủ không quá yên ổn, nằm mơ thấy mấy giấc mơ đứt quãng.

 

Không có một ngoại lệ nào cả, toàn là về thời học sinh mơ hồ, có bóng dáng vừa lạ vừa quen kéo cô vào giấc mơ. Cuối cùng khung cảnh thay đổi, cô ngồi trong phòng thi đại học, giật mình tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi lạnh.

 

Đúng là kinh khủng quá!!

 

Chẳng bao lâu sau, cô đã nghe tiếng quẹt thẻ mở cửa, mới nhận ra đã chiều tà rồi. Đồng nghiệp xách túi xoài đi vào, thấy cô ôm chăn ngơ ngác ngồi trên giường, nhịn cười. “Đã ngủ no rồi hả? À, tôi vừa nghe bọn họ bảo là thấy ông chủ đến đấy.”

 

Chương Vận Nghi còn đang ngơ ngác ngẩng phắt lên. “Gì cơ?”

 

“Ông chủ đến, hình như nói là đi công tác thì phải.”

Bình Luận (0)
Comment