Dường như Trần Khoát cũng không nhận ra ngay rằng đây không phải loại sữa mà anh thường uống, tâm trí anh có vẻ đang lơ đãng ở đâu đó.
Phí Thế Kiệt bị cay đến mức hít hà liên tục: “Anh Khoát, gọi nhân viên phục vụ đi, bảo họ thêm nước lẩu! Mà này, lão Vương, cậu có biết thưởng thức không thế? Lại còn thả cải thảo vào nồi lẩu cay, cậu muốn hại chết bọn tôi à?”
“Cậu đã ăn hết huyết vịt tôi gọi rồi, tôi có nói cái gì đâu?” Vương Tự Nhiên không chút khách sáo mà đáp trả.
“Lão Phì!” Thẩm Minh Duệ cũng nhanh chóng hòa vào nhóm bọn họ, hùa theo Vương Tự Nhiên gọi Phí Thế Kiệt là “lão Phì”: “Ăn huyết vịt thì chấm khô mới ngon — khoan đã, viên tôm tôi vừa thả vào đâu rồi? Cục viên tôm bự chảng của tôi biến đâu mất rồi?!”
Thế là cả đám lại ầm ĩ lên, ai cũng có lý do để oán trách người khác.
Chỉ vì một miếng thịt bò mà suýt chút nữa thì đã vung tay đánh nhau.
Một lúc sau, Phí Thế Kiệt phát hiện ra nhân viên phục vụ vẫn chưa đến, bèn quay sang nhìn về phía Trần Khoát. Cậu ấy vừa ngó đầu sang đã nhìn thấy người anh em này đang chìm vào suy nghĩ, không biết đang cân nhắc chuyện quốc gia đại sự gì đó, lông mày nhíu chặt lại.
“Anh Khoát!”
“Lão Trần!!”
“Con trai!!!”
Mấy tiếng hét liên tiếp khiến cả bàn đều đồng loạt quay sang nhìn. Trần Khoát như bừng tỉnh, khẽ ngước mắt lên, ánh nhìn vô thức chạm phải Chương Vận Nghi ở phía đối diện. Cô cũng đang tò mò nhìn anh. Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, anh lập tức rời mắt đi.
“Cậu đang nghĩ cái gì thế?” Phí Thế Kiệt khó hiểu: “Ăn lẩu mà cũng mất tập trung được, chịu cậu luôn đấy.”
Trần Khoát không trả lời câu hỏi đó, chỉ lơ đãng liếc nhìn nồi lẩu đang sôi sùng sục. Giờ phút này tuy đã tạm sống sót khỏi đợt cay xé họng, nhưng giọng anh cũng bị cay đến mức khàn hẳn đi. Lặng lẽ đánh lạc hướng, anh chuyển sang chủ đề khác: “Có ai muốn ăn món chính không?”
Nếu không ai muốn, thì anh sẽ gọi một bát cơm trắng. Nếu có, thì anh sẽ gọi một phần cơm chiên.
Cũng là để chuyển hướng suy nghĩ của chính mình.
Vương Tự Nhiên lườm anh một cái: “Nãy giờ cậu đang nghĩ về cái này hả?”
Thằng nhóc này đúng là có bệnh mà.
“Không được à? Động chạm gì cậu à?” Tâm trạng Trần Khoát cũng rất phức tạp, nhưng với đám bạn thân lâu năm thì chẳng cần khách sáo làm gì, nếu cần thiết thì còn có thể tẩn cho một trận cũng được.
“Cậu ăn cay nhiều quá nên phun lửa được rồi hả?” Vương Tự Nhiên bật lại.
Trần Khoát lười đôi co với cậu ấy, chỉ nhắc lại: “Có ai muốn ăn món chính không?”
Những người khác đều không có hứng thú.
Phí Thế Kiệt xua xua tay: “Ai đi ăn lẩu mà còn gọi cơm chứ, tôi ăn miến trong nồi là được rồi.”
Từ Thi Thi tu hết cốc nước, vội vàng nói: “Cậu đừng có ăn hết phần của tôi đấy!”
Chương Vận Nghi cũng hơi chịu không nổi. Cay là một chuyện, mà còn cực kỳ nóng nữa. Tất nhiên là cô có thể thổi cho bớt nóng rồi ăn từ từ, nhưng gắp thịt lên rồi bỏ vào bát, thậm chí chờ chưa được một giây đã muốn mau chóng cho vào bụng ngay. Nghe Trần Khoát hỏi vậy, cô lập tức đáp: “Tớ, tớ muốn ăn ~”
Trần Khoát cuối cùng cũng nhìn cô thêm lần nữa, bình thản gật đầu: “Vậy thì tôi gọi cơm chiên nhé?”
“Được được được!”
Sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn, Trần Khoát nghiêng người, quét mắt một vòng rồi gọi phục vụ, thêm một phần cơm chiên. Suất cơm chiên của quán này khá lớn, đủ cho hai người ăn. Chương Vận Nghi dùng muỗng xúc một ít ra bát nhỏ, phần còn lại để anh xử lý. Cô tin với khả năng của anh, chuyện này sẽ chẳng thành vấn đề. Mấy lần gặp anh trong căng tin, bát cơm cao như ngọn núi mà anh vẫn ăn sạch sành sanh được.
“Các cậu có ai muốn nếm thử cơm chiên một chút không?”
Không ai có hứng thú ăn cả.
Anh cũng không khách sáo nữa, trực tiếp cầm lấy đ ĩa bắt đầu ăn.
“Cơm chiên này ăn ngon phết.” Chương Vận Nghi nếm thử một miếng, ánh mắt sáng rỡ, quay sang hỏi: “Lớp trưởng, có đúng không?”
Hạt cơm tơi đều, bóng mỡ, thơm nức mũi.
Trần Khoát lại suýt nữa thì bị sặc, nuốt xuống rồi mới ừ một tiếng đáp: “Cũng được.”
“Bọn họ không có phúc ăn rồi ~”
Chương Vận Nghi ăn hết nửa bát cơm, cảm giác như được tiếp thêm sinh lực, có thể tiếp tục chiến đấu. Nước chấm trong bát đã gần hết, cô đứng dậy đi đến quầy pha nước chấm. Vào những ngày lễ như Quốc khánh, nhà hàng nào có chút tiếng tăm đều đông nghẹt người. Đã hơn 1 giờ chiều rồi mà bên ngoài vẫn còn rất nhiều người xếp hàng đợi bàn. Nhân viên phục vụ bận tối tăm mặt mũi, có người đẩy xe chất đầy bát đ ĩa đi ngang qua, nhất thời vô ý, không cẩn thận va vào cô.
Bị đụng bất ngờ, Chương Vận Nghi đau quá nên kêu lên một tiếng.
Nhân viên phục vụ còn rất trẻ, trông chỉ khoảng mười mấy hai mươi tuổi. Cô ấy cũng hoảng hốt, lắp bắp xin lỗi: “Xin, xin lỗi!”
May mà Chương Vận Nghi cầm bát rất chắc, không bị đổ nước chấm ra ngoài. Cô đứng yên vài giây để trấn tĩnh, rồi quay đầu lại, thấy nhân viên phục vụ muốn lại gần nhưng không dám, không nhịn được mà khẽ cười, dịu giọng nói: “Không sao đâu, tôi không sao mà.”
Nhân viên kia vẫn ngập ngừng, nét mặt lo lắng: “Thật sự là không sao chứ?”
Cô ấy căng thẳng thấy rõ, cảm thấy tay chân mình quá vụng về. Quản lý là người quen ở quê cô ấy, nếu bị phàn nàn thì có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc.
“Thật sự không sao mà.” Chương Vận Nghi cười, nhắc nhở cô ấy: “Mau đi làm việc tiếp đi, đẩy xe chặn lối rồi kìa.”
Thấy cô không muốn làm lớn chuyện, nhân viên phục vụ thở phào nhẹ nhõm, âm thầm ghi nhớ khuôn mặt cô, chân thành nói lời cảm ơn rồi vội vã đẩy xe về phía bếp. Đi được một đoạn vẫn còn cẩn thận quay lại nhìn mấy lần.
Chương Vận Nghi trở về bàn của họ.
Trần Khoát ngước mắt lên, nhận ra dáng đi của cô có chút không ổn, do dự một lúc rồi thấp giọng hỏi: “Chân cậu bị sao vậy?”
Đới Giai và Từ Thi Thi nghe thấy thế thì lập tức quay sang nhìn cô.
Cô thử cử động chân, giọng điệu thoải mái nói: “Bị nhân viên phục vụ vô tình va vào thôi, chỉ đau mấy giây, bây giờ thì đã đỡ nhiều rồi.”
Để chứng minh mình thực sự không sao cả, cô còn cúi xuống kéo ống quần jeans lên tới đầu gối. Đới Giai cẩn thận kiểm tra, thấy không có vết bầm hay tổn thương nào rõ rệt mới yên tâm, nhỏ giọng càu nhàu: “Nhân viên kiểu gì mà hậu đậu thế không biết.”
Thật ra nếu là Đới Giai gặp phải chuyện này, có lẽ cô ấy cũng sẽ xử lý giống Chương Vận Nghi.
Nhưng nếu là bạn bè mình bị, thì tất nhiên cô ấy phải than vãn vài câu cho ra lẽ mới được.
Trần Khoát nhíu mày, vẫn im lặng.
Mấy người bạn khác đều quan tâm đúng mực, sau khi xác nhận Chương Vận Nghi thực sự không có vấn đề gì rồi mới tiếp tục câu chuyện ban nãy.
“Mấy cậu đã ra ngoài từ sáng sớm à?” Thẩm Minh Duệ vừa nghe được bọn họ sáng sớm đã kéo nhau vào quán net chơi game, giọng điệu đầy ngưỡng mộ: “Nếu tôi mà ra ngoài cả ngày như vậy, chắc chắn phải viết đơn xin phép dài ba nghìn chữ cho bố mẹ mất.”
Phí Thế Kiệt cười hề hề: “Cậu không hiểu gì rồi, mấy ngày lễ thế này mẹ tôi toàn họp hành, căn bản là chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Tôi nói với bố là ra ngoài trao đổi đề thi với Vương Tự Nhiên, thảo luận phương pháp học tập.”
“Trao đổi đề thi á?” Đới Giai lập tức cảm thấy hứng thú với chuyện này: “Thế nào? Chẳng lẽ đề thi tháng của trường bọn họ khác với trường mình à?”
Vương Tự Nhiên suýt nữa thì biến thành môi xúc xích, đỏ bừng cả lên, “Ngoại trừ kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ ra, thì đề thi đều khác nhau.”
“Có thể cho tớ xem thử được không?” Đới Giai lập tức hứng thú, radar học sinh giỏi của cô ấy lập tức kêu “tít tít tít” không ngừng.
Vương Tự Nhiên hất cằm, “Cậu hỏi lão Phì ấy, cậu ấy có photo lại rồi.”
Chương Vận Nghi đang định nói cô cũng muốn xem thử, nhưng kịp thời nhớ lại thành tích khiến cô Triệu phải thở d ốc của mình. Đề thi trường mình còn chưa hiểu hết, thôi thì bỏ qua đi.
Bên đối diện, Trần Khoát chậm rãi nói: “Lần này đề trường bọn mình ra khó hơn một chút.”
Vương Tự Nhiên nghe vậy thì không chịu nổi, lập tức phản bác để bảo vệ danh dự trường mình, “Cậu nói nhảm cái gì đấy! Cậu thử thi một lần xem?”
Phí Thế Kiệt khoác vai Vương Tự Nhiên, đe dọa: “Mắt thằng nhóc nhà cậu toàn để trang trí à? Cậu đếm thử xem, bàn này ngoài cậu ra thì còn ai là người trường khác không? Cậu nghĩ cậu địch lại được bọn này à?”
Từ Thi Thi cảm thấy, đám con trai trong bàn này, đứa nào đứa nấy cũng mắt mù cả lũ.
Cô ấy hắng hắng giọng, ra hiệu bằng ánh mắt với vệ sĩ kiêm đàn em của mình, Thẩm Minh Duệ, ý bảo ra tay đi, bịt miệng bọn họ lại hoặc vả vài cái cho tỉnh!
Thẩm Minh Duệ lập tức hiểu ý ngầm, vớ lấy miếng thịt hộp cuối cùng, “Biết cái gì không nên nhắc lại mà vẫn cứ nhắc à? Đừng có chọc chị đại của tôi nha.”
Từ Thi Thi: “?”
Chương Vận Nghi: “??”
Cô siết chặt đôi đũa, cười tủm tỉm nói: “Thằng nhóc này, tối nay cậu sẽ bị tớ âm thầm hành thích đấy.”
Đới Giai vỗ trán, cảm thấy hơi hối hận vì đã khơi mào đề tài này. Phí Thế Kiệt thì không đặc biệt quan tâm đ ến thành tích của bạn bè trong lớp, nhưng nghe Chương Vận Nghi nói vậy, cậu ấy cũng mơ hồ nhớ lại hình như cô thi không được tốt lắm. Cậu ấy ngẩn người ra một chút, gãi mũi, nhưng lại không biết nói gì để an ủi, vốn dĩ cậu ấy không giỏi mấy chuyện này, ai bảo bạn thân của cậu ấy lại học giỏi hơn cậu ấy chứ.
Vương Tự Nhiên thì hoàn toàn không hay biết gì, vừa nghe vậy thì lập tức cảm thấy tò mò hỏi: “Lần này thi không tốt à?”
Nhưng Chương Vận Nghi không hề buồn bã như đám bạn tưởng tượng.
Ngược lại, cô cực kỳ hài lòng với màn thể hiện của mình, thậm chí còn thầm vui mừng vì vận may quá tốt. Có mấy câu trắc nghiệm cô hoàn toàn không biết làm, khoanh bừa thế nào mà lại đúng hết. Nếu bị trừ mất mấy điểm đó, thì thứ hạng của cô chắc còn tụt xuống thêm một bậc nữa đấy.
Tối hôm qua sau khi về nhà, cô còn ra ngoài mua một cái đùi gà nướng Orleans siêu to để tự thưởng cho chính mình nữa.
Vậy nên lúc này, cô rất thoải mái mà gật đầu: “Đúng là thi không được tốt lắm. À đúng rồi, vừa rồi tớ đang muốn hỏi mọi người xem có biết chỗ nào có lớp học thêm tốt không, tớ đang định đăng ký một lớp.”
Bây giờ cô nghe giảng không đến mức như nghe tiếng ngoài hành tinh nữa, nhưng để theo kịp tiến độ của thầy cô thì vẫn cảm thấy rất vất vả. Năm cuối cấp, giáo viên sẽ tổ chức nhiều đợt ôn tập, mỗi phần kiến thức đều sẽ không được giảng lại tỉ mỉ như ban đầu nữa, dù sao thì cũng toàn là kiến thức đã được học rồi.
Vì thế nên cô rất rất cần đi học thêm.
Trần Khoát như sực nhớ ra điều gì đó, nhưng lại khựng lại, trên tay chỉ còn lại một hộp sữa nhẹ tênh, anh làm như không có việc gì mà uống nốt chỗ còn lại.
Vương Tự Nhiên cũng muốn giúp Chương Vận Nghi giải quyết vấn đề, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng: “Gần chỗ nhà tôi có một lớp học thêm nghe nói là cũng khá tốt, có mấy người bạn cùng lớp tôi cũng đăng ký học ở đó.”
“Nhà cậu sao?” Chương Vận Nghi chần chừ, “Hình như xa lắm thì phải? Tớ muốn tìm chỗ nào gần nhà hoặc gần trường thôi.”
Học sinh nội trú chỉ có thời gian rảnh vào tối thứ bảy và chủ nhật. Học thêm đã đủ đau khổ rồi, nếu còn phải đi xa cả quãng đường dài nữa, thôi cứ lấy mạng cô quách đi cho xong.
“Vậy thì…” Vương Tự Nhiên suy nghĩ, “Tôi nhớ nhà cậu cũng gần nhà lão Trần đúng không?” Nói rồi, cậu ấy quay sang hỏi Trần Khoát ngồi ở rìa bàn, “Chỗ cậu cũng có lớp học thêm mà nhỉ? Hè vừa rồi bọn mình đi chơi bóng, có đi ngang qua khu đó đúng không?”
Chương Vận Nghi lập tức dựng thẳng tai, đầy mong đợi mà nhìn về phía Trần Khoát.
Trần Khoát vô thức siết chặt hộp sữa trong tay, nhưng nét mặt vẫn bình thản như thường, “Ừ, có đấy.”
Phí Thế Kiệt cũng góp lời: “Anh Khoát, dù gì thì cũng gần nhà, hôm nay cậu trở về đi ngang qua đó thì tiện thể hỏi giúp Chương Vận Nghi luôn đi. Hỏi về thời gian học, học phí các kiểu gì đó.”
Bị cô nhìn chằm chằm với ánh mắt sáng rực, lại thêm việc này chỉ là chuyện nhỏ nhặt không tốn chút sức nào, nên Trần Khoát thấy không có lý do gì để từ chối, bèn gật đầu đồng ý: “Được.”
Lời vừa dứt.
Chương Vận Nghi còn chưa kịp cảm ơn, thì người phục vụ lúc nãy vô tình đụng phải cô đã đỏ bừng mặt, mang theo một đ ĩa trái cây đến, lí nhí nói: “Đây là... là quà tặng…”
Sau khi trở lại bếp, người phục vụ vẫn còn căng thẳng, lén tìm quản lý báo cáo tình hình.
Quản lý suy nghĩ một lát, rồi quyết định tặng một đ ĩa trái cây. Người trong ngành ẩm thực rất có kinh nghiệm xử lý những chuyện như thế này.
Chương Vận Nghi tỏ ra vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng dưới ánh mắt tò mò của cả bàn, người phục vụ càng đỏ mặt hơn, vội vàng xin lỗi lần nữa rồi chạy biến đi mất. Đ ĩa trái cây của quán lẩu không có gì cầu kỳ cả, chỉ là vài miếng dưa hấu ướp lạnh với vài quả cà chua bi trang trí. Nhưng con người vốn dĩ đã rất thông minh, Chương Vận Nghi lập tức nghĩ ra một cách hay ho. Cô nâng đ ĩa trái cây lên, cố tình trêu chọc bạn bè, đưa qua đưa lại trước mặt họ, nhưng nhất quyết không cho ai ăn, cuối cùng đặt ngay trước mặt Trần Khoát: “Cảm ơn lớp trưởng, cậu ăn trước đi ~”
Trần Khoát hơi sửng sốt.
“Chị đại, cậu làm thế là quá đáng lắm luôn đó!”
“Đúng rồi đấy!”
Chương Vận Nghi bá đạo ôm chặt đ ĩa trái cây, đắc ý nói: “Làm sao? Làm sao? Đây là quà người ta tặng cho tớ, dĩ nhiên là tớ có quyền phân phối rồi!”
Vốn dĩ Trần Khoát không định ăn dưa hấu, nhưng nghe những lời phàn nàn và phản đối từ những người khác trên bàn, anh hơi nhướng mày, dứt khoát lấy một miếng cắn một miếng thật to. Dù không nói gì, nhưng từ vẻ mặt nhàn nhã pha chút đáng ghét của anh cũng có thể nhận ra rằng dưa hấu này thực sự rất ngọt.