Chương Vận Nghi vừa tỉnh dậy chưa được bao lâu, nên chưa kịp xem tin nhắn trong nhóm công việc.
Một tiếng trước, giám đốc đã thông báo trong nhóm bọn họ rằng 6 giờ rưỡi mọi người sẽ ăn tối ở nhà hàng Trung Hoa ở tầng một khách sạn, là do ông chủ mời. Cả đám đồng nghiệp đều reo hò vui vẻ. Cô ngẩn ngơ nhìn vào màn hình, trực giác mách bảo cô rằng anh chẳng phải đến đây để đi công tác đâu.
Quay lại giao diện trò chuyện với anh.
Tin nhắn vẫn dừng ở dòng [Được, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.] của anh, kèm theo biểu cảm cô lễ phép trả lời.
Bất chợt, cô có cả tá câu hỏi muốn hỏi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Thật ra trong khoảng thời gian qua, họ đều ngầm hiểu với nhau. Cô tưởng cả hai đều đủ ăn ý để quay về vị trí ban đầu, nhưng bây giờ xem ra, anh chẳng hề có ý định như vậy.
“Chương Vận Nghi, dậy đi nào.”
Đồng nghiệp đang soi gương trang điểm lại, tô son xong, thò đầu ra gọi cô.
“Tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu, không xuống đâu.” Đèn bàn cạnh giường cô không bật, như thể cô đang ở trong không gian nửa sáng nửa tối. Cô ôm gối, mái tóc dài mềm mại che khuất biểu cảm trên mặt, cũng giấu luôn tâm trạng nặng nề của cô.
Anh đúng thật là tình huống khó xử nhất mà cô từng gặp.
Rõ ràng là nên thẳng thừng từ chối không chút do dự, nhưng mỗi lần anh xuất hiện, lòng cô lại rối như tơ vò.
Đặc biệt là lần gặp dưới tòa nhà công ty kia.
Anh ngồi trong xe, cô đứng bên ngoài, cách nhau một khoảng, cô chẳng thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, nhưng vẫn sững người.
“Có cần tôi pha thêm cốc thuốc cho cậu không?” Đồng nghiệp bước tới, quan tâm hỏi.
Mấy ngày nay họ ở chung phòng, quan hệ đã thân thiết hơn trước.
Chương Vận Nghi lắc lắc đầu. “Tạm thời không cần đâu.”
“Vậy thì được rồi.” Đồng nghiệp đổi đôi dép lê thoải mái. “Tôi xuống trước đây.”
Ai ngờ còn chưa bước tới cửa, lại bị giọng nói ngập ngừng gọi lại. “… Hay là, cậu đợi tôi chút nhé?”
Đồng nghiệp dở khóc dở cười. “Ừ, được thôi.”
Chương Vận Nghi vén chăn xuống giường, nhanh chóng súc miệng, dùng kẹp tóc kẹp gọn mái tóc dài lại, cầm điện thoại và thẻ phòng, cùng đồng nghiệp xuống thang máy. Chưa đến cửa nhà hàng, bước chân cô đã vô thức chậm lại.
Trần Khoát đang trò chuyện với hai giám đốc phòng ban.
Có vẻ như anh đến rất vội vàng, không mang áo mỏng, vẫn mặc áo hoodie. Chắc là cảm thấy nóng, nên anh xắn tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay gầy nhưng rắn rỏi.
Như cảm nhận được gì đó, anh lơ đãng nhìn về phía cô, ánh mắt dừng lại.
Ngoài Chương Vận Nghi và đồng nghiệp cùng phòng ra, thì vài nhân viên khác đều dừng lại chào “Ông chủ” hoặc “Tổng giám đốc Trần”. Anh gật đầu đáp lại từng người, không nói gì cả.
Khi Chương Vận Nghi bước tới, anh cố gắng kiềm chế hết mức, chỉ khẽ quan sát sắc mặt cô rồi nhìn sang chỗ khác, tiếp tục nghe giám đốc nói, bộ dạng trông rất nghiêm túc.
“Tổng giám đốc Trần.” Cô cùng đồng nghiệp chào anh.
Anh “ừm” một tiếng.
Anh cũng không nhìn cô thêm lần nào nữa, chỉ đến khi cô đi qua được vài phút, giám đốc thấy anh không đáp lại, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, mới dò hỏi: “Tổng giám đốc Trần, thế nào ạ?”
“Đều được cả.”
Chương Vận Nghi lén lút thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống bàn ăn. Đồng nghiệp thấy cô, đều quan tâm hỏi: “Đã khỏe hơn chưa?”
“Đã khỏe hơn rồi.” Cô cười đáp, cảm thấy khát, nên cầm cốc uống một ngụm nước ép.
Trần Khoát ngồi bàn khác cùng mấy giám đốc, cách đó không xa.
Thỉnh thoảng anh lại ngước mắt lên, ánh mắt xuyên qua đám người, dừng trên bóng lưng cô.
Khẩu vị của Chương Vận Nghi không tốt lắm. Nghe đồng nghiệp bàn về lịch trình hôm nay, cô cũng cười theo, tiếc nuối nói: “Hôm qua không nên xuống nước mới phải.”
Cô rất hối hận.
Hối hận chết đi được.
Nếu quay lại ngày hôm qua, có chết thì cô cũng sẽ không bốc đồng mà xuống nước thế đâu. Mặc dù khí hậu nơi này ấm áp, nhưng cũng không phải là mùa hè, nước khá lạnh. Lên bờ bị gió thổi qua, cơ thể đương nhiên là sẽ phản ứng lại rồi.
“Nếu đã khỏe hơn rồi…” Đồng nghiệp hào hứng đề nghị. “Lát nữa có đi chơi kịch bản sát nhân với bọn tôi không?”
“Đúng đó đúng đó, buổi tối cuối cùng rồi, ăn khuya nhâm nhi chút rượu là trọn vẹn luôn!”
Nếu Trần Khoát không xuất hiện, thì chắc chắn là Chương Vận Nghi sẽ gật đầu ngay, sẽ quẩy tới sáng luôn! Nhưng anh chính là một biến số, là một bất ngờ khiến cô luống cuống. Bây giờ ngoài việc nhặt tiền đào vàng ra, thì chẳng có chuyện gì có thể khiến cô cảm thấy hứng thú nữa cả.
Cô uể oải từ chối. “Thôi không được đâu, mệt lắm.”
“Vậy thì cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Đồng nghiệp cùng phòng nói. “Không cần đợi tôi đâu, buổi tối tôi sẽ qua phòng mấy đứa kia chen chúc là được!”
…
Chương Vận Nghi mang tâm trạng bất ổn mà trở về phòng. Nằm cả ngày, bây giờ cô chẳng hề buồn ngủ chút nào, ra ban công hóng gió. Gió ở Giang Châu mùa này rất lạnh, còn ở đây thì ấm áp, dễ chịu, thoải mái. Từ đây còn thấy hồ bơi ngoài trời xanh như mặt biển nữa.
Không biết qua bao lâu, điện thoại trong tay rung lên.
Cô cúi xuống nhìn, màn hình hiện tin nhắn từ Trần Khoát gửi đến: [Đã khỏe hơn chưa?]
Chỉ vài giây ngắn ngủi, màn hình tắt đi, phản chiếu vẻ mặt cô lúc này – do dự, bối rối, và cả dao động.
Cô quay vào trong, nằm ngửa trên giường, đặt điện thoại lên trên ngực. Cô tưởng là thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng khi mở khóa lên xem, mới chỉ có mười phút trôi qua.
Mấy giám đốc đều biết Trần Khoát không thích giao tiếp, nên ăn tối xong anh lập tức về phòng, chẳng ai giữ lại cả.
Anh đứng trên ban công nhìn ra xa xa.
Suy nghĩ rất nhiều, nhưng tất cả đều hướng về một người.
Cô đã ngủ rồi sao?
Trong đầu vừa lóe lên suy nghĩ này, thì tin nhắn của cô đã đến: [Đã khỏe hơn rồi.]
Anh soạn tin nhắn gửi đi: [Ừ, nếu cảm thấy không khỏe thì đi bệnh viện xem sao.]
Chương Vận Nghi im lặng một lúc. Cô cảm nhận được sự kiềm chế của anh. Cô tin anh đến đây không phải để nói gì hay làm gì cả, chỉ là muốn xem cô có ổn không mà thôi. Nhưng mà ngày mai là cô sẽ về Giang Châu rồi, anh phải biết chứ…
Thật sự là bị anh làm cho phát điên luôn rồi!
Người này là ai chứ…
Cô bật dậy, hít một hơi thật sâu, vực dậy tinh thần, tức tối nhắn tin cho anh: [Nếu cậu rảnh thì chúng ta gặp nhau nói chuyện chút đi?]
Kệ đi, thật sự muốn solo với anh quá rồi!
…
Mười phút sau, Chương Vận Nghi đi thang máy xuống tầng một, xin khẩu trang ở quầy lễ tân đeo vào, liếc nhìn biển số xe anh gửi, cúi đầu bước ra khỏi sảnh. Anh đậu xe ở góc khuất, đang tựa vào xe đợi.
Thấy xung quanh vắng lặng không người, cô vội vàng bước tới.
Ngược lại, khi nhìn thấy bộ dạng cô thì anh lại cảm thấy ngạc nhiên, không biết nghĩ gì mà lại nhướn mày, như đang nhịn cười vậy.
Cô đã vội vàng kéo cửa ghế phụ lên.
Anh cũng đành phải lên xe theo. Như thể dáng vẻ này của cô hiếm lạ lắm, nên chỉ trong lúc thắt dây an toàn và khởi động xe, anh đã nhìn cô cả chục lần.
Cô cau mày hỏi: “Cậu cười cái gì thế?”
Cũng giỏi thật, dám lạnh mặt với ông chủ luôn rồi.
“Nhớ ra trước đây cậu cũng là ngôi sao.”
Anh không theo dõi showbiz, hot search đổi người liên tục, anh cũng chẳng biết ai với ai. Nhưng anh lờ mờ nhớ trong nhóm lớp, Tôn Khải Toàn hay trêu cô là đại minh tinh. Dạo gần đây, anh đã xem hết mấy bộ phim truyền hình mà cô đóng.
Chương Vận Nghi: “…”
Cô cứ có cảm giác như anh đang trêu chọc mình, gương mặt nóng lên, kiên quyết không thừa nhận là sợ bị đồng nghiệp bắt gặp, cứng miệng bảo: “Tớ đeo khẩu trang là sợ sẽ lây bệnh cho cậu thôi.”
“Không sao đâu.” Anh nói. “Đeo vào ngột ngạt lắm, cứ tháo ra đi.”
Anh bổ sung thêm một câu thừa thãi: “Kính xe đều dán phim hết rồi, bên ngoài không thấy gì đâu.”
Cô giả điếc, không chịu tháo. Đeo vậy ổn mà, dù hơi bí, nhưng cho dù làm biểu cảm gì, kể cả bĩu môi, thì cũng chẳng sợ bị anh nhìn thấy được.
“Cậu muốn đi đâu?” Anh nhìn cô một lúc, không miễn cưỡng nữa.
“Tùy cậu, đi đâu cũng được.”
“Vậy để tôi chở cậu đi dạo đi.”
Xe chạy êm ru, không có đích đến cụ thể. Trần Khoát muộn màng nhận ra mình đã dừng lại gần một trường học ở đây, chẳng hiểu sao lại tấp vào lề, hạ kính xe xuống. Chương Vận Nghi ngồi trên ghế phụ cũng nghiêng đầu, cùng anh nhìn về con phố đối diện.
Không biết là học sinh cấp hai hay cấp ba, chắc là vừa tan học, mặc đồng phục, đeo cặp sách, đùa nghịch ồn ào.
Nữ sinh non nớt và nam sinh ngây ngô đi chậm vài bước.
Hai người trò chuyện rôm rả, có lẽ là nữ sinh cảm thấy nóng, nên đã cởi áo khoác đồng phục ra. Chàng trai nhận lấy, cẩn thận ôm trong tay, như đó là báu vật quý giá nhất thế gian vậy.
“Gần đây tôi luôn nghĩ một chuyện.” Trần Khoát đột nhiên lên tiếng. “Ba năm cấp ba, chúng ta đều là bạn cùng lớp.”
Anh nói câu này bằng giọng điệu rất bình thản, như thể đang bàn về thời tiết vậy – bình thường, điềm tĩnh, cảm xúc không hề thay đổi chút nào.
Nhưng Chương Vận Nghi ngồi bên cạnh lại cảm nhận được nỗi cô đơn mãnh liệt tràn ngập trong khoang xe.
Sau khi im lặng một lúc lâu, cô chẳng biết mình đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói: “Hồi đó tớ có người yêu rồi…”
Trần Khoát khựng lại. “Ai thế?”
Là bạn học cùng lớp sao? Là ai vậy?
Cô bị phản ứng của anh chọc cười. “Không phải là trong lớp mình, cũng không phải trong trường mình, chuyện đã lâu lắm rồi.”
“Vậy à? Tôi nghe nói là cậu cũng học đại học cũng ở Bắc Kinh.”
“Cũng có người yêu nữa.” Khóe môi cô vô thức cong lên, giọng điệu hơi kiêu ngạo. Kỳ lạ thật, từ lúc biết anh đến đây, sợi dây thần kinh căng như dây đàn của cô bỗng nhiên thả lỏng hẳn.
Trần Khoát: “…”
Lại là ai nữa vậy?
Anh chìm vào suy tư. Thật ra hôm nay anh không định nói gì với cô cả, cô đang cảm thấy không khỏe, không phải là một thời điểm tốt. Nhưng lời đã nói ra, bây giờ muốn rút lại để lần sau, liệu cô có còn muốn nghe nữa không?
Giờ phút này, anh đã hoàn toàn quên mất là cô hẹn anh ra nói chuyện.
Bởi vì không biết lời nào là đúng, lời nào là sai, nên trong lúc bốc đồng, anh đã làm một hành động. Anh từ từ đưa tay qua, chậm rãi, như đang cân nhắc, cũng như cho cô thời gian tránh đi.
Chương Vận Nghi ngỡ ngàng nhìn anh.
Khoan đã, anh đang định làm gì vậy?
Cô vốn phản ứng nhanh nhạy, nhưng lúc này lại đờ ra, không động đậy.
Trần Khoát thấy cô không tránh, tháo khẩu trang cô đeo đã lâu xuống. Cuối cùng, anh cũng có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt cô.
Bốn mắt chạm nhau.
Không ai che giấu, ánh mắt, từng nét biểu cảm nhỏ nhất, đều bị đối phương thu vào tầm mắt.
Anh nhìn cô chăm chú. “Vậy còn, bây giờ thì sao?”