Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 26

Tiếng cười bất ngờ của Chương Vận Nghi làm Lý Gia Việt giật mình, suýt nữa thì đã làm rơi gói tương cà trong tay.

 

Mặc dù cậu ấy cũng cảm thấy rất mơ hồ, không hiểu mình vừa nói gì mà khiến cô vui vẻ như vậy, nhưng nhìn thấy cô cười, tâm trạng cậu ấy cũng trở nên phấn chấn theo. Cậu ấy biết, hôm nay mình đến đây là một quyết định đúng đắn. Thừa thắng xông lên, cậu ấy vội vàng hỏi: “Không phải là cậu thích gà rán quán bên cạnh sao? Hay là tớ qua đó mua một phần cho cậu nhé?”

 

Ít nhiều gì thì cậu ấy cũng đã mở miệng, lúc này Chương Vận Nghi mới ngừng cười.

 

Có những chuyện không cần phải nói đi nói lại. Cô cảm thấy mình đã nói rõ ràng rồi, nhưng để tránh lần sau cậu ấy lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cô đành phải tung chiêu sát thủ: “Lý Gia Việt, nếu cậu còn như thế nữa, thì tớ đành phải nhờ chị Phi giúp đỡ đấy.”

 

“Chị Phi” mà cô nhắc đến, chính là người mà Lý Gia Việt sợ nhất trên đời, chị họ của cậu ấy, Lý Minh Phi.

 

Cũng vì Lý Gia Việt mà cô mới quen biết Lý Minh Phi.

 

Hiện tại, mặc dù Lý Minh Phi vẫn đang học đại học ở nơi khác, nhưng uy lực thì vẫn như cũ. Quả nhiên, vừa nghe đến cái tên này, sắc mặt Lý Gia Việt đã lập tức thay đổi: “Tớ có muốn làm phiền cậu đâu, cậu xem, cả kỳ nghỉ Quốc khánh tớ đều không đến tìm cậu, cũng không đến gần nhà cậu mà đứng đợi!”

 

Chương Vận Nghi không cho là đúng. Đừng tưởng là cô không biết, đó là vì cậu ấy không muốn sao? Đó là cậu ấy không dám!

 

Ông nội cô thường hay mang rau sang nhà cô, có lần nhìn thấy cậu ấy trêu chọc cô, cứ tưởng là đang bắt nạt cháu gái cưng của mình, lập tức mắng cậu ấy nguyên nửa con phố. Từ đầu đến cuối toàn là những lời nếu ở nơi công cộng thì chắc chắn bị kiểm duyệt “bíp bíp”. Khi đó Lý Gia Việt bị dọa cho sững sờ, đứng ngây ra như phỗng.

 

“Nhưng mà cậu làm như vậy thật sự khiến tớ cảm thấy rất phiền.” Cô nghiêm túc nói. “Không thể cứ mỗi lần cậu tìm tớ, tớ lại phải nhắc lại những lời này được. Hay là thế này đi, cậu bật ghi âm lên, tớ nói lại lần nữa, sau này tớ đỡ phải tốn nước bọt, cậu cứ trực tiếp mở ra nghe là được.”

 

“Chúng ta không thể làm bạn được sao?” Lý Gia Việt hỏi, giọng đầy tổn thương.

 

“Tất nhiên là không rồi. Cậu thiếu người bạn là tớ sao? Cho dù cậu có thiếu, thì tớ cũng không thiếu người bạn như cậu đâu.”

 

Chương Vận Nghi thầm cảm thán trong lòng, người vẫn là người đó, nhưng lời thoại này, kiếp trước bọn họ đã từng nói qua rồi. Cậu ấy cứ luôn mạnh miệng bảo rằng muốn làm bạn với cô, làm đồng hương, đưa ra đủ thứ lý do, chỉ còn thiếu nước nói đến chuyện kết nghĩa anh em mà thôi.

 

Lý Gia Việt đúng là hết cách rồi, cảm giác vô cùng chán nản. Sao nói không thích là không thích được luôn vậy? Nhưng cậu ấy nhìn cô ăn hamburger, vẫn thấy cô đáng yêu vô cùng, cảm giác thích cô chẳng hề thay đổi chút nào.

 

Cậu ấy có rất nhiều điều muốn nói với cô, cũng có một câu muốn hỏi: Có phải là cậu đã thích người khác rồi đúng không?

 

Nhưng cậu ấy không thể hỏi ra miệng được, bởi vì cậu ấy không muốn nghe câu trả lời là “đúng vậy”. Cậu ấy tự an ủi mình rằng, chỉ cần không hỏi, vậy thì câu trả lời sẽ là không có.

 

Sau khi ăn xong hamburger và khoai tây chiên, Chương Vận Nghi lấy một chiếc túi giấy từ nhân viên cửa hàng: “Cậu không ăn gà viên phải không? Để tớ gói mang đi.”

 

Lý Gia Việt lập tức đáp: “Tớ có ăn.”

 

Là cô mời cậu ấy ăn, đương nhiên là cậu ấy phải ăn chứ! Thế là chưa đến ba miếng, toàn bộ gà viên đã bị cậu ấy tống hết vào miệng.

 

“Được rồi.” Chương Vận Nghi bỏ phần combo đã mua vào túi giấy, lắc lắc cốc coca, còn lại một chút, cô cũng không muốn lãng phí, lập tức uống cạn một hơi. “Đã lên lớp 12 rồi, đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện xin nghỉ nữa, học hành cho đàng hoàng đi. Sau này đừng cố tình đến tìm tớ nữa.”

 

Lý Gia Việt miễn cưỡng nuốt miếng gà viên cuối cùng: “Vậy tình cờ gặp thì sao?”

 

“Tình cờ gặp cái đầu cậu ấy!” Chương Vận Nghi không nhịn được mà mắng một câu. “Hai chúng ta cũng đâu có gắn nam châm trên người đâu.”

 

Đã nói đến mức này rồi, cho dù Lý Gia Việt có không cam lòng thế nào thì cũng không thể giả vờ như không nghe thấy được. Cậu ấy đứng dậy, đi theo cô, vươn tay mở cánh cửa kính cho cô. Bây giờ nhiệt độ đã thấp hơn mấy độ so với lúc nãy, cơn gió thổi tung mái tóc cô.

 

Cô khẽ co người lại, đứng trên vỉa hè, vẫy tay với cậu ấy: “Trở về sớm đi.”

 

Sau khi nói xong, cô cũng không ngoảnh đầu lại, thẳng hướng bên kia đường mà đi.

 

Lý Gia Việt cứ thế đứng yên trong gió, mắt dõi theo bóng lưng cô, vẻ mặt đầy tiếc nuối. Mãi cho đến khi có một giọng nói vang lên phía sau, cậu ấy mới chật vật sực tỉnh khỏi thế giới riêng của mình. Nghe tiếng gọi, cậu ấy nghiêng đầu nhìn sang, hóa ra là bạn học cấp hai trước đây.

 

“Sao lại ở đây thế?” Người bạn kia tỏ ra khó hiểu, sau đó lại chuyển sang giọng điệu chắc chắn: “Cậu đến tìm Chương Vận Nghi à?”

 

Lý Gia Việt không có hứng thú trò chuyện, chỉ đáp ừ một tiếng rất ngầu.

 

“Tôi đoán ngay mà.”

 

Hai người hàn huyên đôi câu, nhưng trời lạnh quá, Lý Gia Việt cũng chẳng thể tiếp tục làm “hòn vọng phu” đứng mãi ở đây được. Trước khi chia tay, cậu ấy thuận miệng nói một câu: “Lần sau có rảnh thì nói chuyện tiếp, tôi đi đây, lạnh quá chịu không nổi.”

 

Lý Gia Việt vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi bước lên.

 

Lúc này, người từ đầu đến cuối vẫn chỉ đứng im như nền cảnh, Hứa Hàng chợt trầm ngâm suy tư gì đó rồi hỏi bạn cùng phòng: “Vừa rồi các cậu nói đến Chương Vận Nghi sao? Là Chương Vận Nghi lớp 12-3 à?”

 

“Đúng vậy, cậu cũng biết à?”

 

“Tôi có biết cậu ấy, nhưng cậu ấy không biết tôi, ha ha.” Hứa Hàng ngừng một chút, trong lòng lại tràn đầy thắc mắc. Mối quan hệ này, sao càng lúc lại càng phức tạp vậy nhỉ? “Nhưng mà cậu ấy với Chương Vận Nghi rốt cuộc là có quan hệ gì thế?”

 

“Còn là quan hệ gì nữa, cậu ấy đang theo đuổi Chương Vận Nghi chứ gì.” Cậu bạn cùng phòng cũng chẳng lấy làm lạ. Bọn họ đang trên đường đến một tiệm burger ngon bổ rẻ, vừa đi vừa nói chuyện: “Lúc lớp 11 tôi đã từng bắt gặp rồi, theo đuổi chăm lắm. Đợi đã —”

 

Cậu ấy móc điện thoại từ túi ra, lướt một lúc rồi giơ lên: “Nhìn này, cậu ấy huênh hoang đến mức phát điên, thậm chí còn đổi cả chữ ký thế này.”

 

Vừa cúi xuống xem, suýt nữa thì Hứa Hàng đã phun nước ra.

 

Dòng chữ ký trên trang cá nhân của Lý Gia Việt ghi rõ ràng: [Không gian mở cửa cho tất cả, nhưng trái tim chỉ dành riêng cho Chương Vận Nghi.]

 

Đang nói chuyện rôm rả, Hứa Hàng buột miệng nói: “Bạn cậu không có cửa đâu.”

 

Cậu bạn cùng phòng nhướng mày: “Sao lại không có cửa? Cậu ấy cũng đẹp trai mà, nhà lại còn siêu giàu, chuẩn thiếu gia nhà tài phiệt đấy.”

 

“Thật sự không có cửa đâu.” Hứa Hàng hạ giọng, nói đầy bí ẩn: “Chuyện này tôi chỉ nói với cậu thôi nhé. Biết lớp trưởng lớp 12-3 không? Cậu ấy cũng đang theo đuổi Chương Vận Nghi đấy. Hai người họ hình như đã thành đôi rồi, tôi đã thấy mấy lần liền. Ngày nào lớp trưởng lớp 3 cũng dậy sớm rủ cô ấy đi ăn sáng, trưa cũng không về ký túc xá ngủ mà ở lại trong lớp canh chừng, bảo vệ chặt lắm, người khác còn chẳng có cơ hội tặng quà đâu.”

 

Cậu bạn cùng phòng há hốc mồm kinh ngạc: “Thật hay giả thế?”

 

Mặc dù cả hai đều học lớp khoa học tự nhiên, không mấy thân thiết với học sinh các lớp khác, nhưng lớp trưởng 12-3 thì cậu ấy cũng biết, nghe nói thành tích rất xuất sắc, trông có giống kiểu người chủ động theo đuổi con gái chút nào đâu?

 

“Tôi đã tận mắt thấy đấy, sao mà giả được?” Hứa Hàng nhún vai. “Thế nên mới bảo bạn cậu không có cửa, đừng tốn công vô ích nữa.”

 

“Cái quái... thế thì Lý Gia Việt thật sự hết đường rồi. Đã không học chung trường, còn có cửa gì cho cậu ấy nữa chứ?”

 

“Chuyện đó chỉ là phụ thôi. Quan trọng là hai người kia rõ ràng đã là một cặp, cậu ấy còn cố tình bám lấy, theo đuổi bạn gái của người khác, lại còn ngang nhiên mò đến tận trường nữa? Nếu ngày nào đó bị đánh thì cũng là tự chuốc lấy thôi.”

 

 

Bên kia, Chương Vận Nghi xách túi giấy đi vào trường. Chỉ có học sinh lớp 12 trở lại, cả khuôn viên trường vẫn còn khá yên tĩnh, nhất là dãy lớp 10 và 11 đều tối om, nhìn qua đã thấy ghen tị rồi. Nếu đã buộc phải sống lại thời cấp ba, thì cô thà quay về lớp 10 còn hơn, chí ít thì cũng có thêm ba năm để cố gắng.

 

Tòa nhà lớp 12 sáng đèn rực rỡ.

 

Cô than ngắn thở dài leo lên cầu thang. Đến cửa lớp, nhìn vào trong, hầu hết bạn học đều đã có mặt. Có lẽ là do hội chứng hậu kỳ nghỉ lễ, nên ai nấy đều không có tinh thần, không khí yên lặng uể oải hơn hẳn so với trước đó. Cô đi vào từ cửa trước, định mang hamburger đã mua cho Đới Giai. Khi đi ngang qua bàn Trần Khoát, cô dừng lại, cong mắt cười, chủ động chào hỏi: “Lớp trưởng, cậu đã ăn gì chưa?”

 

Trần Khoát đang làm bài tập, nhưng rõ ràng là tâm trí lại chẳng đặt vào đó. Một câu hỏi quá đơn giản với anh mà anh cũng chẳng thể tập trung nghĩ nổi.

 

Trước khi cô lên tiếng, anh đã nhận ra tiếng bước chân của cô, ngón tay siết chặt cây bút, khớp xương trắng bệch, cố gắng đè nén một cảm xúc xa lạ đến mức ngay cả bản thân cũng không thể hiểu nổi.

 

“Ừm.” Anh đáp ngắn gọn, giọng điệu bình thản, nhưng không ngẩng đầu, cũng không nhìn cô.

 

Chương Vận Nghi thấy anh đang vùi đầu vào bài vở, sau khi nhận được câu trả lời thì lập tức không quấy rầy thêm nữa, vui vẻ cười một tiếng, vượt qua hai dãy bàn để đến chỗ Đới Giai. Thế nhưng giọng nói cô vẫn vang lên rõ ràng, từng chữ đều truyền thẳng đến tai anh.

 

“Ta đa ta đa! Chị Giai, đoán xem đây là gì nào? Là một chiếc hamburger đầy ắp tình yêu của tớ đó! Có cảm động không?”

 

Đới Giai “wow” một tiếng: “Tớ đã bảo là tớ không ăn rồi mà!”

 

“Sao lại có thể không ăn được chứ, không ăn thì cậu lấy đâu ra sức mà học hả?” Chương Vận Nghi thò tay vào túi kiểm tra. “Vẫn còn ấm nè, mau ăn đi.”

 

“Bao nhiêu tiền thế, để tớ gửi cậu.” Đới Giai vội vàng lấy ví từ trong cặp sách ra.

 

Sau đó lập tức bị Chương Vận Nghi ngăn lại. Cô giả vờ giận dỗi nói: “Cậu đâu có nhờ tớ mua hộ đâu, là tớ tự có lòng tốt mua cho cậu đấy. Nhận tiền rồi thì còn gọi là hamburger tình yêu được nữa không? Mau ăn đi, đừng lắm lời nữa!” 

 

Đới Giai cười tít mắt, trong lòng thực sự vô cùng cảm động, ấm áp, “Vậy thì lần sau tớ cũng phải mua đồ ngon cho cậu mới được.”

 

Cô ấy nhận lấy chiếc hamburger mà Chương Vận Nghi đưa, vừa định há miệng cắn một miếng thì chợt nhớ ra gì đó. Cô ấy kéo nhẹ áo Chương Vận Nghi, ra hiệu cho cô ghé sát lại rồi thì thầm: “Lúc nãy lớp trưởng không nói gì cậu chứ? Hôm nay tâm trạng của cậu ấy cực kỳ tệ, đừng chọc vào đấy nhá.”

 

Chương Vận Nghi ngạc nhiên vô cùng: “Cậu ấy bị làm sao thế?”

 

Cả hai kiếp cộng lại, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy người khác nói về chuyện này! Nếu nói kiếp trước cô với anh không quen biết, cũng chẳng có giao điểm gì, thì kiếp này quan hệ giữa hai người cũng không tệ. Trong ấn tượng của cô, ông chủ luôn là kiểu người có cảm xúc ổn định, vậy mà hôm nay tâm trạng lại tệ đến mức ai cũng nhìn ra, chắc chắn là có chuyện lớn rồi!

 

Đúng là khiến người ta cảm thấy tò mò mà!

 

Đới Giai vội vàng suỵt một tiếng: “Nói nhỏ thôi! Tớ cũng không rõ nữa, chỉ biết từ lúc cậu ấy vào lớp thì mặt mày đã rất khó coi rồi. Lúc nãy đám Hà Viễn giành đồ đụng trúng cậu ấy, cậu ấy —”

 

Cô ấy dừng lại một chút, rồi hạ giọng nói tiếp: “Rất đáng sợ, đáng sợ lắm, Hà Viễn còn sợ xanh mặt luôn cơ mà.”

 

“Hả? Thật á?” Chương Vận Nghi ngẩng đầu, ngước mắt nhìn về phía Trần Khoát. Anh vẫn lặng lẽ ngồi làm bài tập, cô cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu. Khi nãy nói chuyện với cô, giọng điệu của anh đâu có gì khác thường đâu, vẫn giống như mọi ngày thôi mà.

 

Đới Giai đói bụng, cắn một miếng hamburger, vừa ăn vừa gật đầu liên tục: “Cậu không phát hiện ra là hôm nay lớp mình im lặng khác thường à?”

 

Nếu không thì cô ấy cũng đã chẳng phải nói chuyện nhỏ nhẹ như muỗi kêu thế này.

 

Chương Vận Nghi bừng tỉnh: “Thì ra là vậy à.”

 

Cô đã hiểu rồi, cô đã rõ ràng rồi.

 

Được thôi, dù có tò mò đến mấy thì cũng phải nhịn xuống.

 

Sau khi nháy mắt với Đới Giai, cô cũng rón rén quay lại chỗ ngồi. Vừa đặt cặp xuống, cô đã nhìn thấy một tờ giấy gấp đôi trên bàn, tò mò mở ra xem thì những dòng chữ ngay ngắn, gọn gàng lập tức đã đập vào mắt.

 

Chẳng mấy chốc, cô đã hiểu ra đây là thông tin về lớp học thêm mà Trần Khoát đã giúp cô thu thập. Nội dung rất chi tiết, ai nhìn cũng phải khen ngợi một tiếng.

 

Lướt mắt đọc nhanh một lượt, cô không khỏi cảm thán từ tận đáy lòng — Cậu ấy đúng là tốt quá đi mất.

 

Ban đầu, cô còn định chạy đi cảm ơn anh đàng hoàng, nhưng nhớ lại lời Đới Giai nói, cô đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống. Nếu tâm trạng anh đang không tốt, vậy thì cô cũng không nên tự rước họa vào thân làm gì. Lời cảm ơn của cô, dù trễ nhưng nhất định sẽ đến.

Bình Luận (0)
Comment