Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 12

Tiếng ho kịch liệt như kinh thiên động địa của Trần Khoát vang dội khắp rạp, cũng khiến mấy người phía trước giật mình liên tiếp quay đầu lại nhìn.

 

Anh vẫn rất có ý tứ, giơ cánh tay che miệng, nhưng từ mặt đến cổ đều đã đỏ bừng, trông vô cùng chật vật.

 

Chương Vận Nghi hốt hoảng, vội vàng kéo khóa balo lại, lấy khăn giấy ra đưa cho anh, lo lắng hỏi: “Cậu ổn không? Không có việc gì chứ?”

 

Cơ thể phản ứng trước cả ý thức, còn chưa kịp suy nghĩ gì thì Trần Khoát đã thành thật nhận lấy tờ khăn giấy. Mùi hương ngọt ngào của trái cây nhàn nhạt phảng phất quanh mũi, cuối cùng anh mới hồi phục tinh thần, đột nhiên cảm thấy hai bên thái dương giật giật đau đớn.

 

Sao lại gặp cô nữa rồi?

 

Sao lại đụng trúng cô lần nữa rồi? Dây dưa mãi không xong à?

 

Cổ họng anh vẫn còn cảm thấy hơi khó chịu, giọng nói hơi khàn khàn: “... Tôi không sao cả.”

 

Thế nhưng, bàn tay lại vô thức siết chặt tờ khăn giấy kia, lực rất mạnh, đến mức khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

 

Chuyện đi xem phim này, thật sự là một kế hoạch bất ngờ.

 

Trần Khoát hẹn Vương Tự Nhiên gặp mặt không chỉ để trao đổi tài liệu học tập mà còn tính đi quán cà phê internet gần trung tâm thương mại để chơi game. Hai người đều là học sinh giỏi, nhưng cũng là những chàng trai mười bảy, mười tám tuổi, không thể nào ngoài học hành ra lại chẳng có chút thú vui nào được.

 

Trong khoản chơi game này thì Phí Thế Kiệt khó mà hòa nhập với họ được.

 

Phí Thế Kiệt nghiện CF, trong khi Trần Khoát và Vương Tự Nhiên lại là fan cứng của Dota. Hai người họ dự định sẽ vào quán cafe internet chơi hai tiếng, không ai ngờ rằng lúc đi ăn, cặp đôi ngồi bàn bên cạnh lại đột nhiên có việc gấp, lập tức hào phóng tặng cho bọn họ hai cái vé xem phim. Nhiệt tình không thể chối từ.

 

Vậy là đi chơi game hay đi xem phim đây?

 

Trần Khoát không có ý kiến gì, thế nào cũng được, còn Vương Tự Nhiên sau khi đấu tranh một hồi, cuối cùng cũng quyết định đi lên rạp chiếu phim, dù gì thì vé cũng đã cầm rồi, hơn nữa còn là do người khác bỏ tiền mua, không thể để lãng phí được.

 

Nhưng nếu biết sẽ đụng trúng Chương Vận Nghi trong rạp, thì hai mươi phút trước, Trần Khoát nhất định sẽ không chút do dự mà chọn đi chơi game. Bây giờ thì hối hận rồi, vô cùng hối hận.

 

Nghe thấy tiếng động, Vương Tự Nhiên tò mò nhìn sang, hỏi Trần Khoát: “Bạn học của cậu à? Sao trùng hợp vậy?”

 

Đi xem phim thôi mà cũng gặp được bạn học, lại còn có thể ngồi cùng hàng ghế, đúng là có duyên ghê.

 

Phim vẫn chưa chính thức bắt đầu chiếu, Chương Vận Nghi chủ động chào hỏi với Vương Tự Nhiên: “Đúng vậy, bọn tớ học cùng một lớp. Hai cậu cũng đi xem phim à?”

 

Thành phố Giang Châu này tuyệt đối không phải là một thành phố nhỏ, vậy mà sau giờ tan học, cô và ông chủ lại có thể liên tiếp tình cờ gặp mặt, đây chẳng phải là duyên phận sao?

 

“Bọn tôi vốn không định xem.” Vương Tự Nhiên nhiệt tình hơn Trần Khoát nhiều, nghiêng người nói chuyện với cô, “Hai đứa bọn tôi đi ăn, vô tình gặp được một cặp tình nhân, bọn họ có việc nên cho bọn tớ vé xem phim.”

 

“Sao tớ lại chẳng bao giờ gặp được chuyện may như thế này chứ? Hai cậu may mắn thật đấy.” Chương Vận Nghi cười, đưa hộp bắp rang qua. “Cái này ngon lắm, vị caramel.”

 

Hơi thở của Trần Khoát đã bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt nói: “Tôi không ăn, cảm ơn.”

 

“Cậu ấy không ăn thì tôi ăn!”

 

Vương Tự Nhiên duỗi tay, chẳng hề khách sáo mà bốc ngay một nắm bỏ vào miệng, vừa nhai vừa tò mò hỏi: “Sao cậu lại đi xem phim một mình thế?”

 

Mặc dù Chương Vận Nghi cảm thấy đi xem phim một mình cũng rất bình thường, nhưng vẫn cười giải thích: “Tớ đến đây ăn cơm với bạn, nhưng mà cậu ấy có việc nên về trước rồi. Dù sao thì vẫn còn sớm nên tớ tiện thể xem phim luôn.”

 

Câu này cũng không hẳn là nói dối. Rốt cuộc thì cô với họ cũng không thân, không cần thiết phải nói rõ từng câu từng chữ. Hơn nữa, đối phương cũng chỉ tiện miệng hỏi mà thôi.

 

“Đúng là trùng hợp thật.” Lúc này Vương Tự Nhiên mới nhớ ra mình vẫn chưa tự giới thiệu, vừa nhai bắp rang vừa nói: “Tôi là Vương Tự Nhiên, ‘Tự’ trong ‘trình tự’, ‘Nhiên’ trong ‘sau đó’. Tôi học ở Trường Trung học số 2, trước đây từng là hàng xóm kiêm bạn học tiểu học của Trần Khoát. Sau này nhà tôi chuyển đi, nên cấp hai cũng không học ở khu này nữa.”

 

Chương Vận Nghi đã từng gặp Vương Tự Nhiên rồi, ở kiếp trước.

 

Cậu ấy không phải là đối tác của Trần Khoát, nhưng quan hệ của hai người hẳn là rất tốt. Cô vừa mới vào công ty không được bao lâu đã tham gia tiệc tất niên, lúc đó Vương Tự Nhiên cũng đến, với tư cách là bạn thân của Trần Khoát.

 

Phí Thế Kiệt cũng đã từng tán gẫu với cô, nói Vương Tự Nhiên giỏi lắm, hồi đại học giành được học bổng toàn phần đi du học nước ngoài, vừa về nước đã lập tức có ngay lời mời từ các trường đại học hàng đầu.

 

“Tớ là Chương Vận Nghi, ‘Chương’ trong ‘lập chương’, ‘Vận’ trong ‘âm vận’.” Chương Vận Nghi mỉm cười, “Còn ‘Nghi’ là trong ‘IKEA’ ấy.”

 

Trần Khoát: “...”

 

Anh ngồi ngay giữa hai người họ, lắng nghe họ không coi ai ra gì mà trò chuyện, lỗ tai gần như đang bị tra tấn.

 

“Ăn thêm chút đi này.” Chương Vận Nghi nghiêng người, chân vô tình chạm vào Trần Khoát nhưng không hề nhận ra, đưa hộp bắp rang đến trước mặt Vương Tự Nhiên, rất nhiệt tình, “Nhiều như vậy thì tớ cũng ăn không hết được đâu, cậu lấy thêm nữa đi!”

 

Cô mua phần lớn nhất, xem phim mà không có bắp rang thì mất đi cảm giác nghi thức. Nhưng ăn không hết thì cũng không thể mang về nhà, cô chỉ muốn nhét cho họ càng nhiều càng tốt.

 

Nửa tiếng trước còn ôm bụng than thở đã ăn no đến mức buồn nôn, giờ đây Vương Tự Nhiên lại chẳng hề khách sáo, bốc từng nắm bắp rang bỏ vào miệng, ăn vô cùng ngon lành, trông cứ như thể con quỷ đã chết đói tám đời vậy.

 

Trần Khoát căn bản là không còn chỗ nào để lùi nữa.

 

Anh rũ mắt xuống, bàn tay nắm chặt chai nước khoáng hơn, thấp giọng nhắc nhở: “Phim sắp bắt đầu rồi.”

 

Chương Vận Nghi chỉnh lại tư thế ngồi, ngả lưng vào ghế, quay sang hỏi anh: “Không ăn thật à? Thật sự là ngon lắm đấy ~”

 

Trần Khoát lắc đầu: “Không ăn.”

 

May mắn là bộ phim đã bắt đầu chiếu, nhạc phim mở đầu vang lên, Chương Vận Nghi không nói chuyện thêm nữa mà tập trung vào màn hình lớn. Dạng phim thương mại thế này rất k1ch thích, dễ khiến người ta chìm đắm trong đó. Trần Khoát cũng dần thả lỏng, lơ đãng cúi đầu định thu chân lại, thì thấy màn hình điện thoại trong túi quần Chương Vận Nghi liên tục sáng lên rồi lại tắt. Có vẻ như ý thức xem phim của cô rất tốt, đã chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng từ trước, có cuộc gọi đến mà cũng không để ý.

 

Anh hạ giọng nhắc nhở cô: “Cậu nhìn điện thoại của mình đi.”

 

Bùm —

 

Hiệu ứng đặc biệt của bộ phim quá hoành tráng, tiếng nổ vang trời át hẳn giọng nói trầm thấp của Trần Khoát.

 

Chương Vận Nghi hoàn toàn không nghe thấy gì cả. Cô cũng quên mất là mình đã xem bộ phim này chưa, cảm thấy hơi quen nhưng không nhớ nổi nội dung, nên dứt khoát xem như lần đầu tiên, toàn tâm toàn ý hòa mình vào phim.

 

Trần Khoát im lặng. Vốn không định lo chuyện bao đồng, nhưng lại cảm thấy có thể là có người có chuyện gấp cần tìm cô.

 

Nếu anh không thấy thì thôi, nhưng đã thấy rồi.

 

Chương Vận Nghi bốc một viên bắp rang bỏ vào miệng, hoàn toàn nhập tâm, bị bầu không khí căng thẳng trong phim cuốn theo, bất giác nín thở. Ngay lúc ấy, cô cảm thấy có ai đó chạm vào tay mình, bên phải là lối đi, bên trái là…

 

Cô nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Trần Khoát. Dường như anh đang nói gì đó, nhưng cô không thể nghe rõ được, lập tức nghiêng người đến gần, ghé tai lắng nghe.

 

Trên màn hình lớn, cảnh cháy nổ bùng lên dữ dội, ánh lửa bắ n ra tứ phía.

 

Trong giây phút rạp phim tối đen được ánh lửa chiếu sáng, Trần Khoát thoáng thấy rõ vành tai trắng nõn, nhỏ nhắn như sứ của Chương Vận Nghi.

 

“Làm sao vậy?” Chương Vận Nghi thấy Trần Khoát không nói tiếp, rất nhanh đã bừng tỉnh hiểu ra — à, uống hết một chai nước rồi, chắc chắn là anh muốn đi vệ sinh! Vì thế, cô lập tức thu chân lại, nhường chỗ, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh: đi đi, ông chủ!

 

Trần Khoát hồi phục tinh thần lại: “…”

 

Anh để lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Nhìn điện thoại của cậu đi.”

 

Chương Vận Nghi cúi đầu xuống, lấy điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình nhấp nháy cái tên rất rõ ràng — Lý Gia Việt.

 

Cô suy nghĩ vài giây, ấn từ chối, sau đó nhắn lại: [Cậu cứ bình tĩnh lại trước đã, được không?]

 

Lý Gia Việt lập tức trả lời, tin nhắn hỗn loạn: [Bình tĩnh là ai? Tớ không quen biết!]

 

Chương Vận Nghi biết bây giờ có nói gì với cậu ấy cũng là vô ích, hơn nữa cô không muốn ảnh hưởng đến trải nghiệm xem phim của mọi người, nên dứt khoát cất điện thoại vào trong túi.

 

Bộ phim quá hấp dẫn, khiến người ta quên mất thời gian trôi qua lúc nào không hay. Khi phim kết thúc, không ai vội rời đi, mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi đoạn after-credit trong truyền thuyết. Họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, vị trí đắc địa, không cần xếp hàng khi ra khỏi phòng chiếu phim.

 

“Chương Vận Nghi, cậu về nhà thế nào thế?” Trên thang cuốn, Vương Tự Nhiên hỏi.

 

“Đi tàu điện ngầm.” Mặc dù Chương Vận Nghi cũng có quỹ tiền riêng của mình, nhưng mà hôm nay cô đã chi ra gần năm trăm tệ rồi, nếu bây giờ lại gọi xe nữa thì không khỏi quá xa xỉ, tiền vẫn nên tiết kiệm một chút, “Tớ đi tuyến số 4, còn các cậu thì sao?”

 

Vương Tự Nhiên cười: “Tôi phải chuyển hai tuyến, nhưng cậu với Trần Khoát chắc là có thể đi cùng một đoạn đấy.”

 

Cậu ấy sống ở khu khác, còn Chương Vận Nghi và Trần Khoát lại ở cùng một khu.

 

Ga tàu điện gần nhà Trần Khoát nhất cũng là tuyến số 4.

 

“Thật à?” Chương Vận Nghi nghiêng người, ngẩng đầu nhìn Trần Khoát đang đứng trên bậc thang cao hơn cô ba bậc, “Lớp trưởng, cậu xuống ở trạm nào thế?”

 

Trần Khoát rũ mắt nhìn cô, báo tên một trạm. Lúc trước trên xe buýt không muốn trả lời, nhưng bây giờ thì không cần né tránh nữa.

 

“Vậy là tớ sẽ xuống trước cậu hai trạm đấy.” Sao kiếp trước lại không để ý nhỉ, hóa ra là nhà lớp trưởng gần nhà cô đến vậy.

 

“Vừa hay, hai người đi cùng nhau đi.”

 

Trần Khoát không nói đồng ý, cũng chẳng từ chối, nhưng Chương Vận Nghi và Vương Tự Nhiên đều mặc định là anh đã chấp nhận. Ba người đi xuống tầng một, bước ra khỏi trung tâm thương mại, lúc này đã gần 9 giờ tối, nhưng quảng trường vẫn còn rất đông người. Chương Vận Nghi chợt nhớ đến Lý Gia Việt, lặng lẽ đưa mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng cậu ấy đâu thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Ga tàu điện ngầm rất gần, chỉ cần băng qua đường, đi thêm một hai trăm mét là tới rồi.

 

Ban đầu là Trần Khoát đi ở giữa, nhưng không biết từ lúc nào, Vương Tự Nhiên đã đổi vị trí với anh, hăng say khí thế cùng Chương Vận Nghi bàn luận về nội dung bộ phim.

 

Trần Khoát đút tay vào túi quần, bước trên vạch sang đường, dần dần tụt lại phía sau.

 

Đã làm bạn với nhau nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh thấy Vương Tự Nhiên nói chuyện với một cô gái nhiều đến thế, cứ như thể mở được khóa màn hình vậy.

 

Ánh mắt anh lướt qua bóng lưng Vương Tự Nhiên, rồi chuyển sang móc treo hình chú heo hồng trên cặp sách của Chương Vận Nghi, đôi mày hơi nhíu lại, nhỏ đến mức khó phát hiện ra.

 

“Bộ phim này tôi thấy chỉ đáng được bảy điểm thôi, đoạn cố gắng nâng tầm ý nghĩa đúng là khiến người ta như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than mà —” Vương Tự Nhiên đột nhiên bị đẩy sang một bên, ngơ ngác, “Lão Trần, cậu làm cái gì thế?”

 

Trần Khoát vốn đang đi phía sau bọn họ lại bỗng nhiên sải bước lên trước, mạnh mẽ chen vào giữa hai người, đẩy Vương Tự Nhiên ra, kéo giãn khoảng cách giữa cậu ấy và Chương Vận Nghi, đồng thời cũng cắt ngang cuộc đối thoại của họ.

 

Chương Vận Nghi cũng ngỡ ngàng mà nhìn về phía Trần Khoát.

 

Trên mặt anh không có biểu cảm gì cả, chỉ lạnh nhạt nói, “Đi nhanh lên.”

 

Vương Tự Nhiên cạn lời, “Cậu vội về đi đầu thai à?”

 

Chương Vận Nghi nhịn không được mà bật cười, nhưng vẫn quán triệt tuân theo phương châm “theo sát ông chủ”, bèn nói, “Nhưng mà đúng là nên đi nhanh chút, mẹ tớ dặn tớ phải về nhà trước 10 giờ, tớ còn nói dối là ra ngoài mua sách tham khảo nữa.”

 

“Vậy thì —”

 

Vương Tự Nhiên đang định nói rằng hôm nay cậu ấy có mua mấy cuốn sách tham khảo, có thể tặng hoặc cho cô mượn một cuốn để đối phó, cô thích cuốn nào cũng được.

 

Nhưng Trần Khoát, cái người từ nãy đến giờ chẳng khác gì tấm phông nền, lại lạnh lùng cướp lời, “Tôi cho cậu mượn một cuốn.”

 

Vương Tự Nhiên: “?”

 

Thằng nhóc này bị điên à?!

Bình Luận (0)
Comment