Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 16

Còn mấy ngày nữa là đến kỳ thi tháng, Chương Vận Nghi cảm thấy mình như con khỉ, sốt ruột đến mức nhảy lên nhảy xuống.

 

Cô chủ nhiệm Triệu đứng trên bục giảng, giọng điệu ôn hòa: “Là lừa hay là ngựa, cuối cùng cũng phải lôi ra dắt một vòng. Nhưng đừng quá căng thẳng, chỉ là kỳ thi tháng bình thường, để các em đánh giá xem mình đang ở đâu thôi.”

 

Chương Vận Nghi: “...”

 

Cô cũng không dám tưởng tượng, đến lúc bảng điểm của kì thi tháng được phát ra, liệu cô Triệu có còn giữ được nụ cười hiền từ này khi gọi cô lên nói chuyện không nữa.

 

Nếu không có chuyện thi cử thì Chương Vận Nghi cảm thấy bản thân cũng không tệ lắm. Ít nhất thì bây giờ cô đã không còn buồn ngủ trong giờ học nữa. Bài giảng của thầy cô, chỉ cần là không quá khó, thì cô vẫn có thể miễn cưỡng theo kịp suy luận. Nhưng nghe hiểu được 50% không có nghĩa là cô có thể làm bài thi được.

 

Sau khi tan học, ngay cả chuyện đi căng tin, Chương Vận Nghi cũng không còn háo hức như trước nữa.

 

Đới Giai kéo cô ra khỏi lớp, xuống cầu thang. Hôm nay hai người đến căng tin trễ hơn mọi hôm chỉ vài phút, vậy mà cái căng tin rộng lớn này đã gần như không còn chỗ ngồi.

 

“Ăn cái gì đây?” Mỗi ngày Đới Giai đều đau đầu vì vấn đề này, bình thường thì cô ấy đều để Chương Vận Nghi quyết định, hoàn toàn xem hôm nay Chương Vận Nghi muốn ăn gì. Khi mối quan hệ giữa con gái với nhau tốt thì có thể chia sẻ cả bữa trưa với nhau.

 

Chương Vận Nghi lơ đãng nhìn chằm chằm vào quầy đồ ăn, giọng điệu yếu ớt nói: “Tớ muốn ăn đùi gà sốt mật ong, rồi ăn thêm bánh nướng, phải thêm thật nhiều gà viên.”

 

Đới Giai gật đầu: “Vậy gọi thêm một suất cơm rưới xốt nữa nhé?”

 

“... Được thôi. Cơm xốt thịt xé hôm trước ngon lắm.” Chương Vận Nghi cảm thấy mình không nên có khẩu vị ăn uống vào lúc này. Nghĩ đến kỳ thi tháng, làm sao cô còn ăn nổi được chứ? Nhưng thực tế thì lại khác, cô bị mùi thơm k1ch thích, bụng réo lên ầm ầm.

 

Hai người phân công rõ ràng, Đới Giai đi mua cơm, còn cô thì đi lấy đùi gà và bánh nướng.

 

Tốc độ bác đầu bếp ở căng tin làm đồ ăn thì nhanh khỏi phải nói. Hai người nhanh chóng tập hợp lại, bưng khay cơm, đảo mắt khắp nơi để tìm chỗ ngồi.

 

“Ơ, tớ thấy Phí Thế Kiệt với lớp trưởng kìa.” Đới Giai dừng lại vài giây, quay sang nhìn Chương Vận Nghi như dò hỏi ý kiến của cô: “Có muốn ghép bàn với họ không?”

 

Đới Giai khá thân với Phí Thế Kiệt, nhưng cô ấy biết Chương Vận Nghi lại không quen lắm với hai cậu con trai này, nên chưa chắc cô sẽ muốn ăn chung.

 

“Được chứ!”

 

Thế là hai người nhanh chóng bước đến, sợ rằng chậm một chút thôi là sẽ bị người khác trong lớp giành mất chỗ.

 

“Phí Thế Kiệt, lớp trưởng, ghép bàn được không?” Đới Giai còn chưa đi tới thì đã cất giọng hỏi trước rồi.

 

Trần Khoát là người thấy họ trước, anh hơi sững lại mấy giây rồi gật đầu: “Được.”

 

Nhưng mà bàn bốn người, Trần Khoát và Phí Thế Kiệt ngồi đối diện nhau, bên cạnh mỗi người đều còn trống một chỗ. Lần này Phí Thế Kiệt nhanh hơn Trần Khoát, dù vẫn đang ngậm đầy cơm trong miệng nhưng đã lập tức bưng khay lên, ngồi sang bên cạnh Trần Khoát.

 

Sau khi ngồi xuống, Chương Vận Nghi vừa vặn đối diện với Trần Khoát. Bàn ăn không rộng lắm, chỉ cần cô nhấc chân một chút là đã có thể đá trúng chân anh rồi.

 

Cô liếc nhìn khay cơm của anh, quả nhiên, chuẩn phong cách ông chủ.

 

Tiêu chuẩn phải có cơm, có rau, có trứng và có thịt.

 

Anh ăn rất nhiều, khay cơm đầy ắp.

 

Phí Thế Kiệt vốn ăn rất nhanh, nhưng vừa ngẩng lên thấy hai cô gái ngồi đối diện thì lại vô thức chậm lại: “Hôm nay hai cậu đến trễ nhỉ?”

 

Đới Giai lấy thêm một đôi đũa nữa, đưa cho Chương Vận Nghi, hai người kề đầu vào nhau, cùng ăn một suất cơm rưới xốt, mỗi người một cái đùi gà nhỏ. Chương Vận Nghi cắn mấy miếng bánh nướng, sau đó lại đưa cho Đới Giai ăn tiếp. Cảnh tượng này khiến không chỉ Phí Thế Kiệt mà ngay cả Trần Khoát cũng vô cùng sững sờ.

 

“Chân tớ đâu có dài như mấy cậu.” Đới Giai lầm bầm, “Trường mình đáng ra nên mở rộng căng tin trước chứ.”

 

Chương Vận Nghi cũng cười: “Thường thì khi mở rộng xong, đồ ăn sẽ dở đi. Trừ đại học ra nhé.”

 

“Bánh nướng có ngon không?” Phí Thế Kiệt nhìn họ ăn vô cùng tận hưởng nên không nhịn được mà hỏi.

 

“Cậu chưa ăn bao giờ à?”

 

“Ăn rồi, nhưng tôi cứ thấy hình như bánh của hai cậu ngon hơn.”

 

“Chắc do thêm nhiều topping hơn.” Đới Giai bật cười, “Chương Vận Nghi lúc nào cũng yêu cầu bỏ đầy topping, đến mức bác đầu bếp cuộn bánh cũng thấy khó.”

 

Phí Thế Kiệt làm ra vẻ ngộ ra chân lý đầy khoa trương: “Học hỏi được rồi!”

 

Trần Khoát chỉ cảm thấy Phí Thế Kiệt đang cố tìm chuyện để nói, anh không tham gia vào cuộc trò chuyện này, chỉ im lặng chuyên tâm ăn tiếp.

 

“Sao lớp trưởng không lấy canh thế?” Chương Vận Nghi nghĩ, ba người bọn họ nói chuyện với nhau mà để Trần Khoát ngồi đó như không khí thì cũng không nên lắm. May mà bây giờ cô đã quen thuộc với anh hơn một chút, nên tìm chủ đề nói chuyện cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.

 

Nghe vậy, Đới Giai và Phí Thế Kiệt đều quay sang nhìn anh.

 

Trần Khoát đang ăn rau, sau khi nuốt xuống rồi mới bình tĩnh trả lời: “Tôi không thích ăn canh.”

 

Canh trong căng tin có loại mất tiền, cũng có loại miễn phí.

 

Ngay cả canh trứng miễn phí cũng không phải dạng canh nấu suông loãng lỏng, nên rất được học sinh yêu thích.

 

Phí Thế Kiệt cũng góp lời: “Cậu ấy kén ăn lắm, tôi đã quen cậu ấy bao nhiêu năm rồi, chỉ thấy cậu ấy thích mỗi uống sữa với ăn hạt dẻ thôi.”

 

Câu này vừa dứt.

 

Trần Khoát đã theo phản xạ ngước mắt lên, Chương Vận Nghi cũng nhìn anh, khóe môi bất giác cong lên cười một cái.

 

Xem ra trí nhớ của cô cũng khá tốt đấy chứ. Dù chỉ là một câu liên quan đến ông chủ, nhưng cô vẫn nhớ rất kỹ. Người như cô rất hợp để làm việc trong môi trường công sở mà.

 

Trần Khoát nhanh chóng dời mắt đi, không nhìn cô nữa, tiếp tục ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.

 

Bốn người trò chuyện một lúc về kỳ thi giữa kỳ và kỳ nghỉ Quốc khánh, rõ ràng là chủ đề thứ hai khiến họ quan tâm hơn. Khi biết có thể chỉ được nghỉ ba ngày, Phí Thế Kiệt bực tức mắng một câu: “Cô Triệu còn bảo chúng ta là ngựa hay lừa, tôi thấy rõ ràng là con lừa của đội sản xuất, chưa bao giờ được nghỉ cả!”

 

Ba ngày nghỉ, mà ngày thứ ba còn phải quay lại học buổi tối, ai mà chịu nổi cơ chứ?

 

Phí Thế Kiệt và Đới Giai đều liên tục phàn nàn, trong khi Trần Khoát thì không có phản ứng gì, còn Chương Vận Nghi thì chẳng buồn than vãn, đầu óc cô toàn nghĩ đến kỳ thi. Vì thế, khi Đới Giai vẫn đang ăn, cô đã đứng dậy chạy ra siêu thị, lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh, thanh toán xong thì ngồi ở bàn trước cửa siêu thị pha cà phê hòa tan.

 

Cô vặn chặt nắp bình, lắc lắc vài lần rồi mới mở ra.

 

Ngay lúc đó, một giọng nam bất ngờ vang lên từ phía sau: “Cậu đang uống gì vậy?”

 

Cô ngẩng đầu lên, thấy người đứng trên bậc thang là Trần Khoát. Anh cầm trong tay một chai nước lạnh, hơi nước vẫn còn bốc lên từ thân chai.

 

Trần Khoát vốn không có tò mò hay hứng thú với những chuyện không liên quan đến mình cho lắm. Sở dĩ anh hỏi câu này, ngoài việc dạo gần đây tình cờ gặp Chương Vận Nghi nhiều hơn nên cũng có trò chuyện vài lần ra, thì còn vì anh tinh mắt nhìn thấy nước trong cốc của cô có màu nâu sẫm.

 

Phản ứng đầu tiên của anh là “thuốc”.

 

Là lớp trưởng, nếu thấy bạn học có thể đang uống thuốc, anh không thể hoàn toàn mặc kệ được.

 

Anh biết có nhiều bạn học rất chăm chỉ khắc khổ, dù không khỏe nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, thực sự là tự làm khổ mình. Mặc dù đặt hai từ “chăm chỉ” và “nỗ lực” lên Chương Vận Nghi thì có hơi kỳ lạ, nhưng không thể phủ nhận rằng từ khi lên lớp 12, cô thực sự rất cố gắng.

 

Chương Vận Nghi vừa ăn no, bắt đầu thấy buồn ngủ. Nghe câu hỏi này, cô ngẩn ra vài giây rồi đáp: “Cà phê.”

 

Năm nay, trong siêu thị trường học chỉ có hai loại đồ uống liên quan đến cà phê là cà phê lon siêu ngọt và sữa vị cà phê.

 

Trần Khoát bước dài đến bên cạnh cô, “Ừm, tôi tưởng là thuốc, xin lỗi, nhìn nhầm rồi.”

 

Chương Vận Nghi nhìn anh, lại cúi xuống nhìn cốc cà phê của mình, không nhịn được mà bật cười. Không biết tại sao, có lẽ vì cuộc sống học đường quá nhàm chán, nên một chuyện nhỏ nhặt thế này lại làm cô cảm thấy buồn cười. Ban đầu cô còn có thể cố nhịn xuống, nhưng sau đó cô quay đầu đi, cố nhịn đến mức mặt trắng nõn cũng đỏ lên.

 

Thấy cô cười, Trần Khoát cũng cảm thấy hành động của mình có hơi ngớ ngẩn, khóe môi thoáng hiện lên một nụ cười nhẹ. “Uống cái này có tác dụng không?” Anh hỏi.

 

Anh biết người đi làm thường hay uống cà phê. Mấy hôm trước về nhà, anh còn nghe mẹ nhắc đến chuyện định mua máy pha cà phê khi có đợt giảm giá dịp Quốc khánh.

 

Nhưng loại đồ uống này thường không khuyến khích học sinh uống nhiều, dù sao thì cà phê cũng có tác dụng k1ch thích thần kinh trung ương mà.

 

Chương Vận Nghi lấy từ trong túi ra một gói cà phê dạng thanh, đặt vào tay anh: “Cũng được, nhưng chỉ nên thỉnh thoảng uống một cốc thôi. Tớ đã thử mấy loại rồi, cái này ổn nhất, không bị chua.”

 

Đột nhiên không kịp chuẩn bị mà nhét vào tay một gói cà phê hòa tan, Trần Khoát cảm thấy hơi bất ngờ.

 

Chương Vận Nghi là kiểu người rất nhiệt tình, học cùng lớp gần hai năm, anh ít nhiều cũng hiểu được điều đó. Dường như cô có thể trò chuyện với bất cứ ai.

 

Chạm mắt với cô, anh thoáng nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh sau khi cô cười xong, cuối cùng cũng không nói “Không cần đâu” mà giữ lại ý tốt của cô.

 

“Lớp trưởng, tớ về ký túc xá trước nha.” Chương Vận Nghi nhìn thấy Đới Giai tới, vội vàng đậy nắp bình giữ nhiệt lại, vẫy tay với anh rồi nhanh chóng cùng Đới Giai rảo bước về ký túc xá.

 

...

 

Buổi chiều trước giờ vào lớp, Trần Khoát lại đi mua một chai nước.

 

Lúc lấy tiền thanh toán, anh chạm vào gói cà phê hòa tan trong túi quần. Trong khoảnh khắc đó, khi bước ra khỏi siêu thị, anh nhẹ nhàng vặn nắp chai, uống vài ngụm, sau đó xé mép gói cà phê, đổ vào chai nước rồi lắc nhẹ.

 

Còn vài phút nữa mới đến giờ vào lớp, anh ngồi xuống bàn học, tiện tay đặt chai nước qua một bên.

 

Cùng lúc đó, Chương Vận Nghi từ bên ngoài đi vào. Khi cô lướt qua lối đi, anh cũng hơi ngước mắt lên, chạm mắt với cô.

 

Tất nhiên là cô cũng nhìn thấy chai cà phê đó, khóe môi khẽ cong lên.

 

Đợi đến khi cô quay về chỗ ngồi của mình, Trần Khoát suy nghĩ một chút, rồi với tay cầm chai nước bỏ vào trong hộc bàn. Rõ ràng là người nhớ đến chuyện trưa nay không chỉ có cô, mà cả anh cũng vậy. Anh không muốn bị người khác hiểu lầm là đang uống thứ gì kỳ quái cả.

 

Buổi chiều trong lớp 3.

 

Giữa rất nhiều người, chỉ có hai người là có cùng một hương vị trong miệng.

 

-

 

Ngày hôm sau.

 

Chương Vận Nghi không bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức mà là giật mình tỉnh dậy.

 

Phần lớn con gái đều có thể cảm nhận được khi kỳ kinh nguyệt đến, rất hiếm khi cần ai đó nhắc nhở mới phát hiện ra. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Chương Vận Nghi đã cảm thấy có gì đó không ổn. Cô bật dậy như thể vừa thoát khỏi cơn bệnh hấp hối, quỳ trên giường rồi nhanh chóng vén chăn lên. Khi thấy ga giường và vỏ chăn vẫn còn sạch sẽ, cô như thể vừa trải qua một kiếp nạn mà sống sót, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nguy hiểm thật đấy!

 

Vận may tốt thế này!

 

Chắc chắn là hôm nay sẽ có chuyện tốt xảy ra thôi!

 

Còn chuyện quần dính chút máu thì cũng chẳng đáng gì cả. Cô xuống giường, mở ngăn kéo tìm băng vệ sinh và quần thay, nhẹ nhàng bước vào nhà vệ sinh. Vừa c ởi quần ra, đúng như dự đoán —

 

Chỉ có một vết nhỏ trên quần ngủ, chưa thấm ra ngoài.

 

Ngày đầu tiên thường không ra nhiều lắm, nhưng cô cũng chẳng muốn ra sân tập đi dạo gì nữa.

 

Chỉ là cô không ngờ trên đường đi ăn sáng lại gặp Trần Khoát. Việc này thì bình thường thôi, vì anh có lịch trình rất đều đặn. Trái lại, Trần Khoát khi nhìn thấy cô lại thoáng cảm thấy ngạc nhiên. Chương Vận Nghi thấy, nhưng đương nhiên cũng không cần phải giải thích nhiều với anh.

 

Dù có quen thân với ông chủ đến mức nào, nhưng cũng không thể thân thiết đến mức có thể tự nhiên nói rằng: “Hôm nay tớ tới tháng rồi, nên không đi dạo được.”

 

Mặc dù Trần Khoát ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi gì thêm.

 

Hai người đi trên đường, Trần Khoát đút tay vào túi quần, thỉnh thoảng khi Chương Vận Nghi hỏi anh, anh mới nghiêng đầu đáp một câu. Bỗng nhiên, anh dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía sau. Có vài gương mặt xa lạ, đều là học sinh không quen.

 

Chương Vận Nghi nhìn thấy anh nhíu mày, tò mò hỏi: “Sao thế?”

 

Một tia nghi hoặc lướt qua trong lòng Trần Khoát, nhưng anh vẫn lắc đầu: “Không có gì.”

 

Họ tiếp tục đi về phía trước.

 

Khi bóng dáng hai người biến mất khỏi con đường đó, một nam sinh nấp sau bụi cây mới lén lút đứng dậy, lo lắng vỗ ngực, nhưng khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, vẻ mặt lại tỏ ra khó chịu.

 

Quả nhiên, cậu ấy đoán không sai.

 

Lớp trưởng lớp 3 đúng là đang nhiệt tình theo đuổi Chương Vận Nghi!

Bình Luận (0)
Comment