Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 11

“A56, A56 có đây không?”

 

Nhân viên phục vụ đứng ở cửa lớn giọng gọi.

 

“Có!” Chương Vận Nghi giơ một tay lên, cũng lớn tiếng đáp lại. Lý Gia Việt ngồi bên cạnh cô rất tinh ý, nhanh chóng cầm lấy hai chiếc balo rồi đi theo sau cô. Dưới sự hướng dẫn chỉ đường của nhân viên, hai người vượt qua đám đông đang xếp hàng chờ bàn, bước vào nhà hàng.

 

Trung tâm thương mại hôm nay rất đông, lại thêm việc trong lòng đang chất đầy tâm sự, nên Chương Vận Nghi hoàn toàn không nhìn thấy Trần Khoát.

 

Trong khi đó, Vương Tự Nhiên vẫn còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vô thức bị Trần Khoát kéo đi lòng vòng gần hết cả tầng lầu. Cậu ấy không nhịn được mà hỏi: “Không phải chứ, sao tôi lại không hiểu gì cả thế? Cái gì mà cứ coi như hôm nay cậu chưa từng nói gì cả?”

 

Tâm trạng của Trần Khoát cũng rất phức tạp.

 

Nhưng không thể phủ nhận rằng, anh đã thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ít nhất thì anh không cần phải đau đầu về chuyện đó nữa. “Đừng nhắc đến nữa.”

 

Chợt nhớ đến mấy ngày trước anh từng chế giễu Phí Thế Kiệt, Trần Khoát cười tự giễu: “Cứ coi như tôi bị điên một chút đi.”

 

Suy nghĩ kỹ lại, thật ra Chương Vận Nghi cũng chưa từng nói gì cả. Dường như tất cả đều chỉ là do anh tự suy diễn, không có chút căn cứ nào, hoàn toàn là bắt gió bắt bóng.

 

“…” Vương Tự Nhiên im lặng vài giây, rồi hỏi: “Bị bệnh gì cơ?”

 

“Ăn cơm đi, tôi mời.” Trần Khoát cứng rắn đổi chủ đề, không muốn nhắc lại chuyện này nữa.

 

Đi dạo quanh một vòng, cuối cùng vẫn quay lại điểm xuất phát. Vương Tự Nhiên nhìn nhà hàng đông nghịt người trước mặt, hoàn toàn không hề khách sáo với Trần Khoát, tiện tay chỉ bừa: “Chỗ này thế nào? Có đông người xếp hàng như vậy, chắc chắn là phải ngon lắm.”

 

Trần Khoát không cần suy nghĩ đã từ chối ngay: “Không ăn chỗ này.”

 

Hôm nay, anh thật sự không muốn chạm mặt Chương Vận Nghi nữa. Hơn nữa, những nhà hàng cần xếp hàng chờ hơn hai mươi phút chưa bao giờ nằm trong danh sách lựa chọn của anh. Chỉ là một bữa ăn mà thôi, không đáng để lãng phí nhiều thời gian như vậy.

 

Vương Tự Nhiên cũng hiểu rõ thói quen của Trần Khoát nên cũng không miễn cưỡng.

 

Nhà hàng trong trung tâm thương mại rất nhiều, thế là hai người chọn đại một quán rồi giải quyết bữa tối.

 

“Cậu xem thử xem muốn ăn cái gì đi.” Chương Vận Nghi gọi xong món mình thích, rồi đẩy thực đơn cùng cây bút chì qua cho Lý Gia Việt đang ngồi ở phía đối diện. “Hôm nay tớ mời.”

 

Phần lớn thời gian, học sinh đều ở trong trường, hơn nữa hai người lại không học chung trường, nên cơ hội gặp nhau cũng không nhiều. Khó khăn lắm mới có dịp hẹn gặp, mà chỗ để đi chơi cũng cực kỳ hạn chế: ăn uống, xem phim, dạo công viên… Vì vậy, ở giai đoạn này, giữa hai người cũng chẳng có chuyện ai tiêu tiền nhiều hơn ai cả.

 

Nhưng dù sao thì đây cũng là bữa ăn cuối cùng, Chương Vận Nghi vẫn hy vọng mình chính là người trả tiền.

 

Lý Gia Việt có gia cảnh không tồi, cũng không thiếu tiền tiêu vặt. Nhưng mà cậu ấy thích chơi game, mua trang bị, lại còn thích sưu tầm giày thể thao — tất cả những sở thích này đều khá tốn kém.

 

“Thế sao được chứ.” Lý Gia Việt lười xem thực đơn, đôi mắt gần như dán chặt lên người cô. “Cậu đừng để ý tớ, cậu thích gì thì cứ gọi đi, tớ ăn gì cũng được, sao cũng được cả.”

 

Thậm chí là không ăn cũng được, chỉ cần có thể ngồi cùng cô là đủ rồi.

 

Chương Vận Nghi đành gọi thêm một món mà cậu ấy thích. Nhân viên phục vụ vừa ghi xong đơn thì Lý Gia Việt đã lại hỏi tiếp: “Một lát nữa cậu muốn đi xem phim hay đi hát?”

 

Nhà Lý Gia Việt mở quán karaoke, chỉ cần cậu ấy gọi một cuộc thì dù có vào dịp lễ cũng có thể giữ được phòng riêng.

 

“Cơm nước xong rồi tính sau.”

 

Chương Vận Nghi nhìn gương mặt vẫn còn mang nét trẻ con non nớt của Lý Gia Việt, hơi chần chừ vài giây, cuối cùng quyết định không nói gì trước để tránh ảnh hưởng đến khẩu vị của nhau. Dù sao thì ăn no rồi cũng dễ nói chuyện hơn.

 

Lý Gia Việt chăm chú nhìn cô không chớp mắt, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ. “Được, cậu muốn đi đâu thì chúng ta đi đó.”

 

Chương Vận Nghi thật sự không biết phải nói chuyện gì với cậu ấy nữa.

 

Trên thực tế, bọn họ chia tay đã lâu, bây giờ nghĩ lại, trong mối quan hệ của họ, ngoài sự vô vọng và bực bội vì những nghi ngờ vô căn cứ của cậu ấy ra, thì những ký ức khác đều đã trở nên mờ nhạt. Bây giờ bị cậu ấy dán chặt mắt vào người như thế, cô chỉ có thể cúi đầu bật sáng màn hình điện thoại, lướt đến tin nhắn và nhớ ra một chuyện quan trọng. Cô ngước lên nhìn cậu ấy: “Đúng rồi, trước đây có phải là cậu đã nạp tiền điện thoại cho tớ không?”

 

Ba ngày gần đây, mỗi ngày cô đều nhận được tin nhắn từ tổng đài 10086 thông báo nạp tiền thành công. 

 

Hai lần năm mươi, một lần một trăm.

 

“Cậu không trả lời tin nhắn của tớ, tớ tưởng cậu hết tiền, bị khóa máy.” Lý Gia Việt chẳng để tâm lắm mà nói.

 

Chương Vận Nghi không hề cảm thấy bất ngờ chút nào. “Hai trăm tệ, tớ đưa tiền mặt cho cậu hay trực tiếp nạp trả lại tiền điện thoại cho cậu đây?”

 

“Có gì to tát đâu.” Căn bản là Lý Gia Việt chẳng màng để ở trong lòng, cái cậu ấy bận tâm chính là chuyện khác. “Của tớ chẳng phải của cậu sao? Cậu chỉ cần chịu khó trả lời tin nhắn của tớ thôi.”

 

Chương Vận Nghi không tiếp lời, nhìn quanh một vòng rồi nhắc nhở cậu ấy: “Tớ thấy món ăn ở đây được dọn lên nhanh lắm, cậu đi rửa tay trước đi.”

 

Đã gần nửa tháng không gặp, tuy rằng Lý Gia Việt rất muốn ngồi sát cô, nhưng cũng không dám hành xử quá đường đột. Lúc này nghe cô nói bằng giọng điệu ra lệnh bảo cậu ấy đi rửa tay như vậy, cậu ấy lại thấy nhẹ nhõm, hoàn toàn không có gì bất mãn, mặt mày hớn hở vui vẻ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

 

Cậu ấy cảm thấy tay mình rất sạch sẽ, nhưng mà suy nghĩ lại, rửa thêm vài lần cũng không sao cả. 

 

Bởi vì cậu ấy đang chuẩn bị lấy hết can đảm để nắm tay cô khi xem phim sau khi cơm nước xong xuôi.

 

Vừa bước vào nhà vệ sinh, thấy chỉ có một nam sinh mặc quần thể thao màu xám nhạt đang cởi dây lưng quần trước bồn tiểu, Lý Gia Việt thoáng nhìn qua, không để ý lắm rồi đi thẳng đến bồn rửa tay. Còn chưa kịp đưa tay xuống vòi nước, thì điện thoại trong túi đã rung lên. Nghĩ là Chương Vận Nghi giục mình nhanh lên, cậu ấy lập tức nghe máy, không dám chậm trễ dù chỉ một giây. Nhìn thấy thông báo là bạn thân gọi đến, cậu ấy vừa kẹp điện thoại giữa bả vai và tai, vừa lười biếng rửa tay, nói: “Không biết là tôi đang đi hẹn hò à?”

 

Không biết đầu dây bên kia nói gì, mà cậu ấy bật cười ngắn ngủi một tiếng. “Cút đi, hôm nay sinh nhật ai thì tôi cũng không có thời gian. Đúng, không sai, tôi chính là người trọng sắc khinh bạn như thế đấy.”

 

Cậu ấy rửa tay xong, vẫn lo lắng là chưa sạch, bèn bước qua lấy xà phòng, suýt chút nữa thì đã va vào người khác. “Xin lỗi.”

 

Trần Khoát bình tĩnh nói: “Không có việc gì.”

 

Hai nam sinh có thân cao ngang nhau đứng rửa tay, gần như che hết tấm gương trên bồn rửa.

 

Lý Gia Việt xoa hai tay đầy bọt, tiện miệng đáp: “Để tôi hỏi cậu ấy xem có muốn đi không. Nếu cậu ấy muốn thì tôi sẽ đi. Còn nếu không thì tôi cũng chịu thôi.”

 

Trần Khoát rút một tờ khăn giấy dưới gương, lau sạch tất cả bọt nước trên tay, vo lại thành cục rồi ném vào thùng rác.

 

 

Sau khi tìm cách đẩy Lý Gia Việt đi rửa tay, Chương Vận Nghi nhanh chóng nhét hai trăm tệ tiền mặt vào balo của cậu ấy. Kiếp trước, cô và Lý Gia Việt cũng không kết thúc trong êm đẹp. Lần này không có hiểu lầm, không có tranh cãi, hy vọng là mọi chuyện có thể khác đi.

 

Khi Lý Gia Việt trở lại thì món ăn cũng đã lần lượt lên hết. Cả hai đều cảm thấy rất đói bụng, về mặt này thì có thể nói là cậu ấy chăm sóc cô rất chu đáo, lúc thì đưa khăn giấy, lúc thì rót nước cho cô. Mặc dù bị bỏng nóng đến mức nhe răng há miệng, thì cậu ấy vẫn kiên trì bóc tôm cho cô.

 

Sau khi ăn xong, Chương Vận Nghi viện cớ đi vệ sinh để đến quầy thu ngân thanh toán trước. Cô cân nhắc từ ngữ, nhưng dù có uyển chuyển thế nào, thì nội dung vẫn không hề thay đổi. Cô biết, kết thúc đột ngột sẽ rất đau khổ, cũng chẳng ai muốn chấp nhận điều đó. Nhưng thà đau ngắn còn hơn đau dài. Cô cũng có thể chọn cách lạnh nhạt dần với cậu ấy, một học kỳ không được thì một năm, rồi cuối cùng thì tình cảm của cậu ấy cũng sẽ phai nhạt đi thôi. Trong xã hội hiện đại có không ít người làm như vậy. Nhưng mà, cô không muốn đối xử với người mà mình từng thích theo cách đó.

 

Cô quay đầu lại, nhìn về phía bàn ăn, ánh mắt lướt qua mấy chiếc bàn, dừng lại ở bóng lưng của Lý Gia Việt. Sau vài giây suy nghĩ, cô cầm tờ hóa đơn quay lại chỗ ngồi.

 

Lý Gia Việt thoáng nhìn thấy góc tờ hóa đơn kia, hơi chau mày, nhưng vẫn dùng giọng điệu trêu đùa nói: “Nếu để bọn Vu Khải biết tớ để cậu trả tiền, chắc chúng nó sẽ cười tớ suốt mấy năm mất.”

 

Dù cậu ấy có là người chậm hiểu đến đâu, thì giờ khắc này cũng nhận ra hôm nay cô thực sự có gì đó rất khác.

 

Chương Vận Nghi cầm ly nước lên uống một ngụm. “Lý Gia Việt, tớ cảm thấy chúng ta vẫn nên dừng lại đi. Từ giờ cậu không cần gọi điện hay nhắn tin cho tớ nữa.”

 

“Cậu nói cái gì cơ?” Lý Gia Việt mơ hồ nhìn cô, môi cô mấp máy nhưng cậu ấy không thể tin vào tai mình được.

 

Ngay sau đó, cậu ấy lại cuống quýt hỏi: “Có phải là tớ đã làm sai chuyện gì không? Hay là nói sai cái gì à? Tớ xin lỗi trước, cậu nói với tớ đi, sau này tớ chắc chắn sẽ không tái phạm nữa —”

 

“Không có, cậu không hề làm gì sai chuyện gì cả.” Chương Vận Nghi thành thật trả lời. “Nguyên nhân là do tớ thôi.”

 

Cô biết nói chuyện với Lý Gia Việt không thể quá vòng vo, nên trong lòng thầm đánh một tiếng trống hăng hái, dứt khoát nói luôn: “Tớ không thích cậu, cho nên không muốn tiếp tục nữa.”

 

Mí mắt Lý Gia Việt giật một cái, giọng bỗng nhiên cao vút: “Tớ không tin!”

 

Mấy ngày trước vẫn tốt đẹp, hôm nay tự nhiên nói không yêu là sao? Cậu ấy nghe không hiểu!

 

Giọng cậu ấy rất lớn, vang lên khiến những thực khách xung quanh đều tò mò ngoảnh lại nhìn, không biết bàn này đã xảy ra chuyện gì.

 

“Cậu đừng như vậy.”

 

Nhưng dù vậy thì Chương Vận Nghi vẫn lén lút khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. So với kiếp trước thì hiện tại cậu ấy đã được tính là bình tĩnh hơn nhiều rồi. “Tớ phải về nhà đây.”

 

“Có phải là tại Diệp Tĩnh Vân nhắn tin cho tớ nên cậu giận không?” Lý Gia Việt càng nghĩ càng cảm thấy đúng, vội vàng lấy điện thoại ra. “Tớ sẽ xóa hết tất cả con gái ra khỏi danh bạ được không? Sau này sẽ không kết bạn với ai nữa, đến cả con trai tớ cũng không thêm, vậy có được không?”

 

“Đã nói rồi! Không liên quan đến ai hết cả!”

 

Chương Vận Nghi hiểu rõ con người cậu ấy, với tính cách của Lý Gia Việt, nếu hôm nay cậu ấy có thể dễ dàng chấp nhận thì đã không còn là Lý Gia Việt nữa. Thế nên cô cũng không muốn dây dưa làm gì, chỉ cần truyền đạt rõ ràng để cậu ấy hiểu là được rồi.

 

Nhân lúc cậu ấy còn chưa kịp phản ứng lại, không nên ở lại đây quá lâu, cô lập tức nhanh chóng xách balo rời đi.

 

Cô đã quá quen thuộc với tầng này, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà tiến đến khu thang máy. Nhưng thay vì xuống lầu thì cô lại đi thẳng lên tầng năm có rạp chiếu phim. Nói sao nhỉ, trong khoản trốn bạn trai cũ, thì cô quả thực là có kinh nghiệm đầy mình.

 

Có một bộ phim hành động Hollywood được chiếu khá nhiều suất, cô chọn ngay suất gần nhất. Chỉ còn lại vài chỗ không đẹp, giữa hàng ghế đầu và hàng ghế cuối, cô không ngần ngại mà chọn ghế sau cùng. Liếc nhìn màn hình chọn chỗ, ghế cạnh cô đều có người, nhưng không sao cả, vì chỗ của cô ngay sát lối đi.

 

Cô cầm theo một hộp bắp rang bước vào phòng chiếu phim số ba.

 

Đèn lớn trong rạp đã tắt, ánh sáng mờ mờ, sợ bước hụt, cô đi vô cùng chậm rãi và cẩn thận trên tấm thảm dày trải trên bậc thang. Liếc mắt một cái đã tìm được chỗ ngồi của mình, vừa ngồi xuống, cô nghe thấy tiếng người bên cạnh đang khẽ khàng thảo luận —

 

“Hy vọng là không phải phim dở, không thì phí mất hai tiếng quý báu của tôi, tôi nhất định lên mạng đánh giá một sao.”

 

“Vé xem phim miễn phí mà cậu còn lắm lời gì nữa?”

 

Giọng nói quen thuộc làm Chương Vận Nghi sững người, quay đầu lại, lập tức thấy một chàng trai ngồi dựa vào ghế, tư thế ung dung, tay cầm chai nước khoáng, vừa nhấp một ngụm.

 

“Lớp trưởng, đúng là cậu thật à! Trùng hợp quá!” Cô vui mừng reo lên.

 

Cơ thể Trần Khoát thoáng cứng đờ, còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm, đến khi quay đầu lại, ánh mắt vô tình chạm phải đôi mắt sáng rực chứa đầy ý cười kia, anh bỗng nhiên bị sặc, ho dữ dội mấy tiếng.

Bình Luận (0)
Comment