Buổi tự học buổi tối sau kỳ nghỉ, đừng nói là học sinh, mà ngay cả giáo viên cũng đều trong trạng thái nửa sống nửa chết.
Chương Vận Nghi đọc sách đến mức mỏi mắt, quyết định cho mắt nghỉ ngơi một chút. Vừa ngước mắt lên, cô đã lập tức nhìn thấy giáo viên Vật lý trực ban ngồi trên bục giảng, một tay chống trán, mặt mày chán chường, ngáp liên tục không ngừng.
Cô nghĩ, nếu cô có năng lực đọc suy nghĩ của người khác, thì chắc chắn giáo viên Vật lý cũng đang chửi trời chửi đất trong lòng.
Khó khăn lắm cũng chờ được đến lúc chuông hết tiết vang lên, Từ Thi Thi vứt bút xuống bàn, nói: “Chương Vận Nghi, cậu có thấy đói bụng không? Có muốn ăn gì không?”
Chương Vận Nghi lười biếng liếc nhìn cô ấy một cái, chẳng buồn động đậy, vừa chán nản xoay bút vừa đáp: “Đói lắm, muốn ăn. Nhưng tớ càng không muốn động đậy hơn, đừng mong tớ xuống siêu thị mua đồ giúp cậu.”
Từ Thi Thi bĩu môi, đang định quay sang hỏi Thẩm Minh Duệ thì cậu ấy, dù đang ngủ gà ngủ gật, nhưng đã nhanh nhẹn nói lời từ chối trước khi cô ấy kịp mở miệng: “Chị Thi à, cứ coi như tôi bị liệt nửa người dưới đi được không?”
“Tớ sẽ trả cậu hai tệ tiền công.”
“Có hai tệ thôi mà cậu muốn mua kỳ tích y học á?”
“Chắc chắn không chỉ có mỗi mình tớ muốn ăn đâu!” Từ Thi Thi giơ chân đá nhẹ vào ghế của Chương Vận Nghi, “Chúng ta oẳn tù tì đi, ai thua thì xuống dưới mua.”
Lúc này Thẩm Minh Duệ mới uể oải mở mắt ra.
Chương Vận Nghi cũng thấy đói bụng thật. Cô đã nói rồi, mấy món đồ Tây chẳng có tí sức chống đói nào cả. Bây giờ cô cảm thấy cực kỳ hối hận vì đã đưa hộp gà viên cho Lý Gia Việt. “... Vậy cũng được.”
Giờ ra chơi vốn đã ồn ào.
Ba người bọn họ dù có làm loạn cũng chẳng gây ra động tĩnh quá lớn, nhưng tiếng cười đùa và những câu nói nhốn nháo của họ vẫn lẻ tẻ truyền đến tai Trần Khoát.
“Thẩm Minh Duệ, mau đi đi!”
“Chị đại, đã nói rõ là ba ván thắng hai cơ mà?”
Chương Vận Nghi phản bác ngay: “Ai nói với cậu vậy.”
Cuối cùng, Thẩm Minh Duệ đành phải cầm tiền, nhanh như cá chạch mà lủi ra ngoài. Tốc độ chạy của cậu ấy nhanh thật, lúc xuống cầu thang suýt nữa thì đụng phải Phí Thế Kiệt. Sau chuyến đi ăn lẩu, mối quan hệ giữa hai người họ đã trở nên thân thiết hơn trước một chút, Phí Thế Kiệt trêu: “Chạy vội thế định đi vệ sinh à?”
“Không, đi mua đồ ăn!”
Đây chính là chuyện còn quan trọng hơn cả đi vệ sinh nữa. Phí Thế Kiệt tránh đường, đợi đến khi Thẩm Minh Duệ chạy khuất rồi mới tiếp tục chậm rãi bước vào lớp, vừa đi vừa gặm cây xúc xích nướng. Mùi thơm tỏa ra khiến cả đám người trong lớp mắng ầm lên, nói cậu ấy không phải là người, thế nhưng Phí Thế Kiệt vẫn chẳng thèm để ý. Sau khi ngồi xuống, thấy Trần Khoát đang uống nước thì cậu ấy cố tình trêu chọc, đẩy nhẹ một cái.
Trước đây Trần Khoát luôn có phòng bị, hai người họ rất hay đùa như thế.
Nhưng hôm nay, anh đang không tập trung, nhất thời lơ là, khiến miệng chai bị lệch, đổ ra gần nửa chai nước, làm ướt cả áo.
Trần Khoát bực bội cực kỳ, giọng nói cũng gay gắt hơn: “Cậu bị điên à?”
Anh và Phí Thế Kiệt cũng hay chửi nhau, nhưng lúc nào giọng điệu cũng bình thản, hoặc mang ý đùa giỡn. Nếu không thật sự bị chọc giận, thì anh sẽ không cáu gắt như vậy.
Phí Thế Kiệt cũng bất ngờ vì anh không né đi.
Cậu ấy đến lớp trễ, không ai nói cho biết Trần Khoát đang khó ở. Ban đầu chỉ định đùa một chút thôi, nhưng vừa nghe anh nổi cáu, cậu ấy lập tức sững người, thậm chí còn quên luôn cả cây xúc xích đang ăn dở.
Trần Khoát vừa nói xong đã thấy hối hận, anh mím môi, giữa chân mày thoáng hiện vẻ bực bội xen lẫn tự trách. Nhưng trước mặt bạn bè, anh vẫn không đến nỗi không chịu được mất mặt, chủ động nói: “Xin lỗi.”
“Cậu không sao chứ?” Phí Thế Kiệt hỏi, vừa ám chỉ áo của anh, vừa quan tâm tâm trạng của anh nữa.
Trần Khoát còn chưa kịp trả lời, thì Phí Thế Kiệt đã đưa cây xúc xích mình đang ăn dở ra, bông đùa nói: “Tôi xin lỗi, được chưa?”
“Cút.” Trần Khoát bật cười, nhưng nụ cười đó chỉ thoáng qua vài giây rồi vụt tắt.
Cho dù có chậm chạp đến đâu, thì Phí Thế Kiệt cũng nhận ra anh có chuyện không ổn. Cậu ấy với tay sang chỗ Đới Giai mượn một gói khăn giấy đưa cho Trần Khoát lau áo, định mở miệng hỏi tiếp thì đúng lúc đó, tiếng chuông vào học chói tai đã vang lên khắp trường.
Nhưng cậu ấy vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lén viết một mẩu giấy, đưa qua bàn Trần Khoát: [Bị mất tiền à?]
Trần Khoát không trả lời.
Phí Thế Kiệt xoa cằm, tiếp tục kiên trì: [Thế mất cái gì?]
Cậu ấy thấy mình đoán đúng hướng rồi, vì lần trước thấy Trần Khoát bực bội như thế là khi bị móc mất điện thoại trên xe buýt vào kỳ nghỉ đông lớp 11.
Cuối cùng, Trần Khoát cũng trả lời giấy. Nhưng nét chữ vội vàng, nguệch ngoạc chẳng khác gì chữ bác sĩ cả.
Phí Thế Kiệt nheo mắt căng ra đọc, cuối cùng mới nhận ra ba chữ ”Đừng phiền tôi”. “...”
…
Giờ tự học buổi tối khiến Chương Vận Nghi sắp ngủ gật đến nơi. Cô nghĩ mình đã ngộ ra chân lý. Cô hiểu được tâm tư sâu xa của các thầy cô trong ban giám hiệu. Vừa nghỉ có mấy ngày mà giờ ngồi lại trong lớp học, cô đã như thể hóa thân thành thần ngủ vậy. Nếu cho nghỉ nguyên bảy ngày, vậy chẳng phải càng không muốn quay lại lớp sao?
Sau khi thời tiết lạnh dần, ngay cả tâm trạng muốn đi tắm cũng không còn mãnh liệt như trước nữa.
Chương Vận Nghi khoác tay Đới Giai, lần này không còn hăng hái chạy về ký túc xá như trước, cũng chẳng cố giành vị trí thứ hai trong phòng nữa. Khi đi ra từ cửa sau lớp học, cô bắt gặp Trần Khoát và Phí Thế Kiệt, lập tức nở nụ cười rạng rỡ, không còn giữ bộ mặt khó ở nữa. “Lớp trưởng, tớ đã thấy tin nhắn cậu gửi rồi, cảm ơn cậu nhé!”
Lời cảm ơn suông thì quá hời hợt, nhất định phải làm gì đó thiết thực hơn.
Cô đã nghĩ xong cả rồi, hôm qua anh đã trả tiền trà sữa, cô thấy anh cũng khá thích ăn lẩu, vậy nên cuối tuần này có thể mời anh đi ăn, gọi thêm Đới Giai và Phí Thế Kiệt đi cùng cho vui.
Trần Khoát kìm chế chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi nhanh chóng thu lại ánh nhìn, bình thản đáp lại bằng một tiếng “Ừm.”
Phí Thế Kiệt khoác vai anh, cười với Chương Vận Nghi: “Hôm nay cậu ấy lại phát bệnh rồi, đừng để ý đến cậu ấy làm gì.”
Chương Vận Nghi khẽ cười, “Làm gì có đâu.”
Mấy câu này bạn thân có thể nói, nhưng cô thì không tiện hùa theo. Nhìn Đới Giai cũng chẳng dám lên tiếng là biết ngay.
“Đi thôi.”
Lời này là Trần Khoát nói với Phí Thế Kiệt, dừng lại vài giây, giọng thấp hơn một chút, như thể đáp lại lời cảm ơn của Chương Vận Nghi, “Không có gì.”
Sau khi nói xong, anh sải bước đi trước, suýt nữa thì làm Phí Thế Kiệt vấp ngã, cậu ấy tức tối mắng một câu: “Cậu đi gấp thế bộ tính đầu thai hay gì?!”
Mắng thì mắng, nhưng vẫn nhanh chóng đuổi theo.
Chương Vận Nghi và Đới Giai nhìn nhau, cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn là không liên quan đến hai người họ. Đã vậy thì không cần tốn công suy đoán nữa, hai người lại vui vẻ đi xuống lầu.
...
Giờ phút này, Phí Thế Kiệt đang hối hận, rất hối hận. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Rõ ràng là cả hai đã trở về ký túc xá rồi, nhưng khi thấy Trần Khoát ôm quả bóng rổ đi ra ngoài, cậu ấy lại như bị cái gì đó nhập vào, không nhịn được mà chạy theo.
Cậu ấy khó hiểu, đứng nhìn Trần Khoát một mình dẫn bóng, ném bóng vào rổ, lúc đầu còn đứng quan sát, sau đó lại thấy mệt mỏi quá, đành phải ngồi bệt xuống đất. “Cậu đã thành công làm người ta sợ rồi đấy.”
Làm bạn với nhau lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy Trần Khoát như thế này.
Chính xác mà nói, thì trông anh như vừa bị trộm mất mười cái điện thoại vậy.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Phí Thế Kiệt nghĩ mãi mà không ra. Dù có suy nghĩ trăm lần, vắt kiệt não cũng không đoán được nguyên nhân. Trần Khoát đâu phải kiểu người có nhiều phiền muộn trong cuộc sống đâu? Thành tích ổn định, gia đình êm ấm, bố mẹ dù bận rộn nhưng vẫn rất thương nhau, tiền tiêu vặt còn nhiều hơn cả cậu ấy nữa!
Vậy thì anh đang buồn phiền chuyện gì chứ?
Cậu ấy rất muốn ngồi suy nghĩ thật kỹ càng, thậm chí là còn muốn dỗ dành, phân tích lý lẽ để moi chuyện từ Trần Khoát. Nhưng trời lạnh quá, mà cậu ấy thì vẫn mặc áo cộc tay, nhiệt độ bây giờ còn thấp hơn cả lúc chiều tối, không chịu nổi nữa, da gà đã nổi đầy cả cánh tay rồi.
“Cậu có đi về không? Giờ đã là 10 giờ 40 phút rồi đấy anh giai ơi.”
Trên trán Trần Khoát đổ đầy mồ hôi, nhưng anh rất thích cái cảm giác sảng khoái sau khi đổ mồ hôi. Trước giờ, mỗi khi có chuyện phiền lòng, anh luôn dùng cách này để giải tỏa. Chỉ cần vận động, đổ mồ hôi, tắm rửa rồi ngủ một giấc, hôm sau tỉnh dậy sẽ cảm thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn.
Những chuyện anh không hiểu, không biết, những phiền muộn, bực dọc, rồi cũng sẽ theo mồ hôi mà bốc hơi đi hết.
“Cậu cứ đi về trước đi.” Khi nói chuyện, anh thở d ốc vì vận động mạnh.
Phí Thế Kiệt suýt nữa thì bị đông lạnh đến mức xộc mũi, “Được, cậu nhanh lên đấy!”
Không chịu nổi nữa, lạnh quá! Cậu ấy quay đầu chạy thẳng về ký túc xá.
Không còn Phí Thế Kiệt lải nhải bên cạnh, sân bóng trở nên yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bóng nảy trên mặt sân. Trần Khoát cũng thầm tính toán thời gian, anh không cảm thấy lạnh, ngược lại còn có một luồng cảm giác bức bối trong lòng, không biết phải xả ra thế nào cho hết.
Dù vậy, nhưng anh vẫn canh giờ để kịp về ký túc xá trước khi tắt đèn.
Dựa vào chút ánh trăng le lói, anh mò mẫm vào nhà vệ sinh. Đến giờ này, dường như bình nóng lạnh cũng trở nên lười biếng, lúc đầu còn có nước ấm, nhưng ngay sau đó lại trở thành nước lạnh ngắt. Anh bực bội vô cớ, nhất là khi phát hiện ra chai dầu gội của mình đã bị mấy người kia dùng hết từ lúc nào, bóp thế nào cũng không ra giọt nào.
”Rầm ——”
Chương Vận Nghi thò đầu ra thăm dò nhìn, hỏi: “Tiếng gì thế nhỉ?”
“Gió mạnh đó, thổi sập cửa ban công phòng bên cạnh rồi.” Giường của Chu An Kỳ gần ban công nhất nên cô ấy cũng nghe thấy rõ ràng nhất.
“Phiền chết đi được, lúc trước nóng thì chỉ mong trời lạnh, bây giờ lạnh rồi lại thấy rét quá.” Một người bạn cùng phòng lầm bầm, “Tớ đã quyết định rồi, sau này chọn đại học nhất định phải ở thành phố có thời tiết đẹp, tốt nhất là bốn mùa như xuân.”
Chương Vận Nghi cũng bực đến mức muốn cào tường.
Cô thà chịu cảnh nóng như xông hơi mỗi ngày còn hơn là phải chịu đựng mùa đông.
Mùa đông đáng ghét, trời còn chưa sáng đã phải chui ra khỏi tấm chăn ấm áp, đúng là tra tấn người ta mà. Ở kiếp trước cô không trở thành học sinh giỏi là hợp lý, là bình thường, là tất yếu.
Chỉ còn hơn hai trăm ngày nữa là đến kỳ thi đại học, trong áp lực khủng khiếp này, cô cũng không dám chắc bản thân có thể dỗ dành mình thức dậy vào 5 giờ 45 phút sáng mỗi ngày được không nữa.
”Đại học à?”
Chủ đề này khiến cả phòng cảm thấy hứng thú, thế là quyết định chọn nó làm đề tài trò chuyện trước khi ngủ. Đới Giai dùng giọng điệu hào hứng nói: “Mọi người không muốn đến Thủ đô sao? Dưới chân thiên tử đấy.”
“Chị Giai ơi, giải phóng lâu rồi mà, còn đâu mà ‘dưới chân thiên tử’ nữa.”
“So với Thủ đô, tớ thích thành phố Thân hơn, mê mấy con hẻm trong phim truyền hình lắm, có hiểu không, cảm ơn nha, ha ha ha ha.”
“Chương Vận Nghi, cậu muốn học đại học ở đâu?”
Bị điểm danh bất ngờ, Chương Vận Nghi tạm dừng niệm thần chú cầu trời khấn Phật, hắng giọng một cái, rồi nói: “Nếu Thanh Bắc (*) không chê điểm tớ thấp, thì chắc chắn là tớ sẽ chọn Thủ đô.”
(*) Thanh Bắc: Ám chỉ hai trường Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh danh giá của Trung Quốc.
Cả phòng đều bị cô trêu chọc đến mức bật cười ầm lên. “Nếu cậu đã nói vậy thì, nếu Harvard không chê tớ, thì tớ có bơi cũng phải bơi qua đó!”
“Các cậu đúng là dám suy nghĩ mà, nếu Đại học Công nghệ Hà Bắc không chê tớ, thì mùa đông tớ có thể li3m cổng sắt luôn!”
Càng nói càng hăng.
Dù sao thì đại học cũng là mục tiêu của hơn mười năm đèn sách.
Cũng chính vì thế mà sáng hôm sau Chương Vận Nghi suýt nữa thì không dậy nổi. Cô phải nằm trên giường tận năm phút để xây dựng tâm lý, cuối cùng mới chịu chui ra khỏi chăn. Ôm tâm trạng nặng nề, cô chậm rãi đánh răng rửa mặt, sau đó ra khỏi ký túc xá, ngó quanh một vòng nhưng chẳng thấy bóng dáng Trần Khoát đâu cả.
Cô đoán ngay, lớp trưởng là kiểu người gió mưa không cản nổi, chắc chắn đã đi từ sớm rồi.
Thế nhưng, khi cô lững thững dạo quanh sân trường rồi vào lớp vừa kịp lúc chuông reo, theo thói quen liếc nhìn bàn của Trần Khoát thì vô cùng sững sờ. Ông chủ còn chưa đến lớp sao??
Ngay lập tức, cô đã rút điện thoại từ túi áo khoác ra, xác nhận lại bây giờ đúng là 6 giờ 29 phút, rồi ngạc nhiên thốt lên: “Wow!”
“Cậu là ếch xanh à?”
Từ Thi Thi vừa ngáp vừa ngồi xuống, nhưng ngay giây tiếp theo, cô ấy cũng nhìn về phía cửa, rồi cũng “wow” một tiếng, dường như bị lây bệnh. Gì thế này, lớp trưởng hôm nay sao mà đẹp trai thế?!
Cả lớp nhanh chóng chú ý đến Trần Khoát đi vào từ cửa trước.
Trên mặt anh đeo khẩu trang, trở thành tâm điểm của cả phòng học.