Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 15

Cả hai người không nhìn nhau quá lâu.

 

Bởi vì trong giao tiếp xã hội, giữa những người chỉ là bạn học bình thường như vậy, nhìn nhau quá ba giây sẽ trở nên cực kỳ ngượng ngùng. Trần Khoát thu ánh mắt lại, nhưng túi hạt dẻ trên bàn vẫn chưa được đóng miệng kín, hương thơm ngọt ngào cứ lan tỏa trong không khí.

 

“Hạt dẻ rang?!”

 

Phí Thế Kiệt thở hổn hển chạy đến, khi nhìn thấy nó thì mắt sáng rực lên. Cậu ấy không chút khách sáo, như hổ đói vồ mồi, vươn tay định giật lấy. Dù chưa đến mùa ăn hạt dẻ rang, nhưng ai mà cưỡng lại được miếng ngon trước mắt chứ? Tóm lại là, ai thấy là phải có phần.

 

Trần Khoát giật giật lông mày, phản xạ cực nhanh, lập tức giữ chặt túi lại.

 

Trước khi Phí Thế Kiệt kịp phản ứng lại, thì việc đầu tiên anh làm là gỡ tờ giấy nhớ trên túi ra, nhét vào túi quần.

 

Động tác tay của anh quá nhanh, Phí Thế Kiệt thậm chí còn chưa nhìn rõ anh vừa giấu thứ gì, nhưng thấy Trần Khoát đã buông tay, có nghĩa là anh không giữ túi hạt dẻ này nữa.

 

Phí Thế Kiệt bốc một nắm ra, đưa lên mũi hít hà một hơi thật sâu. “Thơm ghê!”

 

Nghiêng đầu nhìn sang phía Trần Khoát, thấy đối phương đang nhíu mày, có vẻ như đang suy tư điều gì đó. Cậu ấy cảm thán: “Cậu đúng là nghiện hạt dẻ của quán này thật đấy. Trong mấy tiệm hay phải xếp hàng, chắc chỉ có mỗi quán này mới khiến cậu cam tâm tình nguyện đứng đợi nhỉ?”

 

Trần Khoát không phải kiểu người kén ăn, điều này cũng là do liên quan đến gia đình anh.

 

Cả bố Trần lẫn mẹ Trần đều là bác sĩ, công việc của cả hai vợ chồng đều rất bận rộn, lại không có ông bà phụ giúp gì cả. Về nhà một cái là đã mệt mỏi chết khiếp, chẳng còn hơi sức đâu để nấu nướng cầu kỳ cho con cái, chỉ làm sao cho nhanh gọn nhất có thể.

 

Vậy nên trong quan niệm của Trần Khoát, xếp hàng dài chỉ để mua một món ăn vặt ư? Chuyện đó là không thể nào.

 

Nhưng hạt dẻ rang là một ngoại lệ. Tuy nhiên cũng tùy theo từng tình huống cụ thể. Nếu thấy hàng chờ quá mười lăm phút, thì cho dù có thèm đến mấy, anh vẫn sẽ quay đầu rời đi.

 

Trần Khoát:  “...”

 

Anh vẫn im lặng như cũ. Lời của Phí Thế Kiệt nói đều chẳng thể lọt vào tai anh, bởi vì anh vẫn còn đang suy nghĩ không biết hành động này là có ý gì. Cho đến khi gần như cả túi hạt dẻ bị Phí Thế Kiệt ăn sạch, anh mới miễn cưỡng hoàn hồn, cau mày mắng: “Cậu là heo hả?”

 

Mặc dù ý nghĩ “trả lại túi hạt dẻ rang” chỉ lướt qua đầu anh vài giây trước khi bị phủ quyết ngay lập tức, nhưng điều đó không ngăn được cảm giác bực bội khi thấy chiếc túi hạt dẻ bây giờ chỉ còn lại vài hạt.

 

Phí Thế Kiệt chẳng hề bận tâm, mở nắp chai nước rồi uống một ngụm.

 

Ăn no đúng là sung sướng thật.

 

Tiết tự học buổi tối đầu tiên, cả lớp đều cắm đầu vào sách vở, không khí yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng lật trang giấy và tiếng bút di chuyển trên trang vở. Trần Khoát hiếm khi mất tập trung như lúc này. Anh thò tay vào túi quần, lấy ra mẩu giấy ghi chú nhăn nhúm kia.

 

Lần này, anh mới hiểu được ý của cô.

 

Do bị ảnh hưởng bởi hiểu lầm lần trước, nên anh mới suy nghĩ nhiều như vậy. Cô chỉ đơn giản là muốn nói lời cảm ơn mà thôi.

 

Anh nhanh chóng thu lại tâm trí, chấm dứt dòng suy nghĩ lung tung, vò nát mảnh giấy và quăng vào đống nháp định bỏ đi sau khi tan học.

 

Không chỉ học sinh mới bị hội chứng kỳ nghỉ, mà ngay cả giáo viên cũng vậy. Tối chủ nhật chẳng ai muốn lên lớp giảng bài cả, thế nên các thầy cô để học sinh tự học. Chương Vận Nghi thở phào nhẹ nhõm, không khí học tập trong lớp nghiêm túc đến mức cô đã hoàn thành hết cả đống bài tập!

 

Viết đúng hay sai không quan trọng.

 

Quan trọng là cô đã viết xong. Phải biết rằng đề thi thử của lớp 12, dù cho có đoán bừa đi nữa thì cũng không thể hiểu hết đề được, cũng cần có kỹ thuật mới điền kín được hết đáp án!

 

Chương Vận Nghi thoải mái sảng khoái đứng dậy, đến giờ đi toilet như thường lệ thì tình cờ gặp Trần Khoát. Cô vui vẻ chào anh: “Lớp trưởng ~”

 

Ba chữ “trùng hợp ghê” suýt nữa đã bật ra khỏi miệng cô, nhưng kịp thời nuốt lại.

 

Dù sao thì gặp nhau ngay trước nhà vệ sinh cũng không có gì đáng để cảm thán cả.

 

Trần Khoát vốn đã sắp quên hẳn túi hạt dẻ, nhưng vừa thấy cô thì đã lập tức nhớ lại. Anh im lặng vài giây, sau đó khẽ ừ một tiếng, coi như đáp lại.

 

...

 

10 giờ 10 phút, chuông kết thúc tiết tự học buổi tối vang lên.

 

Trần Khoát không vội vàng về ký túc xá ngay, mà anh dành thời gian chỉnh sửa lại bài làm trên đề nâng cao hôm nay, nghiên cứu thêm cách giải khác cho câu cuối cùng. Khi hoàn thành xong hết, trong lớp chỉ còn lác đác vài người. Anh vẫn bình tĩnh thu dọn đồ đạc rồi mới rời khỏi lớp, chậm rãi đi về phía ký túc xá.

 

10 giờ 30 phút, ký túc xá nam sôi động hơn bao giờ hết.

 

Trên hành lang, vài nam sinh vẫn đang đùa giỡn ầm ĩ. Trần Khoát tránh né nhưng suýt nữa bị Thẩm Minh Duệ đang chỉ mặc mỗi quần ngủ đâm sầm vào người.

 

Thẩm Minh Duệ ngoảnh đầu lại nhìn, suýt nữa thì bị dọa sợ đến mức đứng tim, hét vào trong phòng: “Mắt chó mù hết rồi à, không thấy anh Khoát đến hả?!”

 

Nói xong, cậu ấy lập tức làm động tác cúi chào đầy hài hước rồi nghiêm túc nói với Trần Khoát: “Anh, em sai rồi.”

 

Trần Khoát liếc mắt nhìn vào phòng ký túc xá 508, thấy bừa bộn không chịu nổi, thuận miệng nói: “Chỉ cần gọi quản lý lên là các cậu sẽ ngoan ngoãn ngay thôi.”

 

Đám con trai trong phòng đều biết là anh chỉ đang nói đùa.

 

Thật ra, Trần Khoát không phải kiểu lớp trưởng nghiêm nghị khó gần gì cả. Mặc dù không hòa đồng đến mức chơi chung với tất cả mọi người, nhưng khi có thể giúp đỡ, thì anh vẫn luôn sẵn sàng che chở bọn họ. Vì thế, tất cả nam sinh trong lớp, ai cũng trực tiếp gọi anh một tiếng “anh Khoát”.

 

“Thế thì sao mà được chứ!” Một nam sinh cười hì hì bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa mách lẻo, “Anh Khoát, là thằng nhóc này keo kiệt đến mức trời than người oán, bọn tôi chỉ đang trừ hại cho dân mà thôi!”

 

Thẩm Minh Duệ bĩu môi, phản bác: “Điêu dân, cướp bánh quy của tôi mà còn nói hay thế à?”

 

“Cậu đúng là đồ keo đến chảy mủ,” Nam sinh kia bật cười mắng, “Ăn có một hộp bánh quy thôi mà làm như lấy mạng cậu không bằng.”

 

Thẩm Minh Duệ ôm chặt hộp bánh quy trong tay, là một cái hộp trong suốt, chỉ còn khoảng một phần ba, đắc ý nói: “Các cậu thì biết cái gì, đây là do chị đại thưởng cho tôi đấy.”

 

Lần này, Chương Vận Nghi mang theo cả đống đồ đạc khi trở lại trường.

 

Ngoài việc mua quà ăn vặt để bù đắp cho mấy chị em cùng phòng vì những “tổn thương tinh thần” kiếp trước ra, thì cô còn mua luôn cả phần cho mấy người chơi thân với lớp trưởng nữa.

 

Với Chương Vận nghi thì chuyện này hoàn toàn bình thường. Bởi lẽ, đã lâu lắm rồi cô mới được gặp lại những người bạn tốt, hơn nữa còn lại những người bạn từ thời niên thiếu như thế này này.

 

Thẩm Minh Duệ cũng nằm trong danh sách đó.

 

Cô đưa cho cậu ấy một hũ bánh quy tươi mới nướng ở tiệm bánh, khiến cậu ấy cảm động đến mức thề sống thề chết gia nhập “bang phái”, nhất định không rời. Ai mà ngờ rằng, còn chưa kịp tắm rửa thắp nhang rồi thưởng thức một miếng, thì lũ cháu trai này đã chén mất hơn nửa hũ, ai mà chịu nổi cơ chứ?

 

Trần Khoát đang bước đi thì bước chân chợt khựng lại, quay đầu nhìn hũ bánh quy trong tay Thẩm Minh Duệ.

 

Chị đại trong miệng Thẩm Minh Duệ chính là Chương Vận Nghi.

 

Cả lớp gần như ai cũng biết chuyện này. Hồi lớp 11, Chương Vận Nghi, Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ lần đầu được xếp ngồi chung bàn. Ba người hợp tính, chơi với nhau rất thân, thế là Thẩm Minh Duệ thường gọi “Chị Thi”, “Chị Nghi”. Chương Vận Nghi nghe thấy thì rất khó chịu, rượt cậu ấy đánh mấy lần. Cậu con trai lanh lợi lập tức đổi sang gọi “chị đại”, nhất định phải là “chị đại”.

 

Vậy nên, Thẩm Minh Duệ cũng được Chương Vận Nghi tặng đồ ăn.

 

Thì ra là không phải chỉ mình anh có phần.

 

Trần Khoát không nhịn được, đưa tay bóp bóp sống mũi. Cả ngày nay anh cứ nghĩ ngợi linh tinh cái gì vậy chứ?

 

Anh không để tâm đ ến mấy thằng nhóc kia cãi nhau nữa, đi thẳng về phòng mình, đặt cặp sách xuống, bước tới bồn rửa mặt, vốc nước tạt lên mặt. Mát mẻ, dễ chịu hơn nhiều.

 

-

 

Những ngày sau đó, mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh. Tháng 9 không có nhiều mưa lắm, sáng sớm Chương Vận Nghi thường xuyên chạm mặt Trần Khoát. Chuyện gặp nhau dần trở thành một thói quen. Mỗi lần gặp ở ngoài khu ký túc, họ luôn trao đổi vài câu, không nhiều, không sâu, nhưng vừa đủ.

 

Họ cùng chào buổi sáng.

 

Cô than phiền vài câu: “Mệt quá, buồn ngủ chết đi được, muốn chết quá đi.”

 

Thỉnh thoảng anh lại bị cô chọc cười, sau đó chào tạm biệt. Cô đến sân thể dục vừa đi dạo vừa học thuộc bài, còn anh thì đi đến căng tin.

 

Trong mắt bạn bè, Chương Vận Nghi bây giờ có chút dở hơi, nhưng thực ra cô chỉ có ba thứ trong lòng: ăn uống, học hành và nịnh bợ ông chủ, thứ tự ưu tiên có phân biệt rõ ràng. Một tuần trôi qua, điện thoại của cô so với trước đây đã yên tĩnh hơn hẳn. Lý Gia Việt từ mỗi ngày nhắn hàng chục, hàng trăm tin nhắn, giờ đây chỉ còn hai, ba tin mỗi ngày. Cô cảm thấy hài lòng vô cùng, vì điều đó có nghĩa là cậu ấy đã chấp nhận sự thật và sắp bước ra khỏi chuyện này rồi.

 

Cô thật sự mong Lý Gia Việt có thể sống tốt.

 

Việc không phủ nhận quá khứ là một chuyện, nhưng cô vẫn nghĩ rằng nếu Lý Gia Việt không ở bên cô, thì có lẽ cậu ấy sẽ vui vẻ hơn.

 

 

“Cậu ấy vẫn chưa tốt lên à?”

 

Cửa phòng riêng bị đẩy ra, Vu Khải xách theo một túi đồ ăn vặt, quét mắt nhìn một vòng. Một đôi tình nhân nhỏ đang dính lấy nhau, hát tình ca sến súa buồn nôn. Những người khác thì ngồi rải rác ở sô pha, duy chỉ có một chàng trai ngồi ở vị trí trung tâm, mặt mày lạnh tanh, xung quanh ghế trống không, chẳng ai dám đi tìm xui xẻo cả.

 

Một chàng trai khác liều mạng nháy mắt ra hiệu với Vu Khải, đến mức mí mắt sắp co giật luôn rồi.

 

Chủ đề này không thể dễ dàng nhắc đến.

 

Ai bảo tình thánh Lý Gia Việt kia... lại bị đá chứ.

 

Nói bị đá hay chia tay thì có vẻ hơi quá, bởi vì đám bạn đều biết, dù chỉ còn cách một bước cuối cùng, nhưng Lý Gia Việt vẫn chưa chính thức theo đuổi được Chương Vận Nghi. Tuy nhiên, đối với bản thân Lý Gia Việt mà nói, điều đó chẳng có gì khác biệt cả. Tất cả cảm xúc sau chia tay, cậu ấy đều đã nếm trải đủ rồi.

 

Bước đầu tiên là phát điên.

 

Tớ không tin! Cậu nói dối! Cậu giận dỗi nên đùa với tớ đúng không!

 

Bước thứ hai là nghi ngờ.

 

Có phải là cậu thấy tớ đẹp trai quá nên không có cảm giác an toàn, muốn thử thách lòng kiên trì của tớ đúng không!

 

Bước thứ ba là nổi loạn.

 

Ha, cười chết mất, ai nói tớ không thể sống thiếu cậu chứ. Đừng có tưởng là cậu không trả lời tin nhắn thì tớ sẽ đau khổ lắm. Không hề nhé!

 

Bước cuối cùng là trống rỗng.

 

Tình tình yêu yêu là cái quái gì, anh đây đã nhìn thấu hết rồi. Hủy diệt đi, cái thế giới chó má này!

 

Rõ ràng là Vu Khải không bắt được tín hiệu từ bạn bè, cậu ấy thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Lý Gia Việt, lấy từ túi nilon ra một chai nước rồi đưa qua. “Đủ rồi đấy, có một câu nói thế nào nhỉ, “Trời đất bao la, đâu thiếu hoa thơm cỏ lạ”, đừng có treo cổ trên một cái cây nữa.”

 

Lý Gia Việt vừa rồi còn lạnh lùng, suýt nữa bị cậu ấy làm cho ghê tởm đến mức phát nôn. Cậu ấy nghiến răng mắng: “Không biết nói thì đừng có nói. Không ai nói cậu là câm đâu.”

 

Vu Khải: “...”

 

Cậu ngầu lòi, cậu thanh cao, nhưng người ta vẫn bỏ cậu đấy thôi.

 

Cậu ấy ho khẽ một tiếng, rồi hỏi: “Thế bây giờ cậu định thế nào?”

 

Mấy màn khóc lóc, làm loạn, tự hủy này cũng phải có khán giả mới diễn được chứ.

 

“Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.” Chỉ cần nghĩ đến thôi là Lý Gia Việt đã lại cảm thấy thấy khó chịu rồi. Sau một thời gian vật lộn với cảm xúc, suy nghĩ cặn kẽ, cậu ấy đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ấy có thể dễ dàng bỏ qua được. “Tôi hiểu cô ấy, chắc chắn là đã có chuyện gì đó mà tôi không biết. Tôi phải tìm cách làm rõ, có chết cũng được, nhưng phải chết một cách minh bạch.”

 

Vu Khải nghiêm túc học hỏi: “Chuyện gì?”

 

“Chẳng phải tôi đã nói là tôi không biết à?” Nếu cậu ấy biết thì đã không ngồi đây lãng phí thời gian với đám này rồi.

 

Người trong phòng đều im lặng.

 

Lý Gia Việt nghe thấy bạn mình vẫn đang hát cái bài gì mà “Anh yêu em, em cũng yêu anh, chúng ta mãi mãi không xa rời” thì lập tức bực mình, nghiêng người, gõ ngón tay lên bàn: “Đổi bài! Tôi muốn nghe “Nỗi đau biết thở”!”

Bình Luận (0)
Comment