Chương Vận Nghi cũng chỉ thuận miệng nhắc tới chuyện này thôi, không ngờ lại nhận được một niềm vui bất ngờ như thế!
Cô tràn đầy mong đợi mà nhìn về phía Trần Khoát, trong mắt đầy ắp ý cười, dường như sợ anh sẽ đổi ý, nên thậm chí còn không nhận ra Vương Tự Nhiên vừa hé môi định nói gì đó, đã vội vàng đồng ý ngay: “Vậy thì tốt quá rồi! Cảm ơn lớp trưởng nha ~”
Ai nói lớp trưởng lớp 3 không nhiệt tình giúp đỡ mọi người chứ?
Đúng thật là nói hươu nói vượn mà, cô còn muốn thay ông chủ gửi thư cảnh cáo của luật sư cho bọn họ đây này!
Trần Khoát mở cặp sách ra, đúng thật là hôm nay anh có mua mấy bộ đề thi, nhưng không biết là cô cần môn nào, nên dứt khoát lấy hết ra cho cô chọn.
Vương Tự Nhiên: “......”
Trong lòng cậu ấy dâng lên một cảm giác khó tả, chỉ thấy Trần Khoát hôm nay quá kỳ lạ.
Không chỉ rất thèm đòn, mà còn thần kinh nữa.
Chương Vận Nghi đột nhiên bị nhét một đống sách vào trong tay, cúi đầu nhìn xuống, chỉ muốn hét lên rằng cô đau đầu quá. Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, cầm thử, rồi không do dự dù chỉ một giây mà chọn quyển mỏng nhất. “Tuyệt quá, tớ chỉ cần mỗi quyển này thôi.”
Cô lập tức trả lại cho Trần Khoát đống đề thi dày cộp đáng sợ kia.
Đây chính là sức nặng mà cả đời này cô đều không thể chịu đựng nổi.
Vương Tự Nhiên vừa rồi còn nói nhiều như cái máy, bây giờ lại im bặt không nói gì. Nhưng ánh mắt cậu ấy lại như tia X-quang mà quét tới quét lui trên người Trần Khoát. Tình thế hiện tại đã hoàn toàn đảo ngược, bây giờ Vương Tự Nhiên trở thành phông nền, còn Chương Vận Nghi thì lại trò chuyện với Trần Khoát. “Đúng rồi, lớp trưởng, lúc nãy cậu và Vương Tự Nhiên ăn uống xem phim ở trung tâm thương mại này, vậy sao lúc đi xe buýt lại xuống sớm thế?”
“...” Ánh mắt Trần Khoát hiện lên vẻ lúng túng, “Đi mua chút đồ.”
Vương Tự Nhiên lập tức dựng thẳng tai lên, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Xuống xe sớm? Mua đồ??
Thực ra Chương Vận Nghi cũng không hề suy nghĩ nhiều, chỉ là không biết nên nói gì với anh nên mới nhắc đến chuyện nhỏ này làm chủ đề. “Bảo sao, hai người các cậu hay đến trung tâm mua sắm này lắm à?”
Trần Khoát: “Cũng bình thường.”
Thường thì sẽ đến đây ăn uống, sau đó ra quán café internet chơi game.
“Nhưng mà nói mới nhớ, nhà cậu ở gần tuyến số 4, nhà tớ cũng thế, vậy mà chưa bao giờ tớ gặp cậu trên tàu điện cả.”
Trần Khoát nhìn cô một cái, “Tàu điện cách khá xa, nên tôi thường đi xe buýt.”
“Vậy cậu đi tuyến nào thế?”
Vừa dứt lời, Trần Khoát đã nghe thấy tiếng ho khan đầy khoa trương của Vương Tự Nhiên, lập tức bừng tỉnh. Anh bị làm sao thế này? Sao tự nhiên lại nói nhiều với cô vậy?
Dù vậy nhưng anh vẫn trả lời câu hỏi này: “Tôi hay đi tuyến 583.”
Chương Vận Nghi suy nghĩ một lát, nhưng không nhớ nổi gần nhà cô có tuyến xe này hay không. Ba người nhanh chóng đến ga tàu điện ngầm. Lúc chuẩn bị kiểm tra an ninh, Vương Tự Nhiên im lặng quan sát từ nãy đến giờ, nhân lúc Chương Vận Nghi không chú ý, bất ngờ kéo Trần Khoát lại, tụt xuống hàng phía sau. Cậu ấy hạ giọng đầy nguy hiểm, “Đây là đã nhận ra cái gì rồi à? Nắm đấm cứng thế.”
Trần Khoát không phản ứng gì cả.
“Cậu có ý gì đây?” Vương Tự Nhiên truy hỏi.
Nếu thằng cháu này không cho cậu ấy một lời giải thích hợp lý, thì người ông nội như cậu ấy chỉ có thể dùng gia pháp mà trừng trị thôi.
“Thu hồi cái suy nghĩ của cậu đi.” Trần Khoát vẫn không nói ra chuyện anh phát hiện, dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của Chương Vận Nghi, hơn nữa bọn họ còn chưa đủ tuổi trưởng thành, nếu tiết lộ chuyện này với người khác, thì hành động này quả là vô cùng bất lịch sự.
Anh liếc Vương Tự Nhiên một cái, “Năm sau thi đại học rồi, cậu đừng có mà phát điên nữa.”
“...” Vương Tự Nhiên trợn trắng mắt, “Nói nhảm cái gì vậy, tôi chỉ cảm thấy nói chuyện với cậu ấy khá hợp thôi.”
Trần Khoát khẽ nhếch môi, cười trào phúng, “Thế à? Nhìn không ra đấy.”
Hợp cái con khỉ ấy.
Chương Vận Nghi ngoại trừ “Thế à?”, “Thật hả?”, “Giỏi ghê” thì còn nói gì nữa chứ? Toàn là thằng nhãi này nói mà thôi.
Quá trình kiểm tra an ninh diễn ra nhanh chóng.
Chương Vận Nghi vào cửa trước, đứng đó đợi hai người họ. Trần Khoát cho Vương Tự Nhiên một ánh mắt cảnh cáo, cả hai người đều ngầm hiểu không nhắc lại chuyện này nữa. Ban đầu Vương Tự Nhiên còn tính hỏi xin cô kết bạn gì đó, nhưng bị Trần Khoát dội cho một gáo nước lạnh, nên cũng không rảnh nghĩ đến nữa.
Ga này có hai tuyến.
Vương Tự Nhiên đi tuyến khác, tách khỏi bọn họ. Chương Vận Nghi và Trần Khoát một trước một sau, bước xuống thang máy.
Giờ này rồi, toa tàu không quá đông nhưng cũng không có chỗ ngồi. Hai người đứng trước thanh vịn. Nếu là trước buổi chiều hôm nay, có lẽ là Trần Khoát đã đeo tai nghe, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy chuyện đó không cần thiết nữa. Chương Vận Nghi vẫn đang cố vắt óc để tìm chủ đề nói chuyện với anh, mà anh cũng không đến mức lạnh nhạt, có hỏi có đáp.
Như Vương Tự Nhiên đã nói, đây không phải lần đầu tiên anh gặp phải tình huống này. Trước đây, cách giải quyết của anh đều là “tránh xa”. Nếu có ai có ý với anh, thì anh sẽ từ chối thẳng thừng, và cũng chẳng có chuyện làm bạn bè gì cả. Từ chối xong là dứt khoát tránh né, có thể không để ý là không để ý.
Nhưng lần này là do anh hiểu lầm. Anh đã nghĩ nhiều quá rồi.
Vậy nên bây giờ, với anh mà nói, Chương Vận Nghi cũng chẳng khác gì mấy bạn học khác trong lớp, không cần cố ý né tránh làm gì cả.
“Lớp trưởng, cậu mua nhiều đề thi với sách tham khảo vậy, có làm kịp hết không?” Chương Vận Nghi hỏi anh.
“Nếu có trạng thái tốt thì không có vấn đề gì cả.”
“Thật hả? Giỏi ghê luôn ấy!” Cô không hề che giấu sự thán phục của mình. “Tớ đúng là vô dụng mà, mấy bài kiểm tra thầy cô phát còn phải chạy đua với thời gian mới làm xong...”
Cô thầm bổ sung trong lòng, còn phải có “trợ lực” (chép bài), mới miễn cưỡng đối phó được.
“Cũng bình thường thôi.” Trần Khoát đáp. “Thật ra thì đề bài cũng không khác nhau là mấy, làm quen rồi là được.”
Không khác nhau cái gì chứ?
Chương Vận Nghi thở dài trong lòng, nhìn về phía Trần Khoát, ánh mắt vô thức dừng lại trên trán anh. Cô thật sự muốn đánh cắp hết IQ của anh quá. “Làm gì mà dễ như cậu nói thế, bọn tớ đều ghen tị lắm đấy. Nếu có thể đổi não, thì chắc chắn người xếp hàng chờ đổi với lớp trưởng có thể kéo dài từ đây đến tận nước Pháp luôn quá.”
Đỉnh cao của nịnh hót chính là nói thật lòng.
Không phải là Trần Khoát chưa từng nghe người ta khen trước mặt, nhưng vẫn hơi sững lại, sau đó chỉ cười nhạt một cái.
“À đúng rồi, lớp trưởng, tớ có thể hỏi cậu thêm vài câu nữa không?”
“... Được.”
Chương Vận Nghi phát hiện ra bí quyết nói chuyện vui vẻ với ông chủ chính là nói về vấn đề học tập, sau đó tranh thủ nịnh nọt khen anh vài câu. Qua mấy trạm, kết quả vô cùng khả quan. Cô có cảm giác quan hệ của mình với ông chủ đã tốt hơn lúc trước chút xíu rồi, ít nhất thì anh không còn tích chữ như vàng như trước nữa.
Nhưng điều khiến người ta tiếc nuối chính là, dù cô biết là Trần Khoát không giấu bí kíp gì, nhưng vấn đề là, mặc dù là học sinh giỏi thì cách học của họ cũng chỉ hợp với chính họ mà thôi.
Ít nhất thì bây giờ, cô vẫn không thể hiểu nổi...
“Tớ đến trạm rồi.”
Chương Vận Nghi cảm thấy kiếp trước mình làm diễn viên quần chúng vô danh tiểu tốt cũng không phải là vô ích. Ví dụ như, dù cô đã nghe đến mức hoa mắt chóng mặt, nhưng vẫn có thể duy trì biểu cảm “nghe cậu giảng mà như đọc cả mười năm sách”, chưa đã thèm. Cô phất tay tạm biệt đầy tiếc nuối: “Tớ đi đây ~”
“Gặp lại sau.”
“Phải nói là mai gặp lại chứ.” Chương Vận Nghi cười ngọt ngào. Được rồi, hôm nay chiến dịch nịnh bợ ông chủ đã thành công mỹ mãn.
Trần Khoát hơi khựng lại, rồi sửa lời: “Mai gặp.”
Nhìn cô bước ra khỏi toa tàu, anh chợt cảm thấy hơi khát nước. Chắc là do hôm nay nói nhiều quá, mà tiếc là nước đã uống hết rồi.
-
Khi về đến nhà, Chương Vận Nghi vẫn chưa quen lắm. Vì trong trí nhớ của cô, đã mấy năm rồi cô không sống ở căn hộ này nữa.
Kiếp trước cô cũng không phải là hoàn toàn không làm nên trò trống gì.
Ít nhất thì cô đã mua được một căn nhà mới rộng hơn cho bố mẹ. Cũng chẳng trách sao nhiều người lại muốn chen chân vào giới giải trí, tiền kiếm được thực sự là nhanh hơn những ngành khác. Một diễn viên nhỏ bé với lượng fan thoi thóp như cô, chỉ cần nhận một bộ phim thôi cũng đã có cát-xê sáu con số rồi. Các sự kiện thương mại và quảng cáo cũng có thể kiếm thêm chút tiền. Qua mấy năm, cô cũng tích cóp được kha khá. Cũng không biết có cách nào đầu tư tài chính tốt không, nhưng lúc đó, nghe mẹ phàn nàn rằng nhà cũ ít nắng, cô đã vung tay một cái, đưa toàn bộ tiền cho bố mẹ, đặt cọc một căn hộ ở Giang Châu.
Bây giờ nghĩ lại, cô cũng thấy mình giỏi ghê chứ nhỉ!
“Con gái đã về rồi à.”
Trên ghế sofa, một cặp vợ chồng mỗi người chiếm một bên. Nghe thấy tiếng mở cửa thay giày, Chương Chí Khoan ngẩng đầu lên gọi một tiếng, rồi lại tiếp tục cúi xuống đọc tiểu thuyết trên điện thoại.
Doãn Văn Đan đang bấm điều khiển đổi kênh, liếc nhìn con gái một cái, rồi nhìn sang chiếc đồng hồ treo tường, trong mắt lộ ra chút ý cười.
Cũng đúng giờ ghê, còn mười lăm phút nữa mới đến 10 giờ.
“Hôm nay ăn gì ngoài tiệm thế?” Doãn Văn Đan theo thói quen mà đặt câu hỏi.
Chương Vận Nghi cũng không chớp mắt mà đáp ngay: “Mì rau xanh, thêm một quả trứng.”
Rất lành mạnh, thanh đạm tốt cho dạ dày.
Xin mẫu hậu cứ yên tâm.
Cũng hết cách rồi, trong mắt bà Doãn, bất cứ thứ gì cô ăn bên ngoài đều là thực phẩm rác. Trước khi cô sống lại, hầu như cứ cách ngày là cô lại thấy tin nhắn mẹ gửi vào nhóm gia đình ba người ——
[Sốc! Loại xx này bán tràn lan ra ngoài thị trường, tuyệt đối không nên ăn nhiều! Nguy hiểm có thể gây tử vong!]
[Uống cà phê lúc bụng đói, uống nước đá vào buổi sáng, những thói quen chết người này cần phải thay đổi ngay!]
Và cả...
[Hãy dạy con bạn rằng, khi yêu đương và kết hôn, nhất định phải chọn ba kiểu gia đình này!]
“Con tưởng mẹ đây là trẻ lên ba à?” Doãn Văn Đan cũng không so đo với cô, đặt điều khiển từ xa sang một bên, tức giận hỏi: “Bây giờ có đói bụng không?”
“Không đói bụng!”
Bố mẹ cô đều như có cuốn cẩm nang nuôi heo trong tay vậy. Về sau, chỉ cần cô khen một món ăn ngon, thì suốt một tháng tiếp theo, món đó chắc chắn sẽ xuất hiện trên bàn cơm nhà cô. Bố cô cũng thế, cô đã nói bao nhiêu lần là cô đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, đã trưởng thành rồi, không còn thích ăn vặt như trước nữa, vậy mà lần nào ra ngoài về, ông ấy cũng mua một túi đồ trở về. Cô vô tình nói muốn ăn dâu, thế là bố cô có thể lái xe ra tận vườn dâu ở ngoại ô, hái hẳn một thùng xốp mang về.
Vậy nên, sau này có người hỏi cô, vì sao lại quay về Giang Châu?
Vì bố mẹ ở đây, đó chính là lý do quan trọng nhất, cũng là duy nhất của cô.
“Bà xã ơi, anh đói rồi.” Chương Chí Khoan xoa xoa bụng, mặt dày nói.
Doãn Văn Đan làm như không nghe thấy, chỉ quay sang nói với con gái: “Mau đi tắm rồi ngủ sớm đi. Sáng mai muốn ăn gì?”
Đối với Chương Vận Nghi, năm lớp 12 là một cột mốc quan trọng, bởi vì cô bắt đầu ở nội trú. Mà ở nội trú đồng nghĩa với việc mỗi tuần chỉ được về nhà một đêm, cô có thể làm “công chúa nhỏ” của gia đình trong một ngày! Chưa kể đến chuyện sau khi lên đại học, mỗi khi đến kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông về nhà, cô lại trở thành viên ngọc quý trong tay bố mẹ, ít nhất là có thể nắm quyền trong nhà một thời gian.
Dù những ngày tháng đó thường không kéo dài bao lâu rồi đâu lại vào đấy!
Nhưng đã là công chúa nhỏ, thì đặc quyền phải có đủ! Cô lập tức cười tít mắt, bẻ đầu ngón tay gọi món: “Sủi cảo hấp, bánh kẹp thịt bò, xôi nếp, rồi mì xào trứng thật nhiều dầu, thêm thịt bò thái sợi nữa!”
Motto motto (nhiều vào nhiều vào), cô đều có thể ăn được hết!
Doãn Văn Đan bật cười mắng: “Con là ma đói đầu thai à!”
Mắng thì mắng, nhưng chắc chắn là bà ấy nhất định sẽ đáp ứng con gái. Ai bảo con bé đáng ghét này mỗi tuần chỉ về nhà có một lần thôi chứ? Muốn ăn Mãn – Hán toàn tịch cũng phải chiều nó thôi!
(*) Bữa tiệc Mãn – Hán toàn tịch được mệnh danh là đỉnh cao của yến tiệc Trung Hoa. Đây là đại yến kéo dài 3 ngày, được vua Khang Hy tổ chức vào sinh nhật lần thứ 66 của mình và cũng là bữa tiệc nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc. Đây được xem như là một kho tàng ẩm thực của Trung Hoa, là loại yến tiệc cung đình xa hoa kết hợp văn hoá ẩm thực của người Hán và người Mãn. Mãn Hán toàn tịch vừa mang nét đặc trưng của món ăn cung đình, vừa mang nét tinh túy của ẩm thực địa phương. Ngoài ra, trong bữa tiệc yêu cầu những tiêu chuẩn cao nhất về nghi thức và sự tỉ mỉ của các món ăn.