Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 21

Nhậm Tư Mẫn vừa dứt lời, xung quanh bỗng chốc im bặt vài giây.

 

Vốn dĩ chẳng ai để ý đến điểm số của Chương Vận Nghi, nhưng bây giờ nghe vậy, ai cũng lật lại danh sách, nhìn thấy thứ hạng của cô mà sửng sốt không nói nên lời.

 

Trong lòng Chương Vận Nghi cũng khẽ giật thót, cái nên đến thì vẫn đến rồi!

 

Cô đã sớm đoán được tình huống này sẽ xảy ra, nên cũng không cảm thấy quá căng thẳng. Nếu cô Triệu không gọi cô lên, thì cô còn lo lắng bất an hơn ấy chứ.

 

“Được rồi.” Cô thu dọn bảng điểm, bình tĩnh đứng dậy, “Cô Triệu đang ở văn phòng đúng không?”

 

Nhậm Tư Mẫn khẽ thở dài một tiếng: “Ừ, cậu đi nhanh đi.”

 

Cô ấy còn định dặn dò truyền thụ cho vài chiêu, chẳng hạn như thái độ nhận lỗi phải chân thành, khả năng cao là cô Triệu sẽ bỏ qua cho. Nhưng lời đến bên miệng lại bị nuốt về, lần trước cô ấy cũng bị cô Triệu gọi lên văn phòng, cũng là vì thi không tốt, nhưng ít ra thì không tụt dốc thê thảm như Chương Vận Nghi lần này.

 

Nếu là chuyện khác, thì có khi Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ còn trêu đùa nói “Chị đại nhớ bảo trọng nhé”.

 

Nhưng lúc này, bọn họ chỉ có thể nhìn theo bóng lưng cô rời đi, trông chẳng khác gì một vị tráng sĩ bất đắc dĩ lên đường.

 

“Chị đại làm sao thế nhỉ?” Sau khi Chương Vận Nghi đi khỏi, Thẩm Minh Duệ lập tức dùng bút chọc chọc Từ Thi Thi, “Lần này cậu ấy thi còn kém hơn cả tôi, đúng là gặp quỷ mà.”

 

Từ Thi Thi cũng vô cùng kinh ngạc.

 

Người ngoài có thể không biết rõ lắm, nhưng bạn bè thân thiết như bọn họ thì vô cùng rõ ràng. Trong suốt thời gian qua, kể từ khi khai giảng, Chương Vận Nghi thực sự đã cực kỳ nỗ lực. Ngày nào cũng dậy sớm học bài, học thuộc lòng từ vựng, trên lớp thì tập trung nghe giảng, ngay cả truyện tranh yêu thích cũng cất đi không đọc nữa. Nhìn cô, ai cũng thấy rõ quyết tâm “vùng lên làm lại cuộc đời”.

 

Vậy mà, trời đất ơi, cắn răng học hành cả tháng trời, lại từ hạng 17 rớt xuống hạng 30 sao?

 

Đây là nỗ lực phản tác dụng à?

 

Đới Giai đã muốn đi qua từ sớm, nhưng lại sợ làm Chương Vận Nghi buồn hơn. Cô ấy để ý đến tình hình bên này, cuối cùng cũng cau mày đi tới, ngồi xuống ghế của Chương Vận Nghi, tham gia vào cuộc thảo luận nho nhỏ này. “Tớ đang nghĩ, có khi nào thầy cô chấm nhầm bài không?”

 

Từ Thi Thi cũng có suy nghĩ tương tự.

 

Nhưng Thẩm Minh Duệ lại lắc đầu: “Cậu nghĩ cô Triệu dễ chọc lắm à? Chắc chắn là cô đã kiểm tra ngay từ đầu rồi.”

 

Từ khi phân ban ở năm lớp 10, cô Triệu đã là giáo viên chủ nhiệm của họ gần hai năm. Tính cách của cô ấy thế nào, cả lớp ai mà không biết chứ? Cô ấy không phải kiểu giáo viên cứ có chuyện là gọi học sinh lên ngay. Có thể nói, nếu bọn họ là một đàn gà con, thì cô Triệu chính là con gà mái mẹ luôn che chở trước mặt.

 

Những gì mà bọn họ có thể nghĩ đến, làm sao cô Triệu có thể không nghĩ tới chứ?

 

Đới Giai khẽ thì thầm: “Vậy thì rốt cuộc thì vì sao Chương Vận Nghi lại thế này...”

 

Ba người túm tụm lại một chỗ, vẫn không thể đoán được nguyên nhân. Vì sao Chương Vận Nghĩ đã chăm chỉ, nỗ lực hơn ngày trước rất nhiều, mà kết quả lại càng tệ đi như thế?

 

“Chỉ là một kỳ thi thôi mà.” Từ Thi Thi nghiêm túc nói. “Ai mà chẳng có lúc sai lầm trượt dốc chứ? Có thể là lần này trạng thái của cậu ấy không tốt. Tớ chỉ lo là cô Triệu sẽ nói cậu ấy một trận, rồi tâm trạng lại trở nên buồn bã. Hiếm lắm mới có đợt nghỉ lễ Quốc khánh mà.”

 

Thẩm Minh Duệ cũng đồng tình phụ họa: “Cũng không biết cô Triệu có bắt cậu ấy mời phụ huynh lên không nữa.”

 

Sắp tới là ba ngày nghỉ lễ dài như thế, mà nếu chuyện này làm chị đại Chương Vận Nghi phải ở nhà khóc lóc cả ngày thì quá lãng phí rồi!

 

Đới Giai lại càng lo lắng hơn: “Vậy thì phải làm sao đây? Mấy cậu không thấy tháng này cậu ấy...”

 

Từ Thi Thi tiếp lời: “Đúng là hơi sai sai nhỉ.”

 

Là bạn bè, cũng không phải là bọn họ không cảm thấy lo lắng. Bây giờ, sự lo lắng này càng dâng cao. Như Thẩm Minh Duệ đã nói, một lần thi kém thật sự không đáng lo. Ngay cả những học sinh giỏi luôn đứng đầu cũng không thể mãi ổn định một vị trí, quan trọng là sau này thế nào. Nếu Chương Vận Nghi vì thế mà sa sút tinh thần hoặc ngược lại, lao vào học điên cuồng, thì cả hai kết quả đều rất nguy hiểm.

 

Dù mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, nhưng họ tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn bạn mình rơi vào bế tắc được.

 

“Tớ nhớ trước đây Chương Vận Nghi có nói là muốn ăn lẩu.” Đới Giai cố lục lại ký ức. Không dễ gì mới nghĩ ra cách giải quyết, bởi vì ngày nào cô cũng muốn ăn đủ thứ. Nhưng khó khăn lắm cô ấy mới nhớ ra được một món thì trong trường học lại không có lẩu.

 

“Hay là...” Từ Thi Thi liếc mắt nhìn Thẩm Minh Duệ một cái.

 

Thẩm Minh Duệ búng tay một cái, chấp nhận ý kiến đó: “Được rồi, ai bảo đó là chị đại của tôi chứ. Mời cậu ấy ăn, cho cậu ấy ăn đến vui vẻ luôn!”

 

Thế là ba người nhanh chóng bàn bạc xong, quyết định trong ba ngày nghỉ Quốc khánh sẽ chọn một ngày hẹn Chương Vận Nghi ra ngoài. Ăn lẩu, dạo phố, để cô vui vẻ hơn, không cần phải rầu rĩ buồn phiền nữa.

 

Trong khi bạn bè đang tưởng tượng cảnh Chương Vận Nghi rưng rưng nước mắt, thì trên thực tế tâm trạng của cô lại không tệ chút nào.

 

Chỉ là khi đến gần văn phòng giáo viên, cô nhanh chóng thu lại niềm vui trong mắt. Nếu bị cô Triệu thấy được, chẳng khác nào đang khiêu khích cô giáo cả.

 

Văn phòng có mấy bàn làm việc, cũng không chỉ có một mình cô Triệu đang ngồi, mà còn có cả các giáo viên khác. Người thì đang soạn bài, người thì đang uống trà.

 

Chương Vận Nghi vội vàng cúi đầu, nhẹ nhàng gõ cửa, khẽ gọi: “Cô Triệu...”

 

Vẻ mặt cô Triệu vốn đang xanh mét, lúc này cũng dịu đi đôi chút. “Vào đi.”

 

Chương Vận Nghi không dám chậm trễ, bước nhanh tới bàn làm việc, ngoan ngoãn đứng yên. Theo lý mà nói, cô nên cố ép ra vài giọt nước mắt, nhưng không phải cô diễn xuất kém, mà là cô không muốn dối gạt cô Triệu.

 

So với các học sinh khác trong lớp, cô còn hiểu rõ hơn ai hết, cô Triệu đã dốc bao nhiêu tâm huyết cho lớp học này.

 

Bây giờ cô Triệu càng nghiêm khắc bao nhiêu, thì sau khi họ tốt nghiệp, cô ấy lại càng hiền hòa bấy nhiêu.

 

Hồi đó, mấy bộ phim nhỏ xíu cô đóng chẳng có ai xem, vậy mà cô Triệu vẫn cố tình nhắn tin cho cô, khen cô diễn tốt. Lần cuối cùng cô gặp cô Triệu trước khi sống lại, thì tóc đen của cô ấy đã lấm tấm vài sợi bạc.

 

“Em nói xem.” Cô Triệu chỉ vào bảng điểm, suýt chút nữa thì đã chọc thủng cả tờ giấy. “Có phải lúc em làm bài kiểm tra là đang ngủ gật đúng không?”

 

Chương Vận Nghi rất muốn hét lên: Oan uổng quá!

 

Cô còn cảm thấy thời gian làm bài không đủ, đến lúc giáo viên thu bài, cô vẫn cẩn thận kiểm tra lại lần nữa.

 

“... Không có ạ.” Chương Vận Nghi nhỏ giọng đáp, “Thật sự không có, cô xem em có gan lớn vậy sao?”

 

“Cô thấy em sắp bay lên trời luôn rồi đấy!” Cô Triệu lập tức đổi giọng nghiêm khắc, “Em bị sao thế? Có còn để tâm vào việc học nữa không?”

 

“Có, có mà!” Chương Vận Nghi cũng gấp gáp, “Em chỉ là, em chỉ là —”

 

Lý do thật sự, cô có thể nói ra sao?

 

Chắc chắn là không thể rồi!

 

Bây giờ cô Triệu chỉ nghĩ cô đang muốn “bay” thôi, chứ nếu cô bảo mình quay về từ mười năm sau, có khi cô ấy sẽ liên lạc với phụ huynh rồi đưa cô vào bệnh viện mất.

 

“Em chỉ là cái gì?” Cô Triệu cau mày nhìn cô, ánh mắt nặng nề như đang nói: Để cô xem em có thể bịa ra cái lý do gì đây.

 

 

Trần Khoát đi đưa tài liệu, vừa đến cửa văn phòng thì vô tình thấy Chương Vận Nghi đang đứng quay lưng về phía cửa.

 

Anh cũng nhớ đến bảng xếp hạng điểm số, suy nghĩ vài giây rồi quyết định thu chân về, lùi lại đứng một bên, ở ngoài cửa đợi Chương Vận Nghi ra rồi mới vào. Nghĩ vậy, anh cúi xuống nhìn đồng hồ, chỉ còn năm, sáu phút nữa là vào lớp rồi.

 

Đang tính toán thời gian, thì đột nhiên bên trong vang lên một tiếng —

 

“Cho em một cơ hội nữa đi mà!”

 

Anh giật bắn người, theo bản năng mà nghiêng tai lắng nghe, liếc mắt vào trong một cái.

 

Chương Vận Nghi đúng là hết cách không biết nên biện hộ như thế nào, sốt ruột đến mức sáp sát bàn giáo viên, càng gần cô giáo hơn: “Hay là, hay là em viết cam kết với cô nhé?”

 

Thấy cô Triệu không hé răng nói gì, chỉ nghiêm túc nhìn cô, cô lập tức cảm thấy có hy vọng. Xem ra vụ thi tháng này có thể lật qua được rồi, thế là cô vội vàng nói tiếp: “Được không cô? Cô cứ coi như lần này là do em sơ suất đi, lần sau, lần sau thi giữa kỳ em nhất định sẽ tiến bộ mà!”

 

Mấy thầy cô khác trong văn phòng cũng đều bị cô chọc cười, một giáo viên đang nhâm nhi tách trà chậm rãi lên tiếng: “Cô Triệu, tôi thấy học trò này của cô cũng khá thành khẩn đấy chứ.”

 

Phần lớn là giáo viên khối 12.

 

Tình huống của Chương Vận Nghi đúng là rất đáng lo, nhưng cô nói đúng một điều, cô vẫn còn cơ hội. Trong điều kiện cho phép, giáo viên tuyệt đối không keo kiệt mà không cho học sinh một cơ hội.

 

 Dù gì thì bây giờ cũng mới tháng đầu tiên của lớp 12.

 

“Cảm ơn cô giáo Lưu ạ!” Không khí bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, Chương Vận Nghi cũng nhận ra, vội cảm ơn cô giáo đang uống trà vừa lên tiếng.

 

Trông cô Triệu vẫn có vẻ chưa hết giận, có thầy cô nào mà nhìn thấy học sinh của mình điểm số sa sút như vậy mà không lo sốt ruột được chứ? Nhưng lời của đồng nghiệp cũng khiến cô ấy bình tĩnh lại, giọng điệu dịu xuống đôi chút, nhìn về phía Chương Vận Nghi: “Nói xem cam kết của em là gì, thi giữa kỳ định xếp hạng bao nhiêu?”

 

Chương Vận Nghi suy nghĩ một lúc, thử thăm dò: “Hạng hai mươi bảy, hai mươi tám được không ạ?”

 

Thật sự không phải là do cô nhát gan đâu, mà nhìn bảng xếp hạng là biết ngay, càng lên trên càng khó.

 

Cả lớp có 42 học sinh, hạng hai mươi bảy, hai mươi tám đã gần như chạm đến nhóm trung bình rồi. Một người mà trước đó đã “chữ thầy trả thầy” sạch sẽ cho giáo viên, muốn trong thời gian ngắn quay lại đỉnh cao trí tuệ, thi thật xuất sắc, không phải là không thể, nhưng cũng chẳng dễ dàng gì, và chắc chắn không phải là cô.

 

Tính cả các bài kiểm tra sắp tới, chắc còn khoảng sáu lần thi nữa.

 

Nếu lần nào cũng tiến lên hai, ba hạng, vậy đã là một kết quả rất lý tưởng rồi.

 

Cô có cố gắng thật, nhưng các bạn cùng lớp cũng đâu có lười biếng.

 

Mặt cô Triệu biến sắc, cô ấy cũng có lòng tự ái chứ, bực đến mức quay lưng đi, không muốn nhìn Chương Vận Nghi thêm một cái nào nữa, nhìn một cái là lại cảm thấy bực mình.

 

Chương Vận Nghi: “...”

 

Chương Vận Nghi nhìn mái tóc vẫn còn đen bóng của cô Triệu, chần chừ: “Vậy... hạng hai mươi sáu được không ạ?”

 

“Còn dám mặc cả à?” Cô Triệu chốt hạ: “Hạng hai mươi lăm.”

 

Sở dĩ cô ấy vẫn còn kiên nhẫn nói chuyện với Chương Vận Nghi như thế này là vì sau khi có kết quả thi, cô ấy cảm thấy sốt ruột lo lắng, nên đã cố tình đi hỏi một số giáo viên bộ môn, đảm bảo rằng thái độ học tập của cô không có vấn đề gì, vẫn rất nghiêm túc. Nếu không thì cuộc đối thoại này đã không xảy ra rồi.

 

Chương Vận Nghi chỉ cảm thấy một ngọn núi lớn đang đ è xuống đầu mình, dù không cam tâm nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu: “... Được ạ.”

 

Giọng điệu có thể miễn cưỡng bao nhiêu thì miễn cưỡng bấy nhiêu.

 

Cô Triệu lấy từ ngăn kéo ra một quyển sổ mới, lật sang một trang, gõ gõ lên đó: “Viết bản cam kết đi.”

 

Chương Vận Nghi kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Cô ơi, không cần làm căng thế đâu ạ!”

 

“Người khác không cần, nhưng em thì cần.”

 

Cô cúi đầu, nhận lấy bút, cảm giác như mình không phải đang ký bản cam kết, mà là ký giấy sinh tử vậy. Không cam lòng, cô cố giãy giụa lần cuối: “Thật sự không thể là hạng hai mươi sáu sao ạ?”

 

Người đứng bên ngoài là Trần Khoát cũng nghe thấy câu này.

 

Anh cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, rõ ràng nên là một tình huống nghiêm túc, vậy mà chẳng hiểu sao lại khiến anh muốn bật cười.

 

Mà người muốn cười không chỉ có mình anh.

 

Mà cô Triệu cũng bị chọc tức đến mức bật cười.

 

Chương Vận Nghi biết điều, không dám nói thêm nữa, vội vàng viết bản cam kết. Cô Triệu xem qua, miễn cưỡng hài lòng: “Em về lớp đi, tạm thời cô chưa liên lạc với phụ huynh em. Sau kỳ thi giữa kỳ sẽ họp phụ huynh, em tự cân nhắc đi.”

 

Chương Vận Nghi lập tức đồng ý, cúi đầu ỉu xìu bước ra khỏi văn phòng. Vừa ra ngoài, cô đã lập tức chạm mặt Trần Khoát, vẻ mặt u sầu trên đường đi bỗng tan biến, cô cười tươi rói chào anh: “Lớp trưởng, lần này cậu đứng nhất đấy à, lợi hại thật đó!”

 

Thật sự muốn trộm hết IQ của anh mà, lấy hết luôn!

 

“Chuẩn bị vào lớp rồi, hai đứa đứng đó nói gì đấy?” Giọng cô Triệu vang lên, kèm theo tiếng bước chân tiến lại gần.

 

Chương Vận Nghi thấy trên tay Trần Khoát còn ôm một chồng sách, liếc anh một cái, làm bộ mặt bất đắc dĩ, sau đó không nhịn được mà khẽ cười, hạ giọng nói: “Tớ đi trước đây.”

 

Cô uyển chuyển lướt qua anh, nhẹ nhàng bước đi, bóng dáng nhỏ nhắn hòa vào ánh nắng buổi trưa.

 

Trần Khoát bất giác quay đầu nhìn theo một cái.

Bình Luận (0)
Comment