Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 22

Chương Vận Nghi đã rẽ vào góc hành lang, biến mất khỏi tầm mắt của Trần Khoát.

 

“Đợi lâu rồi hả?” Giọng của cô Triệu kéo sự chú ý của anh trở lại. Anh cúi đầu nhìn chồng sách trong tay, còn đang lưỡng lự không biết nên đưa trực tiếp cho cô ấy hay giúp cô ấy mang vào tận bàn làm việc.

 

Cô Triệu chẳng hề khách sáo với học trò của mình, chỉ tay vào trong: “Để trên bàn cô là được rồi.”

 

Trần Khoát gật đầu, nhấc chân rảo bước vào trong văn phòng.

 

Cô Triệu cũng chưa vội vàng rời đi, mà định chờ anh ra ngoài rồi cùng đi một đoạn đường. Trong lòng cô ấy vẫn còn nhớ đến chuyện của Chương Vận Nghi, không khỏi hỏi: “Gần đây Chương Vận Nghi có gì khác lạ không?”

 

Dạy học bao nhiêu năm, tất nhiên là cô ấy đã từng chứng kiến nhiều thành tích của học sinh bị tụt dốc. Năm nào cũng có, thậm chí lần trước cô ấy còn chủ nhiệm một lớp lớp 12, còn có một học sinh vô cùng xuất sắc, suốt những năm cấp ba luôn đứng trong top đầu, có tiềm năng thi vào trường danh tiếng. Nhưng đến năm cuối lại bắt đầu chán học, may mà nền tảng còn vững, cuối cùng vẫn đậu được một trường đại học bình thường. Các thầy cô đều vì thế mà cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

 

Nhưng mà những trường hợp như vậy không phải là vô cớ mà xảy ra. Thông thường, hai nguyên nhân chính dẫn đến việc học sinh tụt dốc là:

 

Thứ nhất, ảnh hưởng từ gia đình và mối quan hệ với bố mẹ.

 

Thứ hai, yêu sớm.

 

Cô ấy cũng đang suy nghĩ xem Chương Vận Nghi thuộc trường hợp nào, hay có khi chẳng thuộc cái nào cả.

 

Chỉ có một mình Chương Vận Nghi là nghĩ chuyện này đã xong, còn cô Triệu thì quyết định trong hơn một tháng tới sẽ đưa cô vào danh sách đối tượng theo dõi “trọng điểm”.

 

Đương nhiên là Trần Khoát hiểu ẩn ý trong lời cô ấy.

 

Anh cũng khá bất ngờ với kết quả thi lần này của Chương Vận Nghi, bèn trả lời: “Em không nhận ra điều gì khác lạ ạ. Cậu ấy còn chăm chỉ hơn cả học kỳ trước nữa.”

 

Cô Triệu nghiêng đầu nhìn anh: “Nói thử xem?”

 

Thực ra, câu này cô ấy cũng đã nghe từ vài giáo viên bộ môn khác rồi. Học sinh cứ tưởng là có thể qua mặt được thầy cô, nhưng đứng trên bục giảng chỉ cần quét mắt một lượt là đủ biết hết cả lũ đầu trâu mặt ngựa này rồi. Rốt cuộc là ai nghiêm túc nghe giảng, ai lơ đễnh mất tập trung, tất cả đều rõ như ban ngày.

 

Nhưng cô ấy vẫn muốn nghe suy nghĩ của lớp trưởng lớp mình xem sao.

 

Trần Khoát suy nghĩ một chút, rồi cẩn trọng trả lời: “Có mấy lần em gặp cậu ấy vào buổi sáng ở ngoài ký túc xá, cậu ấy đều đang ra sân thể dục học bài.”

 

Chuyện này thì cô Triệu chưa từng nghe qua, buột miệng hỏi: “Em nói người đó là Chương Vận Nghi á?”

 

Trần Khoát: “......”

 

Anh cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Cô ơi, em gặp cậu ấy mấy lần rồi.”

 

Không chỉ là mấy lần, mà ít nhất cũng phải mười mấy lần. Nhưng chuyện này thì không cần nói kỹ với cô giáo làm gì.

 

Cô Triệu trầm ngâm như đang suy tư gì đó: “Vậy thì tại sao kết quả của con bé lại như thế nhỉ?”

 

Bảng điểm cô ấy nhìn mà còn cảm thấy đau lòng, mỗi lần nhìn lâu thêm một chút là cảm giác như mất đi một ngày tuổi thọ vậy.

 

Vấn đề này, Trần Khoát cũng không có câu trả lời. Nhưng anh nhớ đến lúc sáng nay gặp cô, cô đã nói lần sau chắc chắn sẽ làm tốt hơn. Anh nghĩ, có lẽ là cô giáo cũng không cần lo lắng quá, bởi vì trong lòng cô hẳn là đã có kế hoạch rồi.

 

“Thôi được rồi.” Cô Triệu hồi phục tinh thần lại, mỉm cười vỗ vai anh: “Đi học đi.”

 

Trần Khoát gật đầu, biết là chuông sắp reo rồi, lập tức sải bước về lớp.

 

Trong lớp, Chương Vận Nghi vẫn như bình thường, không hề có dáng vẻ sắp khóc như Thẩm Minh Duệ và vài người khác tưởng tượng. Từ Thi Thi nhìn cô chăm chú, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, rồi ghé sát lại, hạ giọng nói: “Nếu cậu cảm thấy khó chịu, thì sau khi tan học tớ sẽ đi cùng cậu, bắt Thẩm Minh Duệ lại đánh một trận là được rồi.”

 

Thẩm Minh Duệ nãy giờ đang dựng thẳng tai hóng chuyện, nghe vậy thì lập tức giận dữ: “Hai cậu có lương tâm không hả?!”

 

Chương Vận Nghi phì cười: “Được đấy, trùm bao tải cậu ấy lại.”

 

Ai bảo cậu ấy cứ suốt ngày cướp khô bò của cô, bị đánh một trận còn là nhẹ đấy!

 

Từ Thi Thi không kìm được sự tò mò, lén lút hỏi: “Cậu bị cô Triệu mắng hả?”

 

Chưa đợi Chương Vận Nghi trả lời, cô ấy đã vội vàng an ủi: “Cô Triệu chính là vậy đó, nhưng tính tình cũng tốt lắm, đều là muốn tốt cho học sinh thôi. Nhớ nhé, ở chỗ cô Triệu, đánh là thương, mắng là yêu.”

 

“Xàm quá.” Chương Vận Nghi nghiêm túc phản bác: “Cô Triệu chưa bao giờ trừng phạt thể xác với học sinh, cậu mà còn nói linh tinh nữa, thân là học trò cưng của cô giáo, tớ buộc phải kiện cậu tội phỉ báng đấy.”

 

Từ Thi Thi giật mình quay phắt lại nhìn quanh, suýt chút nữa thì đã hồn bay phách lạc. Sau đó tức giận véo tay cô một cái: “Tớ còn tưởng là cô Triệu đứng sau lưng tớ thật nữa đấy!”

 

Chương Vận Nghi vội vàng cười cầu hòa: “Thật sự không có thật mà, yên tâm đi, chuyện này đã xong rồi.”

 

“Còn học trò cưng nữa chứ...” Từ Thi Thi bị cô làm phát ngán, bĩu môi: “Lớp trưởng của chúng ta mới xứng, còn cậu thì đừng có mà nhận vơ.”

 

Thẩm Minh Duệ cũng hóng hớt: “Sau này tốt nghiệp rồi, đừng có đi đâu cũng khoe là học sinh của cô Triệu là được.”

 

Cười cười nói nói, cuối cùng cả hai đều yên tâm.

 

Bởi vì nếu Chương Vận Nghi vẫn có thể nghiêm túc mà bốc phét như thế, thì chứng tỏ cô hoàn toàn ổn, không sao cả.

 

Buổi hẹn ăn lẩu vẫn diễn ra như kế hoạch. Sau giờ học, Đới Giai cũng chạy tới, bốn người hào hứng bàn bạc, cuối cùng quyết định hẹn nhau vào ngày mùng hai. Chỉ cần nghĩ bằng ngón chân cũng biết ngày mùng một chắc chắn chỗ nào cũng đông nghẹt người, mà sau một tháng dài mong đợi kỳ nghỉ, ngày đầu tiên dĩ nhiên phải ở nhà ngủ đến quên trời quên đất rồi.

 

...

 

Chương Vận Nghi cứ do dự đắn đo mãi, cuối cùng vẫn không đưa bảng điểm cho bố mẹ xem.

 

Vì hòa bình gia đình, vì huyết áp của phụ huynh, cô tự nhủ rằng chỉ nên báo tin vui, không nên báo tin buồn, mấy chuyện nhỏ nhặt này tốt nhất là đừng làm phiền người lớn.

 

Ngày đầu tiên trở về làm công chúa nhỏ của gia đình, cô ngủ đến trưa mới tỉnh dậy. Những bộ truyện tranh, tiểu thuyết hay phim ảnh từng mê hoặc cô trước đây giờ đây lại chẳng thể gợi lên chút hứng thú nào, bởi vì cô đều đã xem hết cả rồi.

 

Đi một vòng quanh căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách, không tìm được gì thú vị để làm, cô đành phải quay lại bàn học để chữa lại bài kiểm tra.

 

Doãn Văn Đan là giám đốc trạm xăng trong khu vực này, càng vào dịp lễ thì bà ấy lại càng bận rộn.

 

Chương Chí Khoan thì thay ca với đồng nghiệp, được nghỉ ba ngày đầu tiên, nên nhận nhiệm vụ vào bếp chăm sóc con gái. Ông ấy ướp cánh gà trong bếp xong, trên đường vào phòng ngủ lấy điện thoại, đi ngang qua phòng con gái, thấy cửa không đóng, tiện thể ghé mắt nhìn vào, phát hiện con gái đang làm bài tập, không khỏi xúc động đến mức muốn rơi nước mắt.

 

Sáng mùng hai, sau khi ăn sáng xong, Chương Vận Nghi chủ động xin phép bố mẹ cho mình hôm nay ra ngoài đi ăn và dạo phố với bạn.

 

Chương Chí Khoan không nói hai lời, nhấc tấm đệm sofa lên, lấy ra ba tờ tiền đỏ chói, “Cứ đi chơi với bạn học thật vui vẻ, đừng tiết kiệm quá.”

 

Chương Vận Nghi không có ý định ghi nhớ chỗ giấu tiền này, bởi vì cô biết chỉ cần mình ra khỏi cửa, ông bô nhà mình nhất định sẽ đổi chỗ khác. Cô vui vẻ nhận lấy ba trăm tệ, khoác ba lô lên, trước khi đi còn tiện tay lấy theo một hộp sữa.

 

Mấy người bạn hẹn nhau ở khu trung tâm sầm uất nhất thành phố.

 

Trong khoang tàu điện ngầm đã chật ních người, Chương Vận Nghi phải vất vả lắm mới ra khỏi ga, nhưng khi vừa nhìn thấy biển người đông nghịt bên ngoài, mắt cô đã tối sầm lại.

 

Đới Giai và những người khác thì lại rất hào hứng. Đông người đồng nghĩa với không khí náo nhiệt, cả nhóm ríu rít trò chuyện. Sau khi lên thang cuốn đến tầng năm, thấy cửa hàng lẩu đã chật kín người ngồi chờ, ngoại trừ Chương Vận Nghi đã có dự cảm không lành từ trước ra thì ba người còn lại đều sững sờ trợn tròn mắt.

 

“Hay là đổi quán khác đi?” Chương Vận Nghi đề nghị.

 

“Không được!” Từ Thi Thi chống tay lên hông. “Đã đến tận đây rồi!”

 

Cô ấy đã phải di chuyển hai tuyến tàu điện ngầm mới đến được đây, ngày lễ mà, có thể nói là đã trải qua tám mươi mốt kiếp nạn mới đặt chân đến nơi.

 

Bây giờ mà đổi quán, chẳng khác nào đùa cợt cô ấy cả!

 

“Chờ thì cũng được, tôi cũng chưa đói bụng lắm.” Thẩm Minh Duệ nhún vai.

 

“Tớ cũng không thấy đói lắm.” Đới Giai nói. “Tớ mới ăn sáng lúc 10 giờ.”

 

Chương Vận Nghi: “Vậy thì...”

 

Đành phải chờ thôi. Nhận số thứ tự cho một bàn lớn, cô nhân viên mỉm cười nhắc nhở: “Thời gian chờ là khoảng một tiếng ạ.”

 

Cả nhóm vất vả lắm mới tìm được ghế ngồi. Đới Giai cầm thực đơn, bỗng nhiên cảm thấy hơi quen thuộc, “Không biết có phải tớ nhớ nhầm không, nhưng mà tớ nhớ hình như Phí Thế Kiệt có thẻ thành viên ở đây. Mấy cậu xem này, thẻ thành viên được giảm 20%, trừ nước lẩu và đồ uống.”

 

“Gọi điện hỏi thử chút đi!” Thẩm Minh Duệ giục. “Giảm được 20% cũng tiết kiệm kha khá đấy.”

 

Đới Giai lục danh bạ tìm số của Phí Thế Kiệt, gọi điện. Bên kia bắt máy rất nhanh, cô ấy cũng không hề vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, báo tên tiệm lẩu, “Cậu có thẻ thành viên quán này không? Không có thì thôi.”

 

Không biết Phí Thế Kiệt ở bên đầu dây bên kia nói gì, mà Đới Giai lộ vẻ khó xử, “Vậy cậu từ từ, đợi tớ hỏi mọi người cái đã.”

 

Nói rồi, cô ấy lấy tay che điện thoại, hạ giọng nói với ba người còn lại: “Phí Thế Kiệt nói nếu bọn mình không ngại thì cậu ấy cũng muốn qua ăn cùng luôn. Bởi vì bọn mình đã xếp hàng được một lúc rồi, nên nếu bên họ đi từ chỗ kia sang đây, chắc cũng kịp lúc đến lượt.”

 

“Yên tâm đi, cậu ấy đã nói rồi, bên cậu ấy có ba người, gồm cả lớp trưởng và một người bạn nữa, tổng cộng là bảy người, bọn mình cứ chia đều ra mà trả.”

 

Từ Thi Thi nghĩ ngợi một chút, “Tớ không vấn đề gì cả.”

 

Thẩm Minh Duệ thì muốn giơ cả tay lẫn chân tán thành, “Tuyệt vời! Bảo họ qua đây đi!”

 

Trong bốn người, chỉ có một mình cậu ấy là con trai. Tuy da mặt dày, nhưng vẫn có chút ngại ngùng.

 

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Chương Vận Nghi, chỉ còn cô chưa đưa ra ý kiến. Nghe thấy cả ông chủ cũng sẽ đến, mắt cô sáng rỡ: “Đến đi chứ!”

 

“Được luôn ~”

 

Đới Giai cũng vui vẻ, bỏ tay khỏi điện thoại, cười tươi đáp: “Bọn mình không có vấn đề gì, mấy cậu cứ đến thẳng đây nhé!”

 

...

 

Đám Phí Thế Kiệt đến rất đúng lúc.

 

Dù lượng khách chờ bàn trong tiệm rất đông nhưng tốc độ xoay vòng cũng khá nhanh, vừa vặn đúng một tiếng, nhân viên phục vụ đã dẫn họ đi vào trong. Biết người bạn đi cùng Phí Thế Kiệt là Vương Tự Nhiên, Chương Vận Nghi chẳng bất ngờ chút nào, còn chủ động chào hỏi cậu ấy.

 

Lần cuối gặp nhau cũng đã gần một tháng trước, nhưng sự nhiệt tình của Vương Tự Nhiên vẫn không hề thay đổi chút nào.

 

Nhân lúc cậu ấy và Thẩm Minh Duệ nói chuyện với nhau, Chương Vận Nghi thả chậm bước chân, đi song song với người vào sau cùng là Trần Khoát, hỏi nhỏ: “Các cậu từ quán net qua đây à?”

 

Thấy nhân viên phục vụ bê nồi lẩu ra, còn đang cách một khoảng, Trần Khoát khẽ đưa tay ra chắn Chương Vận Nghi sang một bên: “Ừ, cẩn thận chút.”

 

“Thế các cậu đến đây mất bao lâu vậy?”

 

“... Hơn nửa tiếng.”

 

Chương Vận Nghi khẽ cười, dựa vào việc Trần Khoát sáng nào cũng ăn đúng một loại đồ ăn, có thể thấy anh là người rất ngại tốn thời gian vào mấy chuyện này. Vậy mà lần này lại chịu bỏ hơn nửa tiếng chỉ để đến ăn lẩu, cô thực sự cảm thấy vô cùng bất ngờ.

 

Nhìn ra được ý cười trong mắt cô, Trần Khoát bất đắc dĩ giải thích: “Thiểu số phục tùng đa số.”

 

Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên đều muốn ăn lẩu.

 

Một phiếu đấu hai phiếu, không có cửa thắng.

 

Chương Vận Nghi gật gù hiểu rõ: “Vậy lát nữa phải ăn bù cho đáng là được rồi.”

 

Bởi vì đi sau, nên đến khi hai người họ tới bàn thì chỉ còn hai chỗ trống ở mép bàn.

 

Thế là Chương Vận Nghi và Trần Khoát đành ngồi đối diện nhau.

 

Bàn rộng hơn vẫn chưa có chỗ trống, mọi người cũng không muốn đợi lâu, nên đành phải chen chúc nhau ngồi. Mà đã chen chúc thì chân Chương Vận Nghi vô tình chạm vào đầu gối Trần Khoát. Cô hồn nhiên không để ý, nhưng anh lại thấy mất tự nhiên, muốn tránh mà tránh không được.

 

Mọi người gọi một nồi lẩu uyên ương, ai cũng chọn món mình thích, bàn ăn chất đầy đồ, đến cả xe đẩy bên cạnh cũng không còn chỗ trống.

 

“Người đông mà ăn lẩu đúng là sướng nhất.” Phí Thế Kiệt đã sớm không chờ được, phấn khích xoa tay, “Bởi vì có thể gọi rất nhiều đồ ăn, muốn gọi gì cũng gọi được!”

 

Không bàn đến mấy chuyện khác, riêng chuyện này thôi thì Chương Vận Nghi cũng thấy quyết định gộp bàn là vô cùng chính xác.

 

Quá náo nhiệt.

 

Mọi người thi nhau vớt đồ ăn trong nồi, đũa đụng nhau chan chát, nhưng ai nấy đều vui vẻ hết sức.

 

Chương Vận Nghi đang ăn chả tôm thì thấy Trần Khoát cứ lấy giấy lau mồ hôi liên tục, chắc chắn là vì cay quá. Càng nấu, nước lẩu càng cay, anh uống lập tức hai cốc nước, sống mũi cao thẳng cũng đỏ lên, rõ ràng là nước không thể giải cay được.

 

Trông anh có vẻ hơi khổ sở.

 

Thấy anh vẫn chưa lấy đồ uống, mắt Chương Vận Nghi sáng lên, nhớ ra hộp sữa trong túi, nhưng cũng hơi do dự không biết có bị bóp méo khi chen chúc trên tàu điện hay không. Hơn nữa, đây cũng không phải là loại mà Trần Khoát thường uống.

 

Chỉ suy nghĩ do dự vài giây, nhưng cô vẫn quyết định lấy ra.

 

Lúc này, mọi người đều tập trung tranh giành một đ ĩa bò non vừa thả vào nồi như hổ đói sói vồ rình mồi. Phí Thế Kiệt thử một miếng rồi báo là đã chín, lập tức cả bàn đều xông vào nhanh chóng vớt lên.

 

Thế nên cũng chẳng ai chú ý đến hành động của Chương Vận Nghi. Cô lặng lẽ đặt hộp sữa xuống bên tay Trần Khoát.

 

Trần Khoát đang cay đến mức muốn bỏ cuộc, chuẩn bị qua đời tại chỗ, thì bỗng nhiên khựng lại. Qua làn hơi nóng, Chương Vận Nghi mỉm cười nhìn anh: “Tớ chợt nhớ là mình có mang theo đấy.”

 

Anh sững sờ vài giây.

 

Cơ thể phản ứng nhanh hơn lý trí, anh mở hộp sữa ra, uống vài ngụm, cảm giác cay lập tức bị xua tan.

Bình Luận (0)
Comment