Cuộc trò chuyện giữa Trần Khoát và Chương Vận Nghi không khiến ai chú ý.
Mọi thứ quá đỗi bình thường, rơi vào mắt người khác cũng chỉ là vài giây tiếp xúc ngắn ngủi. Trần Khoát nhanh chóng trở về chỗ ngồi, còn Chương Vận Nghi thì tiếp tục giúp Từ Thi Thi tô màu. Xong phần đỏ, lại đến phần vàng.
Làm xong, hai bàn tay cô dính đầy bụi phấn.
Từ Thi Thi còn thê thảm hơn cả cô, áo trắng lấm lem vết phấn, nhưng khi nhìn thấy bức tranh trong trí tưởng tượng được tái hiện hoàn chỉnh trên bảng, cô ấy mới cảm nhận được sự thỏa mãn mà có lẽ chỉ bản thân mới hiểu. Cô ấy nghiêng đầu hỏi Chương Vận Nghi: “Thế nào? Có ổn không?”
“Gươm quý không bao giờ cùn!” Chương Vận Nghi không tiếc lời khen ngợi, “Chỉ tiếc là bây giờ trường mình không còn tổ chức bình chọn báo bảng nữa, chứ với trình độ của cô giáo Từ, đảm bảo sẽ hốt trọn giải nhất cho mà xem.”
Từ Thi Thi bất ngờ vươn tay bóp miệng cô: “Ăn cái gì mà cái miệng ngọt thế hả?”
Sau khi Chương Vận Nghi vội vàng tránh ra, liên tục “phì phì” mấy tiếng: “Tay cậu toàn là bụi phấn cả, cậu muốn đầu độc tớ đấy à?”
“Đi, đi rửa tay nào.” Từ Thi Thi khoác vai cô, kéo nhau ra khỏi lớp.
Hôm nay, chẳng có giáo viên nào vào giám sát buổi tự học tối cả, ai nấy đều đang tăng ca cắm đầu vào chấm bài, thành ra học sinh có thể tha hồ quậy phá. Cả lớp không mấy ai có thể tập trung ôn bài được. Phí Thế Kiệt kêu đói ầm lên, hỏi quanh xem có ai muốn đi siêu thị không, tiện thể mua giúp cậu ấy ít đồ. Nhưng chẳng ai thèm để ý cả. Cuối cùng, cậu ấy đành phải tự thân vận động, lục túi thấy vẫn còn đủ tiền lẻ, lập tức đứng dậy rời khỏi lớp.
Chưa đi đến cầu thang, phía sau lại chợt có tiếng bước chân.
“Chờ tôi.” Là giọng của Trần Khoát.
Phí Thế Kiệt quay đầu nhìn lại: “Cậu cũng đi siêu thị hả? Sao lúc nãy không nói gì thế!”
Cậu ấy vừa định há miệng nhờ Trần Khoát mua hộ vài thứ, ai ngờ tên nhóc con mặt lạnh vô tình này còn chưa kịp nghe đã lạnh lùng dập tắt hy vọng: “Đừng có mơ.”
“....” Phí Thế Kiệt nghiến răng chửi thầm một câu.
Hai người một trước một sau đi xuống cầu thang. Siêu thị nằm ngay gần khu giảng đường, rất tiện lợi cho học sinh, nên chưa đầy một phút đã tới nơi. Sắp đến kỳ nghỉ, ai nấy đều háo hức, biểu hiện rõ nhất là hôm nay siêu thị đông hơn hẳn bình thường.
Phí Thế Kiệt thoăn thoắt luồn lách giữa các kệ hàng.
Mới vài chục giây ngắn ngủi, trên tay cậu ấy đã có một túi mực khô và mấy gói kẹo dẻo.
Vừa quay đầu lại, thấy Trần Khoát vẫn tay không đứng trước quầy đồ ăn vặt, cau mày suy tư gì đó.
“Cậu không phải đi mua nước à?” Phí Thế Kiệt dùng giọng điệu ngạc nhiên hỏi.
Trần Khoát không phải là kiểu người quá thích đồ ăn vặt, mỗi lần ghé siêu thị thường chỉ để mua nước hoặc sữa, cùng lắm là thêm một gói bánh quy soda lót dạ cho đỡ đói mà thôi.
Nhưng hôm nay anh đến đây không phải để mua nước.
Chỉ là lúc lấy tài liệu trong hộc bàn, vô tình chạm vào gói thịt bò khô Chương Vận Nghi đưa, anh mới sực nhớ ra, cô đã cho anh không ít đồ ăn, nào là gói mì giòn nhỏ, hạt dẻ rang, cà phê hòa tan, rồi cả bịch thịt bò khô này nữa.
Anh nghĩ, mình cũng nên đáp lại cô chút gì đó, nhưng lại không biết mua gì cho phù hợp. Suy nghĩ một lúc, anh quyết định chọn thứ dễ mua nhất, một loại đồ uống nào đó.
Không trả lời câu hỏi của Phí Thế Kiệt, anh rẽ sang kệ bên cạnh đang trưng bày đủ loại nước giải khát.
Anh không nhớ hồi đầu năm học, khi mời cả nhóm uống nước, cô đã chọn loại nào. Nghĩ một chút, anh nghiêng đầu hỏi Phí Thế Kiệt đang đứng bên cạnh: “Con gái lớp mình hay thích uống loại nào?”
Phí Thế Kiệt ngơ ngác: “Hả?”
Cậu ấy định thần lại, lập tức dò hỏi: “Cậu mua cho ai đấy? Có chuyện gì thế?”
Trần Khoát thấy cậu ấy quá lắm lời: “Bọn họ thích uống loại gì?”
Phí Thế Kiệt cũng nhìn theo hướng mắt anh, rồi nhún vai: “Làm sao mà tôi biết được... Chắc nước chanh gì đó nhỉ.”
Thế thì nước chanh vậy. Trần Khoát cũng cảm thấy nước chanh và Coca là hai lựa chọn an toàn nhất, lập tức lấy hai chai nước chanh, hai chai Coca. Sau đó, lương tâm mới trỗi dậy, anh nhớ đến Phí Thế Kiệt: “Cậu cũng chọn một chai đi, tôi trả luôn.”
Phí Thế Kiệt hừ mũi cười: “Tôi chọn ‘Screaming’, vì bây giờ tôi cũng muốn hét lên đây này.”
“Thần kinh.”
Trần Khoát ôm bốn chai nước trên tay, đi về phía quầy thu ngân. Phí Thế Kiệt nhanh chóng chọn lấy một chai rồi xếp hàng phía sau anh để thanh toán cùng.
Khi quay lại lớp, Chương Vận Nghi và Từ Thi Thi vẫn chưa về, anh bèn đưa túi nước cho Chu An Kỳ.
Chu An Kỳ đang lén đọc truyện tranh dưới gầm bàn, suýt nữa thì giật bắn mình. Ngẩng đầu lên thấy là Trần Khoát, cô ấy mới thở phào, nhưng vẫn không khỏi bực bội nói: “Lớp trưởng, cậu làm tớ sợ muốn đứng tim rồi đấy.”
Cô ấy thật sự cảm thấy Trần Khoát có tố chất làm chủ nhiệm giáo dục trong tương lai đấy.
“Mua cho các cậu đấy.” Trần Khoát đặt túi nước lên bàn cô ấy. “Cậu, Nhậm Tư Mẫn, Từ Thi Thi, à còn cả Chương Vận Nghi nữa. Làm báo bảng vất vả rồi.”
Chu An Kỳ nhìn túi nilon trong suốt đựng đồ uống, lại nhìn anh, gãi gãi đầu: “... Được thôi.”
Trần Khoát gật đầu, quay người định trở về chỗ của mình.
Chu An Kỳ lập tức cao giọng gọi với theo: “Lớp trưởng, cảm ơn nha!”
…
Ban đầu Chương Vận Nghi chỉ định đi rửa tay, nhưng lại bị Từ Thi Thi lôi kéo sang lớp xã hội để ngắm trai đẹp.
Từ Thi Thi chỉ vào một chàng trai cao ráo đang đứng hành lang cười nói với cô bạn của mình, giọng đầy phấn khích: “Tớ mới phát hiện ra đấy, đẹp trai không? Nghe bảo là hot boy khối xã hội đó.”
“Hot boy?” Hết từ rồi à? Ban xã hội có hot boy riêng sao?
“Dân tình còn chưa thống nhất kết quả, nhưng có người mở topic bình chọn trên diễn đàn trường. Sau đó, bị admin khóa mất rồi, cười chết tớ mất.” Từ Thi Thi đơn giản kể lại tin đồn cho Chương Vận Nghi nghe. Chuyện là một nữ sinh lớp xã hội chụp ảnh cậu bạn này rồi đăng lên diễn đàn. Đương nhiên là cậu ấy xứng đáng với danh hiệu hot boy lớp, nhưng liệu có thể tranh danh hiệu hot boy toàn khối không?
Điều này lại gây tranh cãi.
Còn hot boy toàn trường thì khỏi bàn. Trường đông học sinh thế này, ai dám chắc mình quen hết tất cả chứ?
“Cùng lắm là hot boy trong lớp cậu ấy thôi, cấp khối thì tớ không công nhận đâu.” Chương Vận Nghi bình luận. Dù gì thì cô cũng là một phần của khối 12, vậy mà chẳng ai hỏi ý kiến cô, mà cô cũng chẳng bỏ phiếu. Vậy thì thằng nhóc này dựa vào cái gì mà đòi làm hot boy cấp khối chứ?
Từ Thi Thi cười lăn: “Cậu không thấy cậu ấy rất đẹp trai à?”
Chương Vận Nghi quan sát kỹ, rồi nhận xét thẳng thắn: “Bình thường. Cậu không thấy mấy kiểu ăn mặc chất chơi thế này rất đáng sợ sao?”
Ví dụ như, đứng cạnh cậu ấy, tự dưng thấy mình như dân quê chính hiệu vậy.
Dù rằng theo con mắt của mười năm sau, phong cách này có hơi ngố, nhưng không thể phủ nhận rằng, ở thời điểm hiện tại, nó rất hợp thời trang.
Chưa kể, kiếp trước cô từng hoạt động trong giới giải trí, trai đẹp nào mà cô chưa gặp qua chứ?
Từ Thi Thi: “...”
Cô ấy ngẫm nghĩ, lại nhìn chàng trai kia, rồi cũng thấy hơi chột dạ: “Cậu nói cũng đúng.”
Thế là lập tức mất hứng, cô ấy lại lôi kéo Chương Vận Nghi trở về lớp 3. Vừa bước vào lớp học, còn chưa kịp đến chỗ ngồi, thì Chu An Kỳ đã gọi hai người lại: “Từ Thi Thi, Chương Vận Nghi, lại đây đi!”
Cả hai tò mò đi tới.
Chu An Kỳ giơ túi nilon lên: “Có Coca với nước chanh, các cậu chọn đi. Lớp trưởng mua đấy.”
Từ Thi Thi ngẩn người: “Lớp trưởng mời sao? Sao đột nhiên thế?”
“Nói là cảm ơn vì bọn mình đã làm báo bảng.” Nhậm Tư Mẫn vươn tay lấy một chai Coca. “Tớ lấy chai này nhé, các cậu cứ tùy chọn đi.”
“Sao lại có cả phần của tớ thế??” Chương Vận Nghi ngạc nhiên, cô đâu có tham gia làm báo bảng đâu, chẳng lẽ là Chu An Kỳ nhầm lẫn rồi sao?
Cô bạn tốt Từ Thi Thi lập tức nói: “Sao lại không có chứ, chẳng phải là cậu đã tô màu rồi còn gì!”
Chương Vận Nghi: “?”
Vậy cũng được à.
Cô đúng là có chút may mắn, lúc lười biếng thì ông chủ không thấy, hiếm khi qua giúp một tay thì lại đúng lúc bị bắt gặp. Xem ra là Trần Khoát đã hiểu lầm, tưởng cô cũng là một trong những người làm báo bảng rồi? Vậy thì lần này cô lời to rồi.
“Tớ uống nước chanh.” Cô không khách sáo nữa, cầm lấy chai nước chanh.
Mấy cô gái tụm lại bên bàn Chu An Kỳ thì thầm bàn tán.
“Sao kỳ lạ thế nhỉ?” Từ Thi Thi vẫn thấy hơi lạ, “Trước đây mỗi lần làm báo bảng, lớp trưởng đâu có mua đồ uống đâu?”
Chuyện này vốn cũng không thuộc phạm vi quản lý của Trần Khoát, cô giáo cũng chỉ dặn dò vài câu, nhiều nhất là thông báo hạn chót cho bọn cô, chứ không nhúng tay vào.
Chu An Kỳ nhún vai: “Kệ đi, mua rồi thì uống thôi, có độc đâu mà lo.”
Nhậm Tư Mẫn cẩn thận mở nắp chai, không dám lắc mạnh: “Chắc là tâm trạng lớp trưởng đang tốt. Ngày mai học xong tiết cuối là được nghỉ rồi, hơn nữa...” Cô ấy dừng lại một chút, “Lần này chắc chắn là cậu ấy thi rất tốt, cực kỳ tốt, tâm trạng vui vẻ, thấy cả thế giới cũng đẹp hơn.”
Chu An Kỳ bật cười.
Rất nhanh, chủ đề câu chuyện lại chuyển sang kỳ thi tháng này. Chương Vận Nghi vừa định vui vẻ uống một ngụm nước chanh, nhưng nghe nhắc đến điểm số với bài thi tổ hợp khoa học tự nhiên, cô lại chán nản thả tay xuống. Bây giờ mà uống nước chanh, vị ngọt cũng thành đắng mất thôi.
-
Sáng sớm, ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ.
Chương Vận Nghi vẫn dậy sớm như mọi ngày. Bây giờ đối với cô, dậy sớm đã không còn là cực hình nữa, cô quen với nhịp điệu này rồi. Sáng sớm trên sân vận động vắng người, cô vừa học thuộc văn cổ, vừa nhẩm công thức. Lúc nào chán nản, cô lại hét lên như một con chuột chũi, cũng là một cách để giải tỏa áp lực.
Học sinh lớp 12 mà, có ai mà không điên đâu?
Vừa bước ra khỏi ký túc xá chưa được mấy bước, cô đã chạm mặt Trần Khoát đi từ hướng đối diện.
Hai người gặp nhau quá nhiều lần, đến mức câu chào mở đầu cũng cố định luôn rồi. Cô nói “Chào buổi sáng lớp trưởng”, anh cũng đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Trần Khoát để ý thấy cô cầm một chai nước chanh, hiển nhiên là cũng đoán được, chắc là chai mà hôm qua anh mua.
“Hôm qua quên mất không nói.” Chương Vận Nghi lắc lắc chai nước chanh trong tay, “Cảm ơn nhé.”
Ba cô bạn kia đều đã uống hết từ tối qua, chỉ có cô là chưa uống, bởi vì tối qua cô không muốn dùng nước chanh để giải sầu.
Trần Khoát đáp: “Không có gì, chuyện nên làm thôi.”
“Lớp trưởng, lần thi tháng này cậu làm bài tốt lắm đúng không?” Không đợi anh trả lời, cô đã tự nói luôn: “Chắc chắn là vậy, hợp lý, phải như thế chứ.”
Bây giờ quan hệ giữa hai người có quen thuộc hơn chút xíu, cô cũng thoải mái trêu đùa: “Nếu mà trước kỳ thi tớ uống chai nước chanh này, chắc chắn sẽ như được thần trợ giúp rồi ~”
Đây gọi là hưởng lây, hên ké.
Trần Khoát chỉ cười nhẹ một cái: “Cậu thì sao? Thi thế nào?”
Anh cảm thấy cô từ đầu năm học đến giờ cô đều rất chăm chỉ, chắc hẳn là điểm số cũng tốt, có khi thứ hạng còn tăng lên nữa.
Nhưng ai ngờ, câu này vừa thốt ra, nụ cười trên mặt Chương Vận Nghi đã hơi cứng lại, giọng điệu cũng hơi chán nản: “Chắc là không tốt lắm đâu.”
Trần Khoát thoáng ngạc nhiên.
“Nhưng mà, không sao cả.” Chương Vận Nghi tự động viên chính mình, cười nói: “Lần sau tớ chắc chắn sẽ thi tốt hơn lần này.”
Lớp 12 mà, không thiếu nhất chính là những kỳ thi nối tiếp nhau.
“Ừm.” Trần Khoát vốn chẳng giỏi an ủi người khác, mà Chương Vận Nghi cũng không cần ai động viên. Cảm giác như sự chán nản vừa rồi của cô chỉ là ảo giác của anh, vì ngay sau đó cô đã nhanh chóng vui vẻ trở lại, vẫy tay chào rồi tràn đầy năng lượng chạy về “ngôi nhà hạnh phúc” của mình — sân vận động.
Đúng như dự đoán, buổi chiều hôm đó, khi cả lớp đang háo hức đếm ngược thời gian chờ đến khoảnh khắc được nghỉ lễ, thì các thầy cô cũng đã chấm xong bài, nhập điểm và xếp thứ hạng. Mỗi người đều nhận được một bản danh sách điểm số.
Từ Thi Thi chỉ lướt qua một cái rồi kẹp vào trong sách, mắt không thấy tim không đau.
Chương Vận Nghi thì hơi chần chừ, cô che mắt lại, sau đó len lén mở một khe hở nhỏ để nhìn — trước tiên là tìm ba vị trí cuối cùng.
Ơ?
Vậy mà lại không có tên cô!
Cô từ từ nhìn lên trên, cuối cùng tìm thấy tên mình trong nhóm xếp hạng thứ 30. Điểm số từng môn cũng được ghi rõ phía sau. Chương Vận Nghi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Với cô, điểm này là khá ổn, ít nhất thì cũng chứng minh rằng hướng đi hiện tại của cô không sai. Cô nhất định phải tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon lành mới được.
Kỳ thi cuối kỳ lớp 11, cô đứng thứ 17. Xét về tổng thể, vẫn tạm coi là nhóm trung bình cao.
Nhìn vào bảng điểm hiện tại, nói là một cú “rơi tự do” không phanh cũng chẳng sai chút nào.
Nhưng bất ngờ là, cô lại thấy tự tin hơn hẳn. Với tiến độ hiện tại, trước kỳ thi đại học muốn lấy lại phong độ kiếp trước, chắc chắn không phải là vấn đề lớn.
Nhậm Tư Mẫn từ ngoài cửa lớp đi vào, khuôn mặt đầy lo lắng. Cô ấy do dự một chút rồi lên tiếng: “Chương Vận Nghi, cô Triệu bảo cậu đến văn phòng gặp cô ấy ngay.”
Thật ra, đây là cách nói đã được “xử lý nghệ thuật” để bớt phần nghiêm trọng rồi.
Tình huống thực tế thì... hình như cô ấy nghe thấy cô Triệu nghiến răng nói: “Gọi ngay Chương Vận Nghi qua đây cho cô! Cô phải hỏi xem lúc thi con bé ấy có bị hồn lìa khỏi xác không mới được!”