Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 24

Sức chiến đấu của bảy người bọn họ đúng là không thể xem thường được, ít nhất cũng có thể ngạo nghễ đứng đầu trong cả quán lẩu. Đồ ăn gọi ra không hề bị lãng phí, ngay cả đ ĩa trái cây miễn phí cũng bị cướp sạch. Phí Thế Kiệt dùng muôi lưới quấy tới quấy lui, vớt ra miếng huyết vịt cuối cùng, không còn thu hoạch gì nữa, bữa ăn cũng chính thức kết thúc.

 

Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên dìu nhau ra khỏi quán lẩu, ăn no đến mức muốn ngất đi, nhưng trông thế này thì cũng hơi quá lố rồi.

 

Bước ra khỏi quán lẩu, Chương Vận Nghi chủ động đề nghị mời cả nhóm uống trà sữa. Đây vốn là kế hoạch của cô, bạn bè đã mời cô ăn lẩu, thì cô sẽ mời lại trà sữa. Trong ví vẫn còn ba tờ tiền đỏ chót do bố tài trợ, đủ để bao cả bàn rồi.

 

Cả nhóm đi thang cuốn xuống tầng một, bên ngoài tiệm trà sữa náo nhiệt vô cùng. Người ham vui nhất, Thẩm Minh Duệ, nhanh nhẹn chui vào đám đông, rồi thở hồng hộc quay lại báo tin: “Nhiều người đang mua vé cào quá! Giải thưởng cao nhất hình như là tận ba mươi vạn tệ đó!”

 

Ngay cả Đới Giai và Từ Thi Thi nghe xong cũng thấy động lòng.

 

Một tấm vé số cào không đắt, nhưng nhỡ đâu trúng thì sao? Chương Vận Nghi vốn đang định lấy tiền mua vài tấm chơi thử, nhưng khi nghe thấy câu quảng cáo: “Tất cả đều dựa vào vận may!”, thì cô lập tức khựng lại, kiên quyết từ chối: “Tớ không chơi! Tất cả vận may của tớ đều phải để dành cho kỳ thi!”

 

Cô đích thực là dân “châu Phi” (số đen) chính hiệu, đừng nói là trúng ba mươi vạn, ngay cả mua chai nước ba tệ cũng chưa từng cào trúng thẻ trúng thêm một chai nước, lần nào cũng chỉ thấy dòng chữ “Chúc bạn may mắn lần sau”.

 

Từ Thi Thi cạn lời: “… Còn vận may gì nữa? Chẳng lẽ đi thi cậu lắc xúc xắc à?”

 

Chương Vận Nghi nghiêm túc đáp: “Tất nhiên là không rồi. Tớ chơi trò ‘bàn tay vàng’, chỉ cần điểm đến đáp án nào thì tớ chọn đáp án đó.”

 

Không xa phía sau cô, Trần Khoát nghe được câu này, bật cười thành tiếng.

 

Chỉ một tiếng cười rất ngắn, nhưng cô vẫn bắt được. Cô quay đầu lại theo phản xạ, xuyên qua vài hàng người qua lại, chạm mắt với anh. Một giây trước khi anh kịp thu lại nụ cười, giọng nói trong trẻo của cô đã vang lên: “Tớ đi mua trà sữa, lớp trưởng, cậu muốn uống vị gì?”

 

Một giọng nói khác đè lên câu trả lời “Tôi không uống” của Trần Khoát: “Chị đại, cậu biết rồi đấy! Tôi vẫn uống trà sữa Ba Anh Em nha!”

 

Chương Vận Nghi: “…”

 

Cô hừ nhẹ một tiếng nhưng vẫn nhớ kỹ. Những người còn lại đều đang vây quanh quầy thẻ cào, chắc một lúc nữa cũng không rảnh mà gọi món đâu, cô quyết định không hỏi từng người, cùng lắm cứ gọi món phổ thông nhất là trà sữa trân châu là xong.

 

“À đúng rồi, lớp trưởng, hồi nãy cậu nói là uống cái gì ý nhỉ?” Khi Chương Vận Nghi đến gần Trần Khoát, anh đang đứng một bên cúi đầu xem điện thoại, không tham gia vào hàng mua vé cào. Không rõ là vì ngại đông người quá hay chỉ đơn giản là không có hứng thú.

 

“Tôi nói là tôi không uống.”

 

“Vậy được rồi…”

 

Chương Vận Nghi cũng không cảm thấy ngạc nhiên với câu trả lời này, cũng biết anh không phải là đang khách sáo với mình, nên cũng không hề miễn cưỡng. Cô chỉ cười nhẹ rồi lướt qua cánh tay anh, đi về phía quán trà sữa.

 

Trần Khoát ấn tắt màn hình điện thoại đi, nhờ lợi thế chiều cao, anh có thể dễ dàng nhìn thấy đám bạn vẫn đang bận rộn mua vé cào. Ngoài anh ra, cô sẽ phải mua sáu cốc trà sữa, chắc chắn là rất nặng. Không hề suy nghĩ nhiều, anh cầm chặt điện thoại rồi sải bước đi theo.

 

Chương Vận Nghi xếp hàng phía sau, kiễng chân nhìn lên phía trước. Thời điểm này, trà sữa vẫn chưa phổ biến hình thức đặt hàng qua ứng dụng, thậm chí thanh toán tiền mặt vẫn chiếm chủ yếu. Tuy vậy, tốc độ phục vụ vẫn không hề chậm hơn tương lai quá nhiều, nhân viên làm việc rất nhanh nhẹn, có lẽ cũng là vì menu chưa cầu kỳ như sau này.

 

Cô không đứng vững, hơi ngả người ra sau và vô tình giẫm lên giày của người phía sau. Một đôi Converse đen, trên là quần thể thao xám nhạt, rồi lên đến yết hầu, cuối cùng là khuôn mặt quen thuộc. Cô mở to mắt. “Hả?”

 

Muốn hỏi anh sao lại đến đây, nhưng sau đó lại nhớ ra chuyện giẫm lên giày anh, vội vàng hỏi: “Không dẫm đau cậu chứ?”

 

May mà đế giày cô cũng sạch, nhìn sơ qua không thấy bẩn, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Trần Khoát vốn dĩ cũng không cảm thấy gì, nhưng vẫn thuận theo ánh mắt cô mà cúi đầu xuống nhìn, hơi dịch chân qua một bên, thản nhiên nói: “Không sao. Tôi đến giúp cậu cầm trà sữa.”

 

Câu nói này coi như lời giải thích vì sao anh đứng sau cô.

 

Chương Vận Nghi thoáng ngỡ ngàng, sau đó chớp mắt, ánh mắt lộ vẻ xúc động. Sao kiếp trước cô không để ý nhỉ, hóa ra lớp trưởng cũng là người chu đáo tốt bụng đến vậy? Chắc vì sự quan tâm của anh quá kín đáo nên người không thân sẽ không nhận ra, như cô chẳng hạn.

 

Trần Khoát cảm thấy không tự nhiên lắm khi cô cứ chăm chú nhìn mình như thế.

 

Mà Chương Vận Nghi lại không nhận ra, tay phải của anh đang siết lại bên người, đó là bàn tay đã quen cầm bút làm bài vô số lần, giờ đây lại có chút bối rối không biết nên để ở đâu.

 

“Lớp trưởng, cậu không uống trà sữa, tớ còn phát hiện cậu cũng ít khi uống nước ngọt, là cậu không bao giờ đụng tới sao?” Cô tỏ vẻ như chỉ đang hỏi bâng quơ, nhưng khi nhìn cô, lại thấy ánh mắt và vẻ mặt cô đều rất nghiêm túc, giống như thực sự để tâm đ ến câu trả lời vậy.

 

Trần Khoát không biết phải nhìn đi đâu, đành phải chăm chú vào bảng menu của quán trà sữa. “Hồi nhỏ bố mẹ không cho uống, bảo là sẽ làm hỏng răng.”

 

“Chỉ vậy thôi sao?” Chương Vận Nghi cảm thấy bất ngờ, cứ như thể phía sau mỗi câu hỏi của cô đều có một câu trả lời đơn giản đến bất ngờ.

 

Nhưng mà nhắc đến răng, ánh mắt cô lại theo bản năng nhìn vào miệng anh.

 

Đúng là răng đều tăm tắp và vô cùng sạch sẽ.

 

Trần Khoát: “…”

 

Anh thực sự rất muốn bảo cô đừng nhìn anh nữa, nhưng lại không nói ra được, chỉ khẽ nuốt nước bọt, rồi thôi.

 

“Hồi bé không được uống, sau này có tiền tiêu vặt cũng có thử mua, nhưng chắc là do ít uống quá nên thấy chúng rất ngọt, hơi ngấy.” Anh bất giác giải thích thêm, trong đầu lại hiện lên hộp sữa cô đưa khi nãy, bèn dừng một lúc rồi nói: “Lúc ăn lẩu, cảm ơn nhé.”

 

Chương Vận Nghi bật cười. “Tớ còn tưởng là cậu chỉ uống mỗi loại sữa đó, cũng hơi đắn đo không biết có nên đưa không. Cậu cảm thấy loại nào ngon hơn?”

 

Trần Khoát trả lời thật lòng: “Loại nào cũng được.”

 

Anh vốn không phân biệt được mùi vị, hơn nữa, sữa thì có gì khác biệt đâu chứ? Anh toàn uống thương hiệu trong nước, cũng không phải thấy ngon xuất sắc gì, chỉ là quen rồi, lười đổi mà thôi.

 

“Tớ cầm đi từ nhà, không ngờ lại hữu dụng thật.” Dường như cô cảm thấy rất vui vẻ, cười khúc khích. “Đơn vị của mẹ tớ hay phát sữa, nhưng bà ấy trước giờ không thích nhận, toàn đổi với đồng nghiệp lấy giấy vệ sinh, bởi vì lúc nhỏ tớ không chịu uống sữa, làm thế nào cũng không chịu uống.”

 

Trần Khoát liếc nhìn cô một cái. Trước đây không uống, bây giờ lại uống à?

 

Anh quay đầu đi, hướng ánh mắt sang chỗ khác.

 

Rất nhanh đã đến lượt Chương Vận Nghi, cô đặt hai tay lên quầy, ngước mắt nhìn bảng menu: “Hai ly trà sữa Ba Anh Em, ba ly trà sữa Trân châu, một ly Matcha đậu đỏ.”

 

Sau đó, cô mở ví tiền, lấy ra một tờ năm mươi tệ, hai tờ một tệ. Khi đưa tiền cho nhân viên, một bàn tay khác cũng vươn tới từ phía sau, cầm theo tờ một trăm.

 

Nhân viên ngẩn ra, không biết nên nhận của ai.

 

Nhìn dáng vẻ hai người này có vẻ là quen biết nhau, cơ thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, theo bản năng mà nhận lấy tờ tiền của chàng trai.

 

“Tớ có tiền lẻ mà.” Chương Vận Nghi quay đầu nhìn Trần Khoát. “Hơn nữa đã nói rồi, là tớ mời bọn họ mà.”

 

Trần Khoát không thấy đây là chuyện gì to tát cả, thản nhiên đáp: “Không sao, cũng như nhau cả thôi.”

 

Hàng phía sau còn rất dài, Chương Vận Nghi cũng không thể đứng đây đôi co với anh về chuyện ai trả tiền được, nên đành thôi. Khi chuẩn bị lấy trà sữa, anh đã nhanh tay cầm ba ly trước cô một bước. Cô chỉ biết thở dài — vậy hóa ra cô chỉ đứng xếp hàng gọi món thôi sao?

 

“Tớ cầm ba ly giúp cậu nhé?” Cô đi theo sau anh, rời khỏi hàng người đang chờ.

 

“Không cần.” Trần Khoát nghiêng người tránh bàn tay cô đưa tới, thấp giọng nhắc nhở, “Nhìn đường đi.”

 

“À... ừm...”

 

Bên ngoài trung tâm thương mại, năm người còn lại đã chìm sâu vào cuộc chiến cào thẻ cào. Trong chớp mắt, Phí Thế Kiệt đã tiêu gần hai trăm tệ, còn định mua thêm. Trần Khoát giơ chân đá vào mông cậu ấy một cái: “Cậu điên rồi à? Nhiều tiền quá thì quyên góp cho tôi đây này.”

 

Phí Thế Kiệt gãi gãi đầu: “...”

 

Con người dễ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí xung quanh, nhất là khi ai nấy đều phấn khích nhảy nhót.

 

Bị Trần Khoát đá một phát, cậu ấy như bừng tỉnh lại, rồi ánh mắt nhanh chóng bị trà sữa thu hút. Ngay lập tức, cậu ấy đã vươn tay giật lấy một ly, nhanh chóng cắm ống hút, tu mấy ngụm lớn, hoàn toàn tỉnh táo lại.

 

Cả nhóm kiểm tra chiến lợi phẩm.

 

Đới Giai và Từ Thi Thi là hai người lý trí nhất, chỉ mua hai mươi tệ, cào trúng mười tệ rồi ngừng, đứng xem người khác chơi để thỏa mãn. Đây chính là kiểu “hưởng thụ không tốn tiền”. Thẩm Minh Duệ thì muốn học theo Phí Thế Kiệt mà mua mua mua rồi cào hết mình, nhưng tiền tiêu vặt lại không đủ, đành phải tiếc nuối nhìn ba mươi vạn lướt qua ngay trước mắt, lòng đau như cắt.

 

Về phần Vương Tự Nhiên, cậu ấy cũng rất kỳ quái. Mua vài chục tệ rồi dừng lại, đứng một góc tính toán xác suất trúng thưởng. Khi thấy Trần Khoát đến thì lập tức kéo anh vào bàn luận đầy phấn khích.

 

Chương Vận Nghi: “??”

 

Quá đáng thật đấy!

 

Ai cho phép các cậu đứng đây bàn luận chuyện học tập hả! Bắt lại! Tóm hết!

 

 

Thẩm Minh Duệ bi thương thốt lên: “Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn...” Ngay lập tức, Từ Thi Thi và Chương Vận Nghi liếc mắt nhìn nhau rồi lao vào đánh hội đồng cậu ấy. Nhưng trà sữa đã mua rồi, quả thực cũng đến lúc ai về nhà nấy. Dù sao thì bữa lẩu hôm nay cũng chỉ là ngồi chung bàn ăn, chẳng cần phải tiếp tục đi chơi cùng nhau cả buổi chiều làm gì. Ngay cả Chương Vận Nghi cũng không có ý định miễn cưỡng.

 

Ba chàng trai chào tạm biệt, chẳng mấy chốc đã hòa vào dòng người đông đúc, không còn thấy bóng dáng đâu nữa cả.

 

Thẩm Minh Duệ biết mấy cô gái muốn đi dạo phố, lập tức tìm một cái cớ cực kỳ vụng về — kiểu như đặt báo thức mà giả vờ có điện thoại gọi đến — nói chung là, cậu ấy chuồn đi rất nhanh.

 

“Không có cậu ấy cũng tốt!” Từ Thi Thi nói. “Mặc dù tớ không xem cậu ấy là con trai, nhưng cậu ấy cũng không phải con gái, tớ chẳng thể nào bắt cậu ấy đi đến cửa hàng nội y cùng được — Đã sắp vào mùa đông rồi, tớ định mua áo mùa thu có đệm ngực, như vậy thì mỗi ngày không cần phải mặc rồi cởi áo ngực nữa.”

 

Đới Giai nghe thấy hai chữ “áo ngực” này thì vành tai lập tức đỏ ửng, căng thẳng nhìn trái nhìn phải. Thấy không ai chú ý đến bọn họ, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Chương Vận Nghi đồng tình: “Cái này được đấy!”

 

Từ Thi Thi lại nói: “Không mặc là thoải mái nhất, phiền chết đi được, ước gì ngực nhỏ hơn một chút.”

 

Đới Giai: “?”

 

Bình thường ở trường, cô ấy và Từ Thi Thi cũng có nói chuyện, dù gì thì cũng có bạn chung, nhưng nội dung chỉ là những chuyện đơn giản. Ai mà ngờ, Từ Thi Thi rời khỏi trường lại là phiên bản như thế này!

 

Chương Vận Nghi cười khẽ: “Đưa đây, tớ sẽ đổi với cậu cho ~”

 

Đới Giai: “??”

 

Chương Vận Nghi cậu...

 

Cô ấy không khỏi rơi vào trầm tư, rồi bị Chương Vận Nghi và Từ Thi Thi kéo đi, vui vẻ lượn lờ khắp các cửa hàng nhỏ. Một buổi chiều trôi qua rất nhanh.

 

Trong lúc xếp hàng chờ thanh toán, Chương Vận Nghi nhàm chán nhìn quanh. Có thể nói không? Ngoại trừ cái kỳ thi đại học đáng ghét ra, thì cô rất thích cuộc sống bây giờ. Những ký ức mơ hồ thuộc về thời niên thiếu một lần nữa hiện ra sống động trước mắt.

 

Các cửa hàng san sát nhau, khung cảnh trước mặt tràn đầy sức sống.

 

Những người bạn thân khoác tay nhau đi dạo phố, thì thầm nói chuyện riêng tư.

 

Trong ánh nắng buổi chiều, cùng nhau chia sẻ một phần bánh bạch tuộc, chen chúc trước gương cười đùa khi thử đám phụ kiện ngớ ngẩn.

 

Cô thật sự muốn dùng đôi mắt này để lưu giữ tất cả khoảnh khắc trước mặt, những điều mà kiếp trước cô từng cho là quá đỗi bình thường.

Bình Luận (0)
Comment