Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 10

Học sinh cấp ba không có khái niệm được nghỉ hai ngày cuối tuần, nhất là học sinh lớp 12. Hầu hết các trường ở Giang Châu đều cho tan học vào chiều thứ bảy, nhưng tối chủ nhật lại có tiết tự học như bình thường. Nghĩa là mỗi tuần chỉ được về nhà một lần, ở lại một đêm rồi phải quay lại trường ngay.

 

Dù vậy thì các bạn học ai nấy vẫn mong ngóng đến thứ bảy như cũ, bởi vì thịt muỗi cũng là thịt, một ngày nghỉ cũng vẫn là được nghỉ.

 

Chuyện với Lý Gia Việt, Chương Vận Nghi cũng muốn nhanh chóng giải quyết cho xong. Thế là cô bình tĩnh, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, cô gọi điện cho mẹ, thuận miệng bịa một câu: “Con với đám Đới Giai định đi ra ngoài ăn, tiện thể mua vài cuốn sách tham khảo luôn, hôm nay mẹ với bố không cần đến đón con đâu, con sẽ tự bắt xe về nhà.”

 

“Được, nhưng đừng la cà bên ngoài quá lâu, về sớm một chút, quá 10 giờ tối mà vẫn chưa về tới nhà thì liệu thần hồn đấy.”

 

“...” Chương Vận Nghi còn muốn cãi lại: “Người đẹp à, con đã nói là đi mua tài liệu tham khảo mà, có phải đi chơi đâu.”

 

Nhưng mà gừng càng già càng cay, cô nghe được mẹ mình ở đầu dây bên kia cười lạnh một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

 

Chương Vận Nghi không khỏi bất lực thở dài, bà Doãn vẫn thô bạo như thế, đúng là mười năm như một mà.

 

Đới Giai đứng bên cạnh nghe, vẻ mặt bình tĩnh như không, cứ như thể người vừa bị gọi tên không phải là cô ấy vậy. “Yên tâm đi, nếu dì có gọi điện thoại cho tớ, thì tớ biết cách đánh yểm trợ giúp cậu mà.”

 

Chương Vận Nghi còn chưa kịp cảm động, thì cô ấy đã ngập ngừng hỏi tiếp: “Nhưng mà cậu với Lý Gia Việt sao rồi?”

 

Kỳ nghỉ hè vừa rồi hai người còn đi xem phim, chính cô ấy cũng tình cờ bắt gặp, lúc đó chẳng phải vẫn rất tốt sao?

 

“Không có gì cả.”

 

Chương Vận Nghi cũng không hề trốn tránh, thẳng thắn nhận hết “sai lầm” về mình:  “Cậu ấy rất tốt, chỉ là tớ đột nhiên nhận ra mình không còn thích cậu ấy nữa thôi.”

 

Cô sẽ không phủ nhận rằng kiếp trước, cuộc tình giữa cô và Lý Gia Việt đã từng thật sự tồn tại.

 

Nhưng không có mối quan hệ nào có thể kéo dài chỉ nhờ vào sự cố chấp của một phía cả. Nếu đã không còn thích nữa, mà vẫn cố chấp tiếp tục, chẳng khác gì làm tổn thương cả hai bên.

 

Đới Giai há miệng định nói gì đó, cô ấy cảm thấy không hiểu, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc cô ấy đứng về phía bạn mình: “Thế thì cũng được...”

 

Chương Vận Nghi hẹn Lý Gia Việt ở trung tâm thương mại sầm uất nhất khu vực. Hiện tại nó đang làm ăn rất phát đạt, người ra vào tấp nập, nhưng mười năm sau, nơi này sẽ xuống dốc, trở nên hoang vắng. Cô muốn đến xem lại một chút, bởi vì dù sao thì đây cũng từng là trung tâm thương mại cô thích nhất thời cấp ba, cũng là nơi gắn liền với nhiều ký ức sâu sắc.

 

Có tuyến xe buýt đi thẳng từ bến xe trước cổng trường đến đó.

 

Đới Giai và Từ Thi Thi đi khác đường với cô. Nhưng sau khi vật lộn để chen lên xe, Chương Vận Nghi bất ngờ phát hiện Trần Khoát cũng đang ở đây! Cô nhanh nhẹn len lỏi đứng bên cạnh anh. Trần Khoát đeo tai nghe, dáng người cao lớn, có thể thoải mái bám vào tay nắm trên cao.

 

Ban đầu Trần Khoát không nhìn thấy cô, anh đang mải nghe nhạc.

 

Cho đến khi cô chủ động chọc nhẹ vào người anh một cái, giọng nói quen thuộc đến mức át cả tiếng nhạc, truyền vào tai anh: “Lớp trưởng, trùng hợp ghê, cậu cũng đi chuyến xe này à?”

 

Trần Khoát nghiêng đầu, thấy là cô, lông cậu khẽ giật giật, bất đắc dĩ tháo một bên tai nghe xuống, khẽ gật đầu: “… Ừm.”

 

“Cậu xuống ở trạm nào thế?”

 

“Xa lắm.”

 

Chương Vận Nghi cũng không hỏi thêm nữa. Không phải là cô không có hứng thú muốn biết, mà bởi vì trên xe quá đông người. Muốn nói chuyện, hoặc là phải ghé sát tai đối phương, hoặc là phải hét lên, nếu không thì không thể nghe rõ được. Thứ bảy xe buýt lúc nào cũng đặc biệt đông, nhất là khi tài xế phanh gấp hoặc nhấn ga, cô bị đẩy về phía trước, rồi lại nghiêng ra sau. Mấy trạm sau, cô và Trần Khoát đứng sát nhau hơn.

 

Trần Khoát cảm nhận rất rõ ràng rằng chân cô chạm vào mình.

 

Anh muốn dịch sang bên cạnh, nhưng bên cạnh cũng toàn người là người, vừa mới cử động một chút, đã có người bực bội gắt lên: “Chen cái gì mà chen! Mẹ, còn không có chỗ đứng nổi nữa!”

 

Trần Khoát nhíu mày: “Anh quát ai đấy?”

 

Chương Vận Nghi đồng thanh với anh: “Anh quát ai đấy?!”

 

Cả hai đều sững người.

 

Người kia lẩm bẩm vài câu rồi cũng im lặng, chỉ coi như mình chịu thiệt, dù sao thì một mình cũng cãi không lại hai người bọn họ.

 

Trần Khoát hơi nghiêng đầu nhìn sang. Chương Vận Nghi đang bám vào ghế ngồi, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh, cô cũng quay sang, ánh mắt chạm nhau, rồi mỉm cười nhẹ, như muốn an ủi anh: “Qua hai trạm nữa là sẽ có nhiều người xuống thôi.”

 

Quả nhiên đúng y như lời cô nói, hai trạm sau, xe bớt đông hẳn.

 

Ghế trống ngay bên cạnh Trần Khoát. Trần Khoát gọi cô một tiếng, đồng thời khẽ đưa chân chắn lối, không để người khác giành chỗ.

 

Chương Vận Nghi nhanh nhẹn khom lưng cúi người, chui qua cánh tay anh đang tựa vào cửa sổ, ngồi xuống vững vàng. Động tác trôi chảy như nước, xong xuôi cô ngẩng lên cười với anh. Nhìn thấy chiếc ba lô trông khá nặng của anh, cô chủ động đề nghị: “Lớp trưởng, hay là để tớ cầm ba lô giúp cậu nhé?”

 

“Không cần.”

 

Trần Khoát một tay cầm điện thoại, giả vờ bận rộn, rõ ràng là tín hiệu không muốn nói chuyện nữa.

 

Chương Vận Nghi hiểu ý, cũng không miễn cưỡng làm gì. Cô lấy điện thoại ra xem, tin nhắn của Lý Gia Việt vừa gửi đến: [Cậu đã đến đâu rồi? Thật sự không cần tớ đi đón à?]

 

Cô gõ nhanh một dòng trả lời: [Không cần đâu, tớ đang ngồi trên xe rồi.]

 

Một trạm nữa lại đến.

 

Cô gái tóc ngắn ngồi bên cạnh, sát cửa sổ, khẽ nói: “Phiền cậu nhường đường một chút, mình muốn xuống xe.”

 

Chương Vận Nghi thu chân lại, nghiêng người tránh đường. Cô gái tóc ngắn vừa bước ra, cô đã lập tức dịch vào trong, đồng thời đưa tay kéo dây đeo ba lô của Trần Khoát, hối thúc: “Nhanh lên, lớp trưởng, có chỗ trống rồi, ngồi đi!”

 

Trần Khoát bị đẩy vào tình huống bất ngờ.

 

Tóm lại là, đến khi anh kịp phản ứng lại, thì anh đã ngồi xuống, có chút mơ hồ. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

 

Bên cạnh là Chương Vận Nghi đang mỉm cười nhìn anh. Hôm nay cô mặc quần short bò cạp cao có tua rua màu nhạt, đôi chân trắng trẻo thon gọn khẽ chạm vào chiếc quần thể thao màu xám nhạt của anh.

 

Điều này khiến đôi chân dài của Trần Khoát không biết để đâu cho đúng.

 

Mặc dù hai người đã học cùng lớp một thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên anh và cô ngồi sát nhau như thế này. Giai điệu trong tai nghe vẫn đang vang lên, nhưng tình huống bất ngờ hiện tại lại khiến anh cảm thấy khó lòng chịu nổi. Khi loa phát thanh trong xe thông báo trạm tiếp theo sắp đến, anh lập tức đứng dậy. Hành động đột ngột của anh làm Chương Vận Nghi đang vuốt tóc cũng phải giật mình. Cô ngước mắt lên, đôi mắt trong veo như đang hỏi anh làm sao thế.

 

Trần Khoát thấp giọng nói: “Tôi đến trạm rồi.”

 

Chương Vận Nghi chớp chớp mắt, nhẹ nhàng vẫy tay, khóe môi cong lên: “Bye bye, ngày mai gặp lại nha ~”

 

Trần Khoát đáp ừ một tiếng. Khi tài xế đạp phanh, anh hơi lảo đảo, may mà kịp thời bám vào tay vịn. Cửa sau vừa mở, anh đã lập tức sải bước xuống xe. Đứng trên con đường không quá quen thuộc, đúng giờ cao điểm nên rất khó bắt taxi. Những chiếc xe vụt qua đều đã có khách, anh chỉ có thể chờ chuyến xe buýt tiếp theo.

 

Anh cúi đầu, gửi tin nhắn cho bạn thân: [Tí nữa tôi mới đến, đói thì cậu cứ ăn trước, không cần đợi đâu.]

 

 

Trong cửa hàng McDonald’s ở tầng một trung tâm thương mại, Vương Tự Nhiên đang cúi đầu chơi game chăm chú. Bỗng nhiên, một bóng người che mất ánh sáng trước mặt. Cậu ấy đoán được là ai, nên cũng không thèm ngẩng đầu: “Đợi tôi xong ván này cái đã, cậu cứ ngồi trước đi.”

 

Trần Khoát lặng lẽ ngồi xuống phía đối diện với cậu ấy, không thúc giục cũng không cầm điện thoại chơi.

 

Mãi đến khi Vương Tự Nhiên gọi, anh mới hoàn hồn.

 

“Có đói không?” Vương Tự Nhiên liếc ra sau, nhìn mấy suất ăn hamburger trên bàn đôi phía sau, không quá để ý mà hỏi: “Ăn ở đây không?”

 

“Tùy cậu, sao cũng được.”

 

Vương Tự Nhiên lục trong cặp tìm phiếu giảm giá, quét mắt qua một lượt, cân nhắc một lát, cũng không có phần ăn nào thực sự hấp dẫn cậu ấy, mấy món đồ chơi gần đây cậu ấy cũng không thích, rồi nhún vai: “Chán thật, khó khăn lắm mới được nghỉ, ăn đồ ăn ở căng tin sắp đến mức nôn ra rồi, đi kiếm cái gì ngon ngon đi, lên tầng bốn coi thử đi?”

 

Trần Khoát cũng không quá quan tâm là sẽ ăn cái gì, tâm trí anh vẫn còn đang vướng bận chuyện khác. Anh đứng dậy, đi sau Vương Tự Nhiên ra khỏi McDonald’s, hai người đặt tay lên tay vịn, đi thang cuốn lên lầu.

 

Vương Tự Nhiên vẫn đang suy nghĩ xem tầng bốn có quán ăn nào ngon, định bàn bạc với Trần Khoát một chút. Nhưng khi quay đầu lại, thấy mặt anh căng thẳng, cậu ấy lập tức lấy làm lạ: “Cậu có chuyện gì à?”

 

Hai người là bạn thân từ nhỏ nhưng học khác trường cấp ba. Trường của họ có tỷ lệ đỗ đại học ngang ngửa nhau, không phân cao thấp. Đôi khi họ cũng trao đổi tài liệu học tập.

 

Thang cuốn chầm chậm đi lên.

 

Ánh đèn trắng sáng của trung tâm thương mại chiếu rọi lên gương mặt của Trần Khoát, vẻ mặt thất thần của anh lộ rõ không sót chút nào. Nếu người hỏi là Phí Thế Kiệt, chắc chắn là anh sẽ không hé môi nói ra một chữ, rốt cuộc thì chuyện này cũng có liên quan đến một nữ sinh trong lớp.

 

Nhưng Vương Tự Nhiên thì khác. Cậu ấy học trường khác, hơn nữa cũng là người kín miệng.

 

Trần Khoát im lặng.

 

Điều này càng khiến Vương Tự Nhiên cảm thấy tò mò hơn. Cậu ấy không ngờ anh lại thật sự có chuyện, nhưng cũng không hỏi dồn dập, sợ hỏi nhiều làm cho anh giai này phiền lòng, mất kiên nhẫn rồi chẳng chịu nói một chữ gì nữa.

 

“Có một người rất kỳ lạ.”

 

Sau khi lên đến tầng hai, Trần Khoát hạ thấp giọng xuống, có chút bực bội nói: “Cứ tìm tôi nói mấy chuyện linh tinh.”

 

Đây đã là giới hạn những gì anh có thể kể rồi.

 

Anh không thể nói với bạn thân rằng dường như người này đang chú ý đến sở thích của anh, thậm chí còn biết anh thường uống loại sữa nào.

 

“Con gái à?” Vương Tự Nhiên hỏi.

 

Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn. Sau đó, cậu ấy lại thấy khó hiểu: “Không đúng, chuyện này có phải lần đầu cậu gặp đâu chứ?”

 

Tính tình Trần Khoát cũng không phải kiểu người phô trương, nhưng anh có rất nhiều điểm khiến con gái thích. Ngoài tính cách trầm lặng, ít nói ra thì anh không hề có khuyết điểm nào về ngoại hình lẫn học lực cả. Chính vì thế, người có cảm tình với anh cũng không ít, thậm chí là có người còn mạnh dạn tỏ tình trực tiếp với anh nữa.

 

Theo lý mà nói, những chuyện thế này anh đã xử lý quen rồi, sao lần này lại làm như lần đầu tiên bị con gái thích thế?

 

Trần Khoát day day sống mũi, giọng nói mang theo vài phần bất lực: “Cùng lớp.”

 

“Không phải lão Phì nói là hồi cấp ba, năm lớp mười hay mười một gì đó, có một nữ sinh tặng cậu sô-cô-la à?” Sao lúc đó không thấy phiền lòng, mà bây giờ lại làm như thể bị bối rối ghê lắm vậy? Đã có thể xử lý chuyện ngon lành từ hồi lớp 10 rồi, đến lớp 12 sao lại bó tay không có cách nào chứ?

 

Nếu nói lúc nãy lòng hiếu kỳ của Vương Tự Nhiên chỉ có 10%, thì bây giờ con số đó đã tăng lên 80% rồi.

 

Trần Khoát: “…”

 

Anh chậm rãi giải thích: “Thứ nhất, đừng có nghe cậu ấy nói nhảm, thứ hai, tôi đã nói rồi, là bạn cùng lớp —”

 

Thang máy đến tầng bốn.

 

Tầng này chủ yếu là các nhà hàng, hôm nay là thứ bảy nên rất đông, nhiều người đang xếp hàng chờ bàn. Một cô gái xinh đẹp ngồi trên ghế bên ngoài quán, tay cầm cuốn menu đầy màu sắc, vẻ mặt chăm chú suy nghĩ xem lát nữa sẽ gọi món gì. Một nam sinh mặc áo đen, quần bò cầm một cây kem ốc quế xoắn tròn đi đến trước mặt cô, cúi xuống cười rồi đưa kem cho cô.

 

Trên hai chiếc ba lô đặt cạnh nhau có treo cùng một loại móc khóa hình thú nhồi bông.

 

Một cái là hình con lợn hồng.

 

Một cái là hình con lợn xám.

 

“Biết hai người các cậu là bạn cùng lớp rồi, sau đó thì sao? Cậu kể tiếp đi chứ.” Vương Tự Nhiên nghe nửa chừng thì cảm thấy vô cùng gấp gáp, sao tự nhiên lại im bặt như thế?

 

Trần Khoát lặng lẽ rời ánh mắt đi, ngừng vài giây, rồi nói: “Coi như hôm nay tôi chưa nói gì với cậu cả.”

Bình Luận (0)
Comment