Trong hai ngày tiếp theo, mỗi sáng sớm Chương Vận Nghi đều tình cờ gặp Trần Khoát. Cô có để ý thời gian, thấy gần như ngày nào anh cũng rời ký túc xá trong khoảng từ 6 giờ đến 6 giờ 5 phút.
Lúc này, hầu hết học sinh nội trú đều mới vật lộn chật vật bò dậy khỏi giường.
Ngay cả cô cũng cảm thấy vô cùng khổ sở, vậy mà anh lại trông có vẻ đã hoàn toàn quen với điều đó.
Quả nhiên, không ai có thể dễ dàng đạt được thành công. Những người có thể thành công chắc chắn đều không phải là dạng vừa.
Sáng sớm ngày thứ sáu, tiếng chuông báo thức lại kéo Chương Vận Nghi rời khỏi giấc ngủ. Cô quen tay tắt chuông báo thức đi, mắt nhắm mắt mở mà rời khỏi giường. Đến khi ra bồn nước trên ban công để đánh răng, thì cô mới phát hiện bên ngoài trời đang lất phất mưa.
Cơn mưa đầu tháng 9 không mang theo hơi lạnh, nhưng không khí lại trong lành hơn hẳn. Cô hít vào một hơi thật sâu, còn có thể ngửi thấy mùi cỏ tươi thoang thoảng.
Chương Vận Nghi vừa đánh răng vừa do dự, có nên che ô ra sân thể dục không đây? Cô quá hiểu chính bản thân mình. Đã cố gắng được ba, bốn ngày, nếu bây giờ chỉ vì trời mưa mà lại quay về chăn ấm đệm êm, vậy thì bao nhiêu nỗ lực trước đó coi như đổ sông đổ bể hết cả.
Người đánh cá ba ngày là cô, người phơi võng hai ngày cũng là cô (*).
(*) Đây là câu cắt ghép từ thành ngữ “Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới” - ám chỉ sự thiếu kiên trì, làm việc nửa vời, không đủ nỗ lực.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định chọn phương án dung hòa: Không ra sân thể dục dầm mưa, nhưng cũng không quay lại giường ngủ. Vẫn như mọi ngày, cô nhanh chóng rửa mặt, tìm ô trong ngăn kéo, rồi đi xuống lầu. Theo thói quen, cô lại vô thức nhìn quanh một vòng, rồi cảm thấy có chút bất ngờ. Không nhìn thấy Trần Khoát đâu cả.
Cô thoáng ngẩn người một chút, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra: Con người cũng đâu phải là máy móc, sao có thể ngày nào cũng gặp được anh chứ. Cô che ô, bước đi trên con đường vắng vẻ trong khuôn viên trường. Rất nhanh, cô đã tới nhà ăn. Lúc này, các cô chú bán hàng mới vừa đi làm, đa số quầy hàng còn chưa mở, lựa chọn cũng không có nhiều. Cô mua một chiếc bánh trứng và vài viên xíu mại, rồi cầm đồ ăn rời khỏi nhà ăn, đi về phía tòa giảng đường.
6 giờ 15 phút sáng. Tòa giảng đường gần như trống không.
Dù sao thì, số người tình nguyện dậy sớm hai mươi phút để ăn sáng hoặc học bài cũng chẳng nhiều.
Ngay cả Chương Vận Nghi cũng không ngờ rằng có một ngày chính mình lại trở thành một trong số ít những người dậy sớm như vậy.
Giỏi ghê luôn ấy!
Trên hành lang, Trần Khoát đang thong thả từ tốn bóc vỏ quả trứng luộc. Bỗng nhiên, anh lại nghe được tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ phía cầu thang. Anh nghiêng đầu, lơ đãng nhìn qua, đúng lúc bắt gặp đôi mắt sáng lấp lánh đầy vui sướng của Chương Vận Nghi. Lực tay anh theo phản xạ mà siết mạnh hơn. Vỏ trứng vốn mỏng manh lập tức vỡ vụn.
Chương Vận Nghi thực sự rất rất vui vẻ.
Cô nhẹ nhàng bước tới, dáng vẻ tràn đầy hứng khởi, đuôi tóc đung đưa vẽ nên một đường cong trong không trung, đứng bên cạnh anh: “Chào buổi sáng nha ~”
Trần Khoát: “......”
Anh cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Rõ ràng là hôm nay đã cố tình ra ngoài sớm hơn mười phút rồi, vậy mà vẫn gặp cô được. “Chào buổi sáng.”
Phía sau họ chính là phòng học lớp 3.
Bên trong lớp học, cũng có vài học sinh đang ăn sáng.
Cửa sổ và cửa ra vào đều mở ra, nhưng mùi thức ăn vẫn chưa thể tan hết được.
Một suy nghĩ không thể hiểu nổi đột nhiên lóe lên trong đầu Chương Vận Nghi: Có khi nào là Trần Khoát sợ mùi đồ ăn làm ảnh hưởng đến người khác nên mới ra ngoài ăn không?
Không hổ danh là ông chủ mà cô đã nhắm trúng, đúng là có tố chất thật.
Lúc đầu, cô cũng định vào lớp, ngồi vào bàn học rồi giải quyết bữa sáng. Nhưng nhìn thấy anh ở bên ngoài, nên cô quyết định noi theo ông chủ, mở túi nilon ra, cúi đầu cắn một miếng xíu mại. Ánh mắt lướt qua phần ăn sáng của anh đặt bên cạnh, hai chiếc bánh bao nhân thịt, một quả trứng luộc. Đơn giản nhưng đủ chất. Cô tò mò hỏi: “Cái bánh bao nhân thịt có ngon không?”
Mẹ cô không bao giờ cho cô ăn bánh bao ngoài hàng, còn dọa cô là nhân thịt bên trong toàn là thịt hạch bạch huyết với vụn bìa carton băm nhuyễn trộn lại.
Miêu tả ghê quá, làm cô nghe xong là mất hết khẩu vị luôn.
Trần Khoát tích chữ như vàng: “Cũng được.”
“Lớp trưởng, mỗi ngày cậu cũng dậy lúc mấy giờ vậy?” Chương Vận Nghi thuận miệng hỏi tiếp: “Vừa rồi không gặp được cậu, còn tưởng là tớ dậy sớm hơn cậu nữa chứ.”
Trần Khoát dùng ánh mắt nặng nề, đưa mắt nhìn xa xăm.
Anh thực sự rất muốn nói với cô rằng, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.
Nhưng đến cuối cùng, lời ra đến miệng lại bị anh nuốt trở lại. Sự im lặng của anh dường như chẳng hề ảnh hưởng đến cảm xúc của Chương Vận Nghi, cô vẫn huyên thuyên nói không ngừng bên tai anh: “... Thật ra bây giờ dậy sớm còn đỡ, chứ đến mùa đông thì chắc chịu chết luôn ấy.”
Trần Khoát qua loa ăn hết quả trứng gà, xong lại bắt đầu ăn bánh bao, tốc độ ăn rõ ràng là đã nhanh hơn hẳn. Bởi vì ăn quá vội, nên suýt chút nữa thì anh đã bị nghẹn.
Chương Vận Nghi chú ý đến biểu cảm khác thường của anh, lập tức giúp anh cắm ống hút vào hộp sữa, đưa đến bên tay anh: “Nghẹn rồi phải không? Mau uống miếng sữa đi này!”
Bàn tay anh theo phản xạ nhanh chóng đón lấy hộp sữa, vô tình chạm vào tay cô. Khuôn mặt anh hiện lên vẻ lúng túng, cứng đờ mà vội vàng dịch sang bên cạnh vài bước, sau khi cúi đầu uống hết nửa hộp sữa thì vẻ mặt mới bình tĩnh lại. Quay sang nhìn, cô vẫn đang nhìn anh đầy quan tâm.
Giọng Trần Khoát trầm thấp đi mấy phần: “Cảm ơn.”
Chương Vận Nghi thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Không sao, cậu không có việc gì là được rồi ~”
Học lớp 12 đúng là mệt thật.
Ngay cả một học sinh giỏi như ông chủ cô cũng phải tranh thủ giành giật từng phút từng giây đến mức này. Cô đã từng nghe nói, có rất nhiều bạn học vì muốn tiết kiệm thời gian học, mà ngay cả ăn uống cũng chỉ cố gắng làm sao cho nhanh nhất, tiện nhất có thể. Kỳ thi đại học chẳng khác nào ngàn vạn quân chen qua cầu độc mộc cả. Cô thực sự rất ngưỡng mộ những người có thể đạt được thành công như Trần Khoát, nhưng tuyệt đối không hề ghen tị. Bởi vì cô luôn tin rằng, đây là điều đương nhiên, những người chăm chỉ xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.
Đúng lúc này, Phí Thế Kiệt lao vào lớp như một cơn gió.
Tóc tai bù xù, buổi sáng dậy lười chải đầu, nhưng dù gì thì cậu ấy cũng là người rất chú trọng hình tượng. Phí Thế Kiệt lục trong ngăn bàn tìm ra một chiếc lược, vừa chải đầu vừa liếc mắt thấy Trần Khoát có vẻ thất thần, đang vô thức vẽ một đường mực đen lên giấy nháp. Cậu ấy nhướng mày, tò mò hỏi: “Bài như thế nào mà làm khó được cậu thế?”
Nói xong thì cậu ấy định ghé lại xem thử.
Trần Khoát tránh đi, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt càng thêm sắc lạnh, cằm căng lên: “Đừng làm phiền, tránh ra một bên.”
Phí Thế Kiệt: “?”
Thôi được rồi, con trai lại phát bệnh nữa rồi.
-
Ngày mai chính là thứ bảy, tâm trạng của các bạn học trong lớp đều rất phấn khởi. Nhưng trong đó chắc chắn là không bao gồm Chương Vận Nghi. Ăn bữa tối xong, cô cùng Đới Giai đi tản bộ cho tiêu thực, nhưng vẫn không quên học thuộc bài văn. Giọng lẩm bẩm ấp úng: “Mộc... mộc trực trung thằng, nhu dĩ vi luân, kỳ khúc trung quy...”
Đới Giai nghe cô đọc thuộc ấp úng như gà mắc tóc, không nhịn được mà cau mày.
Mấy bài văn học kỳ một lớp 10 thôi mà, sao lại học thuộc kiểu này chứ? Nhưng nghĩ lại thì bây giờ cũng mới chỉ là vòng ôn tập đầu tiên, tình huống như thế này cũng không có gì kỳ lạ cả.
Đối với Chương Vận Nghi mà nói, đây không phải bài học hai năm trước, mà là từ rất nhiều năm trước rồi. Lại còn dài dòng khó nhớ nữa chứ. Mấy ngày hôm trước đừng nói là học thuộc, có thể hoàn toàn đọc làu làu không ngắc ngứ thì không phải là chuyện đơn giản chút nào.
Tuân Tử, tôi hận ông!
Nhưng nỗ lực của cô vẫn có kết quả. Với chút gợi ý từ Đới Giai, cô miễn cưỡng lắm mới thuộc được đoạn văn, bên ngoài thì cười cười, nhưng trong lòng thì đã mắng chửi om sòm rồi. Cuộc sống thảm hại thế này, cô không chịu nổi một ngày nào nữa rồi. Hiện tại trạng thái tinh thần cô thực sự rất đáng lo, mấy đứa bạn đều thấy rõ, ai cũng cảm giác lần này cô phát điên hơi lâu quá rồi.
Vẻ mặt Đới Giai như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa lời nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Thật ra thì vẫn còn hơn nửa năm nữa mới thi đại học mà.”
Làm bạn học với Chương Vận Nghi đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy bạn mình như thế này.
Không chỉ riêng cô ấy, Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ đều đang suy đoán, không biết cô còn có thể duy trì tình trạng phát bệnh này được bao lâu. Thật sự khiến người ta rợn cả người.
Chương Vận Nghi nhắm mắt đau khổ: “Đúng vậy, chỉ còn có 245 ngày nữa thôi!”
Đới Giai: “...”
Làm sao bây giờ? Con bé này điên thật rồi.
Cô ấy trầm ngâm một lúc, rồi gợi ý: “Hay là... lát nữa tớ mượn Mễ Hinh mấy cuốn truyện tranh, xong tụi mình xin lớp trưởng nghỉ, về ký túc xá rồi tớ đọc cùng cậu?”
Không phải nói chứ, Chương Vận Nghi đã có một giây dao động. Nhưng rồi cô vẫn lắc đầu từ chối. Nhìn thấy vẻ mặt bất lực, cái mũi nhăn lại như uống phải cà phê đắng của Đới Giai, cô lại bị chọc cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Cô kéo tay Đới Giai, trấn an: “Yên tâm đi, tớ tự có chừng mực mà.”
Kỳ thi đại học cỏn con thôi mà!
Cô cũng không tin là mình không làm được! Nếu đã có thể thắng một lần, thì lần thứ hai cũng có thể thắng thật đẹp!
…
Sau khi chơi bóng xong, Trần Khoát vội vàng trở về ký túc xá để tắm rửa, sau đó đến căng tin mua một phần cơm. Anh vận động nhiều, nên ăn cũng không ít. Ăn no uống đủ, tinh thần sảng khoái, anh quay lại lớp học. Còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe thấy Phí Thế Kiệt vừa nhai bánh mì ruốc vừa lầm bầm nói năng không rõ: “Lúc nãy có người tìm cậu, muốn xin nghỉ phép đó.”
Nghe vậy, Trần Khoát bất giác thả lỏng, thậm chí còn có cảm giác “Cuối cùng cũng tới rồi”.
Phản ứng đầu tiên, người đó chắc chắn là Chương Vận Nghi.
Anh kéo ghế ngồi xuống. Lớp trưởng có trách nhiệm của lớp trưởng. Nhưng chỉ cần lý do hợp lý, yêu cầu xin nghỉ cũng không quá đáng, thì anh cũng không thấy có vấn đề gì cả. Lông mày anh giãn ra đôi chút, định lấy điện thoại chơi game giải tỏa căng thẳng. Nhưng nghĩ đến cái kết tệ hại của hai hôm trước, anh lại tạm thời từ bỏ ý định.
Cùng lúc đó, Chương Vận Nghi và Đới Giai bước vào từ cửa trước. Trùng hợp làm sao, cô cũng đi ngang qua bàn học của Trần Khoát. Ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc. Cô mỉm cười với anh: “Lớp trưởng cũng ăn xong rồi à?”
Trần Khoát khẽ gật đầu, im lặng chờ cô nói tiếp.
Nhưng mà chẳng có tiếp theo nào cả. Sau khi nhận được sự đáp lại, cô cứ thế đi thẳng về chỗ của mình. Trong vài giây ngắn ngủi đó, không ai chú ý đến vẻ mặt thoáng chút bối rối của Trần Khoát.
Chương Vận Nghi đang cắn ống hút uống nước lại càng không nhận ra. Cô đang rất hài lòng với tiến độ hiện tại, cũng không còn cách nào khác, dù gì thì muốn theo ông chủ làm việc, trước tiên thì cô cũng phải thi đậu đại học, nếu không thì ngay cả tiêu chuẩn tuyển dụng cũng không đủ.
Cô có kế hoạch của riêng mình, cũng có nhịp độ của riêng mình.
Bốn ngày liên tiếp đều tình cờ gặp ông chủ vào buổi sáng, cứ tiếp tục như thế, ấn tượng sâu sắc nhất mà cô để lại trong lòng anh chắc chắn sẽ là vô cùng chăm chỉ. Đây chẳng phải là chiến thắng ngay từ vạch xuất phát trên con đường sự nghiệp sao? He he he.
“Anh Khoát.”
Một nam sinh đeo kính gọng đen đứng trước bàn Trần Khoát, khuôn mặt tươi cười đầy thiện ý: “Có chuyện muốn thương lượng với cậu một chút!”
Trần Khoát đã đoán được tám phần, bình tĩnh ngước mắt lên nhìn cậu ấy, rồi rút một tờ đề từ giá sách ra, trải phẳng. “Nói đi.”
“Tôi muốn xin nghỉ buổi tự học tối nay.”
Vẻ mặt Trần Khoát vẫn điềm nhiên như nước: “Lý do gì thế?”
Xin nghỉ còn phải cần lý do sao?
Thực ra thì cậu nam sinh chỉ muốn trốn trong ký túc xá xem trận bóng thôi, cũng chẳng ôm kỳ vọng gì nhiều, chỉ định thử vận may thôi. Thế mà khi nghe Trần Khoát hỏi lý do, cậu ấy bỗng nhiên thấy có hy vọng, đây chẳng phải là dấu hiệu anh sắp gật đầu rồi sao?! Nhưng đồng thời cậu ấy cũng cảm thấy hơi lúng túng, vì chỉ tính lại đây thử thôi, nên chưa kịp nghĩ lý do gì cả. Ngập ngừng vài giây, cậu ấy thử dò xét: “Tớ cảm thấy hơi mệt?”
Cạch!
Trần Khoát đậy nắp bút lại, liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, giọng điệu thản nhiên: “Về chỗ ngồi đi, không duyệt.”
Nam sinh: “...”
Cậu ấy ủ rũ cúi đầu, hạ vai xuống, giọng lầm bầm: “Anh Khoát à, cậu vô nhân tính quá đấy.”
Mặc dù mặt cậu ấy tươi rói hồng hào như thể quay quảng cáo thuốc bổ hoạt huyết, nhưng mà đã nói là cảm thấy không khỏe rồi, sao lớp trưởng lại không quan tâm hỏi han câu nào chứ?! Vì sao lại vô tình như thế?
Phí Thế Kiệt đang nhai bánh mì ruốc suýt thì phun cả ra ngoài: “Cậu bớt đánh rắm đi, ít nhất thì anh Khoát của chúng ta đối xử rất công bằng!”
“Thế mới càng vô nhân tính chứ sao! Quá đáng sợ luôn!”
Trần Khoát bị bọn họ ồn ào đến phát bực, đóng đề lại: “Còn dong dài nữa thử xem?”
Mấy người lập tức giải tán.
Cuối cùng anh cũng yên tĩnh được rồi.